CHƯƠNG 9: GÓC NGHIÊNG CỦA CÔ
CHƯƠNG 9: GÓC NGHIÊNG CỦA CÔ
Lệ Vĩnh Duy bị Lê Tuấn Hải nhắc nhở như vậy thì cũng biết phải phản bác lại anh trai của mình như thế nào: “Anh đã chuẩn bị cho việc đến Anh điều trị như thế nào rồi? Mấy hôm nữa em phải bàn bạc kỹ với bác sĩ Trần mới được.” Hắn đã nói rất nhiều lần nhưng lần nào anh trai cũng nói đợi một chút.
Được rồi, lại nữa rồi.
“Đợi một khoảng thời gian nữa đi, hai đứa mới kết hôn, anh cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi ở nhà mấy hôm, nếu như không chuẩn bị đầy đủ thì phải làm sao đây?” Lệ Tuấn Hải biết điều mà đứa em trai này quan tâm nhất là sức khỏe của anh, chỉ cần anh bảo bác sĩ Trần nói thời cơ chưa chín muồi thì nó nhất định sẽ không để anh mạo hiểm.
Đợi đến khi quan hệ giữa Vĩnh Duy và Vãn Song tốt hơn thì anh có thể yên tâm đi tìm cô ấy rồi. Bức ảnh của cô gái mà anh đặt ở đầu giường vẫn luôn là điểm tựa cho anh trong mỗi lần làm vật lý trị liệu.
Nhã Linh, nhớ chờ anh ở thế giới bên kia.
Quả nhiên Lệ Vĩnh Duy không nói tiếp nữa, sau khi hắn đút cho anh trai mình ăn xong bữa tối, thì hai người lại cùng nói chuyện một lúc.
Lúc hắn quay về phòng cưới, liền thấy một bóng dáng nho nhỏ nằm ngủ ở trên giường. Bên cạnh cánh tay trắng nõn là một cuốn sách về cách trị bỏng.
Hình như cô đã tắm rửa xong, mái tóc đen dài còn hơi ẩm xõa tung trên chiếc gối trắng, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô. Hô hấp của cô vô cùng nhẹ, hàng lông mi cong dài hơi hơi rung động như những cánh bướm vậy.
Lệ Vĩnh Duy cố gắng không giơ tay ra chạm vào nó.
Mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể người phụ nữ quấn quanh linh hồn hắn, hắn ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vén những sợi tóc xõa xuống mặt cô lên. Khuôn mặt xinh xắn của người phụ nữ cũng vì thế mà xuất hiện, không thể không nói, người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người khác cảm thấy rung động. Hơn nữa khí chất của cô cũng thuần khiết như một bức tranh vậy.
Nếu như cô không mang theo âm mưu gả vào nhà họ Lệ thì có lẽ hắn có thể chung sống hòa bình với cô rồi.
Lệ Vĩnh Duy vừa nghĩ đến đây là ánh mắt lại trầm xuống.
Hôm nay hắn đã đi rất nhiều nơi, cũng vô cùng mệt mỏi, nên khi vừa nằm xuống giường là cơn buồn ngủ liền ập đến. Mùi thơm trên cơ thể của người phụ nữ kia vẫn cứ thoang thoảng quanh chóp mũi khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, Lệ Vĩnh Duy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng lớn, hai người nằm trong phòng, hai trái tim tuy gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Hạ Vãn Song tỉnh dậy thì thấy vô cùng đau đầu. Suy nghĩ một lát mới nhớ ra, tối hôm qua, sau khi cô tắm rửa xong, vừa đọc sách vừa đợi Lệ Tuấn Hải làm trị liệu xong, rồi không cẩn thận mà ngủ quên mất! Khi đó tóc của cô còn chưa khô, thảo nào hôm nay lại đau đầu.
Cô bình tĩnh lại, dường như nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, chẳng lẽ Lệ Tuấn Hải đang tắm sao?
Hạ Vãn Song khẽ nghiêng người rồi đứng dậy, sau đó ngửi thấy mùi thơm nam tính, mang theo mùi hương tươi mát của bạc hà thoang thoảng trong không khí.
Cơ thể Lệ Tuấn Hải không tiện để hành động, như vậy thì khi tắm rửa cũng sẽ rất khó khăn. Hạ Vãn Song nghĩ đến đây lập tức đi đến nhà tắm.
“Tuấn Hải, anh ở bên trong sao?”
Hạ Vãn Song đợi một lúc mà không thấy ai trả lời. Có lẽ là không nghe thấy, vì vậy lên tiếng hỏi lại: “Có cần giúp không?”
Tiếng nước vẫn cứ vang lên, Lệ Vĩnh Duy cầm vòi hoa sen ở trên tay, ánh mắt càng thêm đen tối, giọng nói của người phụ nữ này đáng yêu hơn ý đồ của cô nhiều. Nhưng mà khi hắn nghe thấy cô gọi tên anh trai của mình thì Lệ Vĩnh Duy lại cảm thấy khó chịu.
Nếu như cô dùng giọng nói ngọt ngào kia để hỏi hắn thì sẽ như thế nào đây?
Nhưng mà, nếu như người phụ nữ kia to gan mà bước vào, đến khi nhìn thấy hắn thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Lệ Vĩnh Duy tưởng tượng ra phản ứng của Hạ Vãn Song thì không nhịn được mà nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên vô cùng xấu xa.
“Vậy em vào nhé.” Hạ Vãn Song cho là anh xấu hổ không muốn trả lời nên trực tiếp mở cửa nhà tắm ra.
Nếu như cô quyết định sẽ chăm sóc cho anh, thì phải bắt đầu từ những chuyện nhỏ như thế này. Việc vợ kỳ lưng cho chồng khi đối phương không làm được cũng là một chuyện rất bình thường. Không phải sợ hãi! Hạ Vãn Song vừa cổ vũ bản thân vừa từ từ mở cửa phòng tắm ra.
Ở bên trong phòng tắm, Lệ Vĩnh Duy bình tĩnh xem trò vui, im lặng đợi Hạ Vãn Song mở cửa bước vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia sẽ hoảng sợ, hay vui vẻ?
Biểu cảm của người đàn ông tuy hờ hững nhưng khuôn mặt lại vô cùng đẹp trai.
Hạ Vãn Song không ngờ bản thân cô lại nhìn thấy cảnh tượng trai đẹp đi tắm, đủ để khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào đỏ mặt.
Người đàn ông kia mới gội đầu xong, ánh mắt và mái tóc vẫn còn ướt. Có một giọt nước nghịch ngợm chạy dọc theo chiếc cổ duyên dáng của hắn, lượt qua cơ ngực cường tráng, lại đi đến phần bụng tám múi màu đồng cổ, sau đó biến mất trong làn sương khói duy mỹ...
Tuy là phía dưới không còn gì nữa, thế nhưng chiếc khăn tắm màu trắng kia lại làm cho người khác có những suy nghĩ mơ màng!
Hạ Vãn Song vừa mở cửa ra là lập tức ngẩn người, đây là phòng cưới của cô và Lệ Tuấn Hải, hơn nữa nhà họ Lệ có nhiều phòng như vậy thì sao Lệ Vĩnh Duy lại ở nơi này!
Làm hại cô vô tình nhìn thấy cơ thể của em chồng mình, khuôn mặt của cô nhanh chóng đỏ bừng.
Lệ Vĩnh Duy nhìn thấy Hạ Vãn Song dại ra thì bỗng cảm thấy vui vẻ. Khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng, làm cho hắn cảm thấy yết hầu cũng căng thẳng theo.
Nhưng khi hắn lên tiếng thì giọng nói lại vô cùng hờ hững, giống như việc hắn xuất hiện ở đây là điều đương nhiên vậy: “Nhìn đủ chưa? Nếu nhìn đủ rồi thì đi ra đi.”
Hạ Vãn Song vất vả lắm mới có thể tìm lại được âm thanh của mình: “Lệ, Lệ Vĩnh Duy... anh, sao anh lại ở trong phòng cưới của tôi và anh trai anh!”
Tuy là cô vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt đỏ rực kia đã sớm bán đứng sự hoảng loạn của cô.
Ánh mắt sâu thẳm như ánh sao của Lệ Vĩnh Duy hờ hững lướt qua cô, sau đó hắn bình tĩnh bước ra khỏi nhà tắm, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô: “Có đẹp không?”
Hạ Vãn Song cảm thấy đầu óc của mình như ngừng hoạt động, bị mấy lời nói không biết xấu hổ kia của hắn làm cho đầu óc trống rỗng, có đẹp không có đẹp không có đẹp không... ba chữ này cứ không ngừng lặp lại trong đầu cô...
Đúng là rất đẹp... cô có một người bạn học ngành mỹ thuật tạo hình, có một lần khi cô đến gặp bạn mình thì đúng lúc cô ấy đang vẽ tranh khỏa thân, người mẫu đứng ở đó, trên người không có một mảnh vải che thân. Hạ Vãn Song khi đấy sợ đến ngây người, đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của người đàn ông.
Nhưng mà, dáng người của Lệ Vĩnh Duy còn đẹp hơn những người mẫu kia nhiều.
Cơ bắp săn chắc, đường nét rắn rỏi... không có chỗ nào không khiến cho người khác mê mẩn...
Hạ Vãn Song cảm thấy trái tim cô như chậm mất một nhịp, sau đó lại đập thình thịch thình thịch.
Cô đỏ mặt, chỉ kịp nói một câu xin lỗi sau đó vội vàng, hoảng loạn tông cửa xông ra ngoài.
Đều tại Lệ Vĩnh Duy, hắn ở bên trong mà cũng không nói một tiếng, rõ ràng là muốn làm cho cô xấu hổ! Cho dù Lệ Vĩnh Duy không thích cô thì làm như vậy cũng rất quá đáng. Dù sao cô cũng là chị dâu của hắn, như vậy cũng là không tôn trọng Lệ Tuấn Hải.
Tên khốn!
Hạ Vãn Song dựa vào cạnh cửa, tức giận mắng một tiếng. Việc này không thể nói cho Lệ Tuấn Hải biết được, nếu như phá hỏng tình cảm của bọn họ thì sẽ không tốt cho lắm, hơn nữa sức khỏe của anh vốn không tốt, nếu như chuyện bé xé ra to, làm cho anh tức giận thì sẽ càng không tốt.
Cho nên cô phải tự mình giải quyết, cô không muốn phải nén giận, để cho người khác bắt nạt. Ít nhất phải được Lệ Vĩnh Duy tôn trọng, nếu không sau này sẽ có càng nhiều chuyện như vậy xảy ra.
Mà cách giải quyết tốt nhất chính là nhờ người khác đi dạy dỗ Lệ Vĩnh Duy, cái tên khốn đáng ăn đòn này.
Hạ Vãn Song nghĩ đến đây là lập tức chạy xuống phòng bếp ở dưới tầng.
Lệ Vĩnh Duy ở bên trong nghe thấy cô chửi hắn là tên khốn thì bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, người phụ nữ đáng ghét này đôi lúc cũng rất đáng yêu.
“Thím Hoàng, thím đã làm xong hết việc rồi sao?” Hạ Vãn Song cảm thấy, ở trong căn nhà này, thím Hoàng đã chăm sóc cho hai anh em nhà họ Lệ lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, chắc là Lệ Vĩnh Duy cũng sẽ có phần kính trọng thím Hoàng. Nếu như là thím ấy lên tiếng thì có lẽ hắn sẽ để tâm hơn.
Thím Hoàng vốn chỉ chờ dọn món ăn cuối cùng ra đĩa, khi nhìn thấy Hạ Vãn Song thì vui vẻ nói: “Mợ chủ, cô đã dậy rồi. Sắp có thể ăn cơm rồi.”
Hạ Vãn Sơ đợi thím ấy làm xong công việc mới lên tiếng: “Tôi có việc muốn nhờ thím.”
“Mợ chủ không cần phải khách khí, nếu có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng là được.”
“Tôi biết Lệ Vĩnh Duy khá nghe lời của thím, dù sao mọi người đã chung sống với nhau lâu như vậy. Tôi muốn thím nói với anh ta là: sau này anh ta đừng tùy tiện vào phòng cưới của tôi và Tuấn Hải nữa, như vậy sẽ rất bất tiện. Hơn nữa không phải là anh ta cũng có phòng riêng sao.”
Hạ Vãn Song nghĩ đến chuyện lúc nãy, cùng với thái độ của Lệ Vĩnh Duy thì lại càng thêm tức giận.
Thím Hoàng sửng sốt, phòng cưới đó là của cậu hai với mợ chủ mà, phòng cưới cũng được trang trí dựa theo căn phòng của cậu hai. Cậu ấy không tắm ở đó thì tắm ở đâu đây...
Chao ôi, thím ấy thở dài một tiếng, cậu hai cũng rất đáng thương, vốn là không có ý định lập gia đình, nhưng lại bị buộc phải kết hôn với mợ chủ. Nếu như hai người cứ chung sống như vậy, thì đến bao giờ cậu hai mới thích mợ chủ chứ? Hơn nữa, nếu như không thể ở bên nhau, thì chuyện này sẽ tạo thành vết thương cả đời của hai người họ.
“Tôi sẽ nói với cậu hai.” Thím Hoàng cũng không tiện nói thêm cái gì, nên không thể làm gì khác ngoài việc trả lời lấp lửng.
Hạ Vãn Song thấy thím Hoàng đồng ý thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “ Làm phiền thím Hoàng rồi, cảm ơn.” Cô dịu dàng trả lời.
Bỗng nhiên nhìn thấy đĩa thức ăn ở trên tay phải của thím Hoàng: “Đúng rồi, thím đưa bữa sáng của Tuấn Hải cho tôi đi để tôi đưa lên cho anh ấy, dù gì giờ tôi cũng đang rảnh.”
Thím Hoàng nghiêng người, bê bát thức ăn lỏng đưa cho Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song nhận lấy cái bát, khi cô chuẩn bị xoay người đi lên tầng thì lại đụng phải Lệ Vĩnh Duy đang đi xuống.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, cả người trông nhẹ nhàng, khoan khoái lại vô cùng đẹp trai.
Nhưng cái này lại nhắc cho Hạ Vãn Song nhớ đến tình cảnh xấu hổ của hai người ở trong căn phòng cưới lúc nãy, không phải, chắc chỉ có mình Hạ Vãn Song cảm thấy xấu hổ thôi, còn Lệ Vĩnh Duy thì vẫn cứ ung dung bình tĩnh.
Không biết là người đàn ông này đã đứng ở đây từ khi nào, hẳn là hắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và thím Hoàng.
Nhưng mà có nghe thấy cũng không sao, dù gì cô muốn nói cho hắn nghe. Làm cho hắn tự giác một chút, hiểu được cái gọi là sự tôn trọng cơ bản nhất.
Hạ Vãn Song không hề biết cái mà cô gọi là phòng cưới của cô chính là căn phòng chung của cả hai người.
Hạ Vãn Song vừa nghĩ đến đây thì bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn, cô bưng thức ăn đi về phía trước, cũng không nhìn thấy biểu cảm của Lệ Vĩnh Duy.
“Đưa những thứ trên tay cô cho tôi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau lưng cô mang theo tia tức giận.
Hạ Vãn Song nắm chặt lấy khay thức ăn, nắm chặt đến nỗi hai bàn tay trở nên tái nhợt: “Tôi là vợ của Tuấn Hải, chăm sóc cho anh ấy là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, cuối cùng thì anh cũng sẽ có gia đình của mình, chẳng lẽ anh có thể chăm sóc cho anh trai mình cả đời sao?”
Lệ Vĩnh Duy bước lên vài bước, mạnh mẽ giành lấy cái khay ở trên tay của Hạ Vãn Song, đôi mắt sâu thẳm của hắn tràn ngập sự tức giận, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương: “Cô cho rằng tôi không thể chăm sóc cho anh mình cả đời sao? Cô là cái thá gì chứ?”
Hắn nói xong liền nhanh chóng rời khỏi đó.
Để Hạ Vãn Song ngơ ngác đứng ở đó, cô là cái thá gì? Thật là nực cười, chăm sóc cho chồng của mình mà còn bị dạy bảo. Loại đàn ông ngang ngược này đúng là không thể nói lý lẽ với hắn.
Nhưng mà Hạ Vãn Song cũng không muốn vì một người đàn ông như vậy mà canh cánh trong lòng, thế nhưng cũng không nhịn được mà ướt khóe mắt, sau đó từ từ quay người đi ra khỏi cửa.
Lý quản gia đứng ở phía sau cầu thang, đợi hai người họ rời khỏi mới bước ra. Ông nhìn bóng dáng cao lớn của Lệ Vĩnh Duy, rồi lại nhìn dáng người nhỏ nhắn của Hạ Vãn Song, sau đó bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.
Lệ Vĩnh Duy bị Lê Tuấn Hải nhắc nhở như vậy thì cũng biết phải phản bác lại anh trai của mình như thế nào: “Anh đã chuẩn bị cho việc đến Anh điều trị như thế nào rồi? Mấy hôm nữa em phải bàn bạc kỹ với bác sĩ Trần mới được.” Hắn đã nói rất nhiều lần nhưng lần nào anh trai cũng nói đợi một chút.
Được rồi, lại nữa rồi.
“Đợi một khoảng thời gian nữa đi, hai đứa mới kết hôn, anh cũng nhân cơ hội này nghỉ ngơi ở nhà mấy hôm, nếu như không chuẩn bị đầy đủ thì phải làm sao đây?” Lệ Tuấn Hải biết điều mà đứa em trai này quan tâm nhất là sức khỏe của anh, chỉ cần anh bảo bác sĩ Trần nói thời cơ chưa chín muồi thì nó nhất định sẽ không để anh mạo hiểm.
Đợi đến khi quan hệ giữa Vĩnh Duy và Vãn Song tốt hơn thì anh có thể yên tâm đi tìm cô ấy rồi. Bức ảnh của cô gái mà anh đặt ở đầu giường vẫn luôn là điểm tựa cho anh trong mỗi lần làm vật lý trị liệu.
Nhã Linh, nhớ chờ anh ở thế giới bên kia.
Quả nhiên Lệ Vĩnh Duy không nói tiếp nữa, sau khi hắn đút cho anh trai mình ăn xong bữa tối, thì hai người lại cùng nói chuyện một lúc.
Lúc hắn quay về phòng cưới, liền thấy một bóng dáng nho nhỏ nằm ngủ ở trên giường. Bên cạnh cánh tay trắng nõn là một cuốn sách về cách trị bỏng.
Hình như cô đã tắm rửa xong, mái tóc đen dài còn hơi ẩm xõa tung trên chiếc gối trắng, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn của cô. Hô hấp của cô vô cùng nhẹ, hàng lông mi cong dài hơi hơi rung động như những cánh bướm vậy.
Lệ Vĩnh Duy cố gắng không giơ tay ra chạm vào nó.
Mùi thơm nhẹ nhàng trên cơ thể người phụ nữ quấn quanh linh hồn hắn, hắn ngồi xuống giường, nhẹ nhàng vén những sợi tóc xõa xuống mặt cô lên. Khuôn mặt xinh xắn của người phụ nữ cũng vì thế mà xuất hiện, không thể không nói, người phụ nữ này rất đẹp, đẹp đến mức làm cho người khác cảm thấy rung động. Hơn nữa khí chất của cô cũng thuần khiết như một bức tranh vậy.
Nếu như cô không mang theo âm mưu gả vào nhà họ Lệ thì có lẽ hắn có thể chung sống hòa bình với cô rồi.
Lệ Vĩnh Duy vừa nghĩ đến đây là ánh mắt lại trầm xuống.
Hôm nay hắn đã đi rất nhiều nơi, cũng vô cùng mệt mỏi, nên khi vừa nằm xuống giường là cơn buồn ngủ liền ập đến. Mùi thơm trên cơ thể của người phụ nữ kia vẫn cứ thoang thoảng quanh chóp mũi khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, Lệ Vĩnh Duy nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng lớn, hai người nằm trong phòng, hai trái tim tuy gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Hạ Vãn Song tỉnh dậy thì thấy vô cùng đau đầu. Suy nghĩ một lát mới nhớ ra, tối hôm qua, sau khi cô tắm rửa xong, vừa đọc sách vừa đợi Lệ Tuấn Hải làm trị liệu xong, rồi không cẩn thận mà ngủ quên mất! Khi đó tóc của cô còn chưa khô, thảo nào hôm nay lại đau đầu.
Cô bình tĩnh lại, dường như nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong nhà tắm, chẳng lẽ Lệ Tuấn Hải đang tắm sao?
Hạ Vãn Song khẽ nghiêng người rồi đứng dậy, sau đó ngửi thấy mùi thơm nam tính, mang theo mùi hương tươi mát của bạc hà thoang thoảng trong không khí.
Cơ thể Lệ Tuấn Hải không tiện để hành động, như vậy thì khi tắm rửa cũng sẽ rất khó khăn. Hạ Vãn Song nghĩ đến đây lập tức đi đến nhà tắm.
“Tuấn Hải, anh ở bên trong sao?”
Hạ Vãn Song đợi một lúc mà không thấy ai trả lời. Có lẽ là không nghe thấy, vì vậy lên tiếng hỏi lại: “Có cần giúp không?”
Tiếng nước vẫn cứ vang lên, Lệ Vĩnh Duy cầm vòi hoa sen ở trên tay, ánh mắt càng thêm đen tối, giọng nói của người phụ nữ này đáng yêu hơn ý đồ của cô nhiều. Nhưng mà khi hắn nghe thấy cô gọi tên anh trai của mình thì Lệ Vĩnh Duy lại cảm thấy khó chịu.
Nếu như cô dùng giọng nói ngọt ngào kia để hỏi hắn thì sẽ như thế nào đây?
Nhưng mà, nếu như người phụ nữ kia to gan mà bước vào, đến khi nhìn thấy hắn thì sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Lệ Vĩnh Duy tưởng tượng ra phản ứng của Hạ Vãn Song thì không nhịn được mà nở nụ cười, khuôn mặt đẹp trai cũng trở nên vô cùng xấu xa.
“Vậy em vào nhé.” Hạ Vãn Song cho là anh xấu hổ không muốn trả lời nên trực tiếp mở cửa nhà tắm ra.
Nếu như cô quyết định sẽ chăm sóc cho anh, thì phải bắt đầu từ những chuyện nhỏ như thế này. Việc vợ kỳ lưng cho chồng khi đối phương không làm được cũng là một chuyện rất bình thường. Không phải sợ hãi! Hạ Vãn Song vừa cổ vũ bản thân vừa từ từ mở cửa phòng tắm ra.
Ở bên trong phòng tắm, Lệ Vĩnh Duy bình tĩnh xem trò vui, im lặng đợi Hạ Vãn Song mở cửa bước vào. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia sẽ hoảng sợ, hay vui vẻ?
Biểu cảm của người đàn ông tuy hờ hững nhưng khuôn mặt lại vô cùng đẹp trai.
Hạ Vãn Song không ngờ bản thân cô lại nhìn thấy cảnh tượng trai đẹp đi tắm, đủ để khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào đỏ mặt.
Người đàn ông kia mới gội đầu xong, ánh mắt và mái tóc vẫn còn ướt. Có một giọt nước nghịch ngợm chạy dọc theo chiếc cổ duyên dáng của hắn, lượt qua cơ ngực cường tráng, lại đi đến phần bụng tám múi màu đồng cổ, sau đó biến mất trong làn sương khói duy mỹ...
Tuy là phía dưới không còn gì nữa, thế nhưng chiếc khăn tắm màu trắng kia lại làm cho người khác có những suy nghĩ mơ màng!
Hạ Vãn Song vừa mở cửa ra là lập tức ngẩn người, đây là phòng cưới của cô và Lệ Tuấn Hải, hơn nữa nhà họ Lệ có nhiều phòng như vậy thì sao Lệ Vĩnh Duy lại ở nơi này!
Làm hại cô vô tình nhìn thấy cơ thể của em chồng mình, khuôn mặt của cô nhanh chóng đỏ bừng.
Lệ Vĩnh Duy nhìn thấy Hạ Vãn Song dại ra thì bỗng cảm thấy vui vẻ. Khuôn mặt trắng nõn của cô trở nên đỏ bừng, làm cho hắn cảm thấy yết hầu cũng căng thẳng theo.
Nhưng khi hắn lên tiếng thì giọng nói lại vô cùng hờ hững, giống như việc hắn xuất hiện ở đây là điều đương nhiên vậy: “Nhìn đủ chưa? Nếu nhìn đủ rồi thì đi ra đi.”
Hạ Vãn Song vất vả lắm mới có thể tìm lại được âm thanh của mình: “Lệ, Lệ Vĩnh Duy... anh, sao anh lại ở trong phòng cưới của tôi và anh trai anh!”
Tuy là cô vẫn cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng khuôn mặt đỏ rực kia đã sớm bán đứng sự hoảng loạn của cô.
Ánh mắt sâu thẳm như ánh sao của Lệ Vĩnh Duy hờ hững lướt qua cô, sau đó hắn bình tĩnh bước ra khỏi nhà tắm, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cô: “Có đẹp không?”
Hạ Vãn Song cảm thấy đầu óc của mình như ngừng hoạt động, bị mấy lời nói không biết xấu hổ kia của hắn làm cho đầu óc trống rỗng, có đẹp không có đẹp không có đẹp không... ba chữ này cứ không ngừng lặp lại trong đầu cô...
Đúng là rất đẹp... cô có một người bạn học ngành mỹ thuật tạo hình, có một lần khi cô đến gặp bạn mình thì đúng lúc cô ấy đang vẽ tranh khỏa thân, người mẫu đứng ở đó, trên người không có một mảnh vải che thân. Hạ Vãn Song khi đấy sợ đến ngây người, đó cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của người đàn ông.
Nhưng mà, dáng người của Lệ Vĩnh Duy còn đẹp hơn những người mẫu kia nhiều.
Cơ bắp săn chắc, đường nét rắn rỏi... không có chỗ nào không khiến cho người khác mê mẩn...
Hạ Vãn Song cảm thấy trái tim cô như chậm mất một nhịp, sau đó lại đập thình thịch thình thịch.
Cô đỏ mặt, chỉ kịp nói một câu xin lỗi sau đó vội vàng, hoảng loạn tông cửa xông ra ngoài.
Đều tại Lệ Vĩnh Duy, hắn ở bên trong mà cũng không nói một tiếng, rõ ràng là muốn làm cho cô xấu hổ! Cho dù Lệ Vĩnh Duy không thích cô thì làm như vậy cũng rất quá đáng. Dù sao cô cũng là chị dâu của hắn, như vậy cũng là không tôn trọng Lệ Tuấn Hải.
Tên khốn!
Hạ Vãn Song dựa vào cạnh cửa, tức giận mắng một tiếng. Việc này không thể nói cho Lệ Tuấn Hải biết được, nếu như phá hỏng tình cảm của bọn họ thì sẽ không tốt cho lắm, hơn nữa sức khỏe của anh vốn không tốt, nếu như chuyện bé xé ra to, làm cho anh tức giận thì sẽ càng không tốt.
Cho nên cô phải tự mình giải quyết, cô không muốn phải nén giận, để cho người khác bắt nạt. Ít nhất phải được Lệ Vĩnh Duy tôn trọng, nếu không sau này sẽ có càng nhiều chuyện như vậy xảy ra.
Mà cách giải quyết tốt nhất chính là nhờ người khác đi dạy dỗ Lệ Vĩnh Duy, cái tên khốn đáng ăn đòn này.
Hạ Vãn Song nghĩ đến đây là lập tức chạy xuống phòng bếp ở dưới tầng.
Lệ Vĩnh Duy ở bên trong nghe thấy cô chửi hắn là tên khốn thì bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, người phụ nữ đáng ghét này đôi lúc cũng rất đáng yêu.
“Thím Hoàng, thím đã làm xong hết việc rồi sao?” Hạ Vãn Song cảm thấy, ở trong căn nhà này, thím Hoàng đã chăm sóc cho hai anh em nhà họ Lệ lâu như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao, chắc là Lệ Vĩnh Duy cũng sẽ có phần kính trọng thím Hoàng. Nếu như là thím ấy lên tiếng thì có lẽ hắn sẽ để tâm hơn.
Thím Hoàng vốn chỉ chờ dọn món ăn cuối cùng ra đĩa, khi nhìn thấy Hạ Vãn Song thì vui vẻ nói: “Mợ chủ, cô đã dậy rồi. Sắp có thể ăn cơm rồi.”
Hạ Vãn Sơ đợi thím ấy làm xong công việc mới lên tiếng: “Tôi có việc muốn nhờ thím.”
“Mợ chủ không cần phải khách khí, nếu có chuyện gì thì cô cứ nói thẳng là được.”
“Tôi biết Lệ Vĩnh Duy khá nghe lời của thím, dù sao mọi người đã chung sống với nhau lâu như vậy. Tôi muốn thím nói với anh ta là: sau này anh ta đừng tùy tiện vào phòng cưới của tôi và Tuấn Hải nữa, như vậy sẽ rất bất tiện. Hơn nữa không phải là anh ta cũng có phòng riêng sao.”
Hạ Vãn Song nghĩ đến chuyện lúc nãy, cùng với thái độ của Lệ Vĩnh Duy thì lại càng thêm tức giận.
Thím Hoàng sửng sốt, phòng cưới đó là của cậu hai với mợ chủ mà, phòng cưới cũng được trang trí dựa theo căn phòng của cậu hai. Cậu ấy không tắm ở đó thì tắm ở đâu đây...
Chao ôi, thím ấy thở dài một tiếng, cậu hai cũng rất đáng thương, vốn là không có ý định lập gia đình, nhưng lại bị buộc phải kết hôn với mợ chủ. Nếu như hai người cứ chung sống như vậy, thì đến bao giờ cậu hai mới thích mợ chủ chứ? Hơn nữa, nếu như không thể ở bên nhau, thì chuyện này sẽ tạo thành vết thương cả đời của hai người họ.
“Tôi sẽ nói với cậu hai.” Thím Hoàng cũng không tiện nói thêm cái gì, nên không thể làm gì khác ngoài việc trả lời lấp lửng.
Hạ Vãn Song thấy thím Hoàng đồng ý thì trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “ Làm phiền thím Hoàng rồi, cảm ơn.” Cô dịu dàng trả lời.
Bỗng nhiên nhìn thấy đĩa thức ăn ở trên tay phải của thím Hoàng: “Đúng rồi, thím đưa bữa sáng của Tuấn Hải cho tôi đi để tôi đưa lên cho anh ấy, dù gì giờ tôi cũng đang rảnh.”
Thím Hoàng nghiêng người, bê bát thức ăn lỏng đưa cho Hạ Vãn Song.
Hạ Vãn Song nhận lấy cái bát, khi cô chuẩn bị xoay người đi lên tầng thì lại đụng phải Lệ Vĩnh Duy đang đi xuống.
Hắn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, cả người trông nhẹ nhàng, khoan khoái lại vô cùng đẹp trai.
Nhưng cái này lại nhắc cho Hạ Vãn Song nhớ đến tình cảnh xấu hổ của hai người ở trong căn phòng cưới lúc nãy, không phải, chắc chỉ có mình Hạ Vãn Song cảm thấy xấu hổ thôi, còn Lệ Vĩnh Duy thì vẫn cứ ung dung bình tĩnh.
Không biết là người đàn ông này đã đứng ở đây từ khi nào, hẳn là hắn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và thím Hoàng.
Nhưng mà có nghe thấy cũng không sao, dù gì cô muốn nói cho hắn nghe. Làm cho hắn tự giác một chút, hiểu được cái gọi là sự tôn trọng cơ bản nhất.
Hạ Vãn Song không hề biết cái mà cô gọi là phòng cưới của cô chính là căn phòng chung của cả hai người.
Hạ Vãn Song vừa nghĩ đến đây thì bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh hơn, cô bưng thức ăn đi về phía trước, cũng không nhìn thấy biểu cảm của Lệ Vĩnh Duy.
“Đưa những thứ trên tay cô cho tôi.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông phía sau lưng cô mang theo tia tức giận.
Hạ Vãn Song nắm chặt lấy khay thức ăn, nắm chặt đến nỗi hai bàn tay trở nên tái nhợt: “Tôi là vợ của Tuấn Hải, chăm sóc cho anh ấy là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, cuối cùng thì anh cũng sẽ có gia đình của mình, chẳng lẽ anh có thể chăm sóc cho anh trai mình cả đời sao?”
Lệ Vĩnh Duy bước lên vài bước, mạnh mẽ giành lấy cái khay ở trên tay của Hạ Vãn Song, đôi mắt sâu thẳm của hắn tràn ngập sự tức giận, giọng nói lạnh lẽo đến tận xương: “Cô cho rằng tôi không thể chăm sóc cho anh mình cả đời sao? Cô là cái thá gì chứ?”
Hắn nói xong liền nhanh chóng rời khỏi đó.
Để Hạ Vãn Song ngơ ngác đứng ở đó, cô là cái thá gì? Thật là nực cười, chăm sóc cho chồng của mình mà còn bị dạy bảo. Loại đàn ông ngang ngược này đúng là không thể nói lý lẽ với hắn.
Nhưng mà Hạ Vãn Song cũng không muốn vì một người đàn ông như vậy mà canh cánh trong lòng, thế nhưng cũng không nhịn được mà ướt khóe mắt, sau đó từ từ quay người đi ra khỏi cửa.
Lý quản gia đứng ở phía sau cầu thang, đợi hai người họ rời khỏi mới bước ra. Ông nhìn bóng dáng cao lớn của Lệ Vĩnh Duy, rồi lại nhìn dáng người nhỏ nhắn của Hạ Vãn Song, sau đó bất đắc dĩ mà thở dài một hơi.