Chương 9: Gặp Gỡ Đỗ Thái Huy
Kể từ khi Hà Mật chuyển đến kí túc xá thì rất nhiều người đã đồn đoán rằng, mối quan hệ giữa cô và Lăng Dụ Triết đã có một sự xáo trộn, vì dường như ai cũng biết cô chỉ là một đứa con nuôi, nên cũng chẳng có ai tôn trọng một thiên kim hữu danh vô thực này cả.Nhưng Kiều Tuyết Ly cũng chẳng quan tâm đến chuyện đó, đối với cô ấy thì giữa họ chỉ có một tình bạn đơn thuần, hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là phân biệt đối xử. Không chỉ thế mà Kiều Tuyết Ly còn tốt bụng giúp Hà Mật đi tìm việc làm nữa chứ, nhưng có lẽ do tuổi của hai người họ vẫn còn nhỏ, lại chẳng có kinh nghiệm gì nên tìm mãi vẫn không có ai nhận họ vào làm. Đi xuống một ngày dài nên Hà Mật và Kiều Tuyết Ly đã rất mệt mỏi, cuối cùng thì hai người họ đã ghé vào một quán cafe quen thuộc, đây là quán cafe của Đỗ Thái Huy, cô và Tuyết Ly chỉ vừa mới đẩy cửa vào thôi mà Đỗ Thái Huy đã biết hai người họ muốn gọi gì. Cậu ta liền cầm lên hai ly trà sữa với kích thước lớn, rồi đặt trước mặt của hai cô gái đang đuối sức kia, nói:- Hai đứa đi đâu từ sáng đến giờ vậy? Hôm nay không có tiết học sao? Kiều Tuyết Ly liền cầm lấy ly nước uống một hơi dài, sau đó thì còn thở gấp, nói:- Em định sẽ tìm việc cho em và Hà Mật, nhưng mà chẳng có ai nhận tụi em cả. Vốn dĩ Đỗ Thái Huy từ đầu đã thích Lăng Hà Mật, chỉ là cậu ta cũng biết thân biết phận của mình nên đã im lặng và không đề cập đến vấn đề này nữa, mặc dù trong lòng của Hà Mật cũng có một chút tình cảm dành cho cậu ta. Hai người họ cứ thế mà im lặng, khoảng cách cũng dần xa hơn. Tuy nhiên, bây giờ khi nhìn lại Hà Mật thì có vẻ cô đã ốm đi rất nhiều, cậu ta cũng chẳng thể nào để yên được việc này, liền nói:- Hà Mật, hay em ở lại đây phụ giúp anh quản lý quán cafe này có được không? - Như vậy... Có được không? - Được chứ, em chỉ cần đứng ở quầy thu ngân và gọi nước thôi. Mọi việc còn lại cứ để anh và các bạn khác làm. Lúc này thì Hà Mật cũng có đưa mắt về phía của Kiều Tuyết Ly, nhưng cô ấy cũng chỉ nhìn cô rồi gật đầu. Nói thế nào thì làm ở đây có thể vẫn sẽ ổn hơn là đi làm ở một chỗ xa lạ, nên khi Hà Mật nhận lời làm việc ở đây thì cả Đỗ Thái Huy và Kiều Tuyết Ly đều rất vui vẻ. Trải qua thời gian làm việc và học tập ở quán cafe này thì Hà Mật cũng đã dần mở lòng mình hơn, cũng đã vui vẻ và trò chuyện với tất cả những người làm việc ở đây, không chỉ thế mà cô còn cười nhiều hơn, những chuyện tiêu cực trước đó đều như tan biến hết vậy. Nhờ có sự động viên của Kiều Tuyết Ly, sự chăm sóc của Đỗ Thái Huy mà cô cảm thấy cuộc đời này vẫn còn rất đáng sống. [...] Nhưng buổi tối, sau khi Hà Mật tan ca thì Đỗ Thái Huy và một nhân viên vẫn còn ở lại để dọn dẹp quán xá để ngày mai mọi người đỡ cực nhọc, nhưng cậu ta chỉ vừa mới định đóng cửa thì đã có một nhóm năm người đi vào, theo như quán tính thì Đỗ Thái Huy liền nhìn ra ngoài cửa, nói:- Thật xin lỗi quý khách, hiện tại quán đã đóng cửa rồi ạ. - Cậu là Đỗ Thái Huy đúng không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu... Là chuyện của Lăng Hà Mật! Lúc này thì Đỗ Thái Huy mới đưa mắt lên nhìn, người xuất hiện ở trước mặt của cậu ta bây giờ chính là Lý Lan Hinh, cô ta sớm đã cho người điều tra về cậu ấy và quán cafe của cậu ấy, cũng thừa biết rằng giờ này thì Lăng Hà Mật đã về kí túc xá rồi, nên cô ta mới xuất hiện ở đây để "nói chuyện" với cậu ấy. - Cho hỏi, cô là gì của Hà Mật? - Tôi là bạn gái của cha nó. Nghe đến đây thì Đỗ Thái Huy đã thấy được sự gian xảo của người phụ nữ này, cậu ta thật sự không hiểu cha của Hà Mật đã nghĩ gì khi chấp nhận ở bên cạnh hạng phụ nữ thâm độc này. Nhưng vì cô ta nói là muốn bàn về chuyện của Hà Mật, nên Đỗ Thái Huy đã đồng ý. Anh quay sang bảo bạn nhân viên kia về trước, còn bốn người vệ sĩ đi theo ả ta cũng đã đứng ở bên ngoài. Trong quán hiện tại chỉ còn lại Đỗ Thái Huy và Lý Lan Hinh đang ngồi đối mặt với nhau, cậu ta liền mở lời trước:- Cô muốn nói gì? - Đừng nóng, tôi chỉ là lo cho Mật Nhi thôi, tôi không biết con bé sống ở bên ngoài có tốt hay không... Tôi... Tôi biết cậu sẽ nghĩ tôi là kẻ tàn nhẫn, đã đẩy con bé ra đường, nhưng thật oan uổng quá... Tôi vẫn luôn yêu thương Mật Nhi từ khi nó còn nhỏ cho đến hiện tại tôi vẫn thương nó mà. Đỗ Thái Huy không nơi gì mà chỉ nhìn ả ta rồi nhíu mày, cái vẻ mặt giả tạo này mà cũng lừa được chủ tịch Lăng thì cũng xem như có chút thành tựu, hơn nữa cậu ta đã sống ở đây nhiều năm, loại hình lừa đảo nào mà chưa nhìn qua, chỉ là cái loại lừa đảo tinh vi như vậy thì đúng là lần đầu tiên mới được chứng kiến. Sau đó thì Lý Lan Hinh cũng đã nói rất nhiều chuyện, từ lúc Hà Mật còn bé cho đến hiện tại. Đến cả cái chết của Tống Giai Âm cũng đã đem ra nói cho Đỗ Thái Huy biết, nhưng cậu ta không hề nghi ngờ Hà Mật, với người con gái đơn thuần và ngoan ngoãn như Hà Mật thì làm sao lại gây ra chuyện kinh thiên động địa đó chứ, đây chắc chắn là vẫn còn có uẩn khúc gì đó. - Cậu Đỗ, cậu có thể thay tôi và Dụ Triết chăm sóc cho Mật Nhi có được không? Lúc này, thì Lý Lan Hinh đã lấy chiếc thẻ tín dụng mà Lăng Dụ Triết định đưa cho cô ra, sau đó thì đặt lên bàn rồi đẩy về phía của Đỗ Thái Huy, nói:- Cậu giúp tôi nha? Nhưng Đỗ Thái Huy cũng không phải dạng nhẹ dạ cả tin, nên cậu ta cũng đã đẩy trả lại chiếc thẻ tín dụng kia về phía của cô ta, nói:- Cô Lý, cô không cần phải làm như vậy đâu. Chuyện của Hà Mật thì cô cũng không cần lo, tôi có thể chăm sóc cho em ấy. Nói chuyện xong thì Lý Lan Hinh cũng chỉ mỉm cười rồi đứng dậy ra về, nhưng ngay sau khi bước ra khỏi cánh cửa thì thái độ của cô ta đã quay ngoắt đi ba trăm sáu mươi độ, không còn bày ra vẻ mặt đau khổ lo lắng nữa, thay vào đó là nụ cười quỷ dị, không những thế mà còn cố ý làm cho đầu tóc của mình rối bời, sau đó thì quay về Lăng gia. Tại Lăng gia. Lúc này thì Lăng Dụ Triết và Trương Đạm đang nói chuyện với nhau, thì Lý Lan Hinh đã đem một thân tàn tạ đi vào ngà, Trương Đạm nhìn thấy cô ta bị như vậy liền hốt hoảng và lo lắng, sau đó còn chạy đến đỡ lấy cô ta, nói:- Trời ơi, Lan Hinh, con sao vậy? Sao lại thành ra nông nỗi này? Đến cả Lăng Dụ Triết cũng phải nhíu mày với bộ dạng thảm hại này của Lý Lan Hinh. Rõ ràng cô ấy chỉ mới đi đưa thẻ tín dụng cho Hà Mật thôi mà, sao lúc quay về lại tàn tạ như vậy chứ? - Em làm sao vậy? Giống như là chọc vào đúng điểm khổ, Lý Lan Hinh không cần nắm bắt cảm xúc cũng có thể rơi được nước mắt, cô ta liền đem trả thẻ tín dụng lại cho anh, sau đó liền nói:. - Con gái của anh thì anh tự mình mà đưa. Em không muốn đến đó rồi tự mình làm mình mất mặt! - Có chuyện gì xảy ra rồi? Lúc này Lý Lan Hinh đã kể rằng vừa rồi cô ta đến kí túc xá tìm Hà Mật thì không thấy cô đâu, sau đó thì mới biết Hà Mật đang làm thêm ở một quán cafe gần trường, nghe vậy thì Lý Lan Hinh đã tìm đến quán cafe và đã nhìn thấy Hà Mật cùng Đỗ Thái Huy đang ôm hôn nhau ở trong quán cafe. Lúc đó thì Lý Lan Hinh sợ rằng Hà Mật sẽ làm ra chuyện xấu mặt Lăng gia nên đã chạy vào can ngăn, nhưng Hà Mật không chỉ đã đẩy cô ta ngã ra đất mà còn sỉ nhục cô ta không có tư cách quản chuyện của mình. Trương Đạm nghe đến đây thì không cần phân biệt đúng sai mà trực tiếp gán tội cho Hà Mật, còn luôn miệng mắng cô là đồ con hoang, đồ sao chổi. Nhưng Lăng Dụ Triết lại không tin lắm, vốn dĩ con người của Hà Mật không phải bá đạo, tàn bạo như vậy. - Anh không tin em thì thôi vậy. - Không phải anh không tin em, nhưng Mật Nhi không phải loại người đó. Lúc này, Trương Đạm liền đứng dậy, bà ấy nhìn thẳng về phía con trai của mình, nhíu mày nói:- Con thì biết cái gì chứ, loại con gái lẳng lơ như nó thì có gì mà không thể chứ. Lăng Dụ Triết, tại sao con cứ chấp mê bất ngộ vậy hả! Nó không phải Giai Âm, nó là đồ sao chổi, chính nó đã làm hại Giai Âm, con quên rồi sao! - Đủ rồi! Mẹ đừng nói nữa, con mệt rồi, con về trước đây. Rời khỏi Lăng gia thì Lăng Dụ Triết cũng không biết tại sao mình lại tức giận nữa, có lẽ anh không giận về chuyên mẹ đã nói rằng Hà Mật đã hại chết Tống Giai Âm, vì cái chết của cô ấy đã qua rất lâu rồi nên anh không cần gì phải tức giận cả. Nhưng mà, hiện tại trong lòng anh cảm thấy rất bức bối và khó chịu, giống như có người đang cầm que diêm đốt lửa trong bụng của anh vậy! Rốt cuộc thì anh lại bị làm sao nữa rồi đây! Nhìn lên bầu trời đêm, Lăng Dụ Triết đã nhìn thấy Tống Giai Âm, cô ấy đang cười với anh. - Giai Âm... Giai Âm... Anh xin lỗi... Anh thật sự xin lỗi... Giai Âm...