CHƯƠNG 16: XIN LỖI ANH
CHƯƠNG 16: XIN LỖI ANH
“Hạ Vãn Song, cô không thể ngoan ngoãn nghe lời hay sao? Còn giằng co nữa thì sẽ càng tối muộn hơn đấy. Làm chị của người ta, có thể hiểu chuyện hơn một chút được không?” Vẻ lạnh lùng trên mặt Lệ Vĩnh Duy lúc này càng thêm băng giá.
Đây vốn không giống giọng điệu của em chồng nói với chị dâu mình, ngược lại nó giống như đang trách mắng bạn gái mình vậy. Nhưng cả ba người lại không hề để ý đến chi tiết này.
Trong lòng Du Ngân Huệ rất buồn, cũng không muốn ở lại nữa. Miễn cưỡng nở nụ cười, “Cậu chủ Lệ nói đúng, em nên về rồi. Nếu không mẹ sẽ lo mất. Em đi trước đây, có cơ hội sẽ lại đến thăm sau.”
Cô ấy không để ý đến Lệ Vĩnh Duy đang nắm chặt tay Hạ Vãn Song dưới lớp áo vest, cô ấy chỉ đắm chìm trong vẻ khó xử của bản thân rồi xoay người bước đi.
Hạ Vãn Song cắn môi, người đàn ông này từ trước đến nay vẫn luôn tự mình quyết định, thật khiến cho người ta chán ghét.
Nhìn chiếc xe Ferrari màu đỏ từ từ đi ra khỏi biệt thự nhà họ Lệ, cô thu lại tất cả những nhẫn nhịn vừa rồi, lúc này nhìn cô càng giống một con nhím hơn, để bảo vệ bản thân mà giơ ra những chiếc gai nhọn.
“Bỏ tôi ra! Nể mặt Tuấn Hải, tôi nhịn anh lần này, nhưng không có lần sau đâu! Nếu như chuyện này mà để anh trai anh biết được, anh có biết anh ấy sẽ buồn thế nào không? Cho dù anh ấy không thật lòng thích tôi, nhưng dù sao tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ấy. Anh làm như vậy không thấy hổ thẹn với lòng sao, không thấy hổ thẹn với người đã cứu anh một mạng sao?”
Câu nói cuối cùng của Hạ Vãn Song trở thành một đòn chí mạng, Lệ Vĩnh Duy đột nhiên buông tay cô ra rồi lùi ra sau vài bước, xoay người bước nhanh vào phòng khách nhà họ Lệ.
Hạ Vãn Song nhắm lại đôi mắt đã có chút cay cay, cô không được tỏ ra mềm yếu, ít nhất là không được tỏ ra mềm yếu trước mặt người như vậy! Sau đó lại từ từ mở mắt ra, rồi đi vào cửa lớn nhà họ Lệ.
Thím Hoàng đang đi đi lại lại lo lắng thì nhìn thấy Hạ Vãn Song bước vào, vui mừng không ngớt rồi vội vàng chạy đến, “Mợ chủ, cuối cùng cô cũng trở về rồi.”
Tốt quá, cuối cùng thì mợ chủ cũng tha thứ cho cậu hai rồi, bây giờ chắc hai người có thể ở bên nhau một cách tốt đẹp được rồi.
“Thím Hoàng, Tuấn Hải không sao chứ?” Hạ Vãn Song nhìn thím Hoàng thì lại nhớ đến chuyện bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nặng hơn mà Du Ngân Huệ nói, nên vội vàng hỏi thím Hoàng xem bệnh tình của anh có gì đáng ngại hay không.
Thím Hoàng ngớ người, cho rằng Lệ Vĩnh Duy đã nói chuyện Lệ Tuấn Hải vì giận mà khiến bệnh tình càng nặng hơn cho cô biết. “Cậu cả không sao rồi, cô không cần lo lắng quá đâu.”
Nghe bà nói không sao, nên Hạ Vãn Song cũng yên tâm phần nào, nếu tại mình mà làm bệnh tình của Lệ Tuấn Hải trở nặng thì Hạ Vãn Song sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được.
“Tôi có thể lên tầng thăm anh ấy không?” Hạ Vãn Song hỏi.
Định tiện thể xin lỗi anh luôn, vì sự tùy hứng của mình nên mới làm hại anh thêm lần nữa.
“Được chứ, cậu cả vừa làm vật lý trị liệu xong, cơ thể vẫn còn hơi yếu, vừa hay tôi đang định mang cơm lên trên đấy.” Thím Hoàng nói xong liền vào bếp lấy thuốc.
“Được, tôi muốn sau tối nào cũng ở phòng trị liệu cùng với Tuấn Hải, chắc là được chứ?” Trong lòng Hạ Vãn Song thấy rất áy náy nên cô muốn dùng cách này để bù đắp lại. Kể từ lúc trên đường trở về nhà họ Lệ thì cô đã quyết định việc này rồi.
Thím Hoàng bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào, không ngờ Lệ Vĩnh Duy lại xuất hiện đúng lúc.
“Cậu hai.”
Hạ Vãn Song vừa nhìn thấy hắn đã quay mặt đi ngay, giống như hắn là thứ gì đó rất cay mắt vậy.
“Cơm tối nay để tôi làm. Cô đi làm lại cái bánh khác đi, giống như lần trước ý.”
Hạ Vãn Song tức điên lên, cô rất muốn hỏi hắn xem hắn dựa vào đâu mà bắt cô làm thì cô phải làm?
Lệ Vĩnh Duy lại nói thêm một câu, “Lần trước anh tôi rất vui.”
Hạ Vãn Song nghe vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp. Thôi kệ, nếu như Lệ Tuấn Hải thích, vậy cô làm lại lần nữa, để anh nhìn thấy tâm trạng tốt lên cũng tốt. Khẽ đáp lại, “Biết rồi.”
Nhìn người phụ nữ vốn định nổi giận nhưng sau khi nghe nói anh cả thích thì lại không nổi giận nữa, không biết tại sao trong lòng lại…. có chút khó chịu một cách kỳ lạ.
Lúc lên đến tầng hai, Lệ Tuấn Hải vẫn đang nằm trên giường, bác sĩ Trần đang đứng một bên kiểm tra sức khỏe cho anh.
Kiểm tra xong, bác sĩ Trần chào Lệ Vĩnh Duy một tiếng rồi chuẩn bị đi ra. Hai anh em họ gặp nhau, người ngoài ở đây rất kỳ lạ.
Lệ Vĩnh Duy bưng thuốc đặt xuống bàn rồi ngồi lên ghế sô pha màu đen, “Anh, có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Lệ Tuấn Hải nhìn hắn nói: “Nếu như nhìn thấy Vãn Song thì anh cũng dễ thở hơn một chút.”
“Anh yên tâm, em đã dẫn người phụ nữ đấy về rồi.”
Giọng nói khàn khàn của Lệ Tuấn Hải mang theo chút bực tức, “Cái gì mà người phụ nữ đấy? Đó là vợ của em, hai em đã ký giấy đăng ký kết hôn rồi, và tờ giấy đó có hiệu lực pháp lý đấy.”
Lệ Vĩnh Duy biết anh cả nhà mình thật sự có tính cố chấp, cũng không cãi nhau với anh, hắn cầm bát thuốc trên bàn lên rồi đút cho anh uống.
“Nghe nói hôm nay chú lại dẫn người đến công ty gây chuyện. Xin lỗi, anh không biết nên mới gọi em từ công ty về.” Trong giọng nói của Lệ Tuấn Hải tràn đầy vẻ áy náy.
Lệ Vĩnh Duy sững người, sau đó nói: “Không sao, em sắp xếp ổn thỏa xong thì mới về nhà.” Trong mắt Lệ Vĩnh Duy, không có ai quan trọng bằng Lệ Tuấn Hải hết.
Tập đoàn Duy Tuấn thật ra là thành phẩm do một mình Lệ Vĩnh Duy gây dựng nên từ hai bàn tay trắng, tồn tại riêng biệt với tập đoàn Lệ thị.
Kể từ khi Lệ Vĩnh Duy được bố mình là Lệ Lâm Lăng mang về nhà họ Lệ, thì hắn đã không được thừa nhận. Bởi vì bà chủ nhà họ Lệ đã điều tra rồi, một mực nói hắn chỉ là một đứa con riêng. Tập đoàn Lệ thị cuối cùng sẽ thuộc về người anh cả Lệ Tuấn Hải, đứa con cùng bố khác mẹ thừa kế.
Lệ Vĩnh Duy không màng đến cái tập đoàn Lệ thị này, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc người khác không dòm ngó đến. Người để ý đến nhất chính là người chú Lệ Lâm Hùng.
Trước khi bà chủ nhà họ Lệ qua đời đã lập di chúc cho Lệ Lâm Hùng là người thừa kế thứ hai. Cho nên, nếu như Lệ Tuấn Hải xảy ra chuyện, không may qua đời, vậy thì người hưởng lợi nhất chính là người chú Lệ Lâm Hùng này.
Ngay từ đầu Lệ Vĩnh Duy đã nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ tai nạn này, ông ta là người có động cơ và đáng nghi nhất. Đợi đến khi Lệ Vĩnh Duy tìm được chứng cứ, nhất định sẽ giết chết Lệ Lâm Hùng.
Để đối phó với Lệ Lâm Hùng, lúc đó Lệ Vĩnh Duy đã đóng giả làm Lệ Tuấn Hải để đối phó với ông ta.
Nhưng cách làm này của Lệ Vĩnh Duy, Lệ Tuấn Hải kiên quyết không đồng ý, tính tình anh vốn hiền hòa, khá giống mẹ, khá là mềm lòng. Anh không muốn nhìn thấy máu mủ nhà họ Lệ cấu xé lẫn nhau, cho nên anh luôn không đồng ý để Lệ Vĩnh Duy đi điều tra, dù cho anh biết Lệ Lâm Hùng là người đáng nghi nhất.
Lệ Vĩnh Duy bừng tỉnh, nghĩ nghĩ đã đến lúc đi diễn kịch cùng người phụ nữ kia rồi.
“Anh cả, không còn chuyện gì nữa thì em về phòng trước đây. Anh nghỉ ngơi đi, có chỗ nào không khỏe thì nhớ bấm chuông gọi người đến.” Sau khi Lệ Vĩnh Duy biết bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nặng như vậy nên luôn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.
Lệ Tuấn Hải đồng ý xong thì hắn mới đóng cửa đi ra ngoài.
Lệ Vĩnh Duy về phòng tân hôn rồi gọi Lý quản gia giúp hắn đeo mặt nạ da người cao cấp vào thật hoàn chỉnh rồi ngồi vào xe lăn.
Trước khi rời đi, Lý quản gia thở dài một hơi, cậu Vĩnh lại bắt đầu dọa mợ chủ rồi.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hạ Vãn Song bưng một chiếc bánh kem rất đẹp bước vào, lần này còn đẹp hơn cả lần trước. Có điều Hạ Vãn Song nhìn thấy “Lệ Tuấn Hải” xanh xao ngồi trên xe lăn, thì khóe mắt bỗng thấy cay cay.
Đều là do sự tùy hứng của mình nên mới hại “Lệ Tuấn Hải” phải lo lắng cho cô như vậy, chắc chắn là không dễ chịu chút nào, cơ thể đã yếu đến như vậy rồi.
“Em về rồi sao.” Giọng nói khàn khàn như lần đầu gặp mặt.
Nhưng Hạ Vãn Song lại không cảm thấy khó nghe, nhìn những vết sẹo chằng chịt trên người anh, cũng không làm người ta cảm thấy sợ hãi hay ghê tởm nữa.
Hạ Vãn Song bước đến bên cạnh anh rồi đặt chiếc bánh kem lên bàn, sau đó quỳ xuống bên cạnh anh, “Nghe nói bệnh tình của anh lại nặng thêm rồi, xin lỗi… là em không tốt… đều tại sự tùy hứng của em, không nên chạy lung tung. Hơn nữa đêm tân hôn ấy, không phải là em cố ý, em… thật sự là rất sợ. Không ngờ ngay hôm đó đã kết hôn, hơn nữa còn phải, còn phải ngủ cùng giường với anh.”
Trong lòng Hạ Vãn Song bỗng nhiên tràn lên vẻ thương hại và thương xót sâu sắc đối với người đàn ông này, tuy ở bên nhau không lâu nhưng cô có thể cảm nhận được, anh là một người có trái tim lương thiện và cũng rất si tình.
“Anh biết. Anh không trách em.” Lệ Vĩnh Duy không ngờ cô lại nghe lời, dịu dàng xin lỗi mình như mèo con vậy.
Nhận được lời tha thứ của anh, khóe mắt Hạ Vãn Song rưng rưng, nước mắt từ từ tuôn rơi, cô áp mặt vào bàn tay đầy sẹo vì lửa để lại của Lệ Vĩnh Duy, rồi vuốt nhẹ lên nó, “Lúc đó chắc là đau lắm, bây giờ còn đau không?”
Lời hỏi thăm dịu dàng này của cô khiến cho trái tim như băng đá của Lệ Vĩnh Duy cũng dần dần hòa tan được một góc nhỏ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đã lâu rồi không cảm nhận được tình cảm ấm áp và sự thật lòng của một người phụ nữ như vậy.
Bọn họ không biết, hai trái tim đang từ từ sát lại gần nhau hơn. Những tháng ngày sau này, trong chốn nhân gian phức tạp này, cứ thế sống nương tựa vào nhau.
“Tuấn Hải, sau này, em sẽ chăm sóc anh.” Hạ Vãn Song giống như đang thề vậy, lập lời thề son sắt.
Lệ Vĩnh Duy nhìn mái tóc đen nhánh trên mu bàn tay mình, anh đưa tay lên vuốt dọc theo mái tóc đen dài kia.
Người phụ nữ này ở trước mặt anh cả và ở trước mặt mình đúng là một trời một vực. Có điều Lệ Vĩnh Duy lúc này cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp đã lâu không có.
“Vãn Song, em tự nhiên bỏ về, có phải là có người nào ức hiếp em không? Em nói cho anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, kể cả là Vĩnh Duy thì cũng không ngoại lệ.” Bỗng nhiên Lệ Vĩnh Duy muốn thăm dò ý tứ của cô.
Hạ Vãn Song sững người một lát, một lúc lâu sau mới nói, “Không ai ức hiếp em hết. Còn nữa, Vĩnh Duy cậu ấy cũng… rất kính trọng người chị dâu này.”
Hạ Vãn Song không muốn phá hỏng tình cảm anh em giữa hai người, hơn nữa có nói ra những chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ làm hại thân thể anh mà thôi.
Việc này khiến cho Lệ Vĩnh Duy rất kinh ngạc, hắn tưởng người phụ nữ này nhất định sẽ nói xấu hắn trước mặt anh cả, nhưng không ngờ cô còn bảo vệ hình tượng của mình.
Lệ Vĩnh Duy nhìn dòng nước mắt trên mặt cô, bỗng nhiên đưa tay ra lau dòng nước mắt ấm ức kia đi. Tuy đeo mặt nạ da người nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được làn da trắng mịn của Hạ Vãn Song.
Hơn nữa từ chỗ hắn nhìn xuống, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy bờ ngực tròn trịa trắng như sữa của người phụ nữ này, không ngờ vóc dáng cô mảnh khảnh nhưng lại đầy đặn xinh đẹp như vậy.
Lệ Vĩnh Duy có chút khó thở, chỉ cảm thấy trong người như có một dòng nước nóng đang chảy xuống, hắn bỗng nhiên có dục vọng với người phụ nữ ở trước mặt này.
Lúc định mở lời thì hơi thở của hắn lại có chút ồm ồm, mơ hồ mang theo chút dục vọng, “Vãn Song, không phải em nói sẽ chăm sóc cho anh sao? Tối nay hãy bù đắp nuối tiếc đêm tân hôn kia đi.”
Hạ Vãn Song đang dựa vào mu bàn tay hắn bỗng nhiên ngẩn người ra, ý là muốn động phòng sao? Nhưng, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong.
“Hạ Vãn Song, cô không thể ngoan ngoãn nghe lời hay sao? Còn giằng co nữa thì sẽ càng tối muộn hơn đấy. Làm chị của người ta, có thể hiểu chuyện hơn một chút được không?” Vẻ lạnh lùng trên mặt Lệ Vĩnh Duy lúc này càng thêm băng giá.
Đây vốn không giống giọng điệu của em chồng nói với chị dâu mình, ngược lại nó giống như đang trách mắng bạn gái mình vậy. Nhưng cả ba người lại không hề để ý đến chi tiết này.
Trong lòng Du Ngân Huệ rất buồn, cũng không muốn ở lại nữa. Miễn cưỡng nở nụ cười, “Cậu chủ Lệ nói đúng, em nên về rồi. Nếu không mẹ sẽ lo mất. Em đi trước đây, có cơ hội sẽ lại đến thăm sau.”
Cô ấy không để ý đến Lệ Vĩnh Duy đang nắm chặt tay Hạ Vãn Song dưới lớp áo vest, cô ấy chỉ đắm chìm trong vẻ khó xử của bản thân rồi xoay người bước đi.
Hạ Vãn Song cắn môi, người đàn ông này từ trước đến nay vẫn luôn tự mình quyết định, thật khiến cho người ta chán ghét.
Nhìn chiếc xe Ferrari màu đỏ từ từ đi ra khỏi biệt thự nhà họ Lệ, cô thu lại tất cả những nhẫn nhịn vừa rồi, lúc này nhìn cô càng giống một con nhím hơn, để bảo vệ bản thân mà giơ ra những chiếc gai nhọn.
“Bỏ tôi ra! Nể mặt Tuấn Hải, tôi nhịn anh lần này, nhưng không có lần sau đâu! Nếu như chuyện này mà để anh trai anh biết được, anh có biết anh ấy sẽ buồn thế nào không? Cho dù anh ấy không thật lòng thích tôi, nhưng dù sao tôi cũng là vợ hợp pháp của anh ấy. Anh làm như vậy không thấy hổ thẹn với lòng sao, không thấy hổ thẹn với người đã cứu anh một mạng sao?”
Câu nói cuối cùng của Hạ Vãn Song trở thành một đòn chí mạng, Lệ Vĩnh Duy đột nhiên buông tay cô ra rồi lùi ra sau vài bước, xoay người bước nhanh vào phòng khách nhà họ Lệ.
Hạ Vãn Song nhắm lại đôi mắt đã có chút cay cay, cô không được tỏ ra mềm yếu, ít nhất là không được tỏ ra mềm yếu trước mặt người như vậy! Sau đó lại từ từ mở mắt ra, rồi đi vào cửa lớn nhà họ Lệ.
Thím Hoàng đang đi đi lại lại lo lắng thì nhìn thấy Hạ Vãn Song bước vào, vui mừng không ngớt rồi vội vàng chạy đến, “Mợ chủ, cuối cùng cô cũng trở về rồi.”
Tốt quá, cuối cùng thì mợ chủ cũng tha thứ cho cậu hai rồi, bây giờ chắc hai người có thể ở bên nhau một cách tốt đẹp được rồi.
“Thím Hoàng, Tuấn Hải không sao chứ?” Hạ Vãn Song nhìn thím Hoàng thì lại nhớ đến chuyện bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nặng hơn mà Du Ngân Huệ nói, nên vội vàng hỏi thím Hoàng xem bệnh tình của anh có gì đáng ngại hay không.
Thím Hoàng ngớ người, cho rằng Lệ Vĩnh Duy đã nói chuyện Lệ Tuấn Hải vì giận mà khiến bệnh tình càng nặng hơn cho cô biết. “Cậu cả không sao rồi, cô không cần lo lắng quá đâu.”
Nghe bà nói không sao, nên Hạ Vãn Song cũng yên tâm phần nào, nếu tại mình mà làm bệnh tình của Lệ Tuấn Hải trở nặng thì Hạ Vãn Song sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được.
“Tôi có thể lên tầng thăm anh ấy không?” Hạ Vãn Song hỏi.
Định tiện thể xin lỗi anh luôn, vì sự tùy hứng của mình nên mới làm hại anh thêm lần nữa.
“Được chứ, cậu cả vừa làm vật lý trị liệu xong, cơ thể vẫn còn hơi yếu, vừa hay tôi đang định mang cơm lên trên đấy.” Thím Hoàng nói xong liền vào bếp lấy thuốc.
“Được, tôi muốn sau tối nào cũng ở phòng trị liệu cùng với Tuấn Hải, chắc là được chứ?” Trong lòng Hạ Vãn Song thấy rất áy náy nên cô muốn dùng cách này để bù đắp lại. Kể từ lúc trên đường trở về nhà họ Lệ thì cô đã quyết định việc này rồi.
Thím Hoàng bỗng chốc không biết nên trả lời thế nào, không ngờ Lệ Vĩnh Duy lại xuất hiện đúng lúc.
“Cậu hai.”
Hạ Vãn Song vừa nhìn thấy hắn đã quay mặt đi ngay, giống như hắn là thứ gì đó rất cay mắt vậy.
“Cơm tối nay để tôi làm. Cô đi làm lại cái bánh khác đi, giống như lần trước ý.”
Hạ Vãn Song tức điên lên, cô rất muốn hỏi hắn xem hắn dựa vào đâu mà bắt cô làm thì cô phải làm?
Lệ Vĩnh Duy lại nói thêm một câu, “Lần trước anh tôi rất vui.”
Hạ Vãn Song nghe vậy, trong lòng cũng thấy ấm áp. Thôi kệ, nếu như Lệ Tuấn Hải thích, vậy cô làm lại lần nữa, để anh nhìn thấy tâm trạng tốt lên cũng tốt. Khẽ đáp lại, “Biết rồi.”
Nhìn người phụ nữ vốn định nổi giận nhưng sau khi nghe nói anh cả thích thì lại không nổi giận nữa, không biết tại sao trong lòng lại…. có chút khó chịu một cách kỳ lạ.
Lúc lên đến tầng hai, Lệ Tuấn Hải vẫn đang nằm trên giường, bác sĩ Trần đang đứng một bên kiểm tra sức khỏe cho anh.
Kiểm tra xong, bác sĩ Trần chào Lệ Vĩnh Duy một tiếng rồi chuẩn bị đi ra. Hai anh em họ gặp nhau, người ngoài ở đây rất kỳ lạ.
Lệ Vĩnh Duy bưng thuốc đặt xuống bàn rồi ngồi lên ghế sô pha màu đen, “Anh, có thấy đỡ hơn chút nào không?”
Lệ Tuấn Hải nhìn hắn nói: “Nếu như nhìn thấy Vãn Song thì anh cũng dễ thở hơn một chút.”
“Anh yên tâm, em đã dẫn người phụ nữ đấy về rồi.”
Giọng nói khàn khàn của Lệ Tuấn Hải mang theo chút bực tức, “Cái gì mà người phụ nữ đấy? Đó là vợ của em, hai em đã ký giấy đăng ký kết hôn rồi, và tờ giấy đó có hiệu lực pháp lý đấy.”
Lệ Vĩnh Duy biết anh cả nhà mình thật sự có tính cố chấp, cũng không cãi nhau với anh, hắn cầm bát thuốc trên bàn lên rồi đút cho anh uống.
“Nghe nói hôm nay chú lại dẫn người đến công ty gây chuyện. Xin lỗi, anh không biết nên mới gọi em từ công ty về.” Trong giọng nói của Lệ Tuấn Hải tràn đầy vẻ áy náy.
Lệ Vĩnh Duy sững người, sau đó nói: “Không sao, em sắp xếp ổn thỏa xong thì mới về nhà.” Trong mắt Lệ Vĩnh Duy, không có ai quan trọng bằng Lệ Tuấn Hải hết.
Tập đoàn Duy Tuấn thật ra là thành phẩm do một mình Lệ Vĩnh Duy gây dựng nên từ hai bàn tay trắng, tồn tại riêng biệt với tập đoàn Lệ thị.
Kể từ khi Lệ Vĩnh Duy được bố mình là Lệ Lâm Lăng mang về nhà họ Lệ, thì hắn đã không được thừa nhận. Bởi vì bà chủ nhà họ Lệ đã điều tra rồi, một mực nói hắn chỉ là một đứa con riêng. Tập đoàn Lệ thị cuối cùng sẽ thuộc về người anh cả Lệ Tuấn Hải, đứa con cùng bố khác mẹ thừa kế.
Lệ Vĩnh Duy không màng đến cái tập đoàn Lệ thị này, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc người khác không dòm ngó đến. Người để ý đến nhất chính là người chú Lệ Lâm Hùng.
Trước khi bà chủ nhà họ Lệ qua đời đã lập di chúc cho Lệ Lâm Hùng là người thừa kế thứ hai. Cho nên, nếu như Lệ Tuấn Hải xảy ra chuyện, không may qua đời, vậy thì người hưởng lợi nhất chính là người chú Lệ Lâm Hùng này.
Ngay từ đầu Lệ Vĩnh Duy đã nghi ngờ ông ta có liên quan đến vụ tai nạn này, ông ta là người có động cơ và đáng nghi nhất. Đợi đến khi Lệ Vĩnh Duy tìm được chứng cứ, nhất định sẽ giết chết Lệ Lâm Hùng.
Để đối phó với Lệ Lâm Hùng, lúc đó Lệ Vĩnh Duy đã đóng giả làm Lệ Tuấn Hải để đối phó với ông ta.
Nhưng cách làm này của Lệ Vĩnh Duy, Lệ Tuấn Hải kiên quyết không đồng ý, tính tình anh vốn hiền hòa, khá giống mẹ, khá là mềm lòng. Anh không muốn nhìn thấy máu mủ nhà họ Lệ cấu xé lẫn nhau, cho nên anh luôn không đồng ý để Lệ Vĩnh Duy đi điều tra, dù cho anh biết Lệ Lâm Hùng là người đáng nghi nhất.
Lệ Vĩnh Duy bừng tỉnh, nghĩ nghĩ đã đến lúc đi diễn kịch cùng người phụ nữ kia rồi.
“Anh cả, không còn chuyện gì nữa thì em về phòng trước đây. Anh nghỉ ngơi đi, có chỗ nào không khỏe thì nhớ bấm chuông gọi người đến.” Sau khi Lệ Vĩnh Duy biết bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nặng như vậy nên luôn lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.
Lệ Tuấn Hải đồng ý xong thì hắn mới đóng cửa đi ra ngoài.
Lệ Vĩnh Duy về phòng tân hôn rồi gọi Lý quản gia giúp hắn đeo mặt nạ da người cao cấp vào thật hoàn chỉnh rồi ngồi vào xe lăn.
Trước khi rời đi, Lý quản gia thở dài một hơi, cậu Vĩnh lại bắt đầu dọa mợ chủ rồi.
Cửa phòng nhanh chóng được mở ra, Hạ Vãn Song bưng một chiếc bánh kem rất đẹp bước vào, lần này còn đẹp hơn cả lần trước. Có điều Hạ Vãn Song nhìn thấy “Lệ Tuấn Hải” xanh xao ngồi trên xe lăn, thì khóe mắt bỗng thấy cay cay.
Đều là do sự tùy hứng của mình nên mới hại “Lệ Tuấn Hải” phải lo lắng cho cô như vậy, chắc chắn là không dễ chịu chút nào, cơ thể đã yếu đến như vậy rồi.
“Em về rồi sao.” Giọng nói khàn khàn như lần đầu gặp mặt.
Nhưng Hạ Vãn Song lại không cảm thấy khó nghe, nhìn những vết sẹo chằng chịt trên người anh, cũng không làm người ta cảm thấy sợ hãi hay ghê tởm nữa.
Hạ Vãn Song bước đến bên cạnh anh rồi đặt chiếc bánh kem lên bàn, sau đó quỳ xuống bên cạnh anh, “Nghe nói bệnh tình của anh lại nặng thêm rồi, xin lỗi… là em không tốt… đều tại sự tùy hứng của em, không nên chạy lung tung. Hơn nữa đêm tân hôn ấy, không phải là em cố ý, em… thật sự là rất sợ. Không ngờ ngay hôm đó đã kết hôn, hơn nữa còn phải, còn phải ngủ cùng giường với anh.”
Trong lòng Hạ Vãn Song bỗng nhiên tràn lên vẻ thương hại và thương xót sâu sắc đối với người đàn ông này, tuy ở bên nhau không lâu nhưng cô có thể cảm nhận được, anh là một người có trái tim lương thiện và cũng rất si tình.
“Anh biết. Anh không trách em.” Lệ Vĩnh Duy không ngờ cô lại nghe lời, dịu dàng xin lỗi mình như mèo con vậy.
Nhận được lời tha thứ của anh, khóe mắt Hạ Vãn Song rưng rưng, nước mắt từ từ tuôn rơi, cô áp mặt vào bàn tay đầy sẹo vì lửa để lại của Lệ Vĩnh Duy, rồi vuốt nhẹ lên nó, “Lúc đó chắc là đau lắm, bây giờ còn đau không?”
Lời hỏi thăm dịu dàng này của cô khiến cho trái tim như băng đá của Lệ Vĩnh Duy cũng dần dần hòa tan được một góc nhỏ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, đã lâu rồi không cảm nhận được tình cảm ấm áp và sự thật lòng của một người phụ nữ như vậy.
Bọn họ không biết, hai trái tim đang từ từ sát lại gần nhau hơn. Những tháng ngày sau này, trong chốn nhân gian phức tạp này, cứ thế sống nương tựa vào nhau.
“Tuấn Hải, sau này, em sẽ chăm sóc anh.” Hạ Vãn Song giống như đang thề vậy, lập lời thề son sắt.
Lệ Vĩnh Duy nhìn mái tóc đen nhánh trên mu bàn tay mình, anh đưa tay lên vuốt dọc theo mái tóc đen dài kia.
Người phụ nữ này ở trước mặt anh cả và ở trước mặt mình đúng là một trời một vực. Có điều Lệ Vĩnh Duy lúc này cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn hưởng thụ cảm giác ấm áp đã lâu không có.
“Vãn Song, em tự nhiên bỏ về, có phải là có người nào ức hiếp em không? Em nói cho anh biết, anh sẽ không bỏ qua cho hắn đâu, kể cả là Vĩnh Duy thì cũng không ngoại lệ.” Bỗng nhiên Lệ Vĩnh Duy muốn thăm dò ý tứ của cô.
Hạ Vãn Song sững người một lát, một lúc lâu sau mới nói, “Không ai ức hiếp em hết. Còn nữa, Vĩnh Duy cậu ấy cũng… rất kính trọng người chị dâu này.”
Hạ Vãn Song không muốn phá hỏng tình cảm anh em giữa hai người, hơn nữa có nói ra những chuyện này cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ làm hại thân thể anh mà thôi.
Việc này khiến cho Lệ Vĩnh Duy rất kinh ngạc, hắn tưởng người phụ nữ này nhất định sẽ nói xấu hắn trước mặt anh cả, nhưng không ngờ cô còn bảo vệ hình tượng của mình.
Lệ Vĩnh Duy nhìn dòng nước mắt trên mặt cô, bỗng nhiên đưa tay ra lau dòng nước mắt ấm ức kia đi. Tuy đeo mặt nạ da người nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được làn da trắng mịn của Hạ Vãn Song.
Hơn nữa từ chỗ hắn nhìn xuống, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy bờ ngực tròn trịa trắng như sữa của người phụ nữ này, không ngờ vóc dáng cô mảnh khảnh nhưng lại đầy đặn xinh đẹp như vậy.
Lệ Vĩnh Duy có chút khó thở, chỉ cảm thấy trong người như có một dòng nước nóng đang chảy xuống, hắn bỗng nhiên có dục vọng với người phụ nữ ở trước mặt này.
Lúc định mở lời thì hơi thở của hắn lại có chút ồm ồm, mơ hồ mang theo chút dục vọng, “Vãn Song, không phải em nói sẽ chăm sóc cho anh sao? Tối nay hãy bù đắp nuối tiếc đêm tân hôn kia đi.”
Hạ Vãn Song đang dựa vào mu bàn tay hắn bỗng nhiên ngẩn người ra, ý là muốn động phòng sao? Nhưng, nhưng cô vẫn chưa chuẩn bị xong.