Chương 32: Đến Hồi Kết
Mặc Thâm và Kỷ Lâm Lễ cũng trợn mắt nhìn cô rồi nhìn biểu cảm thản nhiên của Cung Kỳ mà á khẩu, từ khi nào mà bọn họ? Với lại đây là quyền pháp cổ truyền do tổ phụ hắn truyền lại, sao có thể dễ dàng dạy cho người khác?
Tông chủ cũng trợn mắt đứng bật dậy.
- Cung Kỳ, là ngươi dạy cho nàng ta?
- Có gì không ổn sao? - hắn thản nhiên trả lời.
- Đây là công pháp gì, ngươi không biết sao? Đó là công pháp tổ phụ ngươi đã hao hết tuổi thọ của cuộc đời mình để tạo nên, chỉ truyền duy nhất cho một mình ngươi, ngươi lại chỉ dạy nó cho một nữ nhân.
Cung Kỳ không để vào mắt, chỉ cười lạnh nhìn ông ta nói.
- Như Tông chủ nói, đây là công pháp cho tổ phụ của ta lập nên vậy nên dạy cho ai là quyền quyết định ở ta, với lại không phải trước đây Tông chủ cũng bảo ta dạy lại nó cho Trác Vũ sao?
- Ngươi… Ngươi… Nhưng Trác Vũ là đứa cháu trai duy nhất của ta, với lại ngươi không phải từ nhỏ rất thân với nó sao, ta chỉ là không muốn công pháp của sư huynh rơi vào lãng quên.
- Trong cả ngàn người trong Tông môn ông lại chọn cháu trai mình, không phải rất bất công cho những người khác sao? Với lại Tông chủ à, ông thật sự đau lòng cho cái chết của Tổ phụ ta sao? Hay là tiếc thương vì vẫn chưa bắt chước được quyền pháp như ông ấy?
- Ngươi nói bậy! - ông ta đỏ mặt tía tai quát, giống như chột dạ mà không dám nhìn thẳng Cung Kỳ.
- Ta cảm kích ơn dưỡng dục của ông, nhưng không có nghĩa là ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời ông.
- Hừ… Người thích làm gì thì làm.
- Vậy trong một tháng qua huynh thật sự giúp nàng ta gia tăng thực lực như bây giờ sao? - Mặc Thâm vẫn nhìn trận đấu diễn ra, mà thắc mắc hỏi hắn.
- Bởi vì đột nhiên ta phát hiện ra một viên ngọc thô cần được mài dũa để phát sáng. - hắn trả lời đầy ẩn ý.
Cả Mặc Thâm và Kỷ Lâm Lễ đều không hiểu ý hắn nói cho đến khi nhìn cách cô chiến đấu mới cứng người.
- Nàng ta lại đột phá rồi? - Mặc Thâm không tin hỏi, bây giờ ánh mắt hắn mới hoàn toàn nhìn Cung Kỳ.
Nhưng Cung Kỳ chỉ nhìn chằm chằm cô, không trả lời.
Mặc Thâm thu hồi tầm mắt của mình thầm nghĩ, từ đó đến đây mới một tháng sao nàng ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, dù hắn cũng bắt Mặc Khiêm luyện tập khắc nghiệt nhưng hắn cũng không có dấu hiệu đột phá, trùng hợp Kỷ Lâm Lễ cũng có suy nghĩ như vậy, dường như bây giờ hắn không còn nhận ra cô có còn là Lý Trường An mà hắn quen biết không nữa.
Cô né hắn như né tà nhưng lại đồng ý luyện tập cùng Cung Kỳ, hắn không biết từ khi nào Nhị sư đệ lạnh lùng, không gần gũi với ai lại ra dáng người sư huynh chỉ dạy cả công pháp cổ truyền của tổ phụ cho muội ấy, điều đó chứng minh Cung Kỳ thật sự coi trọng năng lực của Trường An.
- Cung Kỳ, đệ thật sự cảm thấy Trường An có thiên phú sao? - hắn giống như có điều suy nghĩ nhìn Cung Kỳ.
- Không lẽ trong Tông môn chỉ có một mình Lục An Nhiên mới được tỏa sáng sao?
- Ta không có ý đó, ta không hiểu tại sao đệ lại có thành kiến với tiểu sư muội như vậy, muội ấy dù có thiên phú nhưng chưa từng khoe khoang, lại rất quan tâm mọi người.
- Vì lý do đó mà Trường An xứng đáng bị người khác ghét bỏ sao? Chỉ vì muội ấy không thân thiện với bất kỳ ai?
- Ta không có ý như vậy. - giọng nói hắn có phần khó nghe.
- Không phải huynh cũng giống như những người đó xa lánh muội ấy sao? Huynh thích sự thân thiện do Lục An Nhiên mang lại và ghét sự ỷ lại quá mức của Trường An mới làm muội ấy thu mình lại và không muốn tiếp xúc với ai, nếu như vậy huynh tốt nhất giành hết sự ưu ái đó cho một mình Lục An Nhiên, Trường An không cần một sự quan tâm giả tạo như vậy, đừng để sự quan tâm nửa vời của huynh làm quyết tâm của muội ấy lung lay. - hắn lạnh lùng nói ra suy nghĩ của mình.
Kỷ Lâm Lễ mím môi không trả lời mà tiếp tục quan sát cô.
Còn ở bên dưới lôi đài, Mặc Khiêm bị dọa xanh mặt sau một đòn kia của cô, sau đò tấn công của cô lôi đài bị vỡ nát nên di chuyển cũng khó khăn hơn, không để cho hắn có thời gian thở cô liên tục tấn công những đòn mạnh mẽ làm người bên dưới lôi đài phải né đi vì áp lực đòn đánh của cô, làm cho người trên khán đài không ngừng bất ngờ.
- Nhìn thế nào cũng thấy nàng ta đang áp đảo Mặc Khiêm, đây chính là phế vật trong lời đồn của các ngươi sao? Thực lực như vậy mà là phế vật thì thực lực của thiên tài còn như thế nào nữa chứ? - một trưởng lão của một tông môn nhỏ lên tiếng.
- Có thể là Thiên Huyền Tông giấu bài ngoài Lục An Nhiên.
- Nếu thực lực của Thiên Huyền Tông mạnh như vậy thì mấy Tông môn khác phải dè chừng rồi.
- Lão Hạc Huyền kia đúng là cáo già.
Những lời này đều vào tai của người Trường Minh Tông.
- Ta nghĩ chuyện này không liên quan gì đến lão Hạc Huyền kia đâu, Cung Kỳ là một người tùy hứng hắn không bao giờ làm theo ý người khác, có thể hắn chỉ đơn giản là muốn truyền dạy quyền pháp này cho nữ tử kia thôi. - trưởng lão vuốt râu suy tư nói.
- Nếu ông ta muốn giấu thì đã giấu cả Lục An Nhiên rồi nhưng rõ ràng bọn họ cố tình để nàng ta lên thi đấu đầu tiên. - Cố Huyền khoanh tay tập trung xem trận đấu.
- Xem ra Lục An Nhiên có đối thủ trong Tông môn rồi, sau trận đấu này sẽ không có ai quên cái tên Lý Trường An đâu. - Cố Thiên ranh mãnh nói.
Mặc Khiêm nhiều lần phản kháng nhưng đều bị cô đỡ được thậm chí phản lại hắn, hắn cắn răng trong đầu đã nghĩ đến chuyện thua cuộc nhưng vừa nhìn đến Mặc Thâm ánh mắt nghiêm khắc hắn đã thu lại suy nghĩ vừa rồi, Tam sư huynh đã bỏ thời gian một tháng huấn luyện hắn, dù huynh ấy nghiêm khắc nhưng cũng là vì hắn, vì gia tộc, hắn không thể chỉ vì chút chuyện này mà có suy nghĩ thua cuộc, như vậy sẽ làm mất mặt huynh ấy và gia tộc, hắn không thể thua.
Bằng một nghị lực nào đó, tại một giây khi cô ra một chưởng hắn đã né được, cô cũng bất ngờ khẽ trợn mắt, rồi bình tĩnh quan sát hắn, hắn nới rộng khoảng cách, dùng tốc độ tiếp cận cô, tung quyền vào điểm mù của cô nhưng nó chỉ sượt qua má cô, cô giữ tay hắn đá hắn bay ra xa, hắn dùng chân cản lại nhưng vết nứt trên sàn lôi đài làm hắn bị vấp ngã, hắn vẫn cắn răng xông lên đánh, hai người vừa cản vừa đánh, cô vừa rồi chiếm thế thượng phong nhưng đòn tấn công áp lực của hắn vẫn làm cô bị chấn thương, nếu cứ đà này bọn họ sẽ không phân thắng bại.
Đang lúc hắn tấn công, cô đưa tay ra đỡ thì đột nhiên hắn lại dừng lại, cô bất ngờ nhìn hắn, Mặc Khiêm cắn răng nhăn nhó mặt, cánh tay trên không trung run rẩy không còn cảm giác.
Vừa rồi đã bị chấn thương từ đòn tấn công của cô, bây giờ hắn lại cố chấp đánh tiếp nên chấn thương đã nặng hơn làm cánh tay hắn mất đi cảm giác không còn cử động được nữa.
Tông chủ cũng trợn mắt đứng bật dậy.
- Cung Kỳ, là ngươi dạy cho nàng ta?
- Có gì không ổn sao? - hắn thản nhiên trả lời.
- Đây là công pháp gì, ngươi không biết sao? Đó là công pháp tổ phụ ngươi đã hao hết tuổi thọ của cuộc đời mình để tạo nên, chỉ truyền duy nhất cho một mình ngươi, ngươi lại chỉ dạy nó cho một nữ nhân.
Cung Kỳ không để vào mắt, chỉ cười lạnh nhìn ông ta nói.
- Như Tông chủ nói, đây là công pháp cho tổ phụ của ta lập nên vậy nên dạy cho ai là quyền quyết định ở ta, với lại không phải trước đây Tông chủ cũng bảo ta dạy lại nó cho Trác Vũ sao?
- Ngươi… Ngươi… Nhưng Trác Vũ là đứa cháu trai duy nhất của ta, với lại ngươi không phải từ nhỏ rất thân với nó sao, ta chỉ là không muốn công pháp của sư huynh rơi vào lãng quên.
- Trong cả ngàn người trong Tông môn ông lại chọn cháu trai mình, không phải rất bất công cho những người khác sao? Với lại Tông chủ à, ông thật sự đau lòng cho cái chết của Tổ phụ ta sao? Hay là tiếc thương vì vẫn chưa bắt chước được quyền pháp như ông ấy?
- Ngươi nói bậy! - ông ta đỏ mặt tía tai quát, giống như chột dạ mà không dám nhìn thẳng Cung Kỳ.
- Ta cảm kích ơn dưỡng dục của ông, nhưng không có nghĩa là ta sẽ hoàn toàn nghe theo lời ông.
- Hừ… Người thích làm gì thì làm.
- Vậy trong một tháng qua huynh thật sự giúp nàng ta gia tăng thực lực như bây giờ sao? - Mặc Thâm vẫn nhìn trận đấu diễn ra, mà thắc mắc hỏi hắn.
- Bởi vì đột nhiên ta phát hiện ra một viên ngọc thô cần được mài dũa để phát sáng. - hắn trả lời đầy ẩn ý.
Cả Mặc Thâm và Kỷ Lâm Lễ đều không hiểu ý hắn nói cho đến khi nhìn cách cô chiến đấu mới cứng người.
- Nàng ta lại đột phá rồi? - Mặc Thâm không tin hỏi, bây giờ ánh mắt hắn mới hoàn toàn nhìn Cung Kỳ.
Nhưng Cung Kỳ chỉ nhìn chằm chằm cô, không trả lời.
Mặc Thâm thu hồi tầm mắt của mình thầm nghĩ, từ đó đến đây mới một tháng sao nàng ta có thể tiến bộ nhanh như vậy, dù hắn cũng bắt Mặc Khiêm luyện tập khắc nghiệt nhưng hắn cũng không có dấu hiệu đột phá, trùng hợp Kỷ Lâm Lễ cũng có suy nghĩ như vậy, dường như bây giờ hắn không còn nhận ra cô có còn là Lý Trường An mà hắn quen biết không nữa.
Cô né hắn như né tà nhưng lại đồng ý luyện tập cùng Cung Kỳ, hắn không biết từ khi nào Nhị sư đệ lạnh lùng, không gần gũi với ai lại ra dáng người sư huynh chỉ dạy cả công pháp cổ truyền của tổ phụ cho muội ấy, điều đó chứng minh Cung Kỳ thật sự coi trọng năng lực của Trường An.
- Cung Kỳ, đệ thật sự cảm thấy Trường An có thiên phú sao? - hắn giống như có điều suy nghĩ nhìn Cung Kỳ.
- Không lẽ trong Tông môn chỉ có một mình Lục An Nhiên mới được tỏa sáng sao?
- Ta không có ý đó, ta không hiểu tại sao đệ lại có thành kiến với tiểu sư muội như vậy, muội ấy dù có thiên phú nhưng chưa từng khoe khoang, lại rất quan tâm mọi người.
- Vì lý do đó mà Trường An xứng đáng bị người khác ghét bỏ sao? Chỉ vì muội ấy không thân thiện với bất kỳ ai?
- Ta không có ý như vậy. - giọng nói hắn có phần khó nghe.
- Không phải huynh cũng giống như những người đó xa lánh muội ấy sao? Huynh thích sự thân thiện do Lục An Nhiên mang lại và ghét sự ỷ lại quá mức của Trường An mới làm muội ấy thu mình lại và không muốn tiếp xúc với ai, nếu như vậy huynh tốt nhất giành hết sự ưu ái đó cho một mình Lục An Nhiên, Trường An không cần một sự quan tâm giả tạo như vậy, đừng để sự quan tâm nửa vời của huynh làm quyết tâm của muội ấy lung lay. - hắn lạnh lùng nói ra suy nghĩ của mình.
Kỷ Lâm Lễ mím môi không trả lời mà tiếp tục quan sát cô.
Còn ở bên dưới lôi đài, Mặc Khiêm bị dọa xanh mặt sau một đòn kia của cô, sau đò tấn công của cô lôi đài bị vỡ nát nên di chuyển cũng khó khăn hơn, không để cho hắn có thời gian thở cô liên tục tấn công những đòn mạnh mẽ làm người bên dưới lôi đài phải né đi vì áp lực đòn đánh của cô, làm cho người trên khán đài không ngừng bất ngờ.
- Nhìn thế nào cũng thấy nàng ta đang áp đảo Mặc Khiêm, đây chính là phế vật trong lời đồn của các ngươi sao? Thực lực như vậy mà là phế vật thì thực lực của thiên tài còn như thế nào nữa chứ? - một trưởng lão của một tông môn nhỏ lên tiếng.
- Có thể là Thiên Huyền Tông giấu bài ngoài Lục An Nhiên.
- Nếu thực lực của Thiên Huyền Tông mạnh như vậy thì mấy Tông môn khác phải dè chừng rồi.
- Lão Hạc Huyền kia đúng là cáo già.
Những lời này đều vào tai của người Trường Minh Tông.
- Ta nghĩ chuyện này không liên quan gì đến lão Hạc Huyền kia đâu, Cung Kỳ là một người tùy hứng hắn không bao giờ làm theo ý người khác, có thể hắn chỉ đơn giản là muốn truyền dạy quyền pháp này cho nữ tử kia thôi. - trưởng lão vuốt râu suy tư nói.
- Nếu ông ta muốn giấu thì đã giấu cả Lục An Nhiên rồi nhưng rõ ràng bọn họ cố tình để nàng ta lên thi đấu đầu tiên. - Cố Huyền khoanh tay tập trung xem trận đấu.
- Xem ra Lục An Nhiên có đối thủ trong Tông môn rồi, sau trận đấu này sẽ không có ai quên cái tên Lý Trường An đâu. - Cố Thiên ranh mãnh nói.
Mặc Khiêm nhiều lần phản kháng nhưng đều bị cô đỡ được thậm chí phản lại hắn, hắn cắn răng trong đầu đã nghĩ đến chuyện thua cuộc nhưng vừa nhìn đến Mặc Thâm ánh mắt nghiêm khắc hắn đã thu lại suy nghĩ vừa rồi, Tam sư huynh đã bỏ thời gian một tháng huấn luyện hắn, dù huynh ấy nghiêm khắc nhưng cũng là vì hắn, vì gia tộc, hắn không thể chỉ vì chút chuyện này mà có suy nghĩ thua cuộc, như vậy sẽ làm mất mặt huynh ấy và gia tộc, hắn không thể thua.
Bằng một nghị lực nào đó, tại một giây khi cô ra một chưởng hắn đã né được, cô cũng bất ngờ khẽ trợn mắt, rồi bình tĩnh quan sát hắn, hắn nới rộng khoảng cách, dùng tốc độ tiếp cận cô, tung quyền vào điểm mù của cô nhưng nó chỉ sượt qua má cô, cô giữ tay hắn đá hắn bay ra xa, hắn dùng chân cản lại nhưng vết nứt trên sàn lôi đài làm hắn bị vấp ngã, hắn vẫn cắn răng xông lên đánh, hai người vừa cản vừa đánh, cô vừa rồi chiếm thế thượng phong nhưng đòn tấn công áp lực của hắn vẫn làm cô bị chấn thương, nếu cứ đà này bọn họ sẽ không phân thắng bại.
Đang lúc hắn tấn công, cô đưa tay ra đỡ thì đột nhiên hắn lại dừng lại, cô bất ngờ nhìn hắn, Mặc Khiêm cắn răng nhăn nhó mặt, cánh tay trên không trung run rẩy không còn cảm giác.
Vừa rồi đã bị chấn thương từ đòn tấn công của cô, bây giờ hắn lại cố chấp đánh tiếp nên chấn thương đã nặng hơn làm cánh tay hắn mất đi cảm giác không còn cử động được nữa.