Chương 37 : Bí Mật Của Vạn Gia
“Lúc đó bọn ta mới biết được nguyên nhân của những cái xác chết kia, hóa ra đều là do gã thiếu niên lạ mặt kia gây lên, nghĩ lại thật là đáng sợ…còn về vợ chồng Vạn Đỉnh Thiên, lúc đó họ không có ở đấy.” Hà đại phu ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Bá bá, vậy cha mẹ cháu bây giờ thế nào, bọn họ đang ở đâu, hai người vẫn khỏe chứ?” Ngồi nghe Hà đại phu kể chuyện từ nãy đến giờ, cũng khiến cho Ngọc Như phải sợ hãi không thôi, khi nghe nhắc đến cha mẹ mình, nàng vẫn im lặng chờ đợi, nhưng nghe đến đây, dường như nàng không chờ được nữa, vội lên tiếng hỏi với vẻ mặt đầy mong mỏi.
“Ngọc Như, muội đừng kích động, từ từ sư phụ sẽ cho chúng ta biết.” Diệp Khôn thấy Ngọc Như có vẻ kích động vội lên tiếng an ủi, trong lòng hắn đã nhìn ra, chắc chắn vợ chồng Vạn Đỉnh Thiên đã xảy ra chuyện, nếu không thì bọn họ đã đi cùng tới đây rồi.
Hơn nữa, khi nghe Hà đại phu nhắc đến bọn họ, hắn phát hiện ra sắc mặt của Vạn Đình Phong có chút biến đổi, khi nhìn vào mắt của y, hắn thấy được sâu trong đôi mắt đó ẩn chứa một nỗi bi ai, chẳng qua là y cố kìm nén tâm tình lại, không muốn bộc lộ ra ngoài mà thôi.
Không những Vạn Đình Phong có biểu hiện khác lạ, ngay cả Hà đại phu và Lâm Thiết Sơn cũng vậy, thế nhưng bọn họ che giấu rất kỹ, nếu Diệp Khôn không dùng thần thức để nhìn, thì quả thật hắn cũng khó mà phát hiện ra, theo như hắn suy đoán, có lẽ họ làm như vậy mục đích cuối cùng cũng là vì Ngọc Như mà thôi, thế nhưng việc này không thể che giấu kỹ được, hắn cũng muốn xem rốt cuộc hai người kia có phải là đã chết rồi không.
Nếu suy đoán của hắn là thật, rất có thể một nát nữa thôi, Ngọc Như sẽ bị một cú sốc nặng, cho nên hắn mới lên tiếng không để cho nàng hỏi tiếp, còn hắn sẽ chú ý đến nàng, chuẩn bị ứng biến nếu có chuyện gì xảy ra.
Không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống một lúc, Hà đại phu nhìn Lâm Thiết Sơn rồi quay sang nhìn Vạn Đình Phong, sau đó lão quay lại tiếp tục câu chuyện.
“Khi đó, bọn ta loáng thoáng nghe được một chút manh mối, dường như gã thanh niên kia đang tra hỏi tin tức của bọn họ từ đám người này, biết được điều đó, ngay lập tức bọn ta đã rơi đi. Khi quay ra, bọn ta vô tình phát hiện ám hiệu của họ để lại, và cứ thế đi theo, cho đến khi trời sáng thì tìm thấy chỗ ẩn nấp của họ, nhưng thật không ngờ…” Nói đến đây, Hà đại phu đột nhiên ngừng lại.
“Nhưng mà sao đại thúc?” Ngọc Như kích động lắng nghe, đột nhiên Hà đại phu ngừng lại, nàng vội lên tiếng.
Hà đại phu thấy vậy nhưng không nói gì, Lâm Thiết Sơn ngồi bên cạnh thì vẻ mặt trầm xuống, còn Vạn Đình Phong vội nắm chặt lấy tay của Ngọc Như rồi đưa ánh mắt đầy phức tạp nhìn nàng.
Thấy biểu hiện của ba người như vậy, cơ thể của Ngọc Như khẽ run lên, dường như nàng đã nghĩ đến điều xấu nhất có thể xảy ra, thế nhưng nàng không dám nói ra, nàng nắm chặt lấy tay của huynh mình, chờ đợi kết quả.
“Tất cả đều là lỗi của bọn ta, gã thanh niên kia đã theo dõi chúng ta từ đầu tới cuối, thế mà bọn ta lại không biết gì cả, khi đó bọn ta rất hối hận, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra một điều, rõ ràng chúng ta không hề để lộ hành tích, nhưng không hiểu vì sao hắn có thể biết mà theo dõi.” Giọng điệu của Hà đại phu dần dàn nhỏ lại, lão vừa trách bản thân, vừa căm hận gã thanh niên kia.
“Ài! Hai người ở khoảng cách gần như vậy thì làm sao có thể thoát khỏi thần thức của gã đó, phải công nhân gã kia cũng cơ trí, hắn đã nhìn ra và lợi dụng sư phụ dẫn dường tới chỗ vợ chồng Vạn Đỉnh Thiên…” Thấy Hà đại phu tự trách mình, Diệp Khôn tỏ vẻ đồng cảm, hắn đã nhìn ra gã thanh niên kia là người tu tiên, bảo sao bọn họ có thể không bị phát hiện được chứ, trong lòng hắn thở dài một tiếng, âm thầm tự nhủ.
“Việc đã đến lúc này, chúng ta cũng không thể trách ai được, thế rồi bọn ta cùng với vợ chồng nghĩa đệ quyết tử trận với hắn một phen, trong lúc giao chiến, đột nhiên hắn búng ra một đốm lửa nhỏ rất lợi hại, bọn ta phải vất vả lắm mới có thể tránh được. Thế nhưng, nghĩa muội không may trúng phải hỏa cầu của hắn, thoáng cái đã bị thiêu thành tro bụi, thấy vậy ba người bọn ta vừa kinh sợ vừa tức giận, không thể tưởng tượng nổi đóm lửa đó lại lợi hại như vậy.” Nói đến đây, trên mặt Hà đại phu toát lên một vẻ sợ hãi, lão vừa nói vừa kìm nén lại tâm tình của mình.
Ngồi bên này, Ngọc Như không tự chủ được, cả người nàng lại run lên bần bật, nước mắt tràn ra ướt hết hai gò má, Vạn Đình Phòng cố nén đau thương, ôm chặt nàng vào trong lòng, ân cần vỗ về.
“Không có nỗi đau nào bằng việc nhìn thấy người thân nhất của mình chết trước mặt mình, trong khi mình không thể làm gì được, nghĩa đệ đã nổi điên lên, y đã dùng bộ sức lực còn lại của mình, cộng thêm lòng căm thù bất động cái thiên, dồn hết vào thân kiếm, thi triển chiêu Vạn Kiếm Quy Tông với ý muốn đồng quy vô tận với hắn. Thế nhưng, cuối cùng vẫn không giết chết được hắn, chỉ có thể khiến cho hắn bị thương nặng phải bỏ chạy mà thôi, không đạt được mục đích, nghĩa đệ mang mối hận trong lòng, cộng thêm sức cùng lực kiệt, không lâu sau y đã qua đời.” Hà đại phu nói tiếp, nói đến đâu, lão kích động đến đó, trên khuôn mặt tái nhợt hiện rõ vẻ căm hận cùng nỗi bi thương.
Hà đại phu vừa dứt lời, Ngọc Như òa lên khóc nức nở, nàng biết tin cha mẹ mình lần luợt qua đời nên rất kích động, ngay sau đó, đột nhiên nàng nấc lên vài cái rồi ngất lịm đi.
Vạn Đình Phong thì đỡ, dù sao hắn cũng biết được chuyện này rồi, cho nên khi có thể chịu đựng nổi, chứ không như Ngọc Như, nhìn muội muội nằm trong lòng mình, hắn không nói gì, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi ôm nàng đứng đậy, sau đó hắn đi dến bên cạnh giường đặt nàng nằm xuống.
Hà đại phu cũng đứng dậy đi theo, đợi cho Vạn Đình Phong đặt Ngọc Như nằm xuống, lão liền đưa tay bắt mạch cho nàng, sau đó lấy trong người ra hai viên thuốc cho nàng uống rồi nói: “Nó không sao đâu, cứ để cho nó nằm nghỉ đi, sáng mai tỉnh dậy sẽ khỏe thôi.”
Sau đó, Hà đại phu và Vạn Đình Phong quay lại chỗ ngồi, tiếp tục câu chuyện của mình.
Chờ cho Vạn Đình Phong và Hà đại phu ngồi xuống, Lâm Thiết Sơn tiếp tục câu chuyện.
“Gã thiếu niên kia bỏ chạy, vì thế cũng khiến cho bọn người Bát Quái Môn khiếp sợ mà chạy theo, hai người chúng ta liền đưa tro cốt cùng với thi thể của Vạn huynh đi, rồi tìm một chỗ an táng ngay trên đỉnh Quá Nha. Xong đâu đấy, chúng ta liền rời khỏi đỉnh Quá Nha, rồi đi vào trong rừng sâu tìm một hang động để ẩn núp và chữa thương” Lâm Thiết Sơn chậm rãi nói.
“Thì ra là vậy! Hèn gì Đình Phong huynh ra ngoài hơn một tháng mà không dò la được tin tức của hai người” Diệp Khôn trầm tư nói, quả đúng như hắn suy đoán, tên thanh niên là chính là một người tu tiên, đốm lửa kia chính là Hỏa Đạt Thuật mà hắn đã luyện thành khi trước.
“Đúng vậy! Lâm thúc và Hà đại bá ẩn nấp trong rừng sâu, lại không để lại ám hiệu, cho nên ta tìm không thấy.” Vạn Đình Phong thấy Diệp Khôn hỏi, lên tiếng giải thích.
“Sở dĩ bọn ta định để lại ám hiệu, nhưng lúc đó chợt nghĩ tới tên thanh niên kia, cho nên bọn ta sợ bị phát hiện, thế là không để lại nữa.” Lâm Thiết Sơn, nghĩ lại nói.
“Đúng rồi! Vậy về sau ba người làm thế nào lại gặp được nhau, mà hình như ba người đang bị thương nữa.” Diệp Khôn thấy lời của Lâm Thiết Sơn nói cũng phải, không nên dẫm vào vết xe đổ như lần trước, nghĩ vậy hắn liền quay qua việc khác hỏi.
“Lần sau ta lại tiếp tục đi lên đỉnh Quá Nha tìm kiếm, ta vẫn luôn hy vọng sẽ phát hiện ra manh mối gì đấy, quả nhiên không ngoài dự đoán, khi lên tới nơi ta đã bắt gặp đám người của Bát Quái Môn lảng vảng ở đó. Ta liền bám theo bọn chúng đến bên ngoài khu rừng nơi Lâm thúc thúc và Hà đại bá ẩn núp, không lâu sau, ta nghe thấy tiếng binh khí va chạm phát ra từ bên trong rừng, nên đã chạy lại xem và phát hiện ra hai người đang bị vây công.”
“Thế là ta đã nhảy vào tham chiến, giúp hai người đánh đuổi bọn chúng, sau đó ta cũng biết tin của cha mẹ, nén lại đau thương, ta cùng bọn họ chạy chốn khỏi đám người truy sát của Bát Quái Môn, chỉ là không hiểu tại sao bọn ta đi tới đâu thì bọn chúng đều tìm đến được tới đó, cứ mỗi lần như vậy lại xảy ra chém giết ác liệt. Hết lần này đến lần khác, chúng ta ai lấy đều mang thương tích đầy mình, sau đó chúng ta có ghé qua thung lũng nhưng hai người không còn ở đó nữa, thế là bọn ta lập tức nghĩ tới Bạch Hạch Sơn Trang, không ngờ lại gặp được hai người ở đây.” Vạn Đình Phong chậm rãi nói, trong âm thanh còn phảng phất có chút đau buồn.
Diệp Khôn nghe xong cũng thở dài một tiếng không nói gì, thật đúng là thương hải tang điền, những ân oán trên giang hồ không thể kể hết được, nó khiến cho người ta lâm vào cảnh tan cửa nát nhà, kẻ chết người sống, gia đình ly tán, chạy chốn khắp nơi không một ngày nào được bình yên, suốt ngày phải nơm nớp lo sợ đề phòng kẻ khác.
Đúng là người trong giang hồ thân bất do kỷ, có nhiều khi không thể khống chế được những việc mình đang làm, có những việc không muốn làm mà vẫn phải làm.
Diệp Khôn nghĩ tới những ngày qua, từ khi hắn bước vào giang hồ cũng đã có khá nhiều chuyện xảy ra với hắn, từ một thiếu niên nhà quê hiền lành chất phát, đã trở thành một người hoàn toàn khác, trên tay hắn đã dính đầy máu tươi của nhiều người, hằng ngày cũng phải luôn chú ý đề phòng những người xung quanh, đầu óc ít khi được thư thái.
“Diệp Khôn, thế còn chuyện của con thời gian qua thì sao?” Còn đang mải suy nghĩ, đột nhiên Diệp Khôn bị câu hỏi của Hà đại làm cho bừng tỉnh.
“Chuyện của con à? Là như thế này...” Diệp Khôn nghe Hà đại phu hỏi về chuyện của mình, hắn không hề do dự liền thành thật chậm rãi kể lại, có điều trong lời kể của hắn có rất nhiều chi tiết hắn đã cố tình không nói ra.
Cứ như vậy, nửa canh giờ sau Diệp Khôn mới kể hết câu chuyện, câu chuyện của hắn đã khiến cho ba người ai lấy đều tỏ ra kinh ngạc đến mức khó hiểu.
“Diệp Khôn, đệ mới luyện Vạn Kiếm Quyết có hơn hai tháng mà đã lĩnh ngộ được Vạn Kiếm Quy Tông, còn dùng nó đánh bại Thiết Bá Sơn, một cao thủ nhất lưu không dưới Lâm thúc?” Vạn Đình Phong dường như không tin vào những gì mình đã nghe, hắn còn đang nghĩ là mình đã nghe nhầm, bèn hỏi.
“Đúng vậy, không sai!” Diệp Khôn tự nhiên mỉm cười nói.
Thấy Diệp Khôn khẳng định chắc như đinh đóng cột, Vạn Đình Phong cứng họng không nói được lời nào, Lâm Thiết Sơn cũng có bộ dạng không khác gì mấy, hai người họ là người rõ ràng nhất về Vạn Kiếm Quyết, muốn luyện thành nó đâu phải chuyện đơn giản như ăn cơm hang ngày, thế mà Diệp Khôn chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi hơn hai tháng đã có thể luyện thành rồi, thật sự khó mà tin nổi.
Theo như gia phả của Vạn Kiếm Sơn Trang ghi lại, từ lúc Vạn Kiếm Quyết xuất hiện trên giang hồ thì người tài giỏi nhất cũng phải mất tới mười năm mới luyện thành, đằng này Diệp Khôn hắn chỉ cần có hai tháng, thật sự không có lời nào để tả nổi, ngoại trừ bốn chữ “không thể tưởng tượng nổi” mà thôi.
Hà đại phu có chút bất ngờ, nhưng ông cũng không đến lỗi kinh ngạc như Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn, ngược lại trên mặt còn lộ ra một vẻ khác thường liếc nhìn Diệp Khôn.
“Diệp Khôn, con có mạng theo hai cuốn sách cổ và bốn bình đan dược ta để lại cho con không?” Hà đại phu đem ánh mắt kì lạ nhìn Diệp Khôn một lúc, sau đó lên tiếng hỏi.
Đột nhiên Hà đại phu hỏi tới vấn đề này, khiến cho Diệp Khôn cả kinh, trong lòng hắn bất chợt nổi lên mối hồ nghi, nhưng hắn không dám biểu lộ ra ngoài.
“Dạ! Con có mang theo.” Không biết Hà đại phu hỏi tới mấy thứ đó để làm gì, Diệp Khôn vẫn tỏ ra bình tĩnh nói.
“Tốt! Vậy thì hãy mang nó ra đây, ta có một bí mật muốn nói cho mọi người biết, bí mật này cũng chính là nguyên nhân diệt môn của Vạn Kiếm Sơn Trang đấy.” Hà đại phu đột nhiên nói ra lời này, khiến cho cả ba người được một phen chấn động.
“Đình Phong, con cầm miếng ngọc giản mà cha con đưa cho con ra đây.” Không để cho ba người có phải ứng gì, Hà đại phu lại quay sang Vạn Đình Phong nói.
Hai người vẫn chưa hiểu dụng ý của Hà đại phu là gì, nhưng việc này có liên quan tới họa diệt môn của Vạn Kiếm Sơn Trang, cho nên trong lòng ai lấy đều mong mỏi muốn biết, đặc biệt là Diệp Khôn, vì hắn đã nhìn ra việc này có liên quan mật thiết tới tu tiên giới.
Vì vậy, hai người không hề do dự, lần lượt lấy ra những vật mà Hà đại phu yêu cầu, đồng thời đưa ánh mắt mong mỏi tập chung vào lão.
“Lâm đường chủ, chắc hẳn ngài vẫn nhớ tới những gì Vạn hiền đệ trước lúc chết đã nói với chúng ta chứ?” Hà đại phu nhìn đống đồ vật trên bàn, sau đó quay sang Lâm Thiết Sơn nói.
“Cái này…ta nhớ chứ, thế nhưng ta vẫn chưa hiểu rõ lắm, vẫn là mong ngài chỉ bảo cho.” Lâm Thiết Sơn gật đầu nói
“Được, ba người nghe cho kỹ đây, tổ tiên của Vạn gia trước kia vốn là người tu tiên, những thứ trước mặt này đều là do họ để lại, cũng chính vì nó mà Vạn gia mới lâm vào hoàn cảnh ngày hôm nay.” Hà đại phu nhìn những đồ vật trên bàn, rồi liếc mắt nhìn từng người một, sau đó chậm rãi nói ra.
“Cái gì? Tổ tiên Vạn gia là người tu tiên?”
Lời vừa dứt, Điệp Khôn cả kinh hô lên, chỉ là hắn hô trong lòng mà thôi, thế nhưng trên mặt hắn biến hóa liên tục, nhìn vào có thể thấy hắn đang bị kích động rất mãnh liệt.
Cố gắng nén lại tâm tình, Diệp Khôn dần lấy lại vẻ bình tĩnh, thế nhưng biểu hiện của hắn vẫn rơi vào mắt của Hà đại phu, khiến cho lão đối với hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.
Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn tuy cũng tỏ ra kinh ngạc, nhưng lại không có ấn tượng gì, hai người chỉ hơi mơ hồ một chút thôi, căn bản hai người chưa nghe về người tu tiên bao giờ cả, nên mới có biểu hiên như vậy.
Tuy nhiên, đối với việc có liên quan tới tai họa lần này của Vạn gia, hai người thực sự rất muốn hiểu rõ ngọn ngành, như thế mới có thể thanh thản được, cho nên bọn họ đối với việc này rất mong chờ, muốn xem Hà đại phu sẽ nói thêm những gì.
Bạn đang xem truyện được sao chép tại: STTruyen.com chấm c.o.m