CHƯƠNG 25: LAU NGƯỜI ĐẦY SÓNG GIÓ
CHƯƠNG 25: LAU NGƯỜI ĐẦY SÓNG GIÓ
Lệ Vĩnh Duy đã cởi bỏ áo khoác và áo trong dính máu, nửa trần ngồi trên ghế sofa, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ. Ly rượu lóng lánh trong suốt đong đưa, mượn rượu giải sầu, buồn càng thêm buồn.
Nhìn bộ dạng người đàn ông này, Hạ Vãn Song bỗng cảm thấy hắn có chuyện lo nghĩ. Mím môi một lúc, cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Lệ Vĩnh Duy liếc nhìn Hạ Vãn Song, cũng không trả lời câu hỏi của cô, uống một hơi hết ly rượu trong tay, giọng nói lạnh nhạt cười nói:
“Cam lòng đi lên sao? Còn tưởng cô có bản lĩnh muốn trốn chứ.”
Thực ra sâu trong lòng Hạ Vãn Song vẫn lo lắng cho vết thương của Lệ Vĩnh Duy, dù sao thì hắn cũng cứu mình một mạng. Chuyện này và sự khinh thường của hắn là hai chuyện khác nhau, vốn không nên xem là một, nhưng khi nhìn thấy hắn, Hạ Vãn Song vẫn không kiềm được sự tức giận.
Hạ Vãn Song trừng mắt, nhìn thấy người đàn ông này rũ lông mi, tại sao sau khi hắn ra ngoài một chuyến, cả người lại thay đổi rồi? Giống như mang theo cả bầu tâm sự quay về vậy. Cô thầm thở dài, cuối cùng không tranh luận với Lệ Vĩnh Duy nữa. Khéo léo đi tới.
Hạ Vãn Song cẩn thận vén miếng vải xô trên bả vai hắn ra, khẽ nhíu mày, rốt cuộc người đàn ông này đã làm gì vậy? Vết thương mới vừa được xử lý xong, lại bị rách ra, máu đỏ thẫm khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bởi vì thời gian đã lâu, vết máu kia đã sớm khiến vải xô dính vào thịt, khi Hạ Vãn Song đưa tay xé ra đã cảm thấy đau. Lệ Vĩnh Duy lại không chút phản ứng, dường như cơ thể không giống như của hắn vậy.
“Lệ Vĩnh Duy...”
Hạ Vãn Song nhíu mày muốn hắn nếu cảm thấy đau thì đừng chịu đựng, cô sẽ không cười hắn.
Thế nhưng lại bị người đàn ông này dùng lực ôm lấy eo, cô lập tức ngã vào lòng hắn:
“Hạ Vãn Song, biết uống rượu không? Con gái nhà giàu như cô, chắc hẳn sẽ biết chứ?”
Hạ Vãn Song không dám giãy giụa, vết thương của hắn ngay cạnh, sợ máu sẽ chảy nghiêm trọng hơn. Chỉ nhẹ giọng trách mắng:
“Lệ Vĩnh Duy, anh yên phận chút, để tôi xử lý vết thương cho anh trước đã, bằng không nhiễm trùng thì anh ráng mà chịu!”
“À, vết thương nhỏ này, không có gì nghiêm trọng cả, trước kia còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Giọng điệu của Lệ Vĩnh Duy bình thản giống như chuyện cơm bữa vậy.
Hạ Vãn Song chớp mắt không nói, thế nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ: Xem ra đứng đầu trong giới kinh doanh của thành phố W này cũng không dễ, khẳng định đã từng bị rất nhiều người ám sát hay đối mặt với đủ loại chuyện nguy hiểm, dù sao thì cái thứ nhân tính này thực sự quá đen tối rồi.
Lệ Vĩnh Duy bỗng vùi đầu vào Hạ Vãn Song, Hạ Vãn Song lại hít ngụm khí lạnh, thế nhưng cô không dám tùy tiện lộn xộn, lỡ không cẩn thận khiến hắn bùng lên, tên nào đó lại hóa thành cầm thú thì không hay. Còn một nguyên nhân nữa... Hạ Vãn Song cũng không biết tại sao mình lại không đành lòng đẩy hắn ra...
Hai người âm thầm đè nén tâm tư, mỗi người đều có chuyện bản thân khó làm được, đồng thời cũng là gian khổ cần phải giải quyết.
Không biết nghĩ tới điều gì, Lệ Vĩnh Duy dùng sức ôm chặt lấy Hạ Vãn Song, khoảng cách hai người càng thêm dính sát.
Lúc này Lệ Vĩnh Duy quá dịu dàng, giống như một con thú nhỏ đang bị thương vậy, ngoan ngoãn nằm rạp xuống muốn tìm kiếm sự thoải mái. Hạ Vãn Song đã quên, thú vẫn luôn là thú, nếu thú tính bộc phát lên, bản thân có thể sẽ bị ăn đến không còn mẩu vụn nào.
Lệ Vĩnh Duy vẫn đang dùng lực ôm lấy Hạ Vãn Song, hai cánh tay dùng sức khiến cô khó thở.
Quả nhiên khoảng một phút sau, động tác của người đàn ông này bắt đầu không yên phận.
Có vết xe đổ trước đó, Hạ Vãn Song không thể không nghĩ đến phương diện kia, người đàn ông này nhất định sẽ không có lòng tốt!
“Lệ, Lệ Vĩnh Duy, tôi giúp anh xử lý vết thương trước đã...”
Hạ Vãn Song chỉ có thể ám chỉ để hắn dời đi ý nghĩ đen tối trong đầu.
Người đàn ông chiếm đoạt như hắn cuối cùng cũng chịu thả cô ra, lúc này gương mặt của Hạ Vãn Song sớm đã giống như con tôm chín vậy, đỏ bừng, xinh đẹp đáng yêu.
Ánh mắt của Lệ Vĩnh Duy trầm xuống, nháy mắt muốn bổ nhào về phía người phụ nữ này.
Thế nhưng người phụ nữ này đang dùng động tác nhẹ nhàng và vẻ mặt nghiêm túc băng bó vết thương cho hắn, khiến hắn không nỡ cắt ngang cô.
Bởi vì trước đây khi ở nhà họ Du thường bị thương, cho nên kỹ thuật băng bó vết thương của cô cũng xem như thuần thục. Sau khi làm sạch vết thương liền lấy băng dán cá nhân và vải xô mới ở trong hộp cấp cứu băng bó và dán cho hắn.
Cuối cùng thắt thành hình con bướm, Lệ Vĩnh Duy ghét bỏ liếc nhìn, nhưng vẫn không nói gì.
“Được rồi, sau này đừng thô lỗ như vậy nữa, làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Cơ thể của mình cũng không thương tiếc thì sẽ không có ai thương tiếc thay anh đâu.”
Hạ Vãn Song không nhịn được càm ràm vài câu, vết thương này rõ ràng là do Lệ Vĩnh Duy dùng sức quá mạnh mới nứt toác ra như vậy.
Lệ Vĩnh Duy nghe xong liền ngây người, dường như đã rất nhiều năm không có ai quan tâm mình như vậy. Ánh mắt hắn dần nhuộm cảm xúc không tên, cổ họng co lại.
Hạ Vãn Song vẫn đang lải nhải, bỗng ngẩng đầu, vừa hay chạm vào đôi mắt âm u của Lệ Vĩnh Duy, trái tim liền đập loạn nhịp.
“Tôi, tôi đi pha nước nóng để anh lau người…”
Nói xong liền vội vàng xông vào phòng tắm.
Dựa lên cửa không ngừng thở dốc, trời ạ, tại sao mình lại như vậy chứ? Không phải đối mặt với người mình thích tim mới đập nhanh sao? Không đúng, nhất định là Lệ Vĩnh Duy quá quyến rũ! Nhất định là vậy. Hạ Vãn Song nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, trong mắt đã hiện lên một tầng hơi nước.
Bỗng nhiên cô mở nước lạnh, hất lên mặt, bình tĩnh lại! Nhanh chóng đỡ hơn.
Mấy phút sau, người nào đó vẫn mang gượng mặt đỏ như trái táo bê nước ấm ra ngoài.
Thế nhưng khuôn mặt của người đàn ông kia lúc này lại khiến Hạ Vãn Song ngây người.
Trán của Lệ Vĩnh Duy dường như có sự u buồn khiến người ta không kiềm lòng được muốn gạt đi thay hắn.
Hạ Vãn Song nhẹ nhàng bưng chậu nước để xuống đất, lấy khăn mặt thấm nước, sau đó vắt khô. Bắt đầu lau xung quanh vết thương của Lệ Vĩnh Duy, định lau sạch vết máu kia đi.
Lệ Vĩnh Duy cũng không nói gì, yên lặng đợi cô lau cho mình. Nhiệt độ vừa đủ, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Da thịt khỏe thịt màu đồng lộ ra ngày một nhiều, Hạ Vãn Song cảm thấy bản thân căng thẳng. Da thịt vô cùng nhẵn mịn, Hạ Vãn Song không biết Lệ Vĩnh Duy đã bảo vệ da của mình nhiều thế nào để có thể phẫu thuật ghép da cho Lệ Tuấn Hải.
Giống như chịu hình phạt vậy, cuối cùng Hạ Vãn Song cũng lau sạch sẽ vai và lưng cho Lệ Vĩnh Duy. Nơi nào tay hắn không thể chạm đến, Hạ Vãn Song đều lau sạch sẽ.
“Lệ Vĩnh Duy, những chỗ còn lại anh tự lau đi. Tôi đổi chậu nước khác cho anh.”
Nói xong, Hạ Vãn Song khom lưng bưng chậu nước đi vào phòng tắm. Rất nhanh đưa nước sạch và khăn mặt cho Lệ Vĩnh Duy.
“Tôi không biết lau.”
Lệ Vĩnh Duy thờ ơ liếc nhìn Hạ Vãn Song, nhưng ý tứ trong mắt lại không rõ ràng.
Hạ Vãn Song nghe câu nói bất ngờ của anh mà suýt nữa tức hộc máu.
“Anh không có tay à? Tay cũng không bị thương!”
Người đàn ông này không phải rõ ràng là ý kia sao? Ở lại thêm nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hạ Vãn Song lui ra sau một bước, muốn rời khỏi căn phòng này, nhưng lại bị Lệ Vĩnh Duy kéo lại, trực tiếp túm lấy cổ tay cô.
“Tiếp tục lau cho tôi.”
Giọng nói như ma quỷ kia của Lệ Vĩnh Duy lại đến rồi, trong giọng điệu tràn ngập uy hiếp cảnh cáo.
Hạ Vãn Song cau mày, lạnh lùng nói:
“Lệ Vĩnh Duy, anh có hiểu thế nào là tôn trọng người khác và tôn trọng bản thân mình không? Tôi là vợ của anh trai anh, lau lưng cho anh đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nhưng nếu như anh làm chuyện khác, anh không thấy có lỗi với người anh đang nằm trên giường sao? Anh ấy dùng mạng sống của mình để đổi lấy anh, anh báo đáp anh ấy như vậy sao?”
Sau khi nhìn thấy bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nghiêm trọng như vậy, trong lòng Hạ Vãn Song càng thêm thương anh. Vậy nên càng không hiểu Lệ Vĩnh Duy này đang nghĩ cái gì, lại đối với người phụ nữ của anh như vậy. Hay là vì Lệ Tuấn Hải không thích cô, cho nên Lệ Vĩnh Duy muốn làm nhục cô.
“Ha.”
Lệ Vĩnh Duy cười lạnh một tiếng, uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly vào miệng. Nhưng không vội nuốt xuống, mà kéo Hạ Vãn Song vào trong lòng, hôn lên đôi môi hồng của cô.
Quả nhiên trực tiếp cưỡng hôn mới là biện pháp tốt nhất đàn ông có thể ngăn chặn tiếng ồn ào của phụ nữ.
Mạnh mẽ hôn, ngang ngược tùy tiện giống như bản tính của hắn vậy, hắn đưa rượu trong miệng và hơi thở tiến vào trong.
Hương rượu vang đỏ thơm ngon, nhưng Hạ Vãn Song không kịp thưởng thức, phương thức của người đàn ông này quá thô bạo. Hạ Vãn Song suýt nữa bị sặc chết, rượu theo khóe miệng chảy ra ngoài khiến cô càng thêm xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn tiếp tục chà đạp.
Một tay hắn giữ lấy đầu không ngừng giãy giụa của Hạ Vãn Song, một tay sờ từ viền áo cô đi lên.
Hạ Vãn Song càng giãy giụa, sức lực của hắn càng mạnh, cô không ngờ nụ hôn đầu của cô lại ở trong tình huống như vậy, để cho người đó ngang ngược vô lý cướp mất.
Hạ Vãn Song biết cô càng tránh né, sự nghiêm phạt của hắn càng thêm thô bạo, vậy nên cô bình tĩnh lại, chậm rãi không cử động nữa. Tùy ý để hắn hôn môi cô.
Với sự ngoan ngoãn của Hạ Vãn Song, động tác của Lệ Vĩnh Duy cũng bắt đầu trở nên dịu dàng.
Cuối cùng nụ hôn dài này cũng kết thúc, lồng ngực của Hạ Vãn Song không ngừng phập phồng, có thể cảm nhận được bàn tay dày rộng dùng sức của hắn. Cô còn tưởng rằng mình sẽ bị hôn đến ngạt thở!
“Khốn nạn!”
Cô tức giận mắng một tiếng.
Lệ Vĩnh Duy thoải mái ngồi lại trên sofa, động tác mập mờ liếm môi vừa mới làm xằng bậy của mình như còn sót lại dư vị:
“Ngoan ngoãn phối hợp thì đâu có chịu khổ như vậy, cô giãy giụa làm gì?”
Hổ không ra oai, anh xem tôi là mèo con sao?
Trong lòng Hạ Vãn Song đã có một kế hoạch, mặt cô không thay đổi tiếp tục cầm khăn, hơi cúi người xuống, tiếp tục lau da thịt trước ngực cho hắn.
Lệ Vĩnh Duy đã cởi bỏ áo khoác và áo trong dính máu, nửa trần ngồi trên ghế sofa, trong tay còn cầm một ly rượu đỏ. Ly rượu lóng lánh trong suốt đong đưa, mượn rượu giải sầu, buồn càng thêm buồn.
Nhìn bộ dạng người đàn ông này, Hạ Vãn Song bỗng cảm thấy hắn có chuyện lo nghĩ. Mím môi một lúc, cuối cùng cô vẫn không nói gì.
Lệ Vĩnh Duy liếc nhìn Hạ Vãn Song, cũng không trả lời câu hỏi của cô, uống một hơi hết ly rượu trong tay, giọng nói lạnh nhạt cười nói:
“Cam lòng đi lên sao? Còn tưởng cô có bản lĩnh muốn trốn chứ.”
Thực ra sâu trong lòng Hạ Vãn Song vẫn lo lắng cho vết thương của Lệ Vĩnh Duy, dù sao thì hắn cũng cứu mình một mạng. Chuyện này và sự khinh thường của hắn là hai chuyện khác nhau, vốn không nên xem là một, nhưng khi nhìn thấy hắn, Hạ Vãn Song vẫn không kiềm được sự tức giận.
Hạ Vãn Song trừng mắt, nhìn thấy người đàn ông này rũ lông mi, tại sao sau khi hắn ra ngoài một chuyến, cả người lại thay đổi rồi? Giống như mang theo cả bầu tâm sự quay về vậy. Cô thầm thở dài, cuối cùng không tranh luận với Lệ Vĩnh Duy nữa. Khéo léo đi tới.
Hạ Vãn Song cẩn thận vén miếng vải xô trên bả vai hắn ra, khẽ nhíu mày, rốt cuộc người đàn ông này đã làm gì vậy? Vết thương mới vừa được xử lý xong, lại bị rách ra, máu đỏ thẫm khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bởi vì thời gian đã lâu, vết máu kia đã sớm khiến vải xô dính vào thịt, khi Hạ Vãn Song đưa tay xé ra đã cảm thấy đau. Lệ Vĩnh Duy lại không chút phản ứng, dường như cơ thể không giống như của hắn vậy.
“Lệ Vĩnh Duy...”
Hạ Vãn Song nhíu mày muốn hắn nếu cảm thấy đau thì đừng chịu đựng, cô sẽ không cười hắn.
Thế nhưng lại bị người đàn ông này dùng lực ôm lấy eo, cô lập tức ngã vào lòng hắn:
“Hạ Vãn Song, biết uống rượu không? Con gái nhà giàu như cô, chắc hẳn sẽ biết chứ?”
Hạ Vãn Song không dám giãy giụa, vết thương của hắn ngay cạnh, sợ máu sẽ chảy nghiêm trọng hơn. Chỉ nhẹ giọng trách mắng:
“Lệ Vĩnh Duy, anh yên phận chút, để tôi xử lý vết thương cho anh trước đã, bằng không nhiễm trùng thì anh ráng mà chịu!”
“À, vết thương nhỏ này, không có gì nghiêm trọng cả, trước kia còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Giọng điệu của Lệ Vĩnh Duy bình thản giống như chuyện cơm bữa vậy.
Hạ Vãn Song chớp mắt không nói, thế nhưng trong lòng không khỏi suy nghĩ: Xem ra đứng đầu trong giới kinh doanh của thành phố W này cũng không dễ, khẳng định đã từng bị rất nhiều người ám sát hay đối mặt với đủ loại chuyện nguy hiểm, dù sao thì cái thứ nhân tính này thực sự quá đen tối rồi.
Lệ Vĩnh Duy bỗng vùi đầu vào Hạ Vãn Song, Hạ Vãn Song lại hít ngụm khí lạnh, thế nhưng cô không dám tùy tiện lộn xộn, lỡ không cẩn thận khiến hắn bùng lên, tên nào đó lại hóa thành cầm thú thì không hay. Còn một nguyên nhân nữa... Hạ Vãn Song cũng không biết tại sao mình lại không đành lòng đẩy hắn ra...
Hai người âm thầm đè nén tâm tư, mỗi người đều có chuyện bản thân khó làm được, đồng thời cũng là gian khổ cần phải giải quyết.
Không biết nghĩ tới điều gì, Lệ Vĩnh Duy dùng sức ôm chặt lấy Hạ Vãn Song, khoảng cách hai người càng thêm dính sát.
Lúc này Lệ Vĩnh Duy quá dịu dàng, giống như một con thú nhỏ đang bị thương vậy, ngoan ngoãn nằm rạp xuống muốn tìm kiếm sự thoải mái. Hạ Vãn Song đã quên, thú vẫn luôn là thú, nếu thú tính bộc phát lên, bản thân có thể sẽ bị ăn đến không còn mẩu vụn nào.
Lệ Vĩnh Duy vẫn đang dùng lực ôm lấy Hạ Vãn Song, hai cánh tay dùng sức khiến cô khó thở.
Quả nhiên khoảng một phút sau, động tác của người đàn ông này bắt đầu không yên phận.
Có vết xe đổ trước đó, Hạ Vãn Song không thể không nghĩ đến phương diện kia, người đàn ông này nhất định sẽ không có lòng tốt!
“Lệ, Lệ Vĩnh Duy, tôi giúp anh xử lý vết thương trước đã...”
Hạ Vãn Song chỉ có thể ám chỉ để hắn dời đi ý nghĩ đen tối trong đầu.
Người đàn ông chiếm đoạt như hắn cuối cùng cũng chịu thả cô ra, lúc này gương mặt của Hạ Vãn Song sớm đã giống như con tôm chín vậy, đỏ bừng, xinh đẹp đáng yêu.
Ánh mắt của Lệ Vĩnh Duy trầm xuống, nháy mắt muốn bổ nhào về phía người phụ nữ này.
Thế nhưng người phụ nữ này đang dùng động tác nhẹ nhàng và vẻ mặt nghiêm túc băng bó vết thương cho hắn, khiến hắn không nỡ cắt ngang cô.
Bởi vì trước đây khi ở nhà họ Du thường bị thương, cho nên kỹ thuật băng bó vết thương của cô cũng xem như thuần thục. Sau khi làm sạch vết thương liền lấy băng dán cá nhân và vải xô mới ở trong hộp cấp cứu băng bó và dán cho hắn.
Cuối cùng thắt thành hình con bướm, Lệ Vĩnh Duy ghét bỏ liếc nhìn, nhưng vẫn không nói gì.
“Được rồi, sau này đừng thô lỗ như vậy nữa, làm gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ. Cơ thể của mình cũng không thương tiếc thì sẽ không có ai thương tiếc thay anh đâu.”
Hạ Vãn Song không nhịn được càm ràm vài câu, vết thương này rõ ràng là do Lệ Vĩnh Duy dùng sức quá mạnh mới nứt toác ra như vậy.
Lệ Vĩnh Duy nghe xong liền ngây người, dường như đã rất nhiều năm không có ai quan tâm mình như vậy. Ánh mắt hắn dần nhuộm cảm xúc không tên, cổ họng co lại.
Hạ Vãn Song vẫn đang lải nhải, bỗng ngẩng đầu, vừa hay chạm vào đôi mắt âm u của Lệ Vĩnh Duy, trái tim liền đập loạn nhịp.
“Tôi, tôi đi pha nước nóng để anh lau người…”
Nói xong liền vội vàng xông vào phòng tắm.
Dựa lên cửa không ngừng thở dốc, trời ạ, tại sao mình lại như vậy chứ? Không phải đối mặt với người mình thích tim mới đập nhanh sao? Không đúng, nhất định là Lệ Vĩnh Duy quá quyến rũ! Nhất định là vậy. Hạ Vãn Song nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, trong mắt đã hiện lên một tầng hơi nước.
Bỗng nhiên cô mở nước lạnh, hất lên mặt, bình tĩnh lại! Nhanh chóng đỡ hơn.
Mấy phút sau, người nào đó vẫn mang gượng mặt đỏ như trái táo bê nước ấm ra ngoài.
Thế nhưng khuôn mặt của người đàn ông kia lúc này lại khiến Hạ Vãn Song ngây người.
Trán của Lệ Vĩnh Duy dường như có sự u buồn khiến người ta không kiềm lòng được muốn gạt đi thay hắn.
Hạ Vãn Song nhẹ nhàng bưng chậu nước để xuống đất, lấy khăn mặt thấm nước, sau đó vắt khô. Bắt đầu lau xung quanh vết thương của Lệ Vĩnh Duy, định lau sạch vết máu kia đi.
Lệ Vĩnh Duy cũng không nói gì, yên lặng đợi cô lau cho mình. Nhiệt độ vừa đủ, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Da thịt khỏe thịt màu đồng lộ ra ngày một nhiều, Hạ Vãn Song cảm thấy bản thân căng thẳng. Da thịt vô cùng nhẵn mịn, Hạ Vãn Song không biết Lệ Vĩnh Duy đã bảo vệ da của mình nhiều thế nào để có thể phẫu thuật ghép da cho Lệ Tuấn Hải.
Giống như chịu hình phạt vậy, cuối cùng Hạ Vãn Song cũng lau sạch sẽ vai và lưng cho Lệ Vĩnh Duy. Nơi nào tay hắn không thể chạm đến, Hạ Vãn Song đều lau sạch sẽ.
“Lệ Vĩnh Duy, những chỗ còn lại anh tự lau đi. Tôi đổi chậu nước khác cho anh.”
Nói xong, Hạ Vãn Song khom lưng bưng chậu nước đi vào phòng tắm. Rất nhanh đưa nước sạch và khăn mặt cho Lệ Vĩnh Duy.
“Tôi không biết lau.”
Lệ Vĩnh Duy thờ ơ liếc nhìn Hạ Vãn Song, nhưng ý tứ trong mắt lại không rõ ràng.
Hạ Vãn Song nghe câu nói bất ngờ của anh mà suýt nữa tức hộc máu.
“Anh không có tay à? Tay cũng không bị thương!”
Người đàn ông này không phải rõ ràng là ý kia sao? Ở lại thêm nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Hạ Vãn Song lui ra sau một bước, muốn rời khỏi căn phòng này, nhưng lại bị Lệ Vĩnh Duy kéo lại, trực tiếp túm lấy cổ tay cô.
“Tiếp tục lau cho tôi.”
Giọng nói như ma quỷ kia của Lệ Vĩnh Duy lại đến rồi, trong giọng điệu tràn ngập uy hiếp cảnh cáo.
Hạ Vãn Song cau mày, lạnh lùng nói:
“Lệ Vĩnh Duy, anh có hiểu thế nào là tôn trọng người khác và tôn trọng bản thân mình không? Tôi là vợ của anh trai anh, lau lưng cho anh đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Nhưng nếu như anh làm chuyện khác, anh không thấy có lỗi với người anh đang nằm trên giường sao? Anh ấy dùng mạng sống của mình để đổi lấy anh, anh báo đáp anh ấy như vậy sao?”
Sau khi nhìn thấy bệnh tình của Lệ Tuấn Hải nghiêm trọng như vậy, trong lòng Hạ Vãn Song càng thêm thương anh. Vậy nên càng không hiểu Lệ Vĩnh Duy này đang nghĩ cái gì, lại đối với người phụ nữ của anh như vậy. Hay là vì Lệ Tuấn Hải không thích cô, cho nên Lệ Vĩnh Duy muốn làm nhục cô.
“Ha.”
Lệ Vĩnh Duy cười lạnh một tiếng, uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly vào miệng. Nhưng không vội nuốt xuống, mà kéo Hạ Vãn Song vào trong lòng, hôn lên đôi môi hồng của cô.
Quả nhiên trực tiếp cưỡng hôn mới là biện pháp tốt nhất đàn ông có thể ngăn chặn tiếng ồn ào của phụ nữ.
Mạnh mẽ hôn, ngang ngược tùy tiện giống như bản tính của hắn vậy, hắn đưa rượu trong miệng và hơi thở tiến vào trong.
Hương rượu vang đỏ thơm ngon, nhưng Hạ Vãn Song không kịp thưởng thức, phương thức của người đàn ông này quá thô bạo. Hạ Vãn Song suýt nữa bị sặc chết, rượu theo khóe miệng chảy ra ngoài khiến cô càng thêm xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn tiếp tục chà đạp.
Một tay hắn giữ lấy đầu không ngừng giãy giụa của Hạ Vãn Song, một tay sờ từ viền áo cô đi lên.
Hạ Vãn Song càng giãy giụa, sức lực của hắn càng mạnh, cô không ngờ nụ hôn đầu của cô lại ở trong tình huống như vậy, để cho người đó ngang ngược vô lý cướp mất.
Hạ Vãn Song biết cô càng tránh né, sự nghiêm phạt của hắn càng thêm thô bạo, vậy nên cô bình tĩnh lại, chậm rãi không cử động nữa. Tùy ý để hắn hôn môi cô.
Với sự ngoan ngoãn của Hạ Vãn Song, động tác của Lệ Vĩnh Duy cũng bắt đầu trở nên dịu dàng.
Cuối cùng nụ hôn dài này cũng kết thúc, lồng ngực của Hạ Vãn Song không ngừng phập phồng, có thể cảm nhận được bàn tay dày rộng dùng sức của hắn. Cô còn tưởng rằng mình sẽ bị hôn đến ngạt thở!
“Khốn nạn!”
Cô tức giận mắng một tiếng.
Lệ Vĩnh Duy thoải mái ngồi lại trên sofa, động tác mập mờ liếm môi vừa mới làm xằng bậy của mình như còn sót lại dư vị:
“Ngoan ngoãn phối hợp thì đâu có chịu khổ như vậy, cô giãy giụa làm gì?”
Hổ không ra oai, anh xem tôi là mèo con sao?
Trong lòng Hạ Vãn Song đã có một kế hoạch, mặt cô không thay đổi tiếp tục cầm khăn, hơi cúi người xuống, tiếp tục lau da thịt trước ngực cho hắn.