Chương 11: Không thể đuổi kịp
Được đặt chân vào khu mua sắm, An Nhu như thể đặt chân vào vùng đất mới. Mọi thứ ở trong đây, đều khiến cậu kinh ngạc đến lạ thường.
An Nhu vừa đi vừa nhìn xung quanh, Vương Hoán vì sợ cậu nhóc sẽ va chạm với mọi người cho nên suốt cả đường đi đều nắm tay cậu. Nét mặt hắn ôn nhu đến lạ thường.
Đôi khi sống lại làm hắn trân trọng cuộc sống này hơn bao giờ hết.
Dắt nhóc con ngu ngơ này vào một tiệm áo quần lớn, Vương Hoán cùng An Nhu được tất cả các nhân viên ở đây chào đón.
Một cô gái tầm hai lăm tuổi niềm nở bước ra trước mặt hai người bọn họ, lịch sự chào hỏi.
" Xin hỏi hai người cần mua áo quần cho ai ạ?"
Vương Hoán đẩy An Nhu đến trước mặt nhân viên, rất lịch sự đáp.
" Tôi cần mua áo quần cho nhóc con này. Từ áo quần ở nhà cho đến áo quần đi ra ngoài đường. Các cô cứ cho cậu ấy mặc thử, cái nào hợp thì gói lại giúp tôi."
Vương Hoán mỉm cười nhẹ, lịch sự nói chuyện với nhân viên. Khuôn mặt của hắn vừa điển trai lại nam tính, bên trong thì lắm tiền... Mấy nữ nhân viên đứng xung quanh bỗng nhiên mặc đỏ bừng, có người còn mơ trèo cao.
Nữ nhân viên tiếp đãi hai người bọn họ có lẽ là quản lí, khuôn mặt của cô gái này vẫn rất điềm đạm cười gật đầu lại Vương Hoán, rất tự nhiên trả lời.
" Chúng tôi đã hiểu, ngài cứ ra ghế ngồi đợi. Còn cậu bé này, ở chỗ chúng tôi sẽ phục vụ nhiệt tình"
Vương Hoán gật đầu đồng ý, nào ngờ An Nhu đang đứng ở bên cạnh bỗng dưng nắm chặt tay hắn hơn. Khuôn mặt sợ sệt như thể đang lo lắng điều gì vậy.
" An Nhu, em làm sao vậy?"
An Nhu đỏ mặt ngượng nghịu nói.
" Anh đi đâu vậy?"
Vương Hoán à lên một tiếng, sau đó chỉ tay đến cái ghế sofa kẻ gần cửa hàng. Nhẹ nhàng đáp với cậu.
" Anh ra đằng kia ngồi đợi em, anh không đi đâu cả. Như thế có được không?"
An Nhu ngập ngừng vẫn chưa hết lo lắng, hằng sâu trong ánh mắt cậu chính là sợ Vương Hoán bỏ mình lại đây rồi đi mất.
Ánh mắt nhóc con thuần khiết, Vương Hoán vừa nhìn liền hiểu được nhóc này đang nghĩ gì. Hắn ôn nhu xoa đầu cậu trấn an.
" Ngoan, anh hứa với em không đi đâu cả. Anh để đây đợi em, xong việc chúng ta đi mua quà nhé?"
Nhìn nét mặt hắn chân thành, không có gì gọi là lừa dối. An Nhu cũng dần tin tưởng hơn, cậu cười híp mắt với hắn. Sau đó theo người quản lí kia đi vào trong.
Tình cảm hai người rất tốt, vậy mà những màn ân ái đó khi lọt vào mắt các nhân viên nữ lại thành...
" Tình cảm anh em nhà này thật tốt"
Khi vào bên trong, người quản lí này lại giao cậu cho một nữ nhân viên khác.
Cô nhân viên này như thể mèo mù vớ phải cá rán. Chưa gì đã nhiệt tình tư vấn lấy lòng An Nhu...bởi vì cô gái này mê mẩn bởi nhan sắc của Vương Hoán.
Hai người lặn lội thử hết áo quần này đến áo quần khác, độ tầm hai tiếng sau. Áo quần nhiều đến mức để dành cho cậu mặc đủ một năm.
" Xong rồi, em trai...áo quần này đã đủ cho em rồi. Chúng ta ra ngoài thanh toán nhé?"
An Nhu nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn chuẩn bị phụ giúp cô nàng mang áo quần ra.
Bỗng nhiên, chị gái nhân viên này nắm tay cậu hỏi...
" Em trai, chị có thể hỏi em một câu được không?"
An Nhu ngẩng mặt, rụt rè hỏi.
" Có chuyện gì chị cần em giúp sao?"
Cô nàng thấy An Nhu cũng dễ tính, bản chất lại hiền lành. Cho nên càng bạo gan hơn mà nói.
" Thật ra chị có để ý đến người vừa nãy đi chung với em. Có phải là anh trai hoặc họ hàng gì với em không? Nếu như là vậy, em có thể giới thiệu anh ấy cho chị có được không?"
An Nhu bỗng nhiên sững người, lặng nhìn cô nàng đứng ở phía trước mặt.
Cô gái này có dáng người thanh tú, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, lại có nét cười duyên dáng. Mẫu người con gái này rất được lòng nhiều chàng trai.
Nhưng Vương Hoán là gay, còn lâu mới có hứng thú với nữ nhân.
Chỉ là cô nàng kia bị nhìn thành ra hơi bị lúng túng. Chỉ có thể cười trừ nói.
" Làm sao vậy? Hay em muốn chị hậu tạ cái gì sao?"
An Nhu lắc đầu, vẻ mặt âm trầm đáp lời.
" Em không cần chị hậu tạ cái gì cả. Bởi vì anh ấy là chồng sắp cưới của em"
Nói rồi, An Nhu xoay người bỏ đi ra ngoài trước. Để lại một mình nữ nhân viên đứng ở bên trong sững sờ cùng một khoảng lặng không nói nên lời.
An Nhu vừa đi vừa nhìn xung quanh, Vương Hoán vì sợ cậu nhóc sẽ va chạm với mọi người cho nên suốt cả đường đi đều nắm tay cậu. Nét mặt hắn ôn nhu đến lạ thường.
Đôi khi sống lại làm hắn trân trọng cuộc sống này hơn bao giờ hết.
Dắt nhóc con ngu ngơ này vào một tiệm áo quần lớn, Vương Hoán cùng An Nhu được tất cả các nhân viên ở đây chào đón.
Một cô gái tầm hai lăm tuổi niềm nở bước ra trước mặt hai người bọn họ, lịch sự chào hỏi.
" Xin hỏi hai người cần mua áo quần cho ai ạ?"
Vương Hoán đẩy An Nhu đến trước mặt nhân viên, rất lịch sự đáp.
" Tôi cần mua áo quần cho nhóc con này. Từ áo quần ở nhà cho đến áo quần đi ra ngoài đường. Các cô cứ cho cậu ấy mặc thử, cái nào hợp thì gói lại giúp tôi."
Vương Hoán mỉm cười nhẹ, lịch sự nói chuyện với nhân viên. Khuôn mặt của hắn vừa điển trai lại nam tính, bên trong thì lắm tiền... Mấy nữ nhân viên đứng xung quanh bỗng nhiên mặc đỏ bừng, có người còn mơ trèo cao.
Nữ nhân viên tiếp đãi hai người bọn họ có lẽ là quản lí, khuôn mặt của cô gái này vẫn rất điềm đạm cười gật đầu lại Vương Hoán, rất tự nhiên trả lời.
" Chúng tôi đã hiểu, ngài cứ ra ghế ngồi đợi. Còn cậu bé này, ở chỗ chúng tôi sẽ phục vụ nhiệt tình"
Vương Hoán gật đầu đồng ý, nào ngờ An Nhu đang đứng ở bên cạnh bỗng dưng nắm chặt tay hắn hơn. Khuôn mặt sợ sệt như thể đang lo lắng điều gì vậy.
" An Nhu, em làm sao vậy?"
An Nhu đỏ mặt ngượng nghịu nói.
" Anh đi đâu vậy?"
Vương Hoán à lên một tiếng, sau đó chỉ tay đến cái ghế sofa kẻ gần cửa hàng. Nhẹ nhàng đáp với cậu.
" Anh ra đằng kia ngồi đợi em, anh không đi đâu cả. Như thế có được không?"
An Nhu ngập ngừng vẫn chưa hết lo lắng, hằng sâu trong ánh mắt cậu chính là sợ Vương Hoán bỏ mình lại đây rồi đi mất.
Ánh mắt nhóc con thuần khiết, Vương Hoán vừa nhìn liền hiểu được nhóc này đang nghĩ gì. Hắn ôn nhu xoa đầu cậu trấn an.
" Ngoan, anh hứa với em không đi đâu cả. Anh để đây đợi em, xong việc chúng ta đi mua quà nhé?"
Nhìn nét mặt hắn chân thành, không có gì gọi là lừa dối. An Nhu cũng dần tin tưởng hơn, cậu cười híp mắt với hắn. Sau đó theo người quản lí kia đi vào trong.
Tình cảm hai người rất tốt, vậy mà những màn ân ái đó khi lọt vào mắt các nhân viên nữ lại thành...
" Tình cảm anh em nhà này thật tốt"
Khi vào bên trong, người quản lí này lại giao cậu cho một nữ nhân viên khác.
Cô nhân viên này như thể mèo mù vớ phải cá rán. Chưa gì đã nhiệt tình tư vấn lấy lòng An Nhu...bởi vì cô gái này mê mẩn bởi nhan sắc của Vương Hoán.
Hai người lặn lội thử hết áo quần này đến áo quần khác, độ tầm hai tiếng sau. Áo quần nhiều đến mức để dành cho cậu mặc đủ một năm.
" Xong rồi, em trai...áo quần này đã đủ cho em rồi. Chúng ta ra ngoài thanh toán nhé?"
An Nhu nhẹ gật đầu, ngoan ngoãn chuẩn bị phụ giúp cô nàng mang áo quần ra.
Bỗng nhiên, chị gái nhân viên này nắm tay cậu hỏi...
" Em trai, chị có thể hỏi em một câu được không?"
An Nhu ngẩng mặt, rụt rè hỏi.
" Có chuyện gì chị cần em giúp sao?"
Cô nàng thấy An Nhu cũng dễ tính, bản chất lại hiền lành. Cho nên càng bạo gan hơn mà nói.
" Thật ra chị có để ý đến người vừa nãy đi chung với em. Có phải là anh trai hoặc họ hàng gì với em không? Nếu như là vậy, em có thể giới thiệu anh ấy cho chị có được không?"
An Nhu bỗng nhiên sững người, lặng nhìn cô nàng đứng ở phía trước mặt.
Cô gái này có dáng người thanh tú, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp, lại có nét cười duyên dáng. Mẫu người con gái này rất được lòng nhiều chàng trai.
Nhưng Vương Hoán là gay, còn lâu mới có hứng thú với nữ nhân.
Chỉ là cô nàng kia bị nhìn thành ra hơi bị lúng túng. Chỉ có thể cười trừ nói.
" Làm sao vậy? Hay em muốn chị hậu tạ cái gì sao?"
An Nhu lắc đầu, vẻ mặt âm trầm đáp lời.
" Em không cần chị hậu tạ cái gì cả. Bởi vì anh ấy là chồng sắp cưới của em"
Nói rồi, An Nhu xoay người bỏ đi ra ngoài trước. Để lại một mình nữ nhân viên đứng ở bên trong sững sờ cùng một khoảng lặng không nói nên lời.