Chương 11: Đắm chìm
“Hoàng Thiên Kim, em thay quần áo xong chưa có cần tôi giúp một tay?”
“Không cần. Anh đừng vào đây.”
“Em còn ngại sao? Có gì mà tôi không nhìn qua chứ?”
Hoàng Thiên Kim thật sự rất ngại. Mặt cô đỏ ửng lên. Cô thay quần áo xong bước ra ngoài. Vừa lúc du thuyền cập bến.
Tiêu Quân vươn cánh tay ra đỡ lấy eo cô:
“Chúng ta về thôi.”
“Được.”
Thật sự bây giờ cô cũng muốn trở về khách sạn. Trong lòng cô có chút áy náy, lỡ như Lâm Thắng gọi cho cô thì phải làm sao?
Tiêu Quân đưa tay búng trán cô:
“Em lại nghĩ gì vậy?”
“Không có.”
“Vậy đi thôi!”
Tiêu Quân không lái xe đưa cô về khách sạn mà đi đến chân núi.
Xe dừng lại, anh kéo cô xuống quầy bán vé.
“Chào ngài. Xin hỏi ngài Tiêu đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Mời ngài đi bên này.”
Tiêu Quân có vẻ háo hức, anh gật đầu vừa kéo Thiên Kim ở phía sau.
“Anh tính làm gì?”
Anh vòng qua phía sau, hai tay bịt mắt Thiên Kim lại:
“Bí mật.”
Đi một đoạn, cô cảm giác mình như đang bước vào cái gì đó. Sau đó là tiếng động cơ đang quay. Cảm giác hơi chới với một chút.
Tiêu Quân để Thiên Kim ngồi vào lòng mình. Hai tay vẫn bịt mắt cô.
“Sếp, anh tính làm gì?”
“Em đợi một chút nữa.”
“Được rồi. Mở mắt ra thôi.”
Thì ra anh cho cô ngồi vào cáp treo. Cáp treo đi từ từ lên đỉnh núi. Tại đây có thể nhìn cảnh toàn thành phố.
“Woa. Thật đẹp.”
Cô định đứng dậy nhưng bị anh khóa ở trong lòng. Giữa hai người không có khoảng cách, hơi ấm từ người anh truyền sang cô. Cứ thế siết chặt vòng tay.
“Thiên Kim, đêm nay anh muốn em! Cho anh có được không?”
Đầu óc cô hỗn loạn:
“Em?”
Cáp treo vừa đến nơi, Tiêu Quân đã kéo cô vào phòng lớn đặt sẵn.
“Hoàng Thiên Kim, cho tôi!”, giọng anh khàn khàn.
Thiên Kim muốn giãy khỏi tay anh, nhưng anh lại ôm quá chặt. Giọng nói của cô tựa như khói bay, khô khốc mà đau đớn.
“Không được. Em không thể sai nữa!”
Tiêu Quân đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hoàng Thiên Kim. Cảm giác rõ ràng từng tấc da thịt của cô đang căng lên. Anh hôn lên đôi môi cô, ép cô xuống giường. Hoàng Thiên Kim nhắm nghiền hai mắt, hai tay nắm chặt ga giường. Nước mắt không ngừng chảy ra.
Tiêu Quân không ngừng đưa tay tuần tra khắp người cô, môi mỏng đi thẳng một đường mơn trớn dái tai cô:
“Thiên Kim, em nghe cơ thể mình một chút đi. Với tôi, em không thể cự tuyệt.”
Kỳ thực khi Thiên Kim nhìn theo từng động tác của Tiêu Quân, cô đều tự huyễn hoặc mình không để ý.
Thế nhưng loại cảm giác như này, rõ ràng đến vậy, đắm chìm không thể dứt ra.
“Tiêu Quân…”
“Ưm…”
Anh hôn cô, càng hôn càng say đắm. Anh thích mùi cơ thể của cô, nó mang lại hương vị sạch sẽ, tươi mới.
Cô thích được anh hôn môi, cảm giác mê hoặc, kích thích khó tách rời.
Hai tay cô để ở trước ngực anh chặn lại. Tiêu Quân dừng hôn, bốn mắt nhìn nhau. Một lúc sau, tay cô cởi nút áo của anh ra. Hai người xương cốt hòa thành một cực kỳ bồng bềnh, cực kỳ hưng phấn.
Thời gian kéo dài, rất lâu sau mới kết thúc. Thiên Kim nhịn đau ngồi dậy. Hai tay cô đặt trên mép giường, cảm giác đau đớn đến tê dại cũng chậm rãi rời đi, cô đưa tay nhặt quần áo.
“Em đi đâu?”
“Đi tắm.”
“Còn chưa xong!”
Tiêu Quân kéo cô nằm trên giường lớn. Anh lại tiếp tục. Cô vẫn đáp ứng anh nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ về câu nói đó.
“Liệu Lâm Thắng còn có thể tiếp nhận cô?”
Một lúc sau, Tiêu Quân nằm bên cạnh ôm Thiên Kim ngủ.
Cả đêm Thiên Kim không tài nào ngủ được, đến lúc trời sáng, ánh nắng li ti của ngày mới len lỏi vào trong phòng lớn. Thiên Kim kéo tay đang ôm của Tiêu Quân ra khỏi người, từ từ ngồi dậy.
Tiêu Quân vươn tay giữ cô lại. Giọng cô nghèn nghẹn như sắp khóc.
“Em phải về!”
“Em không về có được không?”
“Chúng ta đã giao hẹn.”
“Hoàng Thiên Kim, em nỡ nhẫn tâm thế sao?”
Tiêu Quân ngồi dậy một tay giữ chặt tay cô ép ở mép giường.
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cô, không nỡ nên đành buông tay. Anh đặt nụ hôn lên trán cô:
“Được. Chúng ta về thôi.”
Anh đứng dậy vào trong nhà vệ sinh, tắm qua một lượt. Lúc quay trở ra đã thay một bộ âu phục lịch lãm. Thân ảnh cao lớn bước đến bao phủ lấy Thiên Kim:
“Chuyến bay sớm nhất là 2 giờ chiều nay. Chúng ta ăn một chút rồi về.”
Thiên Kim vươn tay ôm eo của anh. Giữ nguyên tư thế như vậy.
Anh hiểu, cô cũng hiểu. Nhưng thật sự thâm tâm cô đang giằng xé, ray rứt.
“Tiêu Quân, cho em thời gian có được không?”
“Được.”
“Em mau vào thay quần áo rồi đi thôi. Lúc ăn sáng, Thiên Kim mở điện thoại lên. Điện thoại báo cuộc gọi nhỡ từ Lâm Thắng, cô không gọi lại.
Một lúc sau, cô có cuộc gọi đến.
“Hoàng Thiên Kim, cuối cùng cũng gọi được cho em. Em đang ở đâu? Em đã về chưa? Anh kết thúc dự án sớm, xin nghỉ phép về nhà đợi em.”
“Em bay chuyến 2 giờ chiều.”, cô vừa nói, ánh mắt liếc nhìn sang người đàn ông trước mặt.
Tiêu Quân không nói gì vẫn giữ nguyên trạng thái.
Đầu dây bên kia vui mừng: “Được. Anh sẽ ra sân bay đón em. Sau đó chúng ta đi ăn.”
“Ừ!”
Lâm Thắng gấp gáp: “Thiên Kim?”
“Sao?”
“Anh mới em!”
Cô không trả lời chỉ tắt máy nhưng tiếng của Lâm Thắng truyền đến người đàn ông trước mặt cô.
Tiêu Quân đưa tay lấy ly nước trên bàn lên uống. Hai người im lặng nhìn nhau.
Anh đứng dậy 5 ngón tay đan xen nắm lấy tay cô.
“Đến giờ rồi. Chúng ta đi thôi.”
…
Máy bay đáp xuống sân bay lúc 8 giờ tối, vừa đẩy hành lý đi ra Lâm Thắng đã đứng đợi sẵn.
Anh nhào đến ôm chầm lấy cô:
“Anh nhớ em!”
Cô vẫn ôm Lâm Thắng nhưng ánh mắt luôn hướng về phía Tiêu Quân.
Tiêu Quân làm như không nhìn nhưng biết rõ hai người họ đang ôm nhau. Anh kéo vali đi rất nhanh, trong lòng dâng lên buồn bực khó tả.
Tới cổng liền đẩy vali cho tài xế.
“Chào sếp Tiêu mới về!”
“Đừng phí lời!”
Tài xế nuốt nước bọt im lặng. Vào trong xe đậu mãi không đi. Mắt liếc nhìn sang kính chiếu hậu. Tiêu Quân ở trong xe, mãi đến khi nhìn thấy Thiên Kim lên xe mới chịu mở miệng:
“Còn đậu ở đây làm gì?”
“Dạ. Chúng ta về nhà!”
Thiên Kim bên này cũng không vui. Cảm giác dường như giữa cô và Lâm Thắng đã không giống như cũ.
“Em không muốn ăn. Em muốn về nhà?”
“Sao vậy?”
“...”, cô nhìn xa xăm ở mảng trời tối phía trước.
Lâm Thắng vẫn chuyên tâm lái xe.
“Chắc chuyến bay dài mệt. Để anh nấu cháo cho em ăn.”
Thiên Kim tựa cửa vẫn im lặng không nói.
Điện thoại Thiên Kim hiện tin nhắn.
“Thiên Kim, anh nhớ em. Nhớ cơ thể của em!”
“Không cần. Anh đừng vào đây.”
“Em còn ngại sao? Có gì mà tôi không nhìn qua chứ?”
Hoàng Thiên Kim thật sự rất ngại. Mặt cô đỏ ửng lên. Cô thay quần áo xong bước ra ngoài. Vừa lúc du thuyền cập bến.
Tiêu Quân vươn cánh tay ra đỡ lấy eo cô:
“Chúng ta về thôi.”
“Được.”
Thật sự bây giờ cô cũng muốn trở về khách sạn. Trong lòng cô có chút áy náy, lỡ như Lâm Thắng gọi cho cô thì phải làm sao?
Tiêu Quân đưa tay búng trán cô:
“Em lại nghĩ gì vậy?”
“Không có.”
“Vậy đi thôi!”
Tiêu Quân không lái xe đưa cô về khách sạn mà đi đến chân núi.
Xe dừng lại, anh kéo cô xuống quầy bán vé.
“Chào ngài. Xin hỏi ngài Tiêu đúng không ạ?”
“Đúng rồi.”
“Mời ngài đi bên này.”
Tiêu Quân có vẻ háo hức, anh gật đầu vừa kéo Thiên Kim ở phía sau.
“Anh tính làm gì?”
Anh vòng qua phía sau, hai tay bịt mắt Thiên Kim lại:
“Bí mật.”
Đi một đoạn, cô cảm giác mình như đang bước vào cái gì đó. Sau đó là tiếng động cơ đang quay. Cảm giác hơi chới với một chút.
Tiêu Quân để Thiên Kim ngồi vào lòng mình. Hai tay vẫn bịt mắt cô.
“Sếp, anh tính làm gì?”
“Em đợi một chút nữa.”
“Được rồi. Mở mắt ra thôi.”
Thì ra anh cho cô ngồi vào cáp treo. Cáp treo đi từ từ lên đỉnh núi. Tại đây có thể nhìn cảnh toàn thành phố.
“Woa. Thật đẹp.”
Cô định đứng dậy nhưng bị anh khóa ở trong lòng. Giữa hai người không có khoảng cách, hơi ấm từ người anh truyền sang cô. Cứ thế siết chặt vòng tay.
“Thiên Kim, đêm nay anh muốn em! Cho anh có được không?”
Đầu óc cô hỗn loạn:
“Em?”
Cáp treo vừa đến nơi, Tiêu Quân đã kéo cô vào phòng lớn đặt sẵn.
“Hoàng Thiên Kim, cho tôi!”, giọng anh khàn khàn.
Thiên Kim muốn giãy khỏi tay anh, nhưng anh lại ôm quá chặt. Giọng nói của cô tựa như khói bay, khô khốc mà đau đớn.
“Không được. Em không thể sai nữa!”
Tiêu Quân đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hoàng Thiên Kim. Cảm giác rõ ràng từng tấc da thịt của cô đang căng lên. Anh hôn lên đôi môi cô, ép cô xuống giường. Hoàng Thiên Kim nhắm nghiền hai mắt, hai tay nắm chặt ga giường. Nước mắt không ngừng chảy ra.
Tiêu Quân không ngừng đưa tay tuần tra khắp người cô, môi mỏng đi thẳng một đường mơn trớn dái tai cô:
“Thiên Kim, em nghe cơ thể mình một chút đi. Với tôi, em không thể cự tuyệt.”
Kỳ thực khi Thiên Kim nhìn theo từng động tác của Tiêu Quân, cô đều tự huyễn hoặc mình không để ý.
Thế nhưng loại cảm giác như này, rõ ràng đến vậy, đắm chìm không thể dứt ra.
“Tiêu Quân…”
“Ưm…”
Anh hôn cô, càng hôn càng say đắm. Anh thích mùi cơ thể của cô, nó mang lại hương vị sạch sẽ, tươi mới.
Cô thích được anh hôn môi, cảm giác mê hoặc, kích thích khó tách rời.
Hai tay cô để ở trước ngực anh chặn lại. Tiêu Quân dừng hôn, bốn mắt nhìn nhau. Một lúc sau, tay cô cởi nút áo của anh ra. Hai người xương cốt hòa thành một cực kỳ bồng bềnh, cực kỳ hưng phấn.
Thời gian kéo dài, rất lâu sau mới kết thúc. Thiên Kim nhịn đau ngồi dậy. Hai tay cô đặt trên mép giường, cảm giác đau đớn đến tê dại cũng chậm rãi rời đi, cô đưa tay nhặt quần áo.
“Em đi đâu?”
“Đi tắm.”
“Còn chưa xong!”
Tiêu Quân kéo cô nằm trên giường lớn. Anh lại tiếp tục. Cô vẫn đáp ứng anh nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ về câu nói đó.
“Liệu Lâm Thắng còn có thể tiếp nhận cô?”
Một lúc sau, Tiêu Quân nằm bên cạnh ôm Thiên Kim ngủ.
Cả đêm Thiên Kim không tài nào ngủ được, đến lúc trời sáng, ánh nắng li ti của ngày mới len lỏi vào trong phòng lớn. Thiên Kim kéo tay đang ôm của Tiêu Quân ra khỏi người, từ từ ngồi dậy.
Tiêu Quân vươn tay giữ cô lại. Giọng cô nghèn nghẹn như sắp khóc.
“Em phải về!”
“Em không về có được không?”
“Chúng ta đã giao hẹn.”
“Hoàng Thiên Kim, em nỡ nhẫn tâm thế sao?”
Tiêu Quân ngồi dậy một tay giữ chặt tay cô ép ở mép giường.
Nhìn ánh mắt tuyệt vọng của cô, không nỡ nên đành buông tay. Anh đặt nụ hôn lên trán cô:
“Được. Chúng ta về thôi.”
Anh đứng dậy vào trong nhà vệ sinh, tắm qua một lượt. Lúc quay trở ra đã thay một bộ âu phục lịch lãm. Thân ảnh cao lớn bước đến bao phủ lấy Thiên Kim:
“Chuyến bay sớm nhất là 2 giờ chiều nay. Chúng ta ăn một chút rồi về.”
Thiên Kim vươn tay ôm eo của anh. Giữ nguyên tư thế như vậy.
Anh hiểu, cô cũng hiểu. Nhưng thật sự thâm tâm cô đang giằng xé, ray rứt.
“Tiêu Quân, cho em thời gian có được không?”
“Được.”
“Em mau vào thay quần áo rồi đi thôi. Lúc ăn sáng, Thiên Kim mở điện thoại lên. Điện thoại báo cuộc gọi nhỡ từ Lâm Thắng, cô không gọi lại.
Một lúc sau, cô có cuộc gọi đến.
“Hoàng Thiên Kim, cuối cùng cũng gọi được cho em. Em đang ở đâu? Em đã về chưa? Anh kết thúc dự án sớm, xin nghỉ phép về nhà đợi em.”
“Em bay chuyến 2 giờ chiều.”, cô vừa nói, ánh mắt liếc nhìn sang người đàn ông trước mặt.
Tiêu Quân không nói gì vẫn giữ nguyên trạng thái.
Đầu dây bên kia vui mừng: “Được. Anh sẽ ra sân bay đón em. Sau đó chúng ta đi ăn.”
“Ừ!”
Lâm Thắng gấp gáp: “Thiên Kim?”
“Sao?”
“Anh mới em!”
Cô không trả lời chỉ tắt máy nhưng tiếng của Lâm Thắng truyền đến người đàn ông trước mặt cô.
Tiêu Quân đưa tay lấy ly nước trên bàn lên uống. Hai người im lặng nhìn nhau.
Anh đứng dậy 5 ngón tay đan xen nắm lấy tay cô.
“Đến giờ rồi. Chúng ta đi thôi.”
…
Máy bay đáp xuống sân bay lúc 8 giờ tối, vừa đẩy hành lý đi ra Lâm Thắng đã đứng đợi sẵn.
Anh nhào đến ôm chầm lấy cô:
“Anh nhớ em!”
Cô vẫn ôm Lâm Thắng nhưng ánh mắt luôn hướng về phía Tiêu Quân.
Tiêu Quân làm như không nhìn nhưng biết rõ hai người họ đang ôm nhau. Anh kéo vali đi rất nhanh, trong lòng dâng lên buồn bực khó tả.
Tới cổng liền đẩy vali cho tài xế.
“Chào sếp Tiêu mới về!”
“Đừng phí lời!”
Tài xế nuốt nước bọt im lặng. Vào trong xe đậu mãi không đi. Mắt liếc nhìn sang kính chiếu hậu. Tiêu Quân ở trong xe, mãi đến khi nhìn thấy Thiên Kim lên xe mới chịu mở miệng:
“Còn đậu ở đây làm gì?”
“Dạ. Chúng ta về nhà!”
Thiên Kim bên này cũng không vui. Cảm giác dường như giữa cô và Lâm Thắng đã không giống như cũ.
“Em không muốn ăn. Em muốn về nhà?”
“Sao vậy?”
“...”, cô nhìn xa xăm ở mảng trời tối phía trước.
Lâm Thắng vẫn chuyên tâm lái xe.
“Chắc chuyến bay dài mệt. Để anh nấu cháo cho em ăn.”
Thiên Kim tựa cửa vẫn im lặng không nói.
Điện thoại Thiên Kim hiện tin nhắn.
“Thiên Kim, anh nhớ em. Nhớ cơ thể của em!”