Chương 10
Phạm Diệc An và Bạch Nhược Phong trò chuyện một lát rồi mới rời đi.
“Anh Bạch, có chuyện gì để cấm cản sao?”
“Tôi cũng không rõ.”
“Không có chuyện gì vậy tôi đi trước.”
“Được! Cảm ơn cậu nhiều.”
Phạm Diệc An đứng dậy rời đi.
“Trách nhiệm của tôi, cảm ơn gì chứ?”
Bên dưới công ty.
Nhà vệ sinh khá đông người, Tô Ngọc Nhi đi vệ sinh không may va phải Tô Ngọc Như.
Đúng là oan gia mà.
“Ngọc Nhi, cô có mắt như mù à? Cô cố tình đụng vào người tôi có đúng không?”
Tô Ngọc Như tưởng cô ta là ngôi sao hạng A hay sao mà người khác phải cố tình đụng vào cô ta chứ?
“Tôi quên, cái đồ mang thai con người khác thì có gì tốt đẹp chứ?”
“Loại người như cô mà cũng được nhận vào làm trong công ty lớn như thế này à?”
Tô Ngọc Nhi tức giận đưa tay tát vào mặt Tô Ngọc Như. Một cái tát trời giáng đau đến thấu trời.
“Tô Ngọc Như, chị ăn nói cho cẩn thận cái miệng đấy! Lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu.”
Tô Ngọc Như đau đớn la lối om sòm đến tai Trịnh Sơn. Không bao lâu, hắn ta đã có mặt ở đây.
“Ngọc Như, em có sao không?”
“Chồng à, anh xem hôn thê cũ của anh đánh em ra nông nổi như này.”
Hôn thê cũ! Ba chữ này đã khiến nhân viên có mặt ở đây trầm trồ bàn tán rất nhiều.
“Cô ta là hôn thê cũ của sếp Trịnh sao?”
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Lúc nãy, còn nghe được cô ta đã mang thai con người khác.”
“Cô ta có con rồi sao? Nhìn như vậy mà ghê gớm thật đấy!”
Tô Ngọc Nhi đang là đề tài để nhân viên trong công ty bàn tán sôi nổi như vậy.
Tô Ngọc Như diễn xuất đạt thật đấy, mấy giây trước còn lớn giọng nhục mạ Tô Ngọc Nhi. Bây giờ, lại nước mắt nước mũi tèm lem thế kia.
“Tô Ngọc Nhi, cô mau quỳ xuống xin lỗi Ngọc Như nhanh lên.”
Tại sao Tô Ngọc Nhi phải xin lỗi cô ta chứ? Còn bắt cô quỳ xuống sao? Cô sẽ không để cho các người toại nguyện.
Lý Nam cũng đã có mặt tại hiện trường hỗn loạn này.
“Tất cả giải tán quay về làm việc đi. Giờ đây là giờ các người đứng đây tám chuyện à?”
Vài giây trước còn bàn tán xôn xao. Ấy vậy mà, Lý Nam xuất hiện lại im ắng đến lạ thường.
Đám nhân viên tái xanh mặt mày, cúi mặt bỏ đi nơi khác.
“Anh Trịnh, có chuyện gì chúng ta vào phòng rồi nói chuyện.”
“Tôi không hơi sức nói chuyện với các người. Tôi yêu cầu cô ấy phải xin lỗi vợ tôi.”
Lý Nam quay sang thuyết phục Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi cô xin lỗi vợ của anh Trịnh một tiếng đi.”
“Sếp Lý, tôi không sai. Không ai có thể bắt tôi xin lỗi cô ta.”
Trước khi rời đi, Trịnh Sơn đã để lại lời nhắn.
“Anh Lý, nếu nhân viên của anh không quỳ xuống xin lỗi vợ tôi thì hợp đồng này tôi e sẽ không ký được. Còn nữa, nếu muốn ký hợp đồng, công ty anh phải trục xuất cô ta khỏi công ty.”
Nói xong, Trịnh Sơn ôm Tô Ngọc Như vào lòng rồi rời đi.
Bây giờ, chỉ còn lại Tô Ngọc Nhi và Lý Nam, ông ra sức thuyết phục Tô Ngọc Nhi. Người tài giỏi như Tô Ngọc Nhi ông không muốn trục xuất cô ấy.
“Ngọc Nhi, hay là cô mở lời xin lỗi vợ anh Trịnh một tiếng đi có được không?”
“Sếp Lý, tôi không làm gì có lỗi nên đừng bắt tôi xin lỗi cô ta. Còn nữa tôi sẽ xin từ chức, tôi không muốn làm liên lụy đến công ty.”
Nói xong, Tô Ngọc Nhi quay lại bàn làm việc, cô dọn dẹp đồ rồi rời khỏi công ty.
Đường Ái Linh không quên châm chọc Tô Ngọc Nhi.
“Tôi không ngờ, cô mà lại có con rồi đấy Ngọc Nhi.”
“Không liên quan đến chị.”
Dứt lời, Tô Ngọc Nhi ôm trên tay đồ dùng cá nhân rồi rời đi.
Dưới hầm xe, Tô Ngọc Như ngồi trên xe vẫn chưa thể nguôi giận sau cái tát đau thấu trời của Tô Ngọc Nhi đã giáng lên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Vợ à, em yên tâm. Anh sẽ không để cô ta yên ổn đâu.”
“Trịnh Sơn, anh nói xem, liệu chúng ta có thể mua lại công ty này không?”
“Ngọc Như, anh chắc chắn chúng ta sẽ mua lại được công ty này.”
“Nếu như không mua được, tập đoàn của chúng ta khó mà có thể vươn tầm quốc tế.”
Reng! Reng! Reng!
Hai người họ đang bàn luận về vấn đề mua lại công ty. Tiếng chuông điện thoại Trịnh Sơn reo lên.
“Có chuyện gì?”
“Anh Trịnh, chúng tôi đã trục xuất Tô Ngọc Nhi khỏi công ty.”
“Được! Tốt lắm!”
Bíp!
Tắt máy, Trịnh Sơn liền quay qua âu yếm cô vợ tâm tính độc ác kia vào lòng.
“Ngọc Như, lão Lý vừa gọi cho anh nói rằng đã cho cô ta nghỉ việc.”
Tô Ngọc Như nghe vậy vui mừng liền nói: “Đáng đời cô ta!”
“Đây có phải tin tốt không chứ? Chúng ta mau về nhà thôi!”
“Được!”
Trịnh Sơn khởi động xe rồi rời khỏi đây.
Tô Ngọc Nhi rất buồn vì bị trục xuất khỏi công ty, cũng đồng nghĩa với việc cô không thể tiếp tục lên kế hoạch cho sinh nhật năm tuổi của Tiểu Bảo.
Cô vốn định sẽ đến trung tâm gần đó mua cho Tiểu Bảo một món quà sinh nhật nhưng chưa kịp đi.
“Cô Tô, cô mau đến bệnh viện đi. Mẹ cô có thể sẽ tỉnh lại.”
“Được, tôi đến ngay!”
Là cuộc điện thoại của Tần Ý gọi đến cho cô. Ông ta chính là bác sĩ điều trị bệnh cho Hà Tô Diệp.
Tô Ngọc Nhi bắt một chiếc xe gần đó liền đến bệnh viện.
Bệnh viện Bạch Mai.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tô Ngọc Nhi gõ 3 lần vào cửa phòng làm việc của Tần Ý.
“Vào đi!” Tần Ý vừa nói vừa đến ghế sofa ngồi.
Ông rót nước cho Tô Ngọc Nhi.
“Cô Tô, cô dùng trà đi.”
“Cảm ơn bác sĩ Tần.”
Tô Ngọc Nhi rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ cô.
“Lúc nãy, ông nói mẹ tôi sẽ tỉnh lại sao?”
Tần Ý uống một ngụm trà đặt ly xuống bàn rồi nói.
“Đúng vậy, dạo gần đây tình hình của bà Hà tiến triển rất tốt.”
“Phép màu đã xảy ra với mẹ tôi sao?”
“Có thể là như vậy.”
Tô Ngọc Nhi và Tần Ý nói chuyện một lúc trước khi cô sang phòng bệnh.
Tô Ngọc Nhi ngồi một mình trong căn trong trắng tinh trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng bay xộc vào mũi làm cô rất khó chịu.
Tô Ngọc Nhi nắm lấy tay Hà Tô Diệp rồi tự nói chuyện với chính mình.
“Mẹ ơi, mẹ có biết khoảng thời gian không có mẹ con đã phải chịu cực khổ nhiều như thế nào không?”
“Vừa sáng nay, Ngọc Như và tên phản bội kia đã bắt nạt con. Còn ép con rời khỏi công ty.”
“Mẹ phải mau tỉnh dậy nhé! Chúng ta phải cho bọn họ trả giá những gì bọn họ đã đối xử với mẹ con mình.”
Đúng lúc này, Phạm Diệc An đi ngang qua nhìn thấy cô gái bên trong phòng rất quen. Anh liền nhớ đến sáng nay, trong lúc nói chuyện với Bạch Nhược Phong, anh đã được nhìn cô trong điện thoại.
Phạm Diệc An bỏ đi nhưng sực nhớ lại những điều lúc sáng Bạch Nhược Phong nói. Anh quay lại chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Bạch Nhược Phong, không đính kèm dòng tin nhắn nào.
“Anh Bạch, có chuyện gì để cấm cản sao?”
“Tôi cũng không rõ.”
“Không có chuyện gì vậy tôi đi trước.”
“Được! Cảm ơn cậu nhiều.”
Phạm Diệc An đứng dậy rời đi.
“Trách nhiệm của tôi, cảm ơn gì chứ?”
Bên dưới công ty.
Nhà vệ sinh khá đông người, Tô Ngọc Nhi đi vệ sinh không may va phải Tô Ngọc Như.
Đúng là oan gia mà.
“Ngọc Nhi, cô có mắt như mù à? Cô cố tình đụng vào người tôi có đúng không?”
Tô Ngọc Như tưởng cô ta là ngôi sao hạng A hay sao mà người khác phải cố tình đụng vào cô ta chứ?
“Tôi quên, cái đồ mang thai con người khác thì có gì tốt đẹp chứ?”
“Loại người như cô mà cũng được nhận vào làm trong công ty lớn như thế này à?”
Tô Ngọc Nhi tức giận đưa tay tát vào mặt Tô Ngọc Như. Một cái tát trời giáng đau đến thấu trời.
“Tô Ngọc Như, chị ăn nói cho cẩn thận cái miệng đấy! Lần sau sẽ không nhẹ như vậy đâu.”
Tô Ngọc Như đau đớn la lối om sòm đến tai Trịnh Sơn. Không bao lâu, hắn ta đã có mặt ở đây.
“Ngọc Như, em có sao không?”
“Chồng à, anh xem hôn thê cũ của anh đánh em ra nông nổi như này.”
Hôn thê cũ! Ba chữ này đã khiến nhân viên có mặt ở đây trầm trồ bàn tán rất nhiều.
“Cô ta là hôn thê cũ của sếp Trịnh sao?”
“Sao có thể như vậy chứ?”
“Lúc nãy, còn nghe được cô ta đã mang thai con người khác.”
“Cô ta có con rồi sao? Nhìn như vậy mà ghê gớm thật đấy!”
Tô Ngọc Nhi đang là đề tài để nhân viên trong công ty bàn tán sôi nổi như vậy.
Tô Ngọc Như diễn xuất đạt thật đấy, mấy giây trước còn lớn giọng nhục mạ Tô Ngọc Nhi. Bây giờ, lại nước mắt nước mũi tèm lem thế kia.
“Tô Ngọc Nhi, cô mau quỳ xuống xin lỗi Ngọc Như nhanh lên.”
Tại sao Tô Ngọc Nhi phải xin lỗi cô ta chứ? Còn bắt cô quỳ xuống sao? Cô sẽ không để cho các người toại nguyện.
Lý Nam cũng đã có mặt tại hiện trường hỗn loạn này.
“Tất cả giải tán quay về làm việc đi. Giờ đây là giờ các người đứng đây tám chuyện à?”
Vài giây trước còn bàn tán xôn xao. Ấy vậy mà, Lý Nam xuất hiện lại im ắng đến lạ thường.
Đám nhân viên tái xanh mặt mày, cúi mặt bỏ đi nơi khác.
“Anh Trịnh, có chuyện gì chúng ta vào phòng rồi nói chuyện.”
“Tôi không hơi sức nói chuyện với các người. Tôi yêu cầu cô ấy phải xin lỗi vợ tôi.”
Lý Nam quay sang thuyết phục Tô Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi cô xin lỗi vợ của anh Trịnh một tiếng đi.”
“Sếp Lý, tôi không sai. Không ai có thể bắt tôi xin lỗi cô ta.”
Trước khi rời đi, Trịnh Sơn đã để lại lời nhắn.
“Anh Lý, nếu nhân viên của anh không quỳ xuống xin lỗi vợ tôi thì hợp đồng này tôi e sẽ không ký được. Còn nữa, nếu muốn ký hợp đồng, công ty anh phải trục xuất cô ta khỏi công ty.”
Nói xong, Trịnh Sơn ôm Tô Ngọc Như vào lòng rồi rời đi.
Bây giờ, chỉ còn lại Tô Ngọc Nhi và Lý Nam, ông ra sức thuyết phục Tô Ngọc Nhi. Người tài giỏi như Tô Ngọc Nhi ông không muốn trục xuất cô ấy.
“Ngọc Nhi, hay là cô mở lời xin lỗi vợ anh Trịnh một tiếng đi có được không?”
“Sếp Lý, tôi không làm gì có lỗi nên đừng bắt tôi xin lỗi cô ta. Còn nữa tôi sẽ xin từ chức, tôi không muốn làm liên lụy đến công ty.”
Nói xong, Tô Ngọc Nhi quay lại bàn làm việc, cô dọn dẹp đồ rồi rời khỏi công ty.
Đường Ái Linh không quên châm chọc Tô Ngọc Nhi.
“Tôi không ngờ, cô mà lại có con rồi đấy Ngọc Nhi.”
“Không liên quan đến chị.”
Dứt lời, Tô Ngọc Nhi ôm trên tay đồ dùng cá nhân rồi rời đi.
Dưới hầm xe, Tô Ngọc Như ngồi trên xe vẫn chưa thể nguôi giận sau cái tát đau thấu trời của Tô Ngọc Nhi đã giáng lên gương mặt xinh đẹp của cô.
“Vợ à, em yên tâm. Anh sẽ không để cô ta yên ổn đâu.”
“Trịnh Sơn, anh nói xem, liệu chúng ta có thể mua lại công ty này không?”
“Ngọc Như, anh chắc chắn chúng ta sẽ mua lại được công ty này.”
“Nếu như không mua được, tập đoàn của chúng ta khó mà có thể vươn tầm quốc tế.”
Reng! Reng! Reng!
Hai người họ đang bàn luận về vấn đề mua lại công ty. Tiếng chuông điện thoại Trịnh Sơn reo lên.
“Có chuyện gì?”
“Anh Trịnh, chúng tôi đã trục xuất Tô Ngọc Nhi khỏi công ty.”
“Được! Tốt lắm!”
Bíp!
Tắt máy, Trịnh Sơn liền quay qua âu yếm cô vợ tâm tính độc ác kia vào lòng.
“Ngọc Như, lão Lý vừa gọi cho anh nói rằng đã cho cô ta nghỉ việc.”
Tô Ngọc Như nghe vậy vui mừng liền nói: “Đáng đời cô ta!”
“Đây có phải tin tốt không chứ? Chúng ta mau về nhà thôi!”
“Được!”
Trịnh Sơn khởi động xe rồi rời khỏi đây.
Tô Ngọc Nhi rất buồn vì bị trục xuất khỏi công ty, cũng đồng nghĩa với việc cô không thể tiếp tục lên kế hoạch cho sinh nhật năm tuổi của Tiểu Bảo.
Cô vốn định sẽ đến trung tâm gần đó mua cho Tiểu Bảo một món quà sinh nhật nhưng chưa kịp đi.
“Cô Tô, cô mau đến bệnh viện đi. Mẹ cô có thể sẽ tỉnh lại.”
“Được, tôi đến ngay!”
Là cuộc điện thoại của Tần Ý gọi đến cho cô. Ông ta chính là bác sĩ điều trị bệnh cho Hà Tô Diệp.
Tô Ngọc Nhi bắt một chiếc xe gần đó liền đến bệnh viện.
Bệnh viện Bạch Mai.
Cốc! Cốc! Cốc!
Tô Ngọc Nhi gõ 3 lần vào cửa phòng làm việc của Tần Ý.
“Vào đi!” Tần Ý vừa nói vừa đến ghế sofa ngồi.
Ông rót nước cho Tô Ngọc Nhi.
“Cô Tô, cô dùng trà đi.”
“Cảm ơn bác sĩ Tần.”
Tô Ngọc Nhi rất lo lắng cho sức khỏe của mẹ cô.
“Lúc nãy, ông nói mẹ tôi sẽ tỉnh lại sao?”
Tần Ý uống một ngụm trà đặt ly xuống bàn rồi nói.
“Đúng vậy, dạo gần đây tình hình của bà Hà tiến triển rất tốt.”
“Phép màu đã xảy ra với mẹ tôi sao?”
“Có thể là như vậy.”
Tô Ngọc Nhi và Tần Ý nói chuyện một lúc trước khi cô sang phòng bệnh.
Tô Ngọc Nhi ngồi một mình trong căn trong trắng tinh trong bệnh viện, mùi thuốc khử trùng bay xộc vào mũi làm cô rất khó chịu.
Tô Ngọc Nhi nắm lấy tay Hà Tô Diệp rồi tự nói chuyện với chính mình.
“Mẹ ơi, mẹ có biết khoảng thời gian không có mẹ con đã phải chịu cực khổ nhiều như thế nào không?”
“Vừa sáng nay, Ngọc Như và tên phản bội kia đã bắt nạt con. Còn ép con rời khỏi công ty.”
“Mẹ phải mau tỉnh dậy nhé! Chúng ta phải cho bọn họ trả giá những gì bọn họ đã đối xử với mẹ con mình.”
Đúng lúc này, Phạm Diệc An đi ngang qua nhìn thấy cô gái bên trong phòng rất quen. Anh liền nhớ đến sáng nay, trong lúc nói chuyện với Bạch Nhược Phong, anh đã được nhìn cô trong điện thoại.
Phạm Diệc An bỏ đi nhưng sực nhớ lại những điều lúc sáng Bạch Nhược Phong nói. Anh quay lại chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Bạch Nhược Phong, không đính kèm dòng tin nhắn nào.