Chương : 12
Edit: Thanh Hưng
Tả Sâm ngồi ở "Trái phải địa sản" nhưng không làm việc đàng hoàng, anh vẫn còn đang tập trung tinh thần suy nghĩ về một đoạn tường kia. Từ khi "Thiên Viên" hoàn thành, trên danh nghĩa căn phòng đó đã là của anh, về phần căn phòng kia của Đinh Lạc Lạc, đầu tiên là cho một người đàn ông tên là Giang Nhân thuê, một tháng sau người đàn ông kia chấm dứt hợp đồng trước dời đi, tiếp đó nó được một cô gái tên là Nguyên Vi tiếp nhận. Tả Sâm điều tra Nguyên Vi, một ngôi sao mới đang từ từ nổi lên trong giới tiểu thuyết, cùng nghề với tiểu bất điểm của anh. Mà tư liệu về Giang Nhân lại không dễ điều tra như Nguyên Vi. Anh ta không có tiếng tăm gì, lúc tha.nhh.ưng.lqd tới không nói một tiếng, lúc đi cũng dứt khoát phất ống tay áo không mang theo một áng mây nào. Tả Sâm gọi theo số điện thoại lưu lại lúc anh ta thuê phòng mà cái số kia đã không còn liên lạc được nữa.
********--- ------ ----********
Nguyên Vi ở trong tiếng trống cách vách chậm rãi tỉnh lại, cô nghĩ thầm: bang bang thùng thùng phanh, giấc ngủ này cũng thật là có tiết tấu. Nguyên Vi đi gõ cửa cách vách, muốn làm quen hàng xóm mới một chút. Lúc cô gõ cửa tới nỗi các đốt ngón tay cũng hồng lên thì cuối cùng hàng xóm mới cũng mở cửa.
Tóc của anh ta bết lại giống như một que kẹo đường, rậm rạp rối bù, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài khiến Nguyên Vi cảm thấy anh ta giống như là đang nhìn chằm chằm vào mình vậy. Anh ta mặc một cái áo màu đen che lưng, một cái quần dài màu đen còn ửng sáng. Nguyên Vi thấy anh ta tuy không cường tráng nhưng lại lộ vẻ lqd khoa trương, tệ hơn nữa là cánh tay chưa đủ to lớn mà nuốt từng ngụm nước bọt. Ở trong tiểu thuyết của cô thường xuyên xuất hiện cánh tay như thế, nhưng thấy tận mắt thì vẫn là lần đầu tiên.
Nguyên Vi đưa ra tay ngọc thon dài: "Xin chào, tôi ở cách vách với anh. Tôi tên là Nguyên Vi, Nguyên trong nguyên bảo, Vi trong tường vi." Người đàn ông cụp mí mắt: "Chuyện gì?" Nguyên Vi lúng túng dùng tay trái kéo tay phải của mình về: "Không có việc gì, chính là tới đây chào hỏi." Người đàn ông phát ra một tiếng "À" từ trong cổ họng, trở về phòng. Cửa phòng đóng lại trước mắt Nguyên Vi, Nguyên Vi trừng mắt, nghĩ thầm: là mộng du? Là mộng du đúng không? Lại tiếp tục đi ngủ thôi.
********--- ------ ---------********
Nhà của Tả Sâm đang xây dựng ồn ào rồi. Nhóm công nhân lao động đơn giản dưới sự chỉ huy của Lương Hữu Tề đang sơn tường sơn tường, lót sàn lót sàn, còn có người bị đẩy ra bên ngoài đi đặt mua gia cụ. Tả Sâm lại gọi điện thoại cho Lương Hữu Tề, nói: "Nhanh, phải nhanh một chút, phải nhanh nhất." Lương Hữu Tề là con giun trong bụng Tả Sâm: "Không kịp chờ đợi muốn vào ở ngay, tiến hành dạy học cho Xác Ướp tiểu thư?" Lương Hữu Tề lại hỏi: "Này, cuối cùng là anh có thể dạy cô ấy cái gì?" Tả Sâm cười ha ha hai tiếng, cúp điện thoại.
Đinh Lạc Lạc liên tục ngủ mấy giấc ngủ ngon. Mỗi ngày khi kết thúc công việc Lương Hữu Tề đều tới gõ cửa tủ âm tường của cô, nói cho cô biết: "Mộc tiểu thư, tôi kết thúc công việc đây. Ngày mai gặp." Đinh Lạc Lạc lười phải cải chính cậu ta, lặng lẽ tiếp nhận cái họ "Mộc" này. Bên kia tủ âm tường không có người ở, nữ quỷ cũng không thấy, trái tim Đinh Lạc Lạc cũng dần được buông lỏng, hàng đêm ngủ giống như là ngất đi.
Đinh Lạc Lạc lại mở thêm mới một bài viết nhiều kỳ mới ở tờ báo số ba. Bài viết cũ ngày đó đã bị qua loa chấm dứt. Đinh Lạc Lạc vì không muốn mất đi góc báo kia đã đồng ý với chủ bút Diêu hai chuyện: một là tiền nhuận bút giảm 20%, hai là tác phẩm mới nhất định sẽ phù hợp với khẩu vị của người trưởng l.ê.qu.ý.đ.ôn thành. Đinh Lạc Lạc miễn cưỡng nộp chương 1 lên, ánh mắt chủ bút Diêu xuyên thấu qua mắt kính nhìn ra ngoài: "Người trưởng thành đây sao? Cái này gọi là người trưởng thành sao?" Đinh Lạc Lạc giải thích: "Người trưởng thành cũng không nhất định chương đầu tiên đã phải nhìn thấy thân thể trần truồng mà." Chủ bút Diêu miễn cưỡng gật đầu một cái: "Tới chương 5 nhất định phải cởi sạch." Đột nhiên Đinh Lạc Lạc nhớ tới Tả Sâm, anh đã vài ngày không xuất hiện rồi. Không phải nói muốn dạy cô viết tiểu thuyết thành niên sao? Không xuất hiện chẳng lẽ báo mộng dạy à? Đối với một màn nam nữ thân thiết mình đã hoàn thành kia, Đinh Lạc Lạc cảm thấy thấp thỏm, cô muốn hỏi Tả Sâm một chút, thân thiết thật sự là như vậy sao?
Tả Sâm ở nhà họ Tả mấy ngày.
Tả Ấp bị cảm, ho giống như là muốn nôn cả phổi ra. Tả Ấp nói: "Người lớn tuổi ngay cả cảm mạo cũng giống như là bệnh nan y." Tả Sâm rót chén nước cho cha: "Vậy thật tốt, không giống bệnh nan y thì sao con lại lqđ chịu về nhà với ông già này." Tả Ấp nhấc chân đá bắp chân Tả Sâm: "Thằng con bất hiếu này, kể từ khi dọn ra ngoài đã không chịu về nhà nữa. Sao lại giống ta năm đó như đúc thế." Tả Sâm dựa vào ghế sofa: "Anh hùng không nhắc tới dũng khí năm cũ. Cha, người đã già, hiện tại, cứ để con đi."
Tả Sâm ngồi ở "Trái phải địa sản" nhưng không làm việc đàng hoàng, anh vẫn còn đang tập trung tinh thần suy nghĩ về một đoạn tường kia. Từ khi "Thiên Viên" hoàn thành, trên danh nghĩa căn phòng đó đã là của anh, về phần căn phòng kia của Đinh Lạc Lạc, đầu tiên là cho một người đàn ông tên là Giang Nhân thuê, một tháng sau người đàn ông kia chấm dứt hợp đồng trước dời đi, tiếp đó nó được một cô gái tên là Nguyên Vi tiếp nhận. Tả Sâm điều tra Nguyên Vi, một ngôi sao mới đang từ từ nổi lên trong giới tiểu thuyết, cùng nghề với tiểu bất điểm của anh. Mà tư liệu về Giang Nhân lại không dễ điều tra như Nguyên Vi. Anh ta không có tiếng tăm gì, lúc tha.nhh.ưng.lqd tới không nói một tiếng, lúc đi cũng dứt khoát phất ống tay áo không mang theo một áng mây nào. Tả Sâm gọi theo số điện thoại lưu lại lúc anh ta thuê phòng mà cái số kia đã không còn liên lạc được nữa.
********--- ------ ----********
Nguyên Vi ở trong tiếng trống cách vách chậm rãi tỉnh lại, cô nghĩ thầm: bang bang thùng thùng phanh, giấc ngủ này cũng thật là có tiết tấu. Nguyên Vi đi gõ cửa cách vách, muốn làm quen hàng xóm mới một chút. Lúc cô gõ cửa tới nỗi các đốt ngón tay cũng hồng lên thì cuối cùng hàng xóm mới cũng mở cửa.
Tóc của anh ta bết lại giống như một que kẹo đường, rậm rạp rối bù, đôi mắt vừa nhỏ vừa dài khiến Nguyên Vi cảm thấy anh ta giống như là đang nhìn chằm chằm vào mình vậy. Anh ta mặc một cái áo màu đen che lưng, một cái quần dài màu đen còn ửng sáng. Nguyên Vi thấy anh ta tuy không cường tráng nhưng lại lộ vẻ lqd khoa trương, tệ hơn nữa là cánh tay chưa đủ to lớn mà nuốt từng ngụm nước bọt. Ở trong tiểu thuyết của cô thường xuyên xuất hiện cánh tay như thế, nhưng thấy tận mắt thì vẫn là lần đầu tiên.
Nguyên Vi đưa ra tay ngọc thon dài: "Xin chào, tôi ở cách vách với anh. Tôi tên là Nguyên Vi, Nguyên trong nguyên bảo, Vi trong tường vi." Người đàn ông cụp mí mắt: "Chuyện gì?" Nguyên Vi lúng túng dùng tay trái kéo tay phải của mình về: "Không có việc gì, chính là tới đây chào hỏi." Người đàn ông phát ra một tiếng "À" từ trong cổ họng, trở về phòng. Cửa phòng đóng lại trước mắt Nguyên Vi, Nguyên Vi trừng mắt, nghĩ thầm: là mộng du? Là mộng du đúng không? Lại tiếp tục đi ngủ thôi.
********--- ------ ---------********
Nhà của Tả Sâm đang xây dựng ồn ào rồi. Nhóm công nhân lao động đơn giản dưới sự chỉ huy của Lương Hữu Tề đang sơn tường sơn tường, lót sàn lót sàn, còn có người bị đẩy ra bên ngoài đi đặt mua gia cụ. Tả Sâm lại gọi điện thoại cho Lương Hữu Tề, nói: "Nhanh, phải nhanh một chút, phải nhanh nhất." Lương Hữu Tề là con giun trong bụng Tả Sâm: "Không kịp chờ đợi muốn vào ở ngay, tiến hành dạy học cho Xác Ướp tiểu thư?" Lương Hữu Tề lại hỏi: "Này, cuối cùng là anh có thể dạy cô ấy cái gì?" Tả Sâm cười ha ha hai tiếng, cúp điện thoại.
Đinh Lạc Lạc liên tục ngủ mấy giấc ngủ ngon. Mỗi ngày khi kết thúc công việc Lương Hữu Tề đều tới gõ cửa tủ âm tường của cô, nói cho cô biết: "Mộc tiểu thư, tôi kết thúc công việc đây. Ngày mai gặp." Đinh Lạc Lạc lười phải cải chính cậu ta, lặng lẽ tiếp nhận cái họ "Mộc" này. Bên kia tủ âm tường không có người ở, nữ quỷ cũng không thấy, trái tim Đinh Lạc Lạc cũng dần được buông lỏng, hàng đêm ngủ giống như là ngất đi.
Đinh Lạc Lạc lại mở thêm mới một bài viết nhiều kỳ mới ở tờ báo số ba. Bài viết cũ ngày đó đã bị qua loa chấm dứt. Đinh Lạc Lạc vì không muốn mất đi góc báo kia đã đồng ý với chủ bút Diêu hai chuyện: một là tiền nhuận bút giảm 20%, hai là tác phẩm mới nhất định sẽ phù hợp với khẩu vị của người trưởng l.ê.qu.ý.đ.ôn thành. Đinh Lạc Lạc miễn cưỡng nộp chương 1 lên, ánh mắt chủ bút Diêu xuyên thấu qua mắt kính nhìn ra ngoài: "Người trưởng thành đây sao? Cái này gọi là người trưởng thành sao?" Đinh Lạc Lạc giải thích: "Người trưởng thành cũng không nhất định chương đầu tiên đã phải nhìn thấy thân thể trần truồng mà." Chủ bút Diêu miễn cưỡng gật đầu một cái: "Tới chương 5 nhất định phải cởi sạch." Đột nhiên Đinh Lạc Lạc nhớ tới Tả Sâm, anh đã vài ngày không xuất hiện rồi. Không phải nói muốn dạy cô viết tiểu thuyết thành niên sao? Không xuất hiện chẳng lẽ báo mộng dạy à? Đối với một màn nam nữ thân thiết mình đã hoàn thành kia, Đinh Lạc Lạc cảm thấy thấp thỏm, cô muốn hỏi Tả Sâm một chút, thân thiết thật sự là như vậy sao?
Tả Sâm ở nhà họ Tả mấy ngày.
Tả Ấp bị cảm, ho giống như là muốn nôn cả phổi ra. Tả Ấp nói: "Người lớn tuổi ngay cả cảm mạo cũng giống như là bệnh nan y." Tả Sâm rót chén nước cho cha: "Vậy thật tốt, không giống bệnh nan y thì sao con lại lqđ chịu về nhà với ông già này." Tả Ấp nhấc chân đá bắp chân Tả Sâm: "Thằng con bất hiếu này, kể từ khi dọn ra ngoài đã không chịu về nhà nữa. Sao lại giống ta năm đó như đúc thế." Tả Sâm dựa vào ghế sofa: "Anh hùng không nhắc tới dũng khí năm cũ. Cha, người đã già, hiện tại, cứ để con đi."