Chương 37: Cậu rất được!
Lục Dĩ Ngưng không ngờ rằng ngay cả chuyện đối phương nhỏ tuổi hơn cô mà Đường Mộ Bạch chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì nhìn từ bức ảnh này, khuôn mặt chàng trai quả thực rất trẻ trung, tuy không tính là non nớt nhưng tràn đầy cảm giác của tuổi trẻ.
Giống như Đường Mộ Bạch của sáu bảy năm trước, hoặc là nói còn hơn thế.
Cho nên Lục Dĩ Ngưng liền dứt khoát thuận theo lời anh mà nói.
Nói xong, cô nhìn thấy chân mày người đàn ông trước mặt nhíu lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, thế mà lại cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Lục Dĩ Ngưng thu lại điện thoại, "Còn có chuyện gì nữa không?"
Đường Mộ Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thể lực tốt là ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Con trai hai ba chục tuổi thì chắc chắn khỏe mạnh hơn ông già bảy tám chục tuổi, đây còn không phải sự thật hiển nhiên à?
Ánh mắt Đường Mộ Bạch tối sầm lại, khóe miệng nhẹ giật, không nói gì nữa.
Hơn mười giờ, gió đêm càng lạnh lẽo hơn, không còn sự che chắn của chiếc áo khoác kia nữa, mỗi một ngọn gió đều dễ dàng xuyên qua quần áo phong phanh trên người cô, trực tiếp xâm nhập thẳng vào tận xương cốt.
Lục Dĩ Ngưng đứng thẳng người, bả vai bị gió thổi đến lạnh cóng, cô nhịn xuống ý muốn vươn tay ôm lấy vai mình, nhẹ nhàng thở ra, "Không có chuyện gì nữa thì em về trước đây."
Đường Mộ Bạch vẫn thâm trầm nhìn cô nhưng không nói gì.
Lục Dĩ Ngưng đợi hai giây, thấy anh vẫn không có động tĩnh gì liền trực tiếp quay người vào sân Lục gia, "Xoảng" một tiếng, cánh cửa sắt sơn đen bị gió đẩy đóng lại.
Bước chân của cô rất nhanh, chỉ vài giây đã mở cửa sau đó vào thẳng nhà mà không hề quay đầu lại sau đó đóng cửa.
Đúng lúc Lục Hân Dung vừa từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi trên sofa nhìn sang cô: "Sao đi lâu vậy?"
"Đứng đợi xe với cô Phó mất một lúc ạ."
Lục Dĩ Ngưng rót một cốc nước nóng rồi đặt lên bàn trà trước mặt Lục Hân Dung.
Quả nhiên không phí công thường ngày yêu thương, có cô cháu gái như tri kỷ, tựa như áo bông nhỏ vậy.
Lục Hân Dung điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó cầm ly nước uống một ngụm, sau đó lại cười híp mắt nhìn qua: "Tiểu Nghi, dì Phó có một cậu con trai trạc tuổi con."
Lục Dĩ Ngưng đã đoán được bà đang muốn nói gì.
Cô đứng dậy, "Cô, cô khỏi cần nghĩ nữa, con và anh ấy không có khả năng đâu."
"Con nhóc này, cô còn chưa nói xong mà..."
Lục Hân Dung "Ơ" một tiếng, "Sao lại không có khả năng?"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên mở ra, Lục Cảnh Hành mới vào đến cửa nhà nghe được câu này liền hỏi: "Cái gì không có khả năng cơ?"
Lục Hân Dung uống cạn nửa cốc nước, lặp lại một lần nữa những lời vừa rồi.
Lục Cảnh Hành nhíu mi, nhìn thẳng sang Lục Dĩ Ngưng, không ai nói lời nào, rồi không hẹn mà cùng lên lầu, sau đó ai về phòng người ấy.
Lục Hân Dung cũng đã gặp Đường Mộ Bạch vài lần.
Tiểu tử này lớn lên cũng rất đẹp trai, dáng người cao chân cũng dài, đôi mắt tựa như nở ra hoa đào vậy, nhìn là thấy thích.
Từ cái nhìn đầu tiên Lục Hân Dung đã cảm thấy thằng bé này không tồi, có một khoảng thời gian còn rất chú ý đến anh.
Bên trái là mẹ ruột, bên phải là anh em tốt, Lục Cảnh Hành sao có thể không nhìn ra, có điều khi ấy Lục Dĩ Ngưng vẫn còn đang ở nước ngoài nên anh cũng không quá để tâm.
Dù sao chỉ nhìn hiện tại, Đường Mộ Bạch tốt nghiệp đại học trọng điểm trong nước, hiện giờ còn đang làm việc ở một bệnh viện lớn, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã thành đạt, chưa kể còn có vẻ bề ngoài tốt như vậy, hiển nhiên trở thành con mồi được các bác gái nhắm đến cho con cái nhà mình.
Lục Hân Dung có ý nghĩ này cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ tiếc là, bà chưa được nhìn thấy Đường Mộ Bạch của trước kia.
Lục Cảnh Hành cũng không có thói quen nói xấu bạn bè, huống hồ kể cả có nói ra Lục Hân Dung cũng chưa chắc đã tin, nói không chừng còn sẽ ra tay rồi đổ cho tại anh ghen ghét đố kỵ.
Lục Cảnh Hành sẽ không bao giờ làm những chuyện làm ơn mắc oán như vậy.
Vào phòng chưa được vài phút, anh lại đứng dậy, đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Cửa mở ra rất nhanh.
Lục Dĩ Ngưng vừa mới rửa mặt, đuôi tóc bị dính chút nước, hai ngón tay đang nhẹ nhàng mát xa quanh mắt, "Anh làm sao thế?"
Mấy năm nay số lần hai anh em họ gặp nhau không hề ít nên cũng không có gì xa lạ.
Lục Cảnh Hành không vào phòng mà chỉ đứng ở cửa rồi hỏi cô: "Có phải mẹ anh muốn làm mối Tiểu Bạch với em không?"
"Nghe cách cô nói thì hình như đúng là có ý đó."
"Em nghĩ thế nào?"
"Chẳng nghĩ thế nào cả..."
Lục Dĩ Ngưng quay người, lấy kem dưỡng ẩm vỗ lên mặt, "Bọn em không có khả năng."
Lục Dĩ Ngưng khẳng định chắc nịch như vậy, Lục Cảnh Hành thế nhưng lại không biết phải nói gì.
Tuy rằng anh xem thường những hành vi của Đường Mộ Bạch vài năm trước, nhưng công bằng mà nói, gần đây cậu ta quả thực đã thu liễm không ít, có lẽ là do trước kia có một cuộc tình rồi bị người ta đá nên vị đại thiếu gia tâm cao khí ngạo này chịu phải đả kích, từ đó về sau không thấy quen bạn gái loạn hết cả lên như trước nữa.
Lục Hân Dung muốn nối dây tơ hồng cho bọn họ, nói thật cũng không phải không thể.
Thế nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa mới chớm nở trong đầu Lục Cảnh Hành, liền nhanh chóng bị anh tỉnh táo lại áp chế xuống.
Có thu liễm như thế nào thì lịch sử đen tối cũng vẫn còn đó, vẫn không thể xứng với em gái hoàn mỹ vô khuyết của anh.
Lục Cảnh Hành xoa đầu cô, lời ra đến miệng liền đổi thành: "Ừ, em biết không có khả năng là tốt."
Lục Cảnh Hành qua đây một chuyến, dường như chỉ là để nhắc nhở cô chuyện này.
Sau khi đạt được mục đích, anh liền nhanh chóng trở về phòng xử lí công việc.
Lục Dĩ Ngưng đóng cửa, cúi thấp đầu, cô dường như vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương còn vương lại trên người từ chiếc áo khoác nam kia, cô nhăn mũi rồi đi vào phòng tắm, tắm lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Mà cùng lúc đó, Đường Mộ Bạch và Phó Uẩn cũng vừa về tới nhà.
Phó Uẩn vẫn đang chat Weixin với bạn bài Lục Hân Dung, người ở tầm tuổi bọn họ đa phần đều không thích đánh chữ, tin nhắn thoại vèo một cái truyền tới lại gửi đi, rõ ràng là đang nói chuyện rất nhiệt tình.
Đường Mộ Bạch không hỏi nhiều, trực tiếp trở về phòng mình, tùy ý ném áo khoác lên giường, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, anh khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra.
Bận rộn cả một buổi chiều rồi lại thêm buổi tối, tắm xong mới thấy thoải mái không ít.
Hôm nay Đường Mộ Bạch không trực ban, nhưng buổi chiều có một ca phẫu thuật liền một mạch sáu bảy tiếng đồng hồ.
Cũng không phải ca phẫu thuật nghiêm trọng gì, chủ yếu là huyết áp của bệnh nhân không được ổn định nên cả quá trình đều phải vô cùng cẩn thận, mãi đến hơn 9 giờ tối anh mới có thể bước ra khỏi phòng giải phẫu.
Đường Mộ Bạch đã biết trước là hôm nay Phó Uẩn sẽ đến nhà Lục Hân Dung đánh bài cho nên sau khi tan làm mặc dù rất mệt mỏi nhưng anh vẫn không gọi tài xế mà tự mình lái xe qua đón.
Gặp phải Lục Dĩ Ngưng cũng nằm trong dự liệu của anh.
Đường Mộ Bạch lau tóc khô một phần, sau đó tiện tay ném khăn lông sang một bên, mở khóa điện thoại rồi mở Weixin, tìm ra một cái tên từ trong danh bạ rồi đánh mấy chữ gửi đi: 【Cháu cũng có bản lĩnh ghê đấy.】
Bởi vì chênh lệch múi giờ, phía bên kia vẫn là ban ngày nên trả lời tin nhắn rất nhanh: 【?】
Tổ tông: 【Cháu làm sao?】
Đường Mộ Bạch: 【Thể lực cháu tốt lắm à?】
Tổ tông: 【Cũng tạm được.】
Cũng tạm được?
Cậu còn có mặt mũi nói cũng tạm được?!
Đường Mộ Bạch cười lạnh: 【Hờ hờ.】
Người này động kinh thất thường, người ở đầu bên kia cũng đã quá quen rồi, qua một lúc lâu mới hỏi lại:【Ai nói cậu không được à?】
Bởi vì không dùng từ bổ ngữ gì cho nên câu này hỏi ra vô cùng có ý nghĩa khác.
Đường Mộ Bạch:【Nằm mơ gì thế?】
Tựa hồ là sợ người đầu bên kia không tin, để cường điệu hơn, anh còn bổ sung thêm một câu:【Cậu rất được.】
Đầu bên kia không gửi tin nhắn đến nữa, Đường Mộ Bạch cũng không nói thêm gì khác, ấn nút nguồn rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
"Tổ tông" tên là Đường Ngộ, là tiểu tổ tông nhỏ tuổi nhất của Đường gia, cũng là cháu ngoại ruột của anh.
Đường Mộ Bạch có một người chị gái lớn hơn anh hơn một giáp, trước kia khi Phó Uẩn sinh Đường Mộ Bạch còn bị coi là già rồi mà vẫn có con, lúc nhỏ được người lớn ôm ra ngoài còn thường xuyên bị người khác bàn tán.
Anh lúc nhỏ khiến người khác yêu thích hơn bây giờ nhiều, bởi vì quá mức đáng yêu, khiến cho không ít người sinh ra ý định muốn sinh con thứ hai. .
Đường Mộ Bạch lớn lên trong sự chú ý của những người khác, khi anh lớn hơn vài tuổi thì chị gái kết hôn rồi sinh con.
Đường gia có tiền có thế nhưng cũng không ngăn được chuyện con gái gả nhầm cho người xấu, bị một tên đàn ông cặn bã hủy hoại nửa cuộc đời.
Khi Đường Mộ Bạch học cao trung thì chị gái sinh bệnh rồi qua đời, tên đàn ông cặn bã kia còn như không có chuyện gì mà ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.
Dù sao cũng là chị gái đã cưng chiều mình từ nhỏ đến lớn, chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho Đường Mộ Bạch, bởi vì thường bị người ta gọi là tệ bạc do quen nhiều bạn gái, về sau anh cũng không tùy tiện quen ai nữa.
Tuy rằng Đường Mộ Bạch chưa bao giờ cảm thấy loại hành vi này của mình là tệ bạc.
Suy cho cùng đều là giao dịch đôi bên đều đạt được mục đích, có thể dựa vào bán sắc để lừa người khác làm bài tập cho mình cũng là một loại bản lĩnh, anh một không lừa sắc hai không lừa thân ba không lừa tiền, sao có thể nói là anh tệ bạc được?
Lần duy nhất Đường Mộ Bạch cảm thấy mình thật tồi tệ là vì Lục Dĩ Ngưng, khi hai người vừa ở bên nhau, lần đầu tiên cùng cô đón sinh nhật.
Lục Cảnh Hành không biết hai người bọn họ yêu nhau, cho nên bữa tiệc sinh nhật khi đó không hề có cái gọi là thế giới riêng của hai người, cũng không có đám đông ồn ào đùa giỡn, ngoại trừ bạn cùng phòng và bạn bè của Lục Dĩ Ngưng thì chỉ có vài người bạn của Lục Cảnh Hành mà cô khá quen thuộc.
Hôm đó là một ngày trời âm u, trước khi mưa gió ập đến, không khí buổi tối cực kỳ oi bức.
Nhóm người bọn họ cũng không đến những nơi như KTV mà trực tiếp tổ chức một party sinh nhật ở biệt thự Lục gia.
Tuy không có quá nhiều người nhưng vẫn coi như là náo nhiệt.
Trong phòng khách mở nhạc ầm ĩ, còn có đèn nháy màu sắc sặc sỡ như trong KTV mà Tạ Khôn không biết kiếm từ đâu ra, còn gọi về một đống đồ nướng, lon rỗng lấp đầy đến vài cái thùng rác, bầu không khí giống như là trong Bar vậy.
Đường Mộ Bạch không hẳn là chán ghét nhưng tuyệt đối không phải là thích.
Anh ngồi trên ghế sofa trong một góc nhìn Lục Dĩ Ngưng bị một người bạn thân trét đầy bánh kem lên mặt, sau đó chạy vào nhà vệ sinh để rửa sạch bàn tay dính đầy kem và mứt hoa quả.
Mọi người đều bị lây nhiễm bởi bầu không khí sôi động này, không ai chú ý đến anh.
Đường Mộ Bạch ngồi nửa phút, sau đó đứng dậy đi theo.
Cửa phòng vệ sinh không đóng kín, mở ra một khe hở, bên trong có tiếng nước chảy rất nhẹ truyền ra, Đường Mộ Bạch đứng ngoài gõ nhẹ lên cửa, người bên trong tựa như bị dọa giật mình, bả vai co rụt lại xoay người, nhìn thấy là anh mới thở phào một hơi: "Tiểu Bạch, anh vào đây làm gì?"
Biểu cảm trên mặt Lục Dĩ Ngưng hồi đó phong phú hơn bây giờ nhiều, đôi mắt sáng long lanh, trên mặt có vài vết kem, thoạt nhìn có chút chật vật cùng không đề phòng.
Nhưng lúc đó Đường Mộ Bạch chỉ cảm thấy đáng yêu.
Anh đẩy cửa đi vào, sau đó lại trở tay đóng cửa phòng vệ sinh lại, tùy ý đưa ra một lí do: "Ngoài kia ồn quá."
Lục Dĩ Ngưng "Ồ" một tiếng rồi lại quay người, tiếp tục cúi đầu rửa tay.
Bánh kem không khó rửa, trên mặt thì không cần thiết phải rửa lúc này nhưng tay thì khác, dính lên quần áo người khác sẽ rất khó giặt sạch.
Lục Dĩ Ngưng đặt tay dưới vòi nước xả một lượt, vừa rửa sạch tay đang muốn lấy khăn lông để lau khô liền đột nhiên bị người khác ấn giữ bả vai xoay người lại.
Không đợi cô kịp phản ứng lại, khuôn mặt của chàng trai đã gần trong gang tấc, rồi lại gần hơn chút nữa, sau đó đôi môi hai người dán vào nhau.
Lục Dĩ Ngưng sững sờ, mí mắt không tự giác run lên.
Hình như Đường Mộ Bạch không uống rượu, cũng không đụng đến bánh gato, cho nên mùi vị trong miệng anh lúc này không có vị cay của rượu cũng như vị ngọt của bánh kem.
Đây là một nụ hôn vô cùng sạch sẽ, chỉ là không được dịu dàng lắm.
Lực độ nụ hôn của chàng trai rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều, mạnh mẽ ấn lên bờ môi cô, sau đó lấy lưỡi liếm sạch bánh kem dính ở khóe miệng cô.
Thói xấu của Đường Mộ Bạch rất nhiều, không hút thuốc không uống rượu cũng không thích ăn đồ ngọt, vì vậy vị bánh kem dính trên khóe miệng Lục Dĩ Ngưng dường như khác hẳn với vị bánh kem vừa rồi anh mới chỉ thử một miếng đã nhíu mày.
Hôm đó Lục Dĩ Ngưng mặc váy ngắn trên đầu gối, đôi chân cô vừa dài vừa thẳng, lại vừa trắng mịn như ẩn như hiện dưới làn váy.
Đường Mộ Bạch liếc mắt nhìn qua, đáy mắt mạc danh có chút nóng bỏng, lúc đó anh chỉ có một ý nghĩ ----
Lục Dĩ Ngưng chắc chắn ngon hơn bánh kem nhiều.
Bàn tay Đường Mộ Bạch đang đặt trên eo cô không tự giác dịch xuống dưới, vừa chạm đến váy thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị gõ từ bên ngoài.
Giọng nói của Lục Cảnh Hành từ ngoài cửa truyền đến rất không đúng lúc: "Dĩ Ngưng, em xong chưa? Khương Nại gọi em ra hát kìa."
Đường Mộ Bạch tựa như bị dội cho một gáo nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Hai người giống như cùng hình thành phản xạ có điều kiện, một người cúi thấp đầu, một người buông tay, lấy tốc độ nhanh vô cùng tách ra.
Lục Dĩ Ngưng hô hấp không ổn định, cô mở vòi nước ở mức lớn nhất, "Sắp xong rồi."
Lục Cảnh Hành rõ ràng không biết bên trong còn có một người khác, gọi người xong không bao lâu liền quay về.
Lục Dĩ Ngưng đợi vài phút đến khi ngoài cửa không còn bóng người nữa, mới vô cùng cẩn thận chuồn ra ngoài như một tên trộm.
Ngược lại Đường Mộ Bạch không vội đi ra ngoài, cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, anh rửa mặt rồi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình đúng là một tên cặn bã.
Cặn bã thật sự.
Ban đầu đã hứa rõ ràng với Lục Cảnh Hành là kể cả Lục Dĩ Ngưng có tỏ tình với anh thì anh cũng không được đồng ý, nhưng hiện tại thì sao?
Anh không những đáp ứng mà vừa rồi còn suýt chút nữa làm ra hành vi cầm thú với cô.
Có điều vẫn may là không ai biết những chuyện này.
Sau này cũng sẽ không ai biết được.
Kể cả Lục Dĩ Ngưng, lúc ấy cô cũng chỉ cho rằng đó là một nụ hôn vô cùng đơn giản thuần khiết mà thôi.
- ----
Vừa qua kỳ nghỉ lễ 1/5, Lục Dĩ Ngưng liền bắt đầu đi làm bình thường.
Tòa soạn bắt đầu làm việc lúc 8 giờ và tan làm lúc 5 rưỡi chiều.
Mấy ngày đầu mới nhậm chức, Lục Dĩ Ngưng cũng không có chính sự gì để làm, ngoài làm quen với môi trường làm việc thì cũng chỉ có làm quen với đồng nghiệp trong cùng nhóm.
Cô ở nhóm sinh thái tự nhiên phương Bắc ở trong nước, đúng như tên gọi, những bức ảnh liên quan đến nhân văn và phương Nam đều không nằm trong phạm vi quản lý của bọn họ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, phạm vi bọn họ cần chụp ảnh liền chỉ giới hạn ở những nội dung như phương Bắc và phong cảnh.
Nhóm có tám người, năm nam và ba nữ, trong đó số các cô gái có một người là thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp, người còn lại cùng tuổi với cô, vừa thành nhân viên chính thức được một năm.
Lục Dĩ Ngưng thì khác, tuy rằng mới đi làm năm đầu tiên nhưng bởi vì tốt nghiệp đại học nổi tiếng, còn từng giành được nhiều giải thưởng, cho nên mới nhậm chức đã là nhân viên chính thức, hơn nữa tiền lương cơ bản còn không thấp.
Cô gái ít tuổi kia thì không sao, nhưng đồng nghiệp nữ bằng tuổi cô rõ ràng cảm thấy không công bằng, mấy ngày nay lúc nói chuyện với cô đều có chút âm dương quái khí.
Có điều đây chỉ là lúc ở riêng, khi có những cấp trên như chủ biên hoặc phó chủ biên đến, cô ta liền lại thể hiện mình như một tiền bối vừa chu đáo lại vừa kiên nhẫn.
Lục Dĩ Ngưng cũng không để ý đến cô ta, hai người không ở trong cùng một phòng làm việc nên mặc cho cô ta có quái gở đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến cô.
Một tuần cứ như vậy yên bình trôi qua, Lục Dĩ Ngưng cũng đã tương đối quen với cách làm việc của tòa soạn, chiều thứ sáu khi cô đang ngồi trước máy tính chỉnh ảnh, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Khương Nại:【Ngưng Ngưng, ngày mai tớ được nghỉ, cùng đi dạo phố không?】
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới chợt nhận ra, từ khi về nước đến giờ, cô và Khương Nại vẫn chưa gặp nhau lần nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người không ở cùng một nơi, mà ai cũng bận việc của riêng mình, cho nên mấy năm nay chủ yếu đều chỉ dựa vào nhắn tin Weixin để duy trì tình cảm.
Có điều những thứ như tình bạn có thời gian lưu giữ rất dài, tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng hai người họ có chuyện gì cũng đều sẽ nói với đối phương.
Ví dụ, Lục Dĩ Ngưng biết khoảng thời gian này Khương Nại đã đi xem mắt bao nhiêu lần.
Lại ví dụ như cô cũng biết, trong số những người đó, cô ấy không ưng một ai hết.
Tòa soạn tạp chí không giống như báo tin tức, cứ ba ngày lại phải ra hai tin mới ngay cả ngày nghỉ cũng không buông tha.
Làm nhiếp ảnh cũng nhàn rỗi hơn nhiều, ngoại trừ thường xuyên phải chạy đông chạy tây thì bình thường ngày nghỉ không ít, thứ bảy chủ nhật cũng là ngày nghỉ như thường.
Lục Dĩ Ngưng cũng không do dự mà nhanh chóng đồng ý.
Hôm sau, Lục Dĩ Ngưng ngủ đến hơn 10 giờ mới thức dậy.
Hôm qua có một bức ảnh bị bạn thực tập sinh kia sửa hỏng, màu sắc quá tối, chỉnh các thông số cũng hơi loạn, bức ảnh sau khi chỉnh sửa nhìn qua có hơi bẩn, cô nhóc nhìn máy tính thở dài cả nửa ngày, thấy cô bé sắp khóc đến nơi rồi, Lục Dĩ Ngưng liền nhận việc về tay.
Cô cũng không phải chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, bọn họ làm nghề này sửa hỏng ảnh là chuyện bình thường, cũng không phải vấn đề gì lớn, có thể sửa thì sửa lại, không được nữa thì chỉnh lại từ đầu.
Mà không còn nghi ngờ gì, mức độ hỏng của bức ảnh kia đã đến mức phải chỉnh sửa lại từ đầu.
Lục Dĩ Ngưng làm đi làm lại đến hơn 1 giờ sáng, đến khi tắm xong lên giường cũng đã gần 2 giờ.
Cho nên báo thức vốn dĩ đã đặt từ 8 giờ sáng nhưng vừa vang lên đã bị cô tắt luôn đi.
Sau khi tỉnh Lục Dĩ Ngưng mới nhớ ra hôm nay cô có hẹn với Khương Nại, cô vừa nhìn thời gian liền thấy thôi xong rồi, vội vàng vừa mặc quần áo vừa nhắn tin cho Khương Nại: 【Nại Nại, thật bất hạnh thông báo cho cậu... Giờ tớ mới dậy.】
Khương Nại trả lời tin nhắn rất nhanh: 【Thật may mắn được thông báo cho cậu... Tớ cũng thế.】
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thời gian hẹn gặp cứ như vậy từ 9 giờ sáng đổi thành 2 giờ chiều.
Lục Dĩ Ngưng rửa mặt rồi trang điểm, thay quần áo sau đó lái xe ra khỏi nhà.
Cô đến sớm hơn Khương Nại một lúc, nhân lúc đợi cô ấy ở một quán cà phê tại tầng một trung tâm thương mại, tiện tay lướt một lượt vòng bạn bè.
Lục Dĩ Ngưng đã thay đổi số điện thoại mấy lần nhưng tài khoản Weixin thì vẫn thế, danh bạ nhiều thêm vài người mà cũng ít đi vài người, lướt một hồi cô đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, tìm đến một số liên hệ rồi gửi đi một tin nhắn: 【Tiểu Ngộ, mấy hôm trước chị vô tình lợi dụng em một lần.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Nhưng cũng không sao, dù gì hai người cũng không quen nhau... Mà đợi chút, chị hỏi lại em một lần nữa, em thật sự không có anh trai à, anh ruột hay anh họ gì gì cũng đều tính.】
Đường Ngộ: 【Không có.】
Còn một câu nhưng cậu không gửi: Em có cậu, cậu ruột.
- ------------------------------
Chú ong chăm chỉ trở lại dòi đâyyyyyyy
Giống như Đường Mộ Bạch của sáu bảy năm trước, hoặc là nói còn hơn thế.
Cho nên Lục Dĩ Ngưng liền dứt khoát thuận theo lời anh mà nói.
Nói xong, cô nhìn thấy chân mày người đàn ông trước mặt nhíu lại với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, thế mà lại cảm thấy thoải mái chưa từng có.
Lục Dĩ Ngưng thu lại điện thoại, "Còn có chuyện gì nữa không?"
Đường Mộ Bạch không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thể lực tốt là ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Con trai hai ba chục tuổi thì chắc chắn khỏe mạnh hơn ông già bảy tám chục tuổi, đây còn không phải sự thật hiển nhiên à?
Ánh mắt Đường Mộ Bạch tối sầm lại, khóe miệng nhẹ giật, không nói gì nữa.
Hơn mười giờ, gió đêm càng lạnh lẽo hơn, không còn sự che chắn của chiếc áo khoác kia nữa, mỗi một ngọn gió đều dễ dàng xuyên qua quần áo phong phanh trên người cô, trực tiếp xâm nhập thẳng vào tận xương cốt.
Lục Dĩ Ngưng đứng thẳng người, bả vai bị gió thổi đến lạnh cóng, cô nhịn xuống ý muốn vươn tay ôm lấy vai mình, nhẹ nhàng thở ra, "Không có chuyện gì nữa thì em về trước đây."
Đường Mộ Bạch vẫn thâm trầm nhìn cô nhưng không nói gì.
Lục Dĩ Ngưng đợi hai giây, thấy anh vẫn không có động tĩnh gì liền trực tiếp quay người vào sân Lục gia, "Xoảng" một tiếng, cánh cửa sắt sơn đen bị gió đẩy đóng lại.
Bước chân của cô rất nhanh, chỉ vài giây đã mở cửa sau đó vào thẳng nhà mà không hề quay đầu lại sau đó đóng cửa.
Đúng lúc Lục Hân Dung vừa từ nhà vệ sinh đi ra, ngồi trên sofa nhìn sang cô: "Sao đi lâu vậy?"
"Đứng đợi xe với cô Phó mất một lúc ạ."
Lục Dĩ Ngưng rót một cốc nước nóng rồi đặt lên bàn trà trước mặt Lục Hân Dung.
Quả nhiên không phí công thường ngày yêu thương, có cô cháu gái như tri kỷ, tựa như áo bông nhỏ vậy.
Lục Hân Dung điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái, sau đó cầm ly nước uống một ngụm, sau đó lại cười híp mắt nhìn qua: "Tiểu Nghi, dì Phó có một cậu con trai trạc tuổi con."
Lục Dĩ Ngưng đã đoán được bà đang muốn nói gì.
Cô đứng dậy, "Cô, cô khỏi cần nghĩ nữa, con và anh ấy không có khả năng đâu."
"Con nhóc này, cô còn chưa nói xong mà..."
Lục Hân Dung "Ơ" một tiếng, "Sao lại không có khả năng?"
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên mở ra, Lục Cảnh Hành mới vào đến cửa nhà nghe được câu này liền hỏi: "Cái gì không có khả năng cơ?"
Lục Hân Dung uống cạn nửa cốc nước, lặp lại một lần nữa những lời vừa rồi.
Lục Cảnh Hành nhíu mi, nhìn thẳng sang Lục Dĩ Ngưng, không ai nói lời nào, rồi không hẹn mà cùng lên lầu, sau đó ai về phòng người ấy.
Lục Hân Dung cũng đã gặp Đường Mộ Bạch vài lần.
Tiểu tử này lớn lên cũng rất đẹp trai, dáng người cao chân cũng dài, đôi mắt tựa như nở ra hoa đào vậy, nhìn là thấy thích.
Từ cái nhìn đầu tiên Lục Hân Dung đã cảm thấy thằng bé này không tồi, có một khoảng thời gian còn rất chú ý đến anh.
Bên trái là mẹ ruột, bên phải là anh em tốt, Lục Cảnh Hành sao có thể không nhìn ra, có điều khi ấy Lục Dĩ Ngưng vẫn còn đang ở nước ngoài nên anh cũng không quá để tâm.
Dù sao chỉ nhìn hiện tại, Đường Mộ Bạch tốt nghiệp đại học trọng điểm trong nước, hiện giờ còn đang làm việc ở một bệnh viện lớn, tuổi còn trẻ mà sự nghiệp đã thành đạt, chưa kể còn có vẻ bề ngoài tốt như vậy, hiển nhiên trở thành con mồi được các bác gái nhắm đến cho con cái nhà mình.
Lục Hân Dung có ý nghĩ này cũng không có gì bất ngờ.
Chỉ tiếc là, bà chưa được nhìn thấy Đường Mộ Bạch của trước kia.
Lục Cảnh Hành cũng không có thói quen nói xấu bạn bè, huống hồ kể cả có nói ra Lục Hân Dung cũng chưa chắc đã tin, nói không chừng còn sẽ ra tay rồi đổ cho tại anh ghen ghét đố kỵ.
Lục Cảnh Hành sẽ không bao giờ làm những chuyện làm ơn mắc oán như vậy.
Vào phòng chưa được vài phút, anh lại đứng dậy, đi gõ cửa phòng bên cạnh.
Cửa mở ra rất nhanh.
Lục Dĩ Ngưng vừa mới rửa mặt, đuôi tóc bị dính chút nước, hai ngón tay đang nhẹ nhàng mát xa quanh mắt, "Anh làm sao thế?"
Mấy năm nay số lần hai anh em họ gặp nhau không hề ít nên cũng không có gì xa lạ.
Lục Cảnh Hành không vào phòng mà chỉ đứng ở cửa rồi hỏi cô: "Có phải mẹ anh muốn làm mối Tiểu Bạch với em không?"
"Nghe cách cô nói thì hình như đúng là có ý đó."
"Em nghĩ thế nào?"
"Chẳng nghĩ thế nào cả..."
Lục Dĩ Ngưng quay người, lấy kem dưỡng ẩm vỗ lên mặt, "Bọn em không có khả năng."
Lục Dĩ Ngưng khẳng định chắc nịch như vậy, Lục Cảnh Hành thế nhưng lại không biết phải nói gì.
Tuy rằng anh xem thường những hành vi của Đường Mộ Bạch vài năm trước, nhưng công bằng mà nói, gần đây cậu ta quả thực đã thu liễm không ít, có lẽ là do trước kia có một cuộc tình rồi bị người ta đá nên vị đại thiếu gia tâm cao khí ngạo này chịu phải đả kích, từ đó về sau không thấy quen bạn gái loạn hết cả lên như trước nữa.
Lục Hân Dung muốn nối dây tơ hồng cho bọn họ, nói thật cũng không phải không thể.
Thế nhưng ngay khi ý nghĩ này vừa mới chớm nở trong đầu Lục Cảnh Hành, liền nhanh chóng bị anh tỉnh táo lại áp chế xuống.
Có thu liễm như thế nào thì lịch sử đen tối cũng vẫn còn đó, vẫn không thể xứng với em gái hoàn mỹ vô khuyết của anh.
Lục Cảnh Hành xoa đầu cô, lời ra đến miệng liền đổi thành: "Ừ, em biết không có khả năng là tốt."
Lục Cảnh Hành qua đây một chuyến, dường như chỉ là để nhắc nhở cô chuyện này.
Sau khi đạt được mục đích, anh liền nhanh chóng trở về phòng xử lí công việc.
Lục Dĩ Ngưng đóng cửa, cúi thấp đầu, cô dường như vẫn còn có thể ngửi thấy mùi hương còn vương lại trên người từ chiếc áo khoác nam kia, cô nhăn mũi rồi đi vào phòng tắm, tắm lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Mà cùng lúc đó, Đường Mộ Bạch và Phó Uẩn cũng vừa về tới nhà.
Phó Uẩn vẫn đang chat Weixin với bạn bài Lục Hân Dung, người ở tầm tuổi bọn họ đa phần đều không thích đánh chữ, tin nhắn thoại vèo một cái truyền tới lại gửi đi, rõ ràng là đang nói chuyện rất nhiệt tình.
Đường Mộ Bạch không hỏi nhiều, trực tiếp trở về phòng mình, tùy ý ném áo khoác lên giường, rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Hai mươi phút sau, anh khoác áo choàng tắm từ phòng tắm đi ra.
Bận rộn cả một buổi chiều rồi lại thêm buổi tối, tắm xong mới thấy thoải mái không ít.
Hôm nay Đường Mộ Bạch không trực ban, nhưng buổi chiều có một ca phẫu thuật liền một mạch sáu bảy tiếng đồng hồ.
Cũng không phải ca phẫu thuật nghiêm trọng gì, chủ yếu là huyết áp của bệnh nhân không được ổn định nên cả quá trình đều phải vô cùng cẩn thận, mãi đến hơn 9 giờ tối anh mới có thể bước ra khỏi phòng giải phẫu.
Đường Mộ Bạch đã biết trước là hôm nay Phó Uẩn sẽ đến nhà Lục Hân Dung đánh bài cho nên sau khi tan làm mặc dù rất mệt mỏi nhưng anh vẫn không gọi tài xế mà tự mình lái xe qua đón.
Gặp phải Lục Dĩ Ngưng cũng nằm trong dự liệu của anh.
Đường Mộ Bạch lau tóc khô một phần, sau đó tiện tay ném khăn lông sang một bên, mở khóa điện thoại rồi mở Weixin, tìm ra một cái tên từ trong danh bạ rồi đánh mấy chữ gửi đi: 【Cháu cũng có bản lĩnh ghê đấy.】
Bởi vì chênh lệch múi giờ, phía bên kia vẫn là ban ngày nên trả lời tin nhắn rất nhanh: 【?】
Tổ tông: 【Cháu làm sao?】
Đường Mộ Bạch: 【Thể lực cháu tốt lắm à?】
Tổ tông: 【Cũng tạm được.】
Cũng tạm được?
Cậu còn có mặt mũi nói cũng tạm được?!
Đường Mộ Bạch cười lạnh: 【Hờ hờ.】
Người này động kinh thất thường, người ở đầu bên kia cũng đã quá quen rồi, qua một lúc lâu mới hỏi lại:【Ai nói cậu không được à?】
Bởi vì không dùng từ bổ ngữ gì cho nên câu này hỏi ra vô cùng có ý nghĩa khác.
Đường Mộ Bạch:【Nằm mơ gì thế?】
Tựa hồ là sợ người đầu bên kia không tin, để cường điệu hơn, anh còn bổ sung thêm một câu:【Cậu rất được.】
Đầu bên kia không gửi tin nhắn đến nữa, Đường Mộ Bạch cũng không nói thêm gì khác, ấn nút nguồn rồi đặt điện thoại lên tủ đầu giường.
"Tổ tông" tên là Đường Ngộ, là tiểu tổ tông nhỏ tuổi nhất của Đường gia, cũng là cháu ngoại ruột của anh.
Đường Mộ Bạch có một người chị gái lớn hơn anh hơn một giáp, trước kia khi Phó Uẩn sinh Đường Mộ Bạch còn bị coi là già rồi mà vẫn có con, lúc nhỏ được người lớn ôm ra ngoài còn thường xuyên bị người khác bàn tán.
Anh lúc nhỏ khiến người khác yêu thích hơn bây giờ nhiều, bởi vì quá mức đáng yêu, khiến cho không ít người sinh ra ý định muốn sinh con thứ hai. .
Đường Mộ Bạch lớn lên trong sự chú ý của những người khác, khi anh lớn hơn vài tuổi thì chị gái kết hôn rồi sinh con.
Đường gia có tiền có thế nhưng cũng không ngăn được chuyện con gái gả nhầm cho người xấu, bị một tên đàn ông cặn bã hủy hoại nửa cuộc đời.
Khi Đường Mộ Bạch học cao trung thì chị gái sinh bệnh rồi qua đời, tên đàn ông cặn bã kia còn như không có chuyện gì mà ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.
Dù sao cũng là chị gái đã cưng chiều mình từ nhỏ đến lớn, chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho Đường Mộ Bạch, bởi vì thường bị người ta gọi là tệ bạc do quen nhiều bạn gái, về sau anh cũng không tùy tiện quen ai nữa.
Tuy rằng Đường Mộ Bạch chưa bao giờ cảm thấy loại hành vi này của mình là tệ bạc.
Suy cho cùng đều là giao dịch đôi bên đều đạt được mục đích, có thể dựa vào bán sắc để lừa người khác làm bài tập cho mình cũng là một loại bản lĩnh, anh một không lừa sắc hai không lừa thân ba không lừa tiền, sao có thể nói là anh tệ bạc được?
Lần duy nhất Đường Mộ Bạch cảm thấy mình thật tồi tệ là vì Lục Dĩ Ngưng, khi hai người vừa ở bên nhau, lần đầu tiên cùng cô đón sinh nhật.
Lục Cảnh Hành không biết hai người bọn họ yêu nhau, cho nên bữa tiệc sinh nhật khi đó không hề có cái gọi là thế giới riêng của hai người, cũng không có đám đông ồn ào đùa giỡn, ngoại trừ bạn cùng phòng và bạn bè của Lục Dĩ Ngưng thì chỉ có vài người bạn của Lục Cảnh Hành mà cô khá quen thuộc.
Hôm đó là một ngày trời âm u, trước khi mưa gió ập đến, không khí buổi tối cực kỳ oi bức.
Nhóm người bọn họ cũng không đến những nơi như KTV mà trực tiếp tổ chức một party sinh nhật ở biệt thự Lục gia.
Tuy không có quá nhiều người nhưng vẫn coi như là náo nhiệt.
Trong phòng khách mở nhạc ầm ĩ, còn có đèn nháy màu sắc sặc sỡ như trong KTV mà Tạ Khôn không biết kiếm từ đâu ra, còn gọi về một đống đồ nướng, lon rỗng lấp đầy đến vài cái thùng rác, bầu không khí giống như là trong Bar vậy.
Đường Mộ Bạch không hẳn là chán ghét nhưng tuyệt đối không phải là thích.
Anh ngồi trên ghế sofa trong một góc nhìn Lục Dĩ Ngưng bị một người bạn thân trét đầy bánh kem lên mặt, sau đó chạy vào nhà vệ sinh để rửa sạch bàn tay dính đầy kem và mứt hoa quả.
Mọi người đều bị lây nhiễm bởi bầu không khí sôi động này, không ai chú ý đến anh.
Đường Mộ Bạch ngồi nửa phút, sau đó đứng dậy đi theo.
Cửa phòng vệ sinh không đóng kín, mở ra một khe hở, bên trong có tiếng nước chảy rất nhẹ truyền ra, Đường Mộ Bạch đứng ngoài gõ nhẹ lên cửa, người bên trong tựa như bị dọa giật mình, bả vai co rụt lại xoay người, nhìn thấy là anh mới thở phào một hơi: "Tiểu Bạch, anh vào đây làm gì?"
Biểu cảm trên mặt Lục Dĩ Ngưng hồi đó phong phú hơn bây giờ nhiều, đôi mắt sáng long lanh, trên mặt có vài vết kem, thoạt nhìn có chút chật vật cùng không đề phòng.
Nhưng lúc đó Đường Mộ Bạch chỉ cảm thấy đáng yêu.
Anh đẩy cửa đi vào, sau đó lại trở tay đóng cửa phòng vệ sinh lại, tùy ý đưa ra một lí do: "Ngoài kia ồn quá."
Lục Dĩ Ngưng "Ồ" một tiếng rồi lại quay người, tiếp tục cúi đầu rửa tay.
Bánh kem không khó rửa, trên mặt thì không cần thiết phải rửa lúc này nhưng tay thì khác, dính lên quần áo người khác sẽ rất khó giặt sạch.
Lục Dĩ Ngưng đặt tay dưới vòi nước xả một lượt, vừa rửa sạch tay đang muốn lấy khăn lông để lau khô liền đột nhiên bị người khác ấn giữ bả vai xoay người lại.
Không đợi cô kịp phản ứng lại, khuôn mặt của chàng trai đã gần trong gang tấc, rồi lại gần hơn chút nữa, sau đó đôi môi hai người dán vào nhau.
Lục Dĩ Ngưng sững sờ, mí mắt không tự giác run lên.
Hình như Đường Mộ Bạch không uống rượu, cũng không đụng đến bánh gato, cho nên mùi vị trong miệng anh lúc này không có vị cay của rượu cũng như vị ngọt của bánh kem.
Đây là một nụ hôn vô cùng sạch sẽ, chỉ là không được dịu dàng lắm.
Lực độ nụ hôn của chàng trai rõ ràng mạnh hơn trước rất nhiều, mạnh mẽ ấn lên bờ môi cô, sau đó lấy lưỡi liếm sạch bánh kem dính ở khóe miệng cô.
Thói xấu của Đường Mộ Bạch rất nhiều, không hút thuốc không uống rượu cũng không thích ăn đồ ngọt, vì vậy vị bánh kem dính trên khóe miệng Lục Dĩ Ngưng dường như khác hẳn với vị bánh kem vừa rồi anh mới chỉ thử một miếng đã nhíu mày.
Hôm đó Lục Dĩ Ngưng mặc váy ngắn trên đầu gối, đôi chân cô vừa dài vừa thẳng, lại vừa trắng mịn như ẩn như hiện dưới làn váy.
Đường Mộ Bạch liếc mắt nhìn qua, đáy mắt mạc danh có chút nóng bỏng, lúc đó anh chỉ có một ý nghĩ ----
Lục Dĩ Ngưng chắc chắn ngon hơn bánh kem nhiều.
Bàn tay Đường Mộ Bạch đang đặt trên eo cô không tự giác dịch xuống dưới, vừa chạm đến váy thì cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị gõ từ bên ngoài.
Giọng nói của Lục Cảnh Hành từ ngoài cửa truyền đến rất không đúng lúc: "Dĩ Ngưng, em xong chưa? Khương Nại gọi em ra hát kìa."
Đường Mộ Bạch tựa như bị dội cho một gáo nước lạnh, trong nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Hai người giống như cùng hình thành phản xạ có điều kiện, một người cúi thấp đầu, một người buông tay, lấy tốc độ nhanh vô cùng tách ra.
Lục Dĩ Ngưng hô hấp không ổn định, cô mở vòi nước ở mức lớn nhất, "Sắp xong rồi."
Lục Cảnh Hành rõ ràng không biết bên trong còn có một người khác, gọi người xong không bao lâu liền quay về.
Lục Dĩ Ngưng đợi vài phút đến khi ngoài cửa không còn bóng người nữa, mới vô cùng cẩn thận chuồn ra ngoài như một tên trộm.
Ngược lại Đường Mộ Bạch không vội đi ra ngoài, cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, anh rửa mặt rồi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương, đó là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình đúng là một tên cặn bã.
Cặn bã thật sự.
Ban đầu đã hứa rõ ràng với Lục Cảnh Hành là kể cả Lục Dĩ Ngưng có tỏ tình với anh thì anh cũng không được đồng ý, nhưng hiện tại thì sao?
Anh không những đáp ứng mà vừa rồi còn suýt chút nữa làm ra hành vi cầm thú với cô.
Có điều vẫn may là không ai biết những chuyện này.
Sau này cũng sẽ không ai biết được.
Kể cả Lục Dĩ Ngưng, lúc ấy cô cũng chỉ cho rằng đó là một nụ hôn vô cùng đơn giản thuần khiết mà thôi.
- ----
Vừa qua kỳ nghỉ lễ 1/5, Lục Dĩ Ngưng liền bắt đầu đi làm bình thường.
Tòa soạn bắt đầu làm việc lúc 8 giờ và tan làm lúc 5 rưỡi chiều.
Mấy ngày đầu mới nhậm chức, Lục Dĩ Ngưng cũng không có chính sự gì để làm, ngoài làm quen với môi trường làm việc thì cũng chỉ có làm quen với đồng nghiệp trong cùng nhóm.
Cô ở nhóm sinh thái tự nhiên phương Bắc ở trong nước, đúng như tên gọi, những bức ảnh liên quan đến nhân văn và phương Nam đều không nằm trong phạm vi quản lý của bọn họ, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, phạm vi bọn họ cần chụp ảnh liền chỉ giới hạn ở những nội dung như phương Bắc và phong cảnh.
Nhóm có tám người, năm nam và ba nữ, trong đó số các cô gái có một người là thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp, người còn lại cùng tuổi với cô, vừa thành nhân viên chính thức được một năm.
Lục Dĩ Ngưng thì khác, tuy rằng mới đi làm năm đầu tiên nhưng bởi vì tốt nghiệp đại học nổi tiếng, còn từng giành được nhiều giải thưởng, cho nên mới nhậm chức đã là nhân viên chính thức, hơn nữa tiền lương cơ bản còn không thấp.
Cô gái ít tuổi kia thì không sao, nhưng đồng nghiệp nữ bằng tuổi cô rõ ràng cảm thấy không công bằng, mấy ngày nay lúc nói chuyện với cô đều có chút âm dương quái khí.
Có điều đây chỉ là lúc ở riêng, khi có những cấp trên như chủ biên hoặc phó chủ biên đến, cô ta liền lại thể hiện mình như một tiền bối vừa chu đáo lại vừa kiên nhẫn.
Lục Dĩ Ngưng cũng không để ý đến cô ta, hai người không ở trong cùng một phòng làm việc nên mặc cho cô ta có quái gở đến mức nào cũng không ảnh hưởng đến cô.
Một tuần cứ như vậy yên bình trôi qua, Lục Dĩ Ngưng cũng đã tương đối quen với cách làm việc của tòa soạn, chiều thứ sáu khi cô đang ngồi trước máy tính chỉnh ảnh, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Khương Nại:【Ngưng Ngưng, ngày mai tớ được nghỉ, cùng đi dạo phố không?】
Lúc này Lục Dĩ Ngưng mới chợt nhận ra, từ khi về nước đến giờ, cô và Khương Nại vẫn chưa gặp nhau lần nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hai người không ở cùng một nơi, mà ai cũng bận việc của riêng mình, cho nên mấy năm nay chủ yếu đều chỉ dựa vào nhắn tin Weixin để duy trì tình cảm.
Có điều những thứ như tình bạn có thời gian lưu giữ rất dài, tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng hai người họ có chuyện gì cũng đều sẽ nói với đối phương.
Ví dụ, Lục Dĩ Ngưng biết khoảng thời gian này Khương Nại đã đi xem mắt bao nhiêu lần.
Lại ví dụ như cô cũng biết, trong số những người đó, cô ấy không ưng một ai hết.
Tòa soạn tạp chí không giống như báo tin tức, cứ ba ngày lại phải ra hai tin mới ngay cả ngày nghỉ cũng không buông tha.
Làm nhiếp ảnh cũng nhàn rỗi hơn nhiều, ngoại trừ thường xuyên phải chạy đông chạy tây thì bình thường ngày nghỉ không ít, thứ bảy chủ nhật cũng là ngày nghỉ như thường.
Lục Dĩ Ngưng cũng không do dự mà nhanh chóng đồng ý.
Hôm sau, Lục Dĩ Ngưng ngủ đến hơn 10 giờ mới thức dậy.
Hôm qua có một bức ảnh bị bạn thực tập sinh kia sửa hỏng, màu sắc quá tối, chỉnh các thông số cũng hơi loạn, bức ảnh sau khi chỉnh sửa nhìn qua có hơi bẩn, cô nhóc nhìn máy tính thở dài cả nửa ngày, thấy cô bé sắp khóc đến nơi rồi, Lục Dĩ Ngưng liền nhận việc về tay.
Cô cũng không phải chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, bọn họ làm nghề này sửa hỏng ảnh là chuyện bình thường, cũng không phải vấn đề gì lớn, có thể sửa thì sửa lại, không được nữa thì chỉnh lại từ đầu.
Mà không còn nghi ngờ gì, mức độ hỏng của bức ảnh kia đã đến mức phải chỉnh sửa lại từ đầu.
Lục Dĩ Ngưng làm đi làm lại đến hơn 1 giờ sáng, đến khi tắm xong lên giường cũng đã gần 2 giờ.
Cho nên báo thức vốn dĩ đã đặt từ 8 giờ sáng nhưng vừa vang lên đã bị cô tắt luôn đi.
Sau khi tỉnh Lục Dĩ Ngưng mới nhớ ra hôm nay cô có hẹn với Khương Nại, cô vừa nhìn thời gian liền thấy thôi xong rồi, vội vàng vừa mặc quần áo vừa nhắn tin cho Khương Nại: 【Nại Nại, thật bất hạnh thông báo cho cậu... Giờ tớ mới dậy.】
Khương Nại trả lời tin nhắn rất nhanh: 【Thật may mắn được thông báo cho cậu... Tớ cũng thế.】
Hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm, thời gian hẹn gặp cứ như vậy từ 9 giờ sáng đổi thành 2 giờ chiều.
Lục Dĩ Ngưng rửa mặt rồi trang điểm, thay quần áo sau đó lái xe ra khỏi nhà.
Cô đến sớm hơn Khương Nại một lúc, nhân lúc đợi cô ấy ở một quán cà phê tại tầng một trung tâm thương mại, tiện tay lướt một lượt vòng bạn bè.
Lục Dĩ Ngưng đã thay đổi số điện thoại mấy lần nhưng tài khoản Weixin thì vẫn thế, danh bạ nhiều thêm vài người mà cũng ít đi vài người, lướt một hồi cô đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, tìm đến một số liên hệ rồi gửi đi một tin nhắn: 【Tiểu Ngộ, mấy hôm trước chị vô tình lợi dụng em một lần.】
Lục Dĩ Ngưng: 【Nhưng cũng không sao, dù gì hai người cũng không quen nhau... Mà đợi chút, chị hỏi lại em một lần nữa, em thật sự không có anh trai à, anh ruột hay anh họ gì gì cũng đều tính.】
Đường Ngộ: 【Không có.】
Còn một câu nhưng cậu không gửi: Em có cậu, cậu ruột.
- ------------------------------
Chú ong chăm chỉ trở lại dòi đâyyyyyyy