Chương 11
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ma Tôn ghen tuông không thèm giấu giếm nữa rồi à?”
***
Nói cái là hành động liền, Thẩm Tam Xuyên chạy đến chỗ ba người. Anh chàng phát hiện Hoa Duyệt đã sợ tới nỗi người run bần bật, rúc vào lòng Nguyễn Thanh Linh. Nguyễn Thanh Linh tuy không khiếp vía như Hoa Duyệt, nhưng mặt cũng hơi tai tái. Dù gì nàng cũng mới thấy tà linh cao cấp như thế lần đầu, sợ hãi là điều khó tránh.
“Sư đệ, ta sẽ dụ nó qua chỗ khác, đệ dẫn hai tỷ ấy trốn trước đi.”
Ba người nghe vậy, đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Tam Xuyên đang lộn về từ bờ suối. Lục Lâm Trạch còn chưa kịp lên tiếng, Nguyễn Thanh Linh đã chau hàng mày đẹp: “Không được, nguy hiểm lắm, chúng tỷ không thể để một mình đệ ở lại đây được!”
“Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, thích ăn yêu linh và phụ nữ. Các tỷ ở đây, thì sẽ thành đồ ăn cho nó. Ta có cách khiến nó không thể làm ta bị thương.” Thẩm Tam Xuyên nói cực kỳ bình tĩnh, khiến người ta không thể không tin phục. Giọng điệu và vẻ mặt ấy, làm họ có cảm giác như mình đang nhìn một vị lãnh tụ có thể xoay chuyển thế cờ.
Lục Lâm Trạch hỏi: “Nếu thức ăn của nó là yêu linh và phụ nữ, thì sư huynh dụ nó đi bằng cách nào?”
Thẩm Tam Xuyên mặt lạnh tanh, móc con Thỏ Lắc Lư yếu đuối đáng thương ra từ sau lưng: “Dùng cái này.”
Ba người sửng sốt, chẳng phải đó chính là con thỏ vừa tới phá thối sao, hóa ra nó lại là yêu linh cấp thấp!
Đống xúc tu dây nhợ của con Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ nhào về phía họ. Thẩm Tam Xuyên được hệ thống nhắc nhở, vội vàng đẩy mạnh Lục Lâm Trạch ra. Xúc tu nọ đập trúng khoảng không giữa họ, Lục Lâm Trạch lảo đảo lùi về sau vì bị đẩy. Hai người bị đống dây mây khổng lồ có độc ngăn cách, hắn chỉ nghe thấy chất giọng lạnh lẽo của Thẩm Tam Xuyên vang lên từ đằng kia: “Dẫn mấy tỷ ấy đi ngay!”
Mặt Lục Lâm Trạch hơi xao động, nhưng hắn cũng chẳng nói gì thêm, xoay người dẫn hai sư tỷ đi gấp. Hoa Duyệt sợ nhũn cả chân vì đống xúc tu khổng lồ trước mặt, nàng ta hoảng hốt nhưng vẫn miễn cưỡng chạy theo Lục Lâm Trạch được. Nguyễn Thanh Linh hẵng còn do dự đứng nguyên tại chỗ, Lục Lâm Trạch thấy thế, lạnh lùng nói: “Đừng làm lãng phí thời gian mà Thẩm sư huynh giành giật cho các tỷ.”
Nguyễn Thanh Linh cắn chặt răng, cuối cùng liếc qua Thẩm Tam Xuyên, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đi cùng Lục Lâm Trạch. Con quái dây nhợ siêu to kia hẵng còn đuổi theo họ. Thẩm Tam Xuyên chạy một đoạn theo hướng ngược lại với ba người, rồi xách tai con Thỏ Lắc Lư lên dụ nó: “Này, ông anh to lớn ơi, thịt thỏ trắng trẻo béo mũm lại chẳng ngon hơn à?”
Không biết có phải hiểu được lời Thẩm Tam Xuyên không, mà con Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ kia thật sự dừng lại. Nó ngó qua bên trái, rồi liếc sang bên phải, có lẽ đang ngẫm ngợi gì đó, đoạn cua ngoắt một phát. Nó há cái mồm to cộ máu me đáng sợ ra, múa may cành lá toàn thân, xồ về phía Thẩm Tam Xuyên.
Thỏ Lắc Lư: “…”
Hóa ra thả nó vào biệt viện trong nội cảnh nuôi cho béo mầm chính là vì thời khắc này sao?
Đến lúc cần, thỏ mới buồn sao mình béo thế!
Quả nhiên không nên chờ mong quá nhiều vào chủ nhân làm gì hức hức hức!
(Đến lúc cần thỏ mới buồn sao mình béo thế: Parody từ tục ngữ Tàu “Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, sự phi kinh qua bất tri nan”, nghĩa là đến lúc cần mới ân hận sao mình hẵng còn đọc ít sách, chưa từng trải thì chưa biết được nó khó đến mức nào.)
Thấy Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ đuổi theo mình, Thẩm Tam Xuyên ôm chặt con thỏ đang tủi thân ấm ức, co giò chạy vội. Dọc đường, anh chàng còn né những đòn tấn công của lũ dây mây theo chỉ dẫn của hệ thống.
Sau một hồi chạy bán xới…
【 Hệ thống: Thế cậu định chạy mãi à? 3 giây nữa nó sẽ tấn công từ hướng 5 giờ 】
Thẩm Tam Xuyên ngắm hướng để né cho chuẩn, đám xúc tu khổng lồ dai như đỉa vẫn đuổi sau lưng anh chàng.
“Chẳng lẽ đằng ấy cảm thấy tụi mình nên ngồi xuống đối mặt với nó, rồi khuyên nó chuyển qua ăn chay trường để khỏe da đẹp dáng tinh thần sáng láng hay gì?”
【 Hệ thống: Lục Lâm Trạch đã thành công dẫn hai sư tỷ ra khỏi hitbox của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, sẽ quay lại cứu cậu ngay thôi 】
(Hitbox: thuật ngữ game, Hitbox là những hình khối ẩn biểu hiện vùng tác động nhân vật trong game trong những chuyển động. Nó có tác dụng phát hiện khi nào các vật thể trong game tiếp xúc với nhau. Đây là cơ chế được sử dụng phổ biến trong quá trình thiết kế một trò chơi. Đại để nếu player trong vùng hitbox của quái hoặc player khác thì sẽ trúng chiêu)
Thẩm Tam Xuyên: “Hừm… Tiện nhắc vụ này, tớ luôn tò mò lắm. Tuy trong tương lai thằng nhỏ sẽ trở thành Ma Tôn, nhưng rốt cuộc bây giờ nó đã có buff gì chưa, hay cũng là tay mơ chính hiệu như tớ?”
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu đánh giá thấp bản thân thế, cậu tay mơ bao giờ? Chỉ cần cậu chịu quay gacha, luck ngon một tẹo là thành người tài giỏi xuất sắc liền hà! Cậu là Thiên Khải giả á, mang thể chất có thể thu nạp muôn vàn yêu thần trời sinh, buff này lại chẳng OP quá ý?! 】
(Buff: thuật ngữ game, chỉ việc (tăng) trạng thái có lợi, hoặc có khả năng có lợi. OP: overpowered: nghĩa là quá mạnh, quá bá.)
Thỏ Lắc Lư gật đầu lia lịa trong lòng anh chàng.
Thẩm Tam Xuyên: Tớ nhổ vào! Đằng ấy chỉ muốn lừa tớ quay gacha thôi!
【 Hệ thống: Tui xin thề với cái bàn phím là tui thật sự không lừa cậu! 5 giây nữa ở hướng 9 giờ 】
Thẩm Tam Xuyên thở hồng hộc tránh né: “Bảo thật nhá, từ lúc vào làm tới nay tớ đã mua xổ số 5 năm liền, hầu như kỳ nào cũng mua, mà đâu có trúng dẫu chỉ 5 đồng! Từ bé đến lớn đều thế cả, chuyện trúng thưởng này xa vời với tớ lắm! Lần duy nhất trúng trong đời, chỉ là giải an ủi trong liên hoan Mùng 1 Tháng 6 ở trường tiểu học thôi! Hiếm lắm mới có cơ hội xuyên vào trong sách, tên chết tiệt nhà đằng ấy vừa mở sổ đã quất cho tớ 10 quả Chúc bạn may mắn lần sau, đã thế còn toàn nghĩ cách bòn điểm tích lũy của tớ! Đằng ấy thử chạm vào lương tâm mình… à, xin lỗi, chắc đằng ấy chẳng chạm được đâu! Đằng ấy nói đi, tớ tích điểm để đổi biệt thự thì có gì sai! Hả, hả!”
【 Hệ thống: …】
Nói hợp lý thuyết phục quá, nó không cãi nổi luôn!
Cuối cùng Thẩm Tam Xuyên lau mồ hôi: “Nói đi, cái giống… chết toi nhà đằng ấy, còn chưa trả lời câu hỏi của tớ về Lục Lâm Trạch đâu!”
【 Hệ thống: Ma Tôn Lục Lâm Trạch có thể chất ma linh, trong nguyên tác thì chỉ thức tỉnh sau khi đã đọa ma. Nhưng nếu có cơ hội khác, biết đâu ngài ấy lại thức tỉnh sớm, như là vì cứu cậu hay gì gì đấy chẳng hạn… 】
Thẩm Tam Xuyên: “Nếu thức tỉnh, thì có hậu quả gì không?”
【 Hệ thống: Nếu thức tỉnh bằng ý chí của chính ngài ấy, thì ngài ấy sẽ chế ngự được sức mạnh của thể chất ma linh. Sức mạnh này có thể chinh phục chúng sinh. Nếu ngài ấy bị nó khống chế, đánh mất bản thân, thì sẽ hóa thành thứ hủy diệt thế giới… Cẩn thận chân trái của cậu! 】
Thẩm Tam Xuyên nghe nhập tâm quá nên không phản ứng kịp, chân trái lập tức bị dây mây lao tới từ mặt đất cuốn lấy. Anh chàng vội vàng thả con Thỏ Lắc Lư trong lòng về nội cảnh, sau đấy định dựa sức mình để rút chân trái khỏi dây trói. Nhưng dây leo nọ vô cùng quái lạ, rõ ràng anh chàng cảm thấy nó không quấn chặt lắm, nhưng giằng kiểu gì cũng không ra. Thẩm Tam Xuyên nhìn khắp bốn phương, đang định cầm đá đập nó, thì đột nhiên, hai sợi dây leo to hơn lao tới trói chặt tay anh chàng lại!
Thẩm Tam Xuyên ngây ra một thoáng, thấy đống dây leo ấy còn ăn mòn dần quần áo của mình!
“Không phải đằng ấy bảo nó chỉ xực yêu linh với phụ nữ thôi à?!”
【 Hệ thống: Giả thiết ban đầu thì đúng là như thế, nhưng ký chủ đã bao giờ nghĩ thử tại sao Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ không đuổi theo Hoa Duyệt với Nguyễn Thanh Linh, mà lại đuổi cậu và Thỏ Lắc Lư chưa? Rõ ràng bên kia có hai con mồi lận, số lượng nhiều hơn đó thôi? 】
“Giờ là lúc nào rồi, còn hợp để ăn nói úp mở nữa hả?!” Càng lúc càng có nhiều dây leo quấn chân vào eo anh chàng, túm anh chàng về phía cái mồm to oạch máu me đỏ lòm đang mở to của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ! Quần áo ở đoạn chân và tay đều bị ăn mòn, dây leo quấn chặt lấy thân thể anh chàng, những chỗ tiếp xúc trực tiếp với da đau đớn như bị thiêu đốt!
【 Hệ thống: Hét thật to cho mình nghe rõ, trên mặt đằng ấy có gì nào? 】
Thẩm Tam Xuyên: “?”
【 Hệ thống: Có sắc đẹp đó ký chủ ơi! Trong mắt Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, cậu xinh hơn hai cô em kia nhiều. Nó ưng cái bụng cậu rồi, muốn ăn cậu á 】
“Nó bị đui hay gì? Bố đây là đàn ông mà!”
【 Hệ thống: Đừng lo, đang trong thời kỳ newbie, tui có thể cho ký chủ sống lại tại chỗ luôn. Cậu cứ tèo thêm mấy lần là trụ được tới lúc có người tới cứu thôi 】
Được rồi, tuy kế hoạch ban đầu đúng là thế thật, nhưng lúc thực sự thấy cái mồm tua tủa nanh nhọn của quái vật trước mắt mình, cảm giác bất lực vì sắp bị nuốt trọn vẫn khiến anh chàng gần như suy sụp!
Anh chàng còn chưa muốn chết mà!!! Dù được hồi sinh tức thì anh chàng cũng không muốn tèo đâu!!!
Bản năng khiến Thẩm Tam Xuyên điên cuồng giãy giụa. Nhưng không hiểu sao, anh chàng càng giãy, thì người càng đuối sức, suy nghĩ bắt đầu trì trệ. Anh chàng bị vô số dây leo treo giữa không trung, bên dưới là cái miệng khổng lồ tựa máy chém địa ngục của con quái vật!
Lửng lơ.
Lòng bàn chân như thể đang treo ở vực sâu vô tận.
Dây leo cũng chậm rãi bò kín cổ và bả vai…
【 Hệ thống: Dịch ăn mòn của dây leo tuy không làm hại đến da, nhưng có tác dụng gây tê. Cậu càng giãy, nó càng lan nhanh 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy giảng giải làm sao nghe cho nó kịch tính gấp gáp xíu được không?!
【 Hệ thống: Tui down gói voice về cho cậu nha? Kiểu tái tê lòng mề thừa sống thiếu chết ấy? Đợi xíu tui tải cho cậu gói voice Tử Vi…】
(Gói voice Tử Vi là một cái meme dựa trên tiểu phẩm gói voice GPS giọng Tử Vi trong Hoàn Châu Cách Cách cho tài xế ô tô trong Super Sketch Show của IQIYI, làm tài xế cáu điên lên. .)
Lúc này, đầu Thẩm Tam Xuyên chỉ còn dư mỗi đậu xanh với rau má. Thấy mình đang bị kéo từ từ vào mồm quái vật, anh chàng tuyệt vọng đến độ nhắm mắt lại…
“Sư huynh!”
Tiếng gọi quen thuộc này làm anh chàng có cảm tưởng mình đang nghe thấy hy vọng từ toàn thế giới! Quả thực êm tai hay hớm hết nước hết cái!
Lục Lâm Trạch tới cứu anh chàng rồi!
Có vầng hào quang nhân vật chính của hắn, nhất định anh chàng không cần câu giờ bằng cách chết đi sống lại bao lần nữa!
Thẩm Tam Xuyên muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt đã nặng trịch không nhấc nổi. Tất cả thần kinh giác quan như đều bị nọc độc làm cho tê liệt. Anh chàng không thể nhúc nhích. Giữa lúc mơ màng, hình như anh chàng nghe thấy tiếng gào thảm thiết của con quái vật, âm thanh vặn vẹo như tiếng thân thể bị cắt đứt, và cả một cú ầm oanh liệt. Những xúc tu dây nhợ đang trói nghiến Thẩm Tam Xuyên bắt đầu sợ sệt thả lỏng ra, cơ thể anh chàng hẫng đi, rớt xuống. Đúng lúc Thẩm Tam Xuyên cho là mình sẽ đập mạnh người xuống đất, thì một đôi tay ấm áp vững chãi chợt đón lấy anh chàng, ai đó siết chặt anh chàng trong vòm ngực…
Thẩm Tam Xuyên chưa bao giờ biết rằng, hóa ra một cái ôm có thể dịu dàng thoải mái nhường ấy.
Tựa như chìm trong sắc Xuân, tắm mình dưới nắng ban mai ấm áp.
“Sư huynh, sư huynh!?”
Thẩm Tam Xuyên miễn cưỡng mở mắt ra. Bấy giờ sắc mặt anh chàng ửng hồng, người mềm nhũn tựa vào Lục Lâm Trạch. Khóe mắt anh chàng hoe đỏ, lệ dâng ầng ậng, như bị kẻ xấu bắt nạt thậm tệ. Quần áo anh chàng kêu xèo xèo vì dính độc. Màn khói trắng lửng lơ khắp toàn thân Thẩm Tam Xuyên khiến anh chàng như chìm trong mộng ảo. Có điều anh chàng chưa kịp đáp lại tiếng “Sư đệ”, thì đã không chống cự nổi mà lăn ra bất tỉnh…
Lục Lâm Trạch nhất thời kinh hãi. Trong khoảnh khắc thấy Thẩm Tam Xuyên khép mi lại, hắn có cảm giác trái tim mình sắp nhảy khỏi cổ họng đến nơi. Mãi đến khi giọng nói trong đầu bảo hắn rằng Thẩm Tam Xuyên không sao, chỉ bị tê liệt vì nọc độc của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ nên mới ngất thôi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhịp tim hắn vẫn dồn dập, cánh tay đang ôm Thẩm Tam Xuyên chỉ buông lỏng một thoáng rồi lại siết chặt…
Hắn cúi đầu nhìn người nằm trong lòng mình…
Bấy giờ hắn mới phát hiện sau khi làn khói trắng tan đi, quần áo của sư huynh… quần áo của y đã bị ăn mòn rất nhiều, đoạn vai như bị ai xé rách, để lộ phần xương quai xanh mảnh khảnh cân xứng. Cái kiểu nửa kín nửa hở lấp la lấp lửng này còn hút mắt hơn cả lột sạch sành sanh!
Nhất là chỗ cánh tay và cẳng chân. Những dấu vết ăn mòn tựa như con rắn bạc uốn mình, tinh tế lượn theo từng đường cong quyến rũ của ai kia. Phần da thịt lộ ra ngoài bị dính nọc độc ăn mòn, nên nhuộm hồng phơn phớt, tựa như chiếc vòng trang trí cuộn xoắn làm say lòng người, nằm trên làn da trắng trẻo nõn nà của y. Phải nói là trong e thẹn còn ngập tràn rù quyến!
Màu sắc đẹp đẽ muốn che che không nổi, muốn hủy hủy không xong kia, khiến gương mặt điển trai tuyệt trần vốn lạnh lùng tột độ của Thẩm Tam Xuyên được UP điểm gợi cảm lên hàng max.
Mà ngay sau đó, thứ cũng UP lên bung bét, còn có số điểm thiện cảm vốn đã gần full nữa hai người.
【???: Chẹp, đẹp gì mà đẹp gớm, thảo nào tà linh thà đuổi theo cậu ta chứ không chí hai cô nàng kia 】
Lục Lâm Trạch: Ngậm miệng vào!
【???: Ranh con, nhóc dám quát ta hả? 】
Lục Lâm Trạch: Nhắm cả mắt lại!
【???: … 】
Ở bên kia, hệ thống ngẩng đầu nhìn số liệu nó không thể đọc nổi nữa. Mức độ thiện cảm đã chạy thẳng đến max, đụng trần đạt đỉnh… Nó suýt quỳ ra đất!
Có lẽ nó có thể đoán được suy nghĩ lúc này của Lục Lâm Trạch. Nhưng nó không ngờ nổi là, hai người vốn hồi đầu nhìn nhau ngứa mắt, hồi sau yêu nhau lắm cắn nhau đau trong nguyên tác, giờ chưa gì đã đến giai đoạn yêu đương tha thiết rồi! Tuy rằng, nó quan sát ký chủ đang chìm trong hôn mê… có khi chỉ mình Ma Tôn đơn phương thôi ấy?
Nhịp tim của Lục Lâm Trạch vẫn rất dồn dập, có điều khác với tiết tấu trước kia. Mặt hắn hơi nóng lên, hắn vươn tay ra thật cẩn thận, nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay qua phần da thịt bị nọc độc ăn mòn của Thẩm Tam Xuyên… Dù đã thoát khỏi sự khống chế của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, nhưng khi bị kẻ khác chạm vào, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt vẫn nhói lên. Làn da ửng hồng tựa một lớp giấy mỏng, ấn mạnh là có thể rách ngay.
Thẩm Tam Xuyên cũng nhíu mày trong cơn mê.
Mắt Lục Lâm Trạch hơi híp lại, sau đó hắn cởi áo ngoài của mình, đắp lên người Thẩm Tam Xuyên.
“Lục sư đệ, tình hình Thẩm sư đệ sao rồi?”
Vạn Trọng Sơn đã chém chết Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, vô cùng lo lắng rút kiếm chạy tới đây. Lục Lâm Trạch lại bế Thẩm Tam Xuyên lên, ngoái lại nhìn Vạn Trọng Sơn rồi nói: “Cũng không đáng lo, có điều bị nọc độc làm tê liệt cơ thể. Giờ huynh ấy đang chìm trong hôn mê, đệ đưa huynh ấy về lầu Thuốc.”
“À, vậy thì tốt rồi!” Vạn Trọng Sơn thấy Thẩm Tam Xuyên đắp áo ngoài của Lâm Trạch thì ngầm lấy làm lạ. Nhưng phần tay áo lộ ra ngoài của Thẩm Tam Xuyên rách tả tơi, những vòng cuốn đẹp xinh trên cánh tay ấy khiến anh ta nhìn mà đỏ lựng cả mặt. Anh ta còn chưa kịp hỏi, Lục Lâm Trạch đã đắp kín tay cho Thẩm sư đệ, không để lộ tẹo nào.
Anh ta đành vờ vịt ho khan, húng hắng nói: “Ta đưa hai sư muội về Ải Phong Nguyệt trước đã. Việc yêu tà cấp bậc này xuất hiện tại đây cũng rất quái lạ, phải về báo cáo lại ngay.”
“Làm phiền sư huynh.” Giọng điệu Lục Lâm Trạch hờ hững, như thể vẫn còn để bụng cách Vạn Trọng Sơn nhòm ngó Thẩm Tam Xuyên ban nãy.
Có lẽ cảm nhận được sự thù địch của hắn, Vạn Trọng Sơn mặt xám mày tro bỏ đi.
Rõ ràng đối phương chỉ là tay mơ mới vào, mà sao lại khiến anh ta lạnh toát sống lưng, như đứng trước quân thù vậy không biết, quả thực còn đáng sợ hơn con tà linh ban nãy trăm lần. Chỉ vì anh ta liếc Thẩm sư đệ thêm một tẹo thôi sao?
Hệ thống yên lặng đứng ngoài hóng hớt, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Ma Tôn ghen tuông không thèm giấu giếm nữa rồi à?
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Tác giả nào đấy: Tôn thượng, thế này mà ngài vẫn nhịn được, hay là ngài đổi qua đè người khác đi…
Lục Lâm Trạch (cười nhẹ): Cô vừa nói cái gì cơ?
Tác giả nào đấy: Có sát khí, hệ hệ hệ hệ thống… Mau cứu tui…
【 Hệ thống: Cái gì? Gió lớn quá tui nghe không rõ, cô bảo bạo lực quá phải xen-xọt hả? Okela! 】
[HẾT CHƯƠNG 11]
“Ma Tôn ghen tuông không thèm giấu giếm nữa rồi à?”
***
Nói cái là hành động liền, Thẩm Tam Xuyên chạy đến chỗ ba người. Anh chàng phát hiện Hoa Duyệt đã sợ tới nỗi người run bần bật, rúc vào lòng Nguyễn Thanh Linh. Nguyễn Thanh Linh tuy không khiếp vía như Hoa Duyệt, nhưng mặt cũng hơi tai tái. Dù gì nàng cũng mới thấy tà linh cao cấp như thế lần đầu, sợ hãi là điều khó tránh.
“Sư đệ, ta sẽ dụ nó qua chỗ khác, đệ dẫn hai tỷ ấy trốn trước đi.”
Ba người nghe vậy, đồng loạt quay sang nhìn Thẩm Tam Xuyên đang lộn về từ bờ suối. Lục Lâm Trạch còn chưa kịp lên tiếng, Nguyễn Thanh Linh đã chau hàng mày đẹp: “Không được, nguy hiểm lắm, chúng tỷ không thể để một mình đệ ở lại đây được!”
“Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, thích ăn yêu linh và phụ nữ. Các tỷ ở đây, thì sẽ thành đồ ăn cho nó. Ta có cách khiến nó không thể làm ta bị thương.” Thẩm Tam Xuyên nói cực kỳ bình tĩnh, khiến người ta không thể không tin phục. Giọng điệu và vẻ mặt ấy, làm họ có cảm giác như mình đang nhìn một vị lãnh tụ có thể xoay chuyển thế cờ.
Lục Lâm Trạch hỏi: “Nếu thức ăn của nó là yêu linh và phụ nữ, thì sư huynh dụ nó đi bằng cách nào?”
Thẩm Tam Xuyên mặt lạnh tanh, móc con Thỏ Lắc Lư yếu đuối đáng thương ra từ sau lưng: “Dùng cái này.”
Ba người sửng sốt, chẳng phải đó chính là con thỏ vừa tới phá thối sao, hóa ra nó lại là yêu linh cấp thấp!
Đống xúc tu dây nhợ của con Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ nhào về phía họ. Thẩm Tam Xuyên được hệ thống nhắc nhở, vội vàng đẩy mạnh Lục Lâm Trạch ra. Xúc tu nọ đập trúng khoảng không giữa họ, Lục Lâm Trạch lảo đảo lùi về sau vì bị đẩy. Hai người bị đống dây mây khổng lồ có độc ngăn cách, hắn chỉ nghe thấy chất giọng lạnh lẽo của Thẩm Tam Xuyên vang lên từ đằng kia: “Dẫn mấy tỷ ấy đi ngay!”
Mặt Lục Lâm Trạch hơi xao động, nhưng hắn cũng chẳng nói gì thêm, xoay người dẫn hai sư tỷ đi gấp. Hoa Duyệt sợ nhũn cả chân vì đống xúc tu khổng lồ trước mặt, nàng ta hoảng hốt nhưng vẫn miễn cưỡng chạy theo Lục Lâm Trạch được. Nguyễn Thanh Linh hẵng còn do dự đứng nguyên tại chỗ, Lục Lâm Trạch thấy thế, lạnh lùng nói: “Đừng làm lãng phí thời gian mà Thẩm sư huynh giành giật cho các tỷ.”
Nguyễn Thanh Linh cắn chặt răng, cuối cùng liếc qua Thẩm Tam Xuyên, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm đi cùng Lục Lâm Trạch. Con quái dây nhợ siêu to kia hẵng còn đuổi theo họ. Thẩm Tam Xuyên chạy một đoạn theo hướng ngược lại với ba người, rồi xách tai con Thỏ Lắc Lư lên dụ nó: “Này, ông anh to lớn ơi, thịt thỏ trắng trẻo béo mũm lại chẳng ngon hơn à?”
Không biết có phải hiểu được lời Thẩm Tam Xuyên không, mà con Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ kia thật sự dừng lại. Nó ngó qua bên trái, rồi liếc sang bên phải, có lẽ đang ngẫm ngợi gì đó, đoạn cua ngoắt một phát. Nó há cái mồm to cộ máu me đáng sợ ra, múa may cành lá toàn thân, xồ về phía Thẩm Tam Xuyên.
Thỏ Lắc Lư: “…”
Hóa ra thả nó vào biệt viện trong nội cảnh nuôi cho béo mầm chính là vì thời khắc này sao?
Đến lúc cần, thỏ mới buồn sao mình béo thế!
Quả nhiên không nên chờ mong quá nhiều vào chủ nhân làm gì hức hức hức!
(Đến lúc cần thỏ mới buồn sao mình béo thế: Parody từ tục ngữ Tàu “Thư đáo dụng thời phương hận thiểu, sự phi kinh qua bất tri nan”, nghĩa là đến lúc cần mới ân hận sao mình hẵng còn đọc ít sách, chưa từng trải thì chưa biết được nó khó đến mức nào.)
Thấy Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ đuổi theo mình, Thẩm Tam Xuyên ôm chặt con thỏ đang tủi thân ấm ức, co giò chạy vội. Dọc đường, anh chàng còn né những đòn tấn công của lũ dây mây theo chỉ dẫn của hệ thống.
Sau một hồi chạy bán xới…
【 Hệ thống: Thế cậu định chạy mãi à? 3 giây nữa nó sẽ tấn công từ hướng 5 giờ 】
Thẩm Tam Xuyên ngắm hướng để né cho chuẩn, đám xúc tu khổng lồ dai như đỉa vẫn đuổi sau lưng anh chàng.
“Chẳng lẽ đằng ấy cảm thấy tụi mình nên ngồi xuống đối mặt với nó, rồi khuyên nó chuyển qua ăn chay trường để khỏe da đẹp dáng tinh thần sáng láng hay gì?”
【 Hệ thống: Lục Lâm Trạch đã thành công dẫn hai sư tỷ ra khỏi hitbox của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, sẽ quay lại cứu cậu ngay thôi 】
(Hitbox: thuật ngữ game, Hitbox là những hình khối ẩn biểu hiện vùng tác động nhân vật trong game trong những chuyển động. Nó có tác dụng phát hiện khi nào các vật thể trong game tiếp xúc với nhau. Đây là cơ chế được sử dụng phổ biến trong quá trình thiết kế một trò chơi. Đại để nếu player trong vùng hitbox của quái hoặc player khác thì sẽ trúng chiêu)
Thẩm Tam Xuyên: “Hừm… Tiện nhắc vụ này, tớ luôn tò mò lắm. Tuy trong tương lai thằng nhỏ sẽ trở thành Ma Tôn, nhưng rốt cuộc bây giờ nó đã có buff gì chưa, hay cũng là tay mơ chính hiệu như tớ?”
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu đánh giá thấp bản thân thế, cậu tay mơ bao giờ? Chỉ cần cậu chịu quay gacha, luck ngon một tẹo là thành người tài giỏi xuất sắc liền hà! Cậu là Thiên Khải giả á, mang thể chất có thể thu nạp muôn vàn yêu thần trời sinh, buff này lại chẳng OP quá ý?! 】
(Buff: thuật ngữ game, chỉ việc (tăng) trạng thái có lợi, hoặc có khả năng có lợi. OP: overpowered: nghĩa là quá mạnh, quá bá.)
Thỏ Lắc Lư gật đầu lia lịa trong lòng anh chàng.
Thẩm Tam Xuyên: Tớ nhổ vào! Đằng ấy chỉ muốn lừa tớ quay gacha thôi!
【 Hệ thống: Tui xin thề với cái bàn phím là tui thật sự không lừa cậu! 5 giây nữa ở hướng 9 giờ 】
Thẩm Tam Xuyên thở hồng hộc tránh né: “Bảo thật nhá, từ lúc vào làm tới nay tớ đã mua xổ số 5 năm liền, hầu như kỳ nào cũng mua, mà đâu có trúng dẫu chỉ 5 đồng! Từ bé đến lớn đều thế cả, chuyện trúng thưởng này xa vời với tớ lắm! Lần duy nhất trúng trong đời, chỉ là giải an ủi trong liên hoan Mùng 1 Tháng 6 ở trường tiểu học thôi! Hiếm lắm mới có cơ hội xuyên vào trong sách, tên chết tiệt nhà đằng ấy vừa mở sổ đã quất cho tớ 10 quả Chúc bạn may mắn lần sau, đã thế còn toàn nghĩ cách bòn điểm tích lũy của tớ! Đằng ấy thử chạm vào lương tâm mình… à, xin lỗi, chắc đằng ấy chẳng chạm được đâu! Đằng ấy nói đi, tớ tích điểm để đổi biệt thự thì có gì sai! Hả, hả!”
【 Hệ thống: …】
Nói hợp lý thuyết phục quá, nó không cãi nổi luôn!
Cuối cùng Thẩm Tam Xuyên lau mồ hôi: “Nói đi, cái giống… chết toi nhà đằng ấy, còn chưa trả lời câu hỏi của tớ về Lục Lâm Trạch đâu!”
【 Hệ thống: Ma Tôn Lục Lâm Trạch có thể chất ma linh, trong nguyên tác thì chỉ thức tỉnh sau khi đã đọa ma. Nhưng nếu có cơ hội khác, biết đâu ngài ấy lại thức tỉnh sớm, như là vì cứu cậu hay gì gì đấy chẳng hạn… 】
Thẩm Tam Xuyên: “Nếu thức tỉnh, thì có hậu quả gì không?”
【 Hệ thống: Nếu thức tỉnh bằng ý chí của chính ngài ấy, thì ngài ấy sẽ chế ngự được sức mạnh của thể chất ma linh. Sức mạnh này có thể chinh phục chúng sinh. Nếu ngài ấy bị nó khống chế, đánh mất bản thân, thì sẽ hóa thành thứ hủy diệt thế giới… Cẩn thận chân trái của cậu! 】
Thẩm Tam Xuyên nghe nhập tâm quá nên không phản ứng kịp, chân trái lập tức bị dây mây lao tới từ mặt đất cuốn lấy. Anh chàng vội vàng thả con Thỏ Lắc Lư trong lòng về nội cảnh, sau đấy định dựa sức mình để rút chân trái khỏi dây trói. Nhưng dây leo nọ vô cùng quái lạ, rõ ràng anh chàng cảm thấy nó không quấn chặt lắm, nhưng giằng kiểu gì cũng không ra. Thẩm Tam Xuyên nhìn khắp bốn phương, đang định cầm đá đập nó, thì đột nhiên, hai sợi dây leo to hơn lao tới trói chặt tay anh chàng lại!
Thẩm Tam Xuyên ngây ra một thoáng, thấy đống dây leo ấy còn ăn mòn dần quần áo của mình!
“Không phải đằng ấy bảo nó chỉ xực yêu linh với phụ nữ thôi à?!”
【 Hệ thống: Giả thiết ban đầu thì đúng là như thế, nhưng ký chủ đã bao giờ nghĩ thử tại sao Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ không đuổi theo Hoa Duyệt với Nguyễn Thanh Linh, mà lại đuổi cậu và Thỏ Lắc Lư chưa? Rõ ràng bên kia có hai con mồi lận, số lượng nhiều hơn đó thôi? 】
“Giờ là lúc nào rồi, còn hợp để ăn nói úp mở nữa hả?!” Càng lúc càng có nhiều dây leo quấn chân vào eo anh chàng, túm anh chàng về phía cái mồm to oạch máu me đỏ lòm đang mở to của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ! Quần áo ở đoạn chân và tay đều bị ăn mòn, dây leo quấn chặt lấy thân thể anh chàng, những chỗ tiếp xúc trực tiếp với da đau đớn như bị thiêu đốt!
【 Hệ thống: Hét thật to cho mình nghe rõ, trên mặt đằng ấy có gì nào? 】
Thẩm Tam Xuyên: “?”
【 Hệ thống: Có sắc đẹp đó ký chủ ơi! Trong mắt Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, cậu xinh hơn hai cô em kia nhiều. Nó ưng cái bụng cậu rồi, muốn ăn cậu á 】
“Nó bị đui hay gì? Bố đây là đàn ông mà!”
【 Hệ thống: Đừng lo, đang trong thời kỳ newbie, tui có thể cho ký chủ sống lại tại chỗ luôn. Cậu cứ tèo thêm mấy lần là trụ được tới lúc có người tới cứu thôi 】
Được rồi, tuy kế hoạch ban đầu đúng là thế thật, nhưng lúc thực sự thấy cái mồm tua tủa nanh nhọn của quái vật trước mắt mình, cảm giác bất lực vì sắp bị nuốt trọn vẫn khiến anh chàng gần như suy sụp!
Anh chàng còn chưa muốn chết mà!!! Dù được hồi sinh tức thì anh chàng cũng không muốn tèo đâu!!!
Bản năng khiến Thẩm Tam Xuyên điên cuồng giãy giụa. Nhưng không hiểu sao, anh chàng càng giãy, thì người càng đuối sức, suy nghĩ bắt đầu trì trệ. Anh chàng bị vô số dây leo treo giữa không trung, bên dưới là cái miệng khổng lồ tựa máy chém địa ngục của con quái vật!
Lửng lơ.
Lòng bàn chân như thể đang treo ở vực sâu vô tận.
Dây leo cũng chậm rãi bò kín cổ và bả vai…
【 Hệ thống: Dịch ăn mòn của dây leo tuy không làm hại đến da, nhưng có tác dụng gây tê. Cậu càng giãy, nó càng lan nhanh 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy giảng giải làm sao nghe cho nó kịch tính gấp gáp xíu được không?!
【 Hệ thống: Tui down gói voice về cho cậu nha? Kiểu tái tê lòng mề thừa sống thiếu chết ấy? Đợi xíu tui tải cho cậu gói voice Tử Vi…】
(Gói voice Tử Vi là một cái meme dựa trên tiểu phẩm gói voice GPS giọng Tử Vi trong Hoàn Châu Cách Cách cho tài xế ô tô trong Super Sketch Show của IQIYI, làm tài xế cáu điên lên. .)
Lúc này, đầu Thẩm Tam Xuyên chỉ còn dư mỗi đậu xanh với rau má. Thấy mình đang bị kéo từ từ vào mồm quái vật, anh chàng tuyệt vọng đến độ nhắm mắt lại…
“Sư huynh!”
Tiếng gọi quen thuộc này làm anh chàng có cảm tưởng mình đang nghe thấy hy vọng từ toàn thế giới! Quả thực êm tai hay hớm hết nước hết cái!
Lục Lâm Trạch tới cứu anh chàng rồi!
Có vầng hào quang nhân vật chính của hắn, nhất định anh chàng không cần câu giờ bằng cách chết đi sống lại bao lần nữa!
Thẩm Tam Xuyên muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt đã nặng trịch không nhấc nổi. Tất cả thần kinh giác quan như đều bị nọc độc làm cho tê liệt. Anh chàng không thể nhúc nhích. Giữa lúc mơ màng, hình như anh chàng nghe thấy tiếng gào thảm thiết của con quái vật, âm thanh vặn vẹo như tiếng thân thể bị cắt đứt, và cả một cú ầm oanh liệt. Những xúc tu dây nhợ đang trói nghiến Thẩm Tam Xuyên bắt đầu sợ sệt thả lỏng ra, cơ thể anh chàng hẫng đi, rớt xuống. Đúng lúc Thẩm Tam Xuyên cho là mình sẽ đập mạnh người xuống đất, thì một đôi tay ấm áp vững chãi chợt đón lấy anh chàng, ai đó siết chặt anh chàng trong vòm ngực…
Thẩm Tam Xuyên chưa bao giờ biết rằng, hóa ra một cái ôm có thể dịu dàng thoải mái nhường ấy.
Tựa như chìm trong sắc Xuân, tắm mình dưới nắng ban mai ấm áp.
“Sư huynh, sư huynh!?”
Thẩm Tam Xuyên miễn cưỡng mở mắt ra. Bấy giờ sắc mặt anh chàng ửng hồng, người mềm nhũn tựa vào Lục Lâm Trạch. Khóe mắt anh chàng hoe đỏ, lệ dâng ầng ậng, như bị kẻ xấu bắt nạt thậm tệ. Quần áo anh chàng kêu xèo xèo vì dính độc. Màn khói trắng lửng lơ khắp toàn thân Thẩm Tam Xuyên khiến anh chàng như chìm trong mộng ảo. Có điều anh chàng chưa kịp đáp lại tiếng “Sư đệ”, thì đã không chống cự nổi mà lăn ra bất tỉnh…
Lục Lâm Trạch nhất thời kinh hãi. Trong khoảnh khắc thấy Thẩm Tam Xuyên khép mi lại, hắn có cảm giác trái tim mình sắp nhảy khỏi cổ họng đến nơi. Mãi đến khi giọng nói trong đầu bảo hắn rằng Thẩm Tam Xuyên không sao, chỉ bị tê liệt vì nọc độc của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ nên mới ngất thôi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhịp tim hắn vẫn dồn dập, cánh tay đang ôm Thẩm Tam Xuyên chỉ buông lỏng một thoáng rồi lại siết chặt…
Hắn cúi đầu nhìn người nằm trong lòng mình…
Bấy giờ hắn mới phát hiện sau khi làn khói trắng tan đi, quần áo của sư huynh… quần áo của y đã bị ăn mòn rất nhiều, đoạn vai như bị ai xé rách, để lộ phần xương quai xanh mảnh khảnh cân xứng. Cái kiểu nửa kín nửa hở lấp la lấp lửng này còn hút mắt hơn cả lột sạch sành sanh!
Nhất là chỗ cánh tay và cẳng chân. Những dấu vết ăn mòn tựa như con rắn bạc uốn mình, tinh tế lượn theo từng đường cong quyến rũ của ai kia. Phần da thịt lộ ra ngoài bị dính nọc độc ăn mòn, nên nhuộm hồng phơn phớt, tựa như chiếc vòng trang trí cuộn xoắn làm say lòng người, nằm trên làn da trắng trẻo nõn nà của y. Phải nói là trong e thẹn còn ngập tràn rù quyến!
Màu sắc đẹp đẽ muốn che che không nổi, muốn hủy hủy không xong kia, khiến gương mặt điển trai tuyệt trần vốn lạnh lùng tột độ của Thẩm Tam Xuyên được UP điểm gợi cảm lên hàng max.
Mà ngay sau đó, thứ cũng UP lên bung bét, còn có số điểm thiện cảm vốn đã gần full nữa hai người.
【???: Chẹp, đẹp gì mà đẹp gớm, thảo nào tà linh thà đuổi theo cậu ta chứ không chí hai cô nàng kia 】
Lục Lâm Trạch: Ngậm miệng vào!
【???: Ranh con, nhóc dám quát ta hả? 】
Lục Lâm Trạch: Nhắm cả mắt lại!
【???: … 】
Ở bên kia, hệ thống ngẩng đầu nhìn số liệu nó không thể đọc nổi nữa. Mức độ thiện cảm đã chạy thẳng đến max, đụng trần đạt đỉnh… Nó suýt quỳ ra đất!
Có lẽ nó có thể đoán được suy nghĩ lúc này của Lục Lâm Trạch. Nhưng nó không ngờ nổi là, hai người vốn hồi đầu nhìn nhau ngứa mắt, hồi sau yêu nhau lắm cắn nhau đau trong nguyên tác, giờ chưa gì đã đến giai đoạn yêu đương tha thiết rồi! Tuy rằng, nó quan sát ký chủ đang chìm trong hôn mê… có khi chỉ mình Ma Tôn đơn phương thôi ấy?
Nhịp tim của Lục Lâm Trạch vẫn rất dồn dập, có điều khác với tiết tấu trước kia. Mặt hắn hơi nóng lên, hắn vươn tay ra thật cẩn thận, nhẹ nhàng lướt đầu ngón tay qua phần da thịt bị nọc độc ăn mòn của Thẩm Tam Xuyên… Dù đã thoát khỏi sự khống chế của Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, nhưng khi bị kẻ khác chạm vào, cảm giác đau đớn như bị thiêu đốt vẫn nhói lên. Làn da ửng hồng tựa một lớp giấy mỏng, ấn mạnh là có thể rách ngay.
Thẩm Tam Xuyên cũng nhíu mày trong cơn mê.
Mắt Lục Lâm Trạch hơi híp lại, sau đó hắn cởi áo ngoài của mình, đắp lên người Thẩm Tam Xuyên.
“Lục sư đệ, tình hình Thẩm sư đệ sao rồi?”
Vạn Trọng Sơn đã chém chết Vua Xác Sống Bụi Mây Khổng Lồ, vô cùng lo lắng rút kiếm chạy tới đây. Lục Lâm Trạch lại bế Thẩm Tam Xuyên lên, ngoái lại nhìn Vạn Trọng Sơn rồi nói: “Cũng không đáng lo, có điều bị nọc độc làm tê liệt cơ thể. Giờ huynh ấy đang chìm trong hôn mê, đệ đưa huynh ấy về lầu Thuốc.”
“À, vậy thì tốt rồi!” Vạn Trọng Sơn thấy Thẩm Tam Xuyên đắp áo ngoài của Lâm Trạch thì ngầm lấy làm lạ. Nhưng phần tay áo lộ ra ngoài của Thẩm Tam Xuyên rách tả tơi, những vòng cuốn đẹp xinh trên cánh tay ấy khiến anh ta nhìn mà đỏ lựng cả mặt. Anh ta còn chưa kịp hỏi, Lục Lâm Trạch đã đắp kín tay cho Thẩm sư đệ, không để lộ tẹo nào.
Anh ta đành vờ vịt ho khan, húng hắng nói: “Ta đưa hai sư muội về Ải Phong Nguyệt trước đã. Việc yêu tà cấp bậc này xuất hiện tại đây cũng rất quái lạ, phải về báo cáo lại ngay.”
“Làm phiền sư huynh.” Giọng điệu Lục Lâm Trạch hờ hững, như thể vẫn còn để bụng cách Vạn Trọng Sơn nhòm ngó Thẩm Tam Xuyên ban nãy.
Có lẽ cảm nhận được sự thù địch của hắn, Vạn Trọng Sơn mặt xám mày tro bỏ đi.
Rõ ràng đối phương chỉ là tay mơ mới vào, mà sao lại khiến anh ta lạnh toát sống lưng, như đứng trước quân thù vậy không biết, quả thực còn đáng sợ hơn con tà linh ban nãy trăm lần. Chỉ vì anh ta liếc Thẩm sư đệ thêm một tẹo thôi sao?
Hệ thống yên lặng đứng ngoài hóng hớt, không khỏi hít một hơi khí lạnh. Ma Tôn ghen tuông không thèm giấu giếm nữa rồi à?
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Tác giả nào đấy: Tôn thượng, thế này mà ngài vẫn nhịn được, hay là ngài đổi qua đè người khác đi…
Lục Lâm Trạch (cười nhẹ): Cô vừa nói cái gì cơ?
Tác giả nào đấy: Có sát khí, hệ hệ hệ hệ thống… Mau cứu tui…
【 Hệ thống: Cái gì? Gió lớn quá tui nghe không rõ, cô bảo bạo lực quá phải xen-xọt hả? Okela! 】
[HẾT CHƯƠNG 11]