Chương 38
Translator: Củ khoai tây sexy
Vừa rồi vẫn còn trò chuyện trên với anh trên WeChat, lúc đi ăn cơm thì tình cờ gặp anh, có chút trùng hợp, Sơ Nịnh nghi ngờ nhìn anh.
Tần Hi bị cô nhìn nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lại có chút thoả mãn, hài lòng.
Tề Thịnh và Thiệu Lâm vẫn ở đó, Sơ Nịnh khẽ cười, gật đầu, chào hỏi khách sáo tượng trưng: “Thật là trùng hợp, Tần tổng cũng ăn cơm ở đây sao?”
Đưa tay phải ra một cách lịch sự.
Tần Hi vẫn ngồi, không đứng dậy, ánh mắt rơi vào bàn tay đang duỗi thẳng của cô, nước da trắng nõn nà, ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng, ánh lên màu hồng nhạt, đẹp như được chạm khắc tinh xảo.
Anh nắm chặt lại, vừa chạm vào cảm giác mềm mại liền truyền đến, giọng nói buông lỏng dễ chịu: “Bàn bạc chút việc tư.”
Lòng bàn tay bị anh dùng ngón tay cà nhẹ, Sơ Nịnh bối rối, hai má nóng bừng lên, nhanh chóng bình tĩnh rút tay lại.
Đây là chiếc bàn dành cho sáu người với ghế sofa mềm mại và rộng rãi.
Lúc này, Tề Thịnh và Thiệu Lâm cùng ngồi bên cạnh cửa sổ, bên cạnh Tề Thịnh là Tần Hi
Sơ Nịnh ngồi xuống bên cạnh Thiệu Lâm, đối diện là Tần Hi.
Hai giây im lặng, Thiệu Lâm đưa thực đơn cho cô: “Biết cô không ăn cay nên chúng tôi toàn gọi món không ớt đó, cô xem lại xem có cần thêm hay bỏ món nào không?”
Sơ Nịnh nhìn lướt qua thực đơn rồi rót cho mình một ly nước: “Đủ rồi á, không cần gọi thêm đâu, nhiều quá lại ăn không hết.”
Tần Hi cầm thực đơn lên, gọi thêm hai món Sơ Nịnh đều thích ăn.
Sơ Nịnh chột dạ cầm cốc uống cạn, vì sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.
Ở chung với một nhân vật lớn như Tần Hi, Tề Thịnh và Thiệu Lâm đều có chút cẩn trọng.
Anh thờ ơ và không nhiệt tình lắm, bầu không khí cũng dần dần lắng xuống.
Trong nhà hàng có rất nhiều người, đồ ăn có chút chậm chạp, điện thoại của Tần Hi đột nhiên rung lên vài cái.
“Mọi người cứ tự nhiên, tôi có điện thoại.” Anh chào hỏi, cầm điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi rời đi, Thiệu Lâm thở ra và nói với một giọng khó tin: “Thật sự trùng hợp, hồi trước tôi tìm Tần tổng để hẹn phỏng vấn, mỗi ngày đều ngồi xổm ở công ty anh ấy mà còn không nhìn thấy người. Thế mà bây giờ đến cả đi ăn trưa cũng có thể gặp được anh ấy.”
Tề Thịnh: “Không phải anh ấy nói đến đây có chuyện riêng sao? Cẩn thận lời nói, không lại đắc tội với người khác.”
Cảm thán một câu: “Tần tổng bề ngoài lạnh lùng nhưng tốt bụng thật, sẵn sàng ngồi chung bàn với chúng ta. Tớ cứ tưởng những người ở tầng lớp này sẽ có thói quen sạch sẽ, không bao giờ ngồi chung bàn với người khác. Chúng ta không quá thân quen anh ấy lắm, thế mà anh ấy vẫn cho chúng ta ngồi cùng.”
Thiệu Lâm búng ngón tay, nhớ tới cái gì đó, đoán chừng: “Chúng ta đi theo Sơ Nịnh nên chắc hẳn anh ấy và Sơ Nịnh quên biết?”
Cô nhìn Sơ Nịnh bên cạnh, “Hồi trước cậu làm sao mà phỏng vấn được nhân vật lớn như Tần Hi thế?”
Sơ Nịnh: “Có lẽ vì anh ấy và tớ học chung trường cấp 3? Hoặc là do may mắn. Tớ không biết.”
Thiệu Lâm nhìn cách trang trí của nhà hàng: “Nhà hàng này gần đây rất nổi tiếng đấy, may vừa mới khai trương nên có chiết khấu mà còn đi cùng nhân vật lớn như Tần Hi, nếu không chúng ta không ăn nổi bữa cơm này, món ăn trong thực đơn thật sự rất đắt.”
Trong khi đang nói chuyện, Sơ Nịnh bị ai đó vỗ vai.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thiệu Hâm Huy đang đứng sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười tỏa nắng, ngạc nhiên nói: “Chị ơi, thật là trùng hợp!”
“Sao em lại ở đây?” Cô cũng hơi kinh ngạc, nhìn xung quanh “Em đi một mình à?
Thiệu Hâm Huy: “Em tìm bạn gần đây nên giờ vào đây ăn cơm, không nghĩ vô tình gặp chị ở đây.”
Cậu liếc nhìn những ghế trống xung quanh, “Chị ơi, quán này làm ăn khấm khá quá, hết chỗ rồi, em ngồi với chị được không?”
Thiệu Lâm hỏi: “Sơ Nịnh, đây là em trai của cậu sao? Em ấy là học sinh đúng không?”
Sơ Nịnh giải thích: “Em trai của bạn cùng phòng thời đại học của tớ.”
“Vậy thì ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người luôn.” Tề Thịnh đề nghị, “Chút nữa nói với Tần tổng chắc không sao đâu.”
Thiệu Hâm Huy nhìn Sơ Nịnh chờ ý kiến của cô.
Sơ Nịnh cười nói: “Vậy thì ngồi đi, đây đều là đồng nghiệp của chị, đừng đề ý.”
Thiệu Hâm Huy vui vẻ ngồi đối diện Sơ Nịnh, chỗ Tần Hi vừa ngồi.
“Chị ơi, chị có làm việc gần đây không? Dạo này em thường xuyên đến đây, sao không thấy chị?”
Sơ Nịnh nhìn sang: “Em thường xuyên tới đây?”
Thiệu Hâm Huy gãi gãi sau đầu cười: “Chuyện là… Em có một người bạn làm việc bán thời gian gần đây nên em hay qua đây.”
Sơ Nịnh gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Chị đợ trước vừa nghỉ phép, không ở Trường Hoàn.”
“Thảo nào, em không gặp chị một lần nào.” Cậu khẽ lẩm bẩm.
Sơ Nịnh vẻ mặt hơi ngưng lại: “Em nói gì?”
“Không có gì.” Thiệu Hâm Huy vội vàng lắc đầu.
Tề Thịnh ngồi bên cạnh Thiệu Hâm Huy, nghe thấy lời tự nói của cậu, cảm giác được sự bất thường, nháy mắt với Thiệu Lâm.
Khi Tần Hi quay lại, nhìn thấy Thiệu Hâm Huy từ đâu xuất hiện, đang ngồi đối diện với Sơ Nịnh, lông mày cau lại.
Tề Thịnh vội vàng đứng lên, chào hỏi Tần Hi: “Tần tổng, đây là bạn của Sơ Nịnh.”
Anh nói với Thiệu Hâm Huy: “Đây là vị trí của Tần tổng, nếu không cậu có thể ngồi bên cạnh Sơ Nịnh.”
Thiệu Hâm Huy ánh mắt hơi sáng lên, đứng lên.
Tần Hi nhanh hơn cậu một bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sơ Nịnh.
Thiệu Hâm Huy nhìn anh, cười có chút cứng ngắt.
Sơ Nịnh liếc nhìn Tần Hi bên cạnh cô, anh cách cô rất gần, tự hỏi có phải là cố ý hay không.
Sau khi suy nghĩ, Sơ Nịnh vẫn giải thích với Tần Hi, “Chúng tôi vô tình gặp nhau mà lại hết bàn, Tần tổng không ngại chứ?”
Tần Hi nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, thật lâu sau mới thản nhiên đáp lại một tiếng.
Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
Tề Thịnh và Thiệu Lâm hiển nhiên cảm thấy thái độ của Tần Hi sau khi trả lời điện thoại có trùng xuống nhiều nên yên lặng ăn cơm.
Thiệu Hâm Huy gắp thức ăn cho Sơ Nịnh: “Chị ơi, món này ngon lắm, chị thử đi.”
Sơ Nịnh ngẩng đầu: “Em tự mình ăn đi, không cần lo lắng cho chị.”
Thiệu Lâm và Tề Thịnh nhìn nhau, cười hỏi bên tai Sơ Nịnh: “Cậu bé này sẽ không thích cậu đấy chứ?”
Sơ Nịnh cầm đũa nhìn một hồi nhìn Thiệu Hâm Huy vẫn đang chăm chỉ gắp rau cho mình, sau đó lại vô thức nhìn về phía Tần Hi vẫn luôn lạnh lùng im lặng.
Thiệu Hâm Huy không thực sự có ý đó, phải không?
Sơ Nịnh nghĩ tới lần trước ăn cơm ở nhà Khương Ngâm cậu cũng ân cần như vậy.
Nếu những gì Thiệu Lâm nói là sự thật, cô nhất định phải nói rõ với cậu sau bữa tối.
Nhìn thấy đống rau trong bát Sơ Nịnh, Tần Hi đặt chén trà xuống, mí mắt rũ xuống, giọng nói lạnh lùng: “Bạn học này, cậu liên tục gắp thức ăn cho người khác nhưng không hỏi họ có thích không. Như vậy có phải hơi vô duyên không?”
Vẻ mặt Tần Hi ngưng trọng, cười như không cừoi, toàn thân tràn đầy khí thế, khiến cho bầu không khí xung quanh như chìm xuống.
Thiệu Hâm Huy biết rằng Tần Hi và Sơ Nịnh là bạn học cấp ba, và Tần Hi vẫn sống với Sơ Nịnh.
Cậu nghe vậy không khỏi sợ hãi nhìn anh, một lát sau mới nhìn về phía Sơ Nịnh, cười hỏi: “Chị ơi, chị không thích sao?”
Sơ Nịnh liếc nhìn các món ăn trong bát, cười bất đắc dĩ: “Nhiều quá, em cứ ăn đi.”
Thiệu Hâm Huy đáp lại, không gắp đồ ăn cho Sơ Nịnh nữa mà chỉ luyên thuyên những chuyện khác: “Chị ơi, chị xin nghỉ mấy bữa rồi? Sao vậy, chị ốm à?”
“Không, chuyện riêng tư.”
“Nhưng em thấy nước da của chị tôi không được tốt lắm, chắc là do đi làm quá mệt, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
…
Nghe tiếng ồn ào bên tai, Tần Hi tâm tình không tốt nên đặt đũa xuống trước.
Đoán chừng ông chủ lớn có lẽ không thích nói chuyện quá nhiều trên bàn, Tề Thịnh nhẹ nhàng nhắc Thiệu Hâm Huy: “Đừng nói nhiều nữa, chuyên tâm ăn đi nào.”
Sau đó, nhìn về phía Tần Hi, nói rất lễ phép: “Tại sao Tần tổng không ăn nữa? Đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?”
Không biết nghĩ ngợi gì, anh ta lấy trong túi ra vài viên kẹo chanh: “Cái này tôi mua hồi sáng, ăn khá ngon. Tần tổng ăn thử đi?”
Thiệu Lâm chia cho mỗi người một cái, vị chanh đường.
Thiệu Lâm giễu cợt: “Tớ còn tưởng cậu hào phóng, cho tớ và Sơ Nịnh mỗi người một cái, ai ngờ cậu còn nhiều như thế.”
Sơ Nịnh không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên lấy kẹo cho Tần Hi ăn, nàng bị sặc ho khan vài tiếng quay đầu lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Tần Hi lẳng lặng liếc cô một cái, đặt cốc nước vào tay cô.
Sơ Nịnh cầm cốc nước chột dạ, không cảm thấy xấu hổ ngẩng đầu.
“Trách trí nhớ tôi này.” Tề Thịnh nhớ lại sự việc và chế nhạo, “Tôi quên mất. Tần tổng làm việc ở Viễn Thương chắc đã ăn kẹo này rồi?”
Và khen: “Kẹo này ngon lắm”.
Thiệu Hâm Huy bóc kẹo ra nếm thử một cái, cau mày: “Đây là loại kẹo gì thế, chua quá!”
Tề Thịnh nhìn hắn: “Không thích sao? Vị chua chua ngọt ngọt.”
Thiệu Hâm Huy: “Cái này chua quá, em thấy vị ngọt thuần ngon hơn. Chị ơi, chị nghĩ thế nào?”
Thấy Thiệu Hâm Huy nhìn sang, Sơ Nịnh nói: “Chị thích kẹo này, thuần ngọt sẽ hơi dính.”
Thiệu Hâm Huy khóe miệng giật giật, một lúc sau mới nở nụ cười: “Chị nói cũng đúng, cẩn thận cảm nhận thì vị này cũng không quá chua.”
Tần Hi uể oải liếc cậu một cái, trong giọng nói của anh không nghe được cảm xúc: “Nếu trẻ con không thích thì đừng miễn cường theo khẩu vị của người lớn. Dù miễn cường ăn thì vẫn là vị chua, không cảm thận được vị ngọt.”
“Em không đồng ý với quan điểm của ngài Tần.” Thiệu Hâm Huy phản pháo lại, “Em đúng là trẻ hơn vài tuổi, nhưng sở thích của em chẳng liên quan gì đến tuổi của tôi. Đôi khi ngay cả những người cùng tuổi cũng có sở thích khác nhau, nên em không nghĩ tuổi tác là một vấn đề lớn. “
Vừa nói, cậu vừa cười với Sơ Nịnh, “Chị, em nói đúng không?”
Sơ Nịnh để đũa xuống, cúi đầu vén tóc qua tai.
Nghĩ đến đó, cô nhìn Thiệu Hâm Huy tha thiết, nhẹ giọng nói: “Tuổi tác và sở thích quả thực không nhất thiết có liên quan, nhưng người cùng tuổi sẽ hợp nhau hơn. Người cùng tuổi có thể có cùng sở thích, quan điểm.
Nói đến đây, cô mỉm cười một cách dịu dàng: “Khi chị ở độ tuổi của bạn, chị đã không nói về một mối quan hệ lãng mạn lúc còn đi học nên giờ nghĩ lại vẫn thấy hối hận. Em tốt như vậy nên chắc chắn có nhiều bạn nữ thích em, nên cần nắm chắc cơ hội, đừng lãng phí.”
Nụ cười trên mặt Thiệu Hâm Huy dần dần cứng lại.
Ý tứ trong lời nói của Sơ Nịnh rất rõ ràng, Tề Thịnh và Thiệu Lâm đều nghe thấy, bất giác nhìn Thiệu Hâm Huy.
Thiệu Lâm cười: “Tớ đồng ý với ý kiến của Sơ Nịnh. Tớ hối hận vì hồi còn học đại học đã không yêu. Bây giờ đi làm thì không có cơ hội. Đúng là còn trẻ tuyệt biết bao.”
Nói xong, cô bóc kẹo ra, nhìn thấy dòng chữ tình tứ trên giấy kẹo, ngập ngừng hỏi Tần Hi: “Tần tổng, kẹo này sáng tạo quá, sao lại chỉ làm hương chanh?”
Tần Hi buông lỏng, tựa lưng, khoé miệng nhếch lên: “Bạn gái tôi thích.”
Sơ Nịnh thiếu chút nữa liền đá vào chân anh dưới bàn.
Bên tai có một nụ cười nhếch mép, thân trên hơi nghiêng về phía trước, vươn tay lấy khăn giấy đối diện với tay Tề Thịnh.
Theo chuyển động của anh, sợi dây chuyền chanh treo trên cổ anh rung lên.
Thiệu Hâm Huy nâng mắt nhìn hoa văn trên đó, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên cái thứ mà Sơ Nịnh suýt đánh mất trong đám cưới của chị gái mình ba năm trước.
Hai chiếc vòng rất giống nhau, một chiếc được trang trí bằng mặt trời, chiếc còn lại là quả chanh.
Mặt trời, ánh sáng.
Thiệu Hâm Huy nghĩ thầm, nghĩ đến tên của Tần Hi.
Một chuyện hiển nhiên như vậy, không ngờ bây giờ anh mới phát hiện ra.
Thiệu Lâm cũng nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ, liên tưởng tới lời yêu thương trên giấy gói kẹo, liền có ý muốn bát quái: “Tần tổng làm kẹo này là có ý đồ tình cảm ẩn ý đúng không?”
Tần Hi cười không nói lời nào.
Thiệu Lâm kích động kéo cánh tay Sơ Nịnh, nói nhỏ: “Sau này khi phỏng vấn Tần tổng, nhất định phải hỏi về chuyện này. Chắc chắn bài phỏng vấn sẽ hot. Đúng rồi, còn mối quan hệ của anh ấy với minh tinh Kiều Sam nữa.”
Sơ Nịnh: “…”
Thiệu Hâm Huy đứng lên: “Chị ơi, em ăn gần hết rồi, buổi chiều ở trường có chuyện nên em về trước.”
Sơ Nịnh gật đầu: “Được, đi đường cẩn thận một chút.”
Mọi người cũng đã ăn xong, Tề Thịnh cùng Thiệu Lâm cũng muốn rời đi.
Tần Hi chậm rãi nhìn về phía Sơ Nịnh: “Cô Sơ, có thời gian nói chuyện về buổi phỏng vấn chút không?”
“Có chứ.” Thiệu Lâm còn tích cực gật đầu hơn cả Sơ Nịnh, còn nói nhỏ vào tai Sơ Nịnh: “Tớ vừa nói cậu rồi, nếu cậu có thể khai thác chủ đề tớ vừa nói trong buổi phỏng vấn, chắc chắn cậu sẽ lập công.”
Sơ Nịnh đẩy cô nói: “Tớ biết rồi, cậu và Tề Thịnh về trước đi.”
Ngay sau khi đồng nghiệp rời đi, còn lại Sơ Nịnh và Tần Hi.
Sơ Nịnh lại nhớ tới câu nói “Bạn gái của tôi thích”, tức giận nói: “Anh vừa rồi nói bậy bạ gì đó, bạn gái của anh là ai vậy?”
“Ồ.” Tần Hi mới nhớ ra, “Đung là hiện tại chưa có.”
“…”
Anh ghé sát vào cô và nói: “Nhưng anh nghĩ sẽ rất nhanh thôi.”
“…”
Sơ Nịnh không muốn nói chuyện này với anh: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Tần Hi thẳng thắn nói: “Anh lúc ấy đã ngồi đây, hai người đồng nghiệp của em đi qua, nghe họ nói em muốn ăn cơm ở đây nhưng không tìm được chỗ nên anh mời bọn họ ngồi chung. Ai ngờ có thêm thằng nhóc đó chứ.”
Nói đến Thiệu Hâm Huy, sắc mặt Tần Hi lại trở nên tối sầm, đầu ngón tay nắm cằm cô, buộc cô phải nhìn anh: “Em mới nói với cậu ấy rằng hối hận thời đại học không yêu đường cùng ai?”
Sơ Nịnh dùng ánh mắt trong veo như sóng mùa thu, lông mi dài và cong run lên vài cái, trầm mặc nhìn anh.
Một lúc sau, hắn dời tầm mắt đến sợi dây chuyền trên cổ, nhẹ giọng nói: “Đi theo em.”
Đôi mắt sâu thẳm của Tần Hi khóa chặt cô, đôi mắt đào hoa quyến rũ: “Thật không?”
Anh bóp cằm cô và đưa về phía trước, quả táo gợi cảm của anh trượt từ từ hai lần, và môi anh cố gắng đến gần.
Sơ Nịnh hoảng sợ, quay đầu đẩy anh ra: “Vị trí này đặc biệt không tốt, đột nhiên lại mở một nhà hàng sang trọng như vậy, anh là ông chủ à? Tần tổng, anh là trong nhà nhiều tiền quá nên lấy tiền chơi đùa à?”
Tần Hi chống cằm nhìn cô, lười biếng nói: “Cùng em đến đây ăn, không phải đã là lời rồi sao?”
Sơ Nịnh tránh ánh mắt của anh, nhìn thấy kẹo chanh trên bàn, bóc giấy đường kẹp viên kẹo vào miệng.
Cô còn chưa kịp anh đã bị anh giữ tay, đút vào miệng anh.
Động tác của anh quá nhanh, Sơ Nịnh căn bản không kịp phản ứng, trên tay rỗng không, lòng bàn tay vẫn giữ nguyên vị trí chỉ có trên đầu ngón tay vẫn đang lưu lại cảm giác ấm áp khi môi anh tiếp xúc.
Một lúc sau, cô đưa hai tay ra sau lưng: “Anh đang làm gì vậy?”
Tần Hi cười nhìn cô: “Vì em không cho anh hôn, nên anh đòi chút quyền lợi thôi.”
Sơ Nịnh mím môi nhìn bát đĩa: “Bọn họ đi hết rồi mà chưa trả tiền, bây giờ không cần trả tiền à?”
Tần Hi nhướng mày nhìn cô, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào trán cô: “Anh nói không tính tiền của em bao giờ? Như thế là anh bị lỗ à?”
Sơ Nịnh quay đầu lại, vô tội nhìn anh: “Anh muốn lấy tiền của em thật à?”
Tần Hi suy nghĩ một chút rồi đề nghị với cô: “Nếu không, tối nay em bồi anh đi, coi như trả tiền cơm.”
Sơ Nịnh sững sờ hai giây, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, dùng chân đá vào bắp chân của anh, vừa xấu hổ vừa bực mình: “Anh giở trò lưu manh gì thế?”
Chân của Tần Tây đau nhức, ngây người một lúc, mới phản ứng lại được, dở khóc dở cười.
“Này.” Anh ta gọi, chống khuỷu tay vào lưng ghế sô pha, thân trên áp sát vào cô, giọng nói gợi cảm và ma mị lướt qua cô, “Anh đâu nói ngủ cùng đâu? Em nghĩ gì thế? “
Sơ Nịnh: “…”
Vừa rồi vẫn còn trò chuyện trên với anh trên WeChat, lúc đi ăn cơm thì tình cờ gặp anh, có chút trùng hợp, Sơ Nịnh nghi ngờ nhìn anh.
Tần Hi bị cô nhìn nhưng vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lại có chút thoả mãn, hài lòng.
Tề Thịnh và Thiệu Lâm vẫn ở đó, Sơ Nịnh khẽ cười, gật đầu, chào hỏi khách sáo tượng trưng: “Thật là trùng hợp, Tần tổng cũng ăn cơm ở đây sao?”
Đưa tay phải ra một cách lịch sự.
Tần Hi vẫn ngồi, không đứng dậy, ánh mắt rơi vào bàn tay đang duỗi thẳng của cô, nước da trắng nõn nà, ngón tay thon dài, móng tay tròn trịa được cắt tỉa gọn gàng, ánh lên màu hồng nhạt, đẹp như được chạm khắc tinh xảo.
Anh nắm chặt lại, vừa chạm vào cảm giác mềm mại liền truyền đến, giọng nói buông lỏng dễ chịu: “Bàn bạc chút việc tư.”
Lòng bàn tay bị anh dùng ngón tay cà nhẹ, Sơ Nịnh bối rối, hai má nóng bừng lên, nhanh chóng bình tĩnh rút tay lại.
Đây là chiếc bàn dành cho sáu người với ghế sofa mềm mại và rộng rãi.
Lúc này, Tề Thịnh và Thiệu Lâm cùng ngồi bên cạnh cửa sổ, bên cạnh Tề Thịnh là Tần Hi
Sơ Nịnh ngồi xuống bên cạnh Thiệu Lâm, đối diện là Tần Hi.
Hai giây im lặng, Thiệu Lâm đưa thực đơn cho cô: “Biết cô không ăn cay nên chúng tôi toàn gọi món không ớt đó, cô xem lại xem có cần thêm hay bỏ món nào không?”
Sơ Nịnh nhìn lướt qua thực đơn rồi rót cho mình một ly nước: “Đủ rồi á, không cần gọi thêm đâu, nhiều quá lại ăn không hết.”
Tần Hi cầm thực đơn lên, gọi thêm hai món Sơ Nịnh đều thích ăn.
Sơ Nịnh chột dạ cầm cốc uống cạn, vì sợ bị đồng nghiệp nhìn thấy.
Ở chung với một nhân vật lớn như Tần Hi, Tề Thịnh và Thiệu Lâm đều có chút cẩn trọng.
Anh thờ ơ và không nhiệt tình lắm, bầu không khí cũng dần dần lắng xuống.
Trong nhà hàng có rất nhiều người, đồ ăn có chút chậm chạp, điện thoại của Tần Hi đột nhiên rung lên vài cái.
“Mọi người cứ tự nhiên, tôi có điện thoại.” Anh chào hỏi, cầm điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài.
Sau khi rời đi, Thiệu Lâm thở ra và nói với một giọng khó tin: “Thật sự trùng hợp, hồi trước tôi tìm Tần tổng để hẹn phỏng vấn, mỗi ngày đều ngồi xổm ở công ty anh ấy mà còn không nhìn thấy người. Thế mà bây giờ đến cả đi ăn trưa cũng có thể gặp được anh ấy.”
Tề Thịnh: “Không phải anh ấy nói đến đây có chuyện riêng sao? Cẩn thận lời nói, không lại đắc tội với người khác.”
Cảm thán một câu: “Tần tổng bề ngoài lạnh lùng nhưng tốt bụng thật, sẵn sàng ngồi chung bàn với chúng ta. Tớ cứ tưởng những người ở tầng lớp này sẽ có thói quen sạch sẽ, không bao giờ ngồi chung bàn với người khác. Chúng ta không quá thân quen anh ấy lắm, thế mà anh ấy vẫn cho chúng ta ngồi cùng.”
Thiệu Lâm búng ngón tay, nhớ tới cái gì đó, đoán chừng: “Chúng ta đi theo Sơ Nịnh nên chắc hẳn anh ấy và Sơ Nịnh quên biết?”
Cô nhìn Sơ Nịnh bên cạnh, “Hồi trước cậu làm sao mà phỏng vấn được nhân vật lớn như Tần Hi thế?”
Sơ Nịnh: “Có lẽ vì anh ấy và tớ học chung trường cấp 3? Hoặc là do may mắn. Tớ không biết.”
Thiệu Lâm nhìn cách trang trí của nhà hàng: “Nhà hàng này gần đây rất nổi tiếng đấy, may vừa mới khai trương nên có chiết khấu mà còn đi cùng nhân vật lớn như Tần Hi, nếu không chúng ta không ăn nổi bữa cơm này, món ăn trong thực đơn thật sự rất đắt.”
Trong khi đang nói chuyện, Sơ Nịnh bị ai đó vỗ vai.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Thiệu Hâm Huy đang đứng sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười tỏa nắng, ngạc nhiên nói: “Chị ơi, thật là trùng hợp!”
“Sao em lại ở đây?” Cô cũng hơi kinh ngạc, nhìn xung quanh “Em đi một mình à?
Thiệu Hâm Huy: “Em tìm bạn gần đây nên giờ vào đây ăn cơm, không nghĩ vô tình gặp chị ở đây.”
Cậu liếc nhìn những ghế trống xung quanh, “Chị ơi, quán này làm ăn khấm khá quá, hết chỗ rồi, em ngồi với chị được không?”
Thiệu Lâm hỏi: “Sơ Nịnh, đây là em trai của cậu sao? Em ấy là học sinh đúng không?”
Sơ Nịnh giải thích: “Em trai của bạn cùng phòng thời đại học của tớ.”
“Vậy thì ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người luôn.” Tề Thịnh đề nghị, “Chút nữa nói với Tần tổng chắc không sao đâu.”
Thiệu Hâm Huy nhìn Sơ Nịnh chờ ý kiến của cô.
Sơ Nịnh cười nói: “Vậy thì ngồi đi, đây đều là đồng nghiệp của chị, đừng đề ý.”
Thiệu Hâm Huy vui vẻ ngồi đối diện Sơ Nịnh, chỗ Tần Hi vừa ngồi.
“Chị ơi, chị có làm việc gần đây không? Dạo này em thường xuyên đến đây, sao không thấy chị?”
Sơ Nịnh nhìn sang: “Em thường xuyên tới đây?”
Thiệu Hâm Huy gãi gãi sau đầu cười: “Chuyện là… Em có một người bạn làm việc bán thời gian gần đây nên em hay qua đây.”
Sơ Nịnh gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Chị đợ trước vừa nghỉ phép, không ở Trường Hoàn.”
“Thảo nào, em không gặp chị một lần nào.” Cậu khẽ lẩm bẩm.
Sơ Nịnh vẻ mặt hơi ngưng lại: “Em nói gì?”
“Không có gì.” Thiệu Hâm Huy vội vàng lắc đầu.
Tề Thịnh ngồi bên cạnh Thiệu Hâm Huy, nghe thấy lời tự nói của cậu, cảm giác được sự bất thường, nháy mắt với Thiệu Lâm.
Khi Tần Hi quay lại, nhìn thấy Thiệu Hâm Huy từ đâu xuất hiện, đang ngồi đối diện với Sơ Nịnh, lông mày cau lại.
Tề Thịnh vội vàng đứng lên, chào hỏi Tần Hi: “Tần tổng, đây là bạn của Sơ Nịnh.”
Anh nói với Thiệu Hâm Huy: “Đây là vị trí của Tần tổng, nếu không cậu có thể ngồi bên cạnh Sơ Nịnh.”
Thiệu Hâm Huy ánh mắt hơi sáng lên, đứng lên.
Tần Hi nhanh hơn cậu một bước, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sơ Nịnh.
Thiệu Hâm Huy nhìn anh, cười có chút cứng ngắt.
Sơ Nịnh liếc nhìn Tần Hi bên cạnh cô, anh cách cô rất gần, tự hỏi có phải là cố ý hay không.
Sau khi suy nghĩ, Sơ Nịnh vẫn giải thích với Tần Hi, “Chúng tôi vô tình gặp nhau mà lại hết bàn, Tần tổng không ngại chứ?”
Tần Hi nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, thật lâu sau mới thản nhiên đáp lại một tiếng.
Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
Tề Thịnh và Thiệu Lâm hiển nhiên cảm thấy thái độ của Tần Hi sau khi trả lời điện thoại có trùng xuống nhiều nên yên lặng ăn cơm.
Thiệu Hâm Huy gắp thức ăn cho Sơ Nịnh: “Chị ơi, món này ngon lắm, chị thử đi.”
Sơ Nịnh ngẩng đầu: “Em tự mình ăn đi, không cần lo lắng cho chị.”
Thiệu Lâm và Tề Thịnh nhìn nhau, cười hỏi bên tai Sơ Nịnh: “Cậu bé này sẽ không thích cậu đấy chứ?”
Sơ Nịnh cầm đũa nhìn một hồi nhìn Thiệu Hâm Huy vẫn đang chăm chỉ gắp rau cho mình, sau đó lại vô thức nhìn về phía Tần Hi vẫn luôn lạnh lùng im lặng.
Thiệu Hâm Huy không thực sự có ý đó, phải không?
Sơ Nịnh nghĩ tới lần trước ăn cơm ở nhà Khương Ngâm cậu cũng ân cần như vậy.
Nếu những gì Thiệu Lâm nói là sự thật, cô nhất định phải nói rõ với cậu sau bữa tối.
Nhìn thấy đống rau trong bát Sơ Nịnh, Tần Hi đặt chén trà xuống, mí mắt rũ xuống, giọng nói lạnh lùng: “Bạn học này, cậu liên tục gắp thức ăn cho người khác nhưng không hỏi họ có thích không. Như vậy có phải hơi vô duyên không?”
Vẻ mặt Tần Hi ngưng trọng, cười như không cừoi, toàn thân tràn đầy khí thế, khiến cho bầu không khí xung quanh như chìm xuống.
Thiệu Hâm Huy biết rằng Tần Hi và Sơ Nịnh là bạn học cấp ba, và Tần Hi vẫn sống với Sơ Nịnh.
Cậu nghe vậy không khỏi sợ hãi nhìn anh, một lát sau mới nhìn về phía Sơ Nịnh, cười hỏi: “Chị ơi, chị không thích sao?”
Sơ Nịnh liếc nhìn các món ăn trong bát, cười bất đắc dĩ: “Nhiều quá, em cứ ăn đi.”
Thiệu Hâm Huy đáp lại, không gắp đồ ăn cho Sơ Nịnh nữa mà chỉ luyên thuyên những chuyện khác: “Chị ơi, chị xin nghỉ mấy bữa rồi? Sao vậy, chị ốm à?”
“Không, chuyện riêng tư.”
“Nhưng em thấy nước da của chị tôi không được tốt lắm, chắc là do đi làm quá mệt, nên chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.”
…
Nghe tiếng ồn ào bên tai, Tần Hi tâm tình không tốt nên đặt đũa xuống trước.
Đoán chừng ông chủ lớn có lẽ không thích nói chuyện quá nhiều trên bàn, Tề Thịnh nhẹ nhàng nhắc Thiệu Hâm Huy: “Đừng nói nhiều nữa, chuyên tâm ăn đi nào.”
Sau đó, nhìn về phía Tần Hi, nói rất lễ phép: “Tại sao Tần tổng không ăn nữa? Đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?”
Không biết nghĩ ngợi gì, anh ta lấy trong túi ra vài viên kẹo chanh: “Cái này tôi mua hồi sáng, ăn khá ngon. Tần tổng ăn thử đi?”
Thiệu Lâm chia cho mỗi người một cái, vị chanh đường.
Thiệu Lâm giễu cợt: “Tớ còn tưởng cậu hào phóng, cho tớ và Sơ Nịnh mỗi người một cái, ai ngờ cậu còn nhiều như thế.”
Sơ Nịnh không ngờ Tề Thịnh lại đột nhiên lấy kẹo cho Tần Hi ăn, nàng bị sặc ho khan vài tiếng quay đầu lại, sắc mặt lập tức đỏ bừng.
Tần Hi lẳng lặng liếc cô một cái, đặt cốc nước vào tay cô.
Sơ Nịnh cầm cốc nước chột dạ, không cảm thấy xấu hổ ngẩng đầu.
“Trách trí nhớ tôi này.” Tề Thịnh nhớ lại sự việc và chế nhạo, “Tôi quên mất. Tần tổng làm việc ở Viễn Thương chắc đã ăn kẹo này rồi?”
Và khen: “Kẹo này ngon lắm”.
Thiệu Hâm Huy bóc kẹo ra nếm thử một cái, cau mày: “Đây là loại kẹo gì thế, chua quá!”
Tề Thịnh nhìn hắn: “Không thích sao? Vị chua chua ngọt ngọt.”
Thiệu Hâm Huy: “Cái này chua quá, em thấy vị ngọt thuần ngon hơn. Chị ơi, chị nghĩ thế nào?”
Thấy Thiệu Hâm Huy nhìn sang, Sơ Nịnh nói: “Chị thích kẹo này, thuần ngọt sẽ hơi dính.”
Thiệu Hâm Huy khóe miệng giật giật, một lúc sau mới nở nụ cười: “Chị nói cũng đúng, cẩn thận cảm nhận thì vị này cũng không quá chua.”
Tần Hi uể oải liếc cậu một cái, trong giọng nói của anh không nghe được cảm xúc: “Nếu trẻ con không thích thì đừng miễn cường theo khẩu vị của người lớn. Dù miễn cường ăn thì vẫn là vị chua, không cảm thận được vị ngọt.”
“Em không đồng ý với quan điểm của ngài Tần.” Thiệu Hâm Huy phản pháo lại, “Em đúng là trẻ hơn vài tuổi, nhưng sở thích của em chẳng liên quan gì đến tuổi của tôi. Đôi khi ngay cả những người cùng tuổi cũng có sở thích khác nhau, nên em không nghĩ tuổi tác là một vấn đề lớn. “
Vừa nói, cậu vừa cười với Sơ Nịnh, “Chị, em nói đúng không?”
Sơ Nịnh để đũa xuống, cúi đầu vén tóc qua tai.
Nghĩ đến đó, cô nhìn Thiệu Hâm Huy tha thiết, nhẹ giọng nói: “Tuổi tác và sở thích quả thực không nhất thiết có liên quan, nhưng người cùng tuổi sẽ hợp nhau hơn. Người cùng tuổi có thể có cùng sở thích, quan điểm.
Nói đến đây, cô mỉm cười một cách dịu dàng: “Khi chị ở độ tuổi của bạn, chị đã không nói về một mối quan hệ lãng mạn lúc còn đi học nên giờ nghĩ lại vẫn thấy hối hận. Em tốt như vậy nên chắc chắn có nhiều bạn nữ thích em, nên cần nắm chắc cơ hội, đừng lãng phí.”
Nụ cười trên mặt Thiệu Hâm Huy dần dần cứng lại.
Ý tứ trong lời nói của Sơ Nịnh rất rõ ràng, Tề Thịnh và Thiệu Lâm đều nghe thấy, bất giác nhìn Thiệu Hâm Huy.
Thiệu Lâm cười: “Tớ đồng ý với ý kiến của Sơ Nịnh. Tớ hối hận vì hồi còn học đại học đã không yêu. Bây giờ đi làm thì không có cơ hội. Đúng là còn trẻ tuyệt biết bao.”
Nói xong, cô bóc kẹo ra, nhìn thấy dòng chữ tình tứ trên giấy kẹo, ngập ngừng hỏi Tần Hi: “Tần tổng, kẹo này sáng tạo quá, sao lại chỉ làm hương chanh?”
Tần Hi buông lỏng, tựa lưng, khoé miệng nhếch lên: “Bạn gái tôi thích.”
Sơ Nịnh thiếu chút nữa liền đá vào chân anh dưới bàn.
Bên tai có một nụ cười nhếch mép, thân trên hơi nghiêng về phía trước, vươn tay lấy khăn giấy đối diện với tay Tề Thịnh.
Theo chuyển động của anh, sợi dây chuyền chanh treo trên cổ anh rung lên.
Thiệu Hâm Huy nâng mắt nhìn hoa văn trên đó, nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền một lúc lâu, trong đầu chợt lóe lên cái thứ mà Sơ Nịnh suýt đánh mất trong đám cưới của chị gái mình ba năm trước.
Hai chiếc vòng rất giống nhau, một chiếc được trang trí bằng mặt trời, chiếc còn lại là quả chanh.
Mặt trời, ánh sáng.
Thiệu Hâm Huy nghĩ thầm, nghĩ đến tên của Tần Hi.
Một chuyện hiển nhiên như vậy, không ngờ bây giờ anh mới phát hiện ra.
Thiệu Lâm cũng nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ, liên tưởng tới lời yêu thương trên giấy gói kẹo, liền có ý muốn bát quái: “Tần tổng làm kẹo này là có ý đồ tình cảm ẩn ý đúng không?”
Tần Hi cười không nói lời nào.
Thiệu Lâm kích động kéo cánh tay Sơ Nịnh, nói nhỏ: “Sau này khi phỏng vấn Tần tổng, nhất định phải hỏi về chuyện này. Chắc chắn bài phỏng vấn sẽ hot. Đúng rồi, còn mối quan hệ của anh ấy với minh tinh Kiều Sam nữa.”
Sơ Nịnh: “…”
Thiệu Hâm Huy đứng lên: “Chị ơi, em ăn gần hết rồi, buổi chiều ở trường có chuyện nên em về trước.”
Sơ Nịnh gật đầu: “Được, đi đường cẩn thận một chút.”
Mọi người cũng đã ăn xong, Tề Thịnh cùng Thiệu Lâm cũng muốn rời đi.
Tần Hi chậm rãi nhìn về phía Sơ Nịnh: “Cô Sơ, có thời gian nói chuyện về buổi phỏng vấn chút không?”
“Có chứ.” Thiệu Lâm còn tích cực gật đầu hơn cả Sơ Nịnh, còn nói nhỏ vào tai Sơ Nịnh: “Tớ vừa nói cậu rồi, nếu cậu có thể khai thác chủ đề tớ vừa nói trong buổi phỏng vấn, chắc chắn cậu sẽ lập công.”
Sơ Nịnh đẩy cô nói: “Tớ biết rồi, cậu và Tề Thịnh về trước đi.”
Ngay sau khi đồng nghiệp rời đi, còn lại Sơ Nịnh và Tần Hi.
Sơ Nịnh lại nhớ tới câu nói “Bạn gái của tôi thích”, tức giận nói: “Anh vừa rồi nói bậy bạ gì đó, bạn gái của anh là ai vậy?”
“Ồ.” Tần Hi mới nhớ ra, “Đung là hiện tại chưa có.”
“…”
Anh ghé sát vào cô và nói: “Nhưng anh nghĩ sẽ rất nhanh thôi.”
“…”
Sơ Nịnh không muốn nói chuyện này với anh: “Sao anh lại ở chỗ này?”
Tần Hi thẳng thắn nói: “Anh lúc ấy đã ngồi đây, hai người đồng nghiệp của em đi qua, nghe họ nói em muốn ăn cơm ở đây nhưng không tìm được chỗ nên anh mời bọn họ ngồi chung. Ai ngờ có thêm thằng nhóc đó chứ.”
Nói đến Thiệu Hâm Huy, sắc mặt Tần Hi lại trở nên tối sầm, đầu ngón tay nắm cằm cô, buộc cô phải nhìn anh: “Em mới nói với cậu ấy rằng hối hận thời đại học không yêu đường cùng ai?”
Sơ Nịnh dùng ánh mắt trong veo như sóng mùa thu, lông mi dài và cong run lên vài cái, trầm mặc nhìn anh.
Một lúc sau, hắn dời tầm mắt đến sợi dây chuyền trên cổ, nhẹ giọng nói: “Đi theo em.”
Đôi mắt sâu thẳm của Tần Hi khóa chặt cô, đôi mắt đào hoa quyến rũ: “Thật không?”
Anh bóp cằm cô và đưa về phía trước, quả táo gợi cảm của anh trượt từ từ hai lần, và môi anh cố gắng đến gần.
Sơ Nịnh hoảng sợ, quay đầu đẩy anh ra: “Vị trí này đặc biệt không tốt, đột nhiên lại mở một nhà hàng sang trọng như vậy, anh là ông chủ à? Tần tổng, anh là trong nhà nhiều tiền quá nên lấy tiền chơi đùa à?”
Tần Hi chống cằm nhìn cô, lười biếng nói: “Cùng em đến đây ăn, không phải đã là lời rồi sao?”
Sơ Nịnh tránh ánh mắt của anh, nhìn thấy kẹo chanh trên bàn, bóc giấy đường kẹp viên kẹo vào miệng.
Cô còn chưa kịp anh đã bị anh giữ tay, đút vào miệng anh.
Động tác của anh quá nhanh, Sơ Nịnh căn bản không kịp phản ứng, trên tay rỗng không, lòng bàn tay vẫn giữ nguyên vị trí chỉ có trên đầu ngón tay vẫn đang lưu lại cảm giác ấm áp khi môi anh tiếp xúc.
Một lúc sau, cô đưa hai tay ra sau lưng: “Anh đang làm gì vậy?”
Tần Hi cười nhìn cô: “Vì em không cho anh hôn, nên anh đòi chút quyền lợi thôi.”
Sơ Nịnh mím môi nhìn bát đĩa: “Bọn họ đi hết rồi mà chưa trả tiền, bây giờ không cần trả tiền à?”
Tần Hi nhướng mày nhìn cô, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào trán cô: “Anh nói không tính tiền của em bao giờ? Như thế là anh bị lỗ à?”
Sơ Nịnh quay đầu lại, vô tội nhìn anh: “Anh muốn lấy tiền của em thật à?”
Tần Hi suy nghĩ một chút rồi đề nghị với cô: “Nếu không, tối nay em bồi anh đi, coi như trả tiền cơm.”
Sơ Nịnh sững sờ hai giây, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, dùng chân đá vào bắp chân của anh, vừa xấu hổ vừa bực mình: “Anh giở trò lưu manh gì thế?”
Chân của Tần Tây đau nhức, ngây người một lúc, mới phản ứng lại được, dở khóc dở cười.
“Này.” Anh ta gọi, chống khuỷu tay vào lưng ghế sô pha, thân trên áp sát vào cô, giọng nói gợi cảm và ma mị lướt qua cô, “Anh đâu nói ngủ cùng đâu? Em nghĩ gì thế? “
Sơ Nịnh: “…”