CHƯƠNG 18: CHUNG CHĂN CHUNG GỐI
CHƯƠNG 18: CHUNG CHĂN CHUNG GỐI
Hạ Vãn Song cảm nhận được sức nóng không ngừng truyền tới từ người đàn ông ở phía sau, "Có chút, một chút xíu..."
Quả thực đâu chỉ một chút xíu thôi đâu, cô căng thẳng đến mức dường như nói không thành lời rồi, ngộ nhỡ 'Lệ Tuấn Hải' thực sự bộc phát thú tính thì biết làm sao?
"Đừng sợ, cơ thể không cần cứng nhắc như thế, nếu không đến khuya cũng không ngủ được đâu. Anh sẽ không đụng vào em đâu." Lệ Vĩnh Duy khàn giọng nói.
Hạ Vãn Song đổ mồ hôi, vậy cánh tay vắt ngang qua ngực cô, như có như không cọ vào người cô này, có được coi là đụng chạm không?
Hơi thở quanh người đàn ông này mang theo mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc vô cùng, lại rất ít mùi thuốc men. Mà hương thơm vị bạc hà này, không phải là mùi trên người Lệ Vĩnh Duy sao? Cuối cùng Hạ Vãn Song cũng nhớ ra.
Nhưng có thể là do hai người họ cùng dùng một loại sữa tắm có mùi thơm ấy chăng.
Hạ Vãn Song vừa nghĩ, cơ thể vừa không ngừng xê dịch.
Lệ Vĩnh Duy bị hương thơm trên người phụ nữ làm cho thấp thỏm không yên, vì vậy vội vàng thu gọn người phụ nữ trước thân mình vào lòng, đồng thời khống chế hai tay cô, tránh để cô đụng tới cơ thể của mình.
Nhưng Hạ Vãn Song tiếp xúc với hơi nóng trên cơ thể hắn, lại càng căng thẳng, mồ hơi vã ra như tắm, "Tuấn, Tuấn Hải, có thể thả lỏng một chút không, em nóng quá..."
"Gọi là ông xã!" Lệ Vĩnh Duy khẽ gầm một tiếng, giọng nói khàn khàn bỗng trở nên có chút đáng sợ.
Hạ Vãn Song cảm thấy tâm trạng của 'Lệ Tuấn Hải' đêm nay thực sự không ổn chút nào. Nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng từng chịu tổn thương nặng như vậy, tinh thần bất ổn cũng là điều bình thường. Vì vậy cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Dịu dàng nói: "Ông, ông xã, hai người nằm có hơi chật, hay là em ra ngủ trên ghế sofa nhé..."
Lệ Vĩnh Duy không đáp càng khiến cô thêm căng thẳng, rõ ràng không muốn cho mà.
Hạ Vãn Song cảm thấy cánh tay của hắn có lực mạnh như thế, chẳng giống người từng trọng thương chút nào, nhưng lấy lại tinh thần thì cô lại cảm thấy bản thân không nên nghi ngờ chồng mình như vậy. Liền nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
"Nhưng thực sự rất nóng, anh không nóng sao? Cũng không tốt cho sự trao đổi chất của da anh." Mặc dù mở điều hòa, nhưng Hạ Vãn Song vẫn cảm giác rất nóng.
"Anh không cảm thấy nóng, tĩnh tâm tự khắc sẽ thấy lạnh. Hơn nữa, nếu em thực sự thấy nóng quá, có thể cởi bớt quần áo ra, như vậy sẽ mát hơn đấy."
Lệ Vĩnh Duy thấp giọng nói, nhưng lời nói này lọt vào tai Hạ Vãn Song, sao giống như hắn đang trêu ghẹo cô thế nhỉ?
"Hay là anh tự tay cởi giúp em?"
Nghe thấy lời nói mập mờ của 'Lệ Tuấn Hải', Hạ Vãn Song nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, nắm chặt cổ áo lại. "Em thấy không nóng nữa rồi, thần kỳ thật..."
Ánh mắt Lệ Vĩnh Duy sầm xuống, mang theo chút ý cười, đúng là lý do vớ vẩn mà.
Thật ra hắn còn nóng hơn cô nhiều, vốn được che phủ một lớp da người cực kỳ giống thật, khó thông khí vô cùng. Thêm nữa cô lại không cẩn thận ma sát vào người hắn, càng khiến hắn nóng hơn, dần dần đến cả hô hấp cũng nặng nề hơn.
Hạ Vãn Song nghe tiếng hô hấp của hắn bên tai mình, cảm giác khủng hoảng trong lòng lập tức càng nặng nề, lên tiếng cầu xin: "Tuấn..." Bỗng nhớ ra 'Lệ Tuấn Hải' không thích mình gọi tên hắn, liền sửa lại nói: "Ông xã... Anh thả lỏng một chút được không? Sắp không thở nổi nữa rồi... "
Giọng nói ngọt ngào của phụ nữ rơi vào tai sao mà khó chống cự lại đến thế, bởi vậy Lệ Vĩnh Duy không tự chủ được mà thả lỏng chút sức lực ra, Hạ Vãn Song cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cơ thể cũng không cứng như trước nữa.
Có điều quả thực bản thân Lệ Vĩnh Duy cũng cảm thấy dễ chịu không ít.
Hai người yên lặng hồi lâu, khi Hạ Vãn Song tưởng rằng 'Lệ Tuấn Hải' đã ngủ, hắn lại lên tiếng nói chuyện.
"Vãn Song, em cảm thấy sống cùng Vĩnh Duy thế nào? Có thấy tính cách của nó rất tệ không?"
Hạ Vãn Song mấp máy đôi môi hồng đã căng thẳng đến khô lại, "Mặc dù đôi lúc chúng em có chút ý kiến không thể thỏa hiệp được. Nhưng em biết thực ra Lệ Vĩnh Duy rất quan tâm đến anh trai của mình là anh đấy, vì vậy anh ta làm gì chắc đều vì quá lo cho anh thôi. Đương nhiên cũng không có ý trách cứ hay tha thứ gì đâu."
Nghe Hạ Vãn Song nói vậy, Lệ Tuấn Hải bỗng mềm lòng, thì ra trong lòng người phụ nữ này cũng không ghét anh đến thế. "Mong rằng em có thể đối xử tốt với nó một chút, bao dung nó nhiều hơn."
Lệ Vĩnh Duy nói xong mới phát hiện ra mình vừa nói gì, có lẽ trong tiềm thức của hắn, hắn cũng hi vọng người phụ nữ này đừng dùng thái độ này đối xử với hắn, dù sao nhìn cô dịu dàng với anh trai mình như vậy, mà lại nhe nanh múa vuốt khi đối xử với mình.
Hạ Vãn Song gật đầu, sau khi ý thức được hắn không nhìn thấy mình mới mở miệng, "Đó là điều đương nhiên, em là chị dâu, chắc chắn phải rộng lượng rồi..."
"Câm miệng! Không được phép nhắc đến từ chị dâu!" Bỗng nhiên Lệ Vĩnh Duy khẽ quát lên một tiếng.
Đêm nay Hạ Vãn Song bị hắn hù dọa mấy lần, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
Một lát sau mới mở miệng nói, "Anh phải mau lành lại đấy, nếu không Vĩnh Duy sẽ luôn sống trong sự áy náy và tự trách bản thân, đây là điều anh không muốn thấy phải không?"
Tâm trạng nóng giận trong lòng Lệ Vĩnh Duy đã bị câu nói này trấn an hoàn toàn, đánh trúng những gì trong lòng hắn. Hắn bỗng cảm thấy người phụ nữ này cũng rất tâm lý.
"Ừm. Ngủ đi." Cuối cùng Lệ Vĩnh Duy cũng không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí lập tức dịu xuống, Hạ Vãn Song dần dần thả lỏng cơ thể, nhưng vừa xoay người một cái đã khiến cơn buồn ngủ cô tích cóp nhặt nhạnh nãy giờ tiêu tan. Hình như cô đã sờ phải cái gì đó không nên sờ thì phải.
Hạ Vãn Song vô thức xê người ra một chút, muốn cách xa hơn, lại bị Lệ Vĩnh Duy ôm chặt, kéo giật về trong lòng.
"Đừng lộn xộn, nếu không anh "ăn" em!" Người đàn ông phía sau mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
Hạ Vãn Song bị dọa đến mức sắp khóc, cho dù cô không hiểu chuyện, cũng biết chữ "ăn" này có ý gì.
Có điều nghĩ lại, không phải Lệ Tuấn Hải bị ngọn lửa lớn thiêu cháy cả người sao? Sao vẫn còn "chức năng" này?
Lúc này cô bị dọa đến mức không dám thở mạnh, chỉ mong trời mau sáng. Sau này cũng không biết phải làm sao cho thỏa nữa...
"Sợ anh sao?" Hơi thở bất ổn của đàn ông phảng phất bên tai, "Cứ ngoan ngoãn thì sẽ chẳng sao cả."
Quả thực Lệ Vĩnh Duy đương nhiên sẽ không thực sự "muốn" cô, trước khi chưa biết được mục đích cô vào nhà họ Lệ, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Hạ Vãn Song chẳng muốn ngoan ngoãn chút nào, nghĩ đến đây, nói không chừng cứ tiếp tục như vậy, cả đêm sẽ chẳng thể chợp mắt nổi. Vì vậy cô thừa dịp 'Lệ Tuấn Hải' không chú ý, xoay người một cái trực tiếp xuống giường, nhanh như chớp chạy đến chỗ ghế sofa.
"Anh Lệ, em vẫn nên ngủ trên ghế sofa thì hơn ..."
Bắt cô làm chuyện đó cùng một người không quen, cô tuyệt đối không thể chấp nhận được. Hơn nữa gương mặt quái dị đến đáng sợ khi bị ngọn lửa lớn chiếm đoạt vẫn quanh quẩn trong đầu cô, không tài nào xua đi được. Khi vẫn chưa có bất kỳ tình cảm gì, muốn đón nhận một người như vậy là khó khăn vô cùng.
Trong lòng Lệ Vĩnh Duy lập tức trống rỗng, không hiểu sao trong lòng cũng trống vắng theo, tiếp đó mới lên tiếng: "Em không cần sợ hãi, từ ngày mai, anh không thể chung chăn chung gối với em nữa rồi."
"Anh muốn đi đâu?" Hạ Vãn Song sững sờ, với tình trạng bây giờ của anh còn có thể ra ngoài được sao?
"Anh phải tiến hành vật lý trị liệu một tuần, em cứ ngoan ngoãn đi, đừng làm chuyện xấu gì." Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy mang theo một tia cân nhắc.
"Ai đến chăm sóc anh?"
"Có bác sĩ Trần ở đây, không cần lo lắng." Không ngờ người phụ nữ này lại quan tâm đến anh cả như vậy.
Hạ Vãn Song cân nhắc một chút, vẫn lên tiếng, "Vậy em có thể vào trong chăm sóc anh không?" Những lời cô nói chẳng phải là lời nói suông thôi đâu.
"Không cần đâu." Bây giờ vẫn không thể để cô biết bệnh tình thực sự của anh cả, Lệ Vĩnh Duy cũng đột nhiên nghĩ đến điểm này.
"Vậy Vĩnh Duy thì sao? Có phải anh ta cũng được vào không?"
Thấy cô nhắc đến mình, Lệ Vĩnh Duy ngầm nheo mắt, "Có ý gì?"
"Em chỉ là tò mò, vì sao em không thể vào?" Hạ Vãn Song thì thầm nói.
Lệ Vĩnh Duy híp mắt lại, cô đang ghen với hắn sao? Bởi vì em trai có thể vào, mà bản thân cô là vợ lại không thể?
"Không có sao trăng gì hết, tình cảm của chúng ta vẫn chưa đến mức đó. Anh cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng đó của anh. Em nhát gan thế, anh sợ sẽ dọa đến em."
Lệ Vĩnh Duy vươn mình, vừa rồi nằm trên giường cùng phụ nữ đúng là khiến hắn chịu thiệt vô cùng. Quả nhiên chưa từng có người phụ nữ nào có được kết quả này. Có điều anh sẽ không nảy sinh tình cảm với một người phụ nữ có mưu đồ bất chính.
"Hạ Vãn Song."
Hạ Vãn Song vốn đã ngủ rồi, nào ngờ người đàn ông này lại mở miệng nói chuyện. Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ hỏi: "Sao thế?"
"Lúc anh không ở đó, em đừng cãi nhau với Vĩnh Duy đấy, làm giống như những gì anh vừa nói, bao dung nó nhiều chút, chung sống hòa thuận với nó. Đừng động tí là chạy về nhà mẹ đẻ."
Hạ Vãn Song không ngờ anh sẽ nói chuyện này, hơn nữa nếu không phải không muốn anh càng tức giận, cô sớm đã nói hết toàn bộ những chuyện Vĩnh Duy ra lâu rồi. Buồn bực đáp lại: "Biết rồi."
Nhưng trong lòng cô lại đang nghĩ những lời này phải nói với Lệ Vĩnh Duy mới phải, nếu không phải hắn gây chuyện, cô cũng sẽ không tùy hứng có biết không?
Lệ Vĩnh Duy nói ra những lời này là vì không muốn anh cả vì chuyện này mà bắt hắn đến nhà họ Du tìm người, đúng là mất mặt chết được.
Hạ Vãn Song nằm một lúc, vẫn cảm thấy không cam lòng. Dựa vào cái gì mà bản thân cô phải để Lệ Vĩnh Duy tùy ý bắt nạt?
"Tuấn Hải, hay là chúng ta dời phòng cưới xuống tầng một đi?"
"Sao thế?" Người phụ nữ này không biết lại muốn giở trò gì đây.
"Em thấy em trai anh hình như rất thích phòng tắm trong phòng cưới của chúng ta, chi bằng nhường cho anh ta đi."
Lệ Vĩnh Duy không biết nên khóc hay nên cười nữa, người phụ nữ này đang ngầm ám chỉ chuyện tắm rửa trong phòng tắm lúc trước. Rõ ràng hắn bị nhìn thấy hết, cô có thiệt gì đâu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại thấy lúc đó cô thật đáng yêu, nên đùa giỡn một chút.
Cô chỉ muốn anh hỏi cô tại sao phải nhường cho hắn, vậy mà Lệ Vĩnh Duy nhất quyết không hỏi. Trực tiếp cự tuyệt, "Không cần đổi, sau này anh bảo nó không được tùy tiện vào là được rồi. Nếu không tùy tiện bị ai đó nhìn thấy, lại chịu thiệt thòi."
Hạ Vãn Song suýt nữa sặc nước miếng mà chết, chịu thiệt? Rốt cuộc là ai chịu thiệt chứ?! Xem ra cái tên Lệ Vĩnh Duy quấy phá như vậy là có lý cả, có một ông anh cưng chiều vô điều kiện như thế này, không, quả thực là quá yêu chiều rồi. Hắn sao có thể hiểu chuyện được chứ?
Mặc dù cảm thấy bản thân mình không thể so bì với vị trí của Lệ Vĩnh Duy, nhưng cô vẫn tự an ủi bản thân, dù sao người anh thích là cô gái Nhã Linh kia, cũng chẳng phải cô.
Từ từ chìm vào giấc ngủ, ngủ trên ghế sofa cũng không tổi nhỉ.
Nhưng người nào đó ngủ một mình thấy rất khó ngủ, trằn trọc cả đêm vẫn không tài nào chợp mắt nổi.
Hạ Vãn Song cảm nhận được sức nóng không ngừng truyền tới từ người đàn ông ở phía sau, "Có chút, một chút xíu..."
Quả thực đâu chỉ một chút xíu thôi đâu, cô căng thẳng đến mức dường như nói không thành lời rồi, ngộ nhỡ 'Lệ Tuấn Hải' thực sự bộc phát thú tính thì biết làm sao?
"Đừng sợ, cơ thể không cần cứng nhắc như thế, nếu không đến khuya cũng không ngủ được đâu. Anh sẽ không đụng vào em đâu." Lệ Vĩnh Duy khàn giọng nói.
Hạ Vãn Song đổ mồ hôi, vậy cánh tay vắt ngang qua ngực cô, như có như không cọ vào người cô này, có được coi là đụng chạm không?
Hơi thở quanh người đàn ông này mang theo mùi bạc hà thơm ngát quen thuộc vô cùng, lại rất ít mùi thuốc men. Mà hương thơm vị bạc hà này, không phải là mùi trên người Lệ Vĩnh Duy sao? Cuối cùng Hạ Vãn Song cũng nhớ ra.
Nhưng có thể là do hai người họ cùng dùng một loại sữa tắm có mùi thơm ấy chăng.
Hạ Vãn Song vừa nghĩ, cơ thể vừa không ngừng xê dịch.
Lệ Vĩnh Duy bị hương thơm trên người phụ nữ làm cho thấp thỏm không yên, vì vậy vội vàng thu gọn người phụ nữ trước thân mình vào lòng, đồng thời khống chế hai tay cô, tránh để cô đụng tới cơ thể của mình.
Nhưng Hạ Vãn Song tiếp xúc với hơi nóng trên cơ thể hắn, lại càng căng thẳng, mồ hơi vã ra như tắm, "Tuấn, Tuấn Hải, có thể thả lỏng một chút không, em nóng quá..."
"Gọi là ông xã!" Lệ Vĩnh Duy khẽ gầm một tiếng, giọng nói khàn khàn bỗng trở nên có chút đáng sợ.
Hạ Vãn Song cảm thấy tâm trạng của 'Lệ Tuấn Hải' đêm nay thực sự không ổn chút nào. Nhưng suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, dù sao anh cũng từng chịu tổn thương nặng như vậy, tinh thần bất ổn cũng là điều bình thường. Vì vậy cũng ngoan ngoãn nghe lời hắn.
Dịu dàng nói: "Ông, ông xã, hai người nằm có hơi chật, hay là em ra ngủ trên ghế sofa nhé..."
Lệ Vĩnh Duy không đáp càng khiến cô thêm căng thẳng, rõ ràng không muốn cho mà.
Hạ Vãn Song cảm thấy cánh tay của hắn có lực mạnh như thế, chẳng giống người từng trọng thương chút nào, nhưng lấy lại tinh thần thì cô lại cảm thấy bản thân không nên nghi ngờ chồng mình như vậy. Liền nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
"Nhưng thực sự rất nóng, anh không nóng sao? Cũng không tốt cho sự trao đổi chất của da anh." Mặc dù mở điều hòa, nhưng Hạ Vãn Song vẫn cảm giác rất nóng.
"Anh không cảm thấy nóng, tĩnh tâm tự khắc sẽ thấy lạnh. Hơn nữa, nếu em thực sự thấy nóng quá, có thể cởi bớt quần áo ra, như vậy sẽ mát hơn đấy."
Lệ Vĩnh Duy thấp giọng nói, nhưng lời nói này lọt vào tai Hạ Vãn Song, sao giống như hắn đang trêu ghẹo cô thế nhỉ?
"Hay là anh tự tay cởi giúp em?"
Nghe thấy lời nói mập mờ của 'Lệ Tuấn Hải', Hạ Vãn Song nhanh chóng thoát khỏi tay hắn, nắm chặt cổ áo lại. "Em thấy không nóng nữa rồi, thần kỳ thật..."
Ánh mắt Lệ Vĩnh Duy sầm xuống, mang theo chút ý cười, đúng là lý do vớ vẩn mà.
Thật ra hắn còn nóng hơn cô nhiều, vốn được che phủ một lớp da người cực kỳ giống thật, khó thông khí vô cùng. Thêm nữa cô lại không cẩn thận ma sát vào người hắn, càng khiến hắn nóng hơn, dần dần đến cả hô hấp cũng nặng nề hơn.
Hạ Vãn Song nghe tiếng hô hấp của hắn bên tai mình, cảm giác khủng hoảng trong lòng lập tức càng nặng nề, lên tiếng cầu xin: "Tuấn..." Bỗng nhớ ra 'Lệ Tuấn Hải' không thích mình gọi tên hắn, liền sửa lại nói: "Ông xã... Anh thả lỏng một chút được không? Sắp không thở nổi nữa rồi... "
Giọng nói ngọt ngào của phụ nữ rơi vào tai sao mà khó chống cự lại đến thế, bởi vậy Lệ Vĩnh Duy không tự chủ được mà thả lỏng chút sức lực ra, Hạ Vãn Song cũng thoải mái hơn rất nhiều. Cơ thể cũng không cứng như trước nữa.
Có điều quả thực bản thân Lệ Vĩnh Duy cũng cảm thấy dễ chịu không ít.
Hai người yên lặng hồi lâu, khi Hạ Vãn Song tưởng rằng 'Lệ Tuấn Hải' đã ngủ, hắn lại lên tiếng nói chuyện.
"Vãn Song, em cảm thấy sống cùng Vĩnh Duy thế nào? Có thấy tính cách của nó rất tệ không?"
Hạ Vãn Song mấp máy đôi môi hồng đã căng thẳng đến khô lại, "Mặc dù đôi lúc chúng em có chút ý kiến không thể thỏa hiệp được. Nhưng em biết thực ra Lệ Vĩnh Duy rất quan tâm đến anh trai của mình là anh đấy, vì vậy anh ta làm gì chắc đều vì quá lo cho anh thôi. Đương nhiên cũng không có ý trách cứ hay tha thứ gì đâu."
Nghe Hạ Vãn Song nói vậy, Lệ Tuấn Hải bỗng mềm lòng, thì ra trong lòng người phụ nữ này cũng không ghét anh đến thế. "Mong rằng em có thể đối xử tốt với nó một chút, bao dung nó nhiều hơn."
Lệ Vĩnh Duy nói xong mới phát hiện ra mình vừa nói gì, có lẽ trong tiềm thức của hắn, hắn cũng hi vọng người phụ nữ này đừng dùng thái độ này đối xử với hắn, dù sao nhìn cô dịu dàng với anh trai mình như vậy, mà lại nhe nanh múa vuốt khi đối xử với mình.
Hạ Vãn Song gật đầu, sau khi ý thức được hắn không nhìn thấy mình mới mở miệng, "Đó là điều đương nhiên, em là chị dâu, chắc chắn phải rộng lượng rồi..."
"Câm miệng! Không được phép nhắc đến từ chị dâu!" Bỗng nhiên Lệ Vĩnh Duy khẽ quát lên một tiếng.
Đêm nay Hạ Vãn Song bị hắn hù dọa mấy lần, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.
Một lát sau mới mở miệng nói, "Anh phải mau lành lại đấy, nếu không Vĩnh Duy sẽ luôn sống trong sự áy náy và tự trách bản thân, đây là điều anh không muốn thấy phải không?"
Tâm trạng nóng giận trong lòng Lệ Vĩnh Duy đã bị câu nói này trấn an hoàn toàn, đánh trúng những gì trong lòng hắn. Hắn bỗng cảm thấy người phụ nữ này cũng rất tâm lý.
"Ừm. Ngủ đi." Cuối cùng Lệ Vĩnh Duy cũng không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí lập tức dịu xuống, Hạ Vãn Song dần dần thả lỏng cơ thể, nhưng vừa xoay người một cái đã khiến cơn buồn ngủ cô tích cóp nhặt nhạnh nãy giờ tiêu tan. Hình như cô đã sờ phải cái gì đó không nên sờ thì phải.
Hạ Vãn Song vô thức xê người ra một chút, muốn cách xa hơn, lại bị Lệ Vĩnh Duy ôm chặt, kéo giật về trong lòng.
"Đừng lộn xộn, nếu không anh "ăn" em!" Người đàn ông phía sau mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô.
Hạ Vãn Song bị dọa đến mức sắp khóc, cho dù cô không hiểu chuyện, cũng biết chữ "ăn" này có ý gì.
Có điều nghĩ lại, không phải Lệ Tuấn Hải bị ngọn lửa lớn thiêu cháy cả người sao? Sao vẫn còn "chức năng" này?
Lúc này cô bị dọa đến mức không dám thở mạnh, chỉ mong trời mau sáng. Sau này cũng không biết phải làm sao cho thỏa nữa...
"Sợ anh sao?" Hơi thở bất ổn của đàn ông phảng phất bên tai, "Cứ ngoan ngoãn thì sẽ chẳng sao cả."
Quả thực Lệ Vĩnh Duy đương nhiên sẽ không thực sự "muốn" cô, trước khi chưa biết được mục đích cô vào nhà họ Lệ, từ đầu đến cuối luôn cảm thấy có chút không thoải mái.
Hạ Vãn Song chẳng muốn ngoan ngoãn chút nào, nghĩ đến đây, nói không chừng cứ tiếp tục như vậy, cả đêm sẽ chẳng thể chợp mắt nổi. Vì vậy cô thừa dịp 'Lệ Tuấn Hải' không chú ý, xoay người một cái trực tiếp xuống giường, nhanh như chớp chạy đến chỗ ghế sofa.
"Anh Lệ, em vẫn nên ngủ trên ghế sofa thì hơn ..."
Bắt cô làm chuyện đó cùng một người không quen, cô tuyệt đối không thể chấp nhận được. Hơn nữa gương mặt quái dị đến đáng sợ khi bị ngọn lửa lớn chiếm đoạt vẫn quanh quẩn trong đầu cô, không tài nào xua đi được. Khi vẫn chưa có bất kỳ tình cảm gì, muốn đón nhận một người như vậy là khó khăn vô cùng.
Trong lòng Lệ Vĩnh Duy lập tức trống rỗng, không hiểu sao trong lòng cũng trống vắng theo, tiếp đó mới lên tiếng: "Em không cần sợ hãi, từ ngày mai, anh không thể chung chăn chung gối với em nữa rồi."
"Anh muốn đi đâu?" Hạ Vãn Song sững sờ, với tình trạng bây giờ của anh còn có thể ra ngoài được sao?
"Anh phải tiến hành vật lý trị liệu một tuần, em cứ ngoan ngoãn đi, đừng làm chuyện xấu gì." Giọng nói của Lệ Vĩnh Duy mang theo một tia cân nhắc.
"Ai đến chăm sóc anh?"
"Có bác sĩ Trần ở đây, không cần lo lắng." Không ngờ người phụ nữ này lại quan tâm đến anh cả như vậy.
Hạ Vãn Song cân nhắc một chút, vẫn lên tiếng, "Vậy em có thể vào trong chăm sóc anh không?" Những lời cô nói chẳng phải là lời nói suông thôi đâu.
"Không cần đâu." Bây giờ vẫn không thể để cô biết bệnh tình thực sự của anh cả, Lệ Vĩnh Duy cũng đột nhiên nghĩ đến điểm này.
"Vậy Vĩnh Duy thì sao? Có phải anh ta cũng được vào không?"
Thấy cô nhắc đến mình, Lệ Vĩnh Duy ngầm nheo mắt, "Có ý gì?"
"Em chỉ là tò mò, vì sao em không thể vào?" Hạ Vãn Song thì thầm nói.
Lệ Vĩnh Duy híp mắt lại, cô đang ghen với hắn sao? Bởi vì em trai có thể vào, mà bản thân cô là vợ lại không thể?
"Không có sao trăng gì hết, tình cảm của chúng ta vẫn chưa đến mức đó. Anh cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng đó của anh. Em nhát gan thế, anh sợ sẽ dọa đến em."
Lệ Vĩnh Duy vươn mình, vừa rồi nằm trên giường cùng phụ nữ đúng là khiến hắn chịu thiệt vô cùng. Quả nhiên chưa từng có người phụ nữ nào có được kết quả này. Có điều anh sẽ không nảy sinh tình cảm với một người phụ nữ có mưu đồ bất chính.
"Hạ Vãn Song."
Hạ Vãn Song vốn đã ngủ rồi, nào ngờ người đàn ông này lại mở miệng nói chuyện. Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ hỏi: "Sao thế?"
"Lúc anh không ở đó, em đừng cãi nhau với Vĩnh Duy đấy, làm giống như những gì anh vừa nói, bao dung nó nhiều chút, chung sống hòa thuận với nó. Đừng động tí là chạy về nhà mẹ đẻ."
Hạ Vãn Song không ngờ anh sẽ nói chuyện này, hơn nữa nếu không phải không muốn anh càng tức giận, cô sớm đã nói hết toàn bộ những chuyện Vĩnh Duy ra lâu rồi. Buồn bực đáp lại: "Biết rồi."
Nhưng trong lòng cô lại đang nghĩ những lời này phải nói với Lệ Vĩnh Duy mới phải, nếu không phải hắn gây chuyện, cô cũng sẽ không tùy hứng có biết không?
Lệ Vĩnh Duy nói ra những lời này là vì không muốn anh cả vì chuyện này mà bắt hắn đến nhà họ Du tìm người, đúng là mất mặt chết được.
Hạ Vãn Song nằm một lúc, vẫn cảm thấy không cam lòng. Dựa vào cái gì mà bản thân cô phải để Lệ Vĩnh Duy tùy ý bắt nạt?
"Tuấn Hải, hay là chúng ta dời phòng cưới xuống tầng một đi?"
"Sao thế?" Người phụ nữ này không biết lại muốn giở trò gì đây.
"Em thấy em trai anh hình như rất thích phòng tắm trong phòng cưới của chúng ta, chi bằng nhường cho anh ta đi."
Lệ Vĩnh Duy không biết nên khóc hay nên cười nữa, người phụ nữ này đang ngầm ám chỉ chuyện tắm rửa trong phòng tắm lúc trước. Rõ ràng hắn bị nhìn thấy hết, cô có thiệt gì đâu. Nhưng bây giờ nghĩ lại, ngược lại thấy lúc đó cô thật đáng yêu, nên đùa giỡn một chút.
Cô chỉ muốn anh hỏi cô tại sao phải nhường cho hắn, vậy mà Lệ Vĩnh Duy nhất quyết không hỏi. Trực tiếp cự tuyệt, "Không cần đổi, sau này anh bảo nó không được tùy tiện vào là được rồi. Nếu không tùy tiện bị ai đó nhìn thấy, lại chịu thiệt thòi."
Hạ Vãn Song suýt nữa sặc nước miếng mà chết, chịu thiệt? Rốt cuộc là ai chịu thiệt chứ?! Xem ra cái tên Lệ Vĩnh Duy quấy phá như vậy là có lý cả, có một ông anh cưng chiều vô điều kiện như thế này, không, quả thực là quá yêu chiều rồi. Hắn sao có thể hiểu chuyện được chứ?
Mặc dù cảm thấy bản thân mình không thể so bì với vị trí của Lệ Vĩnh Duy, nhưng cô vẫn tự an ủi bản thân, dù sao người anh thích là cô gái Nhã Linh kia, cũng chẳng phải cô.
Từ từ chìm vào giấc ngủ, ngủ trên ghế sofa cũng không tổi nhỉ.
Nhưng người nào đó ngủ một mình thấy rất khó ngủ, trằn trọc cả đêm vẫn không tài nào chợp mắt nổi.