Chương : 3
Bar The Sun
Vũ Tâm nhìn tòa nhà đồ sộ trước mặt, trong lòng tự nhiên lại có chút cảm thán sự khác nhau giữa giàu và nghèo. Lúc trước, khi được nhà họ Phạm nhận nuôi, sống trong một tòa nhà ba tầng khang trang trong nội thành, cô đã nghĩ nơi đó là to nhất, đẹp nhất. Nhưng trên đời không có thứ gì là nhất cả. Chỉ cần tìm kỹ một chút, thời gian trôi qua một chút thì đáp án lại là cái khác.
Phía trước cổng, những chiếc xe con lướt nhanh qua chỗ Vũ Tâm đang đứng, chạy thẳng vào khu vực đỗ xe bên trong cổng. Vũ Tâm nhìn kỹ mới phát hiện khu này có hai cổng vào, một ở chính diện tòa nhà đối diện với nơi cô đang đứng và một ở bên hông trái, tiếp giáp với một mặt tiền khác. Vũ Tâm có chút rối rắm. Nhìn kiến trúc như vậy thật không rõ khu vực tầng một có bao nhiêu quán bar trong đó. Rốt cuộc thì cô nên vào cổng nào mới đến được chỗ Anh Kỳ đây?
Ngay lúc Vũ Tâm còn đang cân nhắc nên đi lối nào thì điện thoại trong cặp rung lên. Cô kiểm tra thì phát hiện là Huỳnh Ngân gọi đến. Vũ Tâm mừng rỡ. Sao cô lại quên nhỉ? Chỉ cần gọi lại số điện thoại của Anh Kỳ rồi nhờ anh phục vụ kia chỉ đường là được, đâu cần phải lăn tăn làm gì?
"Chị..."
"Em đi thẳng vào cổng chính diện của tòa nhà, cổng bên kia là thang máy lên trên đó." – Huỳnh Ngân nói vội – "Nhanh lên một chút, anh chàng kia gọi lại nói con bé đang nổi cơn điên đập phá trong đó, nếu không mang nó về chỉ sợ nó gỡ nóc chỗ người ta mất."
"Được được... em đang ở trước cổng. Chị... gọi lại sau nhé!"
Vũ Tâm ngắt kết nối, chạy nhanh về phía cổng vào. Có một vài lần, tâm trạng không được tốt, Anh Kỳ nổi hứng kéo cô đi uống rượu. Nhưng cái thứ nước cay nồng ấy có chết Vũ Tâm cũng không đụng tới nên cuối cùng đương nhiên chui cả vào bụng cô nàng. Tửu lượng Anh Kỳ khá cao, lần này lại say đến quên cả trời đất như vậy cũng đủ biết tâm trạng của cô ấy không tốt cỡ nào rồi. Vũ Tâm nghĩ, nếu như vậy phần nhiều có liên quan tới chuyện tình cảm của cô bạn. Không biết lại chuyện gì nữa đây?
...
Trước cổng tòa nhà, hai bảo vệ nheo mắt nhìn cô gái đang co chân chạy về phía họ, đôi mắt ánh lên chút không hài lòng. The Sun tuy rằng kinh doanh quán Bar nhưng quy định thật sự có khắc khe hơn so với những quán Bar khác. Nếu khách hàng dưới hai mươi tuổi thì tuyệt đối không thể bước vào khu vực Bar ở cả hai tầng. Hai người bảo vệ cẩn thận đánh giá cô bé đang chạy đến, trong lòng lại dâng lên chút cảm thán. Váy đen ngang gối, áo sơ mi trắng, gương mặt thanh thuần không son phần, tóc buộc đuôi ngựa phía sau gọn gàng, nhìn cô gái toát nên nét đáng yêu của thiếu nữ, chắc tầm tuổi học sinh cấp ba thôi. Như vậy, chắc chắn đến tám phần là tới đây tìm người. Nhìn biểu hiện vội vã như thế thì khả năng tìm người yêu là lớn hơn cả. Trẻ con bây giờ thật khác xa với bọn họ trước kia, bạo dạn quá!
"Cô gái... không vào được đâu."
Vũ Tâm nhìn cánh tay đang giơ ngang trước mặt, chắn hướng vào của cô, ngạc nhiên. Sao lại không vào được? Không lẽ... Vũ Tâm nuốt nước bọt không dám nghĩ tới khả năng xấu nhất "Anh Kỳ thật sự đã dở được nóc của người ta? Triệt để ngưng trệ kinh doanh?"
Vũ Tâm ngẩng đầu nhìn hai người đang chắn phía trước, thử ướm lời.
"Sao lại không vào được ạ? Thật sự cháu có việc rất gấp."
"Gấp thế nào cũng không được vào. Ở đây có quy định nghiêm ngặt lắm! Cháu chưa đủ tuổi vào trong đó đâu, về đi thôi."
Vũ Tâm ban đầu nghe không hiểu lắm nhưng tới đoạn quy định về tuổi vào trong đó thì đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên. Cô năm này đã hai mươi ba tuổi, ấy vậy vẫn chưa đủ tuổi để vào đó hay sao?
"Hai bác, cháu không hiểu rõ lắm về mấy quy định ở đây nhưng cháu đã hai ba tuổi rồi... như vậy... vẫn không đủ tuổi vào ạ?"
Hai người bảo vệ ngạc nhiên, cô bé này nhìn trẻ con như vậy, lại trên hai mươi tuổi? Dường như vẫn còn chưa tin lời cô bé nói, một người trong số đó lên tiếng.
"Cháu gái, nếu không đủ tuổi mà vào thì chúng tôi chắc chắn bị đuổi. Hay cháu đưa chứng minh thư đây, nếu đúng thế thì chúng tôi không cản cháu nữa."
Bác bảo vệ vừa dứt lời, Vũ Tâm thật sự dở cười dở khóc. Cười là vì, ai chẳng vui khi mình được khen trẻ; khóc là vì, nhà trọ cô ở gần đây, cô đương nhiên không mang theo chứng minh thư đi làm rồi.
Vũ Tâm bối rối, cuối cùng cũng không làm khó họ nữa, quay đầu ra hướng cổng. Trời ạ! Chưa từng gặp quán Bar nào quy định lằng nhằng thế này, giờ chỉ còn cách gọi điện thoại nhờ anh chàng đó vác Anh Kỳ ra cổng thôi. Vũ Tâm nghĩ xong liền tìm số Anh Kỳ gọi lại, ngay tiếng chuông đầu tiên đã có người nhấc máy.
Vũ Tâm đang tính nói thì phát hiện đầu dây bên kia ngoài tiếng nhạc chát chúa thì không nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa. Cô hét to vô điện thoại nhưng đầu dây bên kia ngoài tiếng nhạc ra còn vọng thêm vài tiếng hò hét nữa. Vũ Tâm cắn nhẹ môi dưới, căng thẳng lắng nghe tình hình bên kia đầu dây.
"Này cô... cô...buông ra...á..." – Một giọng nam đau đớn thét lên.
"Buông à? Bà không buông... @#$%&&*..." – Một giọng nữ phẫn nộ gầm thét.
Đứng bên kia điện thoại, Vũ Tâm tái mặt. Giọng nam cô không rõ là ai nhưng giọng nữ này thì quá quen thuộc. Anh Kỳ đúng thật nổi điên rồi! Bình thường ai làm gì không vừa mắt cô ấy, cùng lắm Anh Kỳ chỉ rủa họ trong lòng chứ chưa bao giờ văng tục chửi bậy. Gia giáo nhà cô ấy cũng không cho phép ăn nói tùy tiện. Vũ Tâm nhìn quanh, trước mắt phải tìm cách vào trong đó đã, tóm được Anh Kỳ ra rồi tính sau.
Nhưng làm sao để qua được bốt kiểm tra nghiêm ngặt trước cổng vào đây?
Làm sao đây?
...
Tin tin...
Tiếng còi xe vang lên phía sau, Vũ Tâm quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình đang ở ngay làn đường xe chạy. Vội vã nép người vào góc khuất, ôm chiếc cặp Jean trước ngực, Vũ Tâm có chút rối rắm. Cũng không thể đứng đây đợi Anh Kiệt được, cuối tuần cậu ta thường không ở trong thành phố, chỉ sợ lúc cậu ta đến nơi Anh Kỳ đã san bằng nơi này rồi. Vũ Tâm âm thầm hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải vào được trong đó.
Chiếc xe dừng lại phía xa, hai cô gái bước xuống. Vũ Tâm nhìn đôi giày cao hơn mười phân dưới chân họ, lại nhìn đôi xăngđan của mình, khẽ rùng mình. Lại nhìn lên một chút, mắt Vũ Tâm trợn tròn. Này cũng thật là... không phải bọn họ vừa đi bơi về chứ! Vũ Tâm lắc lắc đầu, cố xua hình ảnh không nên nhìn đó ra khỏi tròng mắt. Đột nhiên, đôi đồng tử cô sáng rực, Vũ Tâm nhếch môi. Xem ra, để vào đó cũng không khó.
...
Không gian xe chật hẹp, tối tăm còn vương mùi khói thuốc. Ghế sau xe, một chàng trai đang ngủ say. Gương mặt hơi nghiêng về phía cửa kính đã được hạ xuống một chút, chiếc mũi cao rung lên nhè nhẹ theo mỗi nhịp thở. Bóng đêm tĩnh lặng tựa như lớp vải gấm sẫm màu bao phủ, ngăn cách gian xe với không gian nhộn nhịp bên ngoài.
Cộp...
"Hơ... hơ... oái..."
Chàng trai khẽ nhíu mày. Tiếng động bên ngoài rất nhỏ nhưng rất gần khiến cậu tỉnh giấc. Đôi mắt nheo lại, khẽ chớp vài cái rồi nhướng người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bên ngoài xe, một cô gái đang cúi người xoay xoay cổ chân, hình như vừa bị trượt ngã. Chàng trai nghiêng đầu, có chút không hiểu vì sao cô gái này lại xuất hiện ở đây. Đây là khu vực dựng xe riêng của The Sun, phàm là những người có vị trí cao trong Tập đoàn Nguyễn Gia hay những người thân quen của gia đình họ Nguyễn mới sử dụng. Người ngoài hay đối tác đều không được cho xe vào nơi này. Nhưng mà, cô gái phía ngoài có chút lạ mặt, cậu chưa từng gặp cô ta nên dám chắc cô ấy và Nguyễn Gia không thể có mối liên hệ nào.
Nghĩ một chút, có lẽ cô gái này là nhân viên ở đây.
Tự đưa ra suy đoán lại khẽ lắc đầu phủ nhận. Cũng không phải... nếu là nhân viên thì không thể không biết đến quy định này.
Vũ Tâm bám tay vào phía tay cầm cửa xe ô tô, nhích người từ từ đúng dậy. Chân của cô hơi yếu, lúc nãy lại mãi nhìn xung quanh nên quên mất việc phải nhìn dưới đất, không cẩn thận chân nọ đá chân kia, tự mình té ngã.
Vũ Tâm đưa tay lau nhẹ chiếc váy, chỉnh lại mắc khóa giày. Xong đâu đó, cô đặt nhẹ chiếc cặp xuống đất, mượn chiếc xe ô tô trước mặt che khuất mình, cúi người tìm đồ.
Chàng trai khó hiểu nhìn hàng loạt động tác của cô gái. Lúc cô gái cúi người mò mẫm bên trong cặp, cậu khẽ giật mình. Rốt cuộc cô ta đang tìm gì? Là bình sơn hay dao? Cô ta muốn phá xe của người khác?
Tay đặt lên chốt cửa, chàng trai quyết định xuống ngăn hành động này lại. Tuy nhiên, ngay lúc đó, cô gái đứng dậy, tay cầm một con dao rọc giấy, chém mạnh xuống.
Roẹt...
Vũ Tâm nhìn tòa nhà đồ sộ trước mặt, trong lòng tự nhiên lại có chút cảm thán sự khác nhau giữa giàu và nghèo. Lúc trước, khi được nhà họ Phạm nhận nuôi, sống trong một tòa nhà ba tầng khang trang trong nội thành, cô đã nghĩ nơi đó là to nhất, đẹp nhất. Nhưng trên đời không có thứ gì là nhất cả. Chỉ cần tìm kỹ một chút, thời gian trôi qua một chút thì đáp án lại là cái khác.
Phía trước cổng, những chiếc xe con lướt nhanh qua chỗ Vũ Tâm đang đứng, chạy thẳng vào khu vực đỗ xe bên trong cổng. Vũ Tâm nhìn kỹ mới phát hiện khu này có hai cổng vào, một ở chính diện tòa nhà đối diện với nơi cô đang đứng và một ở bên hông trái, tiếp giáp với một mặt tiền khác. Vũ Tâm có chút rối rắm. Nhìn kiến trúc như vậy thật không rõ khu vực tầng một có bao nhiêu quán bar trong đó. Rốt cuộc thì cô nên vào cổng nào mới đến được chỗ Anh Kỳ đây?
Ngay lúc Vũ Tâm còn đang cân nhắc nên đi lối nào thì điện thoại trong cặp rung lên. Cô kiểm tra thì phát hiện là Huỳnh Ngân gọi đến. Vũ Tâm mừng rỡ. Sao cô lại quên nhỉ? Chỉ cần gọi lại số điện thoại của Anh Kỳ rồi nhờ anh phục vụ kia chỉ đường là được, đâu cần phải lăn tăn làm gì?
"Chị..."
"Em đi thẳng vào cổng chính diện của tòa nhà, cổng bên kia là thang máy lên trên đó." – Huỳnh Ngân nói vội – "Nhanh lên một chút, anh chàng kia gọi lại nói con bé đang nổi cơn điên đập phá trong đó, nếu không mang nó về chỉ sợ nó gỡ nóc chỗ người ta mất."
"Được được... em đang ở trước cổng. Chị... gọi lại sau nhé!"
Vũ Tâm ngắt kết nối, chạy nhanh về phía cổng vào. Có một vài lần, tâm trạng không được tốt, Anh Kỳ nổi hứng kéo cô đi uống rượu. Nhưng cái thứ nước cay nồng ấy có chết Vũ Tâm cũng không đụng tới nên cuối cùng đương nhiên chui cả vào bụng cô nàng. Tửu lượng Anh Kỳ khá cao, lần này lại say đến quên cả trời đất như vậy cũng đủ biết tâm trạng của cô ấy không tốt cỡ nào rồi. Vũ Tâm nghĩ, nếu như vậy phần nhiều có liên quan tới chuyện tình cảm của cô bạn. Không biết lại chuyện gì nữa đây?
...
Trước cổng tòa nhà, hai bảo vệ nheo mắt nhìn cô gái đang co chân chạy về phía họ, đôi mắt ánh lên chút không hài lòng. The Sun tuy rằng kinh doanh quán Bar nhưng quy định thật sự có khắc khe hơn so với những quán Bar khác. Nếu khách hàng dưới hai mươi tuổi thì tuyệt đối không thể bước vào khu vực Bar ở cả hai tầng. Hai người bảo vệ cẩn thận đánh giá cô bé đang chạy đến, trong lòng lại dâng lên chút cảm thán. Váy đen ngang gối, áo sơ mi trắng, gương mặt thanh thuần không son phần, tóc buộc đuôi ngựa phía sau gọn gàng, nhìn cô gái toát nên nét đáng yêu của thiếu nữ, chắc tầm tuổi học sinh cấp ba thôi. Như vậy, chắc chắn đến tám phần là tới đây tìm người. Nhìn biểu hiện vội vã như thế thì khả năng tìm người yêu là lớn hơn cả. Trẻ con bây giờ thật khác xa với bọn họ trước kia, bạo dạn quá!
"Cô gái... không vào được đâu."
Vũ Tâm nhìn cánh tay đang giơ ngang trước mặt, chắn hướng vào của cô, ngạc nhiên. Sao lại không vào được? Không lẽ... Vũ Tâm nuốt nước bọt không dám nghĩ tới khả năng xấu nhất "Anh Kỳ thật sự đã dở được nóc của người ta? Triệt để ngưng trệ kinh doanh?"
Vũ Tâm ngẩng đầu nhìn hai người đang chắn phía trước, thử ướm lời.
"Sao lại không vào được ạ? Thật sự cháu có việc rất gấp."
"Gấp thế nào cũng không được vào. Ở đây có quy định nghiêm ngặt lắm! Cháu chưa đủ tuổi vào trong đó đâu, về đi thôi."
Vũ Tâm ban đầu nghe không hiểu lắm nhưng tới đoạn quy định về tuổi vào trong đó thì đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên. Cô năm này đã hai mươi ba tuổi, ấy vậy vẫn chưa đủ tuổi để vào đó hay sao?
"Hai bác, cháu không hiểu rõ lắm về mấy quy định ở đây nhưng cháu đã hai ba tuổi rồi... như vậy... vẫn không đủ tuổi vào ạ?"
Hai người bảo vệ ngạc nhiên, cô bé này nhìn trẻ con như vậy, lại trên hai mươi tuổi? Dường như vẫn còn chưa tin lời cô bé nói, một người trong số đó lên tiếng.
"Cháu gái, nếu không đủ tuổi mà vào thì chúng tôi chắc chắn bị đuổi. Hay cháu đưa chứng minh thư đây, nếu đúng thế thì chúng tôi không cản cháu nữa."
Bác bảo vệ vừa dứt lời, Vũ Tâm thật sự dở cười dở khóc. Cười là vì, ai chẳng vui khi mình được khen trẻ; khóc là vì, nhà trọ cô ở gần đây, cô đương nhiên không mang theo chứng minh thư đi làm rồi.
Vũ Tâm bối rối, cuối cùng cũng không làm khó họ nữa, quay đầu ra hướng cổng. Trời ạ! Chưa từng gặp quán Bar nào quy định lằng nhằng thế này, giờ chỉ còn cách gọi điện thoại nhờ anh chàng đó vác Anh Kỳ ra cổng thôi. Vũ Tâm nghĩ xong liền tìm số Anh Kỳ gọi lại, ngay tiếng chuông đầu tiên đã có người nhấc máy.
Vũ Tâm đang tính nói thì phát hiện đầu dây bên kia ngoài tiếng nhạc chát chúa thì không nghe thấy bất kỳ thứ gì nữa. Cô hét to vô điện thoại nhưng đầu dây bên kia ngoài tiếng nhạc ra còn vọng thêm vài tiếng hò hét nữa. Vũ Tâm cắn nhẹ môi dưới, căng thẳng lắng nghe tình hình bên kia đầu dây.
"Này cô... cô...buông ra...á..." – Một giọng nam đau đớn thét lên.
"Buông à? Bà không buông... @#$%&&*..." – Một giọng nữ phẫn nộ gầm thét.
Đứng bên kia điện thoại, Vũ Tâm tái mặt. Giọng nam cô không rõ là ai nhưng giọng nữ này thì quá quen thuộc. Anh Kỳ đúng thật nổi điên rồi! Bình thường ai làm gì không vừa mắt cô ấy, cùng lắm Anh Kỳ chỉ rủa họ trong lòng chứ chưa bao giờ văng tục chửi bậy. Gia giáo nhà cô ấy cũng không cho phép ăn nói tùy tiện. Vũ Tâm nhìn quanh, trước mắt phải tìm cách vào trong đó đã, tóm được Anh Kỳ ra rồi tính sau.
Nhưng làm sao để qua được bốt kiểm tra nghiêm ngặt trước cổng vào đây?
Làm sao đây?
...
Tin tin...
Tiếng còi xe vang lên phía sau, Vũ Tâm quay đầu nhìn, lúc này mới phát hiện mình đang ở ngay làn đường xe chạy. Vội vã nép người vào góc khuất, ôm chiếc cặp Jean trước ngực, Vũ Tâm có chút rối rắm. Cũng không thể đứng đây đợi Anh Kiệt được, cuối tuần cậu ta thường không ở trong thành phố, chỉ sợ lúc cậu ta đến nơi Anh Kỳ đã san bằng nơi này rồi. Vũ Tâm âm thầm hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải vào được trong đó.
Chiếc xe dừng lại phía xa, hai cô gái bước xuống. Vũ Tâm nhìn đôi giày cao hơn mười phân dưới chân họ, lại nhìn đôi xăngđan của mình, khẽ rùng mình. Lại nhìn lên một chút, mắt Vũ Tâm trợn tròn. Này cũng thật là... không phải bọn họ vừa đi bơi về chứ! Vũ Tâm lắc lắc đầu, cố xua hình ảnh không nên nhìn đó ra khỏi tròng mắt. Đột nhiên, đôi đồng tử cô sáng rực, Vũ Tâm nhếch môi. Xem ra, để vào đó cũng không khó.
...
Không gian xe chật hẹp, tối tăm còn vương mùi khói thuốc. Ghế sau xe, một chàng trai đang ngủ say. Gương mặt hơi nghiêng về phía cửa kính đã được hạ xuống một chút, chiếc mũi cao rung lên nhè nhẹ theo mỗi nhịp thở. Bóng đêm tĩnh lặng tựa như lớp vải gấm sẫm màu bao phủ, ngăn cách gian xe với không gian nhộn nhịp bên ngoài.
Cộp...
"Hơ... hơ... oái..."
Chàng trai khẽ nhíu mày. Tiếng động bên ngoài rất nhỏ nhưng rất gần khiến cậu tỉnh giấc. Đôi mắt nheo lại, khẽ chớp vài cái rồi nhướng người nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bên ngoài xe, một cô gái đang cúi người xoay xoay cổ chân, hình như vừa bị trượt ngã. Chàng trai nghiêng đầu, có chút không hiểu vì sao cô gái này lại xuất hiện ở đây. Đây là khu vực dựng xe riêng của The Sun, phàm là những người có vị trí cao trong Tập đoàn Nguyễn Gia hay những người thân quen của gia đình họ Nguyễn mới sử dụng. Người ngoài hay đối tác đều không được cho xe vào nơi này. Nhưng mà, cô gái phía ngoài có chút lạ mặt, cậu chưa từng gặp cô ta nên dám chắc cô ấy và Nguyễn Gia không thể có mối liên hệ nào.
Nghĩ một chút, có lẽ cô gái này là nhân viên ở đây.
Tự đưa ra suy đoán lại khẽ lắc đầu phủ nhận. Cũng không phải... nếu là nhân viên thì không thể không biết đến quy định này.
Vũ Tâm bám tay vào phía tay cầm cửa xe ô tô, nhích người từ từ đúng dậy. Chân của cô hơi yếu, lúc nãy lại mãi nhìn xung quanh nên quên mất việc phải nhìn dưới đất, không cẩn thận chân nọ đá chân kia, tự mình té ngã.
Vũ Tâm đưa tay lau nhẹ chiếc váy, chỉnh lại mắc khóa giày. Xong đâu đó, cô đặt nhẹ chiếc cặp xuống đất, mượn chiếc xe ô tô trước mặt che khuất mình, cúi người tìm đồ.
Chàng trai khó hiểu nhìn hàng loạt động tác của cô gái. Lúc cô gái cúi người mò mẫm bên trong cặp, cậu khẽ giật mình. Rốt cuộc cô ta đang tìm gì? Là bình sơn hay dao? Cô ta muốn phá xe của người khác?
Tay đặt lên chốt cửa, chàng trai quyết định xuống ngăn hành động này lại. Tuy nhiên, ngay lúc đó, cô gái đứng dậy, tay cầm một con dao rọc giấy, chém mạnh xuống.
Roẹt...