Chương 39: Trả Đũa
Cô vẻ mặt bình thản bước lên lôi đài nhưng có thể người khác không chú ý tay của cô đang siết chặt đến run rẩy, đến khi bước lên bậc thang cũng bị vấp, điều này làm Lâm Nhiên đứng trên lôi đài cũng cười khinh bỉ, vài người trên khán đài cũng không giấu được sự chế giễu.
- Đến đi đứng cũng không được, nàng ta thật sự có thể chiến đấu sao?
Nhưng chỉ có Mặc Khiêm biết Lâm Nhiên kia tiêu rồi, vừa rồi hắn cũng quan sát trận đấu của nàng ta, phải công nhận về độ đê tiện và tàn nhẫn hắn vẫn không bằng nàng ta, nhưng có một điều hắn biết rõ, giấu dưới vẻ mặt bình thản của Lý Trường An là sự phẫn nộ ngút trời, Lý Trường An biết cách che giấu con người thật của mình để đối thủ không biết kết cục của bọn họ, sau khi chứng kiến hai người tỷ muội thân thiết bị đánh thành như vậy nàng ta đương nhiên không thể bình tĩnh, còn đám người ngu ngốc kia lại nghĩ nàng ta đang sợ, người bọn họ nên lo lắng là Lâm Nhiên kia kìa.
- Lần trước ngươi có thể may mắn chiến thắng Mặc sư huynh nhưng lần này sẽ không may mắn như vậy đâu. - nàng ta đến giờ phút này vẫn nghĩ bản thân có cơ hội thắng, vì nàng ta không hề biết gì về Phong Quyền chỉ nghĩ nó chỉ mạnh hơn những quyền pháp bình thường khác thôi, mà Lý Trường An chỉ luyện tập chưa tới 1 tháng thì sao có thể thành thục, chuyện lần trước chỉ là do nàng ta ăn may.
Một người kiêu ngạo như Lâm Nhiên sẽ không bao giờ chịu công nhận thực lực của người khác.
- Ta thấy ngươi sắc mặt không tốt hay là vẫn nên… - nàng ta còn chưa dứt câu, cô đã phóng tới trước mặt nàng ta tung quyền, làm nàng ta phản ứng không kịp, một chưởng đánh thẳng vào ngực làm xương sườn của nàng ta rạn nứt, phun ra một ngụm máu.
Nàng ta ôm ngực khó tin mà nhìn cô, vẻ mặt bây giờ của cô giống tu la đến từ địa ngục vậy, mày nhướng lên, môi nhếch cao.
- Ngươi nói đúng, sắc mặt của ta không tốt, nhưng bây giờ thì đỡ hơn rồi. - không cho nàng ta có cơ hội lấy hơi cô đã tiếp tục lao lên ra đòn.
Sắc mặt Lâm Nhiên trắng bệch, đương nhiên có đưa tay ra cản, nhưng ở trước mặt người đang điên tiết như Lý Trường An thì những gì nàng ta làm giống như lấy trứng chọi đá vậy.
- Phong Quyền: Thiết Trụ! - bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, gió xung quanh bắt đầu rít gào, một đòn đánh thẳng vào nàng ta, nàng ta bị đánh văng ra sát vạch lôi đài, còn cô hai chân vẫn đứng vững ở đó giống như không có gì không lung lay được.
Nhưng khi Lâm Nhiên sắp rơi khỏi lôi đài thì cô lại kéo tay nàng ta lại, Lâm Nhiên kinh hãi nhìn cô giống như hiểu ra được cô định làm gì với mình.
- Lý Trường An… Ngươi điên rồi sao? - lần đầu tiên trong đời nàng ta có cảm giác sợ hãi như vậy.
- Sao có thể so sánh với ngươi được? - giọng nói cô đầy lạnh lẽo và mỉa mai.
- Không phải ngươi thích đùa giỡn với người khác lắm sao? Để ta chơi với ngươi để sau này ngươi sẽ mãi mãi nhớ đến cái tên Lý Trường An này mà tránh xa ra.
Người trên khán đài nhìn hành động của cô mới biết được cô định làm gì.
- Nàng ta định trả thù cho nữ tử vừa rồi sao? - Cố Thiên mi mắt giật giật khi nhìn trận đấu.
- Ta cứ nghĩ nàng ta là người chính trực.
- Ca, huynh đang nói gì vậy, có thù tất báo đó cũng là một đức tính của Cổ Võ Sư, sống trên giang hồ không thể quá hiền lành, nhìn chuyện lần trước có kẻ sỉ nhục Cung Kỳ huynh cũng hiểu mà, nàng ta không phải người hiền lành đâu.
Cố Huyền ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy có lý.
- Có lẽ đệ nói đúng một phần, ta đã quá cổ hủ rồi.
- Nàng ta ra tay có hơi tàn nhẫn, nhưng còn không bằng nữ nhân kia vừa rồi ra tay, nhìn có chút hả dạ. - Thuỷ Linh Lung xem trận đấu không hiểu sao lại sinh thêm vào phần hảo cảm với cô.
- Muội tốt nhất đừng bắt chước.
- Ta không cần vì ta đã có huynh rồi mà.
Kỷ Lâm Lễ cũng không nghĩ đến cô sẽ trả thù, nên có hơi nhíu mày, hắn nhớ trước đây Trường An không như vậy.
Tông chủ bên cạnh cũng không nhìn thêm được nữa, vừa rồi đã có một kẻ làm mất mặt Tông môn mà bây giờ Lý Trường An cũng như vậy, ông ta thật sự sẽ có ngày tức chết.
- Lý Trường An đủ rồi. - giọng Tông chủ uy nghiêm vang lên.
- Nhìn kìa cuối cùng Tông chủ cũng lên tiếng ngăn cản Lý Trường An rồi. - không biết là ai trong đám người đang xem kịch lên tiếng.
- Quả thật nàng ta ra tay có hơi tàn nhẫn.
Cô đưa mắt nhìn ông ta cười lạnh, vừa rồi lúc Điềm Điềm không chịu được, sao không thấy ông ta lên tiếng bênh vực, bây giờ lại giở giọng trách móc với cô, cô mặc kệ tung một chưởng cuối cùng kết thúc trận đấu.
Lâm Nhiên lúc này đau đớn toàn thân đến đứng còn khó khăn phải để người khác dìu xuống, dù đau đớn nhưng nàng ta chưa ngất, gắng gượng mở mắt thì chạm mắt với đôi mắt lạnh lẽo của cô, nên nàng ta sợ hãi lập tức cụp mắt xuống.
- Lý Trường An, sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy? - Tông chủ vẫn không định buông tha chất vấn cô trước bao nhiêu người.
- Ồ, ta tàn độc? Sao vừa rồi Lâm Nhiên cũng như vậy không thấy ông lên tiếng?
- Ngươi… Ngươi hỗn xược. - Ông ta không nghĩ cô lại dám chất vấn ngược lại mình trước mặt bao nhiêu người, càng tức giận hơn nữa.
- Tuổi người không còn nhỏ, đừng lúc nào cũng tức giận nếu không tổn thọ. - cô nói xong thì bước xuống lôi đài, không hề nhìn thấy sắc mặt tức giận đến tím tái của ông ta.
- Sắc mặt ông ta chuyển thành màu gan heo rồi kìa, buồn cười thật. - Thuỷ Linh Lung ở một bên che miệng cười.
- Đừng để người khác nghe được lời này của muội.
- Nhưng Lý Trường An nói đúng còn gì, bởi vì sự thiên vị của ông ta nên thế sự mới thành như vậy, ông ta còn đứng lên trách mắng cô ấy trước mặt bao nhiêu người, không biết xấu hổ.
- Trận đấu tiếp theo rất đáng mong đợi, muội hãy quan sát thật kỹ.
- Ta biết rồi, ta cũng chờ giờ phút này lâu rồi.
- Ca, vậy trận đấu tiếp theo… - khi nói lời này vẻ mặt hắn không giấu nổi sự hưng phấn.
- Ừ, bây giờ mới là trận đấu đáng coi nhất.
- Sư huynh, bây giờ là trận đấu cuối cùng rồi. - Mạnh Kiên đứng bên cạnh Cung Liễn âm thầm quan sát biểu cảm của hắn.
- Ta vẫn muốn quan sát thêm Lý Trường An làm sao sử dụng thành thục Quyền pháp của tổ phụ ta, ông ấy đã mất cả đời để luyện thành thạo nó, nàng ta làm sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể làm chủ được. - hắn sẽ không quên sự sỉ nhục mà hai người kia đem lại, sẽ có ngày hắn trả đủ.
- Đến đi đứng cũng không được, nàng ta thật sự có thể chiến đấu sao?
Nhưng chỉ có Mặc Khiêm biết Lâm Nhiên kia tiêu rồi, vừa rồi hắn cũng quan sát trận đấu của nàng ta, phải công nhận về độ đê tiện và tàn nhẫn hắn vẫn không bằng nàng ta, nhưng có một điều hắn biết rõ, giấu dưới vẻ mặt bình thản của Lý Trường An là sự phẫn nộ ngút trời, Lý Trường An biết cách che giấu con người thật của mình để đối thủ không biết kết cục của bọn họ, sau khi chứng kiến hai người tỷ muội thân thiết bị đánh thành như vậy nàng ta đương nhiên không thể bình tĩnh, còn đám người ngu ngốc kia lại nghĩ nàng ta đang sợ, người bọn họ nên lo lắng là Lâm Nhiên kia kìa.
- Lần trước ngươi có thể may mắn chiến thắng Mặc sư huynh nhưng lần này sẽ không may mắn như vậy đâu. - nàng ta đến giờ phút này vẫn nghĩ bản thân có cơ hội thắng, vì nàng ta không hề biết gì về Phong Quyền chỉ nghĩ nó chỉ mạnh hơn những quyền pháp bình thường khác thôi, mà Lý Trường An chỉ luyện tập chưa tới 1 tháng thì sao có thể thành thục, chuyện lần trước chỉ là do nàng ta ăn may.
Một người kiêu ngạo như Lâm Nhiên sẽ không bao giờ chịu công nhận thực lực của người khác.
- Ta thấy ngươi sắc mặt không tốt hay là vẫn nên… - nàng ta còn chưa dứt câu, cô đã phóng tới trước mặt nàng ta tung quyền, làm nàng ta phản ứng không kịp, một chưởng đánh thẳng vào ngực làm xương sườn của nàng ta rạn nứt, phun ra một ngụm máu.
Nàng ta ôm ngực khó tin mà nhìn cô, vẻ mặt bây giờ của cô giống tu la đến từ địa ngục vậy, mày nhướng lên, môi nhếch cao.
- Ngươi nói đúng, sắc mặt của ta không tốt, nhưng bây giờ thì đỡ hơn rồi. - không cho nàng ta có cơ hội lấy hơi cô đã tiếp tục lao lên ra đòn.
Sắc mặt Lâm Nhiên trắng bệch, đương nhiên có đưa tay ra cản, nhưng ở trước mặt người đang điên tiết như Lý Trường An thì những gì nàng ta làm giống như lấy trứng chọi đá vậy.
- Phong Quyền: Thiết Trụ! - bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, gió xung quanh bắt đầu rít gào, một đòn đánh thẳng vào nàng ta, nàng ta bị đánh văng ra sát vạch lôi đài, còn cô hai chân vẫn đứng vững ở đó giống như không có gì không lung lay được.
Nhưng khi Lâm Nhiên sắp rơi khỏi lôi đài thì cô lại kéo tay nàng ta lại, Lâm Nhiên kinh hãi nhìn cô giống như hiểu ra được cô định làm gì với mình.
- Lý Trường An… Ngươi điên rồi sao? - lần đầu tiên trong đời nàng ta có cảm giác sợ hãi như vậy.
- Sao có thể so sánh với ngươi được? - giọng nói cô đầy lạnh lẽo và mỉa mai.
- Không phải ngươi thích đùa giỡn với người khác lắm sao? Để ta chơi với ngươi để sau này ngươi sẽ mãi mãi nhớ đến cái tên Lý Trường An này mà tránh xa ra.
Người trên khán đài nhìn hành động của cô mới biết được cô định làm gì.
- Nàng ta định trả thù cho nữ tử vừa rồi sao? - Cố Thiên mi mắt giật giật khi nhìn trận đấu.
- Ta cứ nghĩ nàng ta là người chính trực.
- Ca, huynh đang nói gì vậy, có thù tất báo đó cũng là một đức tính của Cổ Võ Sư, sống trên giang hồ không thể quá hiền lành, nhìn chuyện lần trước có kẻ sỉ nhục Cung Kỳ huynh cũng hiểu mà, nàng ta không phải người hiền lành đâu.
Cố Huyền ngẫm nghĩ một hồi cũng thấy có lý.
- Có lẽ đệ nói đúng một phần, ta đã quá cổ hủ rồi.
- Nàng ta ra tay có hơi tàn nhẫn, nhưng còn không bằng nữ nhân kia vừa rồi ra tay, nhìn có chút hả dạ. - Thuỷ Linh Lung xem trận đấu không hiểu sao lại sinh thêm vào phần hảo cảm với cô.
- Muội tốt nhất đừng bắt chước.
- Ta không cần vì ta đã có huynh rồi mà.
Kỷ Lâm Lễ cũng không nghĩ đến cô sẽ trả thù, nên có hơi nhíu mày, hắn nhớ trước đây Trường An không như vậy.
Tông chủ bên cạnh cũng không nhìn thêm được nữa, vừa rồi đã có một kẻ làm mất mặt Tông môn mà bây giờ Lý Trường An cũng như vậy, ông ta thật sự sẽ có ngày tức chết.
- Lý Trường An đủ rồi. - giọng Tông chủ uy nghiêm vang lên.
- Nhìn kìa cuối cùng Tông chủ cũng lên tiếng ngăn cản Lý Trường An rồi. - không biết là ai trong đám người đang xem kịch lên tiếng.
- Quả thật nàng ta ra tay có hơi tàn nhẫn.
Cô đưa mắt nhìn ông ta cười lạnh, vừa rồi lúc Điềm Điềm không chịu được, sao không thấy ông ta lên tiếng bênh vực, bây giờ lại giở giọng trách móc với cô, cô mặc kệ tung một chưởng cuối cùng kết thúc trận đấu.
Lâm Nhiên lúc này đau đớn toàn thân đến đứng còn khó khăn phải để người khác dìu xuống, dù đau đớn nhưng nàng ta chưa ngất, gắng gượng mở mắt thì chạm mắt với đôi mắt lạnh lẽo của cô, nên nàng ta sợ hãi lập tức cụp mắt xuống.
- Lý Trường An, sao ngươi có thể ra tay tàn độc như vậy? - Tông chủ vẫn không định buông tha chất vấn cô trước bao nhiêu người.
- Ồ, ta tàn độc? Sao vừa rồi Lâm Nhiên cũng như vậy không thấy ông lên tiếng?
- Ngươi… Ngươi hỗn xược. - Ông ta không nghĩ cô lại dám chất vấn ngược lại mình trước mặt bao nhiêu người, càng tức giận hơn nữa.
- Tuổi người không còn nhỏ, đừng lúc nào cũng tức giận nếu không tổn thọ. - cô nói xong thì bước xuống lôi đài, không hề nhìn thấy sắc mặt tức giận đến tím tái của ông ta.
- Sắc mặt ông ta chuyển thành màu gan heo rồi kìa, buồn cười thật. - Thuỷ Linh Lung ở một bên che miệng cười.
- Đừng để người khác nghe được lời này của muội.
- Nhưng Lý Trường An nói đúng còn gì, bởi vì sự thiên vị của ông ta nên thế sự mới thành như vậy, ông ta còn đứng lên trách mắng cô ấy trước mặt bao nhiêu người, không biết xấu hổ.
- Trận đấu tiếp theo rất đáng mong đợi, muội hãy quan sát thật kỹ.
- Ta biết rồi, ta cũng chờ giờ phút này lâu rồi.
- Ca, vậy trận đấu tiếp theo… - khi nói lời này vẻ mặt hắn không giấu nổi sự hưng phấn.
- Ừ, bây giờ mới là trận đấu đáng coi nhất.
- Sư huynh, bây giờ là trận đấu cuối cùng rồi. - Mạnh Kiên đứng bên cạnh Cung Liễn âm thầm quan sát biểu cảm của hắn.
- Ta vẫn muốn quan sát thêm Lý Trường An làm sao sử dụng thành thục Quyền pháp của tổ phụ ta, ông ấy đã mất cả đời để luyện thành thạo nó, nàng ta làm sao chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể làm chủ được. - hắn sẽ không quên sự sỉ nhục mà hai người kia đem lại, sẽ có ngày hắn trả đủ.