Chương : 48
Edit: Thanh Hưng
Lúc Trần Môi gọi điện thoại cho Tả Sâm thì Tả Sâm cũng vừa đúng lúc muốn gọi cho cô ta. Lần này, Tả Sâm lần đầu tiên Khai Thiên Tích Địa, trực tiếp gọi đúng tên của cô ta: "Trần Môi? Chuyện gì?" Một lúc đầu Trần Môi ngẩn ra: Cái gì? Rốt cuộc cũng không cần tự giới thiệu nữa rồi. "Ừ, là như vậy, trường học của chúng em muốn cho em đi Hongkong làm sinh viên trao đổi, em muốn thương lượng với anh." Trần Môi không đợi Tả Sâm có phản ứng, lập tức tiếp tục nói: "Có phải em quấy rầy anh công tác không?" Trái tim Tả Sâm nóng lên: người phụ nữ này, độ lửa đắn đo thật là không có gì để nói. Cũng không đi gây sự quấy rầy anh, thật vất vả có chuyện, còn làm bộ dáng áy náy. Trái tim Tả Sâm lại lạnh lẽo: người phụ nữ trăm năm có một như vậy, lại sắp phải nói tạm biệt với cô ta rồi.
Đây đều là do Đinh Lạc Lạc ngốc nghếch nói "Tin tưởng" anh, Tả Sâm anh là nam tử hán đỉnh thiên lập địa có thể không để ý phụ nữ si tình nhưng lại phải nhìn thẳng vào người phụ nữ tin tưởng anh.
Lúc Trần Môi mở cửa cho Tả Sâm thì cô ta đang mặc tạp dề, vòng eo thon thả không đủ một nắm tay. Cô ta thản nhiên cười, quay người đi về phòng bếp. Một lần xoay người này Tả Sâm mới nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh bên dưới tạp dề kia, Trần Môi chỉ mặc một chiếc quần soóc co dãn màu đen, mà quần soóc này thật sự là quá ngắn, thậm chí không bao được hết cặp mông tròn mẩy của Trần Môi. Ực, gần đây Tả Sâm luôn cô đơn treo ngược trên một đóa hoa không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Tả Sâm lại không tự chủ theo đuôi bánh bao trắng như ẩn như hiện này vào phòng bếp, không ngờ Trần Môi lại đẩy anh ra ngoài: "Ai nha, nơi này quá dầu mỡ, anh ở bên ngoài đợi đi." Tả Sâm nhìn chằm chằm bánh bao trắng gật đầu một cái.
"Em phải đi Hongkong, cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể bồi anh." Trần Môi đưa đũa cho Tả Sâm, mình lại tay trái xoắn lấy tay phải.
Tả Sâm buông chiếc đũa xuống, một bàn tay to đặt lên hai tay của Trần Môi: "Tiền đồ của em quan trọng hơn." Tả Sâm nói lời này tha,nhh.lqd,ưng xong lập tức đỏ mặt. Tiền đồ? Anh ở đâu ra thời gian rỗi rãnh đi quan tâm tiền đồ của một trái cây? Chỉ là, đúng lúc đụng phải việc thanh lý môn hộ trọng yếu này, vậy không bằng thuận nước giong thuyền.
Đây là lần thứ hai Trần Môi giật mình trong hôm nay. Chẳng những Tả Sâm nhớ tên của mình, còn quan tâm tới tiền đồ của mình? Chỉ là, đó cũng không phải ước nguyện ban đầu của mình nha. Vũ điệu của Trần Môi cũng không xuất sắc, ít nhất không xuất sắc bằng đầu óc của cô ta. Cô ta cũng không thèm khát danh sách sinh viên trao đổi kia, ít nhất, so ra kém Tả Sâm tài mạo song toàn hiếm có này. Cô ta còn tưởng rằng, hôm nay cô ta gọi cuộc điện thoại này sẽ triệu Tả Sâm đến mây mưa một phen, cũng vinh dự lấy được một câu "Đừng đi" của anh giữ lại, vậy mà không như mong muốn, Tả Sâm lại đề xướng tinh thần vô tư.
Trần Môi còn đang suy nghĩ lung tung đã thấy ngón tay mềm mại của mình bị Tả Sâm nâng đến khóe miệng hôn. Tả Sâm vừa hôn tim vừa như bị đao cắt: tạm biệt, đôi tay nhỏ này. Tạm biệt, bụi hoa trong vạn hoa này.
Trần Môi hành sự tùy theo hoàn cảnh, giống như quá khứ: "Nhưng mà em rất luyến tiếc anh." "Không bỏ được, cũng phải bỏ." Lời này của Tả Sâm là nói cho mình nghe. Vừa nói, anh vừa ôm ngang Trần Môi lên, chạy tới giường. Về phần cá chưng đường trên bàn ăn kia không thể làm gì khác hơn là duy trì tình trạng trợn trừng mắt, nhìn người dùng cơm càng lúc càng xa.
***
Ở trên bàn ăn của Đinh Lạc Lạc và Trương Gia Minh cũng có một con cá. Chỉ là, mắt cá đã bị lấy ra rồi. Chuyện Đinh Lạc Lạc mời Trương Gia Minh ăn một bữa cơm thuộc về cơ mật, Tả Sâm không hay biết gì. Đinh Lạc Lạc thiện tâm, bận tâm Trương Gia Minh đang ngon miệng mà chậm chạp không nói chuyện “em có bạn trai” ra. Về phần Trương Gia Minh, cũng không cô phụ dụng tâm của Đinh Lạc Lạc, một ngụm lại một ngụm, quai hàm cũng không từng quắt.
"Ai? Gia Minh, mặt của anh bên kia bị sao thế?" Đinh Lạc Lạc đột nhiên liếc thấy trên má trái Trương Gia Minh có một vệt nhỏ màu đỏ.
Đột nhiên cả khuôn mặt Trương Gia Minh đỏ hết lên, anh ta đặt chiếc đũa xuống, che mặt nói: "A, cái gì? Không sao cả."
"Giống như, hình như là son môi đúng không?" Đinh Lạc Lạc này là tác giả tình yêu gà mờ, đối với chuyện nam nữ rất rõ ràng.
"Lạc Lạc, em phải tin tưởng anh, Lạc Lạc, cô ấy là thừa dịp anh không chú ý hôn anh, là đánh lén, chuyện không liên quan đến anh." Trương Gia Minh vừa nói vừa lau mặt, gần như cọ đến rách da.
"Cô ấy? Người nào? Cô giáo dạy âm nhạc ở trường học các anh?" Đinh Lạc Lạc cười tủm tỉm, tối nay tâm tình thật sự là tốt.
"Ừ." Trương Gia Minh cúi đầu: "Cô ấy luôn bắt nạt anh."
Đinh Lạc Lạc không thể chờ đợi muốn cùng Tả Sâm chia sẻ tâm tình này, vì vậy đứng bật lên: "Gia Minh, cô ấy không phải bắt nạt anh, cô ấy là thích anh. Còn có, hôm nay em hẹn anh ra ngoài là muốn nói cho anh biết, em đã có bạn trai. Tốt lắm, em đi trước, anh từ từ ăn." Một giây kế tiếp, Đinh Lạc Lạc chợt die,nda;,ydo.n lóe đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một cái váy áo tung bay trong gió. Đáng tiếc, phong cảnh lãng mạn này cũng không đả động tới Trương Gia Minh, anh ta đang tập trung tinh thần suy nghĩ: Yêu Tinh mặt trắng miệng đỏ kia yêu thích mình? Trời ạ, cái này muốn mình tiêu thụ như thế nào? Ai? Còn có, Lạc Lạc không phải nói bữa hôm nay cô ấy mời sao? Thế nào đã chạy rồi hả?
#Thanh Hưng: (continue suy nghĩ của Trương Gia Minh) Sao Lạc Lạc đã chạy rồi hả? Còn chưa trả tiền mà :)2
Lúc Trần Môi gọi điện thoại cho Tả Sâm thì Tả Sâm cũng vừa đúng lúc muốn gọi cho cô ta. Lần này, Tả Sâm lần đầu tiên Khai Thiên Tích Địa, trực tiếp gọi đúng tên của cô ta: "Trần Môi? Chuyện gì?" Một lúc đầu Trần Môi ngẩn ra: Cái gì? Rốt cuộc cũng không cần tự giới thiệu nữa rồi. "Ừ, là như vậy, trường học của chúng em muốn cho em đi Hongkong làm sinh viên trao đổi, em muốn thương lượng với anh." Trần Môi không đợi Tả Sâm có phản ứng, lập tức tiếp tục nói: "Có phải em quấy rầy anh công tác không?" Trái tim Tả Sâm nóng lên: người phụ nữ này, độ lửa đắn đo thật là không có gì để nói. Cũng không đi gây sự quấy rầy anh, thật vất vả có chuyện, còn làm bộ dáng áy náy. Trái tim Tả Sâm lại lạnh lẽo: người phụ nữ trăm năm có một như vậy, lại sắp phải nói tạm biệt với cô ta rồi.
Đây đều là do Đinh Lạc Lạc ngốc nghếch nói "Tin tưởng" anh, Tả Sâm anh là nam tử hán đỉnh thiên lập địa có thể không để ý phụ nữ si tình nhưng lại phải nhìn thẳng vào người phụ nữ tin tưởng anh.
Lúc Trần Môi mở cửa cho Tả Sâm thì cô ta đang mặc tạp dề, vòng eo thon thả không đủ một nắm tay. Cô ta thản nhiên cười, quay người đi về phòng bếp. Một lần xoay người này Tả Sâm mới nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh bên dưới tạp dề kia, Trần Môi chỉ mặc một chiếc quần soóc co dãn màu đen, mà quần soóc này thật sự là quá ngắn, thậm chí không bao được hết cặp mông tròn mẩy của Trần Môi. Ực, gần đây Tả Sâm luôn cô đơn treo ngược trên một đóa hoa không tự chủ nuốt nước miếng một cái.
Tả Sâm lại không tự chủ theo đuôi bánh bao trắng như ẩn như hiện này vào phòng bếp, không ngờ Trần Môi lại đẩy anh ra ngoài: "Ai nha, nơi này quá dầu mỡ, anh ở bên ngoài đợi đi." Tả Sâm nhìn chằm chằm bánh bao trắng gật đầu một cái.
"Em phải đi Hongkong, cũng chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới có thể bồi anh." Trần Môi đưa đũa cho Tả Sâm, mình lại tay trái xoắn lấy tay phải.
Tả Sâm buông chiếc đũa xuống, một bàn tay to đặt lên hai tay của Trần Môi: "Tiền đồ của em quan trọng hơn." Tả Sâm nói lời này tha,nhh.lqd,ưng xong lập tức đỏ mặt. Tiền đồ? Anh ở đâu ra thời gian rỗi rãnh đi quan tâm tiền đồ của một trái cây? Chỉ là, đúng lúc đụng phải việc thanh lý môn hộ trọng yếu này, vậy không bằng thuận nước giong thuyền.
Đây là lần thứ hai Trần Môi giật mình trong hôm nay. Chẳng những Tả Sâm nhớ tên của mình, còn quan tâm tới tiền đồ của mình? Chỉ là, đó cũng không phải ước nguyện ban đầu của mình nha. Vũ điệu của Trần Môi cũng không xuất sắc, ít nhất không xuất sắc bằng đầu óc của cô ta. Cô ta cũng không thèm khát danh sách sinh viên trao đổi kia, ít nhất, so ra kém Tả Sâm tài mạo song toàn hiếm có này. Cô ta còn tưởng rằng, hôm nay cô ta gọi cuộc điện thoại này sẽ triệu Tả Sâm đến mây mưa một phen, cũng vinh dự lấy được một câu "Đừng đi" của anh giữ lại, vậy mà không như mong muốn, Tả Sâm lại đề xướng tinh thần vô tư.
Trần Môi còn đang suy nghĩ lung tung đã thấy ngón tay mềm mại của mình bị Tả Sâm nâng đến khóe miệng hôn. Tả Sâm vừa hôn tim vừa như bị đao cắt: tạm biệt, đôi tay nhỏ này. Tạm biệt, bụi hoa trong vạn hoa này.
Trần Môi hành sự tùy theo hoàn cảnh, giống như quá khứ: "Nhưng mà em rất luyến tiếc anh." "Không bỏ được, cũng phải bỏ." Lời này của Tả Sâm là nói cho mình nghe. Vừa nói, anh vừa ôm ngang Trần Môi lên, chạy tới giường. Về phần cá chưng đường trên bàn ăn kia không thể làm gì khác hơn là duy trì tình trạng trợn trừng mắt, nhìn người dùng cơm càng lúc càng xa.
***
Ở trên bàn ăn của Đinh Lạc Lạc và Trương Gia Minh cũng có một con cá. Chỉ là, mắt cá đã bị lấy ra rồi. Chuyện Đinh Lạc Lạc mời Trương Gia Minh ăn một bữa cơm thuộc về cơ mật, Tả Sâm không hay biết gì. Đinh Lạc Lạc thiện tâm, bận tâm Trương Gia Minh đang ngon miệng mà chậm chạp không nói chuyện “em có bạn trai” ra. Về phần Trương Gia Minh, cũng không cô phụ dụng tâm của Đinh Lạc Lạc, một ngụm lại một ngụm, quai hàm cũng không từng quắt.
"Ai? Gia Minh, mặt của anh bên kia bị sao thế?" Đinh Lạc Lạc đột nhiên liếc thấy trên má trái Trương Gia Minh có một vệt nhỏ màu đỏ.
Đột nhiên cả khuôn mặt Trương Gia Minh đỏ hết lên, anh ta đặt chiếc đũa xuống, che mặt nói: "A, cái gì? Không sao cả."
"Giống như, hình như là son môi đúng không?" Đinh Lạc Lạc này là tác giả tình yêu gà mờ, đối với chuyện nam nữ rất rõ ràng.
"Lạc Lạc, em phải tin tưởng anh, Lạc Lạc, cô ấy là thừa dịp anh không chú ý hôn anh, là đánh lén, chuyện không liên quan đến anh." Trương Gia Minh vừa nói vừa lau mặt, gần như cọ đến rách da.
"Cô ấy? Người nào? Cô giáo dạy âm nhạc ở trường học các anh?" Đinh Lạc Lạc cười tủm tỉm, tối nay tâm tình thật sự là tốt.
"Ừ." Trương Gia Minh cúi đầu: "Cô ấy luôn bắt nạt anh."
Đinh Lạc Lạc không thể chờ đợi muốn cùng Tả Sâm chia sẻ tâm tình này, vì vậy đứng bật lên: "Gia Minh, cô ấy không phải bắt nạt anh, cô ấy là thích anh. Còn có, hôm nay em hẹn anh ra ngoài là muốn nói cho anh biết, em đã có bạn trai. Tốt lắm, em đi trước, anh từ từ ăn." Một giây kế tiếp, Đinh Lạc Lạc chợt die,nda;,ydo.n lóe đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại một cái váy áo tung bay trong gió. Đáng tiếc, phong cảnh lãng mạn này cũng không đả động tới Trương Gia Minh, anh ta đang tập trung tinh thần suy nghĩ: Yêu Tinh mặt trắng miệng đỏ kia yêu thích mình? Trời ạ, cái này muốn mình tiêu thụ như thế nào? Ai? Còn có, Lạc Lạc không phải nói bữa hôm nay cô ấy mời sao? Thế nào đã chạy rồi hả?
#Thanh Hưng: (continue suy nghĩ của Trương Gia Minh) Sao Lạc Lạc đã chạy rồi hả? Còn chưa trả tiền mà :)2