Chương 20
Edit: Vân
Beta:V
"Tiểu Mai, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ cố gắng đạp để cung cấp thêm năng lượng cho hai chúng ta." Tối hôm đó, Vinh Quý dành cả buổi để đạp xe, một là để luyện tập, hai là để dự trữ thêm năng lượng.
"Sao tớ cứ cảm thấy lượng điện năng tạo được ít hơn lượng điện năng mà tớ tiêu thụ vậy?" Đạp đến gần hết điện, Vinh Quý nghĩ mãi vẫn không ra nên đành phải gọi Tiểu Mai nâng mình xuống.
"... Cậu chưa tốt nghiệp tiểu học đúng không?" Tiểu Mai vừa kéo hai cái tay đưa Vinh Quý trở về chỗ sạc, vừa thản nhiên nói.
Chân tay Vinh Quý đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, cậu dùng lượng điện còn lại để phản bác anh: "Tại sao cậu lại nói như vậy? Tớ đã tốt nghiệp tiểu học rồi đấy! Tớ học ở trường Nam Điền."
"Không phải định luật bảo toàn năng lượng nằm trong chương trình tiểu học à?" Tiểu Mai tiếp tục kéo, tên nhóc này quá nặng, sau này có vật liệu nhẹ một chút phải đổi cho cậu ấy, anh nghĩ.
"Cậu nói bậy! Chương trình tiểu học không có dạy cái này! Tuy rằng những gì được dạy ở trung học tớ đã quên gần hết rồi, nhưng ở tiểu học tớ vẫn nhớ rất rõ! Tụi tớ không có học cái định luật gì đó, à mà, định luật đó nói về cái gì vậy?"
Tiểu Mai: "..."
Thật ra Vinh Quý cũng không muốn biết nội dung định luật đó cho lắm, vấn đề cậu rối rắm chính là trình độ học vấn của mình bị nghi ngờ.
Nhưng mà cậu cũng chỉ kiên trì được một lúc mà thôi, đến khi Tiểu Mai đưa cậu đến máy nạp điện thì Vinh Quý mới nhỏ giọng nói: "Lúc ấy, khi kiếm việc tớ đều nói mình là một sinh viên đại học... Thật ra là giả đó, tớ chỉ học đến trung học thôi."
"Tớ học không tốt nên có học cũng lãng phí, không bằng đi làm sớm một chút. Nhóm Vinh Phúc học tốt hơn, nên nếu tớ đi làm thì sẽ có tiền để tạo điều kiện cho bọn họ học. Sau đó đợi đến khi tớ thành ca sĩ nổi tiếng thì có thể tìm một trường đại học danh giá học lấy tiếng một chút, không phải TV đều nói như vậy sao?"
Tiểu Mai im lặng không nói.
Vinh Quý cũng không nói gì, điện năng bị hao phí quá nhiều làm cậu tự động ngủ thiếp đi.
Cả căn phòng tối tăm chỉ còn lại ánh xanh của đèn nấm, Tiểu Mai vẫn tiếp tục bận rộn, còn Vinh Quý bầu bạn ở bên anh theo một cách khác.
Ngày hôm sau lúc Vinh Quý tỉnh lại, điều cậu nhìn thấy đầu tiên chính là hình ảnh Tiểu Mai bận rộn.
Người bình thường khi bận rộn sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ giống như một con ngựa hoang lộn xộn khắp nơi, cả người đều thể hiện ra vẻ "tôi rất bận" đúng không?
Nhưng mà Tiểu Mai không giống vậy.
Không khí xung quanh anh cực kỳ yên tĩnh và bình thản, Tiểu Mai làm chuyện gì cũng điềm tĩnh, thong dong cả. Nếu như không phải ngón tay anh quá mức linh hoạt và nhanh nhẹn thì đố người bên ngoài biết anh đang bận đấy.
Nhưng mà nhìn Tiểu Mai làm việc một cách đâu vào đó, thậm chí ngay cả tần suất chuyển động cũng được giữ ổn định trong một khoảng thời gian dài như thế thì... trông giống như một người máy thật sự vậy.
Đó cũng là một trong những lý do mà Vinh Quý luôn muốn trò chuyện với anh.
Tuy rằng anh thường xuyên không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng mười câu chỉ cần Tiểu Mai trả lời một câu thôi thì Vinh Quý sẽ cảm thấy anh vẫn là người, là một người sống sờ sờ trước mắt cậu.
Vì thế ngay khi vừa tỉnh lại, Vinh Quý lập tức chào hỏi Tiểu Mai giống như mọi ngày ~
Sau đó, cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã thức dậy lúc này, bởi vì... sáng sớm đã nhìn thấy bạn cùng phòng lấy đầu xuống, còn cầm một miếng đen so tới so lui trên đầu mình, hơi hú hồn à nha ~
Nhưng mà cũng may Vinh Quý biết xung quanh không có người khác mà chỉ có hai người bọn họ nên cũng không hoảng sợ nghiêm trọng như vậy.
"Chào buổi sáng Tiểu Mai, cậu dỡ đầu xuống để làm gì vậy?" Xem đi, cậu có thể hỏi câu này nè, đã đủ bình tĩnh chưa?
Tiểu Mai đúng lúc ngẩng đầu lên, mặt anh không chút thay đổi nói với cậu: "Tôi muốn lắp đặt một tấm ám quang có tác dụng hấp thụ vật chất trong đêm tối trên đầu."
"Hả? Một tấm ám quang?" Lại là một từ mới, nhưng năng lực suy một ra ba của cậu rất mạnh, Vinh Quý nhanh chóng nghĩ đến: "Vậy là giống như tấm pin năng lượng mặt trời đúng không? Cậu còn có cái này à?"
"Đương nhiên, tôi lấy ở nơi ban đầu tìm thấy cậu. Nếu không phải vì lắp đặt tấm ám quang này thì tôi làm mui xe để làm gì? Nơi này không có mưa, huống chi cơ thể người máy cũng không sợ mưa."
Vinh Quý: "..."
Giờ đến lượt Vinh Quý cạn lời.
Đáng lẽ cậu phải biết Tiểu Mai hoàn toàn là người thực dụng, anh sẽ không làm bất cứ thứ gì mà không có ích cả.
Cho nên, hiện tại hai người mới có cơ thể được tinh giản đến cực hạn như thế này, ngay cả một chút trang trí cho dễ nhìn cũng không có ~
Nghĩ đến đây, trong lòng Vinh Quý ngứa ngáy.
"Sau khi lắp xong phần cửa xe thì đúng lúc còn dư một khối nhỏ, tôi định sẽ lắp trên đỉnh đầu của chúng ta, thuận tiện cho việc chuyển hóa vật chất trong đêm tối." Tiểu Mai nói, sau đó anh lấy miếng nhỏ hình tròn so trên đầu mình.
Ngay lúc này, Vinh Quý cảm thấy tâm lý của mình sắp vỡ vụn tới nơi!
"Khoan đã, cậu nói là lắp trên đỉnh đầu sao?" Vinh Quý chỉ vào đầu Tiểu Mai, sau đó lại chỉ vào miếng nhỏ trên tay anh, cậu lặp lại nhiều lần cho đến khi nhận được đáp án chắc chắn thì người máy Vinh Quý cảm thấy toàn thân bất ổn ~
"Lắp trên đỉnh đầu như kappa [*] á hả! Làm thế nào mà cậu có thể nghĩ đến phong cách này cơ chứ? Tớ vừa mới vẽ tóc cho chúng ta mà-a-a-a ~!" Nếu thật sự có tóc thì chắc chắn tóc của Vinh Quý đã dựng hết lên rồi.
[*] Kappa: Một loài thủy quái trong truyền thuyết của người Nhật.
"Vậy để ra sau một chút." Tiểu Mai không quan tâm đến vị trí, anh chuyển miếng nhỏ ra sau gáy.
"Vậy sẽ trở thành kiểu Địa Trung Hải đó-o-o-o ~!" Không thể dùng giọng nói để bày tỏ sự tức giận trong lòng, Vinh Quý chỉ có thể hét ra nhiều trợ từ để làm nổi bật cảm xúc của mình.
"Để tớ!" Vinh Quý đẩy Tiểu Mai sang một bên, cậu vội cướp mảnh nhỏ trong tay anh, khi thấy một mảnh khác nằm dưới đất, cậu nghĩ: Chắc chắn cái này là chuẩn bị cho cậu, nếu cậu không tỉnh dậy kịp thời thì chắc bây giờ cả hai đã biến thành kappa rồi.
Quả thật không thể nhịn mà.
Vinh Quý cầm lấy hai miếng nhỏ rồi vắt óc suy nghĩ.
Ngay sau đó, ý tưởng chợt lóe trong đầu cậu.
"Tiểu Mai ơi, cậu làm một cái nón đi! Gắn những miếng này trên đỉnh nón hoặc trên vành nón, nhất định sẽ rất đẹp trai đó!" Ý này hay nè, Vinh Quý vui sướng nói.
"Vật liệu đâu?" Đầu của Tiểu Mai vẫn nằm trên đất, anh hỏi với vẻ mặt tỉnh rụi.
"Cậu hỏi tớ làm gì, tớ chỉ phụ trách suy nghĩ thôi, còn việc thực hiện trông cậy vào cậu hết đó! Nhất định không thành vấn đề đúng không, Tiểu Mai ơi, cố lên!" Vinh Quý ôm đầu Tiểu Mai lên rồi nhiệt tình động viên anh.
Vì vậy ngày hôm đó...
Tấm thảm thủ công rách nát luôn trải trên sàn nhà giờ đã bị Tiểu Mai tháo thành từng sợi để tạo nên hai cái nón. Còn miếng tròn thì được chia nhỏ gắn vào nhiều nơi trên chiếc nón, vừa đẹp lại vừa có thể hấp thụ vật chất trong đêm tối từ mọi hướng.
Thế là mọi người đều vui.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người vì hôm qua đã nhiệt tình thảo luận như thế.
Khụ khụ, thật ra tôi có chỗ cần giải thích một xíu, bởi vì công trình của Tiểu Mai vẫn chưa hoàn thành... nhưng sẽ rất nhanh thôi.
Cho nên tôi cập nhật để giải thích vấn đề này một chút.
Nhưng cẩn thận đọc lại thì đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm, cho nên tôi sửa lại lời của Tiểu Mai.
Ngoài ra, cảm ơn mọi người đã chỉ ra, trong lúc mọi người thảo luận tôi có thể học hỏi thêm. Có những thứ tôi không biết, trong lúc thảo luận thì tìm tòi rồi sau đó lại học thêm được gì đó.
Tôi cảm giác dung lượng não của mình nhiều thêm một chút rồi ~
Nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy tôi viết tiếp là do tôi thích đọc bình luận, giống như mỗi ngày mọi người hóng chương mới vậy, thật ra tôi cũng là người theo đuổi bình luận của mọi người phải không nhỉ? (hay là người theo đuổi sự đánh giá từ bình luận của mọi người).
Mỗi lúc như thế, tôi cảm thấy thật hạnh phúc ~
Cảm ơn mọi người lần nữa.
Bắn tim ~
^_^
Còn nữa, bìa hôm nay đến từ @Lộ Mễ – áo may ô ơi áo mây ô.
Linh cảm đến từ công viên trò chơi, ngày yên nghỉ = ngày nghỉ ngơi, Tiểu Mai và A Quý đến công viên trò chơi nè ~
—
V: Cái khúc bình luận rồi đánh giá của chị Tang tui dịch đại theo ý hiểu á, 追文者 – truy văn giả với 追评者 – truy bình giả, tui hiểu sương sương nên dịch sương sương, bạn nào dịch ok hơn thì cứ cmt nhé.
Địa Trung Hải style nè quý dzị:))) hèn chi A Quý la quá chời la, kiểu bị hói á
Beta:V
"Tiểu Mai, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ cố gắng đạp để cung cấp thêm năng lượng cho hai chúng ta." Tối hôm đó, Vinh Quý dành cả buổi để đạp xe, một là để luyện tập, hai là để dự trữ thêm năng lượng.
"Sao tớ cứ cảm thấy lượng điện năng tạo được ít hơn lượng điện năng mà tớ tiêu thụ vậy?" Đạp đến gần hết điện, Vinh Quý nghĩ mãi vẫn không ra nên đành phải gọi Tiểu Mai nâng mình xuống.
"... Cậu chưa tốt nghiệp tiểu học đúng không?" Tiểu Mai vừa kéo hai cái tay đưa Vinh Quý trở về chỗ sạc, vừa thản nhiên nói.
Chân tay Vinh Quý đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, cậu dùng lượng điện còn lại để phản bác anh: "Tại sao cậu lại nói như vậy? Tớ đã tốt nghiệp tiểu học rồi đấy! Tớ học ở trường Nam Điền."
"Không phải định luật bảo toàn năng lượng nằm trong chương trình tiểu học à?" Tiểu Mai tiếp tục kéo, tên nhóc này quá nặng, sau này có vật liệu nhẹ một chút phải đổi cho cậu ấy, anh nghĩ.
"Cậu nói bậy! Chương trình tiểu học không có dạy cái này! Tuy rằng những gì được dạy ở trung học tớ đã quên gần hết rồi, nhưng ở tiểu học tớ vẫn nhớ rất rõ! Tụi tớ không có học cái định luật gì đó, à mà, định luật đó nói về cái gì vậy?"
Tiểu Mai: "..."
Thật ra Vinh Quý cũng không muốn biết nội dung định luật đó cho lắm, vấn đề cậu rối rắm chính là trình độ học vấn của mình bị nghi ngờ.
Nhưng mà cậu cũng chỉ kiên trì được một lúc mà thôi, đến khi Tiểu Mai đưa cậu đến máy nạp điện thì Vinh Quý mới nhỏ giọng nói: "Lúc ấy, khi kiếm việc tớ đều nói mình là một sinh viên đại học... Thật ra là giả đó, tớ chỉ học đến trung học thôi."
"Tớ học không tốt nên có học cũng lãng phí, không bằng đi làm sớm một chút. Nhóm Vinh Phúc học tốt hơn, nên nếu tớ đi làm thì sẽ có tiền để tạo điều kiện cho bọn họ học. Sau đó đợi đến khi tớ thành ca sĩ nổi tiếng thì có thể tìm một trường đại học danh giá học lấy tiếng một chút, không phải TV đều nói như vậy sao?"
Tiểu Mai im lặng không nói.
Vinh Quý cũng không nói gì, điện năng bị hao phí quá nhiều làm cậu tự động ngủ thiếp đi.
Cả căn phòng tối tăm chỉ còn lại ánh xanh của đèn nấm, Tiểu Mai vẫn tiếp tục bận rộn, còn Vinh Quý bầu bạn ở bên anh theo một cách khác.
Ngày hôm sau lúc Vinh Quý tỉnh lại, điều cậu nhìn thấy đầu tiên chính là hình ảnh Tiểu Mai bận rộn.
Người bình thường khi bận rộn sẽ như thế nào? Chắc chắn sẽ giống như một con ngựa hoang lộn xộn khắp nơi, cả người đều thể hiện ra vẻ "tôi rất bận" đúng không?
Nhưng mà Tiểu Mai không giống vậy.
Không khí xung quanh anh cực kỳ yên tĩnh và bình thản, Tiểu Mai làm chuyện gì cũng điềm tĩnh, thong dong cả. Nếu như không phải ngón tay anh quá mức linh hoạt và nhanh nhẹn thì đố người bên ngoài biết anh đang bận đấy.
Nhưng mà nhìn Tiểu Mai làm việc một cách đâu vào đó, thậm chí ngay cả tần suất chuyển động cũng được giữ ổn định trong một khoảng thời gian dài như thế thì... trông giống như một người máy thật sự vậy.
Đó cũng là một trong những lý do mà Vinh Quý luôn muốn trò chuyện với anh.
Tuy rằng anh thường xuyên không trả lời câu hỏi của cậu, nhưng mười câu chỉ cần Tiểu Mai trả lời một câu thôi thì Vinh Quý sẽ cảm thấy anh vẫn là người, là một người sống sờ sờ trước mắt cậu.
Vì thế ngay khi vừa tỉnh lại, Vinh Quý lập tức chào hỏi Tiểu Mai giống như mọi ngày ~
Sau đó, cậu cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã thức dậy lúc này, bởi vì... sáng sớm đã nhìn thấy bạn cùng phòng lấy đầu xuống, còn cầm một miếng đen so tới so lui trên đầu mình, hơi hú hồn à nha ~
Nhưng mà cũng may Vinh Quý biết xung quanh không có người khác mà chỉ có hai người bọn họ nên cũng không hoảng sợ nghiêm trọng như vậy.
"Chào buổi sáng Tiểu Mai, cậu dỡ đầu xuống để làm gì vậy?" Xem đi, cậu có thể hỏi câu này nè, đã đủ bình tĩnh chưa?
Tiểu Mai đúng lúc ngẩng đầu lên, mặt anh không chút thay đổi nói với cậu: "Tôi muốn lắp đặt một tấm ám quang có tác dụng hấp thụ vật chất trong đêm tối trên đầu."
"Hả? Một tấm ám quang?" Lại là một từ mới, nhưng năng lực suy một ra ba của cậu rất mạnh, Vinh Quý nhanh chóng nghĩ đến: "Vậy là giống như tấm pin năng lượng mặt trời đúng không? Cậu còn có cái này à?"
"Đương nhiên, tôi lấy ở nơi ban đầu tìm thấy cậu. Nếu không phải vì lắp đặt tấm ám quang này thì tôi làm mui xe để làm gì? Nơi này không có mưa, huống chi cơ thể người máy cũng không sợ mưa."
Vinh Quý: "..."
Giờ đến lượt Vinh Quý cạn lời.
Đáng lẽ cậu phải biết Tiểu Mai hoàn toàn là người thực dụng, anh sẽ không làm bất cứ thứ gì mà không có ích cả.
Cho nên, hiện tại hai người mới có cơ thể được tinh giản đến cực hạn như thế này, ngay cả một chút trang trí cho dễ nhìn cũng không có ~
Nghĩ đến đây, trong lòng Vinh Quý ngứa ngáy.
"Sau khi lắp xong phần cửa xe thì đúng lúc còn dư một khối nhỏ, tôi định sẽ lắp trên đỉnh đầu của chúng ta, thuận tiện cho việc chuyển hóa vật chất trong đêm tối." Tiểu Mai nói, sau đó anh lấy miếng nhỏ hình tròn so trên đầu mình.
Ngay lúc này, Vinh Quý cảm thấy tâm lý của mình sắp vỡ vụn tới nơi!
"Khoan đã, cậu nói là lắp trên đỉnh đầu sao?" Vinh Quý chỉ vào đầu Tiểu Mai, sau đó lại chỉ vào miếng nhỏ trên tay anh, cậu lặp lại nhiều lần cho đến khi nhận được đáp án chắc chắn thì người máy Vinh Quý cảm thấy toàn thân bất ổn ~
"Lắp trên đỉnh đầu như kappa [*] á hả! Làm thế nào mà cậu có thể nghĩ đến phong cách này cơ chứ? Tớ vừa mới vẽ tóc cho chúng ta mà-a-a-a ~!" Nếu thật sự có tóc thì chắc chắn tóc của Vinh Quý đã dựng hết lên rồi.
[*] Kappa: Một loài thủy quái trong truyền thuyết của người Nhật.
"Vậy để ra sau một chút." Tiểu Mai không quan tâm đến vị trí, anh chuyển miếng nhỏ ra sau gáy.
"Vậy sẽ trở thành kiểu Địa Trung Hải đó-o-o-o ~!" Không thể dùng giọng nói để bày tỏ sự tức giận trong lòng, Vinh Quý chỉ có thể hét ra nhiều trợ từ để làm nổi bật cảm xúc của mình.
"Để tớ!" Vinh Quý đẩy Tiểu Mai sang một bên, cậu vội cướp mảnh nhỏ trong tay anh, khi thấy một mảnh khác nằm dưới đất, cậu nghĩ: Chắc chắn cái này là chuẩn bị cho cậu, nếu cậu không tỉnh dậy kịp thời thì chắc bây giờ cả hai đã biến thành kappa rồi.
Quả thật không thể nhịn mà.
Vinh Quý cầm lấy hai miếng nhỏ rồi vắt óc suy nghĩ.
Ngay sau đó, ý tưởng chợt lóe trong đầu cậu.
"Tiểu Mai ơi, cậu làm một cái nón đi! Gắn những miếng này trên đỉnh nón hoặc trên vành nón, nhất định sẽ rất đẹp trai đó!" Ý này hay nè, Vinh Quý vui sướng nói.
"Vật liệu đâu?" Đầu của Tiểu Mai vẫn nằm trên đất, anh hỏi với vẻ mặt tỉnh rụi.
"Cậu hỏi tớ làm gì, tớ chỉ phụ trách suy nghĩ thôi, còn việc thực hiện trông cậy vào cậu hết đó! Nhất định không thành vấn đề đúng không, Tiểu Mai ơi, cố lên!" Vinh Quý ôm đầu Tiểu Mai lên rồi nhiệt tình động viên anh.
Vì vậy ngày hôm đó...
Tấm thảm thủ công rách nát luôn trải trên sàn nhà giờ đã bị Tiểu Mai tháo thành từng sợi để tạo nên hai cái nón. Còn miếng tròn thì được chia nhỏ gắn vào nhiều nơi trên chiếc nón, vừa đẹp lại vừa có thể hấp thụ vật chất trong đêm tối từ mọi hướng.
Thế là mọi người đều vui.
—
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người vì hôm qua đã nhiệt tình thảo luận như thế.
Khụ khụ, thật ra tôi có chỗ cần giải thích một xíu, bởi vì công trình của Tiểu Mai vẫn chưa hoàn thành... nhưng sẽ rất nhanh thôi.
Cho nên tôi cập nhật để giải thích vấn đề này một chút.
Nhưng cẩn thận đọc lại thì đúng là dễ khiến người ta hiểu lầm, cho nên tôi sửa lại lời của Tiểu Mai.
Ngoài ra, cảm ơn mọi người đã chỉ ra, trong lúc mọi người thảo luận tôi có thể học hỏi thêm. Có những thứ tôi không biết, trong lúc thảo luận thì tìm tòi rồi sau đó lại học thêm được gì đó.
Tôi cảm giác dung lượng não của mình nhiều thêm một chút rồi ~
Nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy tôi viết tiếp là do tôi thích đọc bình luận, giống như mỗi ngày mọi người hóng chương mới vậy, thật ra tôi cũng là người theo đuổi bình luận của mọi người phải không nhỉ? (hay là người theo đuổi sự đánh giá từ bình luận của mọi người).
Mỗi lúc như thế, tôi cảm thấy thật hạnh phúc ~
Cảm ơn mọi người lần nữa.
Bắn tim ~
^_^
Còn nữa, bìa hôm nay đến từ @Lộ Mễ – áo may ô ơi áo mây ô.
Linh cảm đến từ công viên trò chơi, ngày yên nghỉ = ngày nghỉ ngơi, Tiểu Mai và A Quý đến công viên trò chơi nè ~
—
V: Cái khúc bình luận rồi đánh giá của chị Tang tui dịch đại theo ý hiểu á, 追文者 – truy văn giả với 追评者 – truy bình giả, tui hiểu sương sương nên dịch sương sương, bạn nào dịch ok hơn thì cứ cmt nhé.
Địa Trung Hải style nè quý dzị:))) hèn chi A Quý la quá chời la, kiểu bị hói á