Chương : 25
Sau khi lăng Chiêu từ Kính tượng thành trở về Vạn hư cung, chờ một trận chính là hơn mấy trăm năm. Mỗi ngày buồn chán, sẽ lấy cái hộp ngọc đựng kim hoa của Lăng Hoa ra ngắm ngía. Có một ngày, hắn vốn đang lười biếng uống rượu, đột nhiên sắc mặt thoáng thay đổi, con ngươi màu ám vàng hơi hơi nheo lại, rồi từ từ nở một nụ cười.
Một ma cơ đang ngả ngớn trên đùi hắn ngẩng mặt lên, cười nói nũng nịu: “Ma tôn, có khí của tiên gia vào ma vực”
Lăng Chiêu gật đầu, mỉm cười nói: “Không sợ chết thế, trừ sư huynh của ta hiển nhiên không có kẻ thứ hai”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có ma tốt tiến vào bẩm báo, nói là có một tiên nhân dẫn theo một nam tử hùng hổ xông vào kết giới ma vực
Theo luồng tiên khí kia dần dần tới gần, nụ cười trên môi Lăng Chiêu cũng càng thêm sâu. Cho đến khi có hai bóng người rốt cục đạp bước vào đại điện, thì mới lười biếng ngổi thẳng dậy
Vị nam tử áo xanh cầm đầu kia toàn thân tỏa ra khí tiên gia mãnh liệt, khiến không ít ma tốt có đẳng cấp thấp trong đại điện phải lui về phía sau mấy bước. Ngay cả mấy ma cơ vốn đang ngả ngớn bên chân Lăng Chiên cũng bất giác trốn ra phía sau hắn
“Sư huynh, đã lâu không gặp a” Lăng Chiêu nghiêng người trên nhuyễn tháp, một tay chống cằm, tươi cười mờ ái, mắt nhìn chằm chằm Lăng Hoa, “Hiếm khi sư huynh chịu hạ mình đến vạn hư cung của ta, nhất định là đến trả tụ hồn châu phải không?”
Lăng Hoa hơi hơi mỉm cười, tiến lên một bước, rồi lấy ra một viên minh châu lấp lánh từ trong ngực áo, đưa qua: “Đúng là phải cảm ơn sư đệ lần trước chịu cho mượn tụ hồn châu. Nay ta cố ý chuẩn bị tạ lễ đến đây, mong sư đệ nhất định phải nhận”
Lăng Chiêu đón lấy viên minh châu, nhìn thoáng qua, sắc mặt không đổi: “Thì ra là dạ minh châu của Nam hải. Quả thật là bảo bối hiếm thấy, cảm tạ sư huynh hậu tặng – vậy, tụ hồn châu của ta đâu?”
Lăng Hoa bình tĩnh nói: “Không có”
Sắc mặt Lăng Chiêu hơi biến: “Không có… là có ý gì?”
“Chính là ý ‘không thể trả’” Lăng Hoa trả lời không chút áy náy, vẻ mặt thản nhiên, “Trong vạn hư cung của sư đệ, kì trân dị bảo hằng hà sa số, chỉ một viên tụ hồn châu nhỏ nhoi, hẳn sẽ không keo kiệt chứ? Cứ coi như tặng cho sư huynh, giờ ta dâng lên một viên Nam hải dạ minh châu, để tỏ ý xin lỗi. Sư đệ không chịu nhận sao?”
Lăng Chiêu ngẩn người, sau đó bật cười lớn: “Sư huynh đang nói đùa à? Tụ hồn châu là bảo vật trấn cung của vạn hư cung ta, nếu không phải sư huynh tự mình đến mượn, ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy ra đâu. Giờ sư huynh nói một câu không có, mà đã muốn ta cho qua?” Nụ cười chợt tắt, giọng nói cũng lạnh đi, “Viên tụ hồn châu đó, không phải đang ở trong cơ thể của người đứng sau lưng sư huynh sao?”
Lăng Hoa lùi lại một bước, chắn trước người Lâm Hư, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Sư đệ, giữa ta và ngươi đâu cần tính toán chi li chuyện được mất a. Tụ hồn châu chắc chắn không thể trả lại cho ngươi, ngươi nói đi, muốn ta dùng gì để đổi? Chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng”
Lăng Chiêu cười lững lờ, chỉ vào Lâm Hư: “Rất đơn giản, lấy tụ hồn châu trong người hắn ta ra trả cho ta là được”
Lăng Hoa thở dài một tiếng, lắc đầu: “Chuyện này ta không làm được. Sư đệ, đổi điều kiện khác được không?”
Lăng Chiêu quan sát mặt của y, một lúc sau, bật cười một tiếng: “Sư huynh, ngươi không cần đóa kim hoa kia nữa phải không?” Lơ đãng liếc Lâm Hư một cái, “Viên tụ hồn châu này là do ta cực khổ tu luyện mấy ngàn năm mới được, nếu ta muốn lấy lại, quả thật chẳng cần phí nhiều sức lực. Đừng nói chẳng qua chỉ bị ngươi đặt vào trong cơ thể của người này, cho dù ở chân trời xa xôi, cũng có thể trở về trong tay ta”
Sắc mặt Lăng Hoa rốt cục thay đổi, Lăng Chiêu thấy thú vị, cười càng thêm vui vẻ: “Có muốn thử xem không, sư huynh? Là ngươi tự ra tay, hay là hiện tại ta lập tức lấy viên tụ hồn châu ra cho ngươi xem?”
Lăng Hoa im lặng một lát, rồi ngước mắt, bình tĩnh nói: “Sư đệ, nếu ta có thể toàn thân vào vạn hư cung của ngươi, thì tự nhiên cũng có thể toàn thân trở ra. Hôm nay ta đến, chính là muốn ngươi thề, tuyệt đối không lấy lại tụ hồn châu”
Lăng Chiêu khoanh tay cười lớn: “Muốn ta thề tuyệt đối không lấy lại tụ hồn châu? Sư huynh, ngươi coi ta là quả hồng mềm, muốn nắn thì nắn sao?”
“Người mà ngươi tìm mấy ngàn năm, đã tìm được chưa, sư đệ?”
Sắc mặt Lăng Chiêu đột nhiên biến đổi, hai mắt dán chặt Lăng Hoa
“Trong thiên hạ chỉ có ta biết người nọ đang ở đâu. Bí mật này ta đã giữ mấy ngàn năm, chẳng phải sư đệ luôn muốn moi ra từ miệng của ta sao?” Lăng Hoa khép hờ mắt, giọng nói vẫn bình thản như trước: “Điều kiện trao đổi này, thế nào?”
Sắc mặt Lăng Chiêu khó đoán, theo dõi Lăng Hoa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của y. Cuối cùng, rốt cục cũng mở miệng: “Được, ta đồng ý với ngươi. Tụ hồn châu tặng cho ngươi, ngươi nói cho ta biết, người nọ đang ở đâu?”
Lăng Hoa cười cười: “Sư đệ, ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Nếu hiện tại nói cho ngươi, quay đầu đi ngươi liền lấy viên tụ hồn châu kia ra, chẳng phải ta chịu thiệt?”
Lăng Chiêu gần như sắp phát điên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng kiềm chế được tính tình, mở miệng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Việc này…” Lăng Hoa hơi đăm chiêu, quay đầu nhìn Lâm Hư, rồi xoay sang nói với Lăng Chiêu, “Vị hảo hữu này của ta muốn đến gặp cố nhân, sư đệ ngươi xem có thể không?”
Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, cố ý nói: “Vị cố nhân ấy là?”
Lăng Hoa cũng cười nói: “Ích thủy long quân”
Lăng Chiêu lười biếng chỉ về một hướng, nói: “Không phải hắn ta đang ngồi ở bên kia sao?”
Lăng Hoa sửng sốt, lại thấy Dung sâm quả nhiên đang ở bên kia. Nhưng vẻ mặt hờ hững, không nhìn về phía bên này dù chỉ một cái, như thể không quen biết Lâm Hư
“Hắn ta… không phải là cái gì cũng quên rồi chứ?” Lăng Hoa không khỏi giật mình lẩm bẩm. Y nghĩ rằng Dung sâm gặp được Lâm Hư, hoặc là sẽ kích động, hoặc là sẽ giận dữ, cho dù túm áo Lâm Hư, chửi ẩm lên, y cũng không ngạc nhiên. Nhưng sao lại lãnh đạm như thế?
Không phải hắn ta vì Lâm Hư mới nhập ma sao?
Huyễn ma đang đứng bên cạnh khẽ cười nhạo một tiếng, lại lười biếng mở miệng: “Sư huynh, ngươi cũng đã tu hành mấy ngàn năm đạo hạnh, sao còn ngây thơ như thế? Nếu đã nhập ma, chấp niệm không còn, hưởng thụ đến cực lạc vĩnh viễn, tất nhiên sẽ không còn chấp nhất với bất kì ai bất kì việc gì”
Lăng Hoa quay đầu nói: “Vậy mấy ngàn năm qua ngươi chấp nhất mãi một người, từng có ngày nào muốn từ bỏ việc tìm kiếm?”
Lăng Chiêu cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Đó làm sao giống nhau được? Người nọ chưa từng lừa ta, năm đó khi ta bị trục xuất sư môn, người bị trọng thương, ngay cả hai mắt cũng bị mù, chỉ có y chịu ở bên cạnh ta. Nếu ta tìm được y, không biết sẽ đối tốt với y bao nhiêu đâu”
Sắc mặt Lăng Hoa hơi biến, chuyển đầu đi: “Y nhất định không ngờ được ngươi sau lại bước vào ma đạo”
Sắc mặt Lăng Chiêu nháy mắt lạnh đi, nhưng lập tức lại cười lên: “Ta biết hiện tại ngươi còn chưa chịu nói cho ta biết y ở đâu. Không sao, nếu sư huynh đã đến đây, sao không ở lại một thời gian? Chuyện của người nọ sau này nói tiếp cũng không sao” Giơ tay túm lấy Lăng Hoa. “Theo ta đi hậu điện đi, nơi này để lại cho vị hảo hữu của ngươi và long quân ôn chuyện”
Lăng Hoa tránh không được, chỉ kịp quay đầu lo lắng liếc nhìn Lâm Hư, sau đó bị hung hăng kéo đi. Tâm trạng của Lăng Chiêu hình như có chút vui vẻ, ngay cả tụ hồn châu không lấy về được cũng không quan tâm, cứ kéo thẳng Lăng Hoa vào hậu điện, sau đó lập tức dặn dò tổ chức tiệc rượu, nghiễm nhiên là muốn uống với Lăng Hoa
Lăng Hoa mặc dù không biết hắn đang toan tính gì, nhưng cũng biết tiệc rượu này, sợ là không phải tiệc tốt. Nhưng nay Lâm Hư còn đang ở trên đại điện, tụ hồn châu kì thật còn nằm trong tay Lăng Chiêu, đành phải ngồi xuống. Lăng Chiêu ngồi đối diện, cầm bầu rượu tự rót cho y một chén, cười nói: “Sư huynh, mời nếm thử rượu trong vạn hư cung của ta, mùi vì thế nào?”
Lăng Hoa hơi chần chờ một chút, giơ tay đón lấy chén rượu uống đi xuống. Rượu này không biết được ủ từ thứ gì, hương rượu rất nồng, chính là hơi lạnh. Uống xong thì cảm giác miệng đầy hương rượu, tựa như ngay cả trong xương tủy cũng được ngâm trong loại hương lạnh kì dị này
Lăng Chiêu thấy y uống cạn chén rượu kia, cười tủm tỉm nói: “Thế nào?”
Lăng Hoa buông chén rượu, cười cười: “Rượu ngon”
Lăng Chiêu không nói gì, chỉ nhìn y cười cười, không hề chớp mắt. Lăng Hoa hơi thấy kì quái, đang muốn mở miệng, đột nhiên thấy trời đất đảo lộn, cả người gần như đổ sụp xuống. Vội vàng cố gắng chống người dậy, ngẩng đầu nhìn hướng Lăng Chiêu, thần sắc đại biến: “Ngươi, ngươi cho ta uống … cái gì…”
Hai chữ cuối cùng, đã mơ hồ không rõ. Thân thể của Lăng Hoa đổ sang một bên, bị Lăng Chiêu thuận tay đỡ được, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi hắn: “Sư huynh, ngươi thật là sơ suất, đã vào ma giới, còn dám ăn lung tung đồ trong vạn hư cung của ta?”
Đứng dậy, bế Lăng Hoa trên tay, không chút do dự đi thẳng hướng tẩm điện
—
Thời điểm Lăng Hoa tỉnh táo lại, thì đang nằm trên giường. Màn lụa tím, chăn trắng tuyết, huân hương thoang thoảng, đãi ngộ quả thực như với khách quý
Đó là nếu phớt lờ mớ dây xích khóa tiên cốt của y, cùng với gương mặt cười tủm tỉm đang cúi đầu nhìn xuống bản thân y. Thấy y tỉnh, Lăng Chiêu mỉm cười, nói: “Sư huynh, ngủ thật sâu a”
Gương mặt mỉm cười, nhưng con ngươi lại không có nửa phần vui vẻ
Lăng Hoa không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên là Lăng Chiêu giở trò trong chén rượu kia. Khép hờ mắt, bình tĩnh nói: “Ta cứ nghĩ sư đệ muốn đối phó ta, thật sự không cần dùng loại thủ đoạn hạ lưu này”
Lăng Chiêu cười lạnh: “Bản lĩnh của sư huynh lợi hại như vậy, ta sao dám lơ là? Tất nhiên phải dùng chút biện pháp ổn thỏa” Áp người lại gần, túm lấy tóc của Lăng Hoa, mạnh mẽ bắt y ngẩng đầu, “Nay kim hoa của sư huynh đang ở trong tay ta, ta đổ muốn nhìn xem, hai hoa còn lại trong cơ thể của ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Lại từ từ lỏng tay, “Chỉ cần ngươi chịu nói ra người nọ đang ở nơi nào, ta sẽ trả kim hoa lại cho ngươi, quyết không nuốt lời”
Hắn biết mấy trăm năm nay lăng Hoa gần như chưa từng rời tê long sơn nửa bước. Đơn giản là vì kim hoa trong cơ thể đã mất, ngay cả thiên đình cũng không thể về, nay thân ở tại ma cung của hắn, ngày đêm bị ma khí xâm nhập, lại bị khóa tiên cốt, tiên khí tất nhiên hao tổn càng nhanh. Thời gian kéo dài, tiên thể chắc chắn tan hết, tam hoa hủy diệt, thần hồn đều tan.
Hắn không tin, Lăng Hoa sẽ không biết điểm này?
Hiển nhiên Lăng Hoa biết, chỉ là hắn đã xem nhẹ tính tình của Lăng Hoa, chỉ nghe Lăng Hoa mở miệng nói: “Sư đệ có thể chờ đến ngày đó, tận mắt nhìn thấy ta thần hồn đều tan, chẳng phải càng thống khoái?”
Thần sắc Lăng Hoa biến đổi, sự tàn nhẫn trong mắt dâng lên, hai tay đột nhiên đè mạnh xuống hai vai Lăng Hoa, ma khí xuyên vào, chốt khóa khóa tiên cốt của lăng nhất thời lại sâu thêm vài phân
Lăng Hoa không khỏi rên rỉ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trán nhất thời lấm tấm mồ hôi lạnh
“Chậc chậc, mạng cũng bị ta siết trong tay, còn có thể mạnh miệng thế a” Lăng Chiêu nháy mắt lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt vì đau đớn của Lăng Hoa, “Ta biết sư huynh không sợ chết, nhưng mà… chẳng lẽ ngay cả tính mạng của vị hảo hữu kia, sư huynh cũng không quan tâm?”
Lăng Hoa rốt cục biến sắc: “Ngươi đã làm gì Lâm Hư?”
Lăng Chiêu cười càng sung sướng: “Ngươi cảm thấy, ta sẽ làm gì y? Sự sống chết của y, chỉ trông cậy vào một ý niệm của sư huynh thôi đấy”
Hắn thật không rõ, vì sao Lăng Hoa lại bất chấp tính mạng vì Lâm Hư kia như thế. Nếu nói là động lòng, thì cảm thấy không giống, Lâm Hư kia rõ ràng đã có dung sâm, huống chi Lăng Hoa còn tự mình đưa hắn ta đến bên cạnh dung sâm. Nhưng nếu không phải là động lòng, thì cần gì phải trả giá như thế chỉ vì một người ngoài?
“Ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi lại hết lòng hết dạ với Lâm Hư chân quân như thế?” Bất giác thì thào nghi hoặc trong lòng ra. Đôi mắt Lăng Hoa lóe lên, nhìn hướng Lăng Chiêu, thấy trên gương mặt tà mị yêu dã kia quả thực có chút nghi hoặc khó hiểu
“Một hồi tri kỷ, tình cảm chí thân, ngươi vốn sẽ không hiểu” Lăng Hoa lãnh đạm nói
“Hừ, bản tôn cần gì phải hiểu” Lăng Chiêu cười khinh thường một tiếng, ma vật vốn là vô tâm, càng vô tình. Hắn không hiều thế nào là tri kỷ, không hiểu thế nào là chí thân. Trong mắt của hắn, vạn hư cung lấy hắn là đứng đầu, phóng mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có một người đáng cho hắn chấp nhất khát khao
Túm lấy vạt áo của Lăng Hoa, nhấc bổng cả người y lên: “Ta hỏi một lần nữa, ngươi rốt cục nói hay không nói?”
Sắc mặt Lăng Hoa trắng bệch, miễn cưỡng cười: “Sư đệ, ta làm sao không hiểu tính tình của ngươi. Chỉ sợ nếu ta nói, đó chính là lúc ta và Lâm Hư đồng thời mất mạng”
Lăng Chiêu cười nhẹ: “Làm gì có, sư huynh, ta là người nhẫn tâm như thế sao? Chỉ cần sư huynh chịu nói, ta tất nhiên sẽ đưa các ngươi bình an ra ngoài. Hơn nữa, pháp lực của sư huynh cao cường, sư đệ ta cho dù có muốn mạng của sư huynh, cũng không dễ dàng như vậy đâu?”
Lăng Hoa cũng cười thản nhiên: “Phải a, nếu ngươi có bản lĩnh thì đã sớm giết ta rồi, cũng đâu tha ta sống đến ngày nay. Trong các sư huynh đệ đồng môn, ngươi hận nhất không phải là ta sao?”
Lăng Chiêu nháy mắt nổi giận, con ngươi bắn ra hận thù nồng đậm, sau một lúc lâu, mới cố gắng đè nén xuống, cười lạnh: “Tình nghĩa sư huynh dành cho ta, sư đệ mấy ngàn năm nay, ngày ngày đêm đêm, quả thật một khắc cũng không dám quên.” Chậm rãi buông lỏng tay, giọng nói lạnh như băng, “Ngày đó sư huynh khiến ta muốn sống không được, muốn chết không thể. Nay ta sao dám chậm trễ sư huynh? Sư huynh cứ chậm rãi nghĩ đi, ngay mai ta lại đến, đến lúc đó, nhất định sẽ tặng cho sư huynh một phần đại lễ”
Thấy sắc mặt Lăng Hoa tái thêm một phần, Lăng Chiêu bật cười lớn, khoanh tay đứng dậy, xoay người đi ra khỏi cửa phòng
Một ma cơ đang ngả ngớn trên đùi hắn ngẩng mặt lên, cười nói nũng nịu: “Ma tôn, có khí của tiên gia vào ma vực”
Lăng Chiêu gật đầu, mỉm cười nói: “Không sợ chết thế, trừ sư huynh của ta hiển nhiên không có kẻ thứ hai”
Tiếng nói vừa dứt, lập tức có ma tốt tiến vào bẩm báo, nói là có một tiên nhân dẫn theo một nam tử hùng hổ xông vào kết giới ma vực
Theo luồng tiên khí kia dần dần tới gần, nụ cười trên môi Lăng Chiêu cũng càng thêm sâu. Cho đến khi có hai bóng người rốt cục đạp bước vào đại điện, thì mới lười biếng ngổi thẳng dậy
Vị nam tử áo xanh cầm đầu kia toàn thân tỏa ra khí tiên gia mãnh liệt, khiến không ít ma tốt có đẳng cấp thấp trong đại điện phải lui về phía sau mấy bước. Ngay cả mấy ma cơ vốn đang ngả ngớn bên chân Lăng Chiên cũng bất giác trốn ra phía sau hắn
“Sư huynh, đã lâu không gặp a” Lăng Chiêu nghiêng người trên nhuyễn tháp, một tay chống cằm, tươi cười mờ ái, mắt nhìn chằm chằm Lăng Hoa, “Hiếm khi sư huynh chịu hạ mình đến vạn hư cung của ta, nhất định là đến trả tụ hồn châu phải không?”
Lăng Hoa hơi hơi mỉm cười, tiến lên một bước, rồi lấy ra một viên minh châu lấp lánh từ trong ngực áo, đưa qua: “Đúng là phải cảm ơn sư đệ lần trước chịu cho mượn tụ hồn châu. Nay ta cố ý chuẩn bị tạ lễ đến đây, mong sư đệ nhất định phải nhận”
Lăng Chiêu đón lấy viên minh châu, nhìn thoáng qua, sắc mặt không đổi: “Thì ra là dạ minh châu của Nam hải. Quả thật là bảo bối hiếm thấy, cảm tạ sư huynh hậu tặng – vậy, tụ hồn châu của ta đâu?”
Lăng Hoa bình tĩnh nói: “Không có”
Sắc mặt Lăng Chiêu hơi biến: “Không có… là có ý gì?”
“Chính là ý ‘không thể trả’” Lăng Hoa trả lời không chút áy náy, vẻ mặt thản nhiên, “Trong vạn hư cung của sư đệ, kì trân dị bảo hằng hà sa số, chỉ một viên tụ hồn châu nhỏ nhoi, hẳn sẽ không keo kiệt chứ? Cứ coi như tặng cho sư huynh, giờ ta dâng lên một viên Nam hải dạ minh châu, để tỏ ý xin lỗi. Sư đệ không chịu nhận sao?”
Lăng Chiêu ngẩn người, sau đó bật cười lớn: “Sư huynh đang nói đùa à? Tụ hồn châu là bảo vật trấn cung của vạn hư cung ta, nếu không phải sư huynh tự mình đến mượn, ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy ra đâu. Giờ sư huynh nói một câu không có, mà đã muốn ta cho qua?” Nụ cười chợt tắt, giọng nói cũng lạnh đi, “Viên tụ hồn châu đó, không phải đang ở trong cơ thể của người đứng sau lưng sư huynh sao?”
Lăng Hoa lùi lại một bước, chắn trước người Lâm Hư, nụ cười trên mặt vẫn không đổi: “Sư đệ, giữa ta và ngươi đâu cần tính toán chi li chuyện được mất a. Tụ hồn châu chắc chắn không thể trả lại cho ngươi, ngươi nói đi, muốn ta dùng gì để đổi? Chỉ cần ta có thể làm được thì nhất định sẽ đáp ứng”
Lăng Chiêu cười lững lờ, chỉ vào Lâm Hư: “Rất đơn giản, lấy tụ hồn châu trong người hắn ta ra trả cho ta là được”
Lăng Hoa thở dài một tiếng, lắc đầu: “Chuyện này ta không làm được. Sư đệ, đổi điều kiện khác được không?”
Lăng Chiêu quan sát mặt của y, một lúc sau, bật cười một tiếng: “Sư huynh, ngươi không cần đóa kim hoa kia nữa phải không?” Lơ đãng liếc Lâm Hư một cái, “Viên tụ hồn châu này là do ta cực khổ tu luyện mấy ngàn năm mới được, nếu ta muốn lấy lại, quả thật chẳng cần phí nhiều sức lực. Đừng nói chẳng qua chỉ bị ngươi đặt vào trong cơ thể của người này, cho dù ở chân trời xa xôi, cũng có thể trở về trong tay ta”
Sắc mặt Lăng Hoa rốt cục thay đổi, Lăng Chiêu thấy thú vị, cười càng thêm vui vẻ: “Có muốn thử xem không, sư huynh? Là ngươi tự ra tay, hay là hiện tại ta lập tức lấy viên tụ hồn châu ra cho ngươi xem?”
Lăng Hoa im lặng một lát, rồi ngước mắt, bình tĩnh nói: “Sư đệ, nếu ta có thể toàn thân vào vạn hư cung của ngươi, thì tự nhiên cũng có thể toàn thân trở ra. Hôm nay ta đến, chính là muốn ngươi thề, tuyệt đối không lấy lại tụ hồn châu”
Lăng Chiêu khoanh tay cười lớn: “Muốn ta thề tuyệt đối không lấy lại tụ hồn châu? Sư huynh, ngươi coi ta là quả hồng mềm, muốn nắn thì nắn sao?”
“Người mà ngươi tìm mấy ngàn năm, đã tìm được chưa, sư đệ?”
Sắc mặt Lăng Chiêu đột nhiên biến đổi, hai mắt dán chặt Lăng Hoa
“Trong thiên hạ chỉ có ta biết người nọ đang ở đâu. Bí mật này ta đã giữ mấy ngàn năm, chẳng phải sư đệ luôn muốn moi ra từ miệng của ta sao?” Lăng Hoa khép hờ mắt, giọng nói vẫn bình thản như trước: “Điều kiện trao đổi này, thế nào?”
Sắc mặt Lăng Chiêu khó đoán, theo dõi Lăng Hoa như muốn nhìn thấu suy nghĩ của y. Cuối cùng, rốt cục cũng mở miệng: “Được, ta đồng ý với ngươi. Tụ hồn châu tặng cho ngươi, ngươi nói cho ta biết, người nọ đang ở đâu?”
Lăng Hoa cười cười: “Sư đệ, ngươi coi ta là đồ ngốc sao? Nếu hiện tại nói cho ngươi, quay đầu đi ngươi liền lấy viên tụ hồn châu kia ra, chẳng phải ta chịu thiệt?”
Lăng Chiêu gần như sắp phát điên, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng kiềm chế được tính tình, mở miệng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Việc này…” Lăng Hoa hơi đăm chiêu, quay đầu nhìn Lâm Hư, rồi xoay sang nói với Lăng Chiêu, “Vị hảo hữu này của ta muốn đến gặp cố nhân, sư đệ ngươi xem có thể không?”
Lăng Chiêu cười lạnh một tiếng, cố ý nói: “Vị cố nhân ấy là?”
Lăng Hoa cũng cười nói: “Ích thủy long quân”
Lăng Chiêu lười biếng chỉ về một hướng, nói: “Không phải hắn ta đang ngồi ở bên kia sao?”
Lăng Hoa sửng sốt, lại thấy Dung sâm quả nhiên đang ở bên kia. Nhưng vẻ mặt hờ hững, không nhìn về phía bên này dù chỉ một cái, như thể không quen biết Lâm Hư
“Hắn ta… không phải là cái gì cũng quên rồi chứ?” Lăng Hoa không khỏi giật mình lẩm bẩm. Y nghĩ rằng Dung sâm gặp được Lâm Hư, hoặc là sẽ kích động, hoặc là sẽ giận dữ, cho dù túm áo Lâm Hư, chửi ẩm lên, y cũng không ngạc nhiên. Nhưng sao lại lãnh đạm như thế?
Không phải hắn ta vì Lâm Hư mới nhập ma sao?
Huyễn ma đang đứng bên cạnh khẽ cười nhạo một tiếng, lại lười biếng mở miệng: “Sư huynh, ngươi cũng đã tu hành mấy ngàn năm đạo hạnh, sao còn ngây thơ như thế? Nếu đã nhập ma, chấp niệm không còn, hưởng thụ đến cực lạc vĩnh viễn, tất nhiên sẽ không còn chấp nhất với bất kì ai bất kì việc gì”
Lăng Hoa quay đầu nói: “Vậy mấy ngàn năm qua ngươi chấp nhất mãi một người, từng có ngày nào muốn từ bỏ việc tìm kiếm?”
Lăng Chiêu cười ngọt ngào, dịu dàng nói: “Đó làm sao giống nhau được? Người nọ chưa từng lừa ta, năm đó khi ta bị trục xuất sư môn, người bị trọng thương, ngay cả hai mắt cũng bị mù, chỉ có y chịu ở bên cạnh ta. Nếu ta tìm được y, không biết sẽ đối tốt với y bao nhiêu đâu”
Sắc mặt Lăng Hoa hơi biến, chuyển đầu đi: “Y nhất định không ngờ được ngươi sau lại bước vào ma đạo”
Sắc mặt Lăng Chiêu nháy mắt lạnh đi, nhưng lập tức lại cười lên: “Ta biết hiện tại ngươi còn chưa chịu nói cho ta biết y ở đâu. Không sao, nếu sư huynh đã đến đây, sao không ở lại một thời gian? Chuyện của người nọ sau này nói tiếp cũng không sao” Giơ tay túm lấy Lăng Hoa. “Theo ta đi hậu điện đi, nơi này để lại cho vị hảo hữu của ngươi và long quân ôn chuyện”
Lăng Hoa tránh không được, chỉ kịp quay đầu lo lắng liếc nhìn Lâm Hư, sau đó bị hung hăng kéo đi. Tâm trạng của Lăng Chiêu hình như có chút vui vẻ, ngay cả tụ hồn châu không lấy về được cũng không quan tâm, cứ kéo thẳng Lăng Hoa vào hậu điện, sau đó lập tức dặn dò tổ chức tiệc rượu, nghiễm nhiên là muốn uống với Lăng Hoa
Lăng Hoa mặc dù không biết hắn đang toan tính gì, nhưng cũng biết tiệc rượu này, sợ là không phải tiệc tốt. Nhưng nay Lâm Hư còn đang ở trên đại điện, tụ hồn châu kì thật còn nằm trong tay Lăng Chiêu, đành phải ngồi xuống. Lăng Chiêu ngồi đối diện, cầm bầu rượu tự rót cho y một chén, cười nói: “Sư huynh, mời nếm thử rượu trong vạn hư cung của ta, mùi vì thế nào?”
Lăng Hoa hơi chần chờ một chút, giơ tay đón lấy chén rượu uống đi xuống. Rượu này không biết được ủ từ thứ gì, hương rượu rất nồng, chính là hơi lạnh. Uống xong thì cảm giác miệng đầy hương rượu, tựa như ngay cả trong xương tủy cũng được ngâm trong loại hương lạnh kì dị này
Lăng Chiêu thấy y uống cạn chén rượu kia, cười tủm tỉm nói: “Thế nào?”
Lăng Hoa buông chén rượu, cười cười: “Rượu ngon”
Lăng Chiêu không nói gì, chỉ nhìn y cười cười, không hề chớp mắt. Lăng Hoa hơi thấy kì quái, đang muốn mở miệng, đột nhiên thấy trời đất đảo lộn, cả người gần như đổ sụp xuống. Vội vàng cố gắng chống người dậy, ngẩng đầu nhìn hướng Lăng Chiêu, thần sắc đại biến: “Ngươi, ngươi cho ta uống … cái gì…”
Hai chữ cuối cùng, đã mơ hồ không rõ. Thân thể của Lăng Hoa đổ sang một bên, bị Lăng Chiêu thuận tay đỡ được, nụ cười lạnh lùng hiện lên trên môi hắn: “Sư huynh, ngươi thật là sơ suất, đã vào ma giới, còn dám ăn lung tung đồ trong vạn hư cung của ta?”
Đứng dậy, bế Lăng Hoa trên tay, không chút do dự đi thẳng hướng tẩm điện
—
Thời điểm Lăng Hoa tỉnh táo lại, thì đang nằm trên giường. Màn lụa tím, chăn trắng tuyết, huân hương thoang thoảng, đãi ngộ quả thực như với khách quý
Đó là nếu phớt lờ mớ dây xích khóa tiên cốt của y, cùng với gương mặt cười tủm tỉm đang cúi đầu nhìn xuống bản thân y. Thấy y tỉnh, Lăng Chiêu mỉm cười, nói: “Sư huynh, ngủ thật sâu a”
Gương mặt mỉm cười, nhưng con ngươi lại không có nửa phần vui vẻ
Lăng Hoa không cần nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, tất nhiên là Lăng Chiêu giở trò trong chén rượu kia. Khép hờ mắt, bình tĩnh nói: “Ta cứ nghĩ sư đệ muốn đối phó ta, thật sự không cần dùng loại thủ đoạn hạ lưu này”
Lăng Chiêu cười lạnh: “Bản lĩnh của sư huynh lợi hại như vậy, ta sao dám lơ là? Tất nhiên phải dùng chút biện pháp ổn thỏa” Áp người lại gần, túm lấy tóc của Lăng Hoa, mạnh mẽ bắt y ngẩng đầu, “Nay kim hoa của sư huynh đang ở trong tay ta, ta đổ muốn nhìn xem, hai hoa còn lại trong cơ thể của ngươi còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Lại từ từ lỏng tay, “Chỉ cần ngươi chịu nói ra người nọ đang ở nơi nào, ta sẽ trả kim hoa lại cho ngươi, quyết không nuốt lời”
Hắn biết mấy trăm năm nay lăng Hoa gần như chưa từng rời tê long sơn nửa bước. Đơn giản là vì kim hoa trong cơ thể đã mất, ngay cả thiên đình cũng không thể về, nay thân ở tại ma cung của hắn, ngày đêm bị ma khí xâm nhập, lại bị khóa tiên cốt, tiên khí tất nhiên hao tổn càng nhanh. Thời gian kéo dài, tiên thể chắc chắn tan hết, tam hoa hủy diệt, thần hồn đều tan.
Hắn không tin, Lăng Hoa sẽ không biết điểm này?
Hiển nhiên Lăng Hoa biết, chỉ là hắn đã xem nhẹ tính tình của Lăng Hoa, chỉ nghe Lăng Hoa mở miệng nói: “Sư đệ có thể chờ đến ngày đó, tận mắt nhìn thấy ta thần hồn đều tan, chẳng phải càng thống khoái?”
Thần sắc Lăng Hoa biến đổi, sự tàn nhẫn trong mắt dâng lên, hai tay đột nhiên đè mạnh xuống hai vai Lăng Hoa, ma khí xuyên vào, chốt khóa khóa tiên cốt của lăng nhất thời lại sâu thêm vài phân
Lăng Hoa không khỏi rên rỉ một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trán nhất thời lấm tấm mồ hôi lạnh
“Chậc chậc, mạng cũng bị ta siết trong tay, còn có thể mạnh miệng thế a” Lăng Chiêu nháy mắt lại khôi phục khuôn mặt tươi cười, cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt vì đau đớn của Lăng Hoa, “Ta biết sư huynh không sợ chết, nhưng mà… chẳng lẽ ngay cả tính mạng của vị hảo hữu kia, sư huynh cũng không quan tâm?”
Lăng Hoa rốt cục biến sắc: “Ngươi đã làm gì Lâm Hư?”
Lăng Chiêu cười càng sung sướng: “Ngươi cảm thấy, ta sẽ làm gì y? Sự sống chết của y, chỉ trông cậy vào một ý niệm của sư huynh thôi đấy”
Hắn thật không rõ, vì sao Lăng Hoa lại bất chấp tính mạng vì Lâm Hư kia như thế. Nếu nói là động lòng, thì cảm thấy không giống, Lâm Hư kia rõ ràng đã có dung sâm, huống chi Lăng Hoa còn tự mình đưa hắn ta đến bên cạnh dung sâm. Nhưng nếu không phải là động lòng, thì cần gì phải trả giá như thế chỉ vì một người ngoài?
“Ta thật sự không hiểu, tại sao ngươi lại hết lòng hết dạ với Lâm Hư chân quân như thế?” Bất giác thì thào nghi hoặc trong lòng ra. Đôi mắt Lăng Hoa lóe lên, nhìn hướng Lăng Chiêu, thấy trên gương mặt tà mị yêu dã kia quả thực có chút nghi hoặc khó hiểu
“Một hồi tri kỷ, tình cảm chí thân, ngươi vốn sẽ không hiểu” Lăng Hoa lãnh đạm nói
“Hừ, bản tôn cần gì phải hiểu” Lăng Chiêu cười khinh thường một tiếng, ma vật vốn là vô tâm, càng vô tình. Hắn không hiều thế nào là tri kỷ, không hiểu thế nào là chí thân. Trong mắt của hắn, vạn hư cung lấy hắn là đứng đầu, phóng mắt khắp thiên hạ, cũng chỉ có một người đáng cho hắn chấp nhất khát khao
Túm lấy vạt áo của Lăng Hoa, nhấc bổng cả người y lên: “Ta hỏi một lần nữa, ngươi rốt cục nói hay không nói?”
Sắc mặt Lăng Hoa trắng bệch, miễn cưỡng cười: “Sư đệ, ta làm sao không hiểu tính tình của ngươi. Chỉ sợ nếu ta nói, đó chính là lúc ta và Lâm Hư đồng thời mất mạng”
Lăng Chiêu cười nhẹ: “Làm gì có, sư huynh, ta là người nhẫn tâm như thế sao? Chỉ cần sư huynh chịu nói, ta tất nhiên sẽ đưa các ngươi bình an ra ngoài. Hơn nữa, pháp lực của sư huynh cao cường, sư đệ ta cho dù có muốn mạng của sư huynh, cũng không dễ dàng như vậy đâu?”
Lăng Hoa cũng cười thản nhiên: “Phải a, nếu ngươi có bản lĩnh thì đã sớm giết ta rồi, cũng đâu tha ta sống đến ngày nay. Trong các sư huynh đệ đồng môn, ngươi hận nhất không phải là ta sao?”
Lăng Chiêu nháy mắt nổi giận, con ngươi bắn ra hận thù nồng đậm, sau một lúc lâu, mới cố gắng đè nén xuống, cười lạnh: “Tình nghĩa sư huynh dành cho ta, sư đệ mấy ngàn năm nay, ngày ngày đêm đêm, quả thật một khắc cũng không dám quên.” Chậm rãi buông lỏng tay, giọng nói lạnh như băng, “Ngày đó sư huynh khiến ta muốn sống không được, muốn chết không thể. Nay ta sao dám chậm trễ sư huynh? Sư huynh cứ chậm rãi nghĩ đi, ngay mai ta lại đến, đến lúc đó, nhất định sẽ tặng cho sư huynh một phần đại lễ”
Thấy sắc mặt Lăng Hoa tái thêm một phần, Lăng Chiêu bật cười lớn, khoanh tay đứng dậy, xoay người đi ra khỏi cửa phòng