Chương 5: Tranh Chấp Ở Phòng Ăn
Lúc hai người đến nhà ăn đó thì đã tấp nập người.
Bây giờ chúng ta phải tự đi lấy thức ăn. - vừa nói xong Mạnh Điềm Điềm đã chạy đến đó chờ lấy thức ăn.
Bởi vì hai người đến hơi trễ nên đã gần hết thức ăn, lại có một tên không biết điều cản hai người lấy phần ăn đó.
Bây giờ đồ ăn đã không còn nhiều, phần này phải chừa lại cho tiểu sư muội và hai vị sư huynh, hai người có thể nhịn không? - cái tên đểu cáng đó cười khinh thường nhìn hai người.
Nhưng bọn ta đến trước mà! - Mạnh Điềm Điềm tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Những kẻ như các ngươi thì cần gì ăn nhiều, dù sao ăn nhiều cũng không giúp các ngươi mạnh lên được.
Cả phòng ăn, có vài người cười khẽ, ánh mắt châm chọc, không thiện ý nhìn về phía cô.
Ngươi nói cái gì? - Mạnh Điềm Điềm định tiến lên thì bị cô cản lại.
Ngươi cản bọn ta lấy thức ăn để cho đám người của tiểu sư muội ăn, ngươi nghĩ đại sư huynh quay về sẽ cảm kích ngươi vì giành phần ăn của người khác rồi cho huynh ấy ăn sao? - cô không tức giận, nhìn thẳng hắn hỏi.
Quả nhiên nghe xong lời này sắc mặt hắn tái đi, đại sư huynh ghét nhất ỷ thế hiếp người, mà bây giờ hắn lại đang làm ra hành động đó, đại sư huynh dĩ nhiên sẽ không cảm kích hắn, ngược lại hắn còn có thể bị phạt, hắn chỉ nghĩ đến chuyện gây ấn tượng với tiểu sư muội mà quên mất...
Nhưng cũng không thể để tiểu sư muội bị đói chứ, cô thường hay ức hiếp muội ấy, không thể nhường cho muội ấy một lần sao? - hắn mặc dù do dự nhưng vẫn quyết cản đường cô.
Thứ gì đã là của ta thì tuyệt đối không nhường cho người khác, vì ta đã đến trước nên đừng nói lý lẽ với ta! - lúc trước cô sống đã luôn phải nhường mọi thứ cho em gái, bây giờ sống lại, cô không muốn phải tiếp tục sống như vậy.
Tên kia thấy cô tâm lý cứng như vậy thì bất ngờ, trước đây Lý Trường An kiêu ngạo, không có được thứ gì liền giãy nảy lên, chứ không bình tĩnh cãi lý với ai bao giờ, lần đầu tiên bọn họ thấy một Lý Trường An như vậy.
Với lại nếu ngươi đã muốn gây ấn tượng tại sao không nhường phần ăn của ngươi mà phải đi bóc lột một cô gái như ta? Không phải Thiên Huyền Tông cấm ỷ thế hiếp người sao?
Vừa nói xong câu này thì cả phòng ăn bỗng dưng rơi vào im lặng, tự nhiên cô thấy sai sai.
Trường An, trước kia cô cũng ỷ thế ức hiếp tiểu sư muội! - Mạnh Điềm Điềm kéo tay áo cô phía sau nói khẽ.
Cô nghe vậy cũng giật mình, đúng là những người khác nói ra câu này không sai nhưng sẽ sai khi người nói là Lý Trường An, cô ngại ngùng hắng giọng.
Bây giờ ngươi vẫn còn muốn cản bọn ta lấy thức ăn sao? - cô mắt đối mắt với tên kia hỏi.
Ngươi... Hừ! - hắn nói không lại cô thì bỏ đi, cứ nghĩ chọc tức cô để cô phá phách ở nhà ăn rồi tiếp tục bị phạt, làm trò hề cho cả tông môn, ai ngờ cô lại cứng miệng như vậy.
Thấy hắn bỏ đi cô lập tức kéo tay Mạnh Điềm Điềm đi lấy thức ăn, hai người chọn một chỗ trống rồi ngồi vào ăn.
Lý Trường An, hôm nay cô khác mọi ngày thật đó, cái tên hồi nãy là Mặc Khiêm, hắn ỷ bản thân tòng đệ của tam sư huynh nên rất vênh váo.
Người cùng một nhà sao?
Hắn là người dòng thứ của nhà tam sư huynh Mặc Thâm!
Cô ồ lên như đã hiểu, rồi tiếp tục ăn.
Khi vừa ăn xong thì đám người của tiểu sư muội mới đến, tất nhiên là thức ăn đã không còn, vẻ mặt nàng ta xụ xuống buồn bã, còn tên tứ sư huynh kia thì cuống quýt dỗ nàng ta, đại sư huynh cũng an ủi vài câu, cô chỉ cười lạnh nhìn bên đó, an ủi kiểu gì cũng không giúp no bụng được.
Cô quay về phòng mình đóng cửa lại rồi gọi hệ thống ra.
Bây giờ có cách nào để tôi mạnh lên hơn không? Không thể cứ ở cái mức tu vi mười năm này được?
" Kí chủ, mỗi tông môn đều có nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ, cô có thể xin đi làm những nhiệm vụ đó, tuỳ theo cấp độ khó từ A đến F rồi thu thập ngân lượng để đổi lấy linh dược từ hệ thống, nâng cao thực lực bản thân "
Sao ngươi không nói sớm?
" Vì trước giờ cô không hỏi "
Ngoài cách này ra còn cách nào khác không?
" Hệ thống có thể cho cô những nhiệm vụ vặt, để cô có thể thu thập điểm rồi đổi lấy vật phẩm "
Nhiệm vụ vặt là nhiệm vụ như thế nào?
" Hiện tại thể chất của cô còn yếu, cần phải nâng cao sức chịu đựng mới có thể luyện võ lâu dài, nhiệm vụ đầu tiên, chạy mười vòng trên núi trong vòng hai canh giờ, nhận được 50 điểm "
Bốn tiếng chạy mười vòng? Nhưng cái núi đó rất lớn, làm sao được chứ?.
" Nếu cô không hoàn thành thì không thể nhập được điểm "
Được rồi, được rồi, chạy là được chứ gì.
Đợi đến buổi chiều, cô lập tức thực hiện nhiệm vụ chạy mười vòng trong hai canh giờ.
Nhưng chỉ mới chạy hai vòng, chân cô đã run rẩy hết lên, nghỉ ngơi rồi lại chạy tiếp, chạy rồi nghỉ, nghỉ rồi chạy, cứ như vậy vậy đã hết mười vòng, người cô rã đầy mồ hôi, khi vừa chạy xong chân cô không thể chịu được mà khuỵu xuống, ngồi dựa vào gốc cây mà thở dốc.
Hoàn thành rồi chứ?
" Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đã được hoàn thành, thưởng 50 điểm "
Ta có thể dùng số điểm đó để đổi lấy gì?
" Những vật phẩm kí chủ có thể đổi được bao gồm các loại đan dược hồi sức và giúp tăng tu vi, những vật phẩm có thể giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ "
Vậy thì tôi phải tích từ từ rồi, trời sắp tối rồi phải nhanh về thôi. - mặc dù nói vậy nhưng chân cô bây giờ không cử động nổi nữa.
Hay là đợi một lát vậy.
Lúc cô quay về thấy Mạnh Điềm Điềm đang đợi mình, vừa thấy cô chật vật đã chạy lại đỡ cô.
Cô bị làm sao vậy? - Mạnh Điềm Điềm quan tâm nhìn cô hỏi.
À, chỉ đi luyện tập thôi.
Cô chỉ đi một mình à? Đúng là siêng thật đó, tôi cứ tưởng đại sư huynh không quan tâm cô nữa, cô sẽ bỏ luyện tập chứ!
Cái gì chứ? Đại sư huynh thì liên quan gì đến việc tôi luyện tập? - cô thắc mắc nhìn Mạnh Điềm Điềm.
Cô quên rồi sao? Trước đây cô rất thích đại sư huynh, vì muốn mạnh lên và đứng cạnh huynh ấy, cô luôn một mình trốn đi luyện tập, mỗi lần như vậy tôi đều thấy cô bầm dập cả người nhưng từ khi tiểu sư muội vào tông môn số lần hai người luyện tập chung dần giảm đi và cô không còn trốn đi luyện tập một mình nữa, lâu lâu tôi cũng thấy đau lòng cho cô, sao phải vì một người mà cố gắng nhiều như vậy chứ?
Cô nghe xong thì trầm mặc, thì ra cũng có một 'Lý Trường An' nỗ lực như vậy vì người mình thích, nhưng bọn họ chỉ thấy mặt xấu của cô mà chưa bao giờ thấy một mặt tốt như vậy.
Bây giờ chúng ta phải tự đi lấy thức ăn. - vừa nói xong Mạnh Điềm Điềm đã chạy đến đó chờ lấy thức ăn.
Bởi vì hai người đến hơi trễ nên đã gần hết thức ăn, lại có một tên không biết điều cản hai người lấy phần ăn đó.
Bây giờ đồ ăn đã không còn nhiều, phần này phải chừa lại cho tiểu sư muội và hai vị sư huynh, hai người có thể nhịn không? - cái tên đểu cáng đó cười khinh thường nhìn hai người.
Nhưng bọn ta đến trước mà! - Mạnh Điềm Điềm tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Những kẻ như các ngươi thì cần gì ăn nhiều, dù sao ăn nhiều cũng không giúp các ngươi mạnh lên được.
Cả phòng ăn, có vài người cười khẽ, ánh mắt châm chọc, không thiện ý nhìn về phía cô.
Ngươi nói cái gì? - Mạnh Điềm Điềm định tiến lên thì bị cô cản lại.
Ngươi cản bọn ta lấy thức ăn để cho đám người của tiểu sư muội ăn, ngươi nghĩ đại sư huynh quay về sẽ cảm kích ngươi vì giành phần ăn của người khác rồi cho huynh ấy ăn sao? - cô không tức giận, nhìn thẳng hắn hỏi.
Quả nhiên nghe xong lời này sắc mặt hắn tái đi, đại sư huynh ghét nhất ỷ thế hiếp người, mà bây giờ hắn lại đang làm ra hành động đó, đại sư huynh dĩ nhiên sẽ không cảm kích hắn, ngược lại hắn còn có thể bị phạt, hắn chỉ nghĩ đến chuyện gây ấn tượng với tiểu sư muội mà quên mất...
Nhưng cũng không thể để tiểu sư muội bị đói chứ, cô thường hay ức hiếp muội ấy, không thể nhường cho muội ấy một lần sao? - hắn mặc dù do dự nhưng vẫn quyết cản đường cô.
Thứ gì đã là của ta thì tuyệt đối không nhường cho người khác, vì ta đã đến trước nên đừng nói lý lẽ với ta! - lúc trước cô sống đã luôn phải nhường mọi thứ cho em gái, bây giờ sống lại, cô không muốn phải tiếp tục sống như vậy.
Tên kia thấy cô tâm lý cứng như vậy thì bất ngờ, trước đây Lý Trường An kiêu ngạo, không có được thứ gì liền giãy nảy lên, chứ không bình tĩnh cãi lý với ai bao giờ, lần đầu tiên bọn họ thấy một Lý Trường An như vậy.
Với lại nếu ngươi đã muốn gây ấn tượng tại sao không nhường phần ăn của ngươi mà phải đi bóc lột một cô gái như ta? Không phải Thiên Huyền Tông cấm ỷ thế hiếp người sao?
Vừa nói xong câu này thì cả phòng ăn bỗng dưng rơi vào im lặng, tự nhiên cô thấy sai sai.
Trường An, trước kia cô cũng ỷ thế ức hiếp tiểu sư muội! - Mạnh Điềm Điềm kéo tay áo cô phía sau nói khẽ.
Cô nghe vậy cũng giật mình, đúng là những người khác nói ra câu này không sai nhưng sẽ sai khi người nói là Lý Trường An, cô ngại ngùng hắng giọng.
Bây giờ ngươi vẫn còn muốn cản bọn ta lấy thức ăn sao? - cô mắt đối mắt với tên kia hỏi.
Ngươi... Hừ! - hắn nói không lại cô thì bỏ đi, cứ nghĩ chọc tức cô để cô phá phách ở nhà ăn rồi tiếp tục bị phạt, làm trò hề cho cả tông môn, ai ngờ cô lại cứng miệng như vậy.
Thấy hắn bỏ đi cô lập tức kéo tay Mạnh Điềm Điềm đi lấy thức ăn, hai người chọn một chỗ trống rồi ngồi vào ăn.
Lý Trường An, hôm nay cô khác mọi ngày thật đó, cái tên hồi nãy là Mặc Khiêm, hắn ỷ bản thân tòng đệ của tam sư huynh nên rất vênh váo.
Người cùng một nhà sao?
Hắn là người dòng thứ của nhà tam sư huynh Mặc Thâm!
Cô ồ lên như đã hiểu, rồi tiếp tục ăn.
Khi vừa ăn xong thì đám người của tiểu sư muội mới đến, tất nhiên là thức ăn đã không còn, vẻ mặt nàng ta xụ xuống buồn bã, còn tên tứ sư huynh kia thì cuống quýt dỗ nàng ta, đại sư huynh cũng an ủi vài câu, cô chỉ cười lạnh nhìn bên đó, an ủi kiểu gì cũng không giúp no bụng được.
Cô quay về phòng mình đóng cửa lại rồi gọi hệ thống ra.
Bây giờ có cách nào để tôi mạnh lên hơn không? Không thể cứ ở cái mức tu vi mười năm này được?
" Kí chủ, mỗi tông môn đều có nhiệm vụ trên bảng nhiệm vụ, cô có thể xin đi làm những nhiệm vụ đó, tuỳ theo cấp độ khó từ A đến F rồi thu thập ngân lượng để đổi lấy linh dược từ hệ thống, nâng cao thực lực bản thân "
Sao ngươi không nói sớm?
" Vì trước giờ cô không hỏi "
Ngoài cách này ra còn cách nào khác không?
" Hệ thống có thể cho cô những nhiệm vụ vặt, để cô có thể thu thập điểm rồi đổi lấy vật phẩm "
Nhiệm vụ vặt là nhiệm vụ như thế nào?
" Hiện tại thể chất của cô còn yếu, cần phải nâng cao sức chịu đựng mới có thể luyện võ lâu dài, nhiệm vụ đầu tiên, chạy mười vòng trên núi trong vòng hai canh giờ, nhận được 50 điểm "
Bốn tiếng chạy mười vòng? Nhưng cái núi đó rất lớn, làm sao được chứ?.
" Nếu cô không hoàn thành thì không thể nhập được điểm "
Được rồi, được rồi, chạy là được chứ gì.
Đợi đến buổi chiều, cô lập tức thực hiện nhiệm vụ chạy mười vòng trong hai canh giờ.
Nhưng chỉ mới chạy hai vòng, chân cô đã run rẩy hết lên, nghỉ ngơi rồi lại chạy tiếp, chạy rồi nghỉ, nghỉ rồi chạy, cứ như vậy vậy đã hết mười vòng, người cô rã đầy mồ hôi, khi vừa chạy xong chân cô không thể chịu được mà khuỵu xuống, ngồi dựa vào gốc cây mà thở dốc.
Hoàn thành rồi chứ?
" Chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ đã được hoàn thành, thưởng 50 điểm "
Ta có thể dùng số điểm đó để đổi lấy gì?
" Những vật phẩm kí chủ có thể đổi được bao gồm các loại đan dược hồi sức và giúp tăng tu vi, những vật phẩm có thể giúp kí chủ hoàn thành nhiệm vụ "
Vậy thì tôi phải tích từ từ rồi, trời sắp tối rồi phải nhanh về thôi. - mặc dù nói vậy nhưng chân cô bây giờ không cử động nổi nữa.
Hay là đợi một lát vậy.
Lúc cô quay về thấy Mạnh Điềm Điềm đang đợi mình, vừa thấy cô chật vật đã chạy lại đỡ cô.
Cô bị làm sao vậy? - Mạnh Điềm Điềm quan tâm nhìn cô hỏi.
À, chỉ đi luyện tập thôi.
Cô chỉ đi một mình à? Đúng là siêng thật đó, tôi cứ tưởng đại sư huynh không quan tâm cô nữa, cô sẽ bỏ luyện tập chứ!
Cái gì chứ? Đại sư huynh thì liên quan gì đến việc tôi luyện tập? - cô thắc mắc nhìn Mạnh Điềm Điềm.
Cô quên rồi sao? Trước đây cô rất thích đại sư huynh, vì muốn mạnh lên và đứng cạnh huynh ấy, cô luôn một mình trốn đi luyện tập, mỗi lần như vậy tôi đều thấy cô bầm dập cả người nhưng từ khi tiểu sư muội vào tông môn số lần hai người luyện tập chung dần giảm đi và cô không còn trốn đi luyện tập một mình nữa, lâu lâu tôi cũng thấy đau lòng cho cô, sao phải vì một người mà cố gắng nhiều như vậy chứ?
Cô nghe xong thì trầm mặc, thì ra cũng có một 'Lý Trường An' nỗ lực như vậy vì người mình thích, nhưng bọn họ chỉ thấy mặt xấu của cô mà chưa bao giờ thấy một mặt tốt như vậy.