Chương 44
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mouth to mouth ấy!”
***
“Huynh định làm gì?”
Toi rồi, tất cả là tại trước đây mình kéo max thanh thù hận, nên giờ mới liên lụy đến sư đệ.
“Chỗ đặc biệt nhất của ngọn núi tuyết này là vực thẳm ở đây. Dù sao các ngươi sắp chết rồi, ta sẽ từ bi nói cho các ngươi, đặng các ngươi được biết rõ ngọn ngành trước khi toi đời.”
Ánh mắt Nhan Hoán Chu nhìn hai người dần lộ vẻ điên cuồng: “Dưới vực thẳm này có một trận gió xoáy, người thường ngã xuống sẽ lập tức bị xé tan thành bột mịn. Chậc chậc, còn chẳng tìm nổi cặn bã đâu. Nhưng các ngươi khỏi cần lo, dầu sao hai ngươi cũng không phải người thường… Chẳng qua, người tu chân chưa đạt tới kỳ Ngự Khí mà bất cẩn ngã xuống đây, thì sẽ bị gió lốc quét thành một mớ nát bươm máu me nhoe nhoét! Giờ ta sẽ tiễn các ngươi xuống. Ta muốn xem thử, sau khi bị xé tan tành rồi, mấy mảnh của các ngươi còn trèo được lên!”
Thẩm Tam Xuyên không ngờ Nhan Hoán Chu lại định giết mình. Nhưng hiện giờ dù anh chàng với Lục Lâm Trạch có liên thủ cũng không thể đánh lại Nhan Hoán Chu… Ở Ải Phong Nguyệt hơn nửa năm, anh chàng đã lĩnh hội được sâu sắc là, riêng chuyện tu hành, thì chỉ hơn thua một cấp là thực lực đã chênh nhau như trời với đất. Họ lại kém Nhan Hoán Chu tận ba bậc, về cơ bản chẳng có cơ hội để phản kháng! Càng miễn bàn đến chuyện thắng được bên kia!
Nghĩ tới đây, tất cả vẫn là tại tốc độ lên cấp của mình quá chậm!
Nhưng là nhân vật chính, Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng lo cho bản thân trong tình thế này. Có điều anh chàng cực kỳ khó chịu vì mình liên lụy cả sư đệ!
Anh chàng cau mày: Hệ thống, trong nguyên tác có tình tiết này không, vượt qua thế nào?
【 Hệ thống: Có thì có, nhưng đoạn này trong nguyên tác không bao gồm Ma Tôn, chỉ có mình cậu thôi. Lúc hắn ta đẩy cậu xuống sườn núi, Nguyễn Thanh Linh luôn lén đi theo cậu cũng nhảy xuống theo. Cổ hy sinh muôn vàn điệp linh để bảo vệ cậu khỏi trận gió lốc, sau đấy cũng bị thương nặng. Hai người chăm sóc nhau dưới đáy vực, chính vì thế cậu mới nảy sinh thiện cảm với Nguyễn Thanh Linh trong nguyên tác, làm Ma Tôn ghen nổ đom đóm mắt khi tới cứu hai người 】
Thẩm Tam Xuyên hít vào: Tình tiết vô nghĩa rác rưởi gì thế!!! Thời nào rồi còn viết kiểu tình tay ba máu cún vậy nữa. Cốt truyện anh em xương máu giành gái với nhau ngu l thế này, chó nó cũng chả thèm đọc!
【 Hệ thống:??? 】
【 Hệ thống: Đừng lý giải cốt truyện bằng cái tư duy trai thẳng của cậu nữa!!! Ai bảo tranh giành cô ta?! 】
…
Lục Lâm Trạch nói: “Nếu huynh giết chúng ta ở đây, khi về huynh báo cáo với Chưởng môn sư tôn thế nào?”
“Các ngươi tự trượt chân ngã xuống núi, liên quan gì đến ta?”
Thẩm Tam Xuyên và hệ thống cãi nhau xong thì cùng chửi: Đê tiện!
【 Hệ thống: Nhưng ký chủ à, giờ cậu có Ứng Kiếp hộ thể. Tuy nó không mặn mà với cậu mấy, nhưng chỉ cần Ứng Kiếp ở đây, thì trận gió lốc cũng chẳng xi nhê gì với cậu. Cùng lắm chỉ xước linh tinh chỗ nọ chỗ kia phụt mấy ngụm máu thôi, cậu khỏi lo 】
Thẩm Tam Xuyên: Ngon, Nhan Hoán Chu suốt ngày chèn ép tớ là vì lo tớ sẽ trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn, vậy tớ phải bắt hắn tự mắt chứng kiến lịch sử thôi. Tiện thể, tớ cũng chấm cái vị trí Thủ Tịch của hắn rồi đấy!
【 Hệ thống: Tuy tui đồng ý cả hai chân hai tay, nhưng giờ cậu hoàn toàn không đánh lại hắn được đâu… 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ có cách của tớ.
Anh chàng nhìn Nhan Hoán Chu, bỗng dưng mở miệng nói: “Nhan sư huynh không muốn biết Chưởng môn sư tôn nhìn nhận huynh thế nào sao? Dạo này ta luôn bầu bạn bên sư tôn ngày ngày, biết rõ lắm đấy!”
Biểu cảm của Nhan Hoán Chu chợt trở nên kỳ lạ. Hắn ta biết rõ Thẩm Tam Xuyên chỉ muốn mượn danh sư tôn để lừa mình, nhưng vẫn không kìm lòng nổi muốn biết rốt cuộc hình ảnh của mình trong cảm nhận của sư tôn là thế nào. Dù chỉ lọt được vào mắt xanh của Vu Nguyệt Thượng nhân tí tẹo, hắn ta cũng vui lắm rồi: “… Sư tôn, từng nhắc đến ta trước mặt ngươi sao?”
“Nếu muốn biết, thì huynh lại đây, ta nói cho huynh nghe.”
Dù cơ hội rất mong manh, nhưng hắn ta vẫn cực kỳ tò mò rốt cuộc sư tôn nghĩ gì về mình. Điều này có sức hút quá lớn với hắn. Hắn khao khát được sư tôn chấp nhận, quả thực khao khát tận cùng! Vì thế hắn ta giả vờ cất kiếm tiên đi, bước tới trước mặt Thẩm Tam Xuyên: “Sư tôn, nói về ta thế nào?”
“Huynh ghé tai qua đây đi.”
Nhan Hoán Chu cũng không lo Thẩm Tam Xuyên giở chiêu trò. Dù sao hai người hơn kém nhau ba cấp bậc, bất kể đối phương xài mánh lới gì, thì cũng chẳng khác nào đi vào chỗ chết, vì thế hắn ta thực sự ghé tai lại gần theo lời Thẩm Tam Xuyên. Đúng lúc hắn ta tràn trề mong đợi, hắn lại nghe thấy Thẩm Tam Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
“Sư tôn, chưa bao giờ nhắc tới ngươi cả.”
“Ngươi!” Nhan Hoán Chu cáu điên, bóp chặt cổ họng Thẩm Tam Xuyên, không hề nhận ra Thẩm Tam Xuyên đã túm được một thứ trên người mình lúc hắn ta ghé lại gần.
Thẩm Tam Xuyên đẩy Lục Lâm Trạch đứng cạnh mình đi: “Sư đệ, đệ… mau đi đi!”
Làm sao Lục Lâm Trạch đi cho đặng? Nhưng bấy giờ hắn đang rất hối hận vì đã đuổi A Lam về! Bằng không, một tên Nhan Hoán Chu nhãi nhép có là thá gì?!
“Hóa ra ngươi tính hy sinh bản thân cho nó chạy? Mơ đi!”
Dứt lời, bàn tay kia của hắn ta cũng bóp lấy cổ Lục Lâm Trạch, đẩy hai người về phía đỉnh núi không chút do dự!
Thẩm Tam Xuyên bị siết cổ, gần như nghẹt thở, hẵng còn nghẹn ngào cố nói với Nhan Hoán Chu: “Kẻ đắc tội ngươi… là ta… thả sư đệ ra!”
“Ngươi thích nó như thế, đúng ra càng phải mong có nó bầu bạn bên mình chứ?
“Hôm nay ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện, ngươi nên cảm tạ ta mới phải!”
Hắn ta kéo hai người lên đỉnh núi, quyết đoán và tàn nhẫn đẩy cả hai xuống.
Đệt, thằng súc sinh này chơi thật luôn! Thảm rồi, sư đệ cũng bị đẩy xuống chung!
Tiếng gió rét thét gào vang lên bên tai. Trong quá trình rơi vù vù xuống, anh chàng cảm thấy gió như những lưỡi dao cắt lên da thịt mình. Đang đau đớn khôn cùng, chợt có ai túm được anh chàng, sau đấy ghì chặt anh chàng trong lồng ngực: “Đừng sợ, có đệ đây rồi.”
Thẩm Tam Xuyên: Có chú ở đây anh mới sợ ý!
Anh chàng biết mình có ngã xuống vực thẳm cũng chẳng sao, nhưng sư đệ thì không biết. Dù vậy, trong thời khắc ngã xuống, Lục Lâm Trạch vẫn lựa chọn bảo vệ anh chàng trước!
Trận gió lốc đã gần ngay trước mắt, đúng lúc hai người sắp ngã xuống, vô số điệp linh chợt đỡ dưới thân họ. Vừa giúp họ giảm tốc độ rơi xong, những cánh điệp linh ấy đã bị cơn gió lốc xé tan thành muôn ngàn mảnh nhỏ!
Đó là yêu tinh bươm bướm của Nguyễn Thanh Linh! Quả nhiên nàng ta đang ở gần đây!
Mắt thấy điệp linh không thể đỡ nổi trọng lượng của hai người, trận gió lốc cũng không hề chậm lại, còn rơi nữa là sẽ xé toang họ mất, Thẩm Tam Xuyên quyết định thử vận một lần: Ứng Kiếp, ra đây!!!
Hay lắm… con chó cún bơ mình thật.
Bố già ơi! Mau cứu con với!
Thốt ra câu này xong, hào quang chói lòa chợt trào ra từ thân thể Thẩm Tam Xuyên. Ứng Kiếp rời khỏi cơ thể anh chàng, lập tức tấn công vào giữa trận gió lốc. Trận gió lốc khổng lồ bị Ứng Kiếp nhỏ gấp nó trăm lần đâm kẹt cứng, hoàn toàn dừng bánh răng đang chuyển động điên cuồng. Tiếng “két két két” còn vang vọng không ngừng. Đàn điệp linh vừa đỡ hai ngày nay chẳng còn mấy mống, cuối cùng chúng không chịu nổi, hai người lại ngã xuống lần nữa!
Sau khi đâm xuyên trận gió lốc, Ứng Kiếp thoát khỏi mắt trận. Nó nhìn trận gió lốc đầy vẻ ghét bỏ, quay về trong cơ thể Thẩm Tam Xuyên.
Thẩm Tam Xuyên quan sát trận gió lốc trên đầu mình, phát hiện khi không còn Ứng Kiếp cản trở, trận pháp lại khởi động lần nữa, tiếp tục xoay tròn điên cuồng. Nhìn từ góc độ này, trận pháp tựa như cái máy băm người khổng lồ, nhìn sơ đã thấy gớm. Muôn vàn thi thể điệp linh đang bay múa như những tờ giấy! Lượn lờ che kín không trung!
Sau mấy lần giảm xóc nhờ đống cây khô dưới đáy vực, hai người đập thật mạnh lên nền tuyết. Thẩm Tam Xuyên phì ra một búng máu to. Anh chàng cũng chẳng thèm lau, vội vàng xem xét tình hình Lục Lâm Trạch đang bị mình đè bên dưới vì bảo vệ mình nãy giờ!
Lục Lâm Trạch đã hoàn toàn mất đi ý thức do cú va đập quá mạnh, nhưng thoạt trông không bị thương bên ngoài. Thẩm Tam Xuyên đang định thở phào, chợt liếc thấy máu tươi bắt đầu ồ ạt chảy ra từ lưng Lục Lâm Trạch…
Vũng máu lớn lập tức nhuộm đỏ nền tuyết, tựa như dòng mật đỏ thắm bừng nở trên sương giá.
Thẩm Tam Xuyên sợ đến độ cuống hết tay chân!
“Sư đệ! Sư đệ! “
Lục Lâm Trạch hôn mê bất tỉnh, nhíu mày ra chiều đau đớn lắm, mặt đã cắt không còn giọt máu!
Anh chàng còn nhớ bình thường Lục Lâm Trạch hay mang rất nhiều thuốc cho mình uống, nên vội vàng lục lọi người hắn. Dù sao đã nốc cả đống thuốc, anh chàng chỉ cần ngửi thoáng là biết ngay loại nào dùng để chữa thương. Tìm xong, Thẩm Tam Xuyên vội vàng bỏ nó vào miệng Lục Lâm Trạch. Lo một viên chưa đủ, anh chàng nhét hẳn hai viên!
Thuốc của sư đệ quả là rất hữu dụng, chỉ một lát sau, lưng hắn không còn rịn máu nữa, sắc mặt cũng tan màu trắng ởn đáng sợ. Nhưng hắn vẫn cau mày, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại!
Thẩm Tam Xuyên cuống lên: Hệ thống, làm sao bây giờ, hình như sư đệ đang đau lắm!
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu có Ứng Kiếp hộ thể nên hẵng còn ổn. Chứ Tôn thượng ngã từ mãi trên kia xuống, lại luôn che chở cho cậu. Dù giảm xóc bao nhiêu lần, ngài ấy vẫn bị thương rất nặng, phải được chữa trị ngay, không là nằm giữa trời băng đất tuyết thế này dễ toi lắm 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ biết, nhưng tớ dở nhất là thuật chữa trị. Bình thường có sư đệ bên cạnh nên tớ cũng chẳng thèm học, giờ hối hận cũng không kịp!
【 Hệ thống: Nếu ký chủ có yêu linh SSR thì tốt biết bao. Ngoài kỹ năng của bản thân, tất cả yêu linh SSR còn có thêm kỹ năng chữa trị nhất định 】
Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi một lát, bỗng nhiên nói: Đằng ấy nói thật với tớ đi, SSR có bảo hiểm không?
【 Hệ thống: Bảo hiểm á? Ký chủ ơi, cuối, cuối cùng cậu cũng muốn quay gacha rồi sao? 】
(Bảo hiểm gacha: Hệ thống bảo hiểm tồn tại để loại bỏ sự tỉ lệ rủi ro quá cao trong hệ thống Gacha. Về cơ bản, sau một số lần quay nhất định, người chơi được đảm bảo nhận được một vật phẩm có độ hiếm cao.)
Quả thực không thể tin nổi, ký chủ suốt ngày ôm điểm khư khư quý điểm như quý mạng mà lại chủ động đề nghị quay gacha sao? Nó cứ tưởng ký chủ phải đổi 5000 điểm tích lũy lấy đình viện nội cảnh xong thì mới đồng ý quay gacha, thế mà giờ lại, lại…
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy nói đi, quay 100 lần chắc chắn ra, hay quay 200 lần chắc chắn ra?
【 Hệ thống: … Thật ra, có một cách chắc chắn sẽ ra được 】
Thẩm Tam Xuyên: Cách gì?
【 Hệ thống: Có thể đổi 2500 điểm cốt truyện lấy SSR bất kỳ. Số điểm hiện giờ của ký chủ gần lắm rồi, 2435 điểm 】
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: Được thôi, 2500 điểm thì 2500 điểm, chốt vậy nhá, lát nhớ đổi SSR giúp tớ!
【 Hệ thống (nghi hoặc): Nhưng số điểm còn chưa đủ á, không rút ngắn chênh lệch 65 điểm nhanh vậy được đâu 】
Sau đó hệ thống thấy Thẩm Tam Xuyên ngồi xổm bên cạnh Lục Lâm Trạch, tỏ vẻ áy náy nói với hắn: “Sư đệ, xin lỗi, cho ta xin ba cái hôn nha? Thật sự chỉ hôn ba cái thôi. Tuy ta biết có lẽ bây giờ đệ không muốn bị một thằng đực rựa hôn, trước kia còn từ chối ta thẳng thừng. Nhưng, nhưng, để cứu đệ, ta thật sự cũng chẳng còn cách nào…”
【 Hệ thống: … 】
Thân là hệ thống, nó còn suýt quên có thể kiếm điểm kiểu này…
Nhưng sao tự dưng cứ thấy ngài ngại kiểu gì ý nhở?
Thẩm Tam Xuyên nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lý một hồi, mặt đỏ lên, rụt rè thơm lên trán Lục Lâm Trạch một cái.
Hệ thống đang tràn trề chờ mong ngã ra đánh oạch.
【 Hệ thống (bò dậy rít gào): Ký chủ cậu… sao cậu lại ngây thơ thế??? Phải miệng áp miệng, mouth to mouth ấy!!! Cậu thơm trán cùng lắm chỉ tính là tiếp xúc đơn giản, tặng cậu 1 điểm thôi!!! Hơn nữa giữa những lần cộng điểm còn có cool down, cậu đừng chơi kiểu gà con mổ thóc lãng phí thời gian quý báu nữa 】
(Cool down: thuật ngữ game, ý chỉ thời gian “làm nguội”, hồi chiêu liên tục. Bạn dùng chiêu A, thì phải đợi 1 thời gian nhất định mới được dùng chiêu A lần nữa.)
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ quạch què: Ồn… ồn chết đi được, tớ đang cố hết sức đây!
【 Hệ thống: Chả thấy cái cố hết sức của cậu ở đâu ấy? Trước kia hai người hôn nhau bao nhiêu lần rồi, Ma Tôn chưa dạy cậu hôn thế nào à? Cậu nhớ kỹ lại coi, bầu không khí ấy, nhiệt độ ấy, những cái rung động má ấp môi kề ấy… 】
Thẩm Tam Xuyên cảm giác đầu mình sắp bốc khói, sao giữa trời ngợp tuyết như vầy mà mình lại thấy nóng vậy nhỉ!
Anh chàng nhìn cánh môi Lục Lâm Trạch chằm chằm thật lâu –
Cuối cùng.
[HẾT CHƯƠNG 44]
“Mouth to mouth ấy!”
***
“Huynh định làm gì?”
Toi rồi, tất cả là tại trước đây mình kéo max thanh thù hận, nên giờ mới liên lụy đến sư đệ.
“Chỗ đặc biệt nhất của ngọn núi tuyết này là vực thẳm ở đây. Dù sao các ngươi sắp chết rồi, ta sẽ từ bi nói cho các ngươi, đặng các ngươi được biết rõ ngọn ngành trước khi toi đời.”
Ánh mắt Nhan Hoán Chu nhìn hai người dần lộ vẻ điên cuồng: “Dưới vực thẳm này có một trận gió xoáy, người thường ngã xuống sẽ lập tức bị xé tan thành bột mịn. Chậc chậc, còn chẳng tìm nổi cặn bã đâu. Nhưng các ngươi khỏi cần lo, dầu sao hai ngươi cũng không phải người thường… Chẳng qua, người tu chân chưa đạt tới kỳ Ngự Khí mà bất cẩn ngã xuống đây, thì sẽ bị gió lốc quét thành một mớ nát bươm máu me nhoe nhoét! Giờ ta sẽ tiễn các ngươi xuống. Ta muốn xem thử, sau khi bị xé tan tành rồi, mấy mảnh của các ngươi còn trèo được lên!”
Thẩm Tam Xuyên không ngờ Nhan Hoán Chu lại định giết mình. Nhưng hiện giờ dù anh chàng với Lục Lâm Trạch có liên thủ cũng không thể đánh lại Nhan Hoán Chu… Ở Ải Phong Nguyệt hơn nửa năm, anh chàng đã lĩnh hội được sâu sắc là, riêng chuyện tu hành, thì chỉ hơn thua một cấp là thực lực đã chênh nhau như trời với đất. Họ lại kém Nhan Hoán Chu tận ba bậc, về cơ bản chẳng có cơ hội để phản kháng! Càng miễn bàn đến chuyện thắng được bên kia!
Nghĩ tới đây, tất cả vẫn là tại tốc độ lên cấp của mình quá chậm!
Nhưng là nhân vật chính, Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng lo cho bản thân trong tình thế này. Có điều anh chàng cực kỳ khó chịu vì mình liên lụy cả sư đệ!
Anh chàng cau mày: Hệ thống, trong nguyên tác có tình tiết này không, vượt qua thế nào?
【 Hệ thống: Có thì có, nhưng đoạn này trong nguyên tác không bao gồm Ma Tôn, chỉ có mình cậu thôi. Lúc hắn ta đẩy cậu xuống sườn núi, Nguyễn Thanh Linh luôn lén đi theo cậu cũng nhảy xuống theo. Cổ hy sinh muôn vàn điệp linh để bảo vệ cậu khỏi trận gió lốc, sau đấy cũng bị thương nặng. Hai người chăm sóc nhau dưới đáy vực, chính vì thế cậu mới nảy sinh thiện cảm với Nguyễn Thanh Linh trong nguyên tác, làm Ma Tôn ghen nổ đom đóm mắt khi tới cứu hai người 】
Thẩm Tam Xuyên hít vào: Tình tiết vô nghĩa rác rưởi gì thế!!! Thời nào rồi còn viết kiểu tình tay ba máu cún vậy nữa. Cốt truyện anh em xương máu giành gái với nhau ngu l thế này, chó nó cũng chả thèm đọc!
【 Hệ thống:??? 】
【 Hệ thống: Đừng lý giải cốt truyện bằng cái tư duy trai thẳng của cậu nữa!!! Ai bảo tranh giành cô ta?! 】
…
Lục Lâm Trạch nói: “Nếu huynh giết chúng ta ở đây, khi về huynh báo cáo với Chưởng môn sư tôn thế nào?”
“Các ngươi tự trượt chân ngã xuống núi, liên quan gì đến ta?”
Thẩm Tam Xuyên và hệ thống cãi nhau xong thì cùng chửi: Đê tiện!
【 Hệ thống: Nhưng ký chủ à, giờ cậu có Ứng Kiếp hộ thể. Tuy nó không mặn mà với cậu mấy, nhưng chỉ cần Ứng Kiếp ở đây, thì trận gió lốc cũng chẳng xi nhê gì với cậu. Cùng lắm chỉ xước linh tinh chỗ nọ chỗ kia phụt mấy ngụm máu thôi, cậu khỏi lo 】
Thẩm Tam Xuyên: Ngon, Nhan Hoán Chu suốt ngày chèn ép tớ là vì lo tớ sẽ trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn, vậy tớ phải bắt hắn tự mắt chứng kiến lịch sử thôi. Tiện thể, tớ cũng chấm cái vị trí Thủ Tịch của hắn rồi đấy!
【 Hệ thống: Tuy tui đồng ý cả hai chân hai tay, nhưng giờ cậu hoàn toàn không đánh lại hắn được đâu… 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ có cách của tớ.
Anh chàng nhìn Nhan Hoán Chu, bỗng dưng mở miệng nói: “Nhan sư huynh không muốn biết Chưởng môn sư tôn nhìn nhận huynh thế nào sao? Dạo này ta luôn bầu bạn bên sư tôn ngày ngày, biết rõ lắm đấy!”
Biểu cảm của Nhan Hoán Chu chợt trở nên kỳ lạ. Hắn ta biết rõ Thẩm Tam Xuyên chỉ muốn mượn danh sư tôn để lừa mình, nhưng vẫn không kìm lòng nổi muốn biết rốt cuộc hình ảnh của mình trong cảm nhận của sư tôn là thế nào. Dù chỉ lọt được vào mắt xanh của Vu Nguyệt Thượng nhân tí tẹo, hắn ta cũng vui lắm rồi: “… Sư tôn, từng nhắc đến ta trước mặt ngươi sao?”
“Nếu muốn biết, thì huynh lại đây, ta nói cho huynh nghe.”
Dù cơ hội rất mong manh, nhưng hắn ta vẫn cực kỳ tò mò rốt cuộc sư tôn nghĩ gì về mình. Điều này có sức hút quá lớn với hắn. Hắn khao khát được sư tôn chấp nhận, quả thực khao khát tận cùng! Vì thế hắn ta giả vờ cất kiếm tiên đi, bước tới trước mặt Thẩm Tam Xuyên: “Sư tôn, nói về ta thế nào?”
“Huynh ghé tai qua đây đi.”
Nhan Hoán Chu cũng không lo Thẩm Tam Xuyên giở chiêu trò. Dù sao hai người hơn kém nhau ba cấp bậc, bất kể đối phương xài mánh lới gì, thì cũng chẳng khác nào đi vào chỗ chết, vì thế hắn ta thực sự ghé tai lại gần theo lời Thẩm Tam Xuyên. Đúng lúc hắn ta tràn trề mong đợi, hắn lại nghe thấy Thẩm Tam Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu:
“Sư tôn, chưa bao giờ nhắc tới ngươi cả.”
“Ngươi!” Nhan Hoán Chu cáu điên, bóp chặt cổ họng Thẩm Tam Xuyên, không hề nhận ra Thẩm Tam Xuyên đã túm được một thứ trên người mình lúc hắn ta ghé lại gần.
Thẩm Tam Xuyên đẩy Lục Lâm Trạch đứng cạnh mình đi: “Sư đệ, đệ… mau đi đi!”
Làm sao Lục Lâm Trạch đi cho đặng? Nhưng bấy giờ hắn đang rất hối hận vì đã đuổi A Lam về! Bằng không, một tên Nhan Hoán Chu nhãi nhép có là thá gì?!
“Hóa ra ngươi tính hy sinh bản thân cho nó chạy? Mơ đi!”
Dứt lời, bàn tay kia của hắn ta cũng bóp lấy cổ Lục Lâm Trạch, đẩy hai người về phía đỉnh núi không chút do dự!
Thẩm Tam Xuyên bị siết cổ, gần như nghẹt thở, hẵng còn nghẹn ngào cố nói với Nhan Hoán Chu: “Kẻ đắc tội ngươi… là ta… thả sư đệ ra!”
“Ngươi thích nó như thế, đúng ra càng phải mong có nó bầu bạn bên mình chứ?
“Hôm nay ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện, ngươi nên cảm tạ ta mới phải!”
Hắn ta kéo hai người lên đỉnh núi, quyết đoán và tàn nhẫn đẩy cả hai xuống.
Đệt, thằng súc sinh này chơi thật luôn! Thảm rồi, sư đệ cũng bị đẩy xuống chung!
Tiếng gió rét thét gào vang lên bên tai. Trong quá trình rơi vù vù xuống, anh chàng cảm thấy gió như những lưỡi dao cắt lên da thịt mình. Đang đau đớn khôn cùng, chợt có ai túm được anh chàng, sau đấy ghì chặt anh chàng trong lồng ngực: “Đừng sợ, có đệ đây rồi.”
Thẩm Tam Xuyên: Có chú ở đây anh mới sợ ý!
Anh chàng biết mình có ngã xuống vực thẳm cũng chẳng sao, nhưng sư đệ thì không biết. Dù vậy, trong thời khắc ngã xuống, Lục Lâm Trạch vẫn lựa chọn bảo vệ anh chàng trước!
Trận gió lốc đã gần ngay trước mắt, đúng lúc hai người sắp ngã xuống, vô số điệp linh chợt đỡ dưới thân họ. Vừa giúp họ giảm tốc độ rơi xong, những cánh điệp linh ấy đã bị cơn gió lốc xé tan thành muôn ngàn mảnh nhỏ!
Đó là yêu tinh bươm bướm của Nguyễn Thanh Linh! Quả nhiên nàng ta đang ở gần đây!
Mắt thấy điệp linh không thể đỡ nổi trọng lượng của hai người, trận gió lốc cũng không hề chậm lại, còn rơi nữa là sẽ xé toang họ mất, Thẩm Tam Xuyên quyết định thử vận một lần: Ứng Kiếp, ra đây!!!
Hay lắm… con chó cún bơ mình thật.
Bố già ơi! Mau cứu con với!
Thốt ra câu này xong, hào quang chói lòa chợt trào ra từ thân thể Thẩm Tam Xuyên. Ứng Kiếp rời khỏi cơ thể anh chàng, lập tức tấn công vào giữa trận gió lốc. Trận gió lốc khổng lồ bị Ứng Kiếp nhỏ gấp nó trăm lần đâm kẹt cứng, hoàn toàn dừng bánh răng đang chuyển động điên cuồng. Tiếng “két két két” còn vang vọng không ngừng. Đàn điệp linh vừa đỡ hai ngày nay chẳng còn mấy mống, cuối cùng chúng không chịu nổi, hai người lại ngã xuống lần nữa!
Sau khi đâm xuyên trận gió lốc, Ứng Kiếp thoát khỏi mắt trận. Nó nhìn trận gió lốc đầy vẻ ghét bỏ, quay về trong cơ thể Thẩm Tam Xuyên.
Thẩm Tam Xuyên quan sát trận gió lốc trên đầu mình, phát hiện khi không còn Ứng Kiếp cản trở, trận pháp lại khởi động lần nữa, tiếp tục xoay tròn điên cuồng. Nhìn từ góc độ này, trận pháp tựa như cái máy băm người khổng lồ, nhìn sơ đã thấy gớm. Muôn vàn thi thể điệp linh đang bay múa như những tờ giấy! Lượn lờ che kín không trung!
Sau mấy lần giảm xóc nhờ đống cây khô dưới đáy vực, hai người đập thật mạnh lên nền tuyết. Thẩm Tam Xuyên phì ra một búng máu to. Anh chàng cũng chẳng thèm lau, vội vàng xem xét tình hình Lục Lâm Trạch đang bị mình đè bên dưới vì bảo vệ mình nãy giờ!
Lục Lâm Trạch đã hoàn toàn mất đi ý thức do cú va đập quá mạnh, nhưng thoạt trông không bị thương bên ngoài. Thẩm Tam Xuyên đang định thở phào, chợt liếc thấy máu tươi bắt đầu ồ ạt chảy ra từ lưng Lục Lâm Trạch…
Vũng máu lớn lập tức nhuộm đỏ nền tuyết, tựa như dòng mật đỏ thắm bừng nở trên sương giá.
Thẩm Tam Xuyên sợ đến độ cuống hết tay chân!
“Sư đệ! Sư đệ! “
Lục Lâm Trạch hôn mê bất tỉnh, nhíu mày ra chiều đau đớn lắm, mặt đã cắt không còn giọt máu!
Anh chàng còn nhớ bình thường Lục Lâm Trạch hay mang rất nhiều thuốc cho mình uống, nên vội vàng lục lọi người hắn. Dù sao đã nốc cả đống thuốc, anh chàng chỉ cần ngửi thoáng là biết ngay loại nào dùng để chữa thương. Tìm xong, Thẩm Tam Xuyên vội vàng bỏ nó vào miệng Lục Lâm Trạch. Lo một viên chưa đủ, anh chàng nhét hẳn hai viên!
Thuốc của sư đệ quả là rất hữu dụng, chỉ một lát sau, lưng hắn không còn rịn máu nữa, sắc mặt cũng tan màu trắng ởn đáng sợ. Nhưng hắn vẫn cau mày, hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại!
Thẩm Tam Xuyên cuống lên: Hệ thống, làm sao bây giờ, hình như sư đệ đang đau lắm!
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu có Ứng Kiếp hộ thể nên hẵng còn ổn. Chứ Tôn thượng ngã từ mãi trên kia xuống, lại luôn che chở cho cậu. Dù giảm xóc bao nhiêu lần, ngài ấy vẫn bị thương rất nặng, phải được chữa trị ngay, không là nằm giữa trời băng đất tuyết thế này dễ toi lắm 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ biết, nhưng tớ dở nhất là thuật chữa trị. Bình thường có sư đệ bên cạnh nên tớ cũng chẳng thèm học, giờ hối hận cũng không kịp!
【 Hệ thống: Nếu ký chủ có yêu linh SSR thì tốt biết bao. Ngoài kỹ năng của bản thân, tất cả yêu linh SSR còn có thêm kỹ năng chữa trị nhất định 】
Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi một lát, bỗng nhiên nói: Đằng ấy nói thật với tớ đi, SSR có bảo hiểm không?
【 Hệ thống: Bảo hiểm á? Ký chủ ơi, cuối, cuối cùng cậu cũng muốn quay gacha rồi sao? 】
(Bảo hiểm gacha: Hệ thống bảo hiểm tồn tại để loại bỏ sự tỉ lệ rủi ro quá cao trong hệ thống Gacha. Về cơ bản, sau một số lần quay nhất định, người chơi được đảm bảo nhận được một vật phẩm có độ hiếm cao.)
Quả thực không thể tin nổi, ký chủ suốt ngày ôm điểm khư khư quý điểm như quý mạng mà lại chủ động đề nghị quay gacha sao? Nó cứ tưởng ký chủ phải đổi 5000 điểm tích lũy lấy đình viện nội cảnh xong thì mới đồng ý quay gacha, thế mà giờ lại, lại…
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy nói đi, quay 100 lần chắc chắn ra, hay quay 200 lần chắc chắn ra?
【 Hệ thống: … Thật ra, có một cách chắc chắn sẽ ra được 】
Thẩm Tam Xuyên: Cách gì?
【 Hệ thống: Có thể đổi 2500 điểm cốt truyện lấy SSR bất kỳ. Số điểm hiện giờ của ký chủ gần lắm rồi, 2435 điểm 】
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: Được thôi, 2500 điểm thì 2500 điểm, chốt vậy nhá, lát nhớ đổi SSR giúp tớ!
【 Hệ thống (nghi hoặc): Nhưng số điểm còn chưa đủ á, không rút ngắn chênh lệch 65 điểm nhanh vậy được đâu 】
Sau đó hệ thống thấy Thẩm Tam Xuyên ngồi xổm bên cạnh Lục Lâm Trạch, tỏ vẻ áy náy nói với hắn: “Sư đệ, xin lỗi, cho ta xin ba cái hôn nha? Thật sự chỉ hôn ba cái thôi. Tuy ta biết có lẽ bây giờ đệ không muốn bị một thằng đực rựa hôn, trước kia còn từ chối ta thẳng thừng. Nhưng, nhưng, để cứu đệ, ta thật sự cũng chẳng còn cách nào…”
【 Hệ thống: … 】
Thân là hệ thống, nó còn suýt quên có thể kiếm điểm kiểu này…
Nhưng sao tự dưng cứ thấy ngài ngại kiểu gì ý nhở?
Thẩm Tam Xuyên nhắm mắt lại chuẩn bị tâm lý một hồi, mặt đỏ lên, rụt rè thơm lên trán Lục Lâm Trạch một cái.
Hệ thống đang tràn trề chờ mong ngã ra đánh oạch.
【 Hệ thống (bò dậy rít gào): Ký chủ cậu… sao cậu lại ngây thơ thế??? Phải miệng áp miệng, mouth to mouth ấy!!! Cậu thơm trán cùng lắm chỉ tính là tiếp xúc đơn giản, tặng cậu 1 điểm thôi!!! Hơn nữa giữa những lần cộng điểm còn có cool down, cậu đừng chơi kiểu gà con mổ thóc lãng phí thời gian quý báu nữa 】
(Cool down: thuật ngữ game, ý chỉ thời gian “làm nguội”, hồi chiêu liên tục. Bạn dùng chiêu A, thì phải đợi 1 thời gian nhất định mới được dùng chiêu A lần nữa.)
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ quạch què: Ồn… ồn chết đi được, tớ đang cố hết sức đây!
【 Hệ thống: Chả thấy cái cố hết sức của cậu ở đâu ấy? Trước kia hai người hôn nhau bao nhiêu lần rồi, Ma Tôn chưa dạy cậu hôn thế nào à? Cậu nhớ kỹ lại coi, bầu không khí ấy, nhiệt độ ấy, những cái rung động má ấp môi kề ấy… 】
Thẩm Tam Xuyên cảm giác đầu mình sắp bốc khói, sao giữa trời ngợp tuyết như vầy mà mình lại thấy nóng vậy nhỉ!
Anh chàng nhìn cánh môi Lục Lâm Trạch chằm chằm thật lâu –
Cuối cùng.
[HẾT CHƯƠNG 44]