Chương 147: Thế Thân
Ầy , huynh từ khi nào lại chịu khuất phục trước cô ấy thế chẳng lẽ huynh........- Bất đắc dĩ .- Cá cược là cá cược ngươi đã thua còn tính chạy trốn khỏi tay ta hả đừng hòng !- Không ngờ Anh Nguyệt công chúa lại dễ dàng có được một nam nhân thông qua cái việc cá cược như vậy làm ta có cảm giác sai sai trong cái chuyện này thì phải .- Ngươi không nói thì ta cũng nói cái câu đó rồi đấy quá sức vộ lý !Mấy lời nói đó không may đến tai Anh Nguyệt đã khiến cho cô tức giận tiến tới chất vấn hỏi .- Các ngươi có dị nghị gì về vụ cá cược của ta phải không hả ???- Chúc mừng huynh nhé !!! Cuối cùng cũng có người chấp nhận huynh rồi !!!- Họa thì có chứ phúc cái đầu đệ ấy haiz !!! Số ta đúng khổ mà đáng lẽ không nên cá cược kiểu đó để rồi thành ra như vậy đây !- Ấy huynh yên tâm đi theo đệ thấy thì tỷ ấy cũng rất nhiều nam nhân theo đuổi lắm chỉ là cái tính khí của tỷ ấy có phần nghiêm khắc nên mới thành ra như thế thôi chứ trong họa có phúc đấy !- Phúc chỗ nào hả Hoàng Khương ???Chu Phúc hỏi .- Dần dần sau này huynh sẽ rõ chỉ là có vài chuyện đã xảy ra với tỷ ấy trong quá khứ cho nên tỷ ấy mới thành ra như bây giờ chưa bao giờ hay cũng chưa từng nghĩ đến việc mở lòng với bất kì ai nên có lẽ huynh là người may mắn đấy !- Theo ta thấy thì giống như đang ban đặc ân thì có liệu ta có thể từ bỏ đặc ân này được không ???- Người đâu trói hắn lại cho ta không được để hắn ta chạy mất !- Vâng !- Aaaaaaa !!! Cứu ta !!! Cứu ta với !!! Thiên Vũ cứu ta....... !!!- Hắt xì !!! Chắc Tuyết Băng nhớ ta đây mà !- Ta nghĩ là không phải đâu Long Tử à !Tại khuê phòng của Anh Nguyệt , Chu Phúc bị trói chặt chân tay lại không thể nào chống cự lại được vốn dĩ cứ ngỡ dùng chút sức lực là có thể thoát ra được thì sợi dây đó càng thít chặt hơn .- Đáng ghét càng giãy nó càng thít chặt hơn rồi rốt cuộc cô ta định làm cái trò gì nữa đây không biết ???- Cạch !!!- Ai ???- Suỵt !!! Là ta !!!- Liễu Hương tiểu thư ! Tốt quá mau chóng cởi trói cho ta mau lên đi ta đang bị thứ này bào mòn sức lực rồi !- Sợi dây đó........Liễu Hương giật mình kinh ngạc nói .- Còn ngẩn ra đó ư ??? Mau lên đi tỷ tỷ của cô mà đến thì chết ta mất !!!- Xin lỗi huynh , sợi dây đó ta không thể tháo ra được vì nếu ta cởi trói cho huynh ra chắc chắn tỷ ấy sẽ tức tốc tới đây mất thứ lỗi ta không thể giúp gì nhiều cho huynh !- Cái gì ???Chu Phúc bất lực nói .- Thực ra ta đã biết vì sao tỷ ấy bắt trói huynh lại rồi !- Vì sao vậy ???- Soạt !Liễu Hương lấy một bức họa ra đưa đến trước mặt Chu Phúc rồi nói .- Huynh nhìn xem người ở trong tranh đó có phải rất giống huynh không ?- Sao lại có kẻ giống ta đến vậy ???- Người này chính là nam nhân mà tỷ ấy rất thích nhưng chỉ vì muốn có được chiến công lớn cho mình mà để chính mình rơi vào bẫy của địch giữa vòng vây của địch người này đã liều mạng phá vòng vây cứu tỷ tỷ của ta ra ngoài kết quả bị đám người kia giết chết , tỷ ấy vì quá đau lòng trước cảnh tượng đó người mà tỷ ấy thích lại bị mình hại chết tỷ ấy luôn sống trong sự dằn vặt của bản thân mình suốt những ngày tháng năm qua cho đến khi gặp được huynh có lẽ tỷ ấy nghĩ huynh chính là người đó sống lại nên mới tìm mọi cách tiếp cận huynh bất chấp hết tất cả tỷ ấy muốn chiếm đoạt huynh bằng mọi giá ta nghĩ có một số chuyện huynh nên nói rõ cho tỷ ấy biết sẽ tốt hơn là sống trong sự tuyệt vọng đó coi như là ta cầu xin huynh giúp ta được không ???- Ta là ta không phải người trong tranh cũng như là người mà tỷ tỷ cô tìm kiếm ta không cần biết cô ta chìm đắm trong đó bao lâu ta sẽ lôi tỷ tỷ của cô trở về với hiện thực người đã chết không thể nào sống lại được nữa !- Nguy ! Tỷ ấy đến rồi ta đi đây !- Vụt !!!- Này !!!- Cạch !!!- Có người đã đến đây tìm huynh sao Chu Phúc ???- A không....... không có ai cả chỉ có mình ta thôi à !- Soạt !!!Anh Nguyệt tiến sát lại gần Chu Phúc rồi ôm chầm lấy rồi nói .- Ta biết huynh vẫn luôn ở đó đợi ta nhưng xin lỗi muội không làm được muội........ không làm được muội quá ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân muội mà quên đi cảm xúc của huynh và mọi người hại chết huynh muội rất sợ rất sợ mất huynh vì huynh là người duy nhất quan tâm đến muội thật lòng vì vậy muội luôn nỗ lực cố gắng không ngừng nghỉ để có thế có được huynh giờ muội đã có được tất cả nhưng........ huynh lại........- Haiz , Anh Nguyệt công chúa , ta biết chuyện mà cô luôn giấu kín trong lòng nhưng cô cứ như vậy mãi liệu có phải cách hay không hay chỉ là cố gắng trốn tránh khỏi hiện thực đó không muốn đối diện với nó ư ???- Muội rất muốn nhưng tâm muội nói phải buông tay nhưng con tim van xin muội đừng tháo chạy muội phải làm sao đây ??? Muội rất nhớ huynh từng giây từng phút không thể nào ngừng được việc nhớ đến huynh dường như muội đã yêu huynh mất rồi !Nước mắt nghẹn ngào tràn ra khỏi khóe mi chảy xuống má Chu Phúc lặng lẽ nhìn một nữ tướng kiêu ngạo như vậy lại tồn tại một nhân cách yếu đuối kia quả thực cô ấy đã chịu sự ám ảnh đó quá lâu rồi Chu Phúc liền lên tiếng an ủi .- Vậy muội thả ta ra đi ta sẽ không chạy khỏi tay muội đâu ta sẽ bên cạnh muội luôn luôn và sẽ mãi bên cạnh muội được chứ ?- Thật ư ???- Là thật !!! Muội đã chấp niệm không quên như vậy ta không đành lòng để muội dày vò bản thân mình thêm nữa hãy để ta được bên cạnh muội được không Anh Nguyệt ???- Cứ gọi muội là Tiểu Nguyệt là được rồi !- Được ! Tiểu Nguyệt ! Muội hãy thả ta ra mau đi !Lập tức những sợi dây trói chặt Chu Phúc liền được cởi ra Chu Phúc định nhân cơ hội chạy mất thì nhìn thấy dáng vẻ của một nữ nhi yếu đuối dưới vỏ bọc của một vệ tướng ngoài chiến trường kia thật khó lòng rời đi mà .- Đêm rồi muội nghỉ ngơi đi ngày mai ta đến tìm muội còn nữa ta là Hoàng Chu Phúc chứ không phải là kẻ đó đâu tuy dung mạo rất giống ta đấy có điều cách biết âm dương không nên cố chấp bám lấy làm gì tốt nhất muội nên chấp thuận hiện thực đi .- Hấp !!!- Sao ta có thể làm được chứ ta.......Anh Nguyệt khuỵu xuống cúi đầu bất lực nhìn Chu Phúc rời đi . Tại nơi Thiên Vũ đang tu luyện ,- Rắc rắc rắc..... !!!- Hử ??? Quả trứng của Cổ Trùng đang nở ra sao ???Thiên Vũ nghe thấy tiếng nứt vỡ của vỏ quả trứng liền chạy tới xem sao .- Rắc rắc rắc.... !!!Càng lúc thì quả trứng càng vỏ ra nhiều hơn trong lòng thiên Vũ háo hức chờ đợi quả trứng nở ra xem rốt cuộc thì Cổ Trùng con trông như thế nào thì đột nhiên bầu trời nổi lên một trân mưa giông gió lớn cuồn cuộn như thể đang chờ đợi một điều gì đó .- Bụp !!!- Một yêu trùng sao hơn nữa còn có hai đầu nữa chứ ??!!- Đùng Đùng Đùng....... !!!Mây giông sấm chớp đùng đùng như thể thế giới phàm nhân vừa đón nhận lấy một tuyệt thế Yêu Thú giáng thế vậy toàn bộ Thú trong khu rừng kéo đến lũ lụt hàng lễ quỳ bái Yêu trùng nhỏ bé kia .- Nhiều Yêu Ma Thú quá vậy hơn nữa còn có cả Quỷ Thú cũng đến nữa lai lịch của Tiểu yêu ngươi làm cho ta hết sức bất ngờ đấy ! Ta cũng không biết sư xuất thế của ngươi sẽ là họa hay là sự may mắn của ta đây !Tiểu yêu thú trong tay Thiên Vũ vẫn nằm gọn ở trong tay cậu ngủ say đến mức quên đi những gì đang xảy ra ở đây vậy .- Tiểu yêu nhà ngươi cũng vô tư thật đấy vẫn còn sức để ngủ được à ???- Bùm !!!- Aaaaaaa....... !!!Một tia sét giáng xuống thẳng vị trí của Thiên Vũ đang đứng khiến cho cậu tức sôi máu định ra tay với Cổ Trùng thì nào ngờ sát khí của đám Thú dưới kia quá ác liệt khiến cho cậu đành tạm gạt bỏ qua cho Cổ Trùng rồi để nó vào bên trong áo mình rồi đứng dậy rời đi