Chương 8: Nhận Uỷ Thác
Cô phản ứng nhanh đẩy Mạnh Điềm Điềm sang bên trái còn mình né sang phải, cô ta chỉ có thể tung chưởng vào không khí, cô ta tức giận không từ bỏ lại tiếp tục tung chưởng hướng về phía cô.
- Đừng mong chạy thoát!
Cô quả thật không chạy, chỉ đứng một chỗ quan sát cô ta dùng tay mình cản lại, tay kia lại tung ra đòn nhắm thẳng vào vai cô ta, cô ta ăn đau kêu một tiếng rồi bay ra ngoài, mọi người ở đó quan sát đều đứng hình, không tin được mà nhìn cô, đây còn là phế vật không biết tu luyện mà bọn họ biết sao?
Đặc biệt khó tin nhất là người vừa ăn một chưởng của cô, cô ta trợn mắt không tin được nhìn cô.
- Sao có thể như vậy được? Cách đây không lâu, cô vẫn còn là phế vật, sao trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá? Cô chắc chắn dùng cách không đứng đắn để tăng tu vi.
Mọi người xung quanh cũng xì xầm không tin được trước một màn này.
- Lâm Nhiên, cô nói bậy cái gì? Trường An được như vậy là do cô ấy chăm chỉ không huênh hoang như cô. - Mạnh Điềm Điềm tức giận trợn mắt nhìn cô ta.
- Cô ta nhiều năm không đột phá, ai biết có thực sự dùng chính thực lực tăng lên hay không? - Lâm Nhiên từ mặt đất đứng dậy vẫn kiêu ngạo trả lời.
- Cô!
Trong lúc hai bên đang cãi vã thì có một cỗ cường khí đi đến chỗ bọn họ, người nọ lên tiếng.
- Có chuyện gì ồn ào ở đây vậy?
Những người đang hóng hớt ở đó bị cỗ cường khí này ép cho không nói nên lời, có người không chịu được mà phun một búng máu.
Nhìn người nọ phun máu, người kia cũng thu lại cỗ cường khí của mình.
- Ta đang hỏi có chuyện gì xảy ra ở đây? - ánh mắt người đó sắc lạnh quét qua những người đang có mặt ở đây.
- Nhị... Nhị sư huynh. - Lâm Nhiên lần này bị ép đến lắp bắp không nói nên lời.
Cô ở một bên cũng bị ép đến mồ hôi đầy đầu, một cỗ ngọt tanh trong cổ họng, cô kiềm nén không phun ra, Mạnh Điềm Điềm vừa rồi sắc mặt cũng tái mét.
- Nhị sư huynh, không phải như huynh nghĩ, bọn ta chỉ là có chút tranh chấp. - Lâm Nhiên lấy lại bình tĩnh mà giải thích, chỉ mong cho vị này đi nhanh một chút.
- Ồ, chỉ có một chút tranh chấp mà bên khóe môi cô lại có máu, vậy là tranh chấp đến mức động tay động chân luôn sao?
- Không.. Không có. - giờ cô ta cũng phải câm nín luôn.
- Vậy thì.. Cô giải thích đi. - mắt hắn hướng về phía hai người các cô.
- Nhị sư huynh, là Lâm Nhiên kiếm chuyện, ta và Trường An muốn tìm một nhiệm vụ nhưng cô ta lại đứng ra ngăn cản, nên mới có cớ sự như bây giờ. - Mạnh Điềm Điềm dù vẫn còn có chút sợ hãi nhưng vẫn can đảm lên tiếng.
- Ồ, ai cho ngươi cái quyền lớn như vậy? Đến đại sư huynh cũng không có quyền hạn lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi có quyền hạn hơn cả đại sư huynh? - lần này ánh mắt của hắn lại chuyển dời sang Lâm Nhiên làm cô ta run bần bật.
- Không... Không phải như vậy, ta không có ý đó! Nhị sư huynh, ta sai rồi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa, huynh bỏ qua cho ta lần này đi. - nếu biết sẽ xui xẻo gặp phải nhị sư huynh ở đây thì có cho cô ta trăm lá gan, cô ta cũng không dám quấy như vậy.
- Nếu còn có lần sau, ta sẽ báo tông chủ đuổi ngươi ra khỏi tông môn.
- Vâng... Vâng, đa tạ nhị sư huynh tha thứ! - cô ta vừa nói xong lời này đã ba chân, bốn cẳng chạy mất.
Đến cô cũng phải cảm thán, vừa rồi cô ta kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ khép nép bấy nhiêu, rồi lại nhìn người ở trước mặt, người này nhìn về mặt hờ hững nhưng hình như ai cũng sợ hắn ta với lại cái khí thế vừa rồi thật sự làm người ta không thể xem thường.
- Vậy nhị sư huynh, bọn ta đi làm nhiệm vụ được rồi chứ? - Mạnh Điềm Điềm khép nép hỏi người kia.
- Muốn làm gì thì làm đi. - hắn nói xong câu này cũng quay lưng bỏ đi.
Đám đông bên kia không biết từ khi nào đã giải tán, bọn họ sợ ở lại thêm một chút nữa sẽ chọc giận con quái vật kia.
- Phù, cuối cùng cũng đi rồi. - Mạnh Điềm Điềm thở dài nhẹ nhõm.
- Hắn đáng sợ lắm sao? - cô nghi hoặc nhìn Mạnh Điềm Điềm.
Mạnh Điềm Điềm cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn cô.
- Cô mất trí nhớ nên cũng quên mất nhị sư huynh rồi sao, nói cho cô nghe ở trong tông môn này ngoại trừ tông chủ, người đáng sợ nhất là Nhị sư huynh đó, đến mức người ôn hòa như đại sư huynh cũng phải kiêng dè, huynh ấy làm nhị sư huynh không phải vì huynh ấy yếu hơn đại sư huynh đâu.
- Nghe vậy thì là người rất lợi hại rồi. - cô cũng gật gù tán thưởng, quên mất vừa rồi mình cũng bị người kia chèn ép cho suýt hộc máu.
- Đừng nói về chuyện này nữa, mau đi làm nhiệm vụ thôi, nhiệm vụ lần này của chúng ta là tìm người bị mất tích, còn tiền thưởng là 10 lượng bạc.
- Nơi thực hiện nhiệm vụ ở đâu?
- Giờ chúng ta phải vào kinh thành phía đông cách mất nửa canh giờ, bây giờ chúng ta đi thì đến giờ tỵ canh ba mới đến, chúng ta đi nhanh đi.
Hai người lúc tới kinh thành đã là giữa trưa, hai người tìm đại một y quán để nghỉ ngơi.
- Giờ chúng ta phải đợi gặp người uỷ thác, người đó cũng sắp đến rồi.
Hai người chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ tầng hai nên từ đây có thể quan sát hết quan cảnh bên dưới, người người đi qua tấp nập nhưng người buôn bán thì rêu rao sản phẩm mời khách, đúng là lần đầu tiên vào kinh thành có cảm giác thật mới lạ.
Bỗng nhiên bên dưới có một đoàn người hộ tống xe ngựa đi qua, nhìn như là hộ tống quý tộc vậy, nhưng bỗng chốc chiếc rèm trên xe ngựa bị gió thổi bay, cô cũng vô tình mắt chạm mắt với người trên xe ngựa, trong nhất thời cô cũng thất thần nhìn người kia, bởi vì người nọ dù là nam nhân nhưng khuôn mặt tuấn tú đó còn đẹp hơn cả nữ nhân, cô có chút đỏ mặt quay mặt đi, người đó cũng kéo rèm lại.
- Cô sao vậy? Sao mặt cô đỏ vậy? Có phải do bị say nắng không? - Mạnh Điềm Điềm lo lắng nhìn cô hỏi.
- Không phải, tôi không sao, cô đừng lo.
Hai người nói một hồi thì người uỷ thác cũng tới, đó là một quý phu nhân trung niên, bà ấy nhìn thấy hai người thì tiến lại gần.
- Hai người là người của Thiên Huyền Tông sao?
- Vâng, là hai người chúng tôi. - Mạnh Điềm Điềm lịch sự đứng lên rót trà cho bà ấy.
- Vậy thì mong hai người có thể giúp đỡ, thật ra lần này tới đây vì tôi muốn tìm lại đứa con gái mất tích của mình, cách đây một tuần là ngày diễn ra hôn lễ của nó, nhưng trước ngày thành thân một ngày thì con bé lại mất tích, gia đình chúng tôi đã cử người đi tìm nhưng không có kết quả nên chỉ có thể nhờ đến tông môn lớn bởi vì tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Vô Diện Môn.
- Vô Diện Môn? - chưa đợi cô nói gì, Mạnh Điềm Điềm đã đứng bật dậy há hốc mồm.
- Đừng mong chạy thoát!
Cô quả thật không chạy, chỉ đứng một chỗ quan sát cô ta dùng tay mình cản lại, tay kia lại tung ra đòn nhắm thẳng vào vai cô ta, cô ta ăn đau kêu một tiếng rồi bay ra ngoài, mọi người ở đó quan sát đều đứng hình, không tin được mà nhìn cô, đây còn là phế vật không biết tu luyện mà bọn họ biết sao?
Đặc biệt khó tin nhất là người vừa ăn một chưởng của cô, cô ta trợn mắt không tin được nhìn cô.
- Sao có thể như vậy được? Cách đây không lâu, cô vẫn còn là phế vật, sao trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá? Cô chắc chắn dùng cách không đứng đắn để tăng tu vi.
Mọi người xung quanh cũng xì xầm không tin được trước một màn này.
- Lâm Nhiên, cô nói bậy cái gì? Trường An được như vậy là do cô ấy chăm chỉ không huênh hoang như cô. - Mạnh Điềm Điềm tức giận trợn mắt nhìn cô ta.
- Cô ta nhiều năm không đột phá, ai biết có thực sự dùng chính thực lực tăng lên hay không? - Lâm Nhiên từ mặt đất đứng dậy vẫn kiêu ngạo trả lời.
- Cô!
Trong lúc hai bên đang cãi vã thì có một cỗ cường khí đi đến chỗ bọn họ, người nọ lên tiếng.
- Có chuyện gì ồn ào ở đây vậy?
Những người đang hóng hớt ở đó bị cỗ cường khí này ép cho không nói nên lời, có người không chịu được mà phun một búng máu.
Nhìn người nọ phun máu, người kia cũng thu lại cỗ cường khí của mình.
- Ta đang hỏi có chuyện gì xảy ra ở đây? - ánh mắt người đó sắc lạnh quét qua những người đang có mặt ở đây.
- Nhị... Nhị sư huynh. - Lâm Nhiên lần này bị ép đến lắp bắp không nói nên lời.
Cô ở một bên cũng bị ép đến mồ hôi đầy đầu, một cỗ ngọt tanh trong cổ họng, cô kiềm nén không phun ra, Mạnh Điềm Điềm vừa rồi sắc mặt cũng tái mét.
- Nhị sư huynh, không phải như huynh nghĩ, bọn ta chỉ là có chút tranh chấp. - Lâm Nhiên lấy lại bình tĩnh mà giải thích, chỉ mong cho vị này đi nhanh một chút.
- Ồ, chỉ có một chút tranh chấp mà bên khóe môi cô lại có máu, vậy là tranh chấp đến mức động tay động chân luôn sao?
- Không.. Không có. - giờ cô ta cũng phải câm nín luôn.
- Vậy thì.. Cô giải thích đi. - mắt hắn hướng về phía hai người các cô.
- Nhị sư huynh, là Lâm Nhiên kiếm chuyện, ta và Trường An muốn tìm một nhiệm vụ nhưng cô ta lại đứng ra ngăn cản, nên mới có cớ sự như bây giờ. - Mạnh Điềm Điềm dù vẫn còn có chút sợ hãi nhưng vẫn can đảm lên tiếng.
- Ồ, ai cho ngươi cái quyền lớn như vậy? Đến đại sư huynh cũng không có quyền hạn lớn như vậy, chẳng lẽ ngươi có quyền hạn hơn cả đại sư huynh? - lần này ánh mắt của hắn lại chuyển dời sang Lâm Nhiên làm cô ta run bần bật.
- Không... Không phải như vậy, ta không có ý đó! Nhị sư huynh, ta sai rồi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa, huynh bỏ qua cho ta lần này đi. - nếu biết sẽ xui xẻo gặp phải nhị sư huynh ở đây thì có cho cô ta trăm lá gan, cô ta cũng không dám quấy như vậy.
- Nếu còn có lần sau, ta sẽ báo tông chủ đuổi ngươi ra khỏi tông môn.
- Vâng... Vâng, đa tạ nhị sư huynh tha thứ! - cô ta vừa nói xong lời này đã ba chân, bốn cẳng chạy mất.
Đến cô cũng phải cảm thán, vừa rồi cô ta kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ khép nép bấy nhiêu, rồi lại nhìn người ở trước mặt, người này nhìn về mặt hờ hững nhưng hình như ai cũng sợ hắn ta với lại cái khí thế vừa rồi thật sự làm người ta không thể xem thường.
- Vậy nhị sư huynh, bọn ta đi làm nhiệm vụ được rồi chứ? - Mạnh Điềm Điềm khép nép hỏi người kia.
- Muốn làm gì thì làm đi. - hắn nói xong câu này cũng quay lưng bỏ đi.
Đám đông bên kia không biết từ khi nào đã giải tán, bọn họ sợ ở lại thêm một chút nữa sẽ chọc giận con quái vật kia.
- Phù, cuối cùng cũng đi rồi. - Mạnh Điềm Điềm thở dài nhẹ nhõm.
- Hắn đáng sợ lắm sao? - cô nghi hoặc nhìn Mạnh Điềm Điềm.
Mạnh Điềm Điềm cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn cô.
- Cô mất trí nhớ nên cũng quên mất nhị sư huynh rồi sao, nói cho cô nghe ở trong tông môn này ngoại trừ tông chủ, người đáng sợ nhất là Nhị sư huynh đó, đến mức người ôn hòa như đại sư huynh cũng phải kiêng dè, huynh ấy làm nhị sư huynh không phải vì huynh ấy yếu hơn đại sư huynh đâu.
- Nghe vậy thì là người rất lợi hại rồi. - cô cũng gật gù tán thưởng, quên mất vừa rồi mình cũng bị người kia chèn ép cho suýt hộc máu.
- Đừng nói về chuyện này nữa, mau đi làm nhiệm vụ thôi, nhiệm vụ lần này của chúng ta là tìm người bị mất tích, còn tiền thưởng là 10 lượng bạc.
- Nơi thực hiện nhiệm vụ ở đâu?
- Giờ chúng ta phải vào kinh thành phía đông cách mất nửa canh giờ, bây giờ chúng ta đi thì đến giờ tỵ canh ba mới đến, chúng ta đi nhanh đi.
Hai người lúc tới kinh thành đã là giữa trưa, hai người tìm đại một y quán để nghỉ ngơi.
- Giờ chúng ta phải đợi gặp người uỷ thác, người đó cũng sắp đến rồi.
Hai người chọn bàn ngồi cạnh cửa sổ tầng hai nên từ đây có thể quan sát hết quan cảnh bên dưới, người người đi qua tấp nập nhưng người buôn bán thì rêu rao sản phẩm mời khách, đúng là lần đầu tiên vào kinh thành có cảm giác thật mới lạ.
Bỗng nhiên bên dưới có một đoàn người hộ tống xe ngựa đi qua, nhìn như là hộ tống quý tộc vậy, nhưng bỗng chốc chiếc rèm trên xe ngựa bị gió thổi bay, cô cũng vô tình mắt chạm mắt với người trên xe ngựa, trong nhất thời cô cũng thất thần nhìn người kia, bởi vì người nọ dù là nam nhân nhưng khuôn mặt tuấn tú đó còn đẹp hơn cả nữ nhân, cô có chút đỏ mặt quay mặt đi, người đó cũng kéo rèm lại.
- Cô sao vậy? Sao mặt cô đỏ vậy? Có phải do bị say nắng không? - Mạnh Điềm Điềm lo lắng nhìn cô hỏi.
- Không phải, tôi không sao, cô đừng lo.
Hai người nói một hồi thì người uỷ thác cũng tới, đó là một quý phu nhân trung niên, bà ấy nhìn thấy hai người thì tiến lại gần.
- Hai người là người của Thiên Huyền Tông sao?
- Vâng, là hai người chúng tôi. - Mạnh Điềm Điềm lịch sự đứng lên rót trà cho bà ấy.
- Vậy thì mong hai người có thể giúp đỡ, thật ra lần này tới đây vì tôi muốn tìm lại đứa con gái mất tích của mình, cách đây một tuần là ngày diễn ra hôn lễ của nó, nhưng trước ngày thành thân một ngày thì con bé lại mất tích, gia đình chúng tôi đã cử người đi tìm nhưng không có kết quả nên chỉ có thể nhờ đến tông môn lớn bởi vì tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Vô Diện Môn.
- Vô Diện Môn? - chưa đợi cô nói gì, Mạnh Điềm Điềm đã đứng bật dậy há hốc mồm.