Chương : 12
Sau khi Lăng Hoa dẫn hai sư đệ rời đi, trò chuyện vài câu, dặn dò bọn họ cẩn thận, lại như trước chia làm hai đường, hai sư đệ tiếp tục về canh giữ hậu sơn, y thì đi dọc theo sơn lộ, đến một nơi khác. Đến khi đi được rất xa, mới ngừng bước, một lúc sau, cười khổ thở dài một hơi.
Hai sư đệ nhất định có nằm mơ cũng không ngờ được, tiểu sư đệ lại đang trốn trong sơn động vừa rồi. Mà người cứu tiểu sư đệ lại chính là đại sư huynh của bọn họ.
Ngày đó sau khi Lăng Hoa rời khỏi sư môn, đuổi theo truy cản, cuối cùng đã tìm thấy Lăng Chiêu đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tìm một sơn động an trí, thay hắn băng bó vết thương, lại suy nghĩ nếu Lăng Chiêu tỉnh dậy, bản thân nên đối phó như thế nào. Hồi tưởng lúc Lăng Chiêu bị vây khốn trong Hàng ma trận, hận ý ngập trời với y, Lăng Hoa không khỏi cười khổ một chút, thầm nghĩ nếu để tiểu sư đệ biết là y cứu hắn, nói không chừng sẽ lập tức đứng lên liều sống liều chết với y.
Người lừa hắn vào Hàng ma trận, là y. Người hại hắn mù hai mắt, cũng là y. Nay lục phủ ngũ tạng của hắn đã tổn hại, chịu đủ thống khổ, cũng cùng đường mạt lộ, tất cả đều là do y ban cho – tiểu sư đệ hận y đến cỡ nào, chỉ nghĩ thôi cũng biết, lại như thế nào sẽ tin y có lòng tốt cứu hắn?
Lăng Hoa không muốn gây thêm rắc rối, chỉ đành phải làm bộ thành không thể nói chuyện. Y cũng không cầu tiểu sư đệ phải cảm kích mình, chẳng qua là do trong lòng có chút áy náy, không đành lòng thấy hắn bị mất mạng như vậy. Cho đến khi nghe được những lời kia của tiểu sư đệ, trong lòng mới đột nhiên chấn động.
Thì ra tiểu sư đệ không hề vô duyên vô cớ lạm sát người vô tội, cũng không phải nhập ma, mà là bị nữ yêu hãm hại, chìm vào trong ảo giác, mất đi lí trí, mới gây ra sai lầm. Bản thân vì sao lại không chịu nghe hắn giải thích đâu? Chỉ dựa vào những gì nhìn thấy trước mắt, liền nhận định tiểu sư đệ đã nhập ma rồi, không nghe bất kì lời giải thích nào đã thiết lập Hàng ma trận với hắn.
Nhớ đến một câu kia của Lăng Chiêu “Sư huynh không chịu tin ta, cũng chỉ có ân nhân… mới chịu tin ta”, ngữ khí nồng đậm chua sót và đau đớn, đâm vào tim y đau xót.
Đúng vậy… Y chưa từng, chân chính tin tưởng Lăng Chiêu. Từ ngày đầu tiên hắn chui ra từ ma kén, y đã nhận định trong cơ thể của tiểu sư đệ có chảy dòng máu của ma vật. Không có cách nào có thể đối đãi với hắn như sư đệ của mình, thời thời khắc khắc phòng bị hắn có thể hay không nhập ma, chỉ cần vừa ‘phong xuy thảo động’ (gió thổi cỏ lay), sẽ lập tức trừ khử.
Một sư huynh như y, có từng chân chính hiểu được tiểu sư đệ sao?
Từng muốn mang Lăng Chiêu về sư môn, một lần nữa bẩm báo hết mọi chuyện với sư tôn, lại nghĩ đến giờ trong cơ thể Lăng Chiêu tràn đầy ma khí, nếu dẫn hắn về, chỉ dựa vào lời biện giải từ một phía của hắn, cũng thật sự khó có thể thuyết phục mọi người. Do dự một trận, Lăng Hoa cuối cùng quyết định, vẫn là chờ y giúp tiểu sư đệ thanh trừ hết ma khí trong cơ thể, trị khỏi thương của hắn trước, sau đó mới tìm một cơ hội giải thích rõ ràng với sư tôn, mang tiểu sư đệ về sư môn.
Về phần trước mắt, tạm thời vẫn nên gạt tiểu sư đệ trước, không để hắn phát hiện ra thân phận của mình. Dựa vào tính tình của tiểu sư đệ, nếu biết mình là ai, đừng nói là ngoan ngoãn để y chữa thương giúp, không nhào đến liều mạng với y đã là may mắn rồi. Đợi đến khi hiểu lầm đã được sáng tỏ, y cũng coi như đã cho tiểu sư đệ một cái đền bù, đến lúc đó sẽ không còn nợ hắn gì nữa.
Chủ ý đã định, Lăng Hoa liền quay người lại, không trở về sơn động kia, mà đi dọc theo sơn lộ, ra hậu sơn của Lăng môn, đi tới dưới chân Thục sơn, đứng ngoài một hang động âm u ẩm ướt.
Hang động này vô cùng khuất lấp, chướng khí vờn quanh, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Lăng Hoa khẽ nhíu mày, rút kiếm gõ mấy lần lên tảng đá ngoài hang động, lập tức trong động truyền đến một tiếng quát chói tai: “Ai?”
Lời vừa dứt, một luồng gió lạnh liền ào tới, chỉ thấy một nữ tử áo vàng đen xuất hiện trước mặt Lăng Hoa. Thấy là y, sắc mặt hơi thả lỏng, mở miệng hỏi: “Thì ra là ngươi”
Lăng Hoa hơi hơi gật đầu: “Âm Sơn quân, quấy rầy rồi”
Nữ tử nọ nhíu mày, khoé môi hơi cong, nửa cười nửa không nói: “Thật sự là hiếm có, không phải là ngươi chưa bao giờ bận tâm qua lại với yêu vật sao? Sao lại có tâm đến bái phỏng ta như vậy – không phải là phụng mệnh đến trừ yêu đó chứ?”
Lăng Hoa cười bất đắc dĩ: “Âm Sơn quân, ngươi là xà yêu đã đắc đạo, chưa từng giết oan mạng người, sao ta lại không phân phải trái đúng sai mà đến đối phó với ngươi? Còn nữa, ta cũng không phải là người lấy oán trả ơn.”
Âm Sơn quân cũng là một xà yêu trong Thục sơn này, có đạo hạnh hơn mấy trăm năm, pháp lực cao thâm. Cũng không biết có duyên gì với Lăng Hoa, tại lần đầu tiên Lăng Hoa xuống núi trừ yêu, đã theo tương trợ, sau đó lại có mấy lần cố ý vô ý ra tay giúp đỡ Lăng Hoa, cũng coi như Lăng Hoa và nàng là chỗ quen biết.
Âm Sơn quân giơ tay sửa sang lại sợi tóc, trên gương mặt kiều diễm sáng sủa thoáng hiện một chút buồn bã, sau đó cười nói: “Ta không hề thi ân với ngươi, bất quá là… Thôi đi, dù sao ngươi cũng đã sớm không nhớ rõ.”
Năm đó nàng chỉ là một con xà yêu mới đắc đạo, pháp lực thấp kém, khó tự bảo vệ mình trong Thục sơn này. Bị một con ác mãng (trăn) khi dễ, suýt nữa đã mất mạng, lại được một thuật sĩ huyền y tóc đen đem con ác mãng đó chém dưới kiếm, cứu nàng. Sau đó nàng nhớ mãi không quên, muốn báo ân, khổ tâm tu luyện, sau khi có được một đạo hạnh nhất định, lại đi tìm ân nhân cứu mạng năm đó, mới biết y đã sớm luân hồi chuyển thế, dĩ nhiên không nhớ ra nàng.
Che dấu sự chán nản nơi đáy mắt, Âm Sơn quân nghiêm mặt nói: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Lăng Hoa hình như có chút do dự, lại vẫn mở miệng: “Có một chuyện, mong ngươi tương trợ”
Âm Sơn quân ngẩn người, từ lúc quen biết Lăng Hoa đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên nghe y chủ động mở miệng xin giúp đỡ, hơi hơi động dung nói: “Chuyện gì?”
Lăng Hoa nói: “Sư đệ ta thụ thương, ngũ tạng [1] bị hao tổn, cần mượn ‘Huyết lân thảo’ trong động của ngươi dùng một chút.”
Âm Sơn quân nhíu mày nói: “Huyết lân thảo? Chẳng lẽ sư đệ của ngươi, trúng viêm độc?”
Huyết Lân thảo là vật âm hàn nhất trong thiên hạ bách thảo, nếu không phải là chỗ cư trú của xà loại thì không thể sinh trưởng, hơn nữa càng là xà loại kịch độc, trong động mới càng có khả năng mọc lên Huyết lân thảo. Âm Sơn quân vốn là một con ‘Bạch mi phúc’, tính kịch độc, xây huyệt ở nơi này đã hơn mấy trăm năm, Lăng Hoa biết trong động của nàng tất có Huyết lân thảo, vì vậy tiến đến tương cầu.
Lăng Hoa lắc đầu nói: “Không phải là viêm độc, bất quá ngũ tạng lục phủ của hắn đích xác bị viêm khí (khí nóng) gây thương tích, nếu không có Huyết lân thảo, ta thật sự nghĩ không ra phương pháp khác có thể giải được viêm khí trong cơ thể hắn” Ma vật thuần âm, ngày đó Lăng Chiêu bị phù văn trong trận trói buộc, viêm khí nhập thể, tổn thương lục phủ ngũ tạng của hắn. Chỉ dựa vào nội lực của Lăng Hoa, hoặc dược thảo bình thường, thật sự khó có thể khu trừ viêm khí trong cơ thể hắn. Lăng Hoa càng nghĩ, duy chỉ có Huyết lân thảo có lẽ có thể chữa thương cho hắn, mới đành phải đến tìm Âm Sơn quân
Thấy Âm Sơn quân trầm ngâm không nói, Lăng Hoa tự nghĩ Huyết lân thảo kia sinh trưởng không dễ, bản thân vô duyên vô cớ liền đến tương cầu, thật là khiến Âm Sơn quân khó xử. Liền mở miệng nói: “Ta cũng biết Huyết lân thảo không phải là phàm vật, tuỳ tiện nhờ vả, Âm Sơn quân tất có chỗ khó xử. Nếu có điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định…”
Nói còn chưa nói hết, đã thấy sắc mặt Âm Sơn quân đột nhiên thay đổi, tức giận nói: “Bất quá là mấy cọng Huyết lân thảo nhỏ nhoi, có gì luyến tiếc? Chẳng lẽ ta còn dựa vào đây để tham lam cái gì của ngươi!”
Lăng Hoa bối rối, lập tức đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Ta… ta không có ý này…”
Y bất quá là cảm thấy thỉnh cầu này của mình, thật sự có chút đột ngột, nếu Âm Sơn quân có điều kiện nào muốn trao đổi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Không ngờ Âm Sơn quân lại bởi vậy mà tức giận, hay là trong lúc vô ý y đã đắc tội với nàng?
Sắc mặt Âm Sơn quân hơi oán hận, một lúc lâu sau, hừ lạnh một tiếng nói: “Không phải ta không chịu cho mượn, mà là Huyết lân thảo này, nếu bứt rễ, thì chỉ có thể sống được nửa ngày dưới vảy của ta. Dù ngươi có cầm đi, rời hang động này, cũng chỉ sẽ biến thành một cọng cỏ khô.”
Lăng Hoa cả kinh, không khỏi nói: “Vậy phải làm thế nào?”
Âm Sơn quân tức giận nói: “Còn thế nào nữa? Không bằng ta biến thành nguyên hình, mang Huyết lân thảo kia, cùng đi với ngươi đến trị thương cho sư đệ của ngươi.”
Lời vừa dứt, Âm Sơn quân lập tức đã biến thành một con rắn dài mõm ngắn đầu lớn màu đen vàng, chui vào trong động, trong chốc lát, trườn ra, dưới vảy rõ ràng là một cọng huyết lân thảo toàn thân đỏ tươi.
Lăng Hoa biết phàm là yêu loại đã đắc đạo, cũng không dễ dàng hiện ra nguyên hình, nhưng nay Âm Sơn quân lại chịu tương trợ y đến bước này, không khỏi vừa cảm kích, vừa áy náy: “Đa tạ Âm Sơn quân tương trợ! Ngày khác nếu có gì cần đến tại hạ, nhất định…”
Âm Sơn quân không kiên nhẫn ngắt lời của y: “Bớt dong dài, dẫn đường đi!” Cuốn ở thắt lưng của Lăng Hoa, phun đầu lưỡi, ‘tê tê’ thôi thúc nói: “Còn không đi?”
Dọc theo đường đi, Lăng Hoa đại khái đã thông báo một chút nguyên do giữa y và Lăng Chiêu với Âm Sơn quân, cũng mãi dặn dò, vì không biết phải làm sao nên y đành phải đóng giả thành một người lạ bèo nước tương phùng với tiểu sư đệ, nên không thể mở miệng nói chuyện, mong rằng Âm Sơn quân chớ vạch trần y.
Âm Sơn quân cười lạnh: “Ta thật sự không hiểu được người tu tiên các ngươi đang nghĩ gì, hắn không phải là sư đệ của ngươi sao? Muốn cứu hắn thì liền quang minh chính đại cứu đi, nhận hay không nhận tình của ngươi là chuyện của hắn, tội gì phải phí sức lừa hắn như vậy?”
Lăng Hoa thở dài nói: “Ngươi không biết tính tình của sư đệ này của ta, giờ hắn oán hận ta vô cùng sâu sắc, làm sao có thể dễ dàng tin ta. Tương lai chờ khi hiểu lầm đã được sáng tỏ, ta sẽ tự mình giải thích với hắn”
Âm Sơn quân lạnh lùng nói: “Cho nên ta mới nói nhân loại các ngươi, làm bộ làm tịch, quả thực không thể nói lý. Nếu là ta, hắn nhận tình thì thôi, không nhận tình, liền mặc hắn tự sinh tự diệt, cùng ta có quan hệ gì đâu.”
Lăng Hoa cười khổ một tiếng, nếu sự tình có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi. Nếu tính tình của tiểu sư đệ không quật cường kịch liệt như vậy, nếu y và tiểu sư đệ không xa cách nhiều năm như vậy, nếu y không tại sau khi chiếm được tiểu sư đệ toàn tâm tính nhiệm, lại tàn nhẫn lừa hắn vào Hàng ma trận… Y cũng sẽ không tiến thoái lưỡng nan, khó xử như vậy.
Lăng Chiêu đối với y đã tích oán thành thâm, hai ba câu làm sao có thể nói rõ ràng. Bất quá chỉ lừa hắn lần này, đổi về cái mạng của hắn quan trọng hơn. Về phần tương lai, cuối cùng rồi sẽ có một ngày hoài nghi, ngộ nhận hoàn toàn tiêu tan.
Đến lúc đó ma khí trong cơ thể của tiểu sư đệ đã trừ hết, hai mắt hồi phục thị lực, thương thế thuyên giảm, liền sẽ biết được thân phận của y, có lẽ cũng sẽ không hận y như vậy nữa.
–
Lại nói, Lăng Chiêu ngồi một mình trong sơn động, chờ hồi lâu, nhưng vẫn không thấy người nọ trở về, không khỏi bắt đầu lo âu. Nghĩ rằng bất quá là ra ngoài lấy chút nước về, sao phải tốn nhiều thời gian như vậy?
Sẽ không… Thật sự giữa đường đụng phải đại sư huynh chứ?
Đang lúc trong lòng bất ổn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng trong động, trong lòng mừng rỡ, vội vàng đứng lên. Một luồng hơi thở ấm áp đến gần, người nọ vươn tay đỡ hắn. Khối đá trong lòng Lăng Chiêu rơi xuống đất, thầm nghĩ nếu y đã trở lại, chắc là chưa gặp phải đại sư huynh.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên ngón tay chạm phải một vật mềm nhũn trơn mịn lạnh lẽo, lập tức thứ kia ‘Xích lưu’ một tiếng trườn lên ngón tay hắn, Lăng Chiêu đột nhiên biến sắc, thất thanh nói: “Cái gì vậy… Rắn?”
Hắn suýt nữa té ngã xuống đất, luống cuống ném con rắn đó đi. Người nọ vội vàng đè lại vai hắn, ý bảo hắn đừng sợ. Rắn kia tựa hồ cũng không có ý tổn thương hắn, mà là đem một gốc cỏ như phiến lá để sát môi hắn, chóp mũi của Lăng Chiêu ngửi thấy một mùi hương kì dị, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc. Người nọ viết ba chữ vào lòng bàn tay hắn ‘Ăn vào đi’.
Tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, nhưng nghĩ đến người nọ sẽ không hại mình, Lăng Chiêu liền nghe lời há mồm nuốt gốc cỏ đó xuống. Một luồng khí tức tươi mát lập tức nhập vào cơ thể, cảm giác nóng bỏng luôn tra tấn hắn kia, thế nhưng nhất thời giảm bớt rất nhiều. Sau khi hắn nuốt gốc cỏ kia xuống, con rắn quấn trên cánh tay hắn liền tự rời đi.
Lăng Chiêu nhắm mắt, cảm thụ luồng khí lạnh tươi mới trong cơ thể, một lúc lâu sau, mới mở miệng hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
Người nọ viết vào tay hắn: Huyết lân thảo
Lăng Chiêu sửng sốt, hắn từng đọc được trong sách thuốc tại Lăng môn, Huyết lân thảo là loại cỏ chí âm chí hàn khó có được trong thiên hạ, chỉ sinh trưởng trong sào huyệt của rắn kịch độc, vô cùng hiếm gặp. Không ngờ được người nọ thế nhưng thay mình đi tìm Huyết lân thảo, nói vậy con rắn kia, cũng là do y bắt về đây.
Lăng Chiêu nhất thời nhưng lại không thể mở miệng nói cảm ơn, thật sự là người nọ đã vì hắn làm quá nhiều thứ, ngôn ngữ tầm thường, đã không đủ để biểu đạt tình cảm cuồn cuộn trong lòng hắn giờ phút này. Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn biết, trên đời này còn có người chịu đối tốt với hắn như vậy, trị thương cho hắn, không tiếc lấy thân mạo hiểm, đến sào huyệt của độc xà, thay hắn hái về Huyết lân thảo
Hắn phải làm thế nào mới có thể hoàn lại phần ân tình này đây?
“Ngươi…. Vì sao lại đối tốt… với ta như vậy?” Kinh ngạc, Lăng Chiêu khẽ giọng hỏi người nọ.
Người nọ tự nhiên không thể trả lời hắn, Lăng Chiêu liền chậm rãi đi qua, đột nhiên vươn tay, sờ lên mặt người nọ.
Đối phương dường như giật mình, vội vàng tránh né. Lăng Chiêu cũng không chịu buông tay, ngữ khí chua sót nói: “Ta không nhìn thấy mặt của ngươi, liền chỉ có thể dùng tay, nhớ kỹ dáng vẻ của ngươi”
Cũng mặc kệ người nọ giãy dụa, cố ý dùng ngón tay xác nhận ngũ quan của y.
Lông mày đậm nhạt vừa phải, cái mũi thẳng mà cao, đôi môi ấm áp… Một gương mặt như vậy, nhất định là ôn nhuận mà xinh đẹp đi?
Tại lúc ngón tay của hắn mơn trớn đôi môi mềm mại này, người nọ rốt cuộc tránh thoát, đẩy ra hai tay của hắn, hơi thở hình như có chút bất ổn, cũng không biết là do tức giận hay là xấu hổ. Lăng Chiêu cũng không tức giận, chỉ cười đắc ý nói: “Ta nhớ kĩ mặt của ngươi rồi”
Thân thể của Lăng Hoa bỗng nhiên chấn động, biết rõ Lăng Chiêu mặc dù đã lấy tay sờ qua, cũng không thể nhận ra y là ai, lại vẫn bị câu nói này làm rối loạn tâm thần.
Vừa ngước mắt, nhìn thấy Âm Sơn quân đã khôi phục hình người, đang đứng ở cửa động, thoáng hiện một vẻ mặt nửa cười nửa không, khoé môi hơi mở, không tiếng động nói câu gì đó với y, sau đó thân ảnh lập tức biến mất
Tâm của ngươi, loạn.
=================================
[1] Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.
Hai sư đệ nhất định có nằm mơ cũng không ngờ được, tiểu sư đệ lại đang trốn trong sơn động vừa rồi. Mà người cứu tiểu sư đệ lại chính là đại sư huynh của bọn họ.
Ngày đó sau khi Lăng Hoa rời khỏi sư môn, đuổi theo truy cản, cuối cùng đã tìm thấy Lăng Chiêu đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất. Trong lúc nhất thời cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng tìm một sơn động an trí, thay hắn băng bó vết thương, lại suy nghĩ nếu Lăng Chiêu tỉnh dậy, bản thân nên đối phó như thế nào. Hồi tưởng lúc Lăng Chiêu bị vây khốn trong Hàng ma trận, hận ý ngập trời với y, Lăng Hoa không khỏi cười khổ một chút, thầm nghĩ nếu để tiểu sư đệ biết là y cứu hắn, nói không chừng sẽ lập tức đứng lên liều sống liều chết với y.
Người lừa hắn vào Hàng ma trận, là y. Người hại hắn mù hai mắt, cũng là y. Nay lục phủ ngũ tạng của hắn đã tổn hại, chịu đủ thống khổ, cũng cùng đường mạt lộ, tất cả đều là do y ban cho – tiểu sư đệ hận y đến cỡ nào, chỉ nghĩ thôi cũng biết, lại như thế nào sẽ tin y có lòng tốt cứu hắn?
Lăng Hoa không muốn gây thêm rắc rối, chỉ đành phải làm bộ thành không thể nói chuyện. Y cũng không cầu tiểu sư đệ phải cảm kích mình, chẳng qua là do trong lòng có chút áy náy, không đành lòng thấy hắn bị mất mạng như vậy. Cho đến khi nghe được những lời kia của tiểu sư đệ, trong lòng mới đột nhiên chấn động.
Thì ra tiểu sư đệ không hề vô duyên vô cớ lạm sát người vô tội, cũng không phải nhập ma, mà là bị nữ yêu hãm hại, chìm vào trong ảo giác, mất đi lí trí, mới gây ra sai lầm. Bản thân vì sao lại không chịu nghe hắn giải thích đâu? Chỉ dựa vào những gì nhìn thấy trước mắt, liền nhận định tiểu sư đệ đã nhập ma rồi, không nghe bất kì lời giải thích nào đã thiết lập Hàng ma trận với hắn.
Nhớ đến một câu kia của Lăng Chiêu “Sư huynh không chịu tin ta, cũng chỉ có ân nhân… mới chịu tin ta”, ngữ khí nồng đậm chua sót và đau đớn, đâm vào tim y đau xót.
Đúng vậy… Y chưa từng, chân chính tin tưởng Lăng Chiêu. Từ ngày đầu tiên hắn chui ra từ ma kén, y đã nhận định trong cơ thể của tiểu sư đệ có chảy dòng máu của ma vật. Không có cách nào có thể đối đãi với hắn như sư đệ của mình, thời thời khắc khắc phòng bị hắn có thể hay không nhập ma, chỉ cần vừa ‘phong xuy thảo động’ (gió thổi cỏ lay), sẽ lập tức trừ khử.
Một sư huynh như y, có từng chân chính hiểu được tiểu sư đệ sao?
Từng muốn mang Lăng Chiêu về sư môn, một lần nữa bẩm báo hết mọi chuyện với sư tôn, lại nghĩ đến giờ trong cơ thể Lăng Chiêu tràn đầy ma khí, nếu dẫn hắn về, chỉ dựa vào lời biện giải từ một phía của hắn, cũng thật sự khó có thể thuyết phục mọi người. Do dự một trận, Lăng Hoa cuối cùng quyết định, vẫn là chờ y giúp tiểu sư đệ thanh trừ hết ma khí trong cơ thể, trị khỏi thương của hắn trước, sau đó mới tìm một cơ hội giải thích rõ ràng với sư tôn, mang tiểu sư đệ về sư môn.
Về phần trước mắt, tạm thời vẫn nên gạt tiểu sư đệ trước, không để hắn phát hiện ra thân phận của mình. Dựa vào tính tình của tiểu sư đệ, nếu biết mình là ai, đừng nói là ngoan ngoãn để y chữa thương giúp, không nhào đến liều mạng với y đã là may mắn rồi. Đợi đến khi hiểu lầm đã được sáng tỏ, y cũng coi như đã cho tiểu sư đệ một cái đền bù, đến lúc đó sẽ không còn nợ hắn gì nữa.
Chủ ý đã định, Lăng Hoa liền quay người lại, không trở về sơn động kia, mà đi dọc theo sơn lộ, ra hậu sơn của Lăng môn, đi tới dưới chân Thục sơn, đứng ngoài một hang động âm u ẩm ướt.
Hang động này vô cùng khuất lấp, chướng khí vờn quanh, quanh năm không thấy ánh mặt trời. Lăng Hoa khẽ nhíu mày, rút kiếm gõ mấy lần lên tảng đá ngoài hang động, lập tức trong động truyền đến một tiếng quát chói tai: “Ai?”
Lời vừa dứt, một luồng gió lạnh liền ào tới, chỉ thấy một nữ tử áo vàng đen xuất hiện trước mặt Lăng Hoa. Thấy là y, sắc mặt hơi thả lỏng, mở miệng hỏi: “Thì ra là ngươi”
Lăng Hoa hơi hơi gật đầu: “Âm Sơn quân, quấy rầy rồi”
Nữ tử nọ nhíu mày, khoé môi hơi cong, nửa cười nửa không nói: “Thật sự là hiếm có, không phải là ngươi chưa bao giờ bận tâm qua lại với yêu vật sao? Sao lại có tâm đến bái phỏng ta như vậy – không phải là phụng mệnh đến trừ yêu đó chứ?”
Lăng Hoa cười bất đắc dĩ: “Âm Sơn quân, ngươi là xà yêu đã đắc đạo, chưa từng giết oan mạng người, sao ta lại không phân phải trái đúng sai mà đến đối phó với ngươi? Còn nữa, ta cũng không phải là người lấy oán trả ơn.”
Âm Sơn quân cũng là một xà yêu trong Thục sơn này, có đạo hạnh hơn mấy trăm năm, pháp lực cao thâm. Cũng không biết có duyên gì với Lăng Hoa, tại lần đầu tiên Lăng Hoa xuống núi trừ yêu, đã theo tương trợ, sau đó lại có mấy lần cố ý vô ý ra tay giúp đỡ Lăng Hoa, cũng coi như Lăng Hoa và nàng là chỗ quen biết.
Âm Sơn quân giơ tay sửa sang lại sợi tóc, trên gương mặt kiều diễm sáng sủa thoáng hiện một chút buồn bã, sau đó cười nói: “Ta không hề thi ân với ngươi, bất quá là… Thôi đi, dù sao ngươi cũng đã sớm không nhớ rõ.”
Năm đó nàng chỉ là một con xà yêu mới đắc đạo, pháp lực thấp kém, khó tự bảo vệ mình trong Thục sơn này. Bị một con ác mãng (trăn) khi dễ, suýt nữa đã mất mạng, lại được một thuật sĩ huyền y tóc đen đem con ác mãng đó chém dưới kiếm, cứu nàng. Sau đó nàng nhớ mãi không quên, muốn báo ân, khổ tâm tu luyện, sau khi có được một đạo hạnh nhất định, lại đi tìm ân nhân cứu mạng năm đó, mới biết y đã sớm luân hồi chuyển thế, dĩ nhiên không nhớ ra nàng.
Che dấu sự chán nản nơi đáy mắt, Âm Sơn quân nghiêm mặt nói: “Ngươi đến tìm ta có chuyện gì không?”
Lăng Hoa hình như có chút do dự, lại vẫn mở miệng: “Có một chuyện, mong ngươi tương trợ”
Âm Sơn quân ngẩn người, từ lúc quen biết Lăng Hoa đến nay, đây vẫn là lần đầu tiên nghe y chủ động mở miệng xin giúp đỡ, hơi hơi động dung nói: “Chuyện gì?”
Lăng Hoa nói: “Sư đệ ta thụ thương, ngũ tạng [1] bị hao tổn, cần mượn ‘Huyết lân thảo’ trong động của ngươi dùng một chút.”
Âm Sơn quân nhíu mày nói: “Huyết lân thảo? Chẳng lẽ sư đệ của ngươi, trúng viêm độc?”
Huyết Lân thảo là vật âm hàn nhất trong thiên hạ bách thảo, nếu không phải là chỗ cư trú của xà loại thì không thể sinh trưởng, hơn nữa càng là xà loại kịch độc, trong động mới càng có khả năng mọc lên Huyết lân thảo. Âm Sơn quân vốn là một con ‘Bạch mi phúc’, tính kịch độc, xây huyệt ở nơi này đã hơn mấy trăm năm, Lăng Hoa biết trong động của nàng tất có Huyết lân thảo, vì vậy tiến đến tương cầu.
Lăng Hoa lắc đầu nói: “Không phải là viêm độc, bất quá ngũ tạng lục phủ của hắn đích xác bị viêm khí (khí nóng) gây thương tích, nếu không có Huyết lân thảo, ta thật sự nghĩ không ra phương pháp khác có thể giải được viêm khí trong cơ thể hắn” Ma vật thuần âm, ngày đó Lăng Chiêu bị phù văn trong trận trói buộc, viêm khí nhập thể, tổn thương lục phủ ngũ tạng của hắn. Chỉ dựa vào nội lực của Lăng Hoa, hoặc dược thảo bình thường, thật sự khó có thể khu trừ viêm khí trong cơ thể hắn. Lăng Hoa càng nghĩ, duy chỉ có Huyết lân thảo có lẽ có thể chữa thương cho hắn, mới đành phải đến tìm Âm Sơn quân
Thấy Âm Sơn quân trầm ngâm không nói, Lăng Hoa tự nghĩ Huyết lân thảo kia sinh trưởng không dễ, bản thân vô duyên vô cớ liền đến tương cầu, thật là khiến Âm Sơn quân khó xử. Liền mở miệng nói: “Ta cũng biết Huyết lân thảo không phải là phàm vật, tuỳ tiện nhờ vả, Âm Sơn quân tất có chỗ khó xử. Nếu có điều kiện gì, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định…”
Nói còn chưa nói hết, đã thấy sắc mặt Âm Sơn quân đột nhiên thay đổi, tức giận nói: “Bất quá là mấy cọng Huyết lân thảo nhỏ nhoi, có gì luyến tiếc? Chẳng lẽ ta còn dựa vào đây để tham lam cái gì của ngươi!”
Lăng Hoa bối rối, lập tức đỏ bừng mặt, lúng túng nói: “Ta… ta không có ý này…”
Y bất quá là cảm thấy thỉnh cầu này của mình, thật sự có chút đột ngột, nếu Âm Sơn quân có điều kiện nào muốn trao đổi, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Không ngờ Âm Sơn quân lại bởi vậy mà tức giận, hay là trong lúc vô ý y đã đắc tội với nàng?
Sắc mặt Âm Sơn quân hơi oán hận, một lúc lâu sau, hừ lạnh một tiếng nói: “Không phải ta không chịu cho mượn, mà là Huyết lân thảo này, nếu bứt rễ, thì chỉ có thể sống được nửa ngày dưới vảy của ta. Dù ngươi có cầm đi, rời hang động này, cũng chỉ sẽ biến thành một cọng cỏ khô.”
Lăng Hoa cả kinh, không khỏi nói: “Vậy phải làm thế nào?”
Âm Sơn quân tức giận nói: “Còn thế nào nữa? Không bằng ta biến thành nguyên hình, mang Huyết lân thảo kia, cùng đi với ngươi đến trị thương cho sư đệ của ngươi.”
Lời vừa dứt, Âm Sơn quân lập tức đã biến thành một con rắn dài mõm ngắn đầu lớn màu đen vàng, chui vào trong động, trong chốc lát, trườn ra, dưới vảy rõ ràng là một cọng huyết lân thảo toàn thân đỏ tươi.
Lăng Hoa biết phàm là yêu loại đã đắc đạo, cũng không dễ dàng hiện ra nguyên hình, nhưng nay Âm Sơn quân lại chịu tương trợ y đến bước này, không khỏi vừa cảm kích, vừa áy náy: “Đa tạ Âm Sơn quân tương trợ! Ngày khác nếu có gì cần đến tại hạ, nhất định…”
Âm Sơn quân không kiên nhẫn ngắt lời của y: “Bớt dong dài, dẫn đường đi!” Cuốn ở thắt lưng của Lăng Hoa, phun đầu lưỡi, ‘tê tê’ thôi thúc nói: “Còn không đi?”
Dọc theo đường đi, Lăng Hoa đại khái đã thông báo một chút nguyên do giữa y và Lăng Chiêu với Âm Sơn quân, cũng mãi dặn dò, vì không biết phải làm sao nên y đành phải đóng giả thành một người lạ bèo nước tương phùng với tiểu sư đệ, nên không thể mở miệng nói chuyện, mong rằng Âm Sơn quân chớ vạch trần y.
Âm Sơn quân cười lạnh: “Ta thật sự không hiểu được người tu tiên các ngươi đang nghĩ gì, hắn không phải là sư đệ của ngươi sao? Muốn cứu hắn thì liền quang minh chính đại cứu đi, nhận hay không nhận tình của ngươi là chuyện của hắn, tội gì phải phí sức lừa hắn như vậy?”
Lăng Hoa thở dài nói: “Ngươi không biết tính tình của sư đệ này của ta, giờ hắn oán hận ta vô cùng sâu sắc, làm sao có thể dễ dàng tin ta. Tương lai chờ khi hiểu lầm đã được sáng tỏ, ta sẽ tự mình giải thích với hắn”
Âm Sơn quân lạnh lùng nói: “Cho nên ta mới nói nhân loại các ngươi, làm bộ làm tịch, quả thực không thể nói lý. Nếu là ta, hắn nhận tình thì thôi, không nhận tình, liền mặc hắn tự sinh tự diệt, cùng ta có quan hệ gì đâu.”
Lăng Hoa cười khổ một tiếng, nếu sự tình có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi. Nếu tính tình của tiểu sư đệ không quật cường kịch liệt như vậy, nếu y và tiểu sư đệ không xa cách nhiều năm như vậy, nếu y không tại sau khi chiếm được tiểu sư đệ toàn tâm tính nhiệm, lại tàn nhẫn lừa hắn vào Hàng ma trận… Y cũng sẽ không tiến thoái lưỡng nan, khó xử như vậy.
Lăng Chiêu đối với y đã tích oán thành thâm, hai ba câu làm sao có thể nói rõ ràng. Bất quá chỉ lừa hắn lần này, đổi về cái mạng của hắn quan trọng hơn. Về phần tương lai, cuối cùng rồi sẽ có một ngày hoài nghi, ngộ nhận hoàn toàn tiêu tan.
Đến lúc đó ma khí trong cơ thể của tiểu sư đệ đã trừ hết, hai mắt hồi phục thị lực, thương thế thuyên giảm, liền sẽ biết được thân phận của y, có lẽ cũng sẽ không hận y như vậy nữa.
–
Lại nói, Lăng Chiêu ngồi một mình trong sơn động, chờ hồi lâu, nhưng vẫn không thấy người nọ trở về, không khỏi bắt đầu lo âu. Nghĩ rằng bất quá là ra ngoài lấy chút nước về, sao phải tốn nhiều thời gian như vậy?
Sẽ không… Thật sự giữa đường đụng phải đại sư huynh chứ?
Đang lúc trong lòng bất ổn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân đi về hướng trong động, trong lòng mừng rỡ, vội vàng đứng lên. Một luồng hơi thở ấm áp đến gần, người nọ vươn tay đỡ hắn. Khối đá trong lòng Lăng Chiêu rơi xuống đất, thầm nghĩ nếu y đã trở lại, chắc là chưa gặp phải đại sư huynh.
Đang muốn mở miệng, đột nhiên ngón tay chạm phải một vật mềm nhũn trơn mịn lạnh lẽo, lập tức thứ kia ‘Xích lưu’ một tiếng trườn lên ngón tay hắn, Lăng Chiêu đột nhiên biến sắc, thất thanh nói: “Cái gì vậy… Rắn?”
Hắn suýt nữa té ngã xuống đất, luống cuống ném con rắn đó đi. Người nọ vội vàng đè lại vai hắn, ý bảo hắn đừng sợ. Rắn kia tựa hồ cũng không có ý tổn thương hắn, mà là đem một gốc cỏ như phiến lá để sát môi hắn, chóp mũi của Lăng Chiêu ngửi thấy một mùi hương kì dị, không khỏi lộ ra vẻ nghi hoặc. Người nọ viết ba chữ vào lòng bàn tay hắn ‘Ăn vào đi’.
Tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, nhưng nghĩ đến người nọ sẽ không hại mình, Lăng Chiêu liền nghe lời há mồm nuốt gốc cỏ đó xuống. Một luồng khí tức tươi mát lập tức nhập vào cơ thể, cảm giác nóng bỏng luôn tra tấn hắn kia, thế nhưng nhất thời giảm bớt rất nhiều. Sau khi hắn nuốt gốc cỏ kia xuống, con rắn quấn trên cánh tay hắn liền tự rời đi.
Lăng Chiêu nhắm mắt, cảm thụ luồng khí lạnh tươi mới trong cơ thể, một lúc lâu sau, mới mở miệng hỏi: “Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?”
Người nọ viết vào tay hắn: Huyết lân thảo
Lăng Chiêu sửng sốt, hắn từng đọc được trong sách thuốc tại Lăng môn, Huyết lân thảo là loại cỏ chí âm chí hàn khó có được trong thiên hạ, chỉ sinh trưởng trong sào huyệt của rắn kịch độc, vô cùng hiếm gặp. Không ngờ được người nọ thế nhưng thay mình đi tìm Huyết lân thảo, nói vậy con rắn kia, cũng là do y bắt về đây.
Lăng Chiêu nhất thời nhưng lại không thể mở miệng nói cảm ơn, thật sự là người nọ đã vì hắn làm quá nhiều thứ, ngôn ngữ tầm thường, đã không đủ để biểu đạt tình cảm cuồn cuộn trong lòng hắn giờ phút này. Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên hắn biết, trên đời này còn có người chịu đối tốt với hắn như vậy, trị thương cho hắn, không tiếc lấy thân mạo hiểm, đến sào huyệt của độc xà, thay hắn hái về Huyết lân thảo
Hắn phải làm thế nào mới có thể hoàn lại phần ân tình này đây?
“Ngươi…. Vì sao lại đối tốt… với ta như vậy?” Kinh ngạc, Lăng Chiêu khẽ giọng hỏi người nọ.
Người nọ tự nhiên không thể trả lời hắn, Lăng Chiêu liền chậm rãi đi qua, đột nhiên vươn tay, sờ lên mặt người nọ.
Đối phương dường như giật mình, vội vàng tránh né. Lăng Chiêu cũng không chịu buông tay, ngữ khí chua sót nói: “Ta không nhìn thấy mặt của ngươi, liền chỉ có thể dùng tay, nhớ kỹ dáng vẻ của ngươi”
Cũng mặc kệ người nọ giãy dụa, cố ý dùng ngón tay xác nhận ngũ quan của y.
Lông mày đậm nhạt vừa phải, cái mũi thẳng mà cao, đôi môi ấm áp… Một gương mặt như vậy, nhất định là ôn nhuận mà xinh đẹp đi?
Tại lúc ngón tay của hắn mơn trớn đôi môi mềm mại này, người nọ rốt cuộc tránh thoát, đẩy ra hai tay của hắn, hơi thở hình như có chút bất ổn, cũng không biết là do tức giận hay là xấu hổ. Lăng Chiêu cũng không tức giận, chỉ cười đắc ý nói: “Ta nhớ kĩ mặt của ngươi rồi”
Thân thể của Lăng Hoa bỗng nhiên chấn động, biết rõ Lăng Chiêu mặc dù đã lấy tay sờ qua, cũng không thể nhận ra y là ai, lại vẫn bị câu nói này làm rối loạn tâm thần.
Vừa ngước mắt, nhìn thấy Âm Sơn quân đã khôi phục hình người, đang đứng ở cửa động, thoáng hiện một vẻ mặt nửa cười nửa không, khoé môi hơi mở, không tiếng động nói câu gì đó với y, sau đó thân ảnh lập tức biến mất
Tâm của ngươi, loạn.
=================================
[1] Ngũ tạng là năm bộ phận quan trọng trong vùng ngực và bụng của con người. Ngũ tạng gồm: tâm, can, tỳ, phế, thận.