Chương 29: Chó Mèo Vờn Nhau
- Huynh cảm thấy như vậy sao? Có người chỉ dạy cho tỷ ấy? - Lục An Nhiên nhỏ giọng hỏi.
- Nhưng tỷ ấy trong tông môn không thân thiết với ai, vậy ai nguyện ý giúp chị ấy chứ?
- Không biết, nhưng có lẽ thực lực người đó không tầm thường.
Nàng ta cắn môi suy nghĩ, không biết nghĩ đến cái gì đột nhiên trợn mắt.
- Huynh, có lẽ nào là Nhị sư huynh không? - nàng ta nói ra suy nghĩ của mình.
- Sao có thể? Muội cũng biết tính của huynh ấy không bao giờ quan tâm người khác mà, sao có thể đồng ý chỉ dạy nàng ta? - hắn không tin nói.
- Nhưng trong một tháng qua cả huynh ấy và Lục sư tỷ đều không có ở tông môn.
Lời nói này của nàng ta cũng làm hắn để ý, đúng là một tháng qua, hai người đó đều không có mặt ở tông môn, một người không thích tiếp xúc với người khác như huynh ấy cũng có một ngày đồng ý chỉ dạy cho người khác sao?
- Vậy chỉ cần chú ý hai người họ sẽ biết thôi.
Trận đấu tiếp theo là của Mặc Khiêm, hắn với phong thái kiêu ngạo bước lên lôi đài, bước lên rồi còn nhìn về phía cô khiêu khích, hắn muốn để cô tận mắt nhìn thấy sức mạnh mình đã rèn luyện trong 1 tháng qua, đối thủ của hắn cũng là một người không tầm thường, tu vi 30 năm, được xếp hạng thứ 195 trong tông môn.
Người này cũng có chút e dè khi đánh với hắn bởi vì ai cũng biết hắn là tòng đệ của Tam sư huynh, nên tên đó lâu lâu liếc nhìn về phía Mặc Thâm hỏi ý, Mặc Thâm ngồi trên cao chỉ khẽ gật đầu đồng đồng ý, được cái gật đầu của hắn nên tên kia cũng thủ thế, sau tiếng chiêng vang lên, trận đấu bắt đầu, hai người lao vào nhau đều dùng những chiêu thức mạnh nhất.
Nhưng Mặc Khiêm cũng chứng minh một tháng vừa qua luyện tập không vô ích, hắn linh hoạt né tránh đòn của đối phương, ngược lại chưởng của hắn lại đánh trúng đối phương, khiến đối phương hộc máu, ai trên khán đài cũng kinh ngạc với màn vừa rồi, bàn tán không ít.
- Người này không có trong danh sách chúng ta cần thăm dò, hắn là ai vậy? - trưởng lão của Trường Minh Tông lên tiếng hỏi.
- Ai mà biết chứ? - Cố Thiên khinh thường chả để vào mắt.
- Hắn là tòng đệ của Mặc Thâm, dòng thứ Mặc gia, ta chỉ biết như vậy. - Cố Huyền nhàn nhạt trả lời.
- Đúng là người là một nhà không giống lông cũng cánh, Mặc Thâm cũng không hề thua kém Cung Kỳ hay Kỷ Lâm Lễ đều là những thiên tài bậc nhất, hiếm có trên Đại lục này, tòng đệ của hắn chắc hẳn cũng phải hơn người.
- Sao ai cũng tâng bốc ba tên đó vậy, thật ra ta thấy thực lực bọn họ cũng bình thường mà, so với huynh đệ chúng ta vẫn còn thua xa.
- Đệ đừng quá tự cao như vậy.
Cố Thiên bĩu môi không đồng tình.
Ở bên dưới lôi đài, Mặc Khiêm liên tục tung những đòn mạnh mẽ và nguy hiểm khiến đối phương không có khả năng phản kháng, trong một tháng qua hắn đã phải sống cùng với những cặp tạ trên tay và cả chân nên hiện tại đòn tấn công của hắn dù trông nhẹ nhàng nhưng lực sát thương rất lớn, chẳng mấy chút đối phương đã chịu thua vì không chịu nổi những đòn tấn công của hắn.
Hắn giơ tay lên trời hét lớn vì chiến thắng đầu tiên của mình, khi bước xuống lôi đài hắn khẽ nhìn về phía Mặc Thâm xem biểu cảm của hắn, nhưng chỉ thấy hắn hờ hững không để ý, hắn cũng uể oải bước xuống.
Sau vài trận khác trôi qua là đến trận đấu của Ngũ sư tỷ và tên Hoàng Quân Việt.
- Sư tỷ cố lên, nếu là tỷ thì có thể chiến thắng được. - Mạnh Điềm Điềm hăng hái cổ vũ.
- Đa tạ muội đã quan tâm, ta nhất định sẽ giành chiến thắng. - Chung Diệu cũng tỏ vẻ hào hứng nói.
- Muội không định cổ vũ ta sao Trường An? - Chung Diệu mong chờ nhìn cô.
- Thật ra ta cũng không biết nói gì nhưng chúc tỷ có chiến thắng vang dội, ít nhất so với tên kia ta vẫn thích tỷ hơn.
- Đa tạ muội, Tứ sư huynh mà nghe thấy lời này chắc tức chết mất. - nàng cười tinh nghịch nhìn cô.
- Cầu còn không được.
- Vậy ta đi đây.
Hoàng Quân Việt bên kia cũng bắt đầu đi xuống.
- Tứ sư huynh hãy cố lên, ta sẽ cổ vũ cho huynh.
- Được, có lời này của muội ta nhất định sẽ giành chiến thắng. - hắn tự tin đi xuống lôi đài.
- Tứ sư huynh có muốn nói lời gì muốn nói không? - Chung Diệu khoanh tay cười khẩy nhìn hắn.
- Ý muội là gì?
- Ví dụ như một lời trăn trối trước khi thua ta?
- Muội đang nằm mơ à? Ta sẽ không thua!
Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn, hai người từ lâu đã ở trong tông môn âm thầm đối đầu, vì một người thì hoà đồng còn một người thì kiêu ngạo không để ai vào mắt, từ lâu Chung Diệu đã chướng mắt với tính cách này của hắn.
Sau tiếng chiêng, hai người đã dùng tốc độ nhanh nhất lao vào đều tung chưởng vào đối phương, nhưng đôi bên đều né được, không dừng lại Hoàng Quân Việt tung thêm một chưởng hướng về phía Chung Diệu không hề lưu tình, cô phản xạ nhanh lộn nhào hai vòng né ra xa, lấy đà tấn công về phía hắn, Hoàng Quân Việt không phản xạ kịp nên dính đòn, cô lại dùng chân đá hắn bay ra xa.
- Đừng nói chỉ có nhiêu đó huynh đã không chịu được.
- Im đi, ta sẽ không thua dễ dàng như vậy.
Bây giờ hắn không vội tấn công mà đứng tấn, ngưng tụ nội kình, Chung Diệu có chút nghi ngờ nên không dám tấn công trước.
Kỷ Lâm Lễ ngồi trên khán đài khẽ nhíu mày, đây là chiêu thức riêng hắn dạy cho Hoàng Quân Việt chủ yếu là nâng cao thực lực nhưng không nghĩ hắn lại dùng chiêu thức này để đối phó với Chung Diệu.
Bất chợt Chung Diệu cảm thấy xung quanh có một áp lực vô hình, trong một giây ngắn ngủi không biết từ khi nào Hoàng Quân Việt đã xuất trước mặt cô, Chung Diệu kinh ngạc trợn mắt nhưng chưa kịp phản ứng đã bay ra xa, sát vạch lôi đài nếu cô bị rơi xuống sẽ bị tính thua, cô và Mạnh Điềm Điềm ở trên khán đài thấy vậy thì đứng bật dậy, nhưng Chung Diệu cắn răng dùng móng cà xuống mặt sàn đến rỉ máu, chân cũng lấy đà cản lại, cuối cùng dừng lại sát vạch lôi đài, cô che miệng lại khẽ ho ra máu rồi lấy tay chùi môi, ánh mắt không cam tâm chịu thua tiếp tục tấn công.