Chương 18
Sáng sớm hôm sau, Cảnh Khuông kéo Cảnh Tông ra ngoài.
Ai ngờ Cảnh Tông như con cá chạch, nhân lúc Cảnh Khuông không chú ý liền chuồn đến chính điện của mẫu phi.
Cảnh Khuông vội kéo nhóc lại, hai người cứ thế giằng co trước cửa chính điện.
"Đi đâu vậy?" hôm qua Hoàng thượng không đến chỗ Huệ quý phi, mãi đến khi hai đứa trẻ ra ngoài, Huệ quý phi mới lờ mờ thức dậy. Nghe thấy tiếng giằng co của Cảnh Khuông và Cảnh Tông bên ngoài, nàng hơi bực mình vén rèm giường hỏi.
"Hồi mẫu phi, Tông nhi đã khỏi rồi, hôm qua còn ra ngoài chạy nhảy chơi đùa." Cảnh Khuông bình tĩnh nói "Nhi thần muốn đưa đệ ấy đến viện Hoàng Tử."
Nghe vậy, Cảnh Tông muốn lên tiếng giải thích. Nhưng Huệ quý phi lúc này chỉ muốn ngủ, còn tâm trí nào để ý đến nhóc, nàng vẫy vẫy tay bảo hai người mau đi đi, rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Cảnh Khuông kéo Cảnh Tông ra ngoài như đang áp giải phạm nhân.
"Đệ không tới chỗ của Nhị hoàng huynh!" vừa ra khỏi cửa mấy bước, Cảnh Tông kéo ngược lại Cảnh Khuông không đi nữa. Tuy trong hai ngày nhàn rỗi trước đó, nhóc luôn thầm nghĩ sau này không muốn đến viện Hoàng Tử nữa, cứ đến chỗ Nhị hoàng huynh chịu mấy trận đòn. Nhưng đến lúc này, nhóc lại sợ không muốn đi.
Muốn ta xin lỗi Nhị hoàng huynh, còn muốn ta đến viện Hoàng Tử, trên đời này làm gì có chuyện tốt thế chứ!
"Làm hư đồ của người ta, hại người ta chịu phạt, ta vẫn còn chưa dạy dỗ đệ đó." Cảnh Khuông cau mày nói "Sao đệ không biết lý lẽ như vậy?"
"Hắn còn đánh đệ nữa đó!" Cảnh Tông nói "Hơn nữa, nếu không phải hắn cãi lại phụ hoàng, phụ hoàng có tức giận phạt hắn không? Đó không phải là lỗi của đệ."
"Còn cãi chày cãi cối!" Cảnh Khuông quát mắng "Hai ngày trước ta đã nhờ cung nữ trong cung làm một con diều khác, lát nữa đệ cầm nó đền cho Nhị hoàng huynh."
"Hắn là đệ đệ ruột của huynh, hay đệ mới là đệ đệ ruột của huynh?" Cảnh Tông hừ một tiếng rồi nói.
"Bất kể là huynh ấy hay là đệ, đều là con của phụ hoàng." Cảnh Khuông nghiêm túc nói "Đệ phân chia quan hệ gần gũi và xa cách thế này, thì đã sai rồi."
"Huynh mới nói sai đó!" Cảnh Tông nói "Mẫu phi lúc nào cũng nói, tuy chúng ta đều là con của phụ hoàng, chỉ có huynh đệ cùng một mẹ thì mới là ruột thịt!"
"Mẫu phi nói đúng, hay Khổng phu tử nói đúng?" Cảnh Khuông cau mày.
Nghe đến đây, Cảnh Tông lầm bầm nói "Đệ làm sao biết Khổng phu tử nói đúng hay không, đệ còn không biết phu tử trong viện Hoàng Tử nói cái gì, làm sao biết Khổng phu tử là ai chứ..."
Hai người cứ thế tranh cãi, cung Chung Lịch đã xuất hiện trước mắt.
Cảnh Tông dừng bước.
Cảnh Khuông cầm con diều trong tay cung nữ phía sau, đưa cho Cảnh Tông "Cầm lấy."
Cảnh Tông không cầm "Nếu đệ đi, hắn đánh đệ nữa thì sao?"
Nghe vậy, Cảnh Khuông nhét con diều vào tay Cảnh Tông, lạnh mặt nói "Ta không tin huynh ấy sẽ không biết lý lẽ như đệ." nói rồi nắm vai của Cảnh Tông, đẩy về phía trước "Vào đi."
Hôm nay, Cảnh Mục đứng trên thềm, chưa đợi được Sơ Trường Dụ, đã thấy Cảnh Khuông đẩy nhóc mập kia đến.
Người đang chờ thì chưa đến, người không liên quan lại tới khiến người khác ghét bỏ. Hắn không lên tiếng liếc nhìn hai người.
Cảnh Khuông đứng dưới thềm, hành lễ từ xa với Cảnh Mục, rồi đẩy Cảnh Tông lên trước, bảo nhóc tự mình đi lên.
Cảnh Mục không nhìn Cảnh Khuông. Kiếp trước kiếp này, Cảnh Khuông là loại người mà hắn khinh thường nhất. Kiếp trước khi mình tranh giành hoàng vị với Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử, người này lại chủ động xin đất phong ở biên cương, tự mình chịu đau khổ lưu vong.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hoàng đế bù nhìn như mình cũng không khá hơn người này bao nhiêu. Nhưng mình cam tâm tình nguyện rơi vào sự trói buộc của người mình yêu, người này lại vì nhân nghĩa hiếu thuận, sống như một lão Nho cổ hủ từ trong giấy bò ra.
Cảnh Mục khinh thường nhất là loại người này.
Hắn cụp mắt nhìn nhóc mập vẫn còn sợ hãi lê đôi chân run rẩy bước lên bậc thềm, nắm chặt cánh diều trong tay.
Nhóc mập giống như một con chó bị mình đánh, cẩn thận đi đến trước mặt mình.
"Nhị hoàng huynh..." Thất hoàng tử Cảnh Tông vốn là người vênh váo hống hách nhất, bây giờ co rúm đôi vai mập mạp, giống như con chim cút rơi xuống nước, cúi thấp đầu nói "Huynh trưởng của đệ bảo đệ đến xin lỗi huynh."
"Huynh trưởng của ngươi bảo ngươi đến?" Cảnh Mục cau mày hỏi.
Con chim cút mập giống như bị điện giật, cả người run rẩy sợ hãi, vội nói "Không phải, không phải! Là tự đệ muốn đến! Đệ muốn xin lỗi huynh!" nói đến đây, hai tay dâng con diều, đưa đến trước mặt Cảnh Mục "Cái này là đệ đền cho huynh!"
Cảnh Mục cụp mắt nhìn cánh diều bị nắm chặt đến nhàu nát, thấp giọng cười một tiếng.
Diều? Thứ ngươi thiếu đâu chỉ mỗi con diều?
Hắn lười so đo với tên nhóc mập này, qua loa cầm lấy con diều, thờ ơ nói "Tha thứ cho ngươi rồi, về đi."
Cảnh Tông không ngờ chuyện này dễ đến vậy.
Nhóc ngẩn người, thấy Cảnh Mục xoay người đi vào, lá gan lúc to lúc nhỏ, nhỏ rồi lại to chợt mạnh mẽ, ý nghĩ khó tin trong đầu đột nhiên bộc phát.
Nhóc tiến lên hai bước, nắm lấy áo khoác của Cảnh Mục.
Cảnh Mục quay lại cúi đầu nhìn nhóc, thấy tên nhóc ngẩng cái mặt tròn béo nhìn hắn, toét miệng để lộ hàm răng sữa nói "Vậy thì... Nhị hoàng huynh, nếu huynh không giận nữa, có thể dạy đệ đánh nhau không?"
"Gì?" Cảnh Mục nhướng mày.
"À không! Dạy đệ võ công!" nhóc nói, còn giơ nắm đấm nhỏ đầy thịt vung quyền ví dụ "Hô! Ha! Kiểu vậy đó!"
Cảnh Mục hơi cong môi cười trước sự pha trò của nhóc, đường nét sắc lạnh trên gương mặt cũng dịu đi.
Cảnh Tông cảm thấy có cơ hội.
"Ta không biết." kế đó, nhóc nghe Cảnh Mục nói "Không dạy, ngươi về đi."
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo tươi mát tựa dòng suối dưới băng vang lên trong sân "Tứ điện hạ?"
Cảnh Mục theo phản xạ trở nên ôn hòa ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Cảnh Tông thấy bộ dạng như sắp gặp kẻ địch của hắn, cũng vội nhìn theo hướng đó, xem người có thể dọa Cảnh Mục thành ra như vậy là thần thánh phương nào.
Nhưng không ngờ, người đó không phải nam tử thân cao chín trượng có thể hạ gục Cảnh Mục như trong tưởng tượng, chỉ là một thư sinh thân như cây ngọc, yếu gió thổi bay, trong tay cầm rương sách.
Cảnh Mục sợ y?
Nhóc mập suy nghĩ trong đầu, phải rồi, người này chắc là phu tử của Cảnh Mục, là kiểu người mà nói chuyện không hợp thì sẽ dùng thước đánh thật mạnh vào tay Cảnh Mục ấy.
Y cầm cái rương sách to như vậy, trong đó nhất định toàn là thước.
Nhóc mập nhất thời cảm thấy mình đã tìm được đồng minh. Ai mà không sợ phu tử, vậy không phải đều là bằng hữu hết sao! Nhóc nghĩa khí dùng cùi chỏ thọc thọc Cảnh Mục, hỏi "Huynh cũng sợ phu tử hả?"
Nào ngờ Cảnh Mục chả thèm nhìn nhóc, dạt nhóc qua một bên, bước xuống thềm nghênh đón.
Cảnh Tông cạn lời --- không ngờ phu tử của Cảnh Mục lại thâm tàng bất lộ như vậy nha! Nhất định là một ác ma còn hung dữ hơn Cảnh Mục!
Dưới bậc thềm, Sơ Trường Dụ kinh ngạc phát hiện Cảnh Khuông cũng ở đây, hỏi một câu mới biết Tứ điện hạ đưa đệ đệ của mình đến xin lỗi Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ thở dài trong lòng. Huệ quý phi ngang ngược nịnh nọt, lại có thể dạy được đứa con trai lớn trở thành người ngay thẳng thanh cao. Kiếp trước, Cảnh Khuông là một người chính trực, vì Càn Ninh đế chết trong trận chiến giành ngôi, bèn dứt áo ra đi. Sau đó làm phiên vương chưa đến hai năm, cũng bỏ luôn vương vị, một mình xuôi về Nam học tập.
Đúng là một người kỳ lạ.
Không giống đệ đệ kia của mình, sống giống như kẻ bất tài. Tuy nhóc mập kia lúc lớn lên trở thành một người anh tuấn phong lưu, nhưng bản chất lại ngu xuẩn, chẳng khác gì lúc nhỏ.
Kiếp trước, nhóc mập không tham gia trận chiến giành ngôi, sau khi Cảnh Mục đăng cơ, Sơ Trường Dụ phong cho nhóc mập làm một vương gia nhàn tản, nhóc mập vui vẻ nhận lấy, hưởng thụ ngày tháng nuôi chim trồng hoa, đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Trong mắt Sơ Trường Dụ khi so sánh hai người giống như vàng ngọc và bụi đất, càng làm Cảnh Khuông hiện rõ bản chất ngay thẳng.
Cảnh Khuông nhìn thấy y, trong lòng cũng vui mừng, cùng trò chuyện nói "Sơ đại nhân chính là Tam lang của Sơ gia đỗ Trạng Nguyên mấy ngày trước nhỉ? Ta may mắn đọc được bài luận lại trị của đại nhân trong kì thi mùa xuân, cảm thấy rất mới mẻ, muốn thỉnh giáo đại nhân."
Sơ Trường Dụ từ lâu đã quên mất bài luận mình viết trong phòng thi mười mấy năm trước. Nghe vậy, y khẽ mỉm cười, giả vờ ngớ ngẩn nói "Tứ điện hạ quá khen rồi, chỉ là viết bậy bạ mà thôi."
Vẻ mặt Cảnh Khuông lại rất nghiêm túc "Không biết sau giờ học hôm nay đại nhân có thời gian không? Hôm nay là ngày nghỉ của Công bộ, đại nhân có sắp xếp nào khác không."
Sơ Trường Dụ nhìn dáng vẻ học giả nhỏ tuổi này cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng tiếc là y không có thời gian đến cuộc hẹn của thiếu niên này. Y không nhịn được cười, lắc lắc đầu nói "Thành thật xin lỗi. Mấy ngày trước, thần đã nhận lời đến tiệc Khúc Giang của Chu tam công tử, chính là chiều hôm nay."
Nghe vậy, Cảnh Khuông thở dài "Ta thường nghe nói Chu tam công tử thích kết giao với người có học thức, thường tổ chức yến tiệc chiêu đãi các vị anh tài sau khoa cử, thật tiếc, ta chưa gặp bao giờ..."
"Cũng đã xin lỗi rồi." đúng lúc này, Cảnh Mục bước tới bên cạnh, bất chợt lên tiếng "Sao còn không đưa đệ đệ của ngươi về đi?" giọng nói lạnh lùng với thái độ muốn đuổi khách.
"Cảnh Mục." Sơ Trường Dụ cau mày không đồng tình "Sao lại vô lễ như vậy."
Lời nói khỏi miệng, Sơ Trường Dụ mới cảm thấy không ổn. Tuy nói y là Thiếu phó của Cảnh Mục, nhưng chẳng qua chỉ là quan viên cấp thấp trong phẩm cấp Lang trung mà thôi, hô hào với Hoàng tử như vậy thật là vô lễ.
Do thói quen ở kiếp trước, vừa gặp Cảnh Mục là bày hết ra ngoài.
Mà tính tình của Cảnh Mục vô cùng tốt, chẳng những không tức giận, còn ủ rũ cúi đầu, hai tay không vui nắm tới nắm lui.
Cảnh Tông theo sau kinh ngạc tái mặt.
Ghê thật! Tên cứng đầu như Cảnh Mục đối mặt với Càn Ninh đế còn phải cư xử đúng mực, thế mà lại bị Sơ Trường Dụ thu phục phải ngoan ngoãn vâng theo.
Thư sinh nhìn như ra gió thổi bay này, chắc chắn đánh rất là đau, đau hơn cả thị vệ bên cạnh phụ hoàng cầm trượng đánh nữa. Nhóc thầm nghĩ.
Ai ngờ Cảnh Tông như con cá chạch, nhân lúc Cảnh Khuông không chú ý liền chuồn đến chính điện của mẫu phi.
Cảnh Khuông vội kéo nhóc lại, hai người cứ thế giằng co trước cửa chính điện.
"Đi đâu vậy?" hôm qua Hoàng thượng không đến chỗ Huệ quý phi, mãi đến khi hai đứa trẻ ra ngoài, Huệ quý phi mới lờ mờ thức dậy. Nghe thấy tiếng giằng co của Cảnh Khuông và Cảnh Tông bên ngoài, nàng hơi bực mình vén rèm giường hỏi.
"Hồi mẫu phi, Tông nhi đã khỏi rồi, hôm qua còn ra ngoài chạy nhảy chơi đùa." Cảnh Khuông bình tĩnh nói "Nhi thần muốn đưa đệ ấy đến viện Hoàng Tử."
Nghe vậy, Cảnh Tông muốn lên tiếng giải thích. Nhưng Huệ quý phi lúc này chỉ muốn ngủ, còn tâm trí nào để ý đến nhóc, nàng vẫy vẫy tay bảo hai người mau đi đi, rồi nằm xuống ngủ tiếp.
Cảnh Khuông kéo Cảnh Tông ra ngoài như đang áp giải phạm nhân.
"Đệ không tới chỗ của Nhị hoàng huynh!" vừa ra khỏi cửa mấy bước, Cảnh Tông kéo ngược lại Cảnh Khuông không đi nữa. Tuy trong hai ngày nhàn rỗi trước đó, nhóc luôn thầm nghĩ sau này không muốn đến viện Hoàng Tử nữa, cứ đến chỗ Nhị hoàng huynh chịu mấy trận đòn. Nhưng đến lúc này, nhóc lại sợ không muốn đi.
Muốn ta xin lỗi Nhị hoàng huynh, còn muốn ta đến viện Hoàng Tử, trên đời này làm gì có chuyện tốt thế chứ!
"Làm hư đồ của người ta, hại người ta chịu phạt, ta vẫn còn chưa dạy dỗ đệ đó." Cảnh Khuông cau mày nói "Sao đệ không biết lý lẽ như vậy?"
"Hắn còn đánh đệ nữa đó!" Cảnh Tông nói "Hơn nữa, nếu không phải hắn cãi lại phụ hoàng, phụ hoàng có tức giận phạt hắn không? Đó không phải là lỗi của đệ."
"Còn cãi chày cãi cối!" Cảnh Khuông quát mắng "Hai ngày trước ta đã nhờ cung nữ trong cung làm một con diều khác, lát nữa đệ cầm nó đền cho Nhị hoàng huynh."
"Hắn là đệ đệ ruột của huynh, hay đệ mới là đệ đệ ruột của huynh?" Cảnh Tông hừ một tiếng rồi nói.
"Bất kể là huynh ấy hay là đệ, đều là con của phụ hoàng." Cảnh Khuông nghiêm túc nói "Đệ phân chia quan hệ gần gũi và xa cách thế này, thì đã sai rồi."
"Huynh mới nói sai đó!" Cảnh Tông nói "Mẫu phi lúc nào cũng nói, tuy chúng ta đều là con của phụ hoàng, chỉ có huynh đệ cùng một mẹ thì mới là ruột thịt!"
"Mẫu phi nói đúng, hay Khổng phu tử nói đúng?" Cảnh Khuông cau mày.
Nghe đến đây, Cảnh Tông lầm bầm nói "Đệ làm sao biết Khổng phu tử nói đúng hay không, đệ còn không biết phu tử trong viện Hoàng Tử nói cái gì, làm sao biết Khổng phu tử là ai chứ..."
Hai người cứ thế tranh cãi, cung Chung Lịch đã xuất hiện trước mắt.
Cảnh Tông dừng bước.
Cảnh Khuông cầm con diều trong tay cung nữ phía sau, đưa cho Cảnh Tông "Cầm lấy."
Cảnh Tông không cầm "Nếu đệ đi, hắn đánh đệ nữa thì sao?"
Nghe vậy, Cảnh Khuông nhét con diều vào tay Cảnh Tông, lạnh mặt nói "Ta không tin huynh ấy sẽ không biết lý lẽ như đệ." nói rồi nắm vai của Cảnh Tông, đẩy về phía trước "Vào đi."
Hôm nay, Cảnh Mục đứng trên thềm, chưa đợi được Sơ Trường Dụ, đã thấy Cảnh Khuông đẩy nhóc mập kia đến.
Người đang chờ thì chưa đến, người không liên quan lại tới khiến người khác ghét bỏ. Hắn không lên tiếng liếc nhìn hai người.
Cảnh Khuông đứng dưới thềm, hành lễ từ xa với Cảnh Mục, rồi đẩy Cảnh Tông lên trước, bảo nhóc tự mình đi lên.
Cảnh Mục không nhìn Cảnh Khuông. Kiếp trước kiếp này, Cảnh Khuông là loại người mà hắn khinh thường nhất. Kiếp trước khi mình tranh giành hoàng vị với Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử, người này lại chủ động xin đất phong ở biên cương, tự mình chịu đau khổ lưu vong.
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hoàng đế bù nhìn như mình cũng không khá hơn người này bao nhiêu. Nhưng mình cam tâm tình nguyện rơi vào sự trói buộc của người mình yêu, người này lại vì nhân nghĩa hiếu thuận, sống như một lão Nho cổ hủ từ trong giấy bò ra.
Cảnh Mục khinh thường nhất là loại người này.
Hắn cụp mắt nhìn nhóc mập vẫn còn sợ hãi lê đôi chân run rẩy bước lên bậc thềm, nắm chặt cánh diều trong tay.
Nhóc mập giống như một con chó bị mình đánh, cẩn thận đi đến trước mặt mình.
"Nhị hoàng huynh..." Thất hoàng tử Cảnh Tông vốn là người vênh váo hống hách nhất, bây giờ co rúm đôi vai mập mạp, giống như con chim cút rơi xuống nước, cúi thấp đầu nói "Huynh trưởng của đệ bảo đệ đến xin lỗi huynh."
"Huynh trưởng của ngươi bảo ngươi đến?" Cảnh Mục cau mày hỏi.
Con chim cút mập giống như bị điện giật, cả người run rẩy sợ hãi, vội nói "Không phải, không phải! Là tự đệ muốn đến! Đệ muốn xin lỗi huynh!" nói đến đây, hai tay dâng con diều, đưa đến trước mặt Cảnh Mục "Cái này là đệ đền cho huynh!"
Cảnh Mục cụp mắt nhìn cánh diều bị nắm chặt đến nhàu nát, thấp giọng cười một tiếng.
Diều? Thứ ngươi thiếu đâu chỉ mỗi con diều?
Hắn lười so đo với tên nhóc mập này, qua loa cầm lấy con diều, thờ ơ nói "Tha thứ cho ngươi rồi, về đi."
Cảnh Tông không ngờ chuyện này dễ đến vậy.
Nhóc ngẩn người, thấy Cảnh Mục xoay người đi vào, lá gan lúc to lúc nhỏ, nhỏ rồi lại to chợt mạnh mẽ, ý nghĩ khó tin trong đầu đột nhiên bộc phát.
Nhóc tiến lên hai bước, nắm lấy áo khoác của Cảnh Mục.
Cảnh Mục quay lại cúi đầu nhìn nhóc, thấy tên nhóc ngẩng cái mặt tròn béo nhìn hắn, toét miệng để lộ hàm răng sữa nói "Vậy thì... Nhị hoàng huynh, nếu huynh không giận nữa, có thể dạy đệ đánh nhau không?"
"Gì?" Cảnh Mục nhướng mày.
"À không! Dạy đệ võ công!" nhóc nói, còn giơ nắm đấm nhỏ đầy thịt vung quyền ví dụ "Hô! Ha! Kiểu vậy đó!"
Cảnh Mục hơi cong môi cười trước sự pha trò của nhóc, đường nét sắc lạnh trên gương mặt cũng dịu đi.
Cảnh Tông cảm thấy có cơ hội.
"Ta không biết." kế đó, nhóc nghe Cảnh Mục nói "Không dạy, ngươi về đi."
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo tươi mát tựa dòng suối dưới băng vang lên trong sân "Tứ điện hạ?"
Cảnh Mục theo phản xạ trở nên ôn hòa ngoan ngoãn, ngẩng đầu nhìn về hướng đó.
Cảnh Tông thấy bộ dạng như sắp gặp kẻ địch của hắn, cũng vội nhìn theo hướng đó, xem người có thể dọa Cảnh Mục thành ra như vậy là thần thánh phương nào.
Nhưng không ngờ, người đó không phải nam tử thân cao chín trượng có thể hạ gục Cảnh Mục như trong tưởng tượng, chỉ là một thư sinh thân như cây ngọc, yếu gió thổi bay, trong tay cầm rương sách.
Cảnh Mục sợ y?
Nhóc mập suy nghĩ trong đầu, phải rồi, người này chắc là phu tử của Cảnh Mục, là kiểu người mà nói chuyện không hợp thì sẽ dùng thước đánh thật mạnh vào tay Cảnh Mục ấy.
Y cầm cái rương sách to như vậy, trong đó nhất định toàn là thước.
Nhóc mập nhất thời cảm thấy mình đã tìm được đồng minh. Ai mà không sợ phu tử, vậy không phải đều là bằng hữu hết sao! Nhóc nghĩa khí dùng cùi chỏ thọc thọc Cảnh Mục, hỏi "Huynh cũng sợ phu tử hả?"
Nào ngờ Cảnh Mục chả thèm nhìn nhóc, dạt nhóc qua một bên, bước xuống thềm nghênh đón.
Cảnh Tông cạn lời --- không ngờ phu tử của Cảnh Mục lại thâm tàng bất lộ như vậy nha! Nhất định là một ác ma còn hung dữ hơn Cảnh Mục!
Dưới bậc thềm, Sơ Trường Dụ kinh ngạc phát hiện Cảnh Khuông cũng ở đây, hỏi một câu mới biết Tứ điện hạ đưa đệ đệ của mình đến xin lỗi Cảnh Mục.
Sơ Trường Dụ thở dài trong lòng. Huệ quý phi ngang ngược nịnh nọt, lại có thể dạy được đứa con trai lớn trở thành người ngay thẳng thanh cao. Kiếp trước, Cảnh Khuông là một người chính trực, vì Càn Ninh đế chết trong trận chiến giành ngôi, bèn dứt áo ra đi. Sau đó làm phiên vương chưa đến hai năm, cũng bỏ luôn vương vị, một mình xuôi về Nam học tập.
Đúng là một người kỳ lạ.
Không giống đệ đệ kia của mình, sống giống như kẻ bất tài. Tuy nhóc mập kia lúc lớn lên trở thành một người anh tuấn phong lưu, nhưng bản chất lại ngu xuẩn, chẳng khác gì lúc nhỏ.
Kiếp trước, nhóc mập không tham gia trận chiến giành ngôi, sau khi Cảnh Mục đăng cơ, Sơ Trường Dụ phong cho nhóc mập làm một vương gia nhàn tản, nhóc mập vui vẻ nhận lấy, hưởng thụ ngày tháng nuôi chim trồng hoa, đúng là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.
Trong mắt Sơ Trường Dụ khi so sánh hai người giống như vàng ngọc và bụi đất, càng làm Cảnh Khuông hiện rõ bản chất ngay thẳng.
Cảnh Khuông nhìn thấy y, trong lòng cũng vui mừng, cùng trò chuyện nói "Sơ đại nhân chính là Tam lang của Sơ gia đỗ Trạng Nguyên mấy ngày trước nhỉ? Ta may mắn đọc được bài luận lại trị của đại nhân trong kì thi mùa xuân, cảm thấy rất mới mẻ, muốn thỉnh giáo đại nhân."
Sơ Trường Dụ từ lâu đã quên mất bài luận mình viết trong phòng thi mười mấy năm trước. Nghe vậy, y khẽ mỉm cười, giả vờ ngớ ngẩn nói "Tứ điện hạ quá khen rồi, chỉ là viết bậy bạ mà thôi."
Vẻ mặt Cảnh Khuông lại rất nghiêm túc "Không biết sau giờ học hôm nay đại nhân có thời gian không? Hôm nay là ngày nghỉ của Công bộ, đại nhân có sắp xếp nào khác không."
Sơ Trường Dụ nhìn dáng vẻ học giả nhỏ tuổi này cảm thấy rất đáng yêu. Nhưng tiếc là y không có thời gian đến cuộc hẹn của thiếu niên này. Y không nhịn được cười, lắc lắc đầu nói "Thành thật xin lỗi. Mấy ngày trước, thần đã nhận lời đến tiệc Khúc Giang của Chu tam công tử, chính là chiều hôm nay."
Nghe vậy, Cảnh Khuông thở dài "Ta thường nghe nói Chu tam công tử thích kết giao với người có học thức, thường tổ chức yến tiệc chiêu đãi các vị anh tài sau khoa cử, thật tiếc, ta chưa gặp bao giờ..."
"Cũng đã xin lỗi rồi." đúng lúc này, Cảnh Mục bước tới bên cạnh, bất chợt lên tiếng "Sao còn không đưa đệ đệ của ngươi về đi?" giọng nói lạnh lùng với thái độ muốn đuổi khách.
"Cảnh Mục." Sơ Trường Dụ cau mày không đồng tình "Sao lại vô lễ như vậy."
Lời nói khỏi miệng, Sơ Trường Dụ mới cảm thấy không ổn. Tuy nói y là Thiếu phó của Cảnh Mục, nhưng chẳng qua chỉ là quan viên cấp thấp trong phẩm cấp Lang trung mà thôi, hô hào với Hoàng tử như vậy thật là vô lễ.
Do thói quen ở kiếp trước, vừa gặp Cảnh Mục là bày hết ra ngoài.
Mà tính tình của Cảnh Mục vô cùng tốt, chẳng những không tức giận, còn ủ rũ cúi đầu, hai tay không vui nắm tới nắm lui.
Cảnh Tông theo sau kinh ngạc tái mặt.
Ghê thật! Tên cứng đầu như Cảnh Mục đối mặt với Càn Ninh đế còn phải cư xử đúng mực, thế mà lại bị Sơ Trường Dụ thu phục phải ngoan ngoãn vâng theo.
Thư sinh nhìn như ra gió thổi bay này, chắc chắn đánh rất là đau, đau hơn cả thị vệ bên cạnh phụ hoàng cầm trượng đánh nữa. Nhóc thầm nghĩ.