Chương 42: Vô tình
Sau Giáng sinh, Đông Hà nhanh chóng đón tuyết đầu mùa.
Họp nhóm được nửa tiếng, không biết ai lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ngạc nhiên ồ lên "tuyết rơi rồi", tức thì phân tán sức chú ý của mọi người. Một vài nghiên cứu sinh bạo gan đứng dậy, giơ điện thoại về phía cửa sổ cách đó hai, ba mét, ngoái đầu làm nũng nịnh Kiều Tiểu Điệp: "Cô ơi..."
Kiều Tiểu Điệp không cấm cản cũng không chiều lòng học trò, dở khóc dở cười ngồi nguyên tại chỗ.
Đông Hà là thành phố phía Nam, khí hậu ấm lên khiến những trận tuyết lớn hồi bé ít dần, càng ngày càng giống mưa tuyết vừa rơi xuống là tan.
Tuyết đã rơi được một lúc, lá cây long não ướt rượt, nơi chân trời xám xịt cuộn lên tầng mây vàng óng ả.
Dụ Hà được dự thính buổi họp hằng tuần của nhóm nghiên cứu sinh là nhờ Kiều Tiểu Điệp gọi, lần đầu tham gia cậu không cảm thấy mình có tư cách phát biểu, từ đầu chí cuối đều ngồi im một chỗ nghe anh chị khóa trên chia sẻ những bài luận văn mới và tiến độ đề tài của mình.
Gặp tuyết đầu mùa, buổi họp vốn đã gần kết thúc càng không cách nào tiếp tục, quan hệ của Kiều Tiểu Điệp với sinh viên luôn tốt, lúc này cũng hiểu mọi người muốn tranh thủ tuyết rơi tận hưởng mùa đông, cô bèn cho tan sớm. Dụ Hà giúp cô cầm đồ đạc về văn phòng, xem giờ xong thì hơi hoảng.
"Đi đâu đấy?" Kiều Tiểu Điệp cười tủm tỉm nhìn Dụ Hà.
Dụ Hà ngượng ngùng ra mặt, thậm chí còn thấy rõ vẻ xấu hổ: "Hôm nay bạn trai em tới Đông Hà, bọn em hẹn đi đón năm mới."
Kiều Tiểu Điệp đã lờ mờ đoán ra có chuyện vui từ trạng thái đang dần chuyển biến tốt của Dụ Hà, song không ngờ Dụ Hà lại thành thật với mình, vừa cảm động vừa không khỏi mừng cho cậu.
"Thật à? Chúc mừng em nhé, xem ra người ta tốt với bạn Tiểu Du lắm đây." Nói đoạn Kiều Tiểu Điệp lấy laptop cậu đang ôm tự mình cầm: "Nhanh đi đi, còn một đoạn cô cầm được, hôm nay đi chơi vui vẻ!"
"Em cảm ơn cô!"
Dụ Hà dừng chân nói thêm: "Cô Kiều, em cũng chúc cô năm mới vui vẻ."
Kiều Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười, dặn cậu đến chỗ đông người nhớ chú ý an toàn.
Dụ Hà thầm nghĩ "chắc không đi chỗ đông người đâu ạ", mỉm cười tạm biệt cô giáo lần nữa, quét mã mượn xe đạp công cộng ở cổng học viện.
Sau khi lên tàu điện ngầm, Dụ Hà tìm ứng dụng Bồ Tử Liễu chỉ cho mình. Ứng dụng cho phép theo dõi hành trình bay qua số hiệu chuyến bay, từ lúc xếp hàng chờ đến khi cất cánh, lấy hành lý. Trước kia Dụ Hà không quan tâm mấy chuyện này, dù nhỡ giờ của mình thì cậu cũng có thể giữ bình tĩnh.
Nhưng có vẻ hôm nay mất tác dụng rồi.
Bởi lúc này Khương Hoán đang đi từ Tây sang Đông, vượt miền Nam tuyết trải rộng đến chỗ cậu.
Dường như tàu điện ngầm cũng chạy chậm vì tuyết, Dụ Hà không đếm xuể đã lần thứ bao nhiêu mình ngẩng đầu xác nhận số ga còn lại, bàn tay xỏ trong túi áo khoác hết nắm chặt lại buông lỏng.
Rốt cuộc cũng lên xe buýt trong thời gian dự tính, Dụ Hà thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tựa vào cửa sổ xe, từ dưới lòng đất đến trên mặt đất, trái tim cậu như cũng vùng vẫy thoát ra tắm nắng mặt trời, nước mưa, tuyết đầu mùa và gió bốn mùa.
Từ ngày làm người yêu Khương Hoán, thế giới của Dụ Hà được chỉnh về chế độ đơn giản theo một cách không ngờ tới, cuộc sống giãy giụa và mệt mỏi gần một năm qua như ngày một xa xôi.
Cậu không cần từ bỏ nguyện vọng học chuyên sâu, nhờ thầy cô giúp đỡ thuận lợi được tuyển thẳng.
Bành Lập Tuyết tìm được công việc giúp việc, tuy chỗ làm vừa xa bệnh viện vừa xa nhà, nhưng sau thời gian thử việc bà chủ rất thích thím, lo thím ngại đường xa nên trả lương nhiều hơn thỏa thuận.
Công việc bảo vệ của Dụ Khánh Nguyên rất suôn sẻ, đã trở thành trưởng nhóm, không cần trực đêm suốt ngày. Trình độ văn hóa của chú thấp nên đặc biệt ủng hộ Dụ Hà học cao học, kiên quyết phản đối Dụ Hà tốn nhiều thời gian ở bệnh viện. Nghe nói cậu bắt đầu chuẩn bị đồ án tốt nghiệp thì chú càng không để cậu thay ca với mình vào các ngày trong tuần, cho rằng học là quan trọng nhất, chỉ khi không có tiết mới cho phép cậu tới bệnh viện thay phiên trông đêm.
Ban đầu Dụ Hà sợ một mình chú chăm bệnh vất vả quá, nhưng hai lần cậu ghé thăm đều phát hiện chú lo liệu mọi chuyện trong phòng bệnh đâu ra đấy. Có chú thì khi bố trị liệu cần di chuyển cũng dễ dàng hơn, khỏi bàn đến các việc hằng ngày như lau chùi, cho ăn, bôi thuốc thay quần áo.
Dụ Hà ở bên quan sát mà thi thoảng lại cảm thấy mình thừa thãi, giống như việc của cậu chỉ còn lại nói chuyện với Dụ Khánh Đào.
Qua hơn hai tháng chăm sóc, từ mới đầu chỉ nói được vài chữ trôi chảy, đến nay Dụ Khánh Đào đã có thể trò chuyện lưu loát với Dụ Hà.
Đáng chúc mừng nhất là Dụ Khánh Đào có thể cử động một chân.
Bác sĩ tỏ thái độ lạc quan trước điều này, động viên người nhà nhất định đừng bỏ cuộc, sẽ có một ngày dù không thể bình phục hoàn toàn nhưng chí ít có thể sinh hoạt làm việc như người bình thường. Dụ Hà và chú thím nghe xong thì khỏi phải nói, ngay cả Dụ Khánh Đào cũng thay đổi suy nghĩ tiêu cực hồi mới gặp nạn, cố gắng phối hợp điều trị phục hồi chức năng hơn nữa.
Cậu mang toàn những tin tốt chờ Khương Hoán ghé nơi đây.
*
Con phố thương mại nhộn nhịp nhất Đông Hà không xa trung tâm thành phố.
Khi báo tên với lễ tân lấy thẻ phòng để lại cho mình, Dụ Hà còn hơi đỏ mặt. Lần đầu làm chuyện này nên cậu thầm chột dạ, chỉ sợ bị hỏi nhiều lại vỡ lở.
May thay có vẻ lễ tân hiểu sâu biết rộng, không cảm thấy hành vì này bất thường ra sao, nở nụ cười tiêu chuẩn chúc cậu "check in vui vẻ" rồi nhiệt tình chỉ hướng thang máy cho cậu. Dụ Hà vội vàng gật đầu.
Đêm giao thừa, thang máy cực kỳ chật chội.
Dụ Hà khoác balo, đeo kính gọng đen đậm chất học sinh, tóc mềm mượt xõa trước trán, áo phao đen hết sức giản dị và giày thể thao, đứng trong đám đông toàn dân kinh doanh với khách du lịch thành ra hơi nổi bật, cứ như cậu nên xuất hiện ở thư viện hoặc lớp học chứ không phải khách sạn vậy.
Giữa chừng thang máy dừng mấy lần, Dụ Hà bị đưa đến tận tầng cao hơn rồi mới tới.
Thẻ phòng là của phòng trong cùng, lúc mở cửa mùi dầu thơm tươi mát phả vào mặt. Bên trong im phăng phắc làm Dụ Hà thoáng thất vọng, cậu nhìn điện thoại.
Chuyến bay của Khương Hoán đã hạ cánh nửa tiếng trước, nhưng bây giờ anh vẫn chưa đến.
Dụ Hà thả balo xuống, đang tìm khắp phòng xem có thể rót nước nóng ở đâu thì tiếng mở khóa to rõ và trong trẻo vang lên.
Cậu cầm cốc sứ đứng ngây ngốc ở lối vào, nhìn Khương Hoán gió bụi dặm trường kéo vali, trở tay đóng cửa.
Một nghìn cây số biến thành hai mét.
Cảm giác không chân thật xâm chiếm môi lưỡi, Dụ Hà chớp mắt, quên béng lời mở đầu đã chuẩn bị suốt quãng đường.
"Mừng anh đóng máy." Cậu cất lời gượng gạo y như giới thiệu chương trình.
Khương Hoán hơi bất ngờ. Anh tháo khẩu trang, mỉm cười đuôi mắt cong cong: "Cảm ơn thầy Tiểu Du."
Thế là câu thứ hai của Dụ Hà trở thành: "Em không tìm thấy ấm nước."
Đây không phải lần đầu Khương Hoán ở khách sạn này, chẳng mấy chốc anh đã giải quyết vấn đề giúp Dụ Hà, dạy cậu dùng máy lọc nước trong phòng và chức năng làm nóng của nó.
Trước bàn đảo, Dụ Hà bị Khương Hoán nhìn mới muộn màng ngượng chín mặt, chậm rãi ôm anh. [1]
[1] Bàn đảo (hay bếp đảo) thực chất là một phần của tủ bếp nhưng được tách biệt, không dựa vào tường, thường được đặt ở vị trí trung tâm, cân đối với phòng bếp.
"Em còn quên mua hoa nữa." Cậu lí nhí xin lỗi.
Khương Hoán nghiêng đầu, hôn lên thái dương Dụ Hà.
Một thời gian mới gặp lại, ánh mắt chạm nhau giống như châm lên ngọn đuốc.
Phòng khách nối liền phòng ngủ, đèn cảm ứng ở lối vào tắt phụt, trong không gian mờ tối, đèn neon của tòa cao ốc phía xa cùng nền trời xanh tím than ảnh hưởng bởi ô nhiễm ánh sáng như bị nhiễu.
Đuôi tóc Khương Hoán trượt qua chóp mũi, cằm rồi rơi trên trái tim Dụ Hà, hơi thở tựa tiếng thở dài phả vào cậu, cậu phối hợp ôm lưng anh, áo khoác và hoodie của đôi bên quấn lấy nhau một cách lộn xộn, nhiệt đồ dần tăng cao, trong phút chốc cậu không rõ hơi ấm đến từ điều hòa và hệ thống sưởi hay là từ nơi tiếp xúc với Khương Hoán.
Nóng đến phát run, nhưng như thế có vẻ Khương Hoán không mấy hài lòng, kéo tay cậu lôi phắt lên người mình như thể khích lệ. Những lúc thế này Dụ Hà luôn không dám mạo phạm, thoạt đầu không biết làm sao, rồi Khương Hoán hôn cậu thì thầm bên tai.
Người yêu nhau làm chuyện yêu nhau không phải một bên nào chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối, chia sẻ và trao đổi mới đưa cả hai xích lại gần hơn.
Đầu óc cậu mê mẩn, bắt chước bộ dạng Khương Hoán lưu luyến nơi mình từng ảo tưởng, cảm nhận Khương Hoán cũng từ từ động tình dưới ngón tay mình. Bỗng nhiên Dụ Hà rất muốn làm chút gì đó cho anh, cho chuyến bay kéo dài hai tiếng của anh.
Trung tâm thành phố không nhìn thấy biển, do ô nhiễm mức độ nhẹ cùng với tuyết đầu mùa, bầu trời xám xịt hệt như giăng đầy khói bụi.
Khương Hoán khẽ túm tóc ngắn của Dụ Hà, tựa lưng vào sô pha, một chân mở ra co lên, nhìn cậu đỏ bừng mặt mà vẫn cố chịu, nghe tiếng rên ngắn ngủi đầy gấp rút phát ra từ cổ họng cậu. Đốm sáng ảm đạm tựa mảnh sao hay trăng hắt lên lưng Dụ Hà, một tháng không gặp, hình như cậu lại tiếp tục gầy đi, Khương Hoán duỗi tay sờ xương bả vai nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng nhìn sao cũng khiến anh kìm được xót xa.
"... Được rồi."
Lúc bị nắm vai kéo dậy Dụ Hà hãy đang ngây ngẩn, đôi môi mở hé hơi sưng đỏ vì ma sát quá mức, màu sắc tươi tắn giống như mắc bệnh. Cậu chưa kịp nói tiếng nào Khương Hoán đã hôn cậu.
Bẩn lắm, sao có thể làm thế chứ, bây giờ hôn không tiện đâu...
Vô vàn lý do xoay vần trong đầu rối như mớ bòng bong, Khương Hoán tỉ mẩn hôn cậu, không ngừng vuốt ve trong quần áo của hai người, mùi hương quen thuộc vấn vít.
Dù trong lòng cảm thấy thảm trải sàn không phải nơi thích hợp và phòng khách quá trống trải, Dụ Hà cũng không muốn nói câu "chờ chút đã" với Khương Hoán một tẹo nào.
Người lâng lâng lắc lư như trên mây, cõi lòng nửa tỉnh nửa mê, nhưng Khương Hoán ôm siết cậu đến tận khi kết thúc, hai bàn tay đan vào nhau thân mật vô bờ.
Ngón cái miết khóe môi Dụ Hà, Khương Hoán bất chợt hỏi: "Em ổn không?"
"Dạ?" Dụ Hà còn đang lặng lẽ hồi tưởng lại nên mạch suy nghĩ đứt đoạn, sau khi nhận thức được Khương Hoán hỏi gì, sắc hồng trên da do hệ thống sưởi quá nóng vừa nhạt đi lại ửng lên, lắp bắp sắp xếp từ ngữ: "Không, không như em nghĩ..."
Buồn nôn? Không quen? Hơi nghẹn khiến hít thở khó khăn?
Dường như cậu quên hết rồi, ngay khi Khương Hoán hôn cậu.
"... Em không nghĩ gì cả." Dụ Hà chôn mặt trong hõm cổ Khương Hoán như thể từ bỏ giải thích.
Giây lát sau, cậu tin chắc mình nghe thấy Khương Hoán phì cười.
Phòng khách sạn ấm áp, không khí hơi khô, rèm cửa sổ màu trắng ngăn bầu trời đêm xanh thẫm như biển. Dụ Hà mặc áo Khương Hoán, áo rộng hơn hai cỡ, cậu thầm nghĩ trông Khương Hoán có vẻ gầy mà vai rộng khiếp, tay áo che kín bàn tay cậu. Cậu cúi đầu nghịch cổ tay áo, ngước mắt thì bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của anh.
"Làm sao." Dụ Hà không hề cảm thấy việc này có vấn đề gì: "Anh cũng từng mặc áo em còn gì."
Khương Hoán đáp "vốn dĩ cái áo đấy em mua rộng".
Rồi anh hỏi: "Đói không?"
Vừa xong họp nhóm đã tới khách sạn chờ, sự thoả mãn của các giác quan khác lấn át cơn thèm ăn, đắm chìm trong đê mê thì không cảm giác gì, song lúc này đã bốn năm tiếng trôi qua, được Khương Hoán nhắc nhở Dụ Hà mới cảm thấy bụng bắt đầu biểu tình.
"Hơi hơi..." Cậu hỏi lại Khương Hoán: "Trên máy bay anh ăn chưa?"
Khương Hoán: "Một cái bánh mì bé tẹo."
Vậy nên kết quả là cả hai cùng đói, không biết sao Dụ Hà lại buồn cười, cậu ngẩng đầu lên làm Khương Hoán cũng bật cười theo. Anh cuống quýt nhặt quần áo trên sàn, xua Dụ Hà đi tắm, nói sẽ gọi nhà ăn khách sạn đưa cơm.
Dụ Hà ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chưa đặt chân vào phòng tắm đã lùi lại hỏi: "Ăn mì được không ạ?"
"Được." Khương Hoán ngồi cạnh điện thoại bàn trả lời cậu.
Khi anh sửa soạn xong cho mình thì hai bát mì tôm nõn cũng đến phòng. Đầu bếp khách sạn năm sao tất nhiên có tay nghề cao, Dụ Hà khen ngon không ngớt miệng, Khương Hoán lại nói không ngon bằng cậu làm.
"Mùng 2 em làm cho anh ăn." Dụ Hà tiếp lời một cách tự nhiên, ngay từ đầu việc này cũng nằm trong kế hoạch của cậu: "Sinh nhật phải ăn mì trường thọ chứ."
Đũa của Khương Hoán khựng lại, chậm chạp cất tiếng "ờ".
Không phải anh không vui.
Đã quá lâu không đón sinh nhật cũng như không có ai quan tâm ngày này, thành thử Khương Hoán hơi hoang mang. Nhưng kế đó sự thỏa mãn vì được trân trọng và đối xử nghiêm túc bao trùm lấy anh, Khương Hoán không giãi bày, có lẽ Dụ Hà sẽ không bao giờ biết một câu nói vô tình của cậu đã có thể cho anh niềm an ủi lớn lao nhường nào.
Mà những điều "vô tình" ấy dường như luôn có sẵn khi Dụ Hà ở cạnh anh, cho nên Dụ Hà là người không thể thay thế.
Dụ Hà vẫn không mảy may tự nhận ra. Cậu nhìn anh, xin xỏ bằng đôi mắt long lanh: "Lần này vừa năm mới vừa sinh nhật, ở với em thêm mấy ngày được không ạ."
Khương Hoán nhận lời cậu, ngừng giây lát lại không nhịn được nói: "Sao dạo này em giỏi làm nũng thế."
"Hả?" Dụ Hà đang thu quần áo thì dừng khựng.
Khương Hoán hơi mất tự nhiên, giả vờ không có việc gì: "À, không sao."
Dụ Hà nhìn anh rồi cúi đầu ăn tôm viên chiên mù tạt, cũng giả vờ không nghe rõ.
Mù tạt cay nồng và chanh chua nhẹ làm đuôi mắt cậu phớt đỏ.
Họp nhóm được nửa tiếng, không biết ai lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ rồi ngạc nhiên ồ lên "tuyết rơi rồi", tức thì phân tán sức chú ý của mọi người. Một vài nghiên cứu sinh bạo gan đứng dậy, giơ điện thoại về phía cửa sổ cách đó hai, ba mét, ngoái đầu làm nũng nịnh Kiều Tiểu Điệp: "Cô ơi..."
Kiều Tiểu Điệp không cấm cản cũng không chiều lòng học trò, dở khóc dở cười ngồi nguyên tại chỗ.
Đông Hà là thành phố phía Nam, khí hậu ấm lên khiến những trận tuyết lớn hồi bé ít dần, càng ngày càng giống mưa tuyết vừa rơi xuống là tan.
Tuyết đã rơi được một lúc, lá cây long não ướt rượt, nơi chân trời xám xịt cuộn lên tầng mây vàng óng ả.
Dụ Hà được dự thính buổi họp hằng tuần của nhóm nghiên cứu sinh là nhờ Kiều Tiểu Điệp gọi, lần đầu tham gia cậu không cảm thấy mình có tư cách phát biểu, từ đầu chí cuối đều ngồi im một chỗ nghe anh chị khóa trên chia sẻ những bài luận văn mới và tiến độ đề tài của mình.
Gặp tuyết đầu mùa, buổi họp vốn đã gần kết thúc càng không cách nào tiếp tục, quan hệ của Kiều Tiểu Điệp với sinh viên luôn tốt, lúc này cũng hiểu mọi người muốn tranh thủ tuyết rơi tận hưởng mùa đông, cô bèn cho tan sớm. Dụ Hà giúp cô cầm đồ đạc về văn phòng, xem giờ xong thì hơi hoảng.
"Đi đâu đấy?" Kiều Tiểu Điệp cười tủm tỉm nhìn Dụ Hà.
Dụ Hà ngượng ngùng ra mặt, thậm chí còn thấy rõ vẻ xấu hổ: "Hôm nay bạn trai em tới Đông Hà, bọn em hẹn đi đón năm mới."
Kiều Tiểu Điệp đã lờ mờ đoán ra có chuyện vui từ trạng thái đang dần chuyển biến tốt của Dụ Hà, song không ngờ Dụ Hà lại thành thật với mình, vừa cảm động vừa không khỏi mừng cho cậu.
"Thật à? Chúc mừng em nhé, xem ra người ta tốt với bạn Tiểu Du lắm đây." Nói đoạn Kiều Tiểu Điệp lấy laptop cậu đang ôm tự mình cầm: "Nhanh đi đi, còn một đoạn cô cầm được, hôm nay đi chơi vui vẻ!"
"Em cảm ơn cô!"
Dụ Hà dừng chân nói thêm: "Cô Kiều, em cũng chúc cô năm mới vui vẻ."
Kiều Tiểu Điệp nhoẻn miệng cười, dặn cậu đến chỗ đông người nhớ chú ý an toàn.
Dụ Hà thầm nghĩ "chắc không đi chỗ đông người đâu ạ", mỉm cười tạm biệt cô giáo lần nữa, quét mã mượn xe đạp công cộng ở cổng học viện.
Sau khi lên tàu điện ngầm, Dụ Hà tìm ứng dụng Bồ Tử Liễu chỉ cho mình. Ứng dụng cho phép theo dõi hành trình bay qua số hiệu chuyến bay, từ lúc xếp hàng chờ đến khi cất cánh, lấy hành lý. Trước kia Dụ Hà không quan tâm mấy chuyện này, dù nhỡ giờ của mình thì cậu cũng có thể giữ bình tĩnh.
Nhưng có vẻ hôm nay mất tác dụng rồi.
Bởi lúc này Khương Hoán đang đi từ Tây sang Đông, vượt miền Nam tuyết trải rộng đến chỗ cậu.
Dường như tàu điện ngầm cũng chạy chậm vì tuyết, Dụ Hà không đếm xuể đã lần thứ bao nhiêu mình ngẩng đầu xác nhận số ga còn lại, bàn tay xỏ trong túi áo khoác hết nắm chặt lại buông lỏng.
Rốt cuộc cũng lên xe buýt trong thời gian dự tính, Dụ Hà thở phào nhẹ nhõm.
Cậu tựa vào cửa sổ xe, từ dưới lòng đất đến trên mặt đất, trái tim cậu như cũng vùng vẫy thoát ra tắm nắng mặt trời, nước mưa, tuyết đầu mùa và gió bốn mùa.
Từ ngày làm người yêu Khương Hoán, thế giới của Dụ Hà được chỉnh về chế độ đơn giản theo một cách không ngờ tới, cuộc sống giãy giụa và mệt mỏi gần một năm qua như ngày một xa xôi.
Cậu không cần từ bỏ nguyện vọng học chuyên sâu, nhờ thầy cô giúp đỡ thuận lợi được tuyển thẳng.
Bành Lập Tuyết tìm được công việc giúp việc, tuy chỗ làm vừa xa bệnh viện vừa xa nhà, nhưng sau thời gian thử việc bà chủ rất thích thím, lo thím ngại đường xa nên trả lương nhiều hơn thỏa thuận.
Công việc bảo vệ của Dụ Khánh Nguyên rất suôn sẻ, đã trở thành trưởng nhóm, không cần trực đêm suốt ngày. Trình độ văn hóa của chú thấp nên đặc biệt ủng hộ Dụ Hà học cao học, kiên quyết phản đối Dụ Hà tốn nhiều thời gian ở bệnh viện. Nghe nói cậu bắt đầu chuẩn bị đồ án tốt nghiệp thì chú càng không để cậu thay ca với mình vào các ngày trong tuần, cho rằng học là quan trọng nhất, chỉ khi không có tiết mới cho phép cậu tới bệnh viện thay phiên trông đêm.
Ban đầu Dụ Hà sợ một mình chú chăm bệnh vất vả quá, nhưng hai lần cậu ghé thăm đều phát hiện chú lo liệu mọi chuyện trong phòng bệnh đâu ra đấy. Có chú thì khi bố trị liệu cần di chuyển cũng dễ dàng hơn, khỏi bàn đến các việc hằng ngày như lau chùi, cho ăn, bôi thuốc thay quần áo.
Dụ Hà ở bên quan sát mà thi thoảng lại cảm thấy mình thừa thãi, giống như việc của cậu chỉ còn lại nói chuyện với Dụ Khánh Đào.
Qua hơn hai tháng chăm sóc, từ mới đầu chỉ nói được vài chữ trôi chảy, đến nay Dụ Khánh Đào đã có thể trò chuyện lưu loát với Dụ Hà.
Đáng chúc mừng nhất là Dụ Khánh Đào có thể cử động một chân.
Bác sĩ tỏ thái độ lạc quan trước điều này, động viên người nhà nhất định đừng bỏ cuộc, sẽ có một ngày dù không thể bình phục hoàn toàn nhưng chí ít có thể sinh hoạt làm việc như người bình thường. Dụ Hà và chú thím nghe xong thì khỏi phải nói, ngay cả Dụ Khánh Đào cũng thay đổi suy nghĩ tiêu cực hồi mới gặp nạn, cố gắng phối hợp điều trị phục hồi chức năng hơn nữa.
Cậu mang toàn những tin tốt chờ Khương Hoán ghé nơi đây.
*
Con phố thương mại nhộn nhịp nhất Đông Hà không xa trung tâm thành phố.
Khi báo tên với lễ tân lấy thẻ phòng để lại cho mình, Dụ Hà còn hơi đỏ mặt. Lần đầu làm chuyện này nên cậu thầm chột dạ, chỉ sợ bị hỏi nhiều lại vỡ lở.
May thay có vẻ lễ tân hiểu sâu biết rộng, không cảm thấy hành vì này bất thường ra sao, nở nụ cười tiêu chuẩn chúc cậu "check in vui vẻ" rồi nhiệt tình chỉ hướng thang máy cho cậu. Dụ Hà vội vàng gật đầu.
Đêm giao thừa, thang máy cực kỳ chật chội.
Dụ Hà khoác balo, đeo kính gọng đen đậm chất học sinh, tóc mềm mượt xõa trước trán, áo phao đen hết sức giản dị và giày thể thao, đứng trong đám đông toàn dân kinh doanh với khách du lịch thành ra hơi nổi bật, cứ như cậu nên xuất hiện ở thư viện hoặc lớp học chứ không phải khách sạn vậy.
Giữa chừng thang máy dừng mấy lần, Dụ Hà bị đưa đến tận tầng cao hơn rồi mới tới.
Thẻ phòng là của phòng trong cùng, lúc mở cửa mùi dầu thơm tươi mát phả vào mặt. Bên trong im phăng phắc làm Dụ Hà thoáng thất vọng, cậu nhìn điện thoại.
Chuyến bay của Khương Hoán đã hạ cánh nửa tiếng trước, nhưng bây giờ anh vẫn chưa đến.
Dụ Hà thả balo xuống, đang tìm khắp phòng xem có thể rót nước nóng ở đâu thì tiếng mở khóa to rõ và trong trẻo vang lên.
Cậu cầm cốc sứ đứng ngây ngốc ở lối vào, nhìn Khương Hoán gió bụi dặm trường kéo vali, trở tay đóng cửa.
Một nghìn cây số biến thành hai mét.
Cảm giác không chân thật xâm chiếm môi lưỡi, Dụ Hà chớp mắt, quên béng lời mở đầu đã chuẩn bị suốt quãng đường.
"Mừng anh đóng máy." Cậu cất lời gượng gạo y như giới thiệu chương trình.
Khương Hoán hơi bất ngờ. Anh tháo khẩu trang, mỉm cười đuôi mắt cong cong: "Cảm ơn thầy Tiểu Du."
Thế là câu thứ hai của Dụ Hà trở thành: "Em không tìm thấy ấm nước."
Đây không phải lần đầu Khương Hoán ở khách sạn này, chẳng mấy chốc anh đã giải quyết vấn đề giúp Dụ Hà, dạy cậu dùng máy lọc nước trong phòng và chức năng làm nóng của nó.
Trước bàn đảo, Dụ Hà bị Khương Hoán nhìn mới muộn màng ngượng chín mặt, chậm rãi ôm anh. [1]
[1] Bàn đảo (hay bếp đảo) thực chất là một phần của tủ bếp nhưng được tách biệt, không dựa vào tường, thường được đặt ở vị trí trung tâm, cân đối với phòng bếp.
"Em còn quên mua hoa nữa." Cậu lí nhí xin lỗi.
Khương Hoán nghiêng đầu, hôn lên thái dương Dụ Hà.
Một thời gian mới gặp lại, ánh mắt chạm nhau giống như châm lên ngọn đuốc.
Phòng khách nối liền phòng ngủ, đèn cảm ứng ở lối vào tắt phụt, trong không gian mờ tối, đèn neon của tòa cao ốc phía xa cùng nền trời xanh tím than ảnh hưởng bởi ô nhiễm ánh sáng như bị nhiễu.
Đuôi tóc Khương Hoán trượt qua chóp mũi, cằm rồi rơi trên trái tim Dụ Hà, hơi thở tựa tiếng thở dài phả vào cậu, cậu phối hợp ôm lưng anh, áo khoác và hoodie của đôi bên quấn lấy nhau một cách lộn xộn, nhiệt đồ dần tăng cao, trong phút chốc cậu không rõ hơi ấm đến từ điều hòa và hệ thống sưởi hay là từ nơi tiếp xúc với Khương Hoán.
Nóng đến phát run, nhưng như thế có vẻ Khương Hoán không mấy hài lòng, kéo tay cậu lôi phắt lên người mình như thể khích lệ. Những lúc thế này Dụ Hà luôn không dám mạo phạm, thoạt đầu không biết làm sao, rồi Khương Hoán hôn cậu thì thầm bên tai.
Người yêu nhau làm chuyện yêu nhau không phải một bên nào chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối, chia sẻ và trao đổi mới đưa cả hai xích lại gần hơn.
Đầu óc cậu mê mẩn, bắt chước bộ dạng Khương Hoán lưu luyến nơi mình từng ảo tưởng, cảm nhận Khương Hoán cũng từ từ động tình dưới ngón tay mình. Bỗng nhiên Dụ Hà rất muốn làm chút gì đó cho anh, cho chuyến bay kéo dài hai tiếng của anh.
Trung tâm thành phố không nhìn thấy biển, do ô nhiễm mức độ nhẹ cùng với tuyết đầu mùa, bầu trời xám xịt hệt như giăng đầy khói bụi.
Khương Hoán khẽ túm tóc ngắn của Dụ Hà, tựa lưng vào sô pha, một chân mở ra co lên, nhìn cậu đỏ bừng mặt mà vẫn cố chịu, nghe tiếng rên ngắn ngủi đầy gấp rút phát ra từ cổ họng cậu. Đốm sáng ảm đạm tựa mảnh sao hay trăng hắt lên lưng Dụ Hà, một tháng không gặp, hình như cậu lại tiếp tục gầy đi, Khương Hoán duỗi tay sờ xương bả vai nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng nhìn sao cũng khiến anh kìm được xót xa.
"... Được rồi."
Lúc bị nắm vai kéo dậy Dụ Hà hãy đang ngây ngẩn, đôi môi mở hé hơi sưng đỏ vì ma sát quá mức, màu sắc tươi tắn giống như mắc bệnh. Cậu chưa kịp nói tiếng nào Khương Hoán đã hôn cậu.
Bẩn lắm, sao có thể làm thế chứ, bây giờ hôn không tiện đâu...
Vô vàn lý do xoay vần trong đầu rối như mớ bòng bong, Khương Hoán tỉ mẩn hôn cậu, không ngừng vuốt ve trong quần áo của hai người, mùi hương quen thuộc vấn vít.
Dù trong lòng cảm thấy thảm trải sàn không phải nơi thích hợp và phòng khách quá trống trải, Dụ Hà cũng không muốn nói câu "chờ chút đã" với Khương Hoán một tẹo nào.
Người lâng lâng lắc lư như trên mây, cõi lòng nửa tỉnh nửa mê, nhưng Khương Hoán ôm siết cậu đến tận khi kết thúc, hai bàn tay đan vào nhau thân mật vô bờ.
Ngón cái miết khóe môi Dụ Hà, Khương Hoán bất chợt hỏi: "Em ổn không?"
"Dạ?" Dụ Hà còn đang lặng lẽ hồi tưởng lại nên mạch suy nghĩ đứt đoạn, sau khi nhận thức được Khương Hoán hỏi gì, sắc hồng trên da do hệ thống sưởi quá nóng vừa nhạt đi lại ửng lên, lắp bắp sắp xếp từ ngữ: "Không, không như em nghĩ..."
Buồn nôn? Không quen? Hơi nghẹn khiến hít thở khó khăn?
Dường như cậu quên hết rồi, ngay khi Khương Hoán hôn cậu.
"... Em không nghĩ gì cả." Dụ Hà chôn mặt trong hõm cổ Khương Hoán như thể từ bỏ giải thích.
Giây lát sau, cậu tin chắc mình nghe thấy Khương Hoán phì cười.
Phòng khách sạn ấm áp, không khí hơi khô, rèm cửa sổ màu trắng ngăn bầu trời đêm xanh thẫm như biển. Dụ Hà mặc áo Khương Hoán, áo rộng hơn hai cỡ, cậu thầm nghĩ trông Khương Hoán có vẻ gầy mà vai rộng khiếp, tay áo che kín bàn tay cậu. Cậu cúi đầu nghịch cổ tay áo, ngước mắt thì bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của anh.
"Làm sao." Dụ Hà không hề cảm thấy việc này có vấn đề gì: "Anh cũng từng mặc áo em còn gì."
Khương Hoán đáp "vốn dĩ cái áo đấy em mua rộng".
Rồi anh hỏi: "Đói không?"
Vừa xong họp nhóm đã tới khách sạn chờ, sự thoả mãn của các giác quan khác lấn át cơn thèm ăn, đắm chìm trong đê mê thì không cảm giác gì, song lúc này đã bốn năm tiếng trôi qua, được Khương Hoán nhắc nhở Dụ Hà mới cảm thấy bụng bắt đầu biểu tình.
"Hơi hơi..." Cậu hỏi lại Khương Hoán: "Trên máy bay anh ăn chưa?"
Khương Hoán: "Một cái bánh mì bé tẹo."
Vậy nên kết quả là cả hai cùng đói, không biết sao Dụ Hà lại buồn cười, cậu ngẩng đầu lên làm Khương Hoán cũng bật cười theo. Anh cuống quýt nhặt quần áo trên sàn, xua Dụ Hà đi tắm, nói sẽ gọi nhà ăn khách sạn đưa cơm.
Dụ Hà ngoan ngoãn nghe lời, nhưng chưa đặt chân vào phòng tắm đã lùi lại hỏi: "Ăn mì được không ạ?"
"Được." Khương Hoán ngồi cạnh điện thoại bàn trả lời cậu.
Khi anh sửa soạn xong cho mình thì hai bát mì tôm nõn cũng đến phòng. Đầu bếp khách sạn năm sao tất nhiên có tay nghề cao, Dụ Hà khen ngon không ngớt miệng, Khương Hoán lại nói không ngon bằng cậu làm.
"Mùng 2 em làm cho anh ăn." Dụ Hà tiếp lời một cách tự nhiên, ngay từ đầu việc này cũng nằm trong kế hoạch của cậu: "Sinh nhật phải ăn mì trường thọ chứ."
Đũa của Khương Hoán khựng lại, chậm chạp cất tiếng "ờ".
Không phải anh không vui.
Đã quá lâu không đón sinh nhật cũng như không có ai quan tâm ngày này, thành thử Khương Hoán hơi hoang mang. Nhưng kế đó sự thỏa mãn vì được trân trọng và đối xử nghiêm túc bao trùm lấy anh, Khương Hoán không giãi bày, có lẽ Dụ Hà sẽ không bao giờ biết một câu nói vô tình của cậu đã có thể cho anh niềm an ủi lớn lao nhường nào.
Mà những điều "vô tình" ấy dường như luôn có sẵn khi Dụ Hà ở cạnh anh, cho nên Dụ Hà là người không thể thay thế.
Dụ Hà vẫn không mảy may tự nhận ra. Cậu nhìn anh, xin xỏ bằng đôi mắt long lanh: "Lần này vừa năm mới vừa sinh nhật, ở với em thêm mấy ngày được không ạ."
Khương Hoán nhận lời cậu, ngừng giây lát lại không nhịn được nói: "Sao dạo này em giỏi làm nũng thế."
"Hả?" Dụ Hà đang thu quần áo thì dừng khựng.
Khương Hoán hơi mất tự nhiên, giả vờ không có việc gì: "À, không sao."
Dụ Hà nhìn anh rồi cúi đầu ăn tôm viên chiên mù tạt, cũng giả vờ không nghe rõ.
Mù tạt cay nồng và chanh chua nhẹ làm đuôi mắt cậu phớt đỏ.