Chương 12 : Đánh cược
>Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn:
Nhiếp Vân lắc lắc máy truyền tin của mình một hồi rồi chiếu hình ảnh lên bức tường trắng.
Hắn ta nói: “Đây là thuộc hạ của tôi, tôi vừa dặn ông ta truyền trực tiếp về cho tôi, chúng ta có thể thấy lúc này ông ta đang di chuyển một cách nhanh chóng.”
Mặc Kính Nam gật đầu: “Đúng vậy.”
Nhiếp Vân lại nói: “Ông ta sẽ đi giết một người, chúng ta cùng cược xem ông ta có thể giết chết đối thủ trong vòng bao nhiêu chiêu.”
Mặc Kính Nam hơi ngập ngừng: “Đối thủ là ai?”
“Một tên học sinh nghèo… Đúng rồi, tôi cược một chiêu là hắn mất mạng.” Nhiếp Vân nói rồi dặn dò một tiếng cho thuộc hạ qua máy truyền tin.
Mặc Kính Nam cười khổ: “Thuộc hạ của cậu là Võ Đạo Tông Sư, giết võ giả từ Ngũ Tinh trở xuống cũng chỉ mất một chiêu thôi.”
Võ giả đạt đến trình độ Cửu Tinh mới có cơ hội tiến vào cảnh giới Tông Sư.
Một khi đạt đến cảnh giới Tông Sư thì đã hoàn toàn tách biệt khỏi phạm trù con người, ngay cả quân đội chính quy cũng không đối phó được những người này, trừ khi phái ra một đám Robot Chiến Đấu mới có thể thắng được họ.
Võ Đạo Tông Sư có địa vị ngang hàng với quý tộc, được người người tôn sùng, thế gian kính ngưỡng.
“Anh có cược hay không? Nếu không thì tôi sẽ trở mặt, đừng trách tôi không nể mặt anh.” Nhiếp Vân nói.
“Được rồi!“ Mặc Kính Nam hít một hơi thật sâu: “Vậy tôi chỉ có thể cược rằng ông ta không giết được tên nhóc kia trong vòng một chiêu mà thôi!”
“Phải thế mới đúng chứ! Nếu anh thắng, tôi sẽ bỏ qua cho cô gái kia ngay lập tức.” Nhiếp Vân vênh váo nói.
“Nếu tôi thua thì sao?”
Nhiếp Vân đáp: “Một trăm triệu cộng với thi thể của cô ta.”
Khuôn mặt của Mặc Kính Nam giật giật, đang muốn từ chối thì lại nghe một âm thanh vang lên từ phía sau: “Cược đi!”
Mặc Kính Nam nói nhỏ: “Lỡ thua thì phải làm sao bây giờ?“
Cơ thể yểu điệu kia không run rẩy nữa mà nói khẽ: “Thua thì giết sạch cả nhà họ Nhiếp, sau đó lột sạch hắn ta, thiêu đốt ba ngày trong lửa nóng.”
Mặc Kính Nam lạnh cả người, trong lòng biết vị này không thèm nhịn nữa rồi.
Hắn ta nhìn sang Nhiếp Vân đang càn rỡ ngang ngược mà khẽ thở dài một hơi: “Được, tôi cược.”
Nhiếp Vân vỗ tay thật to, giơ ly rượu lên, cười nói: “Rất tốt, chúng ta cứ yên lặng ngồi đây xem Hung Hổ săn mồi… Nhìn Võ Đạo Tông Sư giết người cũng là một cách hưởng thụ đấy!”
Ở một nơi khác, Võ Đạo Tông Sư nhận lệnh giết người đang bay đi với tốc độ cực nhanh.
Đêm đã về khuya, ánh đèn mờ tối trên đường lần lượt lùi lại sau lưng ông ta, cả thành phố vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Động tác của ông ta nhẹ nhàng nhanh nhẹn, không phát ra một chút âm thanh nào, càng không quấy nhiễu mộng đẹp của người khác.
Ông ta là Đại cung phụng của Nhiếp gia, tính tình hung ác và tàn nhẫn, từ trước đến nay mỗi khi ra tay đều sẽ có người bỏ mạng, trước kia từng có tiếng tăm rất lớn, được người trong võ đạo xưng là “Hung Hổ”.
Tên nhóc kia ở trong một toà nhà cao tầng tại khu ổ chuột, chính xác là ở tầng thứ hai mươi hai, căn phòng thứ ba tính từ trái qua.
Hung Hổ biết rất rõ nhiệm vụ lần này của mình: Mở cửa, xông vào, giết chết đối phương, đơn giản nhiêu đó thôi.
Nhưng ông ta chắc chắn sẽ không chủ quan, dù sao ông ta cũng không có một chút tin tức nào về đám người đã sắp đặt trước đó, không biết vị trí và cũng không liên lạc được.
Chuyện này có gì đó kỳ lạ.
Hung Hổ đang nghĩ ngợi thì điện thoại bỗng reo vang.
“Hung Hổ, người ông cần đang ở trong tay tôi.”
Ông ta khá là bất ngờ, đáp lại: “Không phải đã dặn các anh thẳng tay giết hắn luôn sao?”
“Không không, tôi thấy cần phải tăng giá thêm một chút!”
Chết tiệt! Hóa ra là vì lý do này. Hung Hổ chửi thầm.
Đám thế giới ngầm rác rưởi dám tăng giá ngay trước mũi mình, chẳng lẽ danh tiếng “Hung Hổ” của mình đã không còn dọa được bọn chúng rồi sao?
Ông ta nhe răng cười, cố gắng làm cho giọng nói trở nên bình tĩnh: “Giá cả thì tất nhiên có thể bàn luận thêm, các cậu ở đâu?”
“Tôi chờ ông ở nhà của thằng ranh ấy, chắc ông cũng biết nơi đó rồi.”
Ngay sau đó, đầu dây bên kia cúp máy.
Hung Hổ gầm lên một tiếng rồi đấm thật mạnh lên tấm biển quảng cáo.
Dám mặc cả với tao hả? Cứ chờ đó, cái tên “Hung Hổ” của tao chẳng phải chỉ để gọi thôi đâu!
Ông ta lập tức tăng tốc, thân hình bay xẹt qua bầu trời đêm giống như một ngôi sao băng màu xám.
Chỉ năm phút sau, Hung Hổ đã đến tầng thứ hai mươi hai của tòa nhà kia, sau khi tra rõ số phòng thì ông ta lập tức đá tung cánh cửa chống trộm.
Cả căn nhà tối om, chỉ có một chiếc đèn bị vỡ phủ đầy bụi treo lủng lẳng giữa trần nhà.
Hung Hổ híp mắt lại, nhanh chóng quét một vòng quanh nhà.
Ở đây không chia ra làm phòng khách phòng ngủ phòng bếp gì cả, chỉ có đúng bốn bức tường bao quanh tạo thành một nơi chật hẹp, miễn cưỡng có thể đặt một cái giường và một cái tủ, còn những thứ khác đều phải chất đống ở bên cạnh chứ không còn nơi nào để bày ra nữa.
Thậm chí đến phòng tắm cũng không có.
Hoàn cảnh sống như thế này có thể xem là hạ đẳng trong khu ổ chuột.
Đối diện với Hung Hổ, một người ngồi nghiêng nghiêng dựa vào bậu cửa sổ, chính lả gã sát thủ khi nãy. Ngoài gã ra thì không còn bất cứ ai, kể cả mục tiêu.
Tên này ngược lại cũng thông minh đấy, nhưng tiếc là bọn chúng không biết rằng trước một kẻ mang sức mạnh tuyệt đối như Hung Hổ, thì chút thông minh cỏn con này chỉ sẽ khiến chúng đau đớn thêm mà thôi.
Hung Hổ sải bước tiến lên, túm lấy cổ áo nhấc bổng gã lên, nói: “Đồ cặn bã, giao thằng ranh kia ra đây! Nếu không tao đảm bảo là tất cả tụi mày sẽ phải chết rất thảm đấy!”
Vậy mà gã sát thủ kia chỉ trừng trừng nhìn ông ta chứ chẳng nói lời nào.
Hai hàng lông mày của Hung Hổ quắc lên, chuẩn bị cho gã nếm một ít đau khổ nhưng bỗng nhiên, một cảm giác xấu ập tới trong lòng ông ta.
Hung Hổ quay ngoắt người lại, cơ bắp toàn thân siết chặt, thân hình đột nhiên trở nên vạm vỡ hơn rất nhiều. Chỉ trong chớp nhoáng, ông ta đã biến thành một người khổng lồ cao khoảng ba mét!
“Hây!”
Hung Hổ hét lên một tiếng dữ dội, hai tay chụp mạnh một thứ gì đó trong không trung. Một âm thanh nặng nề vang lên, Hung Hổ hơi ngả người ra sau, bị mất thăng bằng phải lùi lại vài bước, cuối cùng đâm sầm vào bức tường ngay cạnh cửa sổ làm nó lập tức nứt toạc ra.
Ông ta cúi đầu xuống nhìn thứ ở giữa hai tay mình.
“Mũi tên? Hiếm thật đấy!” Hung Hổ bắt đầu suy tư.
Đột nhiên, ông ta ngẩng phắt đầu lên, vừa vặn trông thấy một bóng người đang đứng ở ngay cửa ra vào, giương cây trường cung phong cách cổ xưa nhắm thẳng vào ông ta.
“Mày chính là… Tên học sinh nghèo rớt mồng tơi đó?” Hung Hổ kinh ngạc vô cùng, mũi tên vừa rồi ông ta phải dùng hết toàn lực mới ngăn lại được.
Trình độ bắn cung này quả thực bất phàm, một học sinh trung học bình thường căn bản không thể đạt được mức ấy. Mà điều đáng sợ hơn là ông ta đã điều tra suốt hai năm trời nhưng vẫn không phát hiện ra đối phương có thực lực đáng gờm đến vậy.
Thằng nhóc này… Dưới gương mặt bình thường kia lại che giấu một sức mạnh kinh khủng như thế, rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Không được! Phải lập tức triển khai trận đánh cận chiến thì mới có cơ hội giết hắn!
Vừa nghĩ đến đó, Hung Hổ liền khẽ nhún hai chân, cả người lao về phía trước, mà ngay khi ấy, Cố Thanh Sơn cũng hành động!
Thêm một mũi tên nữa!
Mũi tên này nhắm vào ngực và bụng của Hung Hổ, vì ông ta đang vội vàng tấn công nên vốn không thể né kịp. Vì thế, ông ta đành phải vươn hai tay ra cản lại mũi tên lần nữa.
Một tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Tuy mũi tên đã bị hất bay đi nhưng bản thân ông ta cũng bị lực đẩy khủng khiếp của mũi tên ấy đẩy về sau hai bước. Có điều Hung Hổ cũng chẳng để ý mấy, chỉ nhoẻn miệng cười.
“Uy lực của mũi tên này không tệ đâu. Vốn dĩ nhìn cơ thể gầy còm kia của mày thì e là còn chưa kéo nổi cung ấy chứ!” Ngay sau đó, ông ta bỗng nhiên lắc lắc đầu, cười cợt: “Để xem mày còn tấn công được bao nhiêu lần nữa đây?”
Cố Thanh Sơn hơi khựng lại một chút rồi trả lời: “À, nhiều lắm.”