Chương 12
Tống Thanh Yến hôm nay tan làm rất sớm, ở trường cũng không có lớp học hay việc vì đặc biệt cần phải đến. Thời gian trôi qua, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay. Đã đến giờ Ninh Uyển tan học rồi.
"Hôm nay không tăng ca sao?"
Chàng trai cúi đầu cởi tạp dề đang mặc trên người: "Hôm nay không tăng ca nữa, đi đón em gái ạ."
Ông chủ mỉm cười, dựa vào quầy: "Cậu còn có em gái sao?"
Tạp dề được Tống Thanh Yến gấp lại gọn gàng đặt sang một bên, anh trả lời rất tự nhiên: "Có ạ, em gái cháu hẳn là người em gái tốt nhất trên đời."
Ông chủ xua tay: "Được được được, mau đi đi."
Tống Thanh Yến không khách khí nữa, cùng ông chủ nói mấy câu rồi liền rời đi. Sau khi chuông cửa vang lên hai lần, ông chủ có chút buồn cười đi xem sổ sách.
Tống Thanh Yến là người ôn hòa, cũng là người điềm tĩnh và khiêm tốn.
Rất hiếm khi có thể cố tình khoe khoang như hôm nay, dù sao thì ông cũng chưa từng thấy qua.
Đóng sổ lại, ông chủ lắc đầu, vẫn chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.
Cửa hàng bán thời gian cách trương học Ninh Uyển có hơi xa, Tống Thanh Yến nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay nếu đi xe buýt hẳn sẽ muộn. Anh không chút do dự, giơ tay vẫy chiếc taxi.
Đến trường học thì vừa đúng lúc.
Tống Thanh Yến đứng đợi bên đường hai phút chuông tan học đã vang lên.
Anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Ninh Uyển, nói bản thân đang đợi cô ngoài công trường.
Cô bé rất nhanh đã trả lời, nói cô đã nhìn thấy anh rồi, anh đang đứng đợi ở dưới gốc cây thứ hai bên trái phía bên kia đường. Sau đó còn hỏi cô nói có đúng không.
Tống Thanh Yến cười, bảo cô chú ý nhìn đường.
Một giây sau, Ninh Uyển đã xuất hiện trước mặt anh.
"Gửi tin nhắn cho ai vậy ạ?"
Chàng trai cất điện thoại, đưa tay cầm lấy cặp sách của Ninh Uyển: "Cho em, bảo em chú ý nhìn đường."
Ninh Uyển ngây ra, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Tống Thanh Yến buồn cười, chàng trai đưa tay kéo cô lại: "Được rồi, về nhà trước đã. Có đói không?"
"Có một chút ạ," Ninh Uyển dừng lại: "Hôm nay ăn gì ạ?"
Tống Thanh Yến còn chưa kịp trả lời, bên tai đã vang lên tiếng cười rất chói tai.
Hai nữ sinh đi ngang qua bọn họ, thậm chí có một người còn đụng phải Ninh Uyển. Cô bé không kịp phản ứng, có chút mất trọng tâm, may mà Tống Thanh Yến đã đưa tay ra đỡ cô.
Một người trong đó nhìn rất quen mắt, nhưng hai người rất nhanh đã chạy đi.
Thậm chí một câu xin lỗi cũng không có.
Tống Thanh Yến đỡ Ninh Uyển đứng vững lại, lo lắng nhìn cô: "Có bị thương không?"
Ninh Uyển lắc đầu: "Không có, em chỉ bị đụng trúng một cái. Cũng không đau lắm."
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc bình tĩnh lại Ninh Uyển mới nhận ra hai người đó là Trương Tĩnh và Đồng Niệm An. Bấy giờ đã không thấy bóng dáng hai người đó nữa, Ninh Uyển vẫn ngơ ngác nhìn theo hướng họ rời đi.
Thực ra cho đến bây giờ cô vẫn có chút không hiểu được, vì sao Trương Tĩnh lại đột nhiên trở nên như vậy.
Cho đến bây giờ, cô vẫn lo lắng liệu Trương Tĩnh có phải đang bị họ bắt nạt hay không. Một người tính khí tốt như vậy, bị mắng cũng không dám lớn tiếng đáp lại, bị bắt nạt mà không có ai giúp đỡ thì phải làm sao.
"Uyển Uyển?"
Vẻ mặt cô bé trông có vẻ không được tốt lắm.
Tống Thanh Yến gọi tên hai ba lần cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, gượng cười nói bản thân không sao.
Anh mím môi, không tiếp tục truy hỏi.
Chỉ dẫn Ninh Uyển sang một con đường khác.
"Muốn ăn bánh kem vị gì?"
Là một cửa hàng bán đồ tráng miệng.
Ngoài cửa có một tấm bảng đen, trên đó viết các loại bánh hôm nay vẫn còn.
Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng.
Tên là Thường Lạc.
Cô sửng sốt: "Hôm nay là sinh nhật anh sao?"
Tống Thanh Yến dẫn cô vào cửa hàng chọn bánh: "Không chỉ có sinh nhật mới được ăn bánh kem," anh nghiêng đầu nhìn Ninh Uyển với ánh mắt dịu dàng, "Khi không vui cũng có thể."
"Được thôi, vậy em muốn ăn tiramisu."
Tống Thanh Yến chỉ cho một chỗ: "Đến đó đợi anh, anh đi mua."
Bài trí bên trong cửa hàng rất đẹp, lúc Tống Thanh Yến thanh toán tiền Ninh Uyển nhìn xung quanh.
Có một tờ giấy nhỏ được dán trên bàn.
Là nét chữ viết tay.
[Chúc bạn ngày ngày vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc]
Tay Ninh Uyển dừng lại ở cuối câu này, cô muộn màng nhận ra ý nghĩa của tên cửa hàng.
Khi Tống Thanh Yến đặt bánh tiramisu trước mặt cô, Ninh Uyển theo bản năng hỏi: "Sinh nhật của anh là khi nào?"
"Anh không đón sinh nhật."
Anh mỉm cười, kéo ghế ngồi ở vị trí bên cạnh Ninh Uyển: "Luôn cảm thấy không cần thiết vậy nên không đón sinh nhật."
Ninh Uyển: "Nay năm cũng không sao?"
Cô bé nói câu này có chút thận trọng, như sợ lời nói của mình sẽ làm tổn thương anh. Tống Thanh Yến có thể nhận rõ ràng trong lòng có gì đó đã trở nên mềm mại hơn.
Anh đáp lại.
Ninh Uyển nhìn chiếc bánh ngọt trên đĩa, đột nhiên đứng dậy: "Đợi em một chút."
Khi cô bé quay lại trên tay mang theo một chiếc mũ sinh nhật, một cây nến và một chiếc bật lửa. Đầu tiên cô đội mũ sinh nhật cho Tống Thanh Yến, sau đó cắm cây nến vào chiếc bánh.
Cô nói: "Vậy cứ coi như hôm nay là sinh nhật năm nay đi."
Tống Thanh Yến nhìn cô.
Ninh Uyển cúi đầu dùng bật lửa châm nến.
Gần như cùng lúc đó, ánh đèn trong cửa hàng mờ đi.
"Anh Thanh Yến, sinh nhật vui vẻ."
Cảm xúc này thật khó mà diễn tả được, bất luận dù bao lâu sau, đó cũng là cảm xúc mà Tống Thanh Yến không thể diễn tả được.
Anh lửa chiếu sáng khuôn mặt cô.
Anh bỗng nhiên có chút ghen tị với Ninh Cận, ghen tị cậu ấy có người nhà, lại có một người em gái tốt như vậy.
"Ước nguyện đi anh Thanh Yến."
Tống Thanh Yến định thần lại, anh nắm tay lại, nhắm mắt.
Trong đầu lóe lên rất nhiều điều ước, hy vọng Ninh Cận học hành thành công, hy vọng cô Trần sớm hồi phục sức khỏe, hy vọng Ninh Uyển bình an khỏe mạnh, rất nhiều điều ước, tất cả những nguyện vọng cuối cùng đều biến thành một.
Bình an thuận lợi.
Sau đó anh mở mắt, thổi tắt ngọn nến.
Khi rời khỏi ngõ Ngô Đồng, Tống Thanh Yến vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Nhiều năm qua, thật ra cũng không phải không muốn đón sinh nhật.
Khi còn nhỏ, điều mà trẻ con mong chờ nhất là Tết và sinh nhật.
Nhưng anh lại không biết ngày sinh nhật của mình.
Khi hỏi cô Trần và viện trưởng, họ chỉ kể về ngày đó anh về, Sau đó cô Trần nói nếu không thì lấy ngày đó làm sinh nhật của Tống Thanh Yến.
Nhưng anh đã từ chối.
Đó không phải là ngày sinh nhật thật sự của anh.
Dần dần anh bắt đầu cảm thấy sinh nhật không còn quan trọng nữa.
Con người cũng không phải mỗi năm đều trưởng thành lên nhờ sinh nhật, đón hay không, năm đó vẫn sẽ lớn lên một tuổi. Tất cả mọi người từ khi còn là đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, đều không phải chỉ qua một khoảnh khắc.
Mà khoảnh khắc anh trở thành người lớn thật sự, thật ra sớm đã đến rồi.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật đầu tiên của anh.
Khi Tống Thanh Yến nghĩ lại, chỉ cảm thấy chiếc bánh tiramisu đó có chút ngọt.
Nhưng rất ngon, là chiếc bánh ngon nhất từ trước đến nay.
"Hôm nay không tăng ca sao?"
Chàng trai cúi đầu cởi tạp dề đang mặc trên người: "Hôm nay không tăng ca nữa, đi đón em gái ạ."
Ông chủ mỉm cười, dựa vào quầy: "Cậu còn có em gái sao?"
Tạp dề được Tống Thanh Yến gấp lại gọn gàng đặt sang một bên, anh trả lời rất tự nhiên: "Có ạ, em gái cháu hẳn là người em gái tốt nhất trên đời."
Ông chủ xua tay: "Được được được, mau đi đi."
Tống Thanh Yến không khách khí nữa, cùng ông chủ nói mấy câu rồi liền rời đi. Sau khi chuông cửa vang lên hai lần, ông chủ có chút buồn cười đi xem sổ sách.
Tống Thanh Yến là người ôn hòa, cũng là người điềm tĩnh và khiêm tốn.
Rất hiếm khi có thể cố tình khoe khoang như hôm nay, dù sao thì ông cũng chưa từng thấy qua.
Đóng sổ lại, ông chủ lắc đầu, vẫn chỉ cảm thấy rất kỳ lạ.
Cửa hàng bán thời gian cách trương học Ninh Uyển có hơi xa, Tống Thanh Yến nhìn đồng hồ, cảm thấy hôm nay nếu đi xe buýt hẳn sẽ muộn. Anh không chút do dự, giơ tay vẫy chiếc taxi.
Đến trường học thì vừa đúng lúc.
Tống Thanh Yến đứng đợi bên đường hai phút chuông tan học đã vang lên.
Anh cúi đầu gửi tin nhắn cho Ninh Uyển, nói bản thân đang đợi cô ngoài công trường.
Cô bé rất nhanh đã trả lời, nói cô đã nhìn thấy anh rồi, anh đang đứng đợi ở dưới gốc cây thứ hai bên trái phía bên kia đường. Sau đó còn hỏi cô nói có đúng không.
Tống Thanh Yến cười, bảo cô chú ý nhìn đường.
Một giây sau, Ninh Uyển đã xuất hiện trước mặt anh.
"Gửi tin nhắn cho ai vậy ạ?"
Chàng trai cất điện thoại, đưa tay cầm lấy cặp sách của Ninh Uyển: "Cho em, bảo em chú ý nhìn đường."
Ninh Uyển ngây ra, sau đó cúi đầu lấy điện thoại ra xem tin nhắn. Tống Thanh Yến buồn cười, chàng trai đưa tay kéo cô lại: "Được rồi, về nhà trước đã. Có đói không?"
"Có một chút ạ," Ninh Uyển dừng lại: "Hôm nay ăn gì ạ?"
Tống Thanh Yến còn chưa kịp trả lời, bên tai đã vang lên tiếng cười rất chói tai.
Hai nữ sinh đi ngang qua bọn họ, thậm chí có một người còn đụng phải Ninh Uyển. Cô bé không kịp phản ứng, có chút mất trọng tâm, may mà Tống Thanh Yến đã đưa tay ra đỡ cô.
Một người trong đó nhìn rất quen mắt, nhưng hai người rất nhanh đã chạy đi.
Thậm chí một câu xin lỗi cũng không có.
Tống Thanh Yến đỡ Ninh Uyển đứng vững lại, lo lắng nhìn cô: "Có bị thương không?"
Ninh Uyển lắc đầu: "Không có, em chỉ bị đụng trúng một cái. Cũng không đau lắm."
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc bình tĩnh lại Ninh Uyển mới nhận ra hai người đó là Trương Tĩnh và Đồng Niệm An. Bấy giờ đã không thấy bóng dáng hai người đó nữa, Ninh Uyển vẫn ngơ ngác nhìn theo hướng họ rời đi.
Thực ra cho đến bây giờ cô vẫn có chút không hiểu được, vì sao Trương Tĩnh lại đột nhiên trở nên như vậy.
Cho đến bây giờ, cô vẫn lo lắng liệu Trương Tĩnh có phải đang bị họ bắt nạt hay không. Một người tính khí tốt như vậy, bị mắng cũng không dám lớn tiếng đáp lại, bị bắt nạt mà không có ai giúp đỡ thì phải làm sao.
"Uyển Uyển?"
Vẻ mặt cô bé trông có vẻ không được tốt lắm.
Tống Thanh Yến gọi tên hai ba lần cô mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, gượng cười nói bản thân không sao.
Anh mím môi, không tiếp tục truy hỏi.
Chỉ dẫn Ninh Uyển sang một con đường khác.
"Muốn ăn bánh kem vị gì?"
Là một cửa hàng bán đồ tráng miệng.
Ngoài cửa có một tấm bảng đen, trên đó viết các loại bánh hôm nay vẫn còn.
Ninh Uyển ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa hàng.
Tên là Thường Lạc.
Cô sửng sốt: "Hôm nay là sinh nhật anh sao?"
Tống Thanh Yến dẫn cô vào cửa hàng chọn bánh: "Không chỉ có sinh nhật mới được ăn bánh kem," anh nghiêng đầu nhìn Ninh Uyển với ánh mắt dịu dàng, "Khi không vui cũng có thể."
"Được thôi, vậy em muốn ăn tiramisu."
Tống Thanh Yến chỉ cho một chỗ: "Đến đó đợi anh, anh đi mua."
Bài trí bên trong cửa hàng rất đẹp, lúc Tống Thanh Yến thanh toán tiền Ninh Uyển nhìn xung quanh.
Có một tờ giấy nhỏ được dán trên bàn.
Là nét chữ viết tay.
[Chúc bạn ngày ngày vui vẻ, luôn luôn hạnh phúc]
Tay Ninh Uyển dừng lại ở cuối câu này, cô muộn màng nhận ra ý nghĩa của tên cửa hàng.
Khi Tống Thanh Yến đặt bánh tiramisu trước mặt cô, Ninh Uyển theo bản năng hỏi: "Sinh nhật của anh là khi nào?"
"Anh không đón sinh nhật."
Anh mỉm cười, kéo ghế ngồi ở vị trí bên cạnh Ninh Uyển: "Luôn cảm thấy không cần thiết vậy nên không đón sinh nhật."
Ninh Uyển: "Nay năm cũng không sao?"
Cô bé nói câu này có chút thận trọng, như sợ lời nói của mình sẽ làm tổn thương anh. Tống Thanh Yến có thể nhận rõ ràng trong lòng có gì đó đã trở nên mềm mại hơn.
Anh đáp lại.
Ninh Uyển nhìn chiếc bánh ngọt trên đĩa, đột nhiên đứng dậy: "Đợi em một chút."
Khi cô bé quay lại trên tay mang theo một chiếc mũ sinh nhật, một cây nến và một chiếc bật lửa. Đầu tiên cô đội mũ sinh nhật cho Tống Thanh Yến, sau đó cắm cây nến vào chiếc bánh.
Cô nói: "Vậy cứ coi như hôm nay là sinh nhật năm nay đi."
Tống Thanh Yến nhìn cô.
Ninh Uyển cúi đầu dùng bật lửa châm nến.
Gần như cùng lúc đó, ánh đèn trong cửa hàng mờ đi.
"Anh Thanh Yến, sinh nhật vui vẻ."
Cảm xúc này thật khó mà diễn tả được, bất luận dù bao lâu sau, đó cũng là cảm xúc mà Tống Thanh Yến không thể diễn tả được.
Anh lửa chiếu sáng khuôn mặt cô.
Anh bỗng nhiên có chút ghen tị với Ninh Cận, ghen tị cậu ấy có người nhà, lại có một người em gái tốt như vậy.
"Ước nguyện đi anh Thanh Yến."
Tống Thanh Yến định thần lại, anh nắm tay lại, nhắm mắt.
Trong đầu lóe lên rất nhiều điều ước, hy vọng Ninh Cận học hành thành công, hy vọng cô Trần sớm hồi phục sức khỏe, hy vọng Ninh Uyển bình an khỏe mạnh, rất nhiều điều ước, tất cả những nguyện vọng cuối cùng đều biến thành một.
Bình an thuận lợi.
Sau đó anh mở mắt, thổi tắt ngọn nến.
Khi rời khỏi ngõ Ngô Đồng, Tống Thanh Yến vẫn cảm thấy có chút không chân thực.
Nhiều năm qua, thật ra cũng không phải không muốn đón sinh nhật.
Khi còn nhỏ, điều mà trẻ con mong chờ nhất là Tết và sinh nhật.
Nhưng anh lại không biết ngày sinh nhật của mình.
Khi hỏi cô Trần và viện trưởng, họ chỉ kể về ngày đó anh về, Sau đó cô Trần nói nếu không thì lấy ngày đó làm sinh nhật của Tống Thanh Yến.
Nhưng anh đã từ chối.
Đó không phải là ngày sinh nhật thật sự của anh.
Dần dần anh bắt đầu cảm thấy sinh nhật không còn quan trọng nữa.
Con người cũng không phải mỗi năm đều trưởng thành lên nhờ sinh nhật, đón hay không, năm đó vẫn sẽ lớn lên một tuổi. Tất cả mọi người từ khi còn là đứa trẻ cho đến khi trưởng thành, đều không phải chỉ qua một khoảnh khắc.
Mà khoảnh khắc anh trở thành người lớn thật sự, thật ra sớm đã đến rồi.
Hôm nay cũng là ngày sinh nhật đầu tiên của anh.
Khi Tống Thanh Yến nghĩ lại, chỉ cảm thấy chiếc bánh tiramisu đó có chút ngọt.
Nhưng rất ngon, là chiếc bánh ngon nhất từ trước đến nay.