Chương : 4
Edit: Lăng Mộ Tuyết
Người phụ nữ cởi quần áo, người đàn ông cũng cởi quần áo. Đinh Lạc Lạc viết được một đoạn lại ngẩn người. Chủ biên Diêu muốn tiểu thuyết người lớn, vì thế Đinh Lạc Lạc để cho nam nữ cùng cởi quần áo.
Trương Gia Minh gọi điện thoại tới cho Đinh Lạc Lạc: "Lạc Lạc, anh muốn mời em ăn cơm."
Đinh Lạc Lạc từ chối: "Tôi không đói."
Trương Gia Minh còn nói: "Vậy anh mời em xem phim."
Đinh Lạc Lạc nói: "Tôi không muốn ra ngoài."
Trương Gia Minh không nản lòng: "Anh đến nhà em nhìn em chút có được hay không?"
Đinh Lạc Lạc quyết tâm: "Không được, tôi muốn đi ngủ."
Trương Gia Minh là cháu nội của bạn tốt của bà nội Đinh Lạc Lạc. Từ nhỏ anh ta đã đối xử với Đinh Lạc Lạc như công chúa, đáng tiếc, trong mắt Đinh Lạc Lạc, Trương Gia Minh cũng chỉ là một người bình thường. Đuôi mắt phải của Trương Gia Minh có một nốt ruồi, Đinh Lạc Lạc cảm thấy nó giống như con ruồi, khi còn bé, còn dùng gậy đập ruồi đập anh ta. Trương Gia Minh hơn Đinh Lạc Lạc bốn tuổi, vừa tròn 28 tuổi, làm một giáo viên dạy hóa học tại một trường trung học, mắt thấy học trò của mình đều đã có đôi có cặp, anh ta không thể chịu nổi, mấy ngày gần đây liên tiếp hẹn Đinh Lạc Lạc làm cái này làm cái kia, nhưng mỗi lần câu trả lời của Đinh Lạc Lạc đều bao hàm chữ: Không.
Trong lòng Đinh Lạc Lạc không yên nằm xuống ngủ. Đèn cô cũng không dám tắt, nhưng nữ quỷ này lại vẫn đến. Tiếng khóc của nữ quỷ kia kéo thật dài, giống như theo bốn phương tám hướng kéo tới vậy, Đinh Lạc Lạc cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên. Qua một lúc lâu sau, nữ quỷ kia lại nói: "Anh có tin không, em chết một lần nữa cho anh xem."
Đinh Lạc Lạc hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm rằng: Là quỷ, quả thật là quỷ, không thì làm sao có thể nói "Chết một lần nữa"? Đinh Lạc Lạc cảm thấy tủi thân cực kỳ, an phận thủ thường sống hơn hai mươi năm, vì sao hôm nay lại bất hạnh đi thăm một nữ quỷ chết lần thứ hai chứ?
Tủi thân quá, Đinh Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy tiếng của nữ quỷ kia truyền ra từ tủ âm tường. Cô chân không xuống đất, đi tới tủ âm tường. Tiếng khóc của nữ quỷ kia càng ngày càng gần, chân Đinh Lạc Lạc dính trên mặt đất. Cô sợ hãi tiến thêm một bước, trong tủ âm tường kia sẽ vươn móng tay trắng ra, bắt cô đi, rồi phun ra một đống xương trắng.
Nghĩ đến điều này, Đinh Lạc Lạc nhảy lên ba bước trở về trên giường. Nữ quỷ kia dần dần yên tĩnh lại, Đinh Lạc Lạc lại có một đêm trằn trọc.
Sáng sớm, hai vành mắt của Đinh Lạc Lạc thâm đen đi ra ngoài. Cô nói với chủ quán: "Tôi muốn mua một thanh sắt, một cái kìm.".
Đinh Lạc Lạc đến gần tủ âm tường, nhanh chóng lấy thanh sắt đâm xuyên qua cửa tủ, lại nhanh chóng dùng cái kìm kẹp chặt. Lại nhảy xa ba bước, Đinh Lạc Lạc tự nhận trên giường là nơi an toàn nhất, dùng lực, lôi kéo thanh sắt mở cửa tủ ra. Đinh Lạc Lạc mở to hai mắt nhìn, trong tủ âm tường vắng vẻ trống không, không nhuốm bụi trần.
Đinh Lạc Lạc lại đến cửa hàng ngày đó bán cho Đánh Lạc Lạc hai món đồ một lần nữa. Cô mua một cái búa.
Đinh Lạc Lạc ôm búa thì thầm bên tủ âm tường: "Hôm nay tôi cho cô ra ngoài, cô có oán thì đi báo oán, có thù thì đi báo thù, báo xong rồi, thì mau chóng đi đầu thai." Nói xong, Đinh Lạc Lạc đập một búa xuống.
Mồ hôi của Đinh Lạc Lạc rơi như mưa, lmtlqd, đầu tiên sẽ đục tấm gỗ của tủ âm tường trước, sau đó sẽ đục một lớp tường gạch. Không ngờ, tấm gỗ của tủ âm tường kia lại nứt ra, mà tường gạch, lại không thấy. Đinh Lạc Lạc nhìn qua khe hở của tấm gỗ, bên phải, bên trái, đều là tường, chỉ có sau tấm gỗ bị cô đục thủng là không có tường. Đinh Lạc Lạc nghĩ: Nữ quỷ nhỏ gầy này, lại ở một nơi dài và nhỏ như vậy sao?
Tấm ván gỗ kia không hề kiên cố, Đinh Lạc Lạc còn không tốn một giọt mồ hôi đã có thể bổ nát nó ra. Đinh Lạc Lạc lui về phía sau, nhìn tấm gỗ sau tủ âm tường này: Nửa bên trái có tường, nửa bên phải cũng có tường, chỉ có mỗi chỗ này, bởi vì không có tường mà bị đập lõm xuống. Đinh Lạc Lạc lại đi vào tủ âm tường, duỗi tay chạm vào chỗ lõm xuống kia. Bên trong chỉ có duy nhất tấm ván gỗ này, Đinh Lạc Lạc gõ thùng thùng hai tiếng, có vẻ như bên trong trống rỗng.
Có bảo tàng. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Đinh Lạc Lạc. Cô nghĩ thầm: Nói vậy đó là một mật thất, mà trong mật thất chắc là có bảo tàng. Đinh Lạc Lạc lại dùng búa. Chỉ một lúc sau, đột nhiên trước mắt có ánh sáng. Đinh Lạc Lạc bị hoảng nhắm chặt mắt, lại vẫn nghĩ thầm rằng: Vàng, bảo thạch. Đáng tiếc, lúc Đinh Lạc Lạc mở mắt ra, lại phát hiện ánh sáng kia là ánh nắng. Mà dưới ánh nắng, còn có một người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông kia đứng ngược sáng, chỉ nhìn thấy bóng dáng. Đinh Lạc Lạc chỉ thấy hai tay anh ta đặt trước ngực, hai chân vừa thẳng lại vừa dài. Đinh Lạc Lạc nhìn kỹ, phòng của người đàn ông kia, giống phòng của cô như đúc. Đầu cô kêu ông ông. Mật thất? Bảo tàng? Chẳng qua là cô dùng búa, đục thủng tường nhà hàng xóm, tấm gỗ thứ hai vừa mới được đục thủng, chính là tủ âm tường nhà hàng xóm. Đinh Lạc Lạc khó xử, không biết nên lui về phía tủ âm tường nhà mình, hay nên chui sang tủ âm tường nhà hàng xóm, nắm chặt tay anh ta mà giải thích.
Người phụ nữ cởi quần áo, người đàn ông cũng cởi quần áo. Đinh Lạc Lạc viết được một đoạn lại ngẩn người. Chủ biên Diêu muốn tiểu thuyết người lớn, vì thế Đinh Lạc Lạc để cho nam nữ cùng cởi quần áo.
Trương Gia Minh gọi điện thoại tới cho Đinh Lạc Lạc: "Lạc Lạc, anh muốn mời em ăn cơm."
Đinh Lạc Lạc từ chối: "Tôi không đói."
Trương Gia Minh còn nói: "Vậy anh mời em xem phim."
Đinh Lạc Lạc nói: "Tôi không muốn ra ngoài."
Trương Gia Minh không nản lòng: "Anh đến nhà em nhìn em chút có được hay không?"
Đinh Lạc Lạc quyết tâm: "Không được, tôi muốn đi ngủ."
Trương Gia Minh là cháu nội của bạn tốt của bà nội Đinh Lạc Lạc. Từ nhỏ anh ta đã đối xử với Đinh Lạc Lạc như công chúa, đáng tiếc, trong mắt Đinh Lạc Lạc, Trương Gia Minh cũng chỉ là một người bình thường. Đuôi mắt phải của Trương Gia Minh có một nốt ruồi, Đinh Lạc Lạc cảm thấy nó giống như con ruồi, khi còn bé, còn dùng gậy đập ruồi đập anh ta. Trương Gia Minh hơn Đinh Lạc Lạc bốn tuổi, vừa tròn 28 tuổi, làm một giáo viên dạy hóa học tại một trường trung học, mắt thấy học trò của mình đều đã có đôi có cặp, anh ta không thể chịu nổi, mấy ngày gần đây liên tiếp hẹn Đinh Lạc Lạc làm cái này làm cái kia, nhưng mỗi lần câu trả lời của Đinh Lạc Lạc đều bao hàm chữ: Không.
Trong lòng Đinh Lạc Lạc không yên nằm xuống ngủ. Đèn cô cũng không dám tắt, nhưng nữ quỷ này lại vẫn đến. Tiếng khóc của nữ quỷ kia kéo thật dài, giống như theo bốn phương tám hướng kéo tới vậy, Đinh Lạc Lạc cảm thấy tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên. Qua một lúc lâu sau, nữ quỷ kia lại nói: "Anh có tin không, em chết một lần nữa cho anh xem."
Đinh Lạc Lạc hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm rằng: Là quỷ, quả thật là quỷ, không thì làm sao có thể nói "Chết một lần nữa"? Đinh Lạc Lạc cảm thấy tủi thân cực kỳ, an phận thủ thường sống hơn hai mươi năm, vì sao hôm nay lại bất hạnh đi thăm một nữ quỷ chết lần thứ hai chứ?
Tủi thân quá, Đinh Lạc Lạc đột nhiên cảm thấy tiếng của nữ quỷ kia truyền ra từ tủ âm tường. Cô chân không xuống đất, đi tới tủ âm tường. Tiếng khóc của nữ quỷ kia càng ngày càng gần, chân Đinh Lạc Lạc dính trên mặt đất. Cô sợ hãi tiến thêm một bước, trong tủ âm tường kia sẽ vươn móng tay trắng ra, bắt cô đi, rồi phun ra một đống xương trắng.
Nghĩ đến điều này, Đinh Lạc Lạc nhảy lên ba bước trở về trên giường. Nữ quỷ kia dần dần yên tĩnh lại, Đinh Lạc Lạc lại có một đêm trằn trọc.
Sáng sớm, hai vành mắt của Đinh Lạc Lạc thâm đen đi ra ngoài. Cô nói với chủ quán: "Tôi muốn mua một thanh sắt, một cái kìm.".
Đinh Lạc Lạc đến gần tủ âm tường, nhanh chóng lấy thanh sắt đâm xuyên qua cửa tủ, lại nhanh chóng dùng cái kìm kẹp chặt. Lại nhảy xa ba bước, Đinh Lạc Lạc tự nhận trên giường là nơi an toàn nhất, dùng lực, lôi kéo thanh sắt mở cửa tủ ra. Đinh Lạc Lạc mở to hai mắt nhìn, trong tủ âm tường vắng vẻ trống không, không nhuốm bụi trần.
Đinh Lạc Lạc lại đến cửa hàng ngày đó bán cho Đánh Lạc Lạc hai món đồ một lần nữa. Cô mua một cái búa.
Đinh Lạc Lạc ôm búa thì thầm bên tủ âm tường: "Hôm nay tôi cho cô ra ngoài, cô có oán thì đi báo oán, có thù thì đi báo thù, báo xong rồi, thì mau chóng đi đầu thai." Nói xong, Đinh Lạc Lạc đập một búa xuống.
Mồ hôi của Đinh Lạc Lạc rơi như mưa, lmtlqd, đầu tiên sẽ đục tấm gỗ của tủ âm tường trước, sau đó sẽ đục một lớp tường gạch. Không ngờ, tấm gỗ của tủ âm tường kia lại nứt ra, mà tường gạch, lại không thấy. Đinh Lạc Lạc nhìn qua khe hở của tấm gỗ, bên phải, bên trái, đều là tường, chỉ có sau tấm gỗ bị cô đục thủng là không có tường. Đinh Lạc Lạc nghĩ: Nữ quỷ nhỏ gầy này, lại ở một nơi dài và nhỏ như vậy sao?
Tấm ván gỗ kia không hề kiên cố, Đinh Lạc Lạc còn không tốn một giọt mồ hôi đã có thể bổ nát nó ra. Đinh Lạc Lạc lui về phía sau, nhìn tấm gỗ sau tủ âm tường này: Nửa bên trái có tường, nửa bên phải cũng có tường, chỉ có mỗi chỗ này, bởi vì không có tường mà bị đập lõm xuống. Đinh Lạc Lạc lại đi vào tủ âm tường, duỗi tay chạm vào chỗ lõm xuống kia. Bên trong chỉ có duy nhất tấm ván gỗ này, Đinh Lạc Lạc gõ thùng thùng hai tiếng, có vẻ như bên trong trống rỗng.
Có bảo tàng. Đây là ý niệm duy nhất trong đầu Đinh Lạc Lạc. Cô nghĩ thầm: Nói vậy đó là một mật thất, mà trong mật thất chắc là có bảo tàng. Đinh Lạc Lạc lại dùng búa. Chỉ một lúc sau, đột nhiên trước mắt có ánh sáng. Đinh Lạc Lạc bị hoảng nhắm chặt mắt, lại vẫn nghĩ thầm rằng: Vàng, bảo thạch. Đáng tiếc, lúc Đinh Lạc Lạc mở mắt ra, lại phát hiện ánh sáng kia là ánh nắng. Mà dưới ánh nắng, còn có một người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông kia đứng ngược sáng, chỉ nhìn thấy bóng dáng. Đinh Lạc Lạc chỉ thấy hai tay anh ta đặt trước ngực, hai chân vừa thẳng lại vừa dài. Đinh Lạc Lạc nhìn kỹ, phòng của người đàn ông kia, giống phòng của cô như đúc. Đầu cô kêu ông ông. Mật thất? Bảo tàng? Chẳng qua là cô dùng búa, đục thủng tường nhà hàng xóm, tấm gỗ thứ hai vừa mới được đục thủng, chính là tủ âm tường nhà hàng xóm. Đinh Lạc Lạc khó xử, không biết nên lui về phía tủ âm tường nhà mình, hay nên chui sang tủ âm tường nhà hàng xóm, nắm chặt tay anh ta mà giải thích.