Chương 59
“Nó gặp được người mình thích, thì sẽ nở hoa.”
***
Thấy tay mình bị đối phương rút hết xương cốt vô cùng dễ dàng, mặt Thương Vân trắng bệch, đau đến độ toàn thân run rẩy. Ánh mắt gã nhìn Lục Lâm Trạch ngập tràn sợ hãi: “Rốt… rốt cuộc ngươi là thứ quái vật gì? Rõ ràng chỉ mới bậc 4… Tại sao, tại sao…”
“Có một số việc ngươi không biết, có khi còn giữ được mạng.”
Lục Lâm Trạch dứt lời, sát ý chợt hiện lên trong ánh mắt. Đám bụi gai màu đen bèn chậm rãi leo lên cổ họng Thương Vân, chẹt đường thở của gã từng chút một.
“Sư đệ…”
Nghe thấy tiếng gọi, ánh mắt Lục Lâm Trạch lập tức quay về ban đầu. Hắn xoay người đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, vừa định đỡ sư huynh lên, thì chợt nghe thấy Thẩm Tam Xuyên ngại ngùng nói: “Đừng… giờ ta không cử động được…”
Lục Lâm Trạch nhìn sư huynh đã khó chịu đến mức lông mi ướt nhẹp dính chặt vào nhau: “Đệ bế huynh về.”
“…” Thẩm Tam Xuyên không nói gì, chỉ đè bàn tay tính bế mình lên của Lục Lâm Trạch lại, lắc đầu nhè nhẹ. Trán anh chàng không ngừng rịn mồ hôi, chúng chảy dọc xuống theo gương mặt, qua phần yết hầu đang run nhè nhẹ, rơi vào cổ áo. Vì thế toàn thân anh chàng thoạt trông có vẻ ướt đẫm.
“Sư đệ, đệ tránh đi một lúc đã… có lẽ ta không chịu được lâu nữa đâu… chắc sẽ giải quyết nhanh thôi…”
Hình như để càng lâu mình càng mất sức. Nóng quá, quần áo bết mồ hôi dính chặt lên người, đến sợi tóc như cũng đang nhỏ mồ hôi…
Lục Lâm Trạch đột nhiên yên lặng ngồi ra sau Thẩm Tam Xuyên, ôm cả người anh chàng vào lòng mình: “Huynh còn không nâng nổi tay lên, thì làm sao giải quyết được…”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Sư đệ phát hiện ra cả chuyện này rồi à?
Đạ mấu, quả rượu fake này có công hiệu y như bị đút thuốc kích d*c vậy… Mất mặt quá, mấu chốt là ban nãy suýt thì bị tên cặn bã kia làm nhục, sư đệ mà không tới kịp thời…
“Để đệ giúp huynh nhé.”
Hắn vừa dứt lời, những bụi gai màu đen lập tức quấn chặt hai mắt hai tai Thương Vân. Cổ họng đã khản đặc vì kêu gào của gã không thể phát ra tiếng động gì nữa. Đám bụi gai kia lại đâm vào mắt và tai gã, khiến gã không nhìn và nghe được!
“Cái gì, đệ…” Thẩm Tam Xuyên nhận ra Lục Lâm Trạch định làm gì, toan đẩy tay hắn ra, nhưng thật sự không còn chút sức lực nào.
“Nếu sư huynh không muốn, thì cứ nhắm mắt vào.”
Thẩm Tam Xuyên vô cùng căng thẳng: “… Nhắm mắt vào là đệ sẽ ngừng hả?”
“Không đâu.”
Sao trả lời tự nhiên như đúng rồi thế???!
“Đệ ở đằng sau huynh, huynh cứ coi như tự huynh làm đi.”
“Sao vậy được… ưm… tay đệ lạnh quá…”
…
【 Hệ thống (mắt chữ A mồm chữ O): Tuy là… Nhưng, ký chủ ơi, cuối cùng tui cũng có thể xen xọt cho cậu rồi!!! 】
…
Chẳng bao lâu sau –
“Nhanh thật.” Lục Lâm Trạch nhìn tay mình, từ tốn nói, “Quả nhiên vẫn chưa dịu cơn được.”
Thẩm Tam Xuyên quả thực xấu hổ muốn chết luôn cho rồi!!!
Lục Lâm Trạch lấy một chiếc khăn ra, chà lau sạch sẽ rồi hỏi: “Sư huynh, đã thấy khá hơn chưa?”
“Đỡ… đỡ hơn rồi…” Anh chàng giơ tay che mặt. Tuy bắn nhanh quá mất mặt ghê gớm, nhưng có vẻ thật sự lại sức được một tẹo. Chí ít anh chàng đã có thể che kín gương mặt xấu hổ khôn cùng của mình.
“Vậy huynh nuốt viên thuốc này trước đi.”
“Thuốc?” Anh chàng ngẩng đầu, mặt ngây như phỗng, “Thuốc gì cơ?”
“Không phải thuốc giải, nhưng có lẽ sẽ giúp huynh thấy khá hơn đấy.”
“Vậy sao trước đấy đệ không cho ta uống luôn?”
“Xin lỗi, biểu cảm vừa nãy của huynh thật sự quá… Tình thế cấp bách nên đệ đành ra tay trước. Nhưng thuốc này chỉ có thể rút ngắn thời gian phát tác của rượu Hầu Lộc. Đêm nay vẫn phải xuất thêm mấy lần huynh mới khỏi hẳn được, nhưng ít nhất không cần đến ba ngày.”
Trị ngọn không trị gốc à.
Thẩm Tam Xuyên mặt như đưa đám, nhận viên thuốc nuốt vào.
Lục Lâm Trạch chỉnh trang lại bộ đồ xộc xệch của Thẩm Tam Xuyên, bế anh chàng đứng dậy: “Đệ bế huynh về các Lâm Uyên Thủy.”
Tuy đã hồi được ít sức, nhưng quả thực anh chàng vẫn chưa đi nổi, nên ngoan ngoãn để mặc cho Lục Lâm Trạch bế, còn cuộn tròn người lại tựa vào vai hắn, rủ rỉ bảo: “Xin lỗi sư đệ nhiều nhé, làm bẩn tay đệ rồi.”
Bước chân Lục Lâm Trạch khựng lại, tự dưng hắn ngượng ngùng quay đi, không dám nhìn Thẩm Tam Xuyên nữa: “Đừng nói mấy câu ngốc nghếch vậy.”
“May mà đệ tới cứu ta. Ta lăn lộn bao năm ròng mà lại không nhận ra tên đó là phường khốn nạn, còn suýt bị gã hại.”
Rõ ràng là tại đệ không bảo vệ được huynh. Ban nãy hắn không hề phát hiện hóa ra sư huynh đã gấp lắm rồi, còn thực sự cho là sư huynh thẹn quá nên mới muốn về giải quyết một mình. Nếu hắn không vội vã chạy khỏi lầu Thuốc, dọc đường chợt nghe thấy tiếng động lạ thì…
“… Đệ sẽ không tha cho gã.” Mắt hắn sậm đi, sát khí nổi lên.
Thẩm Tam Xuyên nhận ra khí thế của sư đệ thay đổi hẳn thì cuống quít nói: “Đừng, đừng giết gã… Nếu gã chết ở Ải Phong Nguyệt, năm nhánh Thần Phong nhất định sẽ truy đến cùng, ta không muốn làm sư tôn khó xử.”
“Huynh luôn lo trước lo sau, sao không biết nghĩ cho bản thân mình?”
Thẩm Tam Xuyên vội la lên: “Nếu chuyện này dẫn đến việc năm nhánh Thần Phong đối đầu với Ải Phong Nguyệt, thì tình tiết đằng sau sẽ toi mất.”
“Tình tiết đằng sau?”
Thẩm Tam Xuyên kiên quyết ra trò: “Tóm lại, ta tuyệt đối không thể để đệ và sư tôn gặp bất trắc được!”
Lục Lâm Trạch dịu giọng đi: “Huynh đừng lo nghĩ nữa, đệ sẽ xử lý chuyện này.”
“Ừ.”
Hắn ghì chặt Thẩm Tam Xuyên hơn chút nữa, giọng gần như thoảng ngay bên tai anh chàng: “Lát nữa đệ giúp huynh một tay nhé?”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ rần lên: “Không, không cần, còn lại… lát nữa về, ta tự giải quyết được…”
Hắn gật đầu, nói vô cùng dịu dàng: “Được, vậy đệ chuẩn bị nước tắm cho huynh.”
“Ừ.”
Đoạn đối thoại kiểu vợ chồng già với nhau này khiến mặt hai người đều đỏ lựng.
Sau khi đưa Thẩm Tam Xuyên về đến các Lâm Uyên Thủy, Lục Lâm Trạch dọn dẹp giường chiếu cho anh chàng trước, rồi ra ngoài một lúc.
Đến khi quay lại, hắn bắt đầu đun nước đổ vào bồn tắm giúp Thẩm Tam Xuyên. Bận rộn rõ lâu, hắn mới quay ra nhìn Thẩm Tam Xuyên, chợt thấy toàn thân anh chàng ướt lướt thướt, nhưng mặt mày ủ ê buồn bã, đúng kiểu ấm ức muốn khóc mà không khóc nổi.
Lục Lâm Trạch đã đoán được chuyện vừa xảy ra, nhẹ nhàng hỏi: “Sư huynh, vẫn không được à?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, tay anh chàng nhức muốn điên mà vẫn không xi nhê gì, chuyện này hơi khác tưởng tượng của anh chàng.
“Thôi để đệ giúp huynh vậy.”
“…”
Theo thông lệ quốc tế, không nói gì có nghĩa là ngầm đồng ý.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên mở mắt ra –
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ, tối qua thu hoạch được tổng cộng 598 điểm. Tuy chưa phá đảo được bước cuối, nhưng Tôn thượng không chỉ vuông vuông giúp cậu, mà còn vuông vuông vuông cho cậu, vuông vuông vuông vuông hộ cậu, thậm chí đè cậu ra vuông vuông vuông vuông vuông… Điểm tích lũy tăng liên tục suốt đêm. Nếu sau này hai người quện nhau thật, có khi Tôn thượng ch1ch một lần là kiếm được cho cậu cả căn nhà đấy! 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ chả vui tẹo nào nhé! Với lại, vuông vuông vuông là cái quái gì?!
【 Hệ thống: À, đấy là đặc sản văn hóa của xứ Lục Giang bên mình đấy, dù sao nói toẹt cũng bị thay thế bằng hình vuông thôi, cậu hiểu là được rồi 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ không hiểu!
(Tấn Giang thực hiện chính sách cấm những cảnh nóng, cảnh nhạy cảm, từ ngữ liên quan đến tình d*c, bạo lực, chiến tranh, v.v. Tất cả những từ nhạy cảm sẽ bị kiểm duyệt thành ký tự hình vuông □, giống chữ khẩu, bộ khẩu口. Dân Tàu đọc bên TG hay đùa là làm gì cũng bị khẩu, em biên lại một chút cho phù hợp tiếng mình.)
Anh chàng căng thẳng nhìn quanh, phát hiện chỉ có mình mình trong phòng, bèn hỏi: Sư đệ tớ đâu rồi?
【 Hệ thống: Sau khi hết hẳn tác dụng rượu, cậu ngất lịm đi. Tôn thượng chẳng những tắm cho cậu, mà còn dọn giường sạch sẽ hộ cậu. Sau đó ngài ấy ra ngoài không thấy về luôn, chắc đi giải quyết vấn đề cá nhân rồi 】
Thẩm Tam Xuyên uể oải ỉu xìu: Tớ làm bẩn sư đệ rồi, liệu thằng nhỏ có tan tành ảo tưởng với tớ không… liệu có hối hận vì đã quen tớ không?
【 Hệ thống: Hối hận thì chắc là có đấy, dù sao hôm qua ngài ấy cũng không chớp được thời cơ bóc tem cậu mà. Tui cũng không ngờ Tôn thượng lại giỏi nhịn như thế. Rõ ràng đoạn cuối sách gốc ổng cuồng dăm thấy ghê 】
…
Cửa phòng mở ra, Lục Lâm Trạch bước vào với gương mặt đầy mỏi mệt. Thấy Thẩm Tam Xuyên đã dậy, lần đầu ánh mắt hắn hơi lảng đi: “Sư huynh, huynh dậy rồi à, đệ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho huynh nhé.”
“Chờ đã, sư đệ, mắt đệ đỏ thế. Đệ thức suốt đêm ư?”
“Vâng.” Dứt lời, hắn xoay người đi thẳng ra ngoài.
Thằng nhỏ chỉ “vâng”, chứ không chịu nói thêm chữ nào với mình sao?!
Thẩm Tam Xuyên bị Lục Lâm Trạch đối xử lấy lệ như thế lần đầu thì: Thôi xong, nhất định thằng nhỏ ghê mình rồi! Chê mình bẩn! Ghét mình là cái chắc!
【 Hệ thống: Khó nói lắm, tui cảm thấy ngài ấy đang hơi ngượng á. Dù sao tối qua cậu s3xy quá chừng, chắc hẳn ngài ấy đã nghĩ về biểu cảm của cậu để vuông vuông cả đêm ròng 】
Thẩm Tam Xuyên: Cút mợ đi! Sao thế đuợc! Rõ ràng hai đứa đã thống nhất lập khế ước giả với nhau, cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này ngay đêm đính hôn. Chắc thằng nhỏ phải ghét tớ lắm, hay là nó cảm thấy tớ có dụng tâm gì khác, cố tình mơi nó. Tớ nên giải thích với nó thế nào đây… Có nút reset không, tớ quay ngược lại thời điểm trước khi uống rượu được không?
【 Hệ thống: Không có, rượu tốt như thế, tui khuyên cậu trữ lại mấy bình, sau này chắc chắn sẽ cần đến đấy 】
Thẩm Tam Xuyên: … Đúng ra tớ không nên bàn chuyện này với đằng ấy!
Một lát sau, Lục Lâm Trạch bưng khá nhiều điểm tâm ngon lành về, nhưng hắn vẫn không nhìn Thẩm Tam Xuyên, chỉ vừa xếp bát đũa vừa nói: “Sư huynh, mau ăn chút gì đi, hôm qua mất nhiều năng lượng vậy chắc huynh phải đói lắm.”
Thẩm Tam Xuyên khoác áo đi qua. Nhìn những món điểm tâm được chuẩn bị tỉ mẩn, anh chàng nghĩ bụng, nếu thằng nhỏ ghét mình, sau này sẽ không có ai chuẩn bị những món ngon này cho mình nữa ư…
“Huynh ăn đi, Chưởng môn sư tôn đã biết công hiệu của loại rượu ấy rồi. Thầy cho phép huynh ngưng tu luyện hôm nay, nghỉ ngơi một ngày thỏa thích ạ.”
Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc: “Đệ báo với sư tôn à?”
“Yên tâm, đệ không nói chuyện Thương Vân đâu, chỉ thưa thầy là đệ đã giải rượu giúp huynh… đệ cũng xin nghỉ với bên Đỉnh Vô Quan rồi,” Lục Lâm Trạch thức thâu đêm, mắt thâm xì, “Dù sao đôi ta đã đính hôn, ở trong mắt người ngoài, chuyện này cũng là bình thường thôi.”
Thẩm Tam Xuyên ăn mà không thấy vị gì, lát sau mới hỏi: “Vậy Thương Vân thì sao, đệ giải quyết gã thế nào?”
“Quẳng ra ngoài rồi.”
“Thế…”
“Huynh yên tâm, gã không dám tiết lộ chuyện xảy ra tối qua đâu.”
Thẩm Tam Xuyên thở phào: “Vậy thì tốt.”
Sau đấy anh chàng dường như nhớ ra chuyện gì, hơi tò mò hỏi: “Đúng rồi, đống bụi gai trói Thương Vân hôm qua là gì thế, ta chưa thấy chúng bao giờ… Hơn nữa, sư đệ ơi, sao đệ có thể dễ dàng hạ gục một kẻ hơn mình nhiều bậc như thế chỉ trong nháy mắt vậy?”
Lục Lâm Trạch ngập ngừng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sư huynh, đưa tay cho đệ.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì đặt tay mình vào tay Lục Lâm Trạch. Cùng lúc đó, một dây leo màu đen xuất hiện trên tay hắn, rồi chậm rãi quấn quanh cánh tay Thẩm Tam Xuyên. Có điều nó khác bụi gai từng trói nghiến Thương Vân, dây leo này rụt tất cả gai nhọn lại, chẳng những không sắc cạnh, mà còn dịu dàng cọ cọ lên má Thẩm Tam Xuyên.
“Huynh còn nhớ vũ khí bản mệnh Nghiệp Liên của Hoang Tịch chứ?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, Nghiệp Liên của Hoang Tịch vô cùng lợi hại, thậm chí có thể tạo ra ảo ảnh khiến người ta lạc lối.
“Đây là vũ khí của đệ – Tức Ảnh.” Lục Lâm Trạch thở dài, “Hiềm nỗi nó đầy ma tính ngang ngược, rất khó khống chế, sơ hở là sẽ bị nó tấn công ngược. Hơn nữa vẻ ngoài của nó còn vô cùng xấu xí, đệ e nó sẽ làm huynh sợ, nên đó giờ không tiết lộ với huynh.”
Thẩm Tam Xuyên tròn mắt nhìn Tức Ảnh đang biến hóa không ngừng: “Không đâu, ta thấy nó ngầu lắm mà! Xấu chỗ nào?”
Anh chàng vừa thốt ra câu này, Tức Ảnh đang quấn quanh anh chàng lập tức nở ra những đóa hoa nhí tối màu đáng yêu.
“Ô, nó còn nở hoa được cơ à?”
Lục Lâm Trạch: “Nó gặp được người mình thích là sẽ nở hoa.”
“Nở nhiều quá, dày kín luôn kìa…”
“Càng thích, lại càng nở nhiều.”
“…”
[HẾT CHƯƠNG 59]
Chú thích nội địa hóa tên riêng: trong chương này có sự xuất hiện của vũ khí bản mệnh của công, là dây gai xúc tu á. Tên chính thức của em nó là 棘影, Cức Ảnh. Với chữ Cức棘 nghĩa là cây gai. Tuy vậy chữ này nghe khá là nhạy cảm nên em “nội địa hóa” (localize) nó thành chữ Tức gần âm mọi người nha, để đọc cho xuôi đỡ thấy buồn cười bậy bậy. Mọi người cứ đọc bình thường và nhớ em nó là một cây gai là được hén.
***
Thấy tay mình bị đối phương rút hết xương cốt vô cùng dễ dàng, mặt Thương Vân trắng bệch, đau đến độ toàn thân run rẩy. Ánh mắt gã nhìn Lục Lâm Trạch ngập tràn sợ hãi: “Rốt… rốt cuộc ngươi là thứ quái vật gì? Rõ ràng chỉ mới bậc 4… Tại sao, tại sao…”
“Có một số việc ngươi không biết, có khi còn giữ được mạng.”
Lục Lâm Trạch dứt lời, sát ý chợt hiện lên trong ánh mắt. Đám bụi gai màu đen bèn chậm rãi leo lên cổ họng Thương Vân, chẹt đường thở của gã từng chút một.
“Sư đệ…”
Nghe thấy tiếng gọi, ánh mắt Lục Lâm Trạch lập tức quay về ban đầu. Hắn xoay người đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, vừa định đỡ sư huynh lên, thì chợt nghe thấy Thẩm Tam Xuyên ngại ngùng nói: “Đừng… giờ ta không cử động được…”
Lục Lâm Trạch nhìn sư huynh đã khó chịu đến mức lông mi ướt nhẹp dính chặt vào nhau: “Đệ bế huynh về.”
“…” Thẩm Tam Xuyên không nói gì, chỉ đè bàn tay tính bế mình lên của Lục Lâm Trạch lại, lắc đầu nhè nhẹ. Trán anh chàng không ngừng rịn mồ hôi, chúng chảy dọc xuống theo gương mặt, qua phần yết hầu đang run nhè nhẹ, rơi vào cổ áo. Vì thế toàn thân anh chàng thoạt trông có vẻ ướt đẫm.
“Sư đệ, đệ tránh đi một lúc đã… có lẽ ta không chịu được lâu nữa đâu… chắc sẽ giải quyết nhanh thôi…”
Hình như để càng lâu mình càng mất sức. Nóng quá, quần áo bết mồ hôi dính chặt lên người, đến sợi tóc như cũng đang nhỏ mồ hôi…
Lục Lâm Trạch đột nhiên yên lặng ngồi ra sau Thẩm Tam Xuyên, ôm cả người anh chàng vào lòng mình: “Huynh còn không nâng nổi tay lên, thì làm sao giải quyết được…”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Sư đệ phát hiện ra cả chuyện này rồi à?
Đạ mấu, quả rượu fake này có công hiệu y như bị đút thuốc kích d*c vậy… Mất mặt quá, mấu chốt là ban nãy suýt thì bị tên cặn bã kia làm nhục, sư đệ mà không tới kịp thời…
“Để đệ giúp huynh nhé.”
Hắn vừa dứt lời, những bụi gai màu đen lập tức quấn chặt hai mắt hai tai Thương Vân. Cổ họng đã khản đặc vì kêu gào của gã không thể phát ra tiếng động gì nữa. Đám bụi gai kia lại đâm vào mắt và tai gã, khiến gã không nhìn và nghe được!
“Cái gì, đệ…” Thẩm Tam Xuyên nhận ra Lục Lâm Trạch định làm gì, toan đẩy tay hắn ra, nhưng thật sự không còn chút sức lực nào.
“Nếu sư huynh không muốn, thì cứ nhắm mắt vào.”
Thẩm Tam Xuyên vô cùng căng thẳng: “… Nhắm mắt vào là đệ sẽ ngừng hả?”
“Không đâu.”
Sao trả lời tự nhiên như đúng rồi thế???!
“Đệ ở đằng sau huynh, huynh cứ coi như tự huynh làm đi.”
“Sao vậy được… ưm… tay đệ lạnh quá…”
…
【 Hệ thống (mắt chữ A mồm chữ O): Tuy là… Nhưng, ký chủ ơi, cuối cùng tui cũng có thể xen xọt cho cậu rồi!!! 】
…
Chẳng bao lâu sau –
“Nhanh thật.” Lục Lâm Trạch nhìn tay mình, từ tốn nói, “Quả nhiên vẫn chưa dịu cơn được.”
Thẩm Tam Xuyên quả thực xấu hổ muốn chết luôn cho rồi!!!
Lục Lâm Trạch lấy một chiếc khăn ra, chà lau sạch sẽ rồi hỏi: “Sư huynh, đã thấy khá hơn chưa?”
“Đỡ… đỡ hơn rồi…” Anh chàng giơ tay che mặt. Tuy bắn nhanh quá mất mặt ghê gớm, nhưng có vẻ thật sự lại sức được một tẹo. Chí ít anh chàng đã có thể che kín gương mặt xấu hổ khôn cùng của mình.
“Vậy huynh nuốt viên thuốc này trước đi.”
“Thuốc?” Anh chàng ngẩng đầu, mặt ngây như phỗng, “Thuốc gì cơ?”
“Không phải thuốc giải, nhưng có lẽ sẽ giúp huynh thấy khá hơn đấy.”
“Vậy sao trước đấy đệ không cho ta uống luôn?”
“Xin lỗi, biểu cảm vừa nãy của huynh thật sự quá… Tình thế cấp bách nên đệ đành ra tay trước. Nhưng thuốc này chỉ có thể rút ngắn thời gian phát tác của rượu Hầu Lộc. Đêm nay vẫn phải xuất thêm mấy lần huynh mới khỏi hẳn được, nhưng ít nhất không cần đến ba ngày.”
Trị ngọn không trị gốc à.
Thẩm Tam Xuyên mặt như đưa đám, nhận viên thuốc nuốt vào.
Lục Lâm Trạch chỉnh trang lại bộ đồ xộc xệch của Thẩm Tam Xuyên, bế anh chàng đứng dậy: “Đệ bế huynh về các Lâm Uyên Thủy.”
Tuy đã hồi được ít sức, nhưng quả thực anh chàng vẫn chưa đi nổi, nên ngoan ngoãn để mặc cho Lục Lâm Trạch bế, còn cuộn tròn người lại tựa vào vai hắn, rủ rỉ bảo: “Xin lỗi sư đệ nhiều nhé, làm bẩn tay đệ rồi.”
Bước chân Lục Lâm Trạch khựng lại, tự dưng hắn ngượng ngùng quay đi, không dám nhìn Thẩm Tam Xuyên nữa: “Đừng nói mấy câu ngốc nghếch vậy.”
“May mà đệ tới cứu ta. Ta lăn lộn bao năm ròng mà lại không nhận ra tên đó là phường khốn nạn, còn suýt bị gã hại.”
Rõ ràng là tại đệ không bảo vệ được huynh. Ban nãy hắn không hề phát hiện hóa ra sư huynh đã gấp lắm rồi, còn thực sự cho là sư huynh thẹn quá nên mới muốn về giải quyết một mình. Nếu hắn không vội vã chạy khỏi lầu Thuốc, dọc đường chợt nghe thấy tiếng động lạ thì…
“… Đệ sẽ không tha cho gã.” Mắt hắn sậm đi, sát khí nổi lên.
Thẩm Tam Xuyên nhận ra khí thế của sư đệ thay đổi hẳn thì cuống quít nói: “Đừng, đừng giết gã… Nếu gã chết ở Ải Phong Nguyệt, năm nhánh Thần Phong nhất định sẽ truy đến cùng, ta không muốn làm sư tôn khó xử.”
“Huynh luôn lo trước lo sau, sao không biết nghĩ cho bản thân mình?”
Thẩm Tam Xuyên vội la lên: “Nếu chuyện này dẫn đến việc năm nhánh Thần Phong đối đầu với Ải Phong Nguyệt, thì tình tiết đằng sau sẽ toi mất.”
“Tình tiết đằng sau?”
Thẩm Tam Xuyên kiên quyết ra trò: “Tóm lại, ta tuyệt đối không thể để đệ và sư tôn gặp bất trắc được!”
Lục Lâm Trạch dịu giọng đi: “Huynh đừng lo nghĩ nữa, đệ sẽ xử lý chuyện này.”
“Ừ.”
Hắn ghì chặt Thẩm Tam Xuyên hơn chút nữa, giọng gần như thoảng ngay bên tai anh chàng: “Lát nữa đệ giúp huynh một tay nhé?”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ rần lên: “Không, không cần, còn lại… lát nữa về, ta tự giải quyết được…”
Hắn gật đầu, nói vô cùng dịu dàng: “Được, vậy đệ chuẩn bị nước tắm cho huynh.”
“Ừ.”
Đoạn đối thoại kiểu vợ chồng già với nhau này khiến mặt hai người đều đỏ lựng.
Sau khi đưa Thẩm Tam Xuyên về đến các Lâm Uyên Thủy, Lục Lâm Trạch dọn dẹp giường chiếu cho anh chàng trước, rồi ra ngoài một lúc.
Đến khi quay lại, hắn bắt đầu đun nước đổ vào bồn tắm giúp Thẩm Tam Xuyên. Bận rộn rõ lâu, hắn mới quay ra nhìn Thẩm Tam Xuyên, chợt thấy toàn thân anh chàng ướt lướt thướt, nhưng mặt mày ủ ê buồn bã, đúng kiểu ấm ức muốn khóc mà không khóc nổi.
Lục Lâm Trạch đã đoán được chuyện vừa xảy ra, nhẹ nhàng hỏi: “Sư huynh, vẫn không được à?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, tay anh chàng nhức muốn điên mà vẫn không xi nhê gì, chuyện này hơi khác tưởng tượng của anh chàng.
“Thôi để đệ giúp huynh vậy.”
“…”
Theo thông lệ quốc tế, không nói gì có nghĩa là ngầm đồng ý.
…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tam Xuyên mở mắt ra –
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ, tối qua thu hoạch được tổng cộng 598 điểm. Tuy chưa phá đảo được bước cuối, nhưng Tôn thượng không chỉ vuông vuông giúp cậu, mà còn vuông vuông vuông cho cậu, vuông vuông vuông vuông hộ cậu, thậm chí đè cậu ra vuông vuông vuông vuông vuông… Điểm tích lũy tăng liên tục suốt đêm. Nếu sau này hai người quện nhau thật, có khi Tôn thượng ch1ch một lần là kiếm được cho cậu cả căn nhà đấy! 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ chả vui tẹo nào nhé! Với lại, vuông vuông vuông là cái quái gì?!
【 Hệ thống: À, đấy là đặc sản văn hóa của xứ Lục Giang bên mình đấy, dù sao nói toẹt cũng bị thay thế bằng hình vuông thôi, cậu hiểu là được rồi 】
Thẩm Tam Xuyên: Tớ không hiểu!
(Tấn Giang thực hiện chính sách cấm những cảnh nóng, cảnh nhạy cảm, từ ngữ liên quan đến tình d*c, bạo lực, chiến tranh, v.v. Tất cả những từ nhạy cảm sẽ bị kiểm duyệt thành ký tự hình vuông □, giống chữ khẩu, bộ khẩu口. Dân Tàu đọc bên TG hay đùa là làm gì cũng bị khẩu, em biên lại một chút cho phù hợp tiếng mình.)
Anh chàng căng thẳng nhìn quanh, phát hiện chỉ có mình mình trong phòng, bèn hỏi: Sư đệ tớ đâu rồi?
【 Hệ thống: Sau khi hết hẳn tác dụng rượu, cậu ngất lịm đi. Tôn thượng chẳng những tắm cho cậu, mà còn dọn giường sạch sẽ hộ cậu. Sau đó ngài ấy ra ngoài không thấy về luôn, chắc đi giải quyết vấn đề cá nhân rồi 】
Thẩm Tam Xuyên uể oải ỉu xìu: Tớ làm bẩn sư đệ rồi, liệu thằng nhỏ có tan tành ảo tưởng với tớ không… liệu có hối hận vì đã quen tớ không?
【 Hệ thống: Hối hận thì chắc là có đấy, dù sao hôm qua ngài ấy cũng không chớp được thời cơ bóc tem cậu mà. Tui cũng không ngờ Tôn thượng lại giỏi nhịn như thế. Rõ ràng đoạn cuối sách gốc ổng cuồng dăm thấy ghê 】
…
Cửa phòng mở ra, Lục Lâm Trạch bước vào với gương mặt đầy mỏi mệt. Thấy Thẩm Tam Xuyên đã dậy, lần đầu ánh mắt hắn hơi lảng đi: “Sư huynh, huynh dậy rồi à, đệ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho huynh nhé.”
“Chờ đã, sư đệ, mắt đệ đỏ thế. Đệ thức suốt đêm ư?”
“Vâng.” Dứt lời, hắn xoay người đi thẳng ra ngoài.
Thằng nhỏ chỉ “vâng”, chứ không chịu nói thêm chữ nào với mình sao?!
Thẩm Tam Xuyên bị Lục Lâm Trạch đối xử lấy lệ như thế lần đầu thì: Thôi xong, nhất định thằng nhỏ ghê mình rồi! Chê mình bẩn! Ghét mình là cái chắc!
【 Hệ thống: Khó nói lắm, tui cảm thấy ngài ấy đang hơi ngượng á. Dù sao tối qua cậu s3xy quá chừng, chắc hẳn ngài ấy đã nghĩ về biểu cảm của cậu để vuông vuông cả đêm ròng 】
Thẩm Tam Xuyên: Cút mợ đi! Sao thế đuợc! Rõ ràng hai đứa đã thống nhất lập khế ước giả với nhau, cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này ngay đêm đính hôn. Chắc thằng nhỏ phải ghét tớ lắm, hay là nó cảm thấy tớ có dụng tâm gì khác, cố tình mơi nó. Tớ nên giải thích với nó thế nào đây… Có nút reset không, tớ quay ngược lại thời điểm trước khi uống rượu được không?
【 Hệ thống: Không có, rượu tốt như thế, tui khuyên cậu trữ lại mấy bình, sau này chắc chắn sẽ cần đến đấy 】
Thẩm Tam Xuyên: … Đúng ra tớ không nên bàn chuyện này với đằng ấy!
Một lát sau, Lục Lâm Trạch bưng khá nhiều điểm tâm ngon lành về, nhưng hắn vẫn không nhìn Thẩm Tam Xuyên, chỉ vừa xếp bát đũa vừa nói: “Sư huynh, mau ăn chút gì đi, hôm qua mất nhiều năng lượng vậy chắc huynh phải đói lắm.”
Thẩm Tam Xuyên khoác áo đi qua. Nhìn những món điểm tâm được chuẩn bị tỉ mẩn, anh chàng nghĩ bụng, nếu thằng nhỏ ghét mình, sau này sẽ không có ai chuẩn bị những món ngon này cho mình nữa ư…
“Huynh ăn đi, Chưởng môn sư tôn đã biết công hiệu của loại rượu ấy rồi. Thầy cho phép huynh ngưng tu luyện hôm nay, nghỉ ngơi một ngày thỏa thích ạ.”
Thẩm Tam Xuyên hơi kinh ngạc: “Đệ báo với sư tôn à?”
“Yên tâm, đệ không nói chuyện Thương Vân đâu, chỉ thưa thầy là đệ đã giải rượu giúp huynh… đệ cũng xin nghỉ với bên Đỉnh Vô Quan rồi,” Lục Lâm Trạch thức thâu đêm, mắt thâm xì, “Dù sao đôi ta đã đính hôn, ở trong mắt người ngoài, chuyện này cũng là bình thường thôi.”
Thẩm Tam Xuyên ăn mà không thấy vị gì, lát sau mới hỏi: “Vậy Thương Vân thì sao, đệ giải quyết gã thế nào?”
“Quẳng ra ngoài rồi.”
“Thế…”
“Huynh yên tâm, gã không dám tiết lộ chuyện xảy ra tối qua đâu.”
Thẩm Tam Xuyên thở phào: “Vậy thì tốt.”
Sau đấy anh chàng dường như nhớ ra chuyện gì, hơi tò mò hỏi: “Đúng rồi, đống bụi gai trói Thương Vân hôm qua là gì thế, ta chưa thấy chúng bao giờ… Hơn nữa, sư đệ ơi, sao đệ có thể dễ dàng hạ gục một kẻ hơn mình nhiều bậc như thế chỉ trong nháy mắt vậy?”
Lục Lâm Trạch ngập ngừng, bỗng nhiên mở miệng nói: “Sư huynh, đưa tay cho đệ.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì đặt tay mình vào tay Lục Lâm Trạch. Cùng lúc đó, một dây leo màu đen xuất hiện trên tay hắn, rồi chậm rãi quấn quanh cánh tay Thẩm Tam Xuyên. Có điều nó khác bụi gai từng trói nghiến Thương Vân, dây leo này rụt tất cả gai nhọn lại, chẳng những không sắc cạnh, mà còn dịu dàng cọ cọ lên má Thẩm Tam Xuyên.
“Huynh còn nhớ vũ khí bản mệnh Nghiệp Liên của Hoang Tịch chứ?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, Nghiệp Liên của Hoang Tịch vô cùng lợi hại, thậm chí có thể tạo ra ảo ảnh khiến người ta lạc lối.
“Đây là vũ khí của đệ – Tức Ảnh.” Lục Lâm Trạch thở dài, “Hiềm nỗi nó đầy ma tính ngang ngược, rất khó khống chế, sơ hở là sẽ bị nó tấn công ngược. Hơn nữa vẻ ngoài của nó còn vô cùng xấu xí, đệ e nó sẽ làm huynh sợ, nên đó giờ không tiết lộ với huynh.”
Thẩm Tam Xuyên tròn mắt nhìn Tức Ảnh đang biến hóa không ngừng: “Không đâu, ta thấy nó ngầu lắm mà! Xấu chỗ nào?”
Anh chàng vừa thốt ra câu này, Tức Ảnh đang quấn quanh anh chàng lập tức nở ra những đóa hoa nhí tối màu đáng yêu.
“Ô, nó còn nở hoa được cơ à?”
Lục Lâm Trạch: “Nó gặp được người mình thích là sẽ nở hoa.”
“Nở nhiều quá, dày kín luôn kìa…”
“Càng thích, lại càng nở nhiều.”
“…”
[HẾT CHƯƠNG 59]
Chú thích nội địa hóa tên riêng: trong chương này có sự xuất hiện của vũ khí bản mệnh của công, là dây gai xúc tu á. Tên chính thức của em nó là 棘影, Cức Ảnh. Với chữ Cức棘 nghĩa là cây gai. Tuy vậy chữ này nghe khá là nhạy cảm nên em “nội địa hóa” (localize) nó thành chữ Tức gần âm mọi người nha, để đọc cho xuôi đỡ thấy buồn cười bậy bậy. Mọi người cứ đọc bình thường và nhớ em nó là một cây gai là được hén.