Chương 2
2.
Buổi tối đến, Giang Thư Hoa liền đề nghị chia tay với tôi.
Hắn nhắn trong WeChat, mấy hôm nay hắn nghĩ nghĩ, đúng thật hiện tại học sinh nên tập trung cho việc học, hy vọng sau khi sau khi thi đại học chúng tôi sẽ tiếp tục.
Thật ra tôi cũng không oán hận hắn.
Dù sao thành tích của hắn cũng tốt, vẫn luôn lấy Thanh Hoa làm mục tiêu, tôi có thể hiểu được tâm tình hắn hiện tại.
Nhưng tôi lại không nghĩ tới, mấy ngày sau hắn cùng Khâu Đình công khai chuyện yêu đương.
Tôi nhìn thấy hắn tay trong tay cùng Khâu Đình chụp ảnh ở thư viện.
Đăng lên rồi đặt tiêu đề:" Cùng em ở bên nhau, chúng ta cùng cố gắng!"
Phía dưới có rất nhiều lời chúc phúc.
" Hai người học giỏi yêu nhau, thực sự hâm mộ nha!"
" Hai người này mà sinh con chắc chỉ số IQ là 180 nhỉ?"
_ _ _ _ _ _ _ _
Hình ảnh kia chụp rất đẹp, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu tới, chiếu vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
Nữ sinh trắng trẻo lịch sự tao nhã, có lẽ đây là mẫu bạn gái lý tưởng của Giang Thư Hoa.
Hắn nhiều lần chê tôi lố lăng, khó coi.
Đúng vậy, hắn luôn thích kiểu người như Khâu Đình.
Lớn lên xinh xắn, ngây thơ thuần khiết, thành tích luôn dẫn đầu, quả thực là kiểu nữ chính trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.
Mà tôi, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Tay cầm điện thoại của tôi run nhè nhẹ, hậu tri hậu giác mà hiểu được ý tứ của Giang Thư Hoa.
Cái gọi là chuyên tâm học hành thật ra chỉ là cái cớ.
Nhưng thậm chí hắn còn không không quan tâm đến nó, chia tay xong mấy ngày liền gấp không chờ nổi giới thiệu bạn gái mới, đúng thật là chẳng coi tôi là gì cả.
Đúng vậy, tình yêu của các học bá có bao nhiêu tốt đẹp.
Bọn họ sẽ cùng học Thanh Hoa, có tương lai tốt đẹp.
Mà tôi, chẳng là gì cả.
Tôi cầm điện thoại gọi cho Giang Thư Hoa.
Một lúc lâu sau, hắn mới bắt máy.
Tôi đang muốn chửi hắn, nhưng mà vừa mở miệng, giọng nói không nhịn được mà run rẩy:
" Giang Thư Hoa, anh đây là có ý tứ gì?" Tôi nức nở nói:" Không phải anh bảo muốn chú tâm học tập sao?"
Giang Thư Hoa trầm mặc một lát, lúc sau thấp giọng nói:
" Xin lỗi Kiều Như, tình cảm của em, anh không thể chấp nhận được."
" Còn tôi thì sao?" Tôi vừa khóc vừa nói:" Tôi làm sao bây giờ?! Tôi đối với anh không tốt sao?"
" Xin lỗi em." Giọng nói Giang Thư Hoa thong thả mà kiên quyết:" Em cũng rất đáng thương, nhưng anh không làm gì được cho em."
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ mơ hồ, là giọng của Khâu Đình:
" Thư Hoa, em vừa tìm được một cuốn sánh..."
Giọng nói Giang Thư Hoa vó chút hoảng loạn:" Anh không còn gì để nói, từ nay về sau chúng ta đừng liên hệ nữa."
Nói xong hắn liền tắt máy.
Ánh mắt tôi mờ dần, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
Bây giờ, tôi cảm giác như bị người khác dẫm đạp tình cảm.
Còn có cả tôn nghiêm.
Bởi vì không có giá trị, mà bị người ta không chút lưu tình vứt bỏ.
Mà hết thảy, chỉ vì thành tích của tôi không tốt.
Cùng tôi yêu đương sẽ cản trở việc học tập, còn ở bên Khâu Đình thì không.
Bọn họ là kim đồng ngọc nữ, còn tôi là gì? Chẳng qua chỉ là một người qua đường.
Tôi khóc cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau, mắt sưng đến nỗi không mở được mắt.
Huyệt thái dương đau nhói, tôi cảm giác cực kì khó chịu.
Nhưng mà, có một ngọn lửa đang len lỏi trong lòng tôi, nó càng ngày càng lan ra.
Tôi phải học tập thật tốt!
Tôi muốn cho những người khinh thường tôi phải hối hận, tôi phải đấu tranh vì chính bản thân mình!
Buổi tối đến, Giang Thư Hoa liền đề nghị chia tay với tôi.
Hắn nhắn trong WeChat, mấy hôm nay hắn nghĩ nghĩ, đúng thật hiện tại học sinh nên tập trung cho việc học, hy vọng sau khi sau khi thi đại học chúng tôi sẽ tiếp tục.
Thật ra tôi cũng không oán hận hắn.
Dù sao thành tích của hắn cũng tốt, vẫn luôn lấy Thanh Hoa làm mục tiêu, tôi có thể hiểu được tâm tình hắn hiện tại.
Nhưng tôi lại không nghĩ tới, mấy ngày sau hắn cùng Khâu Đình công khai chuyện yêu đương.
Tôi nhìn thấy hắn tay trong tay cùng Khâu Đình chụp ảnh ở thư viện.
Đăng lên rồi đặt tiêu đề:" Cùng em ở bên nhau, chúng ta cùng cố gắng!"
Phía dưới có rất nhiều lời chúc phúc.
" Hai người học giỏi yêu nhau, thực sự hâm mộ nha!"
" Hai người này mà sinh con chắc chỉ số IQ là 180 nhỉ?"
_ _ _ _ _ _ _ _
Hình ảnh kia chụp rất đẹp, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu tới, chiếu vào hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.
Nữ sinh trắng trẻo lịch sự tao nhã, có lẽ đây là mẫu bạn gái lý tưởng của Giang Thư Hoa.
Hắn nhiều lần chê tôi lố lăng, khó coi.
Đúng vậy, hắn luôn thích kiểu người như Khâu Đình.
Lớn lên xinh xắn, ngây thơ thuần khiết, thành tích luôn dẫn đầu, quả thực là kiểu nữ chính trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.
Mà tôi, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Tay cầm điện thoại của tôi run nhè nhẹ, hậu tri hậu giác mà hiểu được ý tứ của Giang Thư Hoa.
Cái gọi là chuyên tâm học hành thật ra chỉ là cái cớ.
Nhưng thậm chí hắn còn không không quan tâm đến nó, chia tay xong mấy ngày liền gấp không chờ nổi giới thiệu bạn gái mới, đúng thật là chẳng coi tôi là gì cả.
Đúng vậy, tình yêu của các học bá có bao nhiêu tốt đẹp.
Bọn họ sẽ cùng học Thanh Hoa, có tương lai tốt đẹp.
Mà tôi, chẳng là gì cả.
Tôi cầm điện thoại gọi cho Giang Thư Hoa.
Một lúc lâu sau, hắn mới bắt máy.
Tôi đang muốn chửi hắn, nhưng mà vừa mở miệng, giọng nói không nhịn được mà run rẩy:
" Giang Thư Hoa, anh đây là có ý tứ gì?" Tôi nức nở nói:" Không phải anh bảo muốn chú tâm học tập sao?"
Giang Thư Hoa trầm mặc một lát, lúc sau thấp giọng nói:
" Xin lỗi Kiều Như, tình cảm của em, anh không thể chấp nhận được."
" Còn tôi thì sao?" Tôi vừa khóc vừa nói:" Tôi làm sao bây giờ?! Tôi đối với anh không tốt sao?"
" Xin lỗi em." Giọng nói Giang Thư Hoa thong thả mà kiên quyết:" Em cũng rất đáng thương, nhưng anh không làm gì được cho em."
Trong điện thoại truyền đến giọng nữ mơ hồ, là giọng của Khâu Đình:
" Thư Hoa, em vừa tìm được một cuốn sánh..."
Giọng nói Giang Thư Hoa vó chút hoảng loạn:" Anh không còn gì để nói, từ nay về sau chúng ta đừng liên hệ nữa."
Nói xong hắn liền tắt máy.
Ánh mắt tôi mờ dần, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
Bây giờ, tôi cảm giác như bị người khác dẫm đạp tình cảm.
Còn có cả tôn nghiêm.
Bởi vì không có giá trị, mà bị người ta không chút lưu tình vứt bỏ.
Mà hết thảy, chỉ vì thành tích của tôi không tốt.
Cùng tôi yêu đương sẽ cản trở việc học tập, còn ở bên Khâu Đình thì không.
Bọn họ là kim đồng ngọc nữ, còn tôi là gì? Chẳng qua chỉ là một người qua đường.
Tôi khóc cả đêm, buổi sáng ngày hôm sau, mắt sưng đến nỗi không mở được mắt.
Huyệt thái dương đau nhói, tôi cảm giác cực kì khó chịu.
Nhưng mà, có một ngọn lửa đang len lỏi trong lòng tôi, nó càng ngày càng lan ra.
Tôi phải học tập thật tốt!
Tôi muốn cho những người khinh thường tôi phải hối hận, tôi phải đấu tranh vì chính bản thân mình!