Chương 47: Sao băng ích kỷ
Khương Hoán và Trương Annie tranh cãi không vui vẻ, cuối cùng chẳng đạt được bất cứ kết quả nào.
Nói là cãi nhưng thật ra chỉ có mình Trương Annie lên tiếng, Khương Hoán vẫn thờ ơ như mọi lần, nghiêm mặt bày tỏ mình không để tâm việc đoạt giải hay trở thành ngôi sao nổi tiếng, còn lại không giải thích nhiều.
Dù có thể hiểu đứng ở góc độ người quản lý, Trương Annie mong anh ngày càng phát triển, tương lai xán lạn, anh cũng rất biết ơn tất cả những gì Trương Annie đã làm cho mình, song suy cho cùng anh không thể thuyết phục chị, không cách nào đồng cảm sâu sắc với Trương Annie. Đồng thời Trương Annie cũng không hiểu anh, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Sau cuộc tranh cãi, Khương Hoán rời phòng làm việc gọi xe ra sân bay. Trên đường đi anh nhận được tin nhắn dài của Trương Annie.
Ban đầu Khương Hoán không định mở ra xem, nhưng đi qua hai ngã rẽ, nỗi bực tức dần lắng xuống, anh vẫn nén giận đọc hết mấy tin nhắn tràng giang đại hải.
"A Hoán, với tư cách là quản lý của cậu, tôi hy vọng cậu trở thành một diễn viên xuất sắc, một ngôi sao tỏa sáng, với tư cách là bạn cậu, tôi càng mong cậu mãi là chính mình, không cần hối hận. Tuy cậu luôn nói không để ý tương lai, nhưng từ đầu đến cuối chúng ta là một tập thể, tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu, 'tương lai' không phải của một mình cậu."
"Sinh nhật năm ba mươi tuổi chúng ta đã ước tương lai ngày càng tốt đẹp. Về sau cậu mắc rối loạn tâm trạng [1] vì Va phải đá ngầm, đi thị trấn Lâm Thủy làm tình nguyện, ở ẩn, từ từ điều dưỡng, tự lực bước ra từng chút một, tôi thật lòng mừng cho cậu, cũng từng nói với cậu rằng không quan trọng đoạt giải hay doanh thu phòng vé, chỉ cần cậu có thể tìm được việc cậu thật sự thích, tôi ủng hộ cậu vô điều kiện."
"Bây giờ đối với chuyện tình cảm và bạn trai cậu, tôi vẫn giữ thái độ đó."
"A Hoán, xin cậu đừng trực tiếp đưa ra quyết định, càng đừng hành động theo cảm tính, giận dỗi cánh truyền thông mà thừa nhận tình cảm của hai cậu."
"Tôi từng âm thầm điều tra Dụ Hà, cậu ấy xuất thân đơn giản, hoàn cảnh gia đình bình thường, không chịu nổi hậu quả khi bị lộ. Một khi thừa nhận mối quan hệ này, người tổn thương nhiều nhất chắc chắn không phải cậu."
"Cậu có thể thoát thân lúc nào cũng được, không muốn ở thành phố này thì đi nơi khác. Nhưng Dụ Hà không thể, nhà cậu ấy ở đây, cậu ấy còn phải hoàn thành nốt việc học."
"Nếu cậu thật lòng quan tâm cậu ấy, vậy thì không nên để cậu ấy bị cuốn vào trong thời điểm này."
[1] Rối loạn tâm trạng là rối loạn cảm xúc bao gồm thời gian buồn bã quá mức kéo dài, tâm trạng phấn chấn quá mức hoặc cả hai, được phân loại thành lưỡng cực và trầm cảm.
Từng câu từng chữ xuất phát từ tận đáy lòng, Khương Hoán bình tĩnh đọc hết rồi úp điện thoại lên đầu gối.
Anh dựa vào cửa kính, xe chạy ở đường trên cao thỉnh thoảng lại xóc nảy.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc Khương Hoán cũng nghe lọt tai lời khuyên của Trương Annie. Tiếng động cơ như ong ong trong màng nhĩ, đèn đường lùi lại phía sau, ánh sáng in nơi đáy mắt tựa sao băng vút qua.
Anh không còn là Khương Hoán 22 tuổi không có thứ gì.
Mười năm từ 20 tuổi đến 30 tuổi, Khương Hoán luôn sống trong thế giới khép kín được dựng lên bởi đủ loại kịch bản, liên tục diễn giải các nhân vật khác nhau, nhưng tính cách chủ yếu đều là cô độc. Anh thiếu kỹ năng giao tiếp với bên ngoài, quen làm theo ý mình, không khác nào sống ngoài quy tắc xã hội.
Có lẽ có người thích anh làm theo ý mình, coi thường quỹ đạo vận hành mặc định của thế giới, đập vỡ tất thảy gông xiềng cũ kỹ, không sợ mất mát, càng chẳng màng đối diện với mọi sự hoang tàn.
Nhưng anh không thể mãi khép mình sống nổi loạn.
Giống như tảng đá cứng đầu, vì một chút tình cảm mà bất ngờ sinh ra máu thịt và trái tim, từ đó ngoài hỉ nộ ái ố đơn giản còn có đau khổ, hạnh phúc, yêu hận phức tạp.
Có điều này thì anh chẳng thể xem nhẹ được nữa.
Mà hiện tại Khương Hoán đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan chưa từng nghĩ đến, không thể tiếp tục hành động theo ý mình.
"Người tổn thương nhiều nhất".
Hai tay Khương Hoán che mắt, hít sâu một hơi.
*
Khi Khương Hoán nhắn Wechat hỏi "đang làm gì", Dụ Hà vừa mới thay ca cho chú ở bệnh viện.
Anh đi Bình Kinh có việc đột xuất mà, bây giờ bận xong rồi?
Dụ Hà thắc mắc, gõ chữ trên Wechat: "Bệnh viện ạ, hôm nay chú em phải trực đêm, thím thì đi giúp bên nhà chủ thuê, không vào được." Nhắc đến những việc này, Dụ Hà cố hết sức kể hết cho Khương Hoán, tránh khả năng bị hiểu nhầm dù chỉ một phần trăm: "Em nghỉ rồi, đúng là nên vào viện nhiều hơn."
Đầu bên kia lại im lìm, Dụ Hà không nhịn được hỏi: "Sao thế."
Khương Hoán: "Gửi định vị cho tôi."
Dụ Hà: "?"
"Vừa xuống máy bay."
"Đi thăm em."
Trong chai dịch truyền, chất lỏng nhỏ giọt như dấy lên gợn sóng lăn tăn nơi đường ống nhỏ hẹp.
Căn phòng yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tim đập, trước kia Dụ Hà luôn cho rằng đó chỉ là biện pháp tu từ nói quá. Đến khi bố gõ mạn giường kéo sự chú ý của cậu, bấy giờ cậu mới tìm lại được nhịp thở.
"Có chuyện... gì à?" Dụ Khánh Đào hỏi ngắn gọn nhưng ánh mắt ân cần.
Dụ Hà áp lòng bàn tay lên khuôn mặt nóng bừng, lắc đầu nguầy nguậy.
Nhịp tim vẫn ngày càng dồn dập, kể cả máu cũng đánh trống ầm ĩ chảy đến mỗi một tấc da có thể phơi bày sự căng thẳng và kích động của cậu, chẳng mấy chốc mặt cậu đã đỏ chót.
Khương Hoán đến Đông Hà rồi sao?
Khương Hoán, đến Đông Hà vì cậu.
Dụ Hà nghe thấy tiếng rè rè như điều hòa bị kẹt thì sực tỉnh, xém chút nói năng lộn xộn: "Điện thoại, ờm... Chắc là điều hòa bật cao quá."
Bố đặt tay lên tay cậu, lòng bàn tay dày rộng lạnh ngắt nhưng vết chai quen thuộc lại khiến Dụ Hà cảm thấy chân thật, nỗi kích động qua đi, tạm thời lấy lại bình tĩnh. Cậu nói nhỏ như đang độc thoại, bức tường sắt tự xây cho mình cũng thủng một lỗ ở đâu đó vì niềm vui bất ngờ, cậu vùng vẫy bên trong, tất cả đã có chỗ trút ra.
"Không sao ạ... Bố, con không biết nói với ai nữa, chắc tại dạo này nhiều chuyện quá, áp lực hơi lớn, mặc dù đã quyết định học cao học nhưng trong lòng con vẫn không yên."
Dụ Khánh Đào nhìn Dụ Hà chăm chú, lặng lẽ cổ vũ cậu chia sẻ tiếp.
Đây là cuộc trò chuyện hiếm hoi giữa bố con cậu về bệnh tình và gia đình, Dụ Hà có bố nắm tay, lâu lâu cảm nhận được sức nặng thì dường như có thể nửa đùa nửa thật bộc bạch nỗi lòng.
"Con cứ cảm thấy có lỗi với mọi người." Dụ Hà khịt mũi, giọng nhỏ tí: "Trong nhà khó khăn mà con còn muốn học cao học, không ngoan ngoãn tìm việc kiếm tiền... Chú thím vất vả, bố điều trị cũng vất vả, đôi khi con lại tự an ủi mình, mọi người đều đồng ý tức là con thật sự có thể đi học. Nhưng mỗi lần nhìn chú thím chạy ngược chạy xuôi, con lại... không đành lòng, cảm thấy mình quá ích kỷ."
"Không... không phải, ích kỷ."
Nghe rõ mấy chữ ngắn gọn được phát âm một cách khó nhọc, mắt Dụ Hà tức khắc nóng bừng.
Dụ Khánh Đào nói chậm, một câu phải ngắt nghỉ bảy tám lần mới diễn đạt đủ ý, nhưng ánh mắt bố kiên định bắt Dụ Hà nghe hết: "Con là con ngoan, bố... không trách con. Học cao học, không sai, tại bố... liên lụy con, tiền thuốc men rất... đắt quá."
"Không, bố đừng có nghĩ như thế!" Dụ Hà nói to hơn: "Học cao học không đắt đến mức ấy, cô giáo nói sẽ giúp con xin học bổng, còn có trợ cấp khác. Con biết mọi người ủng hộ con, cho nên sau này dù có đi học thì con cũng sắp xếp thời gian. Bố, bố phải tích cực phối hợp điều trị, bố không liên lụy ai cả, con..."
Con chỉ còn mỗi mình bố là người thân trên đời thôi.
Dụ Khánh Nguyên và Tang Lập Tuyết là người nhà, Khương Hoán là người yêu, nhưng đều không thể thay thế bố.
Dụ Hà kìm nén giọng nói nghẹn ngào. Cậu bấu lòng bàn tay bên kia, cố nặn ra một nụ cười cho bố yên tâm: "Con không nghĩ như thế nữa, bố cũng không được nói mình liên lụy con, được không?"
Dụ Khánh Đào chậm rãi gật đầu.
Nhằm xoa dịu bầu không khí nghiêm trọng, Dụ Khánh Đào cử động ngón tay chỉ tivi trong phòng. Dụ Hà vội vàng mở chương trình hài rộn rã tiếng cười cho bố xem, không tiếp tục nhắc về chủ đề phụ lòng và liên lụy đầy nặng nề.
Xem tivi với bố một chốc, điện thoại cậu để bên giường báo rung.
Ảnh đại diện pháo bông que lại có cùng định vị với cậu.
Khương Hoán nói: "Tôi tới rồi."
Dụ Hà nhìn dòng chữ ngắn này một lúc lâu mới ngẩng đầu, rèm cửa sổ bị gió điều hòa vén lên một góc. Cậu chỉnh điện thoại bố sang giao diện quay số khẩn cấp, nhét chuông gọi y tá vào tay bố.
"Bố, con... Con có ít việc đột xuất, con xuống tầng nhé." Dụ Hà áy náy vô cùng, cố sắp xếp mọi chuyện chu toàn: "Mười phút nữa con về, được không bố?"
Dụ Khánh Đào bình tĩnh mỉm cười, gật đầu với cậu: "Đi đi."
*
Khoa Phục hồi chức năng nằm trong khu nội trú mới Bệnh viện Số 1 Thành phố, chỉ có một tòa, các cơ sở hạ tầng còn lại vẫn chưa đi vào sử dụng. So với địa chỉ cũ ở phố cổ, địa chỉ mới nằm gần khu mới Tân Hải, lúc này đang là tháng Chạp, trời vào đêm nhiệt độ giảm đáng kể.
Khu mới không trồng ngô đồng, cây long não cũng nhỏ khiến đèn đường trở nên cao lớn hơn hẳn, hệt như vệ binh sắt chọc thẳng tầng trời.
Không khí lạnh buốt, sau khi ra khỏi khu nội trú, Dụ Hà chần chừ không biết đi tìm Khương Hoán ở đâu. Con đường dẫn đến cổng chính chỉ có lác đác vài chỗ sáng đèn, cậu vừa đi vừa gửi định vị, nhắn tin hỏi Khương Hoán xung quanh có tòa nhà nào làm mốc không.
"Cạnh bốt bảo vệ có biển chỉ dẫn, em chờ ở đó..." Lẩm nhẩm gõ được một nửa, Dụ Hà xác nhận vị trí, vừa nhìn sang phải thì thấy bóng người dong dỏng quen thuộc đứng dưới tán cây.
Dụ Hà bỏ điện thoại xuống, người ấy đi về phía cậu.
Mấy bước chân ngắn ngủi gió như ngừng thổi, đến tận khi nắm tay anh và cảm nhận xúc cảm đặc biệt từ găng tay da, Dụ Hà mới tin Khương Hoán thật sự xuất hiện bên cạnh mình.
Mắt Dụ Hà cay cay: "Muộn thế này, sao anh..."
"Đã hứa đi thăm em mà."
Khương Hoán véo mặt Dụ Hà, cau mày không hài lòng: "Mới mấy ngày, lại gầy đi rồi."
"Em ăn cơm chăm chỉ, cũng ngủ đủ giấc đấy nhé. Chắc là dạo này hoạt động nhiều nên thế... Thật ra cân nặng không giảm đâu!" Dụ Hà cãi, nghe thấy Khương Hoán chậm chạp "à".
Hình như Khương Hoán không định đi đâu đó với cậu, dù ánh sáng tù mù nhưng chung quy vẫn là nơi công cộng không dám lỗ mãng, chỉ nắm tay đã vô cùng thân mật. Anh cởi găng tay da cất vào túi áo măng tô, nắm tay Dụ Hà một lúc, nghe cậu hỏi "anh đi Bình Kinh cơ mà" thì mới nhớ ra mục đích chuyến này.
"Ừ, đi xong rồi, nhưng cảm thấy hôm nay vẫn nên tới đây." Khương Hoán đi trong sân bệnh viện với Dụ Hà, nhét hai bàn tay đang đan chặt vài túi áo cho ấm.
Gió đêm rét thấu xương, nhiệt độ gần chạm ngưỡng 0°C nhưng Dụ Hà không mảy may thấy lạnh.
"Khi nào anh đi?"
"Sáng sớm mai."
Dụ Hà mấp máy môi, chừng như cảm thấy thời gian quá gấp gáp, song lại không thể đòi Khương Hoán đừng đi.
"Nếu thời gian eo hẹp... thì đừng tới nữa chứ." Dụ Hà lấp liếm nỗi chua xót hòng tỏ ra mình rộng lượng, nhưng suy nghĩ trẻ con thôi thúc, cậu vẫn siết chặt ngón tay Khương Hoán trong túi áo.
"Không sao." Khương Hoán đùa nhạt: "Ở khách sạn nào mà chẳng là ngủ."
Dụ Hà lẳng lặng cười.
Vai kề vai đi cạnh nhau, trên mặt đất, hai cái bóng bị kéo dài rồi rút ngắn, liên tục chồng lên nhau.
Khương Hoán hỏi: "Bố em điều trị thế nào rồi?"
"Bố em hồi phục rất tốt, bác sĩ nói quan sát đến trước Tết, nếu tình trạng vẫn tích cực như bây giờ thì thật ra có thể xuất viện sớm về nhà điều dưỡng, đi tái khám định kỳ, kiểm tra một vài chỉ số." Giọng Dụ Hà không kìm được vui vẻ: "Em hỏi rồi, như thế không chỉ tiết kiệm tiền viện phí, mà rất nhiều việc ở nhà tiện hơn, dù sao ở nơi thân thuộc cũng có ích việc phục hồi tâm lý của bố... Một năm bố em chưa về nhà rồi."
Tính ra Dụ Khánh Đào xông vào biển lửa là chuyện từ năm ngoái, không ngờ đã qua lâu tới vậy.
Khương Hoán bày tỏ "tốt quá, em cũng bớt lo".
"Em không mệt, hầu hết thời gian toàn là chú thím giúp đỡ, chú thím vất vả nhiều lắm." Bình thường Dụ Hà không nói được những điều này, nhưng trước mặt Khương Hoán cậu lại giãi bày rất trôi chảy: "À đúng, lần trước anh chuyển cho em mấy chục nghìn tệ để em trả phí điều trị đó, không dùng hết đâu, bao giờ em chuyển trả tiền thừa cho anh."
"Không cần." Khương Hoán nhéo lòng bàn tay cậu: "Em giữ đi."
Dụ Hà không đồng ý: "Việc nào ra việc đó, anh cho em vay tiền thì phải dùng vào việc điều trị, bây giờ tạm thời không dùng đến chừng ấy, em phải trả anh. Này, cho anh xem ghi chép chi tiêu của em."
Trang tính trong ghi chú điện thoại thống kê cẩn thận, không sai một li, Khương Hoán không lay chuyển được cậu nên đành nhận lời.
"Để sau rồi chuyển." Khương Hoán cố tình phàn nàn: "Phiền chết mất thôi."
Dụ Hà nghiêng đầu dụi vai anh như làm nũng, thủ thỉ: "Thật ra thế này tốt hơn." Cử chỉ của cậu khù khờ nhưng giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng nói việc nghiêm chỉnh: "Tự dưng lấy ra cả đống tiền, không phải thím không nghi ngờ, em bảo là ứng trước lương gia sư cho qua chuyện, thím không hỏi nhiều không có nghĩa là bị em gạt. Trong lòng thím hiểu rõ em có điều giấu mọi người, bao gồm chuyện tiền nong."
Gió thổi ù ù, lá cây long não chưa rụng hết xao động như đang run rẩy.
Gần bờ biển, đêm dài dằng dặc.
Khương Hoán "ừm", thình lình dừng chân. Dụ Hà cũng không đi tiếp, lấy làm lạ nhìn Khương Hoán.
"Sao thế anh." Cậu hỏi.
Trong mắt Khương Hoán thoáng qua vẻ ngập ngừng, anh hỏi dò: "Dụ Hà, có phải em không định nói cho người nhà không?" Thấy Dụ Hà ngơ ngác, anh nói thêm:
"Chuyện của chúng mình."
Nói là cãi nhưng thật ra chỉ có mình Trương Annie lên tiếng, Khương Hoán vẫn thờ ơ như mọi lần, nghiêm mặt bày tỏ mình không để tâm việc đoạt giải hay trở thành ngôi sao nổi tiếng, còn lại không giải thích nhiều.
Dù có thể hiểu đứng ở góc độ người quản lý, Trương Annie mong anh ngày càng phát triển, tương lai xán lạn, anh cũng rất biết ơn tất cả những gì Trương Annie đã làm cho mình, song suy cho cùng anh không thể thuyết phục chị, không cách nào đồng cảm sâu sắc với Trương Annie. Đồng thời Trương Annie cũng không hiểu anh, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì.
Sau cuộc tranh cãi, Khương Hoán rời phòng làm việc gọi xe ra sân bay. Trên đường đi anh nhận được tin nhắn dài của Trương Annie.
Ban đầu Khương Hoán không định mở ra xem, nhưng đi qua hai ngã rẽ, nỗi bực tức dần lắng xuống, anh vẫn nén giận đọc hết mấy tin nhắn tràng giang đại hải.
"A Hoán, với tư cách là quản lý của cậu, tôi hy vọng cậu trở thành một diễn viên xuất sắc, một ngôi sao tỏa sáng, với tư cách là bạn cậu, tôi càng mong cậu mãi là chính mình, không cần hối hận. Tuy cậu luôn nói không để ý tương lai, nhưng từ đầu đến cuối chúng ta là một tập thể, tôi có trách nhiệm nhắc nhở cậu, 'tương lai' không phải của một mình cậu."
"Sinh nhật năm ba mươi tuổi chúng ta đã ước tương lai ngày càng tốt đẹp. Về sau cậu mắc rối loạn tâm trạng [1] vì Va phải đá ngầm, đi thị trấn Lâm Thủy làm tình nguyện, ở ẩn, từ từ điều dưỡng, tự lực bước ra từng chút một, tôi thật lòng mừng cho cậu, cũng từng nói với cậu rằng không quan trọng đoạt giải hay doanh thu phòng vé, chỉ cần cậu có thể tìm được việc cậu thật sự thích, tôi ủng hộ cậu vô điều kiện."
"Bây giờ đối với chuyện tình cảm và bạn trai cậu, tôi vẫn giữ thái độ đó."
"A Hoán, xin cậu đừng trực tiếp đưa ra quyết định, càng đừng hành động theo cảm tính, giận dỗi cánh truyền thông mà thừa nhận tình cảm của hai cậu."
"Tôi từng âm thầm điều tra Dụ Hà, cậu ấy xuất thân đơn giản, hoàn cảnh gia đình bình thường, không chịu nổi hậu quả khi bị lộ. Một khi thừa nhận mối quan hệ này, người tổn thương nhiều nhất chắc chắn không phải cậu."
"Cậu có thể thoát thân lúc nào cũng được, không muốn ở thành phố này thì đi nơi khác. Nhưng Dụ Hà không thể, nhà cậu ấy ở đây, cậu ấy còn phải hoàn thành nốt việc học."
"Nếu cậu thật lòng quan tâm cậu ấy, vậy thì không nên để cậu ấy bị cuốn vào trong thời điểm này."
[1] Rối loạn tâm trạng là rối loạn cảm xúc bao gồm thời gian buồn bã quá mức kéo dài, tâm trạng phấn chấn quá mức hoặc cả hai, được phân loại thành lưỡng cực và trầm cảm.
Từng câu từng chữ xuất phát từ tận đáy lòng, Khương Hoán bình tĩnh đọc hết rồi úp điện thoại lên đầu gối.
Anh dựa vào cửa kính, xe chạy ở đường trên cao thỉnh thoảng lại xóc nảy.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc Khương Hoán cũng nghe lọt tai lời khuyên của Trương Annie. Tiếng động cơ như ong ong trong màng nhĩ, đèn đường lùi lại phía sau, ánh sáng in nơi đáy mắt tựa sao băng vút qua.
Anh không còn là Khương Hoán 22 tuổi không có thứ gì.
Mười năm từ 20 tuổi đến 30 tuổi, Khương Hoán luôn sống trong thế giới khép kín được dựng lên bởi đủ loại kịch bản, liên tục diễn giải các nhân vật khác nhau, nhưng tính cách chủ yếu đều là cô độc. Anh thiếu kỹ năng giao tiếp với bên ngoài, quen làm theo ý mình, không khác nào sống ngoài quy tắc xã hội.
Có lẽ có người thích anh làm theo ý mình, coi thường quỹ đạo vận hành mặc định của thế giới, đập vỡ tất thảy gông xiềng cũ kỹ, không sợ mất mát, càng chẳng màng đối diện với mọi sự hoang tàn.
Nhưng anh không thể mãi khép mình sống nổi loạn.
Giống như tảng đá cứng đầu, vì một chút tình cảm mà bất ngờ sinh ra máu thịt và trái tim, từ đó ngoài hỉ nộ ái ố đơn giản còn có đau khổ, hạnh phúc, yêu hận phức tạp.
Có điều này thì anh chẳng thể xem nhẹ được nữa.
Mà hiện tại Khương Hoán đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan chưa từng nghĩ đến, không thể tiếp tục hành động theo ý mình.
"Người tổn thương nhiều nhất".
Hai tay Khương Hoán che mắt, hít sâu một hơi.
*
Khi Khương Hoán nhắn Wechat hỏi "đang làm gì", Dụ Hà vừa mới thay ca cho chú ở bệnh viện.
Anh đi Bình Kinh có việc đột xuất mà, bây giờ bận xong rồi?
Dụ Hà thắc mắc, gõ chữ trên Wechat: "Bệnh viện ạ, hôm nay chú em phải trực đêm, thím thì đi giúp bên nhà chủ thuê, không vào được." Nhắc đến những việc này, Dụ Hà cố hết sức kể hết cho Khương Hoán, tránh khả năng bị hiểu nhầm dù chỉ một phần trăm: "Em nghỉ rồi, đúng là nên vào viện nhiều hơn."
Đầu bên kia lại im lìm, Dụ Hà không nhịn được hỏi: "Sao thế."
Khương Hoán: "Gửi định vị cho tôi."
Dụ Hà: "?"
"Vừa xuống máy bay."
"Đi thăm em."
Trong chai dịch truyền, chất lỏng nhỏ giọt như dấy lên gợn sóng lăn tăn nơi đường ống nhỏ hẹp.
Căn phòng yên tĩnh tới mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở và tim đập, trước kia Dụ Hà luôn cho rằng đó chỉ là biện pháp tu từ nói quá. Đến khi bố gõ mạn giường kéo sự chú ý của cậu, bấy giờ cậu mới tìm lại được nhịp thở.
"Có chuyện... gì à?" Dụ Khánh Đào hỏi ngắn gọn nhưng ánh mắt ân cần.
Dụ Hà áp lòng bàn tay lên khuôn mặt nóng bừng, lắc đầu nguầy nguậy.
Nhịp tim vẫn ngày càng dồn dập, kể cả máu cũng đánh trống ầm ĩ chảy đến mỗi một tấc da có thể phơi bày sự căng thẳng và kích động của cậu, chẳng mấy chốc mặt cậu đã đỏ chót.
Khương Hoán đến Đông Hà rồi sao?
Khương Hoán, đến Đông Hà vì cậu.
Dụ Hà nghe thấy tiếng rè rè như điều hòa bị kẹt thì sực tỉnh, xém chút nói năng lộn xộn: "Điện thoại, ờm... Chắc là điều hòa bật cao quá."
Bố đặt tay lên tay cậu, lòng bàn tay dày rộng lạnh ngắt nhưng vết chai quen thuộc lại khiến Dụ Hà cảm thấy chân thật, nỗi kích động qua đi, tạm thời lấy lại bình tĩnh. Cậu nói nhỏ như đang độc thoại, bức tường sắt tự xây cho mình cũng thủng một lỗ ở đâu đó vì niềm vui bất ngờ, cậu vùng vẫy bên trong, tất cả đã có chỗ trút ra.
"Không sao ạ... Bố, con không biết nói với ai nữa, chắc tại dạo này nhiều chuyện quá, áp lực hơi lớn, mặc dù đã quyết định học cao học nhưng trong lòng con vẫn không yên."
Dụ Khánh Đào nhìn Dụ Hà chăm chú, lặng lẽ cổ vũ cậu chia sẻ tiếp.
Đây là cuộc trò chuyện hiếm hoi giữa bố con cậu về bệnh tình và gia đình, Dụ Hà có bố nắm tay, lâu lâu cảm nhận được sức nặng thì dường như có thể nửa đùa nửa thật bộc bạch nỗi lòng.
"Con cứ cảm thấy có lỗi với mọi người." Dụ Hà khịt mũi, giọng nhỏ tí: "Trong nhà khó khăn mà con còn muốn học cao học, không ngoan ngoãn tìm việc kiếm tiền... Chú thím vất vả, bố điều trị cũng vất vả, đôi khi con lại tự an ủi mình, mọi người đều đồng ý tức là con thật sự có thể đi học. Nhưng mỗi lần nhìn chú thím chạy ngược chạy xuôi, con lại... không đành lòng, cảm thấy mình quá ích kỷ."
"Không... không phải, ích kỷ."
Nghe rõ mấy chữ ngắn gọn được phát âm một cách khó nhọc, mắt Dụ Hà tức khắc nóng bừng.
Dụ Khánh Đào nói chậm, một câu phải ngắt nghỉ bảy tám lần mới diễn đạt đủ ý, nhưng ánh mắt bố kiên định bắt Dụ Hà nghe hết: "Con là con ngoan, bố... không trách con. Học cao học, không sai, tại bố... liên lụy con, tiền thuốc men rất... đắt quá."
"Không, bố đừng có nghĩ như thế!" Dụ Hà nói to hơn: "Học cao học không đắt đến mức ấy, cô giáo nói sẽ giúp con xin học bổng, còn có trợ cấp khác. Con biết mọi người ủng hộ con, cho nên sau này dù có đi học thì con cũng sắp xếp thời gian. Bố, bố phải tích cực phối hợp điều trị, bố không liên lụy ai cả, con..."
Con chỉ còn mỗi mình bố là người thân trên đời thôi.
Dụ Khánh Nguyên và Tang Lập Tuyết là người nhà, Khương Hoán là người yêu, nhưng đều không thể thay thế bố.
Dụ Hà kìm nén giọng nói nghẹn ngào. Cậu bấu lòng bàn tay bên kia, cố nặn ra một nụ cười cho bố yên tâm: "Con không nghĩ như thế nữa, bố cũng không được nói mình liên lụy con, được không?"
Dụ Khánh Đào chậm rãi gật đầu.
Nhằm xoa dịu bầu không khí nghiêm trọng, Dụ Khánh Đào cử động ngón tay chỉ tivi trong phòng. Dụ Hà vội vàng mở chương trình hài rộn rã tiếng cười cho bố xem, không tiếp tục nhắc về chủ đề phụ lòng và liên lụy đầy nặng nề.
Xem tivi với bố một chốc, điện thoại cậu để bên giường báo rung.
Ảnh đại diện pháo bông que lại có cùng định vị với cậu.
Khương Hoán nói: "Tôi tới rồi."
Dụ Hà nhìn dòng chữ ngắn này một lúc lâu mới ngẩng đầu, rèm cửa sổ bị gió điều hòa vén lên một góc. Cậu chỉnh điện thoại bố sang giao diện quay số khẩn cấp, nhét chuông gọi y tá vào tay bố.
"Bố, con... Con có ít việc đột xuất, con xuống tầng nhé." Dụ Hà áy náy vô cùng, cố sắp xếp mọi chuyện chu toàn: "Mười phút nữa con về, được không bố?"
Dụ Khánh Đào bình tĩnh mỉm cười, gật đầu với cậu: "Đi đi."
*
Khoa Phục hồi chức năng nằm trong khu nội trú mới Bệnh viện Số 1 Thành phố, chỉ có một tòa, các cơ sở hạ tầng còn lại vẫn chưa đi vào sử dụng. So với địa chỉ cũ ở phố cổ, địa chỉ mới nằm gần khu mới Tân Hải, lúc này đang là tháng Chạp, trời vào đêm nhiệt độ giảm đáng kể.
Khu mới không trồng ngô đồng, cây long não cũng nhỏ khiến đèn đường trở nên cao lớn hơn hẳn, hệt như vệ binh sắt chọc thẳng tầng trời.
Không khí lạnh buốt, sau khi ra khỏi khu nội trú, Dụ Hà chần chừ không biết đi tìm Khương Hoán ở đâu. Con đường dẫn đến cổng chính chỉ có lác đác vài chỗ sáng đèn, cậu vừa đi vừa gửi định vị, nhắn tin hỏi Khương Hoán xung quanh có tòa nhà nào làm mốc không.
"Cạnh bốt bảo vệ có biển chỉ dẫn, em chờ ở đó..." Lẩm nhẩm gõ được một nửa, Dụ Hà xác nhận vị trí, vừa nhìn sang phải thì thấy bóng người dong dỏng quen thuộc đứng dưới tán cây.
Dụ Hà bỏ điện thoại xuống, người ấy đi về phía cậu.
Mấy bước chân ngắn ngủi gió như ngừng thổi, đến tận khi nắm tay anh và cảm nhận xúc cảm đặc biệt từ găng tay da, Dụ Hà mới tin Khương Hoán thật sự xuất hiện bên cạnh mình.
Mắt Dụ Hà cay cay: "Muộn thế này, sao anh..."
"Đã hứa đi thăm em mà."
Khương Hoán véo mặt Dụ Hà, cau mày không hài lòng: "Mới mấy ngày, lại gầy đi rồi."
"Em ăn cơm chăm chỉ, cũng ngủ đủ giấc đấy nhé. Chắc là dạo này hoạt động nhiều nên thế... Thật ra cân nặng không giảm đâu!" Dụ Hà cãi, nghe thấy Khương Hoán chậm chạp "à".
Hình như Khương Hoán không định đi đâu đó với cậu, dù ánh sáng tù mù nhưng chung quy vẫn là nơi công cộng không dám lỗ mãng, chỉ nắm tay đã vô cùng thân mật. Anh cởi găng tay da cất vào túi áo măng tô, nắm tay Dụ Hà một lúc, nghe cậu hỏi "anh đi Bình Kinh cơ mà" thì mới nhớ ra mục đích chuyến này.
"Ừ, đi xong rồi, nhưng cảm thấy hôm nay vẫn nên tới đây." Khương Hoán đi trong sân bệnh viện với Dụ Hà, nhét hai bàn tay đang đan chặt vài túi áo cho ấm.
Gió đêm rét thấu xương, nhiệt độ gần chạm ngưỡng 0°C nhưng Dụ Hà không mảy may thấy lạnh.
"Khi nào anh đi?"
"Sáng sớm mai."
Dụ Hà mấp máy môi, chừng như cảm thấy thời gian quá gấp gáp, song lại không thể đòi Khương Hoán đừng đi.
"Nếu thời gian eo hẹp... thì đừng tới nữa chứ." Dụ Hà lấp liếm nỗi chua xót hòng tỏ ra mình rộng lượng, nhưng suy nghĩ trẻ con thôi thúc, cậu vẫn siết chặt ngón tay Khương Hoán trong túi áo.
"Không sao." Khương Hoán đùa nhạt: "Ở khách sạn nào mà chẳng là ngủ."
Dụ Hà lẳng lặng cười.
Vai kề vai đi cạnh nhau, trên mặt đất, hai cái bóng bị kéo dài rồi rút ngắn, liên tục chồng lên nhau.
Khương Hoán hỏi: "Bố em điều trị thế nào rồi?"
"Bố em hồi phục rất tốt, bác sĩ nói quan sát đến trước Tết, nếu tình trạng vẫn tích cực như bây giờ thì thật ra có thể xuất viện sớm về nhà điều dưỡng, đi tái khám định kỳ, kiểm tra một vài chỉ số." Giọng Dụ Hà không kìm được vui vẻ: "Em hỏi rồi, như thế không chỉ tiết kiệm tiền viện phí, mà rất nhiều việc ở nhà tiện hơn, dù sao ở nơi thân thuộc cũng có ích việc phục hồi tâm lý của bố... Một năm bố em chưa về nhà rồi."
Tính ra Dụ Khánh Đào xông vào biển lửa là chuyện từ năm ngoái, không ngờ đã qua lâu tới vậy.
Khương Hoán bày tỏ "tốt quá, em cũng bớt lo".
"Em không mệt, hầu hết thời gian toàn là chú thím giúp đỡ, chú thím vất vả nhiều lắm." Bình thường Dụ Hà không nói được những điều này, nhưng trước mặt Khương Hoán cậu lại giãi bày rất trôi chảy: "À đúng, lần trước anh chuyển cho em mấy chục nghìn tệ để em trả phí điều trị đó, không dùng hết đâu, bao giờ em chuyển trả tiền thừa cho anh."
"Không cần." Khương Hoán nhéo lòng bàn tay cậu: "Em giữ đi."
Dụ Hà không đồng ý: "Việc nào ra việc đó, anh cho em vay tiền thì phải dùng vào việc điều trị, bây giờ tạm thời không dùng đến chừng ấy, em phải trả anh. Này, cho anh xem ghi chép chi tiêu của em."
Trang tính trong ghi chú điện thoại thống kê cẩn thận, không sai một li, Khương Hoán không lay chuyển được cậu nên đành nhận lời.
"Để sau rồi chuyển." Khương Hoán cố tình phàn nàn: "Phiền chết mất thôi."
Dụ Hà nghiêng đầu dụi vai anh như làm nũng, thủ thỉ: "Thật ra thế này tốt hơn." Cử chỉ của cậu khù khờ nhưng giọng điệu nghiêm túc, trịnh trọng nói việc nghiêm chỉnh: "Tự dưng lấy ra cả đống tiền, không phải thím không nghi ngờ, em bảo là ứng trước lương gia sư cho qua chuyện, thím không hỏi nhiều không có nghĩa là bị em gạt. Trong lòng thím hiểu rõ em có điều giấu mọi người, bao gồm chuyện tiền nong."
Gió thổi ù ù, lá cây long não chưa rụng hết xao động như đang run rẩy.
Gần bờ biển, đêm dài dằng dặc.
Khương Hoán "ừm", thình lình dừng chân. Dụ Hà cũng không đi tiếp, lấy làm lạ nhìn Khương Hoán.
"Sao thế anh." Cậu hỏi.
Trong mắt Khương Hoán thoáng qua vẻ ngập ngừng, anh hỏi dò: "Dụ Hà, có phải em không định nói cho người nhà không?" Thấy Dụ Hà ngơ ngác, anh nói thêm:
"Chuyện của chúng mình."