Chương 4
"Thông báo đã đưa xuống, nửa cuối năm nay sẽ có một cơ hội đi nước ngoài trao đổi, thời gian cũng không dài, hai năm. Hai em đều là học sinh xuất sắc nhất trong lớp chúng ta. Hai em cân nhắc xem có muốn đi hay không, một tuần sau cho tôi câu trả lời."
Trong văn phòng lúc này cực kỳ yên tĩnh.
Tống Thanh Yến nhìn tài liệu, trầm mặc một lát: "Thầy, chi phí quá cao, em không đi được."
Anh vừa mở lời, Ninh Cận liền theo sau: "Em cũng không đi được."
Giáo sư Lương cau mày: "Sao cả em cũng không thể đi?"
Vẻ mặt Ninh Cận trở nên nghiêm túc, cả người cũng liền trở nên nghiêm túc: "Không phải em đã nói với thầy rồi sao? Em và Tống Thanh Yến quan hệ rất tốt. Cậu ấy không đi em cũng không đi, không thể chia xa ạ."
"Đi đi đi, mau ra ngoài."
"Vâng ạ."
Giáo sư vừa nói lời này, Ninh Cận lập tức kéo Tống Thanh Yến ra ngoài, không chút chậm trễ, giơ tay chào giáo sư Lương.
Họ không có tiết học buổi chiều, nhưng có một số thông tin cần kiểm tra.
Hai người cũng chỉ có thể cùng nhau đến thư viện.
"Sao cậu không đi? Lần này không phải là một cơ hội tốt hay sao?"
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, Ninh Cận quay đầu nhìn một lúc, thu lại dáng vẻ lơ đãng: "Tôi còn có em gái, em ấy mới năm nhất trung học. Vốn dĩ ba mẹ tôi ở nước ngoài chẳng mấy khi quay về, tôi không thể cũng đi, bỏ em ấy ở lại đây một mình được."
Có tiếng ve kêu râm ran bên tai họ.
Chàng trai dừng bước nhìn sân bóng: "Tình yêu của ba mẹ không rõ ràng, nhưng phải cho em ấy biết, còn có người yêu thương em ấy."
Tống Thanh Yến giơ tay, vỗ nhẹ sau gáy anh: "Anh trai tốt."
Ninh Cận cười: "Không thì sao? Em gái là một tay tôi nuôi lớn. Thế nào? Cậu có phải là ghen tị rồi không? Muốn nhận tôi là anh trai?"
"Đó không phải là ý này."
"Hôm nay đến nhà tôi ăn tối đi?"
"Ăn gì?"
"Không biết, không phải cậu biết nấu sao? Cậu nấu đi."
Khi Ninh Uyển tan học, âm thanh thông báo điện thoại không ngừng vang lên. Cô bé chào tạm biệt Trương Tĩnh rồi mới mở ra xem.
Ninh Thúc Giục: Tan học chưa? Em gái thân yêu của anh.
Ninh Thúc Giục: Ninh tiểu thư, bây giờ em tan học rồi đúng không?
Ninh Thúc Giục: Muốn ăn gì? Hôm nay Tống Thanh Yến làm cơm.
Ninh Thúc Giục: Em tan học 5 phút rồi còn chưa xem điện thoại à?
Ninh Thúc Giục: Đúng thật là đã nghiện lại còn ngại, em mất phần rồi.
Ninh Thúc Giục: Tội nhân không có quyền chọn món, mau về nhà đi.
Ninh Thúc Giục: 8 phút rồi đại tỷ! Em còn không xem điện thoại!
Ninh Thúc Giục: Anh chặn em rồi.
Trong rất nhiều tin nhắn, điều đầu tiên Ninh Uyển nhìn thấy chính là Tống Thanh Yến đang nấu cơm. Cô không quan tâm đến mấy tiên nhắn điên cuồng của Ninh Cận nữa, trực tiếp hỏi có phải hôm nay Tống Thanh Yến ở nhà họ không.
Ninh Thúc Giục:?
Ninh Thúc Giục: Em hay nhỉ? Em nên quan tâm anh trai của em trước chứ?
Ninh Uyển còn chưa gõ xong, Ninh Cận đã gửi tin nhắn đến.
Ninh Thúc Giục: Cậu ấy ở đây.
Ninh Thúc Giục: Anh nhờ cậu ấy làm sườn xào chua ngọt.
Ninh Uyển trả lời anh: Anh có nhiều tiền điện thoại lắm sao?
Điện thoại không còn thông báo tin nhắn nữa, thế giới của Ninh Uyển cuối cùng cũng yên tĩnh.
Khi vào cửa nhà, việc đầu tiên Ninh Uyển làm là gọi anh.
Một lúc không có ai trả lời.
Cô thay giày, lúc này mới phát hiện Ninh Cận đang đặt bộ đồ ăn lên bàn: "Em còn tưởng là anh không có ở nhà đấy."
Ninh Cận nhìn bộ dạng của cô, bình thản thờ ơ nói: "Ồ, anh không còn tiền điện thoại."
......
Tống Thanh Yến lúc này đang đặt món cuối cùng lên bàn: "Ninh Uyển về rồi à?"
"Chào anh ạ."
Chàng trai mỉm cười với cô, cởi chiếc tạp dề vẫn còn buộc trên eo xuống: "Xong cả rồi. Đi rửa tay đi, sau lại đây nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Ninh Uyển gật đầu, xoay người đi rửa tay.
Ninh Cận đứng đó: "Này, hai người giống như một gia đình vậy."
Tống Thanh Yến nhìn anh: "Ừm, cậu đừng ghen tị."
Tống Thanh Yến nấu ăn rất ngon, món nào cũng là món Ninh Uyển thích ăn. Vừa ngon vừa đẹp mắt, so với nhà hàng cũng không thua kém. Có lẽ đều do Ninh Cận sắp xếp.
Trên bàn ăn thỉnh thoảng của tiếng hai chàng trai bàn luận vấn đề gì đó.
Ngoài ra còn có tiếng cãi vã của hai anh em Ninh Cận.
Nhưng họ đều rất vui vẻ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Tống Thanh Yến có chút ngẩn ngơ, giống như anh cũng là một thành viên của gia đình này vậy.
Như thế chính anh đang ở giữa những tiếng cười này vậy.
Có gia đình, cũng có tình thân.
"Em no rồi! Em đi làm bài tập đây!"
Giọng cô bé vang lên cùng với nụ cười, Tống Thanh Yến mới tỉnh lại từ cơn mơ đó. Anh nhìn Ninh Uyển: "Bài tập vẫn chưa biết làm sao?"
Ninh Uyển lúc này đã ăn no, tinh thần lên cao: "Em còn chưa bắt đầu làm mà anh. Có câu nào không biết làm em có thể đến hỏi anh được không ạ?"
Tống Thanh Yến cười: "Có thể."
"Vậy em đi làm đây! Anh, anh rửa bát nhé!"
Ninh Cận gắp một miếng thịt nhét vào miệng: "Em còn biết cách sai bảo nhỉ."
Bóng dáng cô gái biến mất ở cầu thang, Tống Thanh Yến thu hồi ánh mắt. Anh tựa lưng vào ghế, câu được câu chăng nói chuyện với Ninh Cận về chuyện ở trường.
Khi Ninh Uyển làm bài tập toán và vật lý, đúng thật là có mấy câu cô thật sự không biết làm.
Cô mang theo bài tập chạy xuống hỏi Tống Thanh Yến, sau đó thấy quá phiền phức, trực tiếp ở dưới lầu làm bài tập. Hai chàng trai đang ở trong phòng khách chơi điện tử, cực kỳ yên tĩnh, không la hét ầm ĩ, cũng không đột nhiên chửi thề. Ninh Uyển ở bên cạnh họ làm bài tập.
Gặp câu hỏi nào không biết liền hỏi Tống Thanh Yến.
Anh rất kiên nhẫn, chia nhỏ kiến thức từng chút từng chút giải thích cho Ninh Uyển, đảm bảo cô đã hiểu rõ rồi mới tiếp tục chơi game với Ninh Cận.
"Làm xong rồi?"
"Xong rồi ạ, cảm ơn anh."
Tống Thanh Yến đưa tay xoa đầu Ninh Uyển: "Không có gì."
Anh vươn tay cầm lấy chiếc ba lô ở đầu bên kia ghế sô pha, thu dọn đồ đạc bỏ vào bên trong.
Ninh Cận cau mày, đi qua giúp anh: "Cũng muộn rồi, cậu không ở lại đây sao?"
Tống Thanh Yến thanh âm không lớn: "Không được. Hôm nay tôi phải về cô nhi viện."
"Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có việc gì lớn, tôi đi đây."
Ninh Cận ra ngoài tiễn anh: "Đi đường chậm chút, đến nơi thì gửi tin nhắn."
Ninh Uyển đi theo sau Ninh Cận, thò đầu ra ngoài vẫn tay với Tống Thanh Yến: "Anh đi đường cẩn thận."
Tống Thanh Yến cười, đeo túi lên lưng: "Biết rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Hôm đó trăng rất to, cũng sáng hơn so với bình thường. Ninh Uyển ngẩng đầu, có thể nhìn thấy xung quanh rải rác những ngôi sao. Biết đâu còn có nhiều ngôi sao hơn, chỉ là hôm nay trăng quá sáng, che mất ánh sáng của những ngôi sao.
Cô theo hướng ánh trăng buông xuống nhìn Tống Thanh Yến.
Chàng trai lưng thẳng tắp, mặc áo phông đen, đeo ba lô màu đen sau lưng. Anh chỉ dùng một vai để đeo, nhìn như vậy chỉ có thể cảm nhận anh ấy có dáng người rất chuẩn, bước đi rất vững chãi, có cảm giác rất có khí phách.
Chỉ cần nhìn vào bóng lưng của anh, đã có thể cảm nhận được sự vững chãi và dịu dàng của anh ấy.
"Ninh Uyển! Đi ngủ."
"Đến đây!"
Ninh Uyển không nhịn được, dùng điện thoại di động chụp lại bóng lưng của Tống Thanh Yến.
Nhật ký hôm nay chứa đựng một chút hạnh phúc.
"Tôi đã có bức ảnh đầu tiên của anh ấy. Hôm nay cũng đã ăn đồ ăn do anh nấu, món nào cũng rất ngon. Nhưng tôi còn chưa kịp nói với anh ấy rằng anh ấy nấu rất ngon. Hình như hôm nay anh ấy có việc gì đó, đi rất vội. Anh tôi đã cố gắng giữ anh ấy ở lại nhưng không được, anh ấy nói vài câu với anh tôi, anh không giữ anh ấy nữa. Có lẽ thật sự rất lo lắng. Tiếc là tôi không nghe được."
"Anh, ngày nào cũng vui vẻ nhé. Mong đợi lần gặp mặt tiếp theo."
Trong văn phòng lúc này cực kỳ yên tĩnh.
Tống Thanh Yến nhìn tài liệu, trầm mặc một lát: "Thầy, chi phí quá cao, em không đi được."
Anh vừa mở lời, Ninh Cận liền theo sau: "Em cũng không đi được."
Giáo sư Lương cau mày: "Sao cả em cũng không thể đi?"
Vẻ mặt Ninh Cận trở nên nghiêm túc, cả người cũng liền trở nên nghiêm túc: "Không phải em đã nói với thầy rồi sao? Em và Tống Thanh Yến quan hệ rất tốt. Cậu ấy không đi em cũng không đi, không thể chia xa ạ."
"Đi đi đi, mau ra ngoài."
"Vâng ạ."
Giáo sư vừa nói lời này, Ninh Cận lập tức kéo Tống Thanh Yến ra ngoài, không chút chậm trễ, giơ tay chào giáo sư Lương.
Họ không có tiết học buổi chiều, nhưng có một số thông tin cần kiểm tra.
Hai người cũng chỉ có thể cùng nhau đến thư viện.
"Sao cậu không đi? Lần này không phải là một cơ hội tốt hay sao?"
Khi đi ngang qua sân bóng rổ, Ninh Cận quay đầu nhìn một lúc, thu lại dáng vẻ lơ đãng: "Tôi còn có em gái, em ấy mới năm nhất trung học. Vốn dĩ ba mẹ tôi ở nước ngoài chẳng mấy khi quay về, tôi không thể cũng đi, bỏ em ấy ở lại đây một mình được."
Có tiếng ve kêu râm ran bên tai họ.
Chàng trai dừng bước nhìn sân bóng: "Tình yêu của ba mẹ không rõ ràng, nhưng phải cho em ấy biết, còn có người yêu thương em ấy."
Tống Thanh Yến giơ tay, vỗ nhẹ sau gáy anh: "Anh trai tốt."
Ninh Cận cười: "Không thì sao? Em gái là một tay tôi nuôi lớn. Thế nào? Cậu có phải là ghen tị rồi không? Muốn nhận tôi là anh trai?"
"Đó không phải là ý này."
"Hôm nay đến nhà tôi ăn tối đi?"
"Ăn gì?"
"Không biết, không phải cậu biết nấu sao? Cậu nấu đi."
Khi Ninh Uyển tan học, âm thanh thông báo điện thoại không ngừng vang lên. Cô bé chào tạm biệt Trương Tĩnh rồi mới mở ra xem.
Ninh Thúc Giục: Tan học chưa? Em gái thân yêu của anh.
Ninh Thúc Giục: Ninh tiểu thư, bây giờ em tan học rồi đúng không?
Ninh Thúc Giục: Muốn ăn gì? Hôm nay Tống Thanh Yến làm cơm.
Ninh Thúc Giục: Em tan học 5 phút rồi còn chưa xem điện thoại à?
Ninh Thúc Giục: Đúng thật là đã nghiện lại còn ngại, em mất phần rồi.
Ninh Thúc Giục: Tội nhân không có quyền chọn món, mau về nhà đi.
Ninh Thúc Giục: 8 phút rồi đại tỷ! Em còn không xem điện thoại!
Ninh Thúc Giục: Anh chặn em rồi.
Trong rất nhiều tin nhắn, điều đầu tiên Ninh Uyển nhìn thấy chính là Tống Thanh Yến đang nấu cơm. Cô không quan tâm đến mấy tiên nhắn điên cuồng của Ninh Cận nữa, trực tiếp hỏi có phải hôm nay Tống Thanh Yến ở nhà họ không.
Ninh Thúc Giục:?
Ninh Thúc Giục: Em hay nhỉ? Em nên quan tâm anh trai của em trước chứ?
Ninh Uyển còn chưa gõ xong, Ninh Cận đã gửi tin nhắn đến.
Ninh Thúc Giục: Cậu ấy ở đây.
Ninh Thúc Giục: Anh nhờ cậu ấy làm sườn xào chua ngọt.
Ninh Uyển trả lời anh: Anh có nhiều tiền điện thoại lắm sao?
Điện thoại không còn thông báo tin nhắn nữa, thế giới của Ninh Uyển cuối cùng cũng yên tĩnh.
Khi vào cửa nhà, việc đầu tiên Ninh Uyển làm là gọi anh.
Một lúc không có ai trả lời.
Cô thay giày, lúc này mới phát hiện Ninh Cận đang đặt bộ đồ ăn lên bàn: "Em còn tưởng là anh không có ở nhà đấy."
Ninh Cận nhìn bộ dạng của cô, bình thản thờ ơ nói: "Ồ, anh không còn tiền điện thoại."
......
Tống Thanh Yến lúc này đang đặt món cuối cùng lên bàn: "Ninh Uyển về rồi à?"
"Chào anh ạ."
Chàng trai mỉm cười với cô, cởi chiếc tạp dề vẫn còn buộc trên eo xuống: "Xong cả rồi. Đi rửa tay đi, sau lại đây nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Ninh Uyển gật đầu, xoay người đi rửa tay.
Ninh Cận đứng đó: "Này, hai người giống như một gia đình vậy."
Tống Thanh Yến nhìn anh: "Ừm, cậu đừng ghen tị."
Tống Thanh Yến nấu ăn rất ngon, món nào cũng là món Ninh Uyển thích ăn. Vừa ngon vừa đẹp mắt, so với nhà hàng cũng không thua kém. Có lẽ đều do Ninh Cận sắp xếp.
Trên bàn ăn thỉnh thoảng của tiếng hai chàng trai bàn luận vấn đề gì đó.
Ngoài ra còn có tiếng cãi vã của hai anh em Ninh Cận.
Nhưng họ đều rất vui vẻ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, Tống Thanh Yến có chút ngẩn ngơ, giống như anh cũng là một thành viên của gia đình này vậy.
Như thế chính anh đang ở giữa những tiếng cười này vậy.
Có gia đình, cũng có tình thân.
"Em no rồi! Em đi làm bài tập đây!"
Giọng cô bé vang lên cùng với nụ cười, Tống Thanh Yến mới tỉnh lại từ cơn mơ đó. Anh nhìn Ninh Uyển: "Bài tập vẫn chưa biết làm sao?"
Ninh Uyển lúc này đã ăn no, tinh thần lên cao: "Em còn chưa bắt đầu làm mà anh. Có câu nào không biết làm em có thể đến hỏi anh được không ạ?"
Tống Thanh Yến cười: "Có thể."
"Vậy em đi làm đây! Anh, anh rửa bát nhé!"
Ninh Cận gắp một miếng thịt nhét vào miệng: "Em còn biết cách sai bảo nhỉ."
Bóng dáng cô gái biến mất ở cầu thang, Tống Thanh Yến thu hồi ánh mắt. Anh tựa lưng vào ghế, câu được câu chăng nói chuyện với Ninh Cận về chuyện ở trường.
Khi Ninh Uyển làm bài tập toán và vật lý, đúng thật là có mấy câu cô thật sự không biết làm.
Cô mang theo bài tập chạy xuống hỏi Tống Thanh Yến, sau đó thấy quá phiền phức, trực tiếp ở dưới lầu làm bài tập. Hai chàng trai đang ở trong phòng khách chơi điện tử, cực kỳ yên tĩnh, không la hét ầm ĩ, cũng không đột nhiên chửi thề. Ninh Uyển ở bên cạnh họ làm bài tập.
Gặp câu hỏi nào không biết liền hỏi Tống Thanh Yến.
Anh rất kiên nhẫn, chia nhỏ kiến thức từng chút từng chút giải thích cho Ninh Uyển, đảm bảo cô đã hiểu rõ rồi mới tiếp tục chơi game với Ninh Cận.
"Làm xong rồi?"
"Xong rồi ạ, cảm ơn anh."
Tống Thanh Yến đưa tay xoa đầu Ninh Uyển: "Không có gì."
Anh vươn tay cầm lấy chiếc ba lô ở đầu bên kia ghế sô pha, thu dọn đồ đạc bỏ vào bên trong.
Ninh Cận cau mày, đi qua giúp anh: "Cũng muộn rồi, cậu không ở lại đây sao?"
Tống Thanh Yến thanh âm không lớn: "Không được. Hôm nay tôi phải về cô nhi viện."
"Xảy ra chuyện gì à?"
"Không có việc gì lớn, tôi đi đây."
Ninh Cận ra ngoài tiễn anh: "Đi đường chậm chút, đến nơi thì gửi tin nhắn."
Ninh Uyển đi theo sau Ninh Cận, thò đầu ra ngoài vẫn tay với Tống Thanh Yến: "Anh đi đường cẩn thận."
Tống Thanh Yến cười, đeo túi lên lưng: "Biết rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Hôm đó trăng rất to, cũng sáng hơn so với bình thường. Ninh Uyển ngẩng đầu, có thể nhìn thấy xung quanh rải rác những ngôi sao. Biết đâu còn có nhiều ngôi sao hơn, chỉ là hôm nay trăng quá sáng, che mất ánh sáng của những ngôi sao.
Cô theo hướng ánh trăng buông xuống nhìn Tống Thanh Yến.
Chàng trai lưng thẳng tắp, mặc áo phông đen, đeo ba lô màu đen sau lưng. Anh chỉ dùng một vai để đeo, nhìn như vậy chỉ có thể cảm nhận anh ấy có dáng người rất chuẩn, bước đi rất vững chãi, có cảm giác rất có khí phách.
Chỉ cần nhìn vào bóng lưng của anh, đã có thể cảm nhận được sự vững chãi và dịu dàng của anh ấy.
"Ninh Uyển! Đi ngủ."
"Đến đây!"
Ninh Uyển không nhịn được, dùng điện thoại di động chụp lại bóng lưng của Tống Thanh Yến.
Nhật ký hôm nay chứa đựng một chút hạnh phúc.
"Tôi đã có bức ảnh đầu tiên của anh ấy. Hôm nay cũng đã ăn đồ ăn do anh nấu, món nào cũng rất ngon. Nhưng tôi còn chưa kịp nói với anh ấy rằng anh ấy nấu rất ngon. Hình như hôm nay anh ấy có việc gì đó, đi rất vội. Anh tôi đã cố gắng giữ anh ấy ở lại nhưng không được, anh ấy nói vài câu với anh tôi, anh không giữ anh ấy nữa. Có lẽ thật sự rất lo lắng. Tiếc là tôi không nghe được."
"Anh, ngày nào cũng vui vẻ nhé. Mong đợi lần gặp mặt tiếp theo."