Chương 37: Kết Quả Không Vui Vẻ
Do đã bị thương nên Chung Diệu cũng gặp khó khăn khi né đòn, điều này làm Lục An Nhiên chiếm được lợi thế nên không hề lưu tình khi tấn công. Chung Diệu tung ra một chưởng nhưng lực đạo không mạnh nên bị nàng ta bắt được còn phản đòn lại, ai đang xem trận đấu cũng cảm thấy chiến thắng sẽ thuộc về Lục An Nhiên.
- Sao không thể đánh trúng được nàng ta? Cứ như vầy nữ tử kia sẽ thua mất. - Thủy Linh Lung bất mãn nhìn trận đấu đang diễn ra.
La Tử Dương nhìn một hồi cũng thở dài.
- Có lẽ không phải lúc nào nghị lực cũng chiến thắng, cần phải có may mắn và thời cơ, trong trường hợp này Lục An Nhiên có cả hai thứ đó.
- Ý huynh là nàng ta sẽ thắng sao?
Nhưng hắn chỉ im lặng, giống như đã khẳng định điều đó, điều này càng làm cho nàng buồn bực hơn.
Lục An Nhiên giống như nắm chắc phần thắng nên có phần buông lỏng, mà trong cổ võ cấm kỵ nhất là mất tập trung vì chỉ cần vài giây đối phương cũng có thể phản đòn lại, Chung Diệu thấy nàng ta buông lỏng thì dùng một chưởng hất tay nàng ta ra, tay còn lại hướng về phía ngực nàng ta tấn công, Lục An Nhiên phản ứng lại thì đã bị dính một chưởng bay ra xa, một chưởng này của Chung Diệu giống như tung ra toàn bộ sức lực cuối cùng nên vẻ mặt Lục An Nhiên khá đau đớn, bên môi cũng rỉ máu, ánh mắt nàng ta nhìn Chung Diệu tràn đầy căm tức.
Nhưng trong lòng Chung Diệu lại có một tia hả dạ, ánh mắt hơi nhìn về Kỷ Lâm Lễ muốn xem biểu cảm của hắn khi thấy tiểu sư muội của mình bị đánh, trông bề ngoài hắn rất bình tĩnh xem trận đấu nhưng rõ ràng ánh mắt hắn đang nhìn về phía Lục An Nhiên đang bị thương, trong mắt hắn còn hiện lên vẻ lo lắng khó thấy, cô thu lại tầm mắt thầm nghĩ nếu Kỷ Lâm Lễ thấy vẻ mặt Lục An Nhiên bây giờ có còn nghĩ nàng ta là một con nai tơ cần bảo vệ không?
Lục An Nhiên giống như bị chọc tức điên cuồng tấn công cô, nhưng điều kỳ lạ là Chung Diệu không phản kháng cứ mặc kệ Lục An Nhiên làm càn, điều này làm cho người trên khán bỗng chốc ngơ ngẩn, còn nàng ta vẫn tiếp tục điên cuồng đánh mà quên mất hình tượng mình, cô và Mạnh Điềm Điềm ngớ người nhìn trận đấu đang diễn ra, chuyện gì vậy? Sao tỷ ấy không phản kháng?
- Lục An Nhiên! - cô ở trên khán đài hét lớn.
Điều này những người xung quanh chú ý đến cô nhưng họ càng chú ý Lục An Nhiên hơn, nàng ta giống như bị đánh thức khỏi cơn mơ mà nhìn xung quanh rồi nhìn Chung Diệu trước mặt bị mình đánh đến trọng thương mới hoảng hốt.
Trọng tài tiến lên xem xét tình hình, bắt mạch cho Chung Diệu rồi ra hiệu không thể tiếp tục trận đấu do Chung Diệu đã bị thương nặng không còn khả năng chiến đấu.
Cô nhìn cục diện đang diễn ra thì không thể tin nổi, rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao tỷ ấy lại không chiến đấu tiếp, vì bị thương sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi phong độ của tỷ ấy vẫn rất tốt, sao có thể thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi hình như hai người họ nói chuyện, có phải Lục An Nhiên đã kích tỷ ấy không?
Cô không quan tâm nhiều được như vậy, trực tiếp từ tầng 2 nhảy xuống, làm người ở hiện trường hoảng hốt.
- Nàng ta nhảy xuống rồi. - không biết là ai kinh hãi hét lên làm người xung quanh cũng chú ý đến.
- Nàng ta… - Thuỷ Linh Lung cũng nhìn về phía người hét lên, thấy cô đang ở bên dưới chạy về phía lôi đài.
Thậm chí cả Mạnh Điềm Điềm cũng không thành ứng kịp, cô đã chạy đến bên cạnh Chung Diệu.
- Trường An. - lúc này Kỷ Lâm Lễ nhìn cục diện cũng đứng bật dậy.
- Lâm Lễ, ngươi đi xuống xem tình hình đi. - Tông chủ bên cạnh ra hiệu cho hắn xuống đó.
Lục An Nhiên vừa rồi không biết bị trúng tà gì lại không kiểm soát như vậy, làm cho biết bao nhiêu người chứng kiến, nàng ta là át chủ bài được hắn bồi dưỡng kỹ càng là để làm nở mày nở mặt Tông môn, không phải để làm mất mặt Tông môn.
Kỷ Lâm Lễ nghe lời đi xuống xem tình hình, đầu tiên là đi lại chỗ của Chung Diệu xem xét sau đó kêu người đưa cô vào chữa trị rồi mới đi lại xem Lục An Nhiên.
- Muội ổn không?
Lúc này Lục An Nhiên mới hoàn hồn.
- Sư huynh, ta không phải cố ý đả thương tỷ ấy, chỉ là ngoài ý muốn thôi. - vẻ mặt nàng ta như sắp khóc mà giải thích.
Kỷ Lâm Lễ cũng không biết nói gì chỉ đưa tay vỗ vai nàng ta an ủi.
- Ta biết rồi, muội bình tĩnh lại.
Nhưng cô vừa đưa Chung Diệu vào chữa trị lại không có ý bỏ qua chuyện này.
- Vừa rồi ngươi có phải nói gì đó để kích thích tỷ ấy không? - cô trực tiếp tiến lại gần mặt đối mặt hỏi.
Lục An Nhiên nhìn thấy Kỷ Lâm Lễ bên cạnh giống như chột dạ không dám nhìn thẳng vào cô lí nhí trả lời.
- Ta không hiểu tỷ đang nói gì, vừa rồi ta và tỷ ấy vẫn rất bình thường.
- Bình thường mà tỷ ấy lại thua một người có tu vi dưới 50 năm như ngươi sao?
Kỷ Lâm Lễ thấy tình hình căng thẳng, lên tiếng ngăn cản.
- Đủ rồi Trường An, vừa rồi ta cũng xem trận đấu đang diễn ra, muội ấy chiến thắng rất công tâm, có thể do Chung Diệu tinh thần không tốt nên mới… Thua. - chữ cuối cùng hắn nói rất nhỏ.
- Được, Kỷ Lâm Lễ đây chính là huynh nói, ta sẽ cho huynh thấy thế nào là tinh thần không tốt. - lúc nói ra lời này giọng của cô vô cùng lạnh lẽo, quay người rời đi.
Kỷ Lâm Lễ cảm thấy lời vừa rồi của cô giống như để ám chỉ điều gì đó, trong lòng cảm thấy bất an nhưng không làm được gì chỉ có thể quay về chỗ của mình, Lục An Nhiên cũng mím môi bước xuống lôi đài.
- Nữ tử kia nói Lục An Nhiên vừa rồi đã nói gì đó đã kích nữ đệ tử kia nên người đó mới thua, là thật sao? - Thuỷ Linh Lung chống cằm nhìn La Tử Dương.
- Ta không biết, nhưng nữ đệ tử kia giống như cố tình để mình bị thua, rốt cuộc là vì lý do gì?
Cố Thiên cũng tặc lưỡi nhìn nhìn cục diện đang diễn ra.
- Lý Trường An nhìn hùng hổ như vậy chắc trận đấu sau không phải định trả thù chứ?
Cố Huyền suy nghĩ không trả lời nhưng Trưởng lão bên cạnh đã lên tiếng.
- Không có khả năng đâu, phải công nhận thực lực nàng ta không tầm thường nhưng để đấu với Lục An Nhiên thì nhiêu đó chưa đủ, tu vi nàng ta vẫn kém Lục An Nhiên. - ông ấy vuốt râu, rất chắc chắn với suy nghĩ của mình.
- Điều đó không chắc chắn, không thể nào chắc chắn một điều gì đó khi nó còn chưa diễn ra.
Trưởng lão nghe hắn nói vậy thì chỉ hắng giọng tiếp tục trận đấu.
- Sao không thể đánh trúng được nàng ta? Cứ như vầy nữ tử kia sẽ thua mất. - Thủy Linh Lung bất mãn nhìn trận đấu đang diễn ra.
La Tử Dương nhìn một hồi cũng thở dài.
- Có lẽ không phải lúc nào nghị lực cũng chiến thắng, cần phải có may mắn và thời cơ, trong trường hợp này Lục An Nhiên có cả hai thứ đó.
- Ý huynh là nàng ta sẽ thắng sao?
Nhưng hắn chỉ im lặng, giống như đã khẳng định điều đó, điều này càng làm cho nàng buồn bực hơn.
Lục An Nhiên giống như nắm chắc phần thắng nên có phần buông lỏng, mà trong cổ võ cấm kỵ nhất là mất tập trung vì chỉ cần vài giây đối phương cũng có thể phản đòn lại, Chung Diệu thấy nàng ta buông lỏng thì dùng một chưởng hất tay nàng ta ra, tay còn lại hướng về phía ngực nàng ta tấn công, Lục An Nhiên phản ứng lại thì đã bị dính một chưởng bay ra xa, một chưởng này của Chung Diệu giống như tung ra toàn bộ sức lực cuối cùng nên vẻ mặt Lục An Nhiên khá đau đớn, bên môi cũng rỉ máu, ánh mắt nàng ta nhìn Chung Diệu tràn đầy căm tức.
Nhưng trong lòng Chung Diệu lại có một tia hả dạ, ánh mắt hơi nhìn về Kỷ Lâm Lễ muốn xem biểu cảm của hắn khi thấy tiểu sư muội của mình bị đánh, trông bề ngoài hắn rất bình tĩnh xem trận đấu nhưng rõ ràng ánh mắt hắn đang nhìn về phía Lục An Nhiên đang bị thương, trong mắt hắn còn hiện lên vẻ lo lắng khó thấy, cô thu lại tầm mắt thầm nghĩ nếu Kỷ Lâm Lễ thấy vẻ mặt Lục An Nhiên bây giờ có còn nghĩ nàng ta là một con nai tơ cần bảo vệ không?
Lục An Nhiên giống như bị chọc tức điên cuồng tấn công cô, nhưng điều kỳ lạ là Chung Diệu không phản kháng cứ mặc kệ Lục An Nhiên làm càn, điều này làm cho người trên khán bỗng chốc ngơ ngẩn, còn nàng ta vẫn tiếp tục điên cuồng đánh mà quên mất hình tượng mình, cô và Mạnh Điềm Điềm ngớ người nhìn trận đấu đang diễn ra, chuyện gì vậy? Sao tỷ ấy không phản kháng?
- Lục An Nhiên! - cô ở trên khán đài hét lớn.
Điều này những người xung quanh chú ý đến cô nhưng họ càng chú ý Lục An Nhiên hơn, nàng ta giống như bị đánh thức khỏi cơn mơ mà nhìn xung quanh rồi nhìn Chung Diệu trước mặt bị mình đánh đến trọng thương mới hoảng hốt.
Trọng tài tiến lên xem xét tình hình, bắt mạch cho Chung Diệu rồi ra hiệu không thể tiếp tục trận đấu do Chung Diệu đã bị thương nặng không còn khả năng chiến đấu.
Cô nhìn cục diện đang diễn ra thì không thể tin nổi, rốt cuộc là vì cái gì? Tại sao tỷ ấy lại không chiến đấu tiếp, vì bị thương sao? Nhưng rõ ràng vừa rồi phong độ của tỷ ấy vẫn rất tốt, sao có thể thay đổi nhanh như vậy, vừa rồi hình như hai người họ nói chuyện, có phải Lục An Nhiên đã kích tỷ ấy không?
Cô không quan tâm nhiều được như vậy, trực tiếp từ tầng 2 nhảy xuống, làm người ở hiện trường hoảng hốt.
- Nàng ta nhảy xuống rồi. - không biết là ai kinh hãi hét lên làm người xung quanh cũng chú ý đến.
- Nàng ta… - Thuỷ Linh Lung cũng nhìn về phía người hét lên, thấy cô đang ở bên dưới chạy về phía lôi đài.
Thậm chí cả Mạnh Điềm Điềm cũng không thành ứng kịp, cô đã chạy đến bên cạnh Chung Diệu.
- Trường An. - lúc này Kỷ Lâm Lễ nhìn cục diện cũng đứng bật dậy.
- Lâm Lễ, ngươi đi xuống xem tình hình đi. - Tông chủ bên cạnh ra hiệu cho hắn xuống đó.
Lục An Nhiên vừa rồi không biết bị trúng tà gì lại không kiểm soát như vậy, làm cho biết bao nhiêu người chứng kiến, nàng ta là át chủ bài được hắn bồi dưỡng kỹ càng là để làm nở mày nở mặt Tông môn, không phải để làm mất mặt Tông môn.
Kỷ Lâm Lễ nghe lời đi xuống xem tình hình, đầu tiên là đi lại chỗ của Chung Diệu xem xét sau đó kêu người đưa cô vào chữa trị rồi mới đi lại xem Lục An Nhiên.
- Muội ổn không?
Lúc này Lục An Nhiên mới hoàn hồn.
- Sư huynh, ta không phải cố ý đả thương tỷ ấy, chỉ là ngoài ý muốn thôi. - vẻ mặt nàng ta như sắp khóc mà giải thích.
Kỷ Lâm Lễ cũng không biết nói gì chỉ đưa tay vỗ vai nàng ta an ủi.
- Ta biết rồi, muội bình tĩnh lại.
Nhưng cô vừa đưa Chung Diệu vào chữa trị lại không có ý bỏ qua chuyện này.
- Vừa rồi ngươi có phải nói gì đó để kích thích tỷ ấy không? - cô trực tiếp tiến lại gần mặt đối mặt hỏi.
Lục An Nhiên nhìn thấy Kỷ Lâm Lễ bên cạnh giống như chột dạ không dám nhìn thẳng vào cô lí nhí trả lời.
- Ta không hiểu tỷ đang nói gì, vừa rồi ta và tỷ ấy vẫn rất bình thường.
- Bình thường mà tỷ ấy lại thua một người có tu vi dưới 50 năm như ngươi sao?
Kỷ Lâm Lễ thấy tình hình căng thẳng, lên tiếng ngăn cản.
- Đủ rồi Trường An, vừa rồi ta cũng xem trận đấu đang diễn ra, muội ấy chiến thắng rất công tâm, có thể do Chung Diệu tinh thần không tốt nên mới… Thua. - chữ cuối cùng hắn nói rất nhỏ.
- Được, Kỷ Lâm Lễ đây chính là huynh nói, ta sẽ cho huynh thấy thế nào là tinh thần không tốt. - lúc nói ra lời này giọng của cô vô cùng lạnh lẽo, quay người rời đi.
Kỷ Lâm Lễ cảm thấy lời vừa rồi của cô giống như để ám chỉ điều gì đó, trong lòng cảm thấy bất an nhưng không làm được gì chỉ có thể quay về chỗ của mình, Lục An Nhiên cũng mím môi bước xuống lôi đài.
- Nữ tử kia nói Lục An Nhiên vừa rồi đã nói gì đó đã kích nữ đệ tử kia nên người đó mới thua, là thật sao? - Thuỷ Linh Lung chống cằm nhìn La Tử Dương.
- Ta không biết, nhưng nữ đệ tử kia giống như cố tình để mình bị thua, rốt cuộc là vì lý do gì?
Cố Thiên cũng tặc lưỡi nhìn nhìn cục diện đang diễn ra.
- Lý Trường An nhìn hùng hổ như vậy chắc trận đấu sau không phải định trả thù chứ?
Cố Huyền suy nghĩ không trả lời nhưng Trưởng lão bên cạnh đã lên tiếng.
- Không có khả năng đâu, phải công nhận thực lực nàng ta không tầm thường nhưng để đấu với Lục An Nhiên thì nhiêu đó chưa đủ, tu vi nàng ta vẫn kém Lục An Nhiên. - ông ấy vuốt râu, rất chắc chắn với suy nghĩ của mình.
- Điều đó không chắc chắn, không thể nào chắc chắn một điều gì đó khi nó còn chưa diễn ra.
Trưởng lão nghe hắn nói vậy thì chỉ hắng giọng tiếp tục trận đấu.