Chương 35
Editor: Milana
Nhân lúc bà Lương đi vào phòng bếp làm cơm, Sơ Nịnh kéo Tần Hi từ trong nhà đi ra, đứng ở chỗ khuất của mặt sau tòa nhà: “Sau anh lại ở đây?”
Tần Hi nhướn mày, cười nhìn cô: “Tại sao anh không thể ở đây?”
“Ý của anh là anh biết tại sao em ở chỗ này, còn…”
Sơ Nịnh cúi đầu nắm cành cây nhỏ trong tay, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Còn có thể đến sớm hơn cả em.”
“Kiều Kế Hằng nói tất cả cho anh biết.”
Sơ Nịnh quay lưng lại với Tần Hi, ngón tay trắng nõn cầm tờ giấy nhỏ, động tác cô hơi ngừng lại khi nghe thấy tiếng cành cây bị cô bẻ gãy, mi mắt hơi rũ xuống, hờ hững: “Ồ.”
Tần Hi nhìn bóng lưng của cô, dừng lại một chút, kéo cô quay lại nhìn mình, trong mắt có chút đau xót: “Anh rất xin lỗi vì những lời mà bố anh nói với em nhưng ông ấy cũng vì muốn tốt cho anh, đó cũng không phải ý của anh. Em nên nói cho anh biết mọi việc, không nên thay anh lựa chọn.”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lông mày cô, Tần Hi nói: “Em có nghĩ tới hay không lúc đó em đột nhiên đổi ý, anh sẽ có bao nhiêu khó chịu?”
Viền mắt Sơ Nịnh ửng hổng, bên trong còn có chút ánh nước, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô cúi đầu, lông mi dày đã ướt: “Sau khi tách ra ở Starbucks em đã đổi ý muốn cùng anh ra nước ngoài nhưng không gọi được cho anh. Em còn chưa kịp bàn với bố mẹ việc xuất ngoại thì buổi tối hôm đó mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ, qua đời ở trước mặt em. Em rất khó vượt qua được cơn ác mộng đó, lại một lần nữa gọi cho anh nhưng vẫn không được.”
Tần Hi khiếp sợ nhìn cô: “Em gọi điện cho anh?”
Sơ Nịnh cố kìm nén tâm trạng, lúc này bị anh hỏi như thế nước mắt đột nhiên không ngăn lại được, từng giọt từng giọt rơi xuốn, trong lòng nổi lên oán giận, mạnh mẽ đẩy anh một cái: “Em gọi cho anh rất nhiều lần đều không được. Gửi tin nhắn anh cũng không trả lời.”
Tần Hi bị cô đẩy cho lảo đảo, trong mắt tràn ngập tia máu, môi mỏng khẽ mở, anh khẽ chạm vào dây chuyền quả chanh, giọng nói khàn khàn: “Ngày đó, anh quay lại cửa Starbucks tìm dây chuyền, đi vào một cái cống thoát nước, không cẩn thận điện thoại bị rơi vào đó.”
Lúc trước cô tuyệt tình như vậy căn bản làm cho Tần Hi không nghĩ tới sau đó cô sẽ gọi điện thoại cho mình.
Anh nhớ tới ngày đó lúc điện thoại bị rơi xuống còn vang lên một tiếng thông báo.
Khi đó trong lòng anh chỉ muốn tìm dây chuyền, căn bản không nghĩ tới sẽ có người gọi tới, đối với việc điện thoại bị rơi cũng không thèm để ý chút nào.
Bởi vì anh nghĩ như nào cũng không nghĩ đến là Sơ Nịnh.
Ngày đó khi điện thoại rơi xuống vang lên tiếng thông báo anh có thể nhặt lên nhưng lại lựa chọn không để ý.
Một ý nghĩ sai lầm chính là bảy năm xa cách.
Tự trách và ảo não cùng xông lên đầu, Tần Hi hận không thể đánh mình một cái.
Nhẹ nhàng giơ tay lên lau những giọt nước mắt cho cô: “Em không liên lạc được với anh sao không tìm Hàn Huân hoặc những bạn học khác?”
Sơ Nịnh sững sờ hai giây, lập tức khóc càng lớn hơn, nước mắt chảy xuống như mưa.
Tần Hi không nghĩ đến mình mới hỏi một câu mà cô đã có phản ứng lớn như vậy, nhất thời bị cô dọa sợ: “Đừng khóc, không nghe điện thoại là lỗi của anh, anh không có trách em.”
Sơ Nịnh gạt tay anh ra: “Bây giờ anh nói có thể đi tìm Hàn Huân, lúc đó em đã khó khăn muốn chết, căn bản không nhớ ra được ô ô ô…”
Tần Hi: “…”
“Quên đi, đều là chuyện đã qua.”
Anh đem người ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Có thể đây là ý của ông trời đang muốn thử thách chúng ta. Sau này có chuyện gì chúng ta đều phải nói rõ ràng với nhau, anh cũng sẽ không bao giờ không nghe được thoại của em nữa, được không?”
Sơ Nịnh lau nước mắt, đẩy anh ra, nghiêng đầu nói: “Em còn chưa nói muốn làm hòa với anh.”
Cô nghĩ đến bà Lương, có chút bất mãn: “Anh sao lại nói với bà anh là bạn trai em, em cũng chưa có đồng ý, da mặt anh cũng quá dày rồi đi.”
Tần Hi xoa gáy: “Vậy làm sao bây giờ, lời anh cũng nói ra khỏi miệng, giờ em lại nói với bọn họ anh không phải, vậy anh mất mặt cỡ nào chứ?”
“Bằng không…”
Anh cúi người, cùng cô thương lượng: “Vì suy nghĩ đến mặt mũi của anh, em liền phối hợp với anh một chút đi, ở trước mặt ông bà đóng giả làm bạn gái của anh?”
Sơ Nịnh mở to hai mắt nhìn anh, sau đó xoay người: “Không muốn.”
“Tại sao?”
“Anh cũng không phải.”
“Vậy làm sao mới có thể?”
“Làm sao cũng không phải.”
“…”
Tần Hi từ phía sau ôm lấy cô, ghé vòa sát bên tai cô thở dài: “Được, vậy coi như là anh đang theo đuổi em, em không có ý kiến gì chứ?”
Sơ Nịnh nghiêng đầu, không tin: “Anh sẽ theo đuổi người khác?”
Lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cũng chưa từng theo đuổi ai.”
Tần Hi cười: “Anh chưa từng theo đuổi ai nhưng không phải em đã từng theo đuổi sao. Anh chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng coi như là đã nhìn thấy heo chạy.”
Sơ Nịnh gấp đến độ trừng mắt, đấu tranh nói: “Em theo đuổi lúc nào? Em không có!”
Tần Hi ôm càng chặt: “Sao lại chưa từng theo đuổi? Thủ đoạn cao siêu lắm đấy, anh suýt nữa là đã bị em lừa.”
Tai Sơ Nịnh đỏ bừng, có chút chột dạ: “Anh biết lúc nào?”
Tần Hi nói: “Hôm qua anh lên phòng làm việc của em ở trên lầu, nhìn thấy trên giá sách để rất nhiều bài thi hồi cấp ba nên có ý định đến xem. Kết quả nhìn thấy một tờ hiệp ước dán băng dính, chính là lúc trước em chặn anh ở đầu ngõ, đem theo tờ hiệp ước nói muốn anh làm bạn trai.”
Nói tới chỗ này, anh dừng lại, rõ ràng cảm thấy cô gái trong ngực có chút cứng đờ, cũng rất bình tĩnh hỏi anh: “Sau đó thì sao?”
Tần Hi cười: “Lúc đó cũng không quá để ý, sau đó suy nghĩ lại một chút, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chính chỉ là một tờ hiệp ước mà thôi, ban đầu đã bị anh xé nát, em dán lại làm gì? Thế là anh tiến vào thư phòng, đem tờ hiệp ước lấy ra cẩn thận nghiên cứu lại.”
Anh dán môi vào tai cô, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Em đoán xem anh thấy cái gì?”
Sơ Nịnh nhớ đến mặt sặt tờ hiệp ước, dùng bút tàng hình viết xuống câu nói:
Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu.
Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu.
(Câu đúng là Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. “Quan quan” là tiếng chim trống chim mái ứng họa nhau, ý chỉ tâm ý tương thông, tri âm tri kỷ. Tác giả muốn tỏ rõ cho hậu nhân rất nhiều vấn đề trong hôn nhân. Đó là cái đức của người nữ cần trinh thục, u nhã; đức của người nam cần là bậc quân tử; dẫu là trong hôn nhân thì nam nữ cũng rất mực giữ gìn, không lả lơi, buông thả; có vậy mới đạt được phu xướng phụ tùy, tâm ý tương thông, tri âm tri kỷ. Nguồn: trithucvn)
《Bản hợp đồng tình ái》này còn được gọi là 《Khế ước bán thân của Tần Hi》
Ký tên, đóng dấu, đời này chính là người của lão nương.
Nghĩ đến đây, tai cô đỏ bừng, thoát khỏi sự kìm chế của anh: “Thời gian quá lâu rồi, em… không nhớ rõ.”
“Vậy giờ anh nhắc lại, không phải là em nhớ ra rồi sao?”
Tần Hi đem người trong ngực xoay lại đối diện với mình, bàn tay để ở eo cô, tâm trạng không tệ: “Lúc nào thì thích anh, biện pháp theo đuổi của em lại trong sáng thoát tục như vậy hử?”
“Đã sớm thích.”
Sơ Nịnh chống tay lên lồng ngực anh, có chút ngượng ngùng rũ mi: “Em học tập tốt như vậy, lớn lên cũng rất xinh đẹo, trong trường học cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng anh làm sao lại không theo đuổi em chứ? Bình thường cũng chưa từng nói chuyện với em, em cố ý ở trước mặt anh qua lại, anh cũng giả vờ nhìn lung tung, thật bực mình mà.”
“Sau đó, em nhờ người khác nói với anh anh cũng không để ý, đoán rằng đầu óc anh chậm chạp, đoán chừng viết thư tình cho anh cũng không có tác dụng gì, bị từ chối còn rất mất mặt, cho nên em nhanh trí làm một bản hiệp ước tìm anh ký tên. Nghĩ rằng chỉ cần anh ký tên, em có thể dựa vào học bù đó mà tiếp cận anh, trước khi thi đại học em nhất định sẽ bắt được anh.”
“Thế nào?”
Cô nháy mắt với anh, trên mặt mang theo sự đắc ý, vẻ mặt mong muốn được khích lệ: “Em thông minh không?”
Tần Hi cười nhẹ một tiếng, giọng điệu lười biếng: “Thông minh, thật sự rất thông minh.”
Lòng bàn tay anh xoa gò má mềm của cô, chậm rãi hỏi cô: “Buổi tối hôm đó khi ngồi ở đu quay trên cao, em nói là có bí mật muốn nói với anh có phải chính là cái này?”
Lông mi Sơ Nịnh khẽ rung: “Là cái này, cũng không phải cái này.”
“Hả?”
Anh nâng mặt cô, trán chạm lên trán cô: “Nói cái gì?”
Sơ Nịnh cắn môi dưới, ngón tay nắm lấy cổ áo anh: “Khi đó em cảm thấy nếu bắt được anh, khẳng định sẽ không chỉ nói cho anh biết những điều này.”
Cô nâng mí mắt lên, chớp mắt nhìn anh: “Em định nói cho anh biết hợp đồng đã đến hạn, nếu như anh còn muốn ở bên cạnh em thì anh cũng phải theo đuổi em một chút, bằng không em sẽ cảm thấy là mình ăn may.”
Khóe môi Tần Hi cong lên: “Dự định để anh theo đuổi em bao lâu?”
“Lúc đó nghĩ dù sao cũng phải theo đuổi một kì nghỉ hè đi.”
“Vậy bây giờ?”
“Hả?”
“Hiện tại theo đuổi, em muốn theo đuổi bao lâu?”
Sơ Nịnh nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy không đúng, đẩy anh ra: “Bây giờ với lúc đó sao có thể giống nhau chứ?”
“Sao lại không giống nhau?”
“Em cũng chưa từng nói muốn cùng anh làm hóa, anh còn hỏi em lúc nào có thể theo đuổi.”
Sơ Nịnh mím môi, trong mắt có chút phức tạp: “Tần Hi, chuyện trước kia đã qua lâu rồi. Em còn chưa suy nghĩ kĩ, trong lòng có chút loạn, anh đừng ép em.”
“Được, không ép em.”
Tần Hi giúp cô chỉnh lại cổ áo: “Bên ngoài lạnh, đi ra ngoài lâu như vậy chắc ông bà đã sốt ruột rồi, những chuyện này sau này hãy nói.”
Sáng sớm, thời gian Tần Hi câu cá với ông Lương quá ngắn nên cũng không câu được gì nhiều.
Ăn sáng xong, dự định sẽ tiếp tục đi câu rồi buổi trưa về nấu ăn.
Sơ Nịnh đi theo Tần Hi.
Sông nhỏ cách nhà họ Lương không xa, chỉ mất tầm năm đến sáu phút đi dường, trong nháy mắt đã đến.
Mặc dù đã là mùa thu nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp, non nước xanh biếc, cây bách từng đầy lá xanh, dòng nước lẳng lặng chảy qua, xung quanh đều là những âm thanh đặc trung của thiên nhiên.
Ông Lương cầm dụng cụ đánh bắt cá đi đến chỗ thường câu ngồi xuống, cười nói với Tần Hi: “Thời gian buổi sáng không đủ, lúc này cũng thừa thời gian, so tài với ông đi?”
Sơ Nịnh đứng bên bờ sông, cầm lấy mấy viên đá nhỏ ném xuống, mặt sông tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Nghe được lời nói của ông Lương, cô quay đầu lại xen vào nói: “A ông, nói về câu cá ông chính là vương giả, đoán chừng anh ấy chỉ là cấp đồng, biết câu hay không còn chưa nói đến, vẫn là đừng nên để anh ấy tự rước lấy nhục.”
Tần Hi xoa đầu cô, đem người kéo ra sau, để cô đứng cách xa bờ sông một chút: “Anh còn chưa có lên tiếng mà em chỉ sợ anh làm em mất thể diện?”
“Ai sợ anh làm em mất thể diện chứ?”
Sơ Nịnh theo bản năng phản bác, lại cảm thấy có chút không đúng: “Anh mất mặt thì liên quan gì đến em?”
Ông Lương cười nhìn hai người bọn họ, chính mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhàn nhã chờ cá cắn câu.
Tần Hi cũng ngồi xuống, thấy Sơ Nịnh vân còn đứng ở bờ sông, mở miệng: “Lại đây ngồi.”
Sơ Nịnh không để ý đến anh, nhìn xung quanh sau đó ngồi bên chỗ ông Lương.
Ông Lương đuổi cô, chỉ vào bên Tần Hi: “Nha đầu, cháu ngồi ở chỗ đấy đi, cháu vừa đến cá của ông đã bị cháu dọa chạy rồi.”
“…”
Sơ Nịnh nhíu mày oán giận: “A ông, cháu từ xa đến thăm ông, ông cũng không hiền hậu chút nào, lại còn đuổi người.”
Cô đứng lên, nhắm mắt ngồi bên cạnh Tần Hi.
Tần Hi liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô bĩu môi thì bật cười, học theo giọng nói của ông: “Nha đầu, em ngồi ở chỗ anh cảm thấy oan ức?”
Vẻ mặt Sơ Nịnh cứng đờ, nhìn về phía anh: “Anh gọi em là gì?”
Tần Hi ghé sát vào tai cô, lại khẽ gọi một tiếng: “Nha đầu, làm sao vậy?”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới giống như lông chim quét qua đầu quả tim, Sơ Nịnh nghe được ra ý vị khác.
Sủng nịnh, ôn như, lại hình như có chút lưu luyến không rời.
Gò má cô có chút nóng, giận anh: “Ai cho anh gọi loạn như vậy?”
Tần Hi cười: “Tại sao anh không thể gọi?”
Sơ Nịnh muốn đẩy anh, lông mày khẽ cau lại, thở dài một hơi: “Cá cắn câu rồi, đừng nhúc nhích!”
“Có sao, ở đâu?”
Sơ Nịnh nhướn cổ nhìn về phía sông, bỗng nhiên đôi mắt khẽ đảo, ý đồ xấu xa nổi lên, thừa dịp anh chưa chuẩn bị mà cầm lấy cánh tay anh lắc mấy cái, đôi mắt còn rất chăm chú nhìn về phía dòng soongg: “Ở đâu, ở chỗ nào? Sao em không nhìn thấy.”
Nói xong, lại lắc hai cái mới buông tay ra, nhìn mặt nước yên tĩnh vô tội buông tay: “Nhìn đi, không có gì.”
Tần Hi: “…”
Bên khác vang lên tiếng cười của ông Lương: “Ui, con cá này không nhỏ.”
Ông ấy đem con cá thả vào thùng gỗ, cười nói với Tần Hi: “Tiểu tử, có một con sâu ở bên cạnh, xem ra hôm nay cháy muốn câu cá cũng khó đi!”
“A ông, cháu nào có.”
Sơ Nịnh đứn lên, không chút nào chột dạ: “Cháu rõ ràng là muốn ông có thể thắng anh ấy nên đặc biệt giúp ông, ông sao lại nói cháu như vậy chứ.”
“Cháu a.” Ông Lương chỉ chỉ cô, cười lắc đầu.
Thấy bên kia có cây phong, Sơ Nịnh cất bước đi tới, chỉ còn lại hai người Tần Hi và ông Lương ở đây câu cá.
“Đi đâu?” Tần Hi nhìn bóng lưng cô gọi, Sơ Nịnh không để ý, chạy trốn nhanh hơn.
“Đừng lo lắng, con bé rất quen thuộc với nơi này.”
Ông Lương trấn an anh, thở dài cảm khái nói: “Hàng năm nha đầu đều đến đây, chỉ có lần này là hoạt bát nhất, cũng cười nhiều hơn.”
Ông Lương nhớ đến nhiều năm trước: “Lần đầu tiên con bé bị bố đưa đến đây cả người đều xanh xao vàng vọt, cũng không cùng người khác nói chuyện. Ông dẫn con bé tới đây câu cá, con bé chỉ ngồi ở đây cả ngày, hỏi gì cũng không nói, không để ý, chỉ ngồi một mình, rất đáng thương.”
Ý cười nhạt Tần Hi dần hạ xuống, liếc mắt nhìn bóng dáng ở nơi xa.
Sơ Nịnh đứng dưới tán cây phong, duỗi tay nhảy lên muốn lấy lá phong.
Thử mấy lần đều không đến, cô lùi lại mà làm việc khác, khom người nhặt những lá bị gió thổi rơi xuống.
Cầm từng cái từng cái mà mình nhặt lên, ngồi xổm ở bờ sông để những chiếc lá nổi trên mặt sông, theo dòng nước trôi đi.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, sóng nước lấp loáng, giống như những ngôi sao hiện ra.
“Hai người bọn cháu không suy xét đến việc ở cùng một chỗ sao?” Ông Lương đột nhiên hỏi.
Tần Hi dừng lại, nhìn sang: “A ông, sao ông thấy được?”
Ông Lương nói: “Lần nào nha đầu này đến đây đều sẽ nói cho hai người già bọn ông biết trước, mang theo hành lý. Lần này không nói tiếng nào đã đến, ngay cả hành lý cũng không mang, đoán chừng là tâm trạng không tốt, tạm thời đến đây giải sầu, mà cháu lại là đặc biệt đến đây tìm con bé đúng chứ?”
“A ông có con mắt tinh tường, không có điều gì gạt được lão nhân gia.”
Ông Lương than thở: “Con bé cũng không dễ dàng gì, ông và bà luôn coi con bé như cháu gái mà đối xử, trước đây đều mong ngóng con bé có thể tìm được một người biết nóng, biết lạnh, cũng tốt hơn là cô độc một mình không có ai để dựa vào. Bây giờ nhìn con bé có thể nở nụ cười phát ra từ trong nội tâm, xem ra là tìm được rồi.”
Tần Hi nghe những câu nói này, ánh mắt nhìn xuống mặt sông, trầm mặc thật lâu.
Sơ Nịnh trở lại phát hiện tỏng thùng gỗ trước mặt Tần Hi đã có mấy con cá, cô bất ngờ nhìn trong thùng: “Những thứ này đều là anh câu được?”
Tần Hi nhíu mày: “Như thế nào, em vừa đi thì hiệu suất tương đối tốt.”
Sơ Nịnh bĩu môi, nhìn cá nhỏ bơi qua bơi lại trong thùng.
Tần Hi lại câu được một con nữa, cảm thán: “Sông nước chỗ này không tệ, cá cũng béo khỏe như thế, có khi buổi tối chỗ này cũng có.”
Sơ Nịnh kéo cánh tay anh một cái, hất cằm lên, u oán mà nhìn anh: “Cá nhỏ dễ thương như vậy, tại sao anh lại phải ăn cá?”
Khóe miệng Tần Hi khẽ giật: “Em đừng ăn.”
“Vậy không được.”
Cô cúi đầu chọc bụng cá, lẩm bẩm nói: “Cá ngon lại còn tươi sống, nó sinh là chính là để cho em ăn.”
Tần Hi: “…”
Bữa trưa là do Tần Hi làm, Sơ Nịnh bị anh kéo vào nhà bếp làm trợ thủ.
Nói là làm trợ thủ nhưng phần lớn cô cũng không giúp được cái gì, chỉ là ở bên cạnh nhìn.
Tần Hi xử lý cá buổi sáng câu được, Sơ Nịnh ngồi xổm bên cạnh anh, tay chống hàm nhìn chăm chú, bỗng nhiên mở miệng: “Anh có cảm thấy mình giống như nàng tiên ốc không?”
Tần Hi mỉm cười nói: “Anh sẽ coi đây là lời em khen ngợi anh.”
Sơ Nịnh: “Em vốn dĩ là khen ngợi anh, khen anh hiền lành, có phong thái của bà chủ.”
“Thật sao?”
Động tác trong tay Tần Hi dừng lại, quay đầu: “Vậy em cưới anh đi.”
“…”
Sơ Nịnh đứng dậy, ấp úng nói: “Bà nói làm cá phải có rau thơm, em đi hái chút về cho anh.”
Sơ Nịnh chạy từ trong nhà ra sau sườn núi hái rau.
Cô ở đây một thời gian dài, biết được rất nhiều loại rau nên cô hái ít rau bà bảo ngon.
Khi đang vùi đầu chăm chú làm, sau lưng truyền đến âm thanh vui mừng: “Sơ Nịnh, em tới lúc nào vậy?”
Sơ Nịnh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng cách đó không xa. Người đàn ông mặc áo lông màu trắng, trên sống mũi là mắt kính gọng vàng, khuôn mặt trắng trẻo, lịch sự.
Sơ Nịnh bất ngờ chớp mắt, đứng lên chào hỏi: “Thẩm Uẩn.”
Thẩm Uẩn so với Sơ Nịnh không chênh lệch nhiều lắm, ba năm trước sau khi tốt nghiệp đại học thì tới nơi này làm giáo viên.
Có lần Sơ Nịnh một mình đi leo núi, lúc xuống núi không cẩn thận bị trẹo chân, may là gặp được Thẩm Uẩn đỡ cô xuống núi.
Sau đó thường xuyên qua lại nên hai người liền quen biết nhau.
Tuy rằng người trong thôn thật thà chất phác nhưng Sơ Nịnh với bọn họ cũng không có tiếng nói chung, ngược lại có thể tán gẫu với một chút ít với Thẩm Uẩn.
Ở đại học Thẩm Uẩn từng học tâm lý học, đã khuyên bảo cô rất nhiều, trong lòng Sơ Nịnh vẫn rất cảm kích: “Sáng sớm hôm nay vừa tới.”
Nhìn thấy rau dại trên tay cô, Thẩm Uẩn cười nói: “Em nhặt rau sao lại hai tay trống trơn chứ.”
Nói xong đưa túi qua: “Để vào đây đi, đây đang là trên sườn núi, một lúc hai tay cầm rau như thế đi xuống dốc không tiện, cẩn thận ngã.”
“Cảm ơn.”
Sơ Nịnh nhận lấy, hỏi anh ta: “Đúng rồi, anh về đây dạy đã gần ba năm rồi đi.”
Thẩm Uẩn gật đầu: “Còn một tháng nữa, tôi còn tưởng trước khi đi sẽ không có cơ hội gặp lại em. Sao đột nhiên lại đến đây, cũng không nói trước câu nào.”
Sơ Nịnh cười: “Gần đây rảnh rỗi nên tới đây mấy ngày chơi với A ông và bà.”
“Tôi cũng rất thích nơi này, có thể khiến người ta bình tâm, bây giờ sắp đi rồi cũng có chút không nỡ. Có điều cũng không thể ở mãi đây không quay về, bố mẹ tôi gấp lắm rồi.”
Thẩm Uẩn nhìn về phía cô, lại hỏi: “Gần đây em thế nào, vẫn tốt chứ?”
“Tôi hả, tốt vô cùng.”
Thẩm Uẩn quan sát sắc mặt cô cười: “Ngược lại lần này lại không nói dối nha, xem ra xác thực là sống rất tốt.”
Sơ Nịnh không nói gì: “Nói thật giống như trước giờ tôi nói rất tốt đều là lừa anh vậy?”
“Cũng không phải.”
Thẩm Uẩn nói: “Không phải theo như em nói sao, tôi xem tướng.”
Sơ Nịnh để rau vào trong túi, cảm thấy đủ rồi mới đi xuống núi.
Thẩm Uẩn thấy vậy cũng không đào nữa, đi theo cô: “Tôi đưa em đi.”
“Lần này ở lại đây mấy ngày.”
Sơ Nịnh suy nghĩ môt chút, lắc đầu: “Còn chưa biết.”
Lại nói: “Một tháng nữa là anh rời đi, nói chung là không thể ở được đến lúc anh đi.”
“Không sao, có duyên tự nhiên có thể gặp lại.”
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến cửa nhà họ Lương, Thẩm Uẩn đi vào cùng Sơ Nịnh, chào hỏi ông bà Lương.
Bà Lương thân thiện ra đón: “Là Tiểu Thẩm à, còn chưa ăn cơ đúng không, ở lại cùng ăn đi.”
Tần Hi ở trong phòng bếp nghe thấy có động tĩnh liền đứng ở cửa nhìn ra sân, sắc mặt trầm xuống.
“Sơ Nịnh, rau của em đâu?” Anh gọi cô.
Sơ Nịnh đi tới, lấy rau trong túi để trên phiến đá cửa phòng bếp: “Ở đây.”
Anh đột nhiên khom người xuống, gọi cô: “Mắt của anh bị khói hun của dầu bay vào có chút khó chịu, em giúp anh nhìn một chút.”
Sơ Nịnh nghe vậy liền rửa tay đi đến nhìn một chút: “Thật giống như không có vấn đề gì.”
Tần Hi: “Thế nhưng xót cực kì, không thì em giúp anh thổi một chút.”
Sơ Nịnh thổi lung tung mấy lần: “Có tốt hơn chút nào không?”
Tần Hi miễng cưỡng nâng mí mắt lên, liếc nhìn Thẩm Uẩn bên kia.
Đúng lúc Thẩm Uẩn nhìn sang, một lát sau nói với bà Lương: “Cháu không ở lại đâu, cháu trở về tự làm chút gì đó là được, mọi người bận thì cứ làm việc trước đi ạ.”
Thẩm Uẩn vừa đi, Sơ Nịnh mới phản ứng, trừng mắt nhìn Tần Hi một chút, buông anh ra: “Anh làm gì thế?”
“Tuyên bố chủ quyền.”
“Em cũng không phải của anh, tuyên bố chủ quyền cái gì?” Cô tìm chậu đem rau vào nhà bếp rửa.
Tần Hi cùng theo vào, đứng ở sau lưng cô nhỏ giọng nói: “Tuy rằng người anh còn chưa theo đuổi được nhưng người khác muốn lợi dụng sơ hở thì em cảm thấy anh có thể đồng ý không?”
Sơ Nịnh nghiêng đầu né tránh, đánh vai anh một cái: “Anh đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, người ta mới không có ý đó. Lúc đó em là tình cờ găp anh ấy nên cùng nhau trò chuyện, bình thường trở về Trường Hoàn cũng không nhắn tin gì quá nhiều.”
Tần Hi xem nhẹ: “Ông đây có hỏa nhãn kim tinh, anh ta có ý kia hay không anh nhìn chút là có thể nhìn ra, không chừng anh ta là lạt mềm buộc chặt.”
Nói đến đây Tần Hi liền bực bội: “Em thường chạy về đây, không nghĩ tới ở đây còn có một tiểu bạch kiểm.”
Sơ Nịnh đá vào mắt cá chân của anh một cái: “Anh câm miệng, nói người ta là tiểu bạch kiểm gì chứ, em thấy da anh trắng như vậy càng giống tiểu bạch kiểm.”
Tần Hi cười: “Được, anh xem như là em khen anh đẹp trai hơn anh ta.”
Sơ Nịnh: “…”
“Cũng đúng.”
Tần Hi tự an ủi chính mình: “Em đã thấy được vẻ đẹp trai không gì sánh bằng của anh thì làm sao có khả năng có hứng thứ đối với loại sắc đẹp như cỏ dại của anh ta chứ.”
Sơ Nịnh lườm anh một cái: “Lúc em vừa mới hái ra về phát hiện dây buộc bò ở cửa nhà cách vách không thấy nữa?”
“Chỗ nào?”
Sơ Nịnh bình tĩnh chỉ bên ngoài: “Là anh thổi đi.”
(Ở đây ý của Sơ Nịnh nói là Tần Hi khoác lác quá.)
Tần Hi: “…”
Ông, bà Lương ở nhà chính, bình thường đến Sơ Nịnh đều ở Bạch Đầu cốc phía Tây, nghe nói đây là phòng của thư ký Lương.
Trong nhà chỉ có một gian phòng có thể ở tạm.
Thời đại bây giờ không giống với lúc trước, người trẻ tuổi đều khá cởi mở, ông bà Lương cũng không phải người bảo thủ.
Biết Sơ Nịnh và Tần Hi là quan hệ trai gái, cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả nên cũng không cảm thấy hai người ở cùng nhau có vấn đề gì.
Buổi chiều bà Lương dọn dẹp lại phòng, nói mấy ngày nay chỗ này để cho hai người họ ở.
Biết Sơ Nịnh không đem theo quần áo để tắm rửa nên bà còn chuẩn bị chuẩn bị sẵn một bộ quần áo.
Bà Lương đi rồi Sơ Nịnh đứng ở trong phòng ngủ nhìn chiếc giường duy nhất, nhất thời cảm thấy đau đầu.
Đêm nay có phải ở ở Tần Hi như nào đây?
Sớm biết như vậy thì cô đã không đồng ý việc giả làm bạn gái của anh.
Trong sân, Tần Hi đang chơi cờ tướng với ông Lương.
Lúc này bà Lương đi qua nói cho anh biết, thần sắc anh vẫn vô cùng bình tĩnh, cảm thấy không có cái gì là không ổn, còn lễ phép nói cảm ơn.
Sơ Nịnh cầm cái ghế nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Tần Hi, giọng nói có chút không tốt: “Anh còn biết chơi cờ tướng?”
Tần Hi nhìn cô: “Khinh thường anh?”
Sơ Nịnh bĩu môi: “Khẳng định anh chỉ biết sơ sơ, chờ một lúc nữa sẽ bị A ông giết đến không còn manh giáp.”
Ông Lương ngẩng đầu cười: “Nha đầu, sao lại không có chút tự tin nào đối với bạn trai thế? Ông thấy tiểu tử này đánh không tệ, so với con trai của ông đều rất tốt.”
Bởi vì câu “bạn trai” kia mà Sơ Nịnh cảm thấy có chút không dễ chịu, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hi, đúng lúc anh cũng nhìn sang, đôi mắt hoa đào câu dẫn người.
Sơ Nịnh vội vàng dời ánh mắt, mở miệng cười: “Mỗi ngày chú Lương đều theo bố cháu bận chuyện làm ăn, so với anh ấy thì có chỗ nào giống nhau chứ?”
Mới chơi cờ được một nửa, bên ngoài đã có người gọi ông Lương nói bò trong nhà sắp đẻ nhưng tình huống có chút không ổn nên nhờ ông ấy đến xem một chút.
Ông Lương từ nhỏ đã nuôi bò nên ở phương diện này có đủ kinh nghiệm, khoác áo vội vã đi theo.
Sơ Nịnh suy nghĩ, có chút hiếu kỳ: “Đẻ bò nhỏ nha, nếu không chúng ta đi xem một chút?”
“Em xem cái này làm gì?”
Tần Hi chỉ vào chỗ ngồi của ông Lương: “Có muốn học không, anh dạy cho em.”
Sơ Nịnh đi sang ngồi: “Thầy giáo như anh có được không?”
Tần Hi cười: “Em thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Anh xếp lại quân cờ, giới thiệu với cô: “Mã đi nhật tự, tượng đi điền tự…”
Lúc đầu Sơ Nịnh còn chăm chú học, sau thì không còn kiên nhẫn, đề nghị: “Cái này chơi không vui, chúng ta chơi cờ ca-rô đi, em biết chơi cờ ca-rô.”
Tần Hi không nói gì chỉ cười: “Em là học bá mà tính kiên trì học tập cũng không có.”
Sơ Nịnh mặc kệ anh nói gì, đi vào trong phòng cầm cờ ca-rô đi ra, lôi kéo anh chơi cùng.
Trước khi chơi, cô đề nghị với anh: “Chúng ta chơi chút gì chứ?”
“Cái gì?”
Sơ Nịnh nói: “Một trận phân thắng thua, ai thua tối nay ngủ bên ngoài.”
Tần Hi nhìn cô, như có như không mà cong môi: “Trời còn chưa tối em đã nghĩ đến việc buổi tối đi ngủ sao?”
Sơ Nịnh trầm mặt: “Rốt cuộc có chơi hay không?”
Tần Hi thong thả vân vê quân cờ màu trắng, dừng lại một chút rồi ném trở lại, nói ra hai chữ: “Không chơi.”
Sơ Nịnh cuống lên: “Tại sao?”
Tần Hi chỉ vào lá khô trên cây: “Hiện tại đang là trời thu, em tính toán muốn anh ngủ bên ngoài cũng có chút không thích hợp cho lắm.”
“Em không tính toán anh, ai thua thì ngủ bên ngoài, nếu như là em thua, vậy em sẽ làm bé ngoan ngủ bên ngoài.”
“Em ngủ bên ngoài? Thế thì lại càng không thích hợp.”
Anh dọn lại cờ ca-rô, một lần nữa cầm cờ tướng lên: “Nếu em bị cảm lạnh anh đau lòng biết bao.”
“…”
Sơ Nịnh tức đến nghiến răng: “Đều tại anh nhất định muốn nói với bà cái gì mà bạn trai của em, hiện tại làm sao ngủ?”
Sơ Nịnh ngồi xe buýt một ngày một đêm, bởi vì đi vội vàng nên không mua hai cái giường. Buổi sáng tinh thần không tốt, vốn định tối nay sẽ ngủ sớm, bây giờ như này cô không có cách nào nghỉ ngơi rồi.
Tần Hi nhìn cô, nở nụ cười lơ đãng: “Nên ngủ như nào thì ngủ như thế, nếu thật sự không được thì cứ xem anh thành người có giới tính thứ ba. Yên tâm, anh không bắt nạt em.”
Sơ Nịnh khẽ xì: “Vậy không bằng nói với bà anh không phải bạn trai của em, đem anh đuổi ra ngoài.”
Ánh mắt Tần Hi nhìn xung quanh sân một vòng: “Nơi này của bà cũng không có chỗ khác để ở, anh nghìn dặm xa xôi tới tìm em nhưng buổi tối em lại muốn đuổi anh ra ngoài, vậy không thích hợp.”
Sơ Nịnh không thèm để ý đến anh, trực tiếp đứng lên: “Em buồn ngủ, muốn đi ngủ, anh cứ tự nhiên.”
Cô vào nhà phía Tây, vốn là muốn trực tiếp đóng cửa nhưng nghĩ tới anh thật sự không có chỗ ngủ, mà ban đêm nhiệt độ lại thấp như vật, đúng là ở bên ngoài một đêm thì không ổn. Cuối cùng, mở cửa như cũ, không khóa cửa.
Cô bôn ba lâu như vậy, căn bản ở trên xe ngủ không ngon, lúc này đã rất mệt, vừa nằm lên giường liền thiếp đi.
Tới tận buổi tối bà đi vào gọi cô ra ăn cơm cô mới có chút tinh thần.
Bữa tối bà nấu cháo, xào hai món mặn, đơn giản nhưng ngon miệng.
Buổi tối, người trong thôn không có chuyện gì, trời cũng lạnh nên đều đi ngủ sớm.
Vừa ăn cơm xong, nhìn bên ngoài trời đã tối om.
Sơ Nịnh chủ động nhận việc rửa bát, lúc đi ra A ông và bà đã đi nghỉ ngôi, chỉ còn Tần Hi ngồi một mình trong sân.
Anh mặc chiếc áo gió màu đen, hai tay đút trong túi, lười nhắc ngồi trên ghế nằm của A ông, xuất thần nhìn những vì sao trên trời.
Sơ Nịnh chà xát hai tay tắt đèn đóng cửa nhà bếp, đi tới: “Anh ở đây nhìn cái gì?”
Tần Hi nâng cằm, ánh trăng chiếu lên mặt anh, đường nét trên khuôn mặt trở nên sâu xa.
Anh chỉ lên trời nói: “Đây là lần đầu tiên anh đến nông thôn, bầu trời ở nơi này so với thành phố không giống nhau, ánh trăng ở đây cũng đẹp hơn.”
“Đó là đương nhiên.”
Sơ Nịnh khoác tay lên tay vịn của ghế nằm, cũng ngẩng đầu lên: “Nơi này không có ánh đèn, mặt trời vừa xuống núi thì đêm liền tới, không giống với ánh đèn đầy màu sắc trong thành phố, đều không nhìn thấy rõ bầu trời là như thế nào.”
Tần Hi thu lại tầm mắt, liếc nhìn cô: “Buổi chiều ngủ được một chút, bây giờ còn mệt không?”
“Hả?”
Sơ Nịnh còn chưa tỉnh táo, chỉ thấy Tần Hi chợt đứng lên hỏi cô: “Theo anh ra ngoài một chút?”
Sơ Nịnh cắn môi, đứng bất động tại chỗ.
Tần Hi nói: “Anh lần đầu đến đây, em không đi theo anh nếu lúc nữa anh lạc đường không về được thì sao?”
Lúc này Sơ Nịnh mới bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy cũng được.”
Hai người lặng lẽ đi từ trong nhà ra, đường ở trong thôn cũng có đèn chiếu lên người tạo thành bóng trên mặt đất, từng chút bị kéo dài.
Bạch Đầu cốc là ở phương Nam, nhiệt độ cũng không lạnh nhưng ban đêm vẫn có chút mát mẻ, gió lạnh thổi đến thấm vào tận xương, làm cho người ta không ngừng run rẩy.
Tần Hi cởi áo khoác trên người khoác lên người cô.
Ấm áp bao phủ, xua tan cái lạnh thấu xương, Sơ Nịnh lén nhìn anh một cái, đem áo khoác che kín lại.
Dọc theo đèn đường đi về phía trước, Sơ Nịnh chỉ vào chỗ sáng đèn phía trước giới thiệu với anh: “Bên kia là trường tiểu học của Bạch Đầu cốc, những đứa trẻ của các thôn xung quanh đều đến đây học. Trường trung học cơ sở ở trên trấn, cách nơi này khá xa, cấp ba lại càng xa hơn. Nếu muốn lên thị trấn học thì nửa tháng mới có thể về nhà một lần.”
Đang nói chuyện, hai người dừng lại ở cửa trường học.
Tần Hi nhìn tên trường học, lại nghĩ đến tên thôn, hỏi cô: “Tại sao lại gọi là Bạch Đầu cốc?”
Sơ Nịnh nói: “Theo tương truyền, thời cổ đại lúc gặp chiến tranh loạn lạc có một đôi vợ chồng đến đây lánh nạm, họ hẹn ước cùng nhau sống ở đây đến bạc đầu. Có một ngày, người chồng đột nhiên rời đi, nói rằng ở đây không có đất dụng võ cho những gì mà anh ta đã học, bây giờ đang đúng lúc thời buổi rối ren chính là thời cơ tốt nhất để lập công tạo dựng sự nghiệp, anh ta cũng muốn ra ngoài xông pha một lần, để vợ mình ở lại bảo vệ quê hương chờ anh ta trở về. Người vợ chờ hết năm này qua năm khác, tóc cũng dần bạc trắng mà người chồng từ đầu đến cuối đều không có trở về.”
Thấy cô đột nhiên không nói nữa, Tần Hi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Không có sau đó nữa. Có người nói người chồng chết nơi sa trường, cũng có người nói anh ta lập công trạng, được thăng quan tiến chức rất nhanh, sớm đã có kiều thê mỹ thiếp trong ngực, đâu còn nhớ đến người vợ khổ sở chờ đợi anh ta về nữa.”
“Anh không phải cảm thấy cái tên Bạch Đầu cốc này rất giống một chuyện tình lãng mạng chứ? Trước đây em cũng cho rằng là như thế.”
Sơ Nịnh thở dài: “Sau đó mới biết, đó là cuộc đời của một cô gái chịu nhiều đau khổ, thê lương, sự cô đơn, tuyệt vọng đã làm hao mòn cả tuổi thanh xuân tươi đẹp.”
Tần Hi trầm mặc trong chốc lát, phản bác cô: “Chuyện này không đúng, nhất định là em nhớ nhầm.”
“Có sao?”
“Có.”
Tần Hi nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô: “Anh đoán, câu chuyện này chính là người đàn ông đắc thắng trở về đoàn tụ với vợ mình, chăm sóc con cháu, cùng nhau đi đến bạc đầu.”
Sơ Nịnh bĩu môi: “Chuyện em nghe được mới không phải giống như anh nói, người ta nói người đàn ông đó không trở về.”
“Vậy khẳng định là người bên ngoài ghen tị vợ chồng bọn họ quá mức ân ái, cố tình nói bừa. Hơn nữa, câu chuyện cũng không phải là thê lương, vai nữ si tình có chút không đúng, người xưa đều nhàn rỗi không có chuyện gì nên nói bừa, cũng không biết chuyện sẽ là như nào.”
Sơ Nịnh cũng không tranh luận với anh.
Tần Hi bỗng nhiên chỉ vào nơi tối om ở phía xa: “Em nhìn chỗ đó đi.”
Sơ Nịnh thấy thế nhìn sang thì thấy trong bụi có có mấy đốm sáng màu xanh đang nhảy múa rất đẹp.
“Mùa này lại có đom đóm sao?”
Đôi mắt cô sáng lên, chạy tới đưa tay bắt một con, chạy về đưa cho anh xem: “Anh mau nhìn xem, đúng là đom đóm.”
Tần Hi nhìn đom đóm bay lượn trong lòng bàn tay cô, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt long lanh.
Anh nhẹ nhàng giúp cô kéo kín áo khoác: “Có lạnh không? Đi về nghỉ ngơi thôi.”
Nói đến nghỉ ngơi, nụ cười của Sơ Nịnh hạ xuống, mở lòng bàn tay ra, đom đóm thuận thế bay ra ngoài, vẫy cánh bay đi.
Dọc đường về, hiển nhiên yên tĩnh hơn lúc đi rất nhiều.
Sơ Nịnh cùng Tần Hi sóng vai đi với nhau, cũng không nói chuyện. Trong thôn yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa.
Vào phòng, Sơ Nịnh mở đèn, sự thận trọng và không dễ chịu nổi lên giữa hai người.
“Em đi tắm.” Sơ Nịnh từ trong nhà chạy vọt vào phòng tắm.
Nghĩ lại dến câu cô vừa nói, luôn cảm thấy hình như có nghĩa khác.
Cô vỗ vỗ mặt để không suy nghĩ lung tung.
Trong nhà của thư ký Lương bày trí rất thuận tiện, sát bên cạnh nhà bếp là một phòng tắm, trên đất bên trong lát gạch chống trơn.
Sơ Nịnh chậm rì rì tắm rửa, mãi cho đến tận khi hơi đau đầu mới thay quần áo bà Lương đưa đi ra.
Ở trong sân đứng một chút, cô lấy hết dũng khí đẩy của khi nhà phía Tây nhưng đột nhiên dừng lại.
Tần Hi không biết từ đâu tìm thấy một tấm chiếu trải xuống đất bên cạnh giường, lại cầm lấy chăn và đệm trải ra.
Nghe được động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn sang, cô mặc một chiếc áo hoa màu lam, phía dưới là chiếc quần rộng dài màu đen. Rõ ràng là quần áo của bà nhưng mặc lên người cô lại đặc biệt thấy tươi mát, giống như một cô gái bước ra từ trong tranh.
Tần Hi thu hồi tầm mắt, trải đệm giường đướng lên: “Tắm lâu như vậy nước còn nóng không?”
“Có chút ấm.” Cô thuận miệng trả lời, vào phòng.
Tần Hi lấy đồ trong hành lý ra tắm, mở cửa đi ra ngoài.
Sơ Nịnh nhìn thấy anh trải sẵn đệm ngủ trên đất, trái tim treo lơ lửng cũng dần hạ xuống, chính mình yên lặng leo lên giường đắp chăn.
Tần Hi tắm rất nhanh, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Sơ Nịnh trở mình quay mặt vafp tường, theo bản năng cầm chặt mép chăn.
Cửa phòng bị đẩy ra, anh tiến dến.
“Anh tắt đèn nhé?” Anh hỏi một câu.
Sơ Nịnh bình tĩnh trả lời: “Ừm.”
Bên trong lập tức tối lại, giơ tay cũng không thấy được năm ngón tay.
Thư giãn vài giây, mới nhìn ánh trăng ở ngoài cửa sổ.
Âm thanh huyên náo truyền đến, Sơ Nịnh cảm giác được Tần Hi nằm xuống, sau đó liền không thấy động tĩnh gì.
Buồi chiều đã ngủ nên bây giờ cô có chút không ngủ được, lấy điện thoại ở dưới gối mở ra.
Ánh sáng chói mắt, cô điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất.
Kiều Kế Hằng, Trì Diên và một số người gửi wechat cho cô hỏi tình hình, cô trả lời từng cái một.
Cuối cùng nhìn thấy wechat của Kiều Bang Quốc, suy nghĩ một chút rồi cô cũng trả lời.
Không còn gì để chơi, cô đem điện thoại để xuống, lần thứ hai căn phòng chìm vào bóng tối.
Sau khi Tần Hi nằm xuống liền không có động tĩnh gì, trong không gian yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của anh, rõ ràng là rất nhẹ nhưng lại giống như phiến lông chim gãi vào trong lòng cô.
Tay cô chống ván giường hơi nhổm dậy, dè dặt nhìn anh.
Lúc ở trong bệnh viện cô gặp Tần Minh Huy đúng là tâm trạng có chút bị ảnh hưởng nên muốn đến đây giải sầu, nhưng không ngờ anh còn đến trước mình.
Bây giờ, cùng ngủ cùng với cô trong một căn phòng.
Có lúc bình tĩnh mà suy nghĩ lại còn cảm thấy rất thần kỳ, giống như đang mơ vậy.
Đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm quyết định sẽ không ỷ lại bất cứ người nào, một mình sống thật tốt. Chưa boa giờ dám hi vọng xa vời sau này cùng Tần Hi có cái gì đó nhưng anh vẫn đến đây tạo cho cô hi vọng.
Trong đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, Sơ Nịnh thở dài một hơi.
Trên mặt đất, Tần Hi mở mắt ra, dựa vào ánh trắng mà nhìn cái đầu nhô ra khỏi mép giường, âm thanh trầm thấp mà ôn hòa: “Nhìn đủ chưa?”
Sơ Nịnh sửng sốt, đang muốn nằm xuống nhưng Tần Hi nhanh hơn cô một bước. Cánh tay dài duỗi một cái, người bị anh ôm xuống dễ như ăn kẹo, thuận thế nhào lên trên người Tần Hi.
Sơ Nịnh sợ đến mức không dám thở mạnh, eo nhỏ bị anh ôm, chóp mũi ngửi được một mùi hương nhàn nhạt mát lạnh giống như có ma lực vậy, từ từ mê hoặc lòng người.
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, muốn giãy dụa đứng dật lại bị cánh tay ôm càng chặt hơn, căn bản không thể động đậy.
Lồng ngực Tần Hi rung mấy lần, ý cười vụn vặt vang lên, âm thanh lười biếng vang lên bên tai: “Cách xa như vậy sao có thể nhìn thấy rõ ràng cái gì? Muốn xem thì nên đến gần một chút.”
Anh kề sắt vào mặt cô, đôi môi khiêu gợi mở ra đóng lại, giọng nói hơi khàn, từng chữ nói ra giống như đầu độc và trêu chọc: “Bây giờ đã nhìn rõ chưa? Nếu không bật đèn cho em nhé?”
Nhân lúc bà Lương đi vào phòng bếp làm cơm, Sơ Nịnh kéo Tần Hi từ trong nhà đi ra, đứng ở chỗ khuất của mặt sau tòa nhà: “Sau anh lại ở đây?”
Tần Hi nhướn mày, cười nhìn cô: “Tại sao anh không thể ở đây?”
“Ý của anh là anh biết tại sao em ở chỗ này, còn…”
Sơ Nịnh cúi đầu nắm cành cây nhỏ trong tay, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Còn có thể đến sớm hơn cả em.”
“Kiều Kế Hằng nói tất cả cho anh biết.”
Sơ Nịnh quay lưng lại với Tần Hi, ngón tay trắng nõn cầm tờ giấy nhỏ, động tác cô hơi ngừng lại khi nghe thấy tiếng cành cây bị cô bẻ gãy, mi mắt hơi rũ xuống, hờ hững: “Ồ.”
Tần Hi nhìn bóng lưng của cô, dừng lại một chút, kéo cô quay lại nhìn mình, trong mắt có chút đau xót: “Anh rất xin lỗi vì những lời mà bố anh nói với em nhưng ông ấy cũng vì muốn tốt cho anh, đó cũng không phải ý của anh. Em nên nói cho anh biết mọi việc, không nên thay anh lựa chọn.”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lông mày cô, Tần Hi nói: “Em có nghĩ tới hay không lúc đó em đột nhiên đổi ý, anh sẽ có bao nhiêu khó chịu?”
Viền mắt Sơ Nịnh ửng hổng, bên trong còn có chút ánh nước, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Cô cúi đầu, lông mi dày đã ướt: “Sau khi tách ra ở Starbucks em đã đổi ý muốn cùng anh ra nước ngoài nhưng không gọi được cho anh. Em còn chưa kịp bàn với bố mẹ việc xuất ngoại thì buổi tối hôm đó mẹ em xảy ra tai nạn xe cộ, qua đời ở trước mặt em. Em rất khó vượt qua được cơn ác mộng đó, lại một lần nữa gọi cho anh nhưng vẫn không được.”
Tần Hi khiếp sợ nhìn cô: “Em gọi điện cho anh?”
Sơ Nịnh cố kìm nén tâm trạng, lúc này bị anh hỏi như thế nước mắt đột nhiên không ngăn lại được, từng giọt từng giọt rơi xuốn, trong lòng nổi lên oán giận, mạnh mẽ đẩy anh một cái: “Em gọi cho anh rất nhiều lần đều không được. Gửi tin nhắn anh cũng không trả lời.”
Tần Hi bị cô đẩy cho lảo đảo, trong mắt tràn ngập tia máu, môi mỏng khẽ mở, anh khẽ chạm vào dây chuyền quả chanh, giọng nói khàn khàn: “Ngày đó, anh quay lại cửa Starbucks tìm dây chuyền, đi vào một cái cống thoát nước, không cẩn thận điện thoại bị rơi vào đó.”
Lúc trước cô tuyệt tình như vậy căn bản làm cho Tần Hi không nghĩ tới sau đó cô sẽ gọi điện thoại cho mình.
Anh nhớ tới ngày đó lúc điện thoại bị rơi xuống còn vang lên một tiếng thông báo.
Khi đó trong lòng anh chỉ muốn tìm dây chuyền, căn bản không nghĩ tới sẽ có người gọi tới, đối với việc điện thoại bị rơi cũng không thèm để ý chút nào.
Bởi vì anh nghĩ như nào cũng không nghĩ đến là Sơ Nịnh.
Ngày đó khi điện thoại rơi xuống vang lên tiếng thông báo anh có thể nhặt lên nhưng lại lựa chọn không để ý.
Một ý nghĩ sai lầm chính là bảy năm xa cách.
Tự trách và ảo não cùng xông lên đầu, Tần Hi hận không thể đánh mình một cái.
Nhẹ nhàng giơ tay lên lau những giọt nước mắt cho cô: “Em không liên lạc được với anh sao không tìm Hàn Huân hoặc những bạn học khác?”
Sơ Nịnh sững sờ hai giây, lập tức khóc càng lớn hơn, nước mắt chảy xuống như mưa.
Tần Hi không nghĩ đến mình mới hỏi một câu mà cô đã có phản ứng lớn như vậy, nhất thời bị cô dọa sợ: “Đừng khóc, không nghe điện thoại là lỗi của anh, anh không có trách em.”
Sơ Nịnh gạt tay anh ra: “Bây giờ anh nói có thể đi tìm Hàn Huân, lúc đó em đã khó khăn muốn chết, căn bản không nhớ ra được ô ô ô…”
Tần Hi: “…”
“Quên đi, đều là chuyện đã qua.”
Anh đem người ôm vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành cô: “Có thể đây là ý của ông trời đang muốn thử thách chúng ta. Sau này có chuyện gì chúng ta đều phải nói rõ ràng với nhau, anh cũng sẽ không bao giờ không nghe được thoại của em nữa, được không?”
Sơ Nịnh lau nước mắt, đẩy anh ra, nghiêng đầu nói: “Em còn chưa nói muốn làm hòa với anh.”
Cô nghĩ đến bà Lương, có chút bất mãn: “Anh sao lại nói với bà anh là bạn trai em, em cũng chưa có đồng ý, da mặt anh cũng quá dày rồi đi.”
Tần Hi xoa gáy: “Vậy làm sao bây giờ, lời anh cũng nói ra khỏi miệng, giờ em lại nói với bọn họ anh không phải, vậy anh mất mặt cỡ nào chứ?”
“Bằng không…”
Anh cúi người, cùng cô thương lượng: “Vì suy nghĩ đến mặt mũi của anh, em liền phối hợp với anh một chút đi, ở trước mặt ông bà đóng giả làm bạn gái của anh?”
Sơ Nịnh mở to hai mắt nhìn anh, sau đó xoay người: “Không muốn.”
“Tại sao?”
“Anh cũng không phải.”
“Vậy làm sao mới có thể?”
“Làm sao cũng không phải.”
“…”
Tần Hi từ phía sau ôm lấy cô, ghé vòa sát bên tai cô thở dài: “Được, vậy coi như là anh đang theo đuổi em, em không có ý kiến gì chứ?”
Sơ Nịnh nghiêng đầu, không tin: “Anh sẽ theo đuổi người khác?”
Lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cũng chưa từng theo đuổi ai.”
Tần Hi cười: “Anh chưa từng theo đuổi ai nhưng không phải em đã từng theo đuổi sao. Anh chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng coi như là đã nhìn thấy heo chạy.”
Sơ Nịnh gấp đến độ trừng mắt, đấu tranh nói: “Em theo đuổi lúc nào? Em không có!”
Tần Hi ôm càng chặt: “Sao lại chưa từng theo đuổi? Thủ đoạn cao siêu lắm đấy, anh suýt nữa là đã bị em lừa.”
Tai Sơ Nịnh đỏ bừng, có chút chột dạ: “Anh biết lúc nào?”
Tần Hi nói: “Hôm qua anh lên phòng làm việc của em ở trên lầu, nhìn thấy trên giá sách để rất nhiều bài thi hồi cấp ba nên có ý định đến xem. Kết quả nhìn thấy một tờ hiệp ước dán băng dính, chính là lúc trước em chặn anh ở đầu ngõ, đem theo tờ hiệp ước nói muốn anh làm bạn trai.”
Nói tới chỗ này, anh dừng lại, rõ ràng cảm thấy cô gái trong ngực có chút cứng đờ, cũng rất bình tĩnh hỏi anh: “Sau đó thì sao?”
Tần Hi cười: “Lúc đó cũng không quá để ý, sau đó suy nghĩ lại một chút, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Chính chỉ là một tờ hiệp ước mà thôi, ban đầu đã bị anh xé nát, em dán lại làm gì? Thế là anh tiến vào thư phòng, đem tờ hiệp ước lấy ra cẩn thận nghiên cứu lại.”
Anh dán môi vào tai cô, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Em đoán xem anh thấy cái gì?”
Sơ Nịnh nhớ đến mặt sặt tờ hiệp ước, dùng bút tàng hình viết xuống câu nói:
Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu.
Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu quân tử, thục nữ hảo cầu.
(Câu đúng là Quan quan thư cưu, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu. “Quan quan” là tiếng chim trống chim mái ứng họa nhau, ý chỉ tâm ý tương thông, tri âm tri kỷ. Tác giả muốn tỏ rõ cho hậu nhân rất nhiều vấn đề trong hôn nhân. Đó là cái đức của người nữ cần trinh thục, u nhã; đức của người nam cần là bậc quân tử; dẫu là trong hôn nhân thì nam nữ cũng rất mực giữ gìn, không lả lơi, buông thả; có vậy mới đạt được phu xướng phụ tùy, tâm ý tương thông, tri âm tri kỷ. Nguồn: trithucvn)
《Bản hợp đồng tình ái》này còn được gọi là 《Khế ước bán thân của Tần Hi》
Ký tên, đóng dấu, đời này chính là người của lão nương.
Nghĩ đến đây, tai cô đỏ bừng, thoát khỏi sự kìm chế của anh: “Thời gian quá lâu rồi, em… không nhớ rõ.”
“Vậy giờ anh nhắc lại, không phải là em nhớ ra rồi sao?”
Tần Hi đem người trong ngực xoay lại đối diện với mình, bàn tay để ở eo cô, tâm trạng không tệ: “Lúc nào thì thích anh, biện pháp theo đuổi của em lại trong sáng thoát tục như vậy hử?”
“Đã sớm thích.”
Sơ Nịnh chống tay lên lồng ngực anh, có chút ngượng ngùng rũ mi: “Em học tập tốt như vậy, lớn lên cũng rất xinh đẹo, trong trường học cũng có rất nhiều người theo đuổi nhưng anh làm sao lại không theo đuổi em chứ? Bình thường cũng chưa từng nói chuyện với em, em cố ý ở trước mặt anh qua lại, anh cũng giả vờ nhìn lung tung, thật bực mình mà.”
“Sau đó, em nhờ người khác nói với anh anh cũng không để ý, đoán rằng đầu óc anh chậm chạp, đoán chừng viết thư tình cho anh cũng không có tác dụng gì, bị từ chối còn rất mất mặt, cho nên em nhanh trí làm một bản hiệp ước tìm anh ký tên. Nghĩ rằng chỉ cần anh ký tên, em có thể dựa vào học bù đó mà tiếp cận anh, trước khi thi đại học em nhất định sẽ bắt được anh.”
“Thế nào?”
Cô nháy mắt với anh, trên mặt mang theo sự đắc ý, vẻ mặt mong muốn được khích lệ: “Em thông minh không?”
Tần Hi cười nhẹ một tiếng, giọng điệu lười biếng: “Thông minh, thật sự rất thông minh.”
Lòng bàn tay anh xoa gò má mềm của cô, chậm rãi hỏi cô: “Buổi tối hôm đó khi ngồi ở đu quay trên cao, em nói là có bí mật muốn nói với anh có phải chính là cái này?”
Lông mi Sơ Nịnh khẽ rung: “Là cái này, cũng không phải cái này.”
“Hả?”
Anh nâng mặt cô, trán chạm lên trán cô: “Nói cái gì?”
Sơ Nịnh cắn môi dưới, ngón tay nắm lấy cổ áo anh: “Khi đó em cảm thấy nếu bắt được anh, khẳng định sẽ không chỉ nói cho anh biết những điều này.”
Cô nâng mí mắt lên, chớp mắt nhìn anh: “Em định nói cho anh biết hợp đồng đã đến hạn, nếu như anh còn muốn ở bên cạnh em thì anh cũng phải theo đuổi em một chút, bằng không em sẽ cảm thấy là mình ăn may.”
Khóe môi Tần Hi cong lên: “Dự định để anh theo đuổi em bao lâu?”
“Lúc đó nghĩ dù sao cũng phải theo đuổi một kì nghỉ hè đi.”
“Vậy bây giờ?”
“Hả?”
“Hiện tại theo đuổi, em muốn theo đuổi bao lâu?”
Sơ Nịnh nghiêm túc suy nghĩ một chút, đột nhiên tỉnh táo lại, cảm thấy không đúng, đẩy anh ra: “Bây giờ với lúc đó sao có thể giống nhau chứ?”
“Sao lại không giống nhau?”
“Em cũng chưa từng nói muốn cùng anh làm hóa, anh còn hỏi em lúc nào có thể theo đuổi.”
Sơ Nịnh mím môi, trong mắt có chút phức tạp: “Tần Hi, chuyện trước kia đã qua lâu rồi. Em còn chưa suy nghĩ kĩ, trong lòng có chút loạn, anh đừng ép em.”
“Được, không ép em.”
Tần Hi giúp cô chỉnh lại cổ áo: “Bên ngoài lạnh, đi ra ngoài lâu như vậy chắc ông bà đã sốt ruột rồi, những chuyện này sau này hãy nói.”
Sáng sớm, thời gian Tần Hi câu cá với ông Lương quá ngắn nên cũng không câu được gì nhiều.
Ăn sáng xong, dự định sẽ tiếp tục đi câu rồi buổi trưa về nấu ăn.
Sơ Nịnh đi theo Tần Hi.
Sông nhỏ cách nhà họ Lương không xa, chỉ mất tầm năm đến sáu phút đi dường, trong nháy mắt đã đến.
Mặc dù đã là mùa thu nhưng phong cảnh ở đây rất đẹp, non nước xanh biếc, cây bách từng đầy lá xanh, dòng nước lẳng lặng chảy qua, xung quanh đều là những âm thanh đặc trung của thiên nhiên.
Ông Lương cầm dụng cụ đánh bắt cá đi đến chỗ thường câu ngồi xuống, cười nói với Tần Hi: “Thời gian buổi sáng không đủ, lúc này cũng thừa thời gian, so tài với ông đi?”
Sơ Nịnh đứng bên bờ sông, cầm lấy mấy viên đá nhỏ ném xuống, mặt sông tạo thành những gợn sóng nhỏ.
Nghe được lời nói của ông Lương, cô quay đầu lại xen vào nói: “A ông, nói về câu cá ông chính là vương giả, đoán chừng anh ấy chỉ là cấp đồng, biết câu hay không còn chưa nói đến, vẫn là đừng nên để anh ấy tự rước lấy nhục.”
Tần Hi xoa đầu cô, đem người kéo ra sau, để cô đứng cách xa bờ sông một chút: “Anh còn chưa có lên tiếng mà em chỉ sợ anh làm em mất thể diện?”
“Ai sợ anh làm em mất thể diện chứ?”
Sơ Nịnh theo bản năng phản bác, lại cảm thấy có chút không đúng: “Anh mất mặt thì liên quan gì đến em?”
Ông Lương cười nhìn hai người bọn họ, chính mình cũng đã chuẩn bị đầy đủ, nhàn nhã chờ cá cắn câu.
Tần Hi cũng ngồi xuống, thấy Sơ Nịnh vân còn đứng ở bờ sông, mở miệng: “Lại đây ngồi.”
Sơ Nịnh không để ý đến anh, nhìn xung quanh sau đó ngồi bên chỗ ông Lương.
Ông Lương đuổi cô, chỉ vào bên Tần Hi: “Nha đầu, cháu ngồi ở chỗ đấy đi, cháu vừa đến cá của ông đã bị cháu dọa chạy rồi.”
“…”
Sơ Nịnh nhíu mày oán giận: “A ông, cháu từ xa đến thăm ông, ông cũng không hiền hậu chút nào, lại còn đuổi người.”
Cô đứng lên, nhắm mắt ngồi bên cạnh Tần Hi.
Tần Hi liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô bĩu môi thì bật cười, học theo giọng nói của ông: “Nha đầu, em ngồi ở chỗ anh cảm thấy oan ức?”
Vẻ mặt Sơ Nịnh cứng đờ, nhìn về phía anh: “Anh gọi em là gì?”
Tần Hi ghé sát vào tai cô, lại khẽ gọi một tiếng: “Nha đầu, làm sao vậy?”
Giọng nói nhẹ nhàng truyền tới giống như lông chim quét qua đầu quả tim, Sơ Nịnh nghe được ra ý vị khác.
Sủng nịnh, ôn như, lại hình như có chút lưu luyến không rời.
Gò má cô có chút nóng, giận anh: “Ai cho anh gọi loạn như vậy?”
Tần Hi cười: “Tại sao anh không thể gọi?”
Sơ Nịnh muốn đẩy anh, lông mày khẽ cau lại, thở dài một hơi: “Cá cắn câu rồi, đừng nhúc nhích!”
“Có sao, ở đâu?”
Sơ Nịnh nhướn cổ nhìn về phía sông, bỗng nhiên đôi mắt khẽ đảo, ý đồ xấu xa nổi lên, thừa dịp anh chưa chuẩn bị mà cầm lấy cánh tay anh lắc mấy cái, đôi mắt còn rất chăm chú nhìn về phía dòng soongg: “Ở đâu, ở chỗ nào? Sao em không nhìn thấy.”
Nói xong, lại lắc hai cái mới buông tay ra, nhìn mặt nước yên tĩnh vô tội buông tay: “Nhìn đi, không có gì.”
Tần Hi: “…”
Bên khác vang lên tiếng cười của ông Lương: “Ui, con cá này không nhỏ.”
Ông ấy đem con cá thả vào thùng gỗ, cười nói với Tần Hi: “Tiểu tử, có một con sâu ở bên cạnh, xem ra hôm nay cháy muốn câu cá cũng khó đi!”
“A ông, cháu nào có.”
Sơ Nịnh đứn lên, không chút nào chột dạ: “Cháu rõ ràng là muốn ông có thể thắng anh ấy nên đặc biệt giúp ông, ông sao lại nói cháu như vậy chứ.”
“Cháu a.” Ông Lương chỉ chỉ cô, cười lắc đầu.
Thấy bên kia có cây phong, Sơ Nịnh cất bước đi tới, chỉ còn lại hai người Tần Hi và ông Lương ở đây câu cá.
“Đi đâu?” Tần Hi nhìn bóng lưng cô gọi, Sơ Nịnh không để ý, chạy trốn nhanh hơn.
“Đừng lo lắng, con bé rất quen thuộc với nơi này.”
Ông Lương trấn an anh, thở dài cảm khái nói: “Hàng năm nha đầu đều đến đây, chỉ có lần này là hoạt bát nhất, cũng cười nhiều hơn.”
Ông Lương nhớ đến nhiều năm trước: “Lần đầu tiên con bé bị bố đưa đến đây cả người đều xanh xao vàng vọt, cũng không cùng người khác nói chuyện. Ông dẫn con bé tới đây câu cá, con bé chỉ ngồi ở đây cả ngày, hỏi gì cũng không nói, không để ý, chỉ ngồi một mình, rất đáng thương.”
Ý cười nhạt Tần Hi dần hạ xuống, liếc mắt nhìn bóng dáng ở nơi xa.
Sơ Nịnh đứng dưới tán cây phong, duỗi tay nhảy lên muốn lấy lá phong.
Thử mấy lần đều không đến, cô lùi lại mà làm việc khác, khom người nhặt những lá bị gió thổi rơi xuống.
Cầm từng cái từng cái mà mình nhặt lên, ngồi xổm ở bờ sông để những chiếc lá nổi trên mặt sông, theo dòng nước trôi đi.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, sóng nước lấp loáng, giống như những ngôi sao hiện ra.
“Hai người bọn cháu không suy xét đến việc ở cùng một chỗ sao?” Ông Lương đột nhiên hỏi.
Tần Hi dừng lại, nhìn sang: “A ông, sao ông thấy được?”
Ông Lương nói: “Lần nào nha đầu này đến đây đều sẽ nói cho hai người già bọn ông biết trước, mang theo hành lý. Lần này không nói tiếng nào đã đến, ngay cả hành lý cũng không mang, đoán chừng là tâm trạng không tốt, tạm thời đến đây giải sầu, mà cháu lại là đặc biệt đến đây tìm con bé đúng chứ?”
“A ông có con mắt tinh tường, không có điều gì gạt được lão nhân gia.”
Ông Lương than thở: “Con bé cũng không dễ dàng gì, ông và bà luôn coi con bé như cháu gái mà đối xử, trước đây đều mong ngóng con bé có thể tìm được một người biết nóng, biết lạnh, cũng tốt hơn là cô độc một mình không có ai để dựa vào. Bây giờ nhìn con bé có thể nở nụ cười phát ra từ trong nội tâm, xem ra là tìm được rồi.”
Tần Hi nghe những câu nói này, ánh mắt nhìn xuống mặt sông, trầm mặc thật lâu.
Sơ Nịnh trở lại phát hiện tỏng thùng gỗ trước mặt Tần Hi đã có mấy con cá, cô bất ngờ nhìn trong thùng: “Những thứ này đều là anh câu được?”
Tần Hi nhíu mày: “Như thế nào, em vừa đi thì hiệu suất tương đối tốt.”
Sơ Nịnh bĩu môi, nhìn cá nhỏ bơi qua bơi lại trong thùng.
Tần Hi lại câu được một con nữa, cảm thán: “Sông nước chỗ này không tệ, cá cũng béo khỏe như thế, có khi buổi tối chỗ này cũng có.”
Sơ Nịnh kéo cánh tay anh một cái, hất cằm lên, u oán mà nhìn anh: “Cá nhỏ dễ thương như vậy, tại sao anh lại phải ăn cá?”
Khóe miệng Tần Hi khẽ giật: “Em đừng ăn.”
“Vậy không được.”
Cô cúi đầu chọc bụng cá, lẩm bẩm nói: “Cá ngon lại còn tươi sống, nó sinh là chính là để cho em ăn.”
Tần Hi: “…”
Bữa trưa là do Tần Hi làm, Sơ Nịnh bị anh kéo vào nhà bếp làm trợ thủ.
Nói là làm trợ thủ nhưng phần lớn cô cũng không giúp được cái gì, chỉ là ở bên cạnh nhìn.
Tần Hi xử lý cá buổi sáng câu được, Sơ Nịnh ngồi xổm bên cạnh anh, tay chống hàm nhìn chăm chú, bỗng nhiên mở miệng: “Anh có cảm thấy mình giống như nàng tiên ốc không?”
Tần Hi mỉm cười nói: “Anh sẽ coi đây là lời em khen ngợi anh.”
Sơ Nịnh: “Em vốn dĩ là khen ngợi anh, khen anh hiền lành, có phong thái của bà chủ.”
“Thật sao?”
Động tác trong tay Tần Hi dừng lại, quay đầu: “Vậy em cưới anh đi.”
“…”
Sơ Nịnh đứng dậy, ấp úng nói: “Bà nói làm cá phải có rau thơm, em đi hái chút về cho anh.”
Sơ Nịnh chạy từ trong nhà ra sau sườn núi hái rau.
Cô ở đây một thời gian dài, biết được rất nhiều loại rau nên cô hái ít rau bà bảo ngon.
Khi đang vùi đầu chăm chú làm, sau lưng truyền đến âm thanh vui mừng: “Sơ Nịnh, em tới lúc nào vậy?”
Sơ Nịnh nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng cách đó không xa. Người đàn ông mặc áo lông màu trắng, trên sống mũi là mắt kính gọng vàng, khuôn mặt trắng trẻo, lịch sự.
Sơ Nịnh bất ngờ chớp mắt, đứng lên chào hỏi: “Thẩm Uẩn.”
Thẩm Uẩn so với Sơ Nịnh không chênh lệch nhiều lắm, ba năm trước sau khi tốt nghiệp đại học thì tới nơi này làm giáo viên.
Có lần Sơ Nịnh một mình đi leo núi, lúc xuống núi không cẩn thận bị trẹo chân, may là gặp được Thẩm Uẩn đỡ cô xuống núi.
Sau đó thường xuyên qua lại nên hai người liền quen biết nhau.
Tuy rằng người trong thôn thật thà chất phác nhưng Sơ Nịnh với bọn họ cũng không có tiếng nói chung, ngược lại có thể tán gẫu với một chút ít với Thẩm Uẩn.
Ở đại học Thẩm Uẩn từng học tâm lý học, đã khuyên bảo cô rất nhiều, trong lòng Sơ Nịnh vẫn rất cảm kích: “Sáng sớm hôm nay vừa tới.”
Nhìn thấy rau dại trên tay cô, Thẩm Uẩn cười nói: “Em nhặt rau sao lại hai tay trống trơn chứ.”
Nói xong đưa túi qua: “Để vào đây đi, đây đang là trên sườn núi, một lúc hai tay cầm rau như thế đi xuống dốc không tiện, cẩn thận ngã.”
“Cảm ơn.”
Sơ Nịnh nhận lấy, hỏi anh ta: “Đúng rồi, anh về đây dạy đã gần ba năm rồi đi.”
Thẩm Uẩn gật đầu: “Còn một tháng nữa, tôi còn tưởng trước khi đi sẽ không có cơ hội gặp lại em. Sao đột nhiên lại đến đây, cũng không nói trước câu nào.”
Sơ Nịnh cười: “Gần đây rảnh rỗi nên tới đây mấy ngày chơi với A ông và bà.”
“Tôi cũng rất thích nơi này, có thể khiến người ta bình tâm, bây giờ sắp đi rồi cũng có chút không nỡ. Có điều cũng không thể ở mãi đây không quay về, bố mẹ tôi gấp lắm rồi.”
Thẩm Uẩn nhìn về phía cô, lại hỏi: “Gần đây em thế nào, vẫn tốt chứ?”
“Tôi hả, tốt vô cùng.”
Thẩm Uẩn quan sát sắc mặt cô cười: “Ngược lại lần này lại không nói dối nha, xem ra xác thực là sống rất tốt.”
Sơ Nịnh không nói gì: “Nói thật giống như trước giờ tôi nói rất tốt đều là lừa anh vậy?”
“Cũng không phải.”
Thẩm Uẩn nói: “Không phải theo như em nói sao, tôi xem tướng.”
Sơ Nịnh để rau vào trong túi, cảm thấy đủ rồi mới đi xuống núi.
Thẩm Uẩn thấy vậy cũng không đào nữa, đi theo cô: “Tôi đưa em đi.”
“Lần này ở lại đây mấy ngày.”
Sơ Nịnh suy nghĩ môt chút, lắc đầu: “Còn chưa biết.”
Lại nói: “Một tháng nữa là anh rời đi, nói chung là không thể ở được đến lúc anh đi.”
“Không sao, có duyên tự nhiên có thể gặp lại.”
Vừa đi vừa nói chuyện đã đến cửa nhà họ Lương, Thẩm Uẩn đi vào cùng Sơ Nịnh, chào hỏi ông bà Lương.
Bà Lương thân thiện ra đón: “Là Tiểu Thẩm à, còn chưa ăn cơ đúng không, ở lại cùng ăn đi.”
Tần Hi ở trong phòng bếp nghe thấy có động tĩnh liền đứng ở cửa nhìn ra sân, sắc mặt trầm xuống.
“Sơ Nịnh, rau của em đâu?” Anh gọi cô.
Sơ Nịnh đi tới, lấy rau trong túi để trên phiến đá cửa phòng bếp: “Ở đây.”
Anh đột nhiên khom người xuống, gọi cô: “Mắt của anh bị khói hun của dầu bay vào có chút khó chịu, em giúp anh nhìn một chút.”
Sơ Nịnh nghe vậy liền rửa tay đi đến nhìn một chút: “Thật giống như không có vấn đề gì.”
Tần Hi: “Thế nhưng xót cực kì, không thì em giúp anh thổi một chút.”
Sơ Nịnh thổi lung tung mấy lần: “Có tốt hơn chút nào không?”
Tần Hi miễng cưỡng nâng mí mắt lên, liếc nhìn Thẩm Uẩn bên kia.
Đúng lúc Thẩm Uẩn nhìn sang, một lát sau nói với bà Lương: “Cháu không ở lại đâu, cháu trở về tự làm chút gì đó là được, mọi người bận thì cứ làm việc trước đi ạ.”
Thẩm Uẩn vừa đi, Sơ Nịnh mới phản ứng, trừng mắt nhìn Tần Hi một chút, buông anh ra: “Anh làm gì thế?”
“Tuyên bố chủ quyền.”
“Em cũng không phải của anh, tuyên bố chủ quyền cái gì?” Cô tìm chậu đem rau vào nhà bếp rửa.
Tần Hi cùng theo vào, đứng ở sau lưng cô nhỏ giọng nói: “Tuy rằng người anh còn chưa theo đuổi được nhưng người khác muốn lợi dụng sơ hở thì em cảm thấy anh có thể đồng ý không?”
Sơ Nịnh nghiêng đầu né tránh, đánh vai anh một cái: “Anh đừng có lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, người ta mới không có ý đó. Lúc đó em là tình cờ găp anh ấy nên cùng nhau trò chuyện, bình thường trở về Trường Hoàn cũng không nhắn tin gì quá nhiều.”
Tần Hi xem nhẹ: “Ông đây có hỏa nhãn kim tinh, anh ta có ý kia hay không anh nhìn chút là có thể nhìn ra, không chừng anh ta là lạt mềm buộc chặt.”
Nói đến đây Tần Hi liền bực bội: “Em thường chạy về đây, không nghĩ tới ở đây còn có một tiểu bạch kiểm.”
Sơ Nịnh đá vào mắt cá chân của anh một cái: “Anh câm miệng, nói người ta là tiểu bạch kiểm gì chứ, em thấy da anh trắng như vậy càng giống tiểu bạch kiểm.”
Tần Hi cười: “Được, anh xem như là em khen anh đẹp trai hơn anh ta.”
Sơ Nịnh: “…”
“Cũng đúng.”
Tần Hi tự an ủi chính mình: “Em đã thấy được vẻ đẹp trai không gì sánh bằng của anh thì làm sao có khả năng có hứng thứ đối với loại sắc đẹp như cỏ dại của anh ta chứ.”
Sơ Nịnh lườm anh một cái: “Lúc em vừa mới hái ra về phát hiện dây buộc bò ở cửa nhà cách vách không thấy nữa?”
“Chỗ nào?”
Sơ Nịnh bình tĩnh chỉ bên ngoài: “Là anh thổi đi.”
(Ở đây ý của Sơ Nịnh nói là Tần Hi khoác lác quá.)
Tần Hi: “…”
Ông, bà Lương ở nhà chính, bình thường đến Sơ Nịnh đều ở Bạch Đầu cốc phía Tây, nghe nói đây là phòng của thư ký Lương.
Trong nhà chỉ có một gian phòng có thể ở tạm.
Thời đại bây giờ không giống với lúc trước, người trẻ tuổi đều khá cởi mở, ông bà Lương cũng không phải người bảo thủ.
Biết Sơ Nịnh và Tần Hi là quan hệ trai gái, cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới gả nên cũng không cảm thấy hai người ở cùng nhau có vấn đề gì.
Buổi chiều bà Lương dọn dẹp lại phòng, nói mấy ngày nay chỗ này để cho hai người họ ở.
Biết Sơ Nịnh không đem theo quần áo để tắm rửa nên bà còn chuẩn bị chuẩn bị sẵn một bộ quần áo.
Bà Lương đi rồi Sơ Nịnh đứng ở trong phòng ngủ nhìn chiếc giường duy nhất, nhất thời cảm thấy đau đầu.
Đêm nay có phải ở ở Tần Hi như nào đây?
Sớm biết như vậy thì cô đã không đồng ý việc giả làm bạn gái của anh.
Trong sân, Tần Hi đang chơi cờ tướng với ông Lương.
Lúc này bà Lương đi qua nói cho anh biết, thần sắc anh vẫn vô cùng bình tĩnh, cảm thấy không có cái gì là không ổn, còn lễ phép nói cảm ơn.
Sơ Nịnh cầm cái ghế nhỏ đi tới ngồi bên cạnh Tần Hi, giọng nói có chút không tốt: “Anh còn biết chơi cờ tướng?”
Tần Hi nhìn cô: “Khinh thường anh?”
Sơ Nịnh bĩu môi: “Khẳng định anh chỉ biết sơ sơ, chờ một lúc nữa sẽ bị A ông giết đến không còn manh giáp.”
Ông Lương ngẩng đầu cười: “Nha đầu, sao lại không có chút tự tin nào đối với bạn trai thế? Ông thấy tiểu tử này đánh không tệ, so với con trai của ông đều rất tốt.”
Bởi vì câu “bạn trai” kia mà Sơ Nịnh cảm thấy có chút không dễ chịu, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hi, đúng lúc anh cũng nhìn sang, đôi mắt hoa đào câu dẫn người.
Sơ Nịnh vội vàng dời ánh mắt, mở miệng cười: “Mỗi ngày chú Lương đều theo bố cháu bận chuyện làm ăn, so với anh ấy thì có chỗ nào giống nhau chứ?”
Mới chơi cờ được một nửa, bên ngoài đã có người gọi ông Lương nói bò trong nhà sắp đẻ nhưng tình huống có chút không ổn nên nhờ ông ấy đến xem một chút.
Ông Lương từ nhỏ đã nuôi bò nên ở phương diện này có đủ kinh nghiệm, khoác áo vội vã đi theo.
Sơ Nịnh suy nghĩ, có chút hiếu kỳ: “Đẻ bò nhỏ nha, nếu không chúng ta đi xem một chút?”
“Em xem cái này làm gì?”
Tần Hi chỉ vào chỗ ngồi của ông Lương: “Có muốn học không, anh dạy cho em.”
Sơ Nịnh đi sang ngồi: “Thầy giáo như anh có được không?”
Tần Hi cười: “Em thử xem chẳng phải sẽ biết sao.”
Anh xếp lại quân cờ, giới thiệu với cô: “Mã đi nhật tự, tượng đi điền tự…”
Lúc đầu Sơ Nịnh còn chăm chú học, sau thì không còn kiên nhẫn, đề nghị: “Cái này chơi không vui, chúng ta chơi cờ ca-rô đi, em biết chơi cờ ca-rô.”
Tần Hi không nói gì chỉ cười: “Em là học bá mà tính kiên trì học tập cũng không có.”
Sơ Nịnh mặc kệ anh nói gì, đi vào trong phòng cầm cờ ca-rô đi ra, lôi kéo anh chơi cùng.
Trước khi chơi, cô đề nghị với anh: “Chúng ta chơi chút gì chứ?”
“Cái gì?”
Sơ Nịnh nói: “Một trận phân thắng thua, ai thua tối nay ngủ bên ngoài.”
Tần Hi nhìn cô, như có như không mà cong môi: “Trời còn chưa tối em đã nghĩ đến việc buổi tối đi ngủ sao?”
Sơ Nịnh trầm mặt: “Rốt cuộc có chơi hay không?”
Tần Hi thong thả vân vê quân cờ màu trắng, dừng lại một chút rồi ném trở lại, nói ra hai chữ: “Không chơi.”
Sơ Nịnh cuống lên: “Tại sao?”
Tần Hi chỉ vào lá khô trên cây: “Hiện tại đang là trời thu, em tính toán muốn anh ngủ bên ngoài cũng có chút không thích hợp cho lắm.”
“Em không tính toán anh, ai thua thì ngủ bên ngoài, nếu như là em thua, vậy em sẽ làm bé ngoan ngủ bên ngoài.”
“Em ngủ bên ngoài? Thế thì lại càng không thích hợp.”
Anh dọn lại cờ ca-rô, một lần nữa cầm cờ tướng lên: “Nếu em bị cảm lạnh anh đau lòng biết bao.”
“…”
Sơ Nịnh tức đến nghiến răng: “Đều tại anh nhất định muốn nói với bà cái gì mà bạn trai của em, hiện tại làm sao ngủ?”
Sơ Nịnh ngồi xe buýt một ngày một đêm, bởi vì đi vội vàng nên không mua hai cái giường. Buổi sáng tinh thần không tốt, vốn định tối nay sẽ ngủ sớm, bây giờ như này cô không có cách nào nghỉ ngơi rồi.
Tần Hi nhìn cô, nở nụ cười lơ đãng: “Nên ngủ như nào thì ngủ như thế, nếu thật sự không được thì cứ xem anh thành người có giới tính thứ ba. Yên tâm, anh không bắt nạt em.”
Sơ Nịnh khẽ xì: “Vậy không bằng nói với bà anh không phải bạn trai của em, đem anh đuổi ra ngoài.”
Ánh mắt Tần Hi nhìn xung quanh sân một vòng: “Nơi này của bà cũng không có chỗ khác để ở, anh nghìn dặm xa xôi tới tìm em nhưng buổi tối em lại muốn đuổi anh ra ngoài, vậy không thích hợp.”
Sơ Nịnh không thèm để ý đến anh, trực tiếp đứng lên: “Em buồn ngủ, muốn đi ngủ, anh cứ tự nhiên.”
Cô vào nhà phía Tây, vốn là muốn trực tiếp đóng cửa nhưng nghĩ tới anh thật sự không có chỗ ngủ, mà ban đêm nhiệt độ lại thấp như vật, đúng là ở bên ngoài một đêm thì không ổn. Cuối cùng, mở cửa như cũ, không khóa cửa.
Cô bôn ba lâu như vậy, căn bản ở trên xe ngủ không ngon, lúc này đã rất mệt, vừa nằm lên giường liền thiếp đi.
Tới tận buổi tối bà đi vào gọi cô ra ăn cơm cô mới có chút tinh thần.
Bữa tối bà nấu cháo, xào hai món mặn, đơn giản nhưng ngon miệng.
Buổi tối, người trong thôn không có chuyện gì, trời cũng lạnh nên đều đi ngủ sớm.
Vừa ăn cơm xong, nhìn bên ngoài trời đã tối om.
Sơ Nịnh chủ động nhận việc rửa bát, lúc đi ra A ông và bà đã đi nghỉ ngôi, chỉ còn Tần Hi ngồi một mình trong sân.
Anh mặc chiếc áo gió màu đen, hai tay đút trong túi, lười nhắc ngồi trên ghế nằm của A ông, xuất thần nhìn những vì sao trên trời.
Sơ Nịnh chà xát hai tay tắt đèn đóng cửa nhà bếp, đi tới: “Anh ở đây nhìn cái gì?”
Tần Hi nâng cằm, ánh trăng chiếu lên mặt anh, đường nét trên khuôn mặt trở nên sâu xa.
Anh chỉ lên trời nói: “Đây là lần đầu tiên anh đến nông thôn, bầu trời ở nơi này so với thành phố không giống nhau, ánh trăng ở đây cũng đẹp hơn.”
“Đó là đương nhiên.”
Sơ Nịnh khoác tay lên tay vịn của ghế nằm, cũng ngẩng đầu lên: “Nơi này không có ánh đèn, mặt trời vừa xuống núi thì đêm liền tới, không giống với ánh đèn đầy màu sắc trong thành phố, đều không nhìn thấy rõ bầu trời là như thế nào.”
Tần Hi thu lại tầm mắt, liếc nhìn cô: “Buổi chiều ngủ được một chút, bây giờ còn mệt không?”
“Hả?”
Sơ Nịnh còn chưa tỉnh táo, chỉ thấy Tần Hi chợt đứng lên hỏi cô: “Theo anh ra ngoài một chút?”
Sơ Nịnh cắn môi, đứng bất động tại chỗ.
Tần Hi nói: “Anh lần đầu đến đây, em không đi theo anh nếu lúc nữa anh lạc đường không về được thì sao?”
Lúc này Sơ Nịnh mới bất đắc dĩ đồng ý: “Vậy cũng được.”
Hai người lặng lẽ đi từ trong nhà ra, đường ở trong thôn cũng có đèn chiếu lên người tạo thành bóng trên mặt đất, từng chút bị kéo dài.
Bạch Đầu cốc là ở phương Nam, nhiệt độ cũng không lạnh nhưng ban đêm vẫn có chút mát mẻ, gió lạnh thổi đến thấm vào tận xương, làm cho người ta không ngừng run rẩy.
Tần Hi cởi áo khoác trên người khoác lên người cô.
Ấm áp bao phủ, xua tan cái lạnh thấu xương, Sơ Nịnh lén nhìn anh một cái, đem áo khoác che kín lại.
Dọc theo đèn đường đi về phía trước, Sơ Nịnh chỉ vào chỗ sáng đèn phía trước giới thiệu với anh: “Bên kia là trường tiểu học của Bạch Đầu cốc, những đứa trẻ của các thôn xung quanh đều đến đây học. Trường trung học cơ sở ở trên trấn, cách nơi này khá xa, cấp ba lại càng xa hơn. Nếu muốn lên thị trấn học thì nửa tháng mới có thể về nhà một lần.”
Đang nói chuyện, hai người dừng lại ở cửa trường học.
Tần Hi nhìn tên trường học, lại nghĩ đến tên thôn, hỏi cô: “Tại sao lại gọi là Bạch Đầu cốc?”
Sơ Nịnh nói: “Theo tương truyền, thời cổ đại lúc gặp chiến tranh loạn lạc có một đôi vợ chồng đến đây lánh nạm, họ hẹn ước cùng nhau sống ở đây đến bạc đầu. Có một ngày, người chồng đột nhiên rời đi, nói rằng ở đây không có đất dụng võ cho những gì mà anh ta đã học, bây giờ đang đúng lúc thời buổi rối ren chính là thời cơ tốt nhất để lập công tạo dựng sự nghiệp, anh ta cũng muốn ra ngoài xông pha một lần, để vợ mình ở lại bảo vệ quê hương chờ anh ta trở về. Người vợ chờ hết năm này qua năm khác, tóc cũng dần bạc trắng mà người chồng từ đầu đến cuối đều không có trở về.”
Thấy cô đột nhiên không nói nữa, Tần Hi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Sơ Nịnh lắc đầu: “Không có sau đó nữa. Có người nói người chồng chết nơi sa trường, cũng có người nói anh ta lập công trạng, được thăng quan tiến chức rất nhanh, sớm đã có kiều thê mỹ thiếp trong ngực, đâu còn nhớ đến người vợ khổ sở chờ đợi anh ta về nữa.”
“Anh không phải cảm thấy cái tên Bạch Đầu cốc này rất giống một chuyện tình lãng mạng chứ? Trước đây em cũng cho rằng là như thế.”
Sơ Nịnh thở dài: “Sau đó mới biết, đó là cuộc đời của một cô gái chịu nhiều đau khổ, thê lương, sự cô đơn, tuyệt vọng đã làm hao mòn cả tuổi thanh xuân tươi đẹp.”
Tần Hi trầm mặc trong chốc lát, phản bác cô: “Chuyện này không đúng, nhất định là em nhớ nhầm.”
“Có sao?”
“Có.”
Tần Hi nhẹ nhàng vuốt chóp mũi cô: “Anh đoán, câu chuyện này chính là người đàn ông đắc thắng trở về đoàn tụ với vợ mình, chăm sóc con cháu, cùng nhau đi đến bạc đầu.”
Sơ Nịnh bĩu môi: “Chuyện em nghe được mới không phải giống như anh nói, người ta nói người đàn ông đó không trở về.”
“Vậy khẳng định là người bên ngoài ghen tị vợ chồng bọn họ quá mức ân ái, cố tình nói bừa. Hơn nữa, câu chuyện cũng không phải là thê lương, vai nữ si tình có chút không đúng, người xưa đều nhàn rỗi không có chuyện gì nên nói bừa, cũng không biết chuyện sẽ là như nào.”
Sơ Nịnh cũng không tranh luận với anh.
Tần Hi bỗng nhiên chỉ vào nơi tối om ở phía xa: “Em nhìn chỗ đó đi.”
Sơ Nịnh thấy thế nhìn sang thì thấy trong bụi có có mấy đốm sáng màu xanh đang nhảy múa rất đẹp.
“Mùa này lại có đom đóm sao?”
Đôi mắt cô sáng lên, chạy tới đưa tay bắt một con, chạy về đưa cho anh xem: “Anh mau nhìn xem, đúng là đom đóm.”
Tần Hi nhìn đom đóm bay lượn trong lòng bàn tay cô, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt long lanh.
Anh nhẹ nhàng giúp cô kéo kín áo khoác: “Có lạnh không? Đi về nghỉ ngơi thôi.”
Nói đến nghỉ ngơi, nụ cười của Sơ Nịnh hạ xuống, mở lòng bàn tay ra, đom đóm thuận thế bay ra ngoài, vẫy cánh bay đi.
Dọc đường về, hiển nhiên yên tĩnh hơn lúc đi rất nhiều.
Sơ Nịnh cùng Tần Hi sóng vai đi với nhau, cũng không nói chuyện. Trong thôn yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa.
Vào phòng, Sơ Nịnh mở đèn, sự thận trọng và không dễ chịu nổi lên giữa hai người.
“Em đi tắm.” Sơ Nịnh từ trong nhà chạy vọt vào phòng tắm.
Nghĩ lại dến câu cô vừa nói, luôn cảm thấy hình như có nghĩa khác.
Cô vỗ vỗ mặt để không suy nghĩ lung tung.
Trong nhà của thư ký Lương bày trí rất thuận tiện, sát bên cạnh nhà bếp là một phòng tắm, trên đất bên trong lát gạch chống trơn.
Sơ Nịnh chậm rì rì tắm rửa, mãi cho đến tận khi hơi đau đầu mới thay quần áo bà Lương đưa đi ra.
Ở trong sân đứng một chút, cô lấy hết dũng khí đẩy của khi nhà phía Tây nhưng đột nhiên dừng lại.
Tần Hi không biết từ đâu tìm thấy một tấm chiếu trải xuống đất bên cạnh giường, lại cầm lấy chăn và đệm trải ra.
Nghe được động tĩnh, anh nghiêng đầu nhìn sang, cô mặc một chiếc áo hoa màu lam, phía dưới là chiếc quần rộng dài màu đen. Rõ ràng là quần áo của bà nhưng mặc lên người cô lại đặc biệt thấy tươi mát, giống như một cô gái bước ra từ trong tranh.
Tần Hi thu hồi tầm mắt, trải đệm giường đướng lên: “Tắm lâu như vậy nước còn nóng không?”
“Có chút ấm.” Cô thuận miệng trả lời, vào phòng.
Tần Hi lấy đồ trong hành lý ra tắm, mở cửa đi ra ngoài.
Sơ Nịnh nhìn thấy anh trải sẵn đệm ngủ trên đất, trái tim treo lơ lửng cũng dần hạ xuống, chính mình yên lặng leo lên giường đắp chăn.
Tần Hi tắm rất nhanh, không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Sơ Nịnh trở mình quay mặt vafp tường, theo bản năng cầm chặt mép chăn.
Cửa phòng bị đẩy ra, anh tiến dến.
“Anh tắt đèn nhé?” Anh hỏi một câu.
Sơ Nịnh bình tĩnh trả lời: “Ừm.”
Bên trong lập tức tối lại, giơ tay cũng không thấy được năm ngón tay.
Thư giãn vài giây, mới nhìn ánh trăng ở ngoài cửa sổ.
Âm thanh huyên náo truyền đến, Sơ Nịnh cảm giác được Tần Hi nằm xuống, sau đó liền không thấy động tĩnh gì.
Buồi chiều đã ngủ nên bây giờ cô có chút không ngủ được, lấy điện thoại ở dưới gối mở ra.
Ánh sáng chói mắt, cô điều chỉnh độ sáng xuống mức thấp nhất.
Kiều Kế Hằng, Trì Diên và một số người gửi wechat cho cô hỏi tình hình, cô trả lời từng cái một.
Cuối cùng nhìn thấy wechat của Kiều Bang Quốc, suy nghĩ một chút rồi cô cũng trả lời.
Không còn gì để chơi, cô đem điện thoại để xuống, lần thứ hai căn phòng chìm vào bóng tối.
Sau khi Tần Hi nằm xuống liền không có động tĩnh gì, trong không gian yên tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng hít thở vững vàng của anh, rõ ràng là rất nhẹ nhưng lại giống như phiến lông chim gãi vào trong lòng cô.
Tay cô chống ván giường hơi nhổm dậy, dè dặt nhìn anh.
Lúc ở trong bệnh viện cô gặp Tần Minh Huy đúng là tâm trạng có chút bị ảnh hưởng nên muốn đến đây giải sầu, nhưng không ngờ anh còn đến trước mình.
Bây giờ, cùng ngủ cùng với cô trong một căn phòng.
Có lúc bình tĩnh mà suy nghĩ lại còn cảm thấy rất thần kỳ, giống như đang mơ vậy.
Đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm quyết định sẽ không ỷ lại bất cứ người nào, một mình sống thật tốt. Chưa boa giờ dám hi vọng xa vời sau này cùng Tần Hi có cái gì đó nhưng anh vẫn đến đây tạo cho cô hi vọng.
Trong đêm tối yên tĩnh không một tiếng động, Sơ Nịnh thở dài một hơi.
Trên mặt đất, Tần Hi mở mắt ra, dựa vào ánh trắng mà nhìn cái đầu nhô ra khỏi mép giường, âm thanh trầm thấp mà ôn hòa: “Nhìn đủ chưa?”
Sơ Nịnh sửng sốt, đang muốn nằm xuống nhưng Tần Hi nhanh hơn cô một bước. Cánh tay dài duỗi một cái, người bị anh ôm xuống dễ như ăn kẹo, thuận thế nhào lên trên người Tần Hi.
Sơ Nịnh sợ đến mức không dám thở mạnh, eo nhỏ bị anh ôm, chóp mũi ngửi được một mùi hương nhàn nhạt mát lạnh giống như có ma lực vậy, từ từ mê hoặc lòng người.
Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, muốn giãy dụa đứng dật lại bị cánh tay ôm càng chặt hơn, căn bản không thể động đậy.
Lồng ngực Tần Hi rung mấy lần, ý cười vụn vặt vang lên, âm thanh lười biếng vang lên bên tai: “Cách xa như vậy sao có thể nhìn thấy rõ ràng cái gì? Muốn xem thì nên đến gần một chút.”
Anh kề sắt vào mặt cô, đôi môi khiêu gợi mở ra đóng lại, giọng nói hơi khàn, từng chữ nói ra giống như đầu độc và trêu chọc: “Bây giờ đã nhìn rõ chưa? Nếu không bật đèn cho em nhé?”