Chương 33: Bạn của phụ nữ
(*) Bạn của phụ nữ là chỉ con trai có rất nhiều bạn khác giới nhưng lại không có người yêu.
Trong sáu năm có thể xảy ra những chuyện gì?
Có thể biến mái tóc của cô từ ngắn thành dài, đủ để cô có thể hoàn thành việc học rồi còn chu du nửa vòng Bắc Mỹ, cũng có thể khiến cô từ một ngày không thể không nhớ tới Đường Mộ Bạch biến thành không còn đề cập tới nữa thậm chí là tự động lãng quên đi.
Nói là dài thì cũng không hẳn, nhưng cũng không phải là ngắn.
Có lẽ khi Thượng đế lấy đi của bạn một thứ thì cũng sẽ luôn ban cho bạn một thứ khác để đền bù.
Sau một cuộc tình không được như ý, ngược lại thì mối quan hệ giữa Lục Dĩ Ngưng và người trong nhà lại tốt lên một chút.
Đương nhiên, hầu như tất cả công lao đều là nhờ em trai cô.
Em trai tên là Lục Nhất Châu, năm nay chưa đầy bảy tuổi, tuy dòng máu không giống hệt nhau, cũng không giống Lục Vệ Quốc thế nhưng đôi mắt của hai chị em lại giống nhau đến lạ.
Đều là một đôi mắt hạnh trong trẻo như pha lê, khi nhìn thẳng vào người khác tựa như một chú nai con biết nói chuyện.
Thực ra ban đầu Lục Dĩ Ngưng rất kháng cự tiếp xúc với người em trai này.
Quan hệ giữa ba mẹ ruột bất hòa, tuy mẹ kế mà Lục Vệ Quốc tìm cho cô không phải kẻ thứ ba, nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn không thích hai mẹ con họ, mối quan hệ trong gia đình vốn dĩ đã cứng ngắc, sau khi có thêm hai người mới, Lục Dĩ Ngưng liền dứt khoát không nghe điện thoại của Lục Vệ Quốc mấy nữa.
Quan hệ cha con nhất thời lạnh nhạt đến mức tựa như đóng băng.
Mãi cho đến mấy năm trước, trong lúc Lục Hân Dung gọi video call cho cô, trong camera đột nhiên xuất hiện một cậu bé trên đầu tóc còn chưa mọc xong hết.
Thay vì gọi là cậu bé, chính xác hơn phải là một bé trai, đó chính là Lục Nhất Châu mới chưa tròn hai tuổi.
Trước đây Lục Hân Dung đã từng gửi cho cô xem ảnh của em trai.
Suy cho cùng là trưởng bối đều sẽ luôn hi vọng gia đình có thể hòa thuận một chút, huống chi Lục Nhất Châu cũng là cháu ruột của bà, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại rất đáng yêu, giống như Lục Dĩ Ngưng lúc còn bé vậy, lần đầu tiên Lục Hân Dung nhìn thấy đã yêu thích vô cùng, mỗi lần đến thăm cháu trai đều chụp một đống ảnh sau đó chọn lựa vài tấm đẹp nhất rồi gửi cho Lục Dĩ Ngưng.
Có điều Lục Dĩ Ngưng cơ bản đều chưa từng mở ra xem, có một sự mâu thuẫn xuất phát từ sâu trong nội tâm cô, Lục Hân Dung gửi đến một tấm cô liền xóa một tấm.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn nhớ được Lục Nhất Châu trông như thế nào.
Lâu nay trước mặt cô cô Lục Dĩ Ngưng đều rất hiểu chuyện, tuy cảm thấy bất ngờ và kháng cự nhưng cô vẫn không thể hiện gì ra mặt, chỉ thuận miệng nói vài câu bảo bà giữ gìn sức khỏe, khi vừa muốn tắt máy liền nghe thấy trong loa truyền đến hai chữ mềm mại không rõ ràng phát ra từ đứa bé: "Gia gia." (*)
(*) /jiājiā/
Lục Dĩ Ngưng sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại.
Vẫn là Lục Hân Dung cười giải thích: "Đang gọi con là chị(*) đó... Thằng bé này hình như rất thích con, đến ba mẹ còn chưa biết gọi mà đã biết gọi chị trước rồi."
(*) /jiějie/
Trên màn hình điện thoại, đứa trẻ đang vui vẻ khua khoắng chân tay, đôi mắt mở to, cười toét miệng nhìn về phía camera, răng hình như vẫn còn chưa mọc đủ.
Đưa mắt nhìn về một góc, Lục Dĩ Ngưng còn thoáng thấy hai bóng người vụt qua rất nhanh.
Hình như là hai vợ chồng Lục Vệ Quốc, có lẽ biết rằng để cô nhìn thấy mình sẽ không vui nên vô cùng cẩn thận không dám xuất hiện trước camera.
Đột nhiên Lục Dĩ Ngưng cảm thấy mũi hơi chua xót, toàn thân đều bắt đầu khó chịu.
Cô không nói nhiều nữa mà thẳng tay tắt máy.
Hai phút sau, Lục Hân Dung gửi đến một tin nhắn qua Weixin: 【Con bé này sao tự nhiên lại tắt máy rồi, em trai không thấy con trên màn hình nữa nên đang khóc rồi đấy.】
Lục Dĩ Ngưng tìm đại một lí do: 【Mạng yếu nên tự ngắt ạ.】
Lục Hân Dung cũng không vạch trần cô.
Loại chuyện như này có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, về sau số lần Lục Dĩ Ngưng và Lục Nhất Châu video call dần dần nhiều hơn.
Việc học hành của cô bộn bề, còn phải đi khắp nơi trên thế giới để tìm phong cảnh đẹp nên căn bản không có thời gian về nhà.
Hơn nữa cô cũng không muốn về, thế nên trong sáu năm qua, chung quy cũng chỉ về nước có ba lần, mà thời gian mỗi lần đều không bao giờ quá một tuần.
Lục Nhất Châu thực sự rất thích cô, mỗi lần cô phải bay về Mỹ cậu bé đều sẽ nhốt mình trong phòng khóc cả một ngày.
Mẹ cậu thì lại còn trẻ, dỗ mãi không được, sau này khi quan hệ với Lục Dĩ Ngưng hòa hoãn hơn một chút, có lần còn cố tình đứng ngoài cửa ghi âm lại tiếng khóc của con mình rồi gửi cho Lục Dĩ Ngưng.
Lục Dĩ Ngưng dở khóc dở cười, chỉnh âm thanh lên to nhất rồi đặt làm tiếng chuông điện thoại.
Sau cùng đến ngay cả giáo sư hướng dẫn của cô còn nghe không nổi nữa, lúc này mới đổi thành cái khác.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Dĩ Ngưng không quá vội vã đi tìm công việc.
Cô bỏ ra một năm để cầm theo máy ảnh du lịch khắp trời Nam đất Bắc, cô từng đi qua Siberia cũng từng đặt chân đến sa mạc Sahara, sau khi đi một vòng trở về, thông báo nhậm chức của tòa soạn tạp chí 《National Geographic》cũng gửi tới.
《National Geographic》là một tạp chí về phong cảnh và nhân văn nổi tiếng trong nước, tạp chí xuất bản bán rất chạy cả ở trong và ngoài nước, bởi vì trong sách yêu cầu một lượng lớn ảnh chụp phong cảnh nên rất cần những nhiếp ảnh gia như cô.
Lục Dĩ Ngưng là sinh viên trường học nổi tiếng thế giới, cũng từng nhận qua không ít giải thưởng, còn chưa tốt nghiệp đã nhận được vô số lời mời từ các tòa soạn, mà lí do tại sao Lục Dĩ Ngưng lại chọn tòa soạn này đơn giản là vì nó nằm ở Bắc Thành.
Hai năm nay cô hầu như không về nhà nên nghe Lục Hân Dung than phiền nhiều đến nỗi tai sắp đóng kén luôn rồi.
Mà Lục Hân Dung tuy nhìn có vẻ còn trẻ nhưng quả thực tuổi đã không phải ít nữa, cộng thêm bình thường phải đi xã giao nhiều nên thân thể cũng đã không còn được như trước nữa, Lục Dĩ Ngưng ở Siberia tĩnh tâm hơn nửa tháng, cuối cùng vẫn quyết định về nước làm việc.
Sau khi giải quyết xong mọi công việc ở nước ngoài, Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng đặt vé máy bay về Bắc Thành.
Chuyến bay vào ngày 2 tháng 5.
Ngay khi máy bay hạ cánh, Lục Dĩ Ngưng vừa mới lấy vali xuống khỏi bàn xoay thì tin nhắn Weixin của Khương Nại hiện lên:【Ngưng Ngưng, bên tớ đột nhiên có một ca bệnh khẩn cấp, không thể đến đón cậu được, cậu tự bắt xe về được không? Hay là tớ bảo lái xe nhà tớ đến đón cậu nhé?】
Lục Dĩ Ngưng kéo theo hành lý đi về hướng cửa ra, một tay gõ chữ trên màn hình:【Cậu lo công việc đi, tớ tự bắt xe về được.】
Vừa nói xong, mới mất tập trung một chút, trước mặt liền đột nhiên xông tới một bóng hình lao thẳng vào trong lòng cô: "Chị, cuối cùng thì chị cũng quay về rồi!"
Trẻ con còn chưa hiểu được thế nào là dè dặt, trực tiếp bộc lộ ra sự yêu thích của chính mình: "Em nhớ chị muốn chết luôn."
Người phụ nữ bên cạnh cười tiếp lời: "Đúng vậy đó, từ mấy ngày trước đã luôn miệng nhắc tới con rồi."
Lục Dĩ Ngưng xoa xoa đầu Lục Nhất Châu, chiều cao của cậu bé tăng rất nhanh, mới đó đã đến ngang thắt lưng cô rồi, "Cao lên rồi này."
"Phải cao hơn để còn bảo vệ chị nữa."
Lục Dĩ Ngưng véo một cái lên khuôn mặt trắng bóc như lòng trắng trứng của cậu.
Hai chị em họ đều khá may mắn, không được di truyền ngoại hình của Lục Vệ Quốc.
Nếu đem đặt Lục Nhất Châu trong một đám đông người thì cũng là loại tiểu soái ca liếc mắt liền có thể nhìn thấy.
Dù sao cũng vẫn còn là con nít, tuy chiều cao tăng nhanh nhưng vẫn còn kém Lục Dĩ Ngưng rất xa nên khi nói chuyện với cô đều phải ngẩng đầu lên: "Chị, chị lại xinh đẹp hơn rồi."
Miệng ngọt như mật vậy, cũng không biết là hoa ngôn xảo ngữ học được từ ai mà ra.
Lục Dĩ Ngưng đưa tay chọc nhẹ trán cậu, "Học từ đâu ra thế?"
"Ba đó."
"..."
Lục Dĩ Ngưng quay đầu liếc nhìn Trương Văn, người nọ có lẽ cũng cảm thấy có chút xấu hộ nên liền quay đi nhìn chỗ khác.
Cô buồn cười, khóe môi cong lên: "Một mình Nại Nại đến đón con là được rồi, hai người cũng đến đây làm gì?"
"Mấy chuyện như đi đón người này càng đông càng vui mà," Trương Văn nói rồi nhìn qua hành lý của cô, "Ngồi máy bay lâu như vậy có mệt không, vali có nặng không? Đưa dì cầm hộ cho..."
Bà nói rồi đưa tay tới, Lục Dĩ Ngưng vội vàng đem hành lý đẩy về phía sau, "Không nặng lắm đâu, con tự cầm được."
Vì đang nghỉ lễ 1-5 nên người đến sân bay rất đông, ồn ào náo nhiệt tựa như đón Tết vậy.
Ba người cũng không đợi lâu liền nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe, tài xế cũng đã đợi ở đó, đạp chân ga liền một mạch về thẳng biệt thự Lục gia.
Lục Dĩ Ngưng dĩ nhiên là mệt mỏi.
Chưa nói đến mệt và thiếu ngủ, chỉ riêng vấn đề chênh lệch múi giờ cũng đã đủ hành hạ con người ta rồi.
Chuyện đầu tiên cô làm sau khi về đến phòng chính là tắm rửa sau đó lên giường ngủ.
Cô ở nhà buồn chán cả một ngày, hôm sau ngủ đến tự tỉnh, khi mở mắt đã là hơn tám giờ.
Trên màn hình điện thoại có đến mấy tin nhắn Weixin của Khương Nại--
【Ngưng Ngưng, mẹ tớ lại bắt tớ đi xem mắt rồi.】
【Lần này là một đồng nghiệp với tớ, đều là bác sĩ.】
【Hơn nữa nghe nói còn là một người bạn của phụ nữ.】
【Mẹ tớ sợ con gái mình không ai thèm lấy đến mức nào chứ trời đất!】
Lục Dĩ Ngưng dụi mắt, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh rửa mặt, xả nước, vừa đánh răng vừa trả lời tin nhắn Khương Nại:【Cho nên cậu định thế nào?】
Khương Nại:【Khi nào cậu bắt đầu đi làm?】
【Ngày mai.】
Qua nghỉ lễ Quốc tế lao động cô liền bắt đầu đi làm bình thường rồi.
Khương Nại:【Đối tượng xem mắt kia ở Bệnh viện số 3, cậu giúp tớ đi thăm dò một chút tin tức nhé?】
Vốn dĩ cô cũng có thể tự mình đi, nhưng mấy ngày nay có quá nhiều bệnh nhân nên không có thời gian rảnh, cho nên mới nghĩ đến bảo Lục Dĩ Ngưng thay mình đi thăm dò một chút, nếu không tệ thì có thể gặp mặt thử, còn nếu không ổn thì cũng đỡ lãng phí thời gian.
Lục Dĩ Ngưng nhổ một ngụm nước, rất dứt khoát:【Khoa.】
【Khoa phụ sản.】
【Tên đâu?】
【Không để ý lắm, dù sao khoa bọn họ cũng chỉ có mình anh ta là bác sinh nam còn trẻ.】
Còn trẻ, một nhánh hoa ở khoa phụ sản, còn là bạn của phụ nữ... Lục Dĩ Ngưng nhớ rồi.
Trong sáu năm có thể xảy ra những chuyện gì?
Có thể biến mái tóc của cô từ ngắn thành dài, đủ để cô có thể hoàn thành việc học rồi còn chu du nửa vòng Bắc Mỹ, cũng có thể khiến cô từ một ngày không thể không nhớ tới Đường Mộ Bạch biến thành không còn đề cập tới nữa thậm chí là tự động lãng quên đi.
Nói là dài thì cũng không hẳn, nhưng cũng không phải là ngắn.
Có lẽ khi Thượng đế lấy đi của bạn một thứ thì cũng sẽ luôn ban cho bạn một thứ khác để đền bù.
Sau một cuộc tình không được như ý, ngược lại thì mối quan hệ giữa Lục Dĩ Ngưng và người trong nhà lại tốt lên một chút.
Đương nhiên, hầu như tất cả công lao đều là nhờ em trai cô.
Em trai tên là Lục Nhất Châu, năm nay chưa đầy bảy tuổi, tuy dòng máu không giống hệt nhau, cũng không giống Lục Vệ Quốc thế nhưng đôi mắt của hai chị em lại giống nhau đến lạ.
Đều là một đôi mắt hạnh trong trẻo như pha lê, khi nhìn thẳng vào người khác tựa như một chú nai con biết nói chuyện.
Thực ra ban đầu Lục Dĩ Ngưng rất kháng cự tiếp xúc với người em trai này.
Quan hệ giữa ba mẹ ruột bất hòa, tuy mẹ kế mà Lục Vệ Quốc tìm cho cô không phải kẻ thứ ba, nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn không thích hai mẹ con họ, mối quan hệ trong gia đình vốn dĩ đã cứng ngắc, sau khi có thêm hai người mới, Lục Dĩ Ngưng liền dứt khoát không nghe điện thoại của Lục Vệ Quốc mấy nữa.
Quan hệ cha con nhất thời lạnh nhạt đến mức tựa như đóng băng.
Mãi cho đến mấy năm trước, trong lúc Lục Hân Dung gọi video call cho cô, trong camera đột nhiên xuất hiện một cậu bé trên đầu tóc còn chưa mọc xong hết.
Thay vì gọi là cậu bé, chính xác hơn phải là một bé trai, đó chính là Lục Nhất Châu mới chưa tròn hai tuổi.
Trước đây Lục Hân Dung đã từng gửi cho cô xem ảnh của em trai.
Suy cho cùng là trưởng bối đều sẽ luôn hi vọng gia đình có thể hòa thuận một chút, huống chi Lục Nhất Châu cũng là cháu ruột của bà, dáng vẻ vừa ngoan ngoãn lại rất đáng yêu, giống như Lục Dĩ Ngưng lúc còn bé vậy, lần đầu tiên Lục Hân Dung nhìn thấy đã yêu thích vô cùng, mỗi lần đến thăm cháu trai đều chụp một đống ảnh sau đó chọn lựa vài tấm đẹp nhất rồi gửi cho Lục Dĩ Ngưng.
Có điều Lục Dĩ Ngưng cơ bản đều chưa từng mở ra xem, có một sự mâu thuẫn xuất phát từ sâu trong nội tâm cô, Lục Hân Dung gửi đến một tấm cô liền xóa một tấm.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn nhớ được Lục Nhất Châu trông như thế nào.
Lâu nay trước mặt cô cô Lục Dĩ Ngưng đều rất hiểu chuyện, tuy cảm thấy bất ngờ và kháng cự nhưng cô vẫn không thể hiện gì ra mặt, chỉ thuận miệng nói vài câu bảo bà giữ gìn sức khỏe, khi vừa muốn tắt máy liền nghe thấy trong loa truyền đến hai chữ mềm mại không rõ ràng phát ra từ đứa bé: "Gia gia." (*)
(*) /jiājiā/
Lục Dĩ Ngưng sửng sốt, chưa kịp phản ứng lại.
Vẫn là Lục Hân Dung cười giải thích: "Đang gọi con là chị(*) đó... Thằng bé này hình như rất thích con, đến ba mẹ còn chưa biết gọi mà đã biết gọi chị trước rồi."
(*) /jiějie/
Trên màn hình điện thoại, đứa trẻ đang vui vẻ khua khoắng chân tay, đôi mắt mở to, cười toét miệng nhìn về phía camera, răng hình như vẫn còn chưa mọc đủ.
Đưa mắt nhìn về một góc, Lục Dĩ Ngưng còn thoáng thấy hai bóng người vụt qua rất nhanh.
Hình như là hai vợ chồng Lục Vệ Quốc, có lẽ biết rằng để cô nhìn thấy mình sẽ không vui nên vô cùng cẩn thận không dám xuất hiện trước camera.
Đột nhiên Lục Dĩ Ngưng cảm thấy mũi hơi chua xót, toàn thân đều bắt đầu khó chịu.
Cô không nói nhiều nữa mà thẳng tay tắt máy.
Hai phút sau, Lục Hân Dung gửi đến một tin nhắn qua Weixin: 【Con bé này sao tự nhiên lại tắt máy rồi, em trai không thấy con trên màn hình nữa nên đang khóc rồi đấy.】
Lục Dĩ Ngưng tìm đại một lí do: 【Mạng yếu nên tự ngắt ạ.】
Lục Hân Dung cũng không vạch trần cô.
Loại chuyện như này có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, về sau số lần Lục Dĩ Ngưng và Lục Nhất Châu video call dần dần nhiều hơn.
Việc học hành của cô bộn bề, còn phải đi khắp nơi trên thế giới để tìm phong cảnh đẹp nên căn bản không có thời gian về nhà.
Hơn nữa cô cũng không muốn về, thế nên trong sáu năm qua, chung quy cũng chỉ về nước có ba lần, mà thời gian mỗi lần đều không bao giờ quá một tuần.
Lục Nhất Châu thực sự rất thích cô, mỗi lần cô phải bay về Mỹ cậu bé đều sẽ nhốt mình trong phòng khóc cả một ngày.
Mẹ cậu thì lại còn trẻ, dỗ mãi không được, sau này khi quan hệ với Lục Dĩ Ngưng hòa hoãn hơn một chút, có lần còn cố tình đứng ngoài cửa ghi âm lại tiếng khóc của con mình rồi gửi cho Lục Dĩ Ngưng.
Lục Dĩ Ngưng dở khóc dở cười, chỉnh âm thanh lên to nhất rồi đặt làm tiếng chuông điện thoại.
Sau cùng đến ngay cả giáo sư hướng dẫn của cô còn nghe không nổi nữa, lúc này mới đổi thành cái khác.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Dĩ Ngưng không quá vội vã đi tìm công việc.
Cô bỏ ra một năm để cầm theo máy ảnh du lịch khắp trời Nam đất Bắc, cô từng đi qua Siberia cũng từng đặt chân đến sa mạc Sahara, sau khi đi một vòng trở về, thông báo nhậm chức của tòa soạn tạp chí 《National Geographic》cũng gửi tới.
《National Geographic》là một tạp chí về phong cảnh và nhân văn nổi tiếng trong nước, tạp chí xuất bản bán rất chạy cả ở trong và ngoài nước, bởi vì trong sách yêu cầu một lượng lớn ảnh chụp phong cảnh nên rất cần những nhiếp ảnh gia như cô.
Lục Dĩ Ngưng là sinh viên trường học nổi tiếng thế giới, cũng từng nhận qua không ít giải thưởng, còn chưa tốt nghiệp đã nhận được vô số lời mời từ các tòa soạn, mà lí do tại sao Lục Dĩ Ngưng lại chọn tòa soạn này đơn giản là vì nó nằm ở Bắc Thành.
Hai năm nay cô hầu như không về nhà nên nghe Lục Hân Dung than phiền nhiều đến nỗi tai sắp đóng kén luôn rồi.
Mà Lục Hân Dung tuy nhìn có vẻ còn trẻ nhưng quả thực tuổi đã không phải ít nữa, cộng thêm bình thường phải đi xã giao nhiều nên thân thể cũng đã không còn được như trước nữa, Lục Dĩ Ngưng ở Siberia tĩnh tâm hơn nửa tháng, cuối cùng vẫn quyết định về nước làm việc.
Sau khi giải quyết xong mọi công việc ở nước ngoài, Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng đặt vé máy bay về Bắc Thành.
Chuyến bay vào ngày 2 tháng 5.
Ngay khi máy bay hạ cánh, Lục Dĩ Ngưng vừa mới lấy vali xuống khỏi bàn xoay thì tin nhắn Weixin của Khương Nại hiện lên:【Ngưng Ngưng, bên tớ đột nhiên có một ca bệnh khẩn cấp, không thể đến đón cậu được, cậu tự bắt xe về được không? Hay là tớ bảo lái xe nhà tớ đến đón cậu nhé?】
Lục Dĩ Ngưng kéo theo hành lý đi về hướng cửa ra, một tay gõ chữ trên màn hình:【Cậu lo công việc đi, tớ tự bắt xe về được.】
Vừa nói xong, mới mất tập trung một chút, trước mặt liền đột nhiên xông tới một bóng hình lao thẳng vào trong lòng cô: "Chị, cuối cùng thì chị cũng quay về rồi!"
Trẻ con còn chưa hiểu được thế nào là dè dặt, trực tiếp bộc lộ ra sự yêu thích của chính mình: "Em nhớ chị muốn chết luôn."
Người phụ nữ bên cạnh cười tiếp lời: "Đúng vậy đó, từ mấy ngày trước đã luôn miệng nhắc tới con rồi."
Lục Dĩ Ngưng xoa xoa đầu Lục Nhất Châu, chiều cao của cậu bé tăng rất nhanh, mới đó đã đến ngang thắt lưng cô rồi, "Cao lên rồi này."
"Phải cao hơn để còn bảo vệ chị nữa."
Lục Dĩ Ngưng véo một cái lên khuôn mặt trắng bóc như lòng trắng trứng của cậu.
Hai chị em họ đều khá may mắn, không được di truyền ngoại hình của Lục Vệ Quốc.
Nếu đem đặt Lục Nhất Châu trong một đám đông người thì cũng là loại tiểu soái ca liếc mắt liền có thể nhìn thấy.
Dù sao cũng vẫn còn là con nít, tuy chiều cao tăng nhanh nhưng vẫn còn kém Lục Dĩ Ngưng rất xa nên khi nói chuyện với cô đều phải ngẩng đầu lên: "Chị, chị lại xinh đẹp hơn rồi."
Miệng ngọt như mật vậy, cũng không biết là hoa ngôn xảo ngữ học được từ ai mà ra.
Lục Dĩ Ngưng đưa tay chọc nhẹ trán cậu, "Học từ đâu ra thế?"
"Ba đó."
"..."
Lục Dĩ Ngưng quay đầu liếc nhìn Trương Văn, người nọ có lẽ cũng cảm thấy có chút xấu hộ nên liền quay đi nhìn chỗ khác.
Cô buồn cười, khóe môi cong lên: "Một mình Nại Nại đến đón con là được rồi, hai người cũng đến đây làm gì?"
"Mấy chuyện như đi đón người này càng đông càng vui mà," Trương Văn nói rồi nhìn qua hành lý của cô, "Ngồi máy bay lâu như vậy có mệt không, vali có nặng không? Đưa dì cầm hộ cho..."
Bà nói rồi đưa tay tới, Lục Dĩ Ngưng vội vàng đem hành lý đẩy về phía sau, "Không nặng lắm đâu, con tự cầm được."
Vì đang nghỉ lễ 1-5 nên người đến sân bay rất đông, ồn ào náo nhiệt tựa như đón Tết vậy.
Ba người cũng không đợi lâu liền nhanh chóng đi về phía bãi đỗ xe, tài xế cũng đã đợi ở đó, đạp chân ga liền một mạch về thẳng biệt thự Lục gia.
Lục Dĩ Ngưng dĩ nhiên là mệt mỏi.
Chưa nói đến mệt và thiếu ngủ, chỉ riêng vấn đề chênh lệch múi giờ cũng đã đủ hành hạ con người ta rồi.
Chuyện đầu tiên cô làm sau khi về đến phòng chính là tắm rửa sau đó lên giường ngủ.
Cô ở nhà buồn chán cả một ngày, hôm sau ngủ đến tự tỉnh, khi mở mắt đã là hơn tám giờ.
Trên màn hình điện thoại có đến mấy tin nhắn Weixin của Khương Nại--
【Ngưng Ngưng, mẹ tớ lại bắt tớ đi xem mắt rồi.】
【Lần này là một đồng nghiệp với tớ, đều là bác sĩ.】
【Hơn nữa nghe nói còn là một người bạn của phụ nữ.】
【Mẹ tớ sợ con gái mình không ai thèm lấy đến mức nào chứ trời đất!】
Lục Dĩ Ngưng dụi mắt, cầm điện thoại vào nhà vệ sinh rửa mặt, xả nước, vừa đánh răng vừa trả lời tin nhắn Khương Nại:【Cho nên cậu định thế nào?】
Khương Nại:【Khi nào cậu bắt đầu đi làm?】
【Ngày mai.】
Qua nghỉ lễ Quốc tế lao động cô liền bắt đầu đi làm bình thường rồi.
Khương Nại:【Đối tượng xem mắt kia ở Bệnh viện số 3, cậu giúp tớ đi thăm dò một chút tin tức nhé?】
Vốn dĩ cô cũng có thể tự mình đi, nhưng mấy ngày nay có quá nhiều bệnh nhân nên không có thời gian rảnh, cho nên mới nghĩ đến bảo Lục Dĩ Ngưng thay mình đi thăm dò một chút, nếu không tệ thì có thể gặp mặt thử, còn nếu không ổn thì cũng đỡ lãng phí thời gian.
Lục Dĩ Ngưng nhổ một ngụm nước, rất dứt khoát:【Khoa.】
【Khoa phụ sản.】
【Tên đâu?】
【Không để ý lắm, dù sao khoa bọn họ cũng chỉ có mình anh ta là bác sinh nam còn trẻ.】
Còn trẻ, một nhánh hoa ở khoa phụ sản, còn là bạn của phụ nữ... Lục Dĩ Ngưng nhớ rồi.