Chương 3: Quá khứ lặp lại
Lưu ý: Từ chương này là mình dùng ngôi thứ ba nè he (๑•̀ㅂ•́)و
- ------****-------
Vương Hoán nước mắt rưng rưng nhìn xung quanh, cảnh vật ở đây thật quen thuộc. Hắn biết mặc dù bản thân đang sống lại thời điểm ba năm trước, nhưng cảm giác bồi hồi này chính là cảm xúc của một kẻ vừa chết đi sống lại.
Căn phòng ngủ này vẫn sạch sẽ như vậy, chiếc giường rộng lớn ấy...sau này sẽ chỉ có hắn và An Nhu nằm thôi.
Hắn mỉm cười, dùng tay sờ soạn tấm lịch một chút. Sau đó đặt nó lên bàn.
Nhìn đến trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, hắn mỉm cười một chút. Mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ đơn giản thường mặc ở nhà mang vào, cảm xúc vẫn lẫn lộn.
Dưới một góc ở phía cuối giường, hắn nhìn thấy một bộ đồ vest vẫn đã bị vò đến nhăn cả đi. Bàn tay theo phản xạ nhặt nó lên, mùi rượu nồng nặc phát ra.
Vương Hoán nhăn mũi lại, một chút nỗi nhớ thoáng qua. Cũng chỉ vì bia rượu mà hắn đã ung thư dạ dày, sống chật vật với đống dây nhợ trong bệnh viện.
Vương Hoán tự chán nản cho chính bản thân của mình khi xưa, hắn mặc cái áo thun đơn giản lên người. Sau đó thuận tay ném bộ đồ còn mùi rượu kia vào trong sọt rác.
Có lẽ đêm qua chính hắn đã lao vào cuộc vui quá độ, cho nên đầu cho chút đau. Vương Hoán mở cửa, đi xuống phòng khách.
Dáng vẻ yên tĩnh của ngôi nhà vẫn còn đây, kiếp trước...lúc phát bệnh ra, hắn chưa một lần nào về nhà. Cuộc sống của hắn ở kiếp trước chính là ngửi mùi thuốc sát trùng trong một thời gian dài.
Mùi hương trầm dịu nhẹ yêu thích xộc thẳng vào mùi, chút khói từ ấm trà còn nóng đặt trên bàn càng khiến hắn trân trọng hiện tại hơn.
Bác Mai giúp việc cui người lau bụi bặm, đi xuống...nhỏ giọng gọi bà.
" Bác Mai, bác đang làm cái gì đấy?"
Dì Mai đang hì hục dọn dẹp, vừa nghe tiếng gọi nhanh chóng đứng lên quay sang nhìn.
Bà dè dặt vò góc áo, có vẻ rất sợ Vương Hoán tức giận, giọng nó cũng nhỏ đi.
" Tôi, tôi dọn dẹp một chút...hôm nay bà chủ dặn An Nhu sẽ đến. Cho nên dặn tôi chuẩn bị tốt một chút để đón cậu ấy"
Địa phủ cho hắn trọng sinh ngay tại thời điểm lần đầu tiên An Nhu đặt chân đến nhà của Vương Hoán. Nếu hắn nhớ không nhầm thì kiếp trước, cũng tại ngày này, vừa hay tin An Nhu đến. Hắn đã tỏ thái độ khó chịu, còn bỏ mặc cậu đi với Hoại Thư, để nhóc con kia đợi mình cả một ngày dài.
Không những thế. Lúc vừa về nhà liền nhìn thấy cậu, bản thân của kiếp trước đã buông lời cay đắng với cậu nhóc kia.
Vương Hoán tự mắng mình là kẻ khốn nạn, sau đó lại nhìn dáng vẻ sợ sệt của dì Mai. Hắn mỉm cười đáp.
" Vậy làm phiền dì chuẩn bị thật kĩ, một lát nữa em ấy đến chính tôi sẽ ra đón. Dì đừng lo lắng nhé"
Nụ cười của Vương Hoán có phần ôn hòa hơn trước, không những thế nét mặt của hắn cũng không còn lạnh lùng khó gần nữa. Dì Mai thoáng ngạc nhiên, miệng lắp bắp hỏi.
" Thật sao? Cậu sẽ đón An Nhu hả?"
Vương Hoán gật đầu, bộ dáng mang theo sự mong chờ đáp.
" Thật, em ấy dù sao cũng sẽ thành vợ con. Bác đừng lo, con sẽ không làm gì em ấy đâu"
Bác Mai nghe đến đây mà cả người run lên vì vui sướng, còn nhớ một tuần trước. Vì nghe tin mình được sắp xếp hôn sự với người khác mà ông chủ tức giận đến đập phá hết đồ trong nhà. Tình hình căng thẳng nhưng phu nhân cùng lão gia không chịu nhường nhịn con trai mình. Thành ra, mấy ngày nay người giúp việc đã có tuổi này chịu áp lực không kém.
Bà nhìn Vương Hoán, cứ tưởng hắn uống nhầm thuốc. Mọi ngày hắn lạnh lùng ít nói, bây giờ lại chịu cười đùa...còn có muốn tiếp nhận người kia một cách dễ dàng như vậy. Đó là một điều hết sức li kì, nhưng mà thôi kệ vậy. Thà nhà cửa yên ắng bình yên một cách lạ thường còn hơn là đón mưa bão giữa ngày đẹp vậy.
" Bác Mai, giúp tôi nấu vài món đồ ăn luôn nhé. An Nhu đi đường xa, em ấy cũng sẽ đói bụng. Tôi muốn đón tiếp em ấy tử tế một chút"
" Được! Được. Cậu đừng lo, tôi vào bếp kiểm tra xem trong nhà còn gì. Sau đó đi chợ ngay. Ai da...hôm nay tôi cảm thấy rất vui"
Bác Mai hì hục chạy vào bếp khiến hắn yên lòng. Mọi người đều cảm nhận thấy hắn, tất cả sự sống đang dần trở lại xung quanh hắn... Hạnh phúc có lẽ đơn thuần là những phút bình yên như vậy thôi.
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, âm thanh đó như đánh vào trái tim hắn... Người cần xuất hiện cùng đã xuất hiện. Vương Hoán chạy vội ra ngoài, ánh nắng vẫn chiếu đầy sân... Ngày mai lại bắt đầu!
Kiếp trước chúng ta lỡ hẹn nhau một lần, hy vọng kiếp này anh không lỡ hẹn với em một tình yêu nào nữa!
- ------****-------
Vương Hoán nước mắt rưng rưng nhìn xung quanh, cảnh vật ở đây thật quen thuộc. Hắn biết mặc dù bản thân đang sống lại thời điểm ba năm trước, nhưng cảm giác bồi hồi này chính là cảm xúc của một kẻ vừa chết đi sống lại.
Căn phòng ngủ này vẫn sạch sẽ như vậy, chiếc giường rộng lớn ấy...sau này sẽ chỉ có hắn và An Nhu nằm thôi.
Hắn mỉm cười, dùng tay sờ soạn tấm lịch một chút. Sau đó đặt nó lên bàn.
Nhìn đến trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, hắn mỉm cười một chút. Mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ đơn giản thường mặc ở nhà mang vào, cảm xúc vẫn lẫn lộn.
Dưới một góc ở phía cuối giường, hắn nhìn thấy một bộ đồ vest vẫn đã bị vò đến nhăn cả đi. Bàn tay theo phản xạ nhặt nó lên, mùi rượu nồng nặc phát ra.
Vương Hoán nhăn mũi lại, một chút nỗi nhớ thoáng qua. Cũng chỉ vì bia rượu mà hắn đã ung thư dạ dày, sống chật vật với đống dây nhợ trong bệnh viện.
Vương Hoán tự chán nản cho chính bản thân của mình khi xưa, hắn mặc cái áo thun đơn giản lên người. Sau đó thuận tay ném bộ đồ còn mùi rượu kia vào trong sọt rác.
Có lẽ đêm qua chính hắn đã lao vào cuộc vui quá độ, cho nên đầu cho chút đau. Vương Hoán mở cửa, đi xuống phòng khách.
Dáng vẻ yên tĩnh của ngôi nhà vẫn còn đây, kiếp trước...lúc phát bệnh ra, hắn chưa một lần nào về nhà. Cuộc sống của hắn ở kiếp trước chính là ngửi mùi thuốc sát trùng trong một thời gian dài.
Mùi hương trầm dịu nhẹ yêu thích xộc thẳng vào mùi, chút khói từ ấm trà còn nóng đặt trên bàn càng khiến hắn trân trọng hiện tại hơn.
Bác Mai giúp việc cui người lau bụi bặm, đi xuống...nhỏ giọng gọi bà.
" Bác Mai, bác đang làm cái gì đấy?"
Dì Mai đang hì hục dọn dẹp, vừa nghe tiếng gọi nhanh chóng đứng lên quay sang nhìn.
Bà dè dặt vò góc áo, có vẻ rất sợ Vương Hoán tức giận, giọng nó cũng nhỏ đi.
" Tôi, tôi dọn dẹp một chút...hôm nay bà chủ dặn An Nhu sẽ đến. Cho nên dặn tôi chuẩn bị tốt một chút để đón cậu ấy"
Địa phủ cho hắn trọng sinh ngay tại thời điểm lần đầu tiên An Nhu đặt chân đến nhà của Vương Hoán. Nếu hắn nhớ không nhầm thì kiếp trước, cũng tại ngày này, vừa hay tin An Nhu đến. Hắn đã tỏ thái độ khó chịu, còn bỏ mặc cậu đi với Hoại Thư, để nhóc con kia đợi mình cả một ngày dài.
Không những thế. Lúc vừa về nhà liền nhìn thấy cậu, bản thân của kiếp trước đã buông lời cay đắng với cậu nhóc kia.
Vương Hoán tự mắng mình là kẻ khốn nạn, sau đó lại nhìn dáng vẻ sợ sệt của dì Mai. Hắn mỉm cười đáp.
" Vậy làm phiền dì chuẩn bị thật kĩ, một lát nữa em ấy đến chính tôi sẽ ra đón. Dì đừng lo lắng nhé"
Nụ cười của Vương Hoán có phần ôn hòa hơn trước, không những thế nét mặt của hắn cũng không còn lạnh lùng khó gần nữa. Dì Mai thoáng ngạc nhiên, miệng lắp bắp hỏi.
" Thật sao? Cậu sẽ đón An Nhu hả?"
Vương Hoán gật đầu, bộ dáng mang theo sự mong chờ đáp.
" Thật, em ấy dù sao cũng sẽ thành vợ con. Bác đừng lo, con sẽ không làm gì em ấy đâu"
Bác Mai nghe đến đây mà cả người run lên vì vui sướng, còn nhớ một tuần trước. Vì nghe tin mình được sắp xếp hôn sự với người khác mà ông chủ tức giận đến đập phá hết đồ trong nhà. Tình hình căng thẳng nhưng phu nhân cùng lão gia không chịu nhường nhịn con trai mình. Thành ra, mấy ngày nay người giúp việc đã có tuổi này chịu áp lực không kém.
Bà nhìn Vương Hoán, cứ tưởng hắn uống nhầm thuốc. Mọi ngày hắn lạnh lùng ít nói, bây giờ lại chịu cười đùa...còn có muốn tiếp nhận người kia một cách dễ dàng như vậy. Đó là một điều hết sức li kì, nhưng mà thôi kệ vậy. Thà nhà cửa yên ắng bình yên một cách lạ thường còn hơn là đón mưa bão giữa ngày đẹp vậy.
" Bác Mai, giúp tôi nấu vài món đồ ăn luôn nhé. An Nhu đi đường xa, em ấy cũng sẽ đói bụng. Tôi muốn đón tiếp em ấy tử tế một chút"
" Được! Được. Cậu đừng lo, tôi vào bếp kiểm tra xem trong nhà còn gì. Sau đó đi chợ ngay. Ai da...hôm nay tôi cảm thấy rất vui"
Bác Mai hì hục chạy vào bếp khiến hắn yên lòng. Mọi người đều cảm nhận thấy hắn, tất cả sự sống đang dần trở lại xung quanh hắn... Hạnh phúc có lẽ đơn thuần là những phút bình yên như vậy thôi.
Bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên, âm thanh đó như đánh vào trái tim hắn... Người cần xuất hiện cùng đã xuất hiện. Vương Hoán chạy vội ra ngoài, ánh nắng vẫn chiếu đầy sân... Ngày mai lại bắt đầu!
Kiếp trước chúng ta lỡ hẹn nhau một lần, hy vọng kiếp này anh không lỡ hẹn với em một tình yêu nào nữa!