Chương 23 : Ta Gọi Hắc Nguyệt
>Minh Duệ lúc này mới chú ý đến nàng, tuy rằng đầu tóc của nàng lúc này có chút rối bời, quần áo bị rách và nhuốm màu vài nơi, nhưng điều đó cũng không thể che đi vẻ đẹp động lòng người của nàng.
Hắn cũng không nhìn nhiều, nàng mặc dù xinh đẹp nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần hai, ba năm sau Dương Anh Nhi sẽ ngang, thậm chí còn hơn Lưu Tố Uyên và Mai Ngạo Tuyết kia.
Nhưng hắn không biết là, còn một vị tuyệt sắc nữ tử khác cũng đang ở chỗ này, ngay tại bên người hắn.
Minh Duệ khoát khoát tay với Lưu Tố Uyên, mỉm cười nói ra:
- Chỉ là cái nhấc tay mà thôi, ta cũng không phải người tông môn nào cả, với thiên phú kém cỏi của ta thì không có một Tông Môn nào chịu nhận cả. Vì vậy, ta đang định làm một người lữ hành, chu du đại lục.
Lưu Tố Uyên nghe xong, cười cười, sau đó nhìn Minh Duệ nghiêm túc nói ra:
- Bằng hữu ngươi xem nhẹ mình rồi. Nếu không như vậy đi, ta lấy tư cách Thánh Nữ Tinh Vân Kiếm Tông ở đây trịnh trọng mời ngươi gia nhập Tinh Vân Kiếm Tông.
Nói xong, nàng khom người một góc 45 độ hướng về phía Minh Duệ.
Nếu để cho bất kì kẻ nào từ cao tầng đến đệ tử Tinh Vân Kiếm Tông thấy được một màn này, chắc chắn sẽ không dám tin vào mắt mình.
Đường đường con gái Tông Chủ Tinh Vân Kiếm Tông, tu vi Chân Linh Cửu Trọng, Thánh Nữ Tinh Vân Kiếm Tông xinh đẹp tuyệt trần, vô số đệ tử muốn truy cầu nàng, ngày ngày đêm mong, cả trong mơ cũng mơ thấy mình được nàng để mắt, vậy mà hiện tại nàng lại hướng về một tên thanh niên nam tử Chân Sĩ Cảnh, tuổi tác gần với mình khom người cầu xin, đánh chết bọn họ cũng không tin đây là sự thật.
Lưu Tố Uyên trong lòng cũng là cười khổ một tiếng, nàng cũng không muốn như vậy. Nhưng vì sự tồn vong, vì sự hưng suy của Tông Môn, vì muốn lôi kéo thiên tài như thanh sam nam tử trước mặt này, nàng cũng không còn cách nào khác.
Nói đùa gì vậy, một kẻ có thể đón đỡ được vài đạo Băng Ngưng ở tu vi Chân Sĩ mà thiên phú kém cỏi, không được Tông Môn nào thu nhận? Đây đúng là không có mắt nhìn người. Nếu các ngươi không thu hắn vậy Tinh Vân Kiếm Tông ta thu lưu chắc rồi.
Nàng cũng không biết, tông môn không thu hắn lại là Tinh Vân Kiếm Tông, mà người từ chối thẳng thừng hắn gia nhập lại là cha nàng, Tông Chủ Tinh Vân Kiếm Tông.
Minh Duệ lúc này đang muốn từ chối, nhưng đột nhiên một đạo truyền âm rơi vào tai Minh Duệ.
- Đồng ý lời đề nghị của cô ta đi.
Minh Duệ nhìn hắc bào nhân, chỉ có kẻ này ở đây ngoài bọn họ, không hắn truyền âm thì còn có thể là ai.
Minh Duệ cũng có thể truyền âm nhờ tu luyện Ngọc Thiên Vũ Tiên Quyết, nhưng theo hắn biết, trên đại lục này Chân Hoàng trở lên mới làm được điều này, vì vậy hắn đối Lưu Tố Uyên thản nhiên nói:
- Ngươi đợi ta thương nghị với sư tôn ta đã.
Nói xong, hắn lôi kéo hắc bào nhân kia đến một nơi cách xa Lưu Tố Uyên, nhìn hắn nghi hoặc:
- Vì cái gì tiền bối ngươi lại kêu ta gia nhập Tinh Vân Kiếm Tông? Phải biết ta vừa bị Tông Môn này loại bỏ khỏi danh sách đệ tử nha. Hơn nữa, ta cũng không có ý định gia nhập tông môn nào hết.
Hắc bào nhân khàn khàn lên tiếng:
- Ngươi kẻ địch bây giờ ngày một nhiều, lên tìm một chỗ ẩn thân tu luyện, mà Tinh Vân Kiếm Tông là nơi thích hợp nhất. Tiện thể ngươi vào đó thăm dò giúp ta Trấn Tông Chi Bảo Tru Thần Kiếm của Tinh Vân Kiếm Tông, ta có chút hứng thú với nó.
Minh Duệ nghe mấy câu đầu còn tưởng hắc bào nhân nổi lòng tốt lo nghĩ cho hắn, ai ngờ nghe xong đến câu cuối, hắn mới biết mục đích thật sự của tên này.
Lo lắng cho ta có nhiều kẻ thù cái quỷ gì. Nói luôn ngươi có ý đồ với Trấn Tông Chi Bảo môn phái người ta đi, còn giả bộ cao nhân, có lòng tốt quan tâm người khác.
Minh Duệ rất muốn từ chối, nhưng làm vậy sẽ đắc tội hắc bào nhân này, hắn cũng không muốn xảy ra chuyện đó. Hắn hướng hắc bào nhân than thở:
- Ta cũng muốn giúp người lắm chứ. Nhưng ta khi trước bị tông môn kia trực tiếp loại bỏ, hơn nữa ta đã nói với Anh Nhi rằng đi rất xa, rất lâu sau mới gặp nàng được. Bây giờ mà xuất hiện, ta há chẳng phải lừa dối nàng, giờ quay về cũng bị Tinh Vân Kiếm Tông loại bỏ, hơn nữa nếu được nhận vào tông môn đi nữa, người ta sẽ nói ta ôm đùi Thánh Nữ mà vào được Tông Môn, ta cũng không muốn mang danh xấu nha. Dù sao người mang danh đó là ta không phải ngươi nên ngươi có thể không quan tâm. Nhưng ta thì khác, trừ khi ta thay đổi dung mạo thành người khác.
Hắn thở ngắn than dài, nói ra một loạt các lí do để vừa không phải đắc tội hắc bào nhân, vừa gây khó dễ cho hắn, vừa không cần gia nhập Tông Môn gì. Đúng là một mũi tên trúng ba con nhạn.
Hắc bào nhân nghe xong, hừ hừ hai tiếng. Trên tay bỗng nhiên xuất hiện một bình đan dược, đưa cho Minh Duệ nói ra:
- Đây là một bình Dịch Dung Đan. Ăn một viên ngươi sẽ hóa thành dung mạo khác mà trong đầu ngươi nghĩ đến. Nhưng hiệu quả một viên chỉ có mười ngày, sau mười ngày ngươi phải tiếp tục ăn viên tiếp theo. Khi ngươi phục dụng nó, Chân Đế trở xuống sẽ không nhìn ra dung mạo thật của ngươi.
Minh Duệ nhận bình đan dược có phần trợn mắt há mồm. Hắn đâu ngờ hắc bào nhân lại có loại đan dược này. Hơn nữa, đan dược này trong Đan Đạo của hắn cũng có, không chỉ vậy mà cả hai tầng đan đạo đều có, nhưng chỉ có điều công dụng khác nhau, một loại hiệu quả một tháng, Chân Quân trở xuống không thể nhìn ra thực hư. Một loại khác như của hắc bào nhân, nhưng hiệu quả vẫn là một tháng.
Hắn càng lúc càng hoài nghi tên này có phải kẻ tu luyện công pháp như của mình hay không. Tuy nghĩ là vậy, nhưng hắn vẫn là lấy một viên đan dược nuốt vào, tâm niệm vừa động, hắn lập tức hóa thành một thanh niên nam tử tóc cam, trên mặt có một vết sẹo hình chữ thập, nước da ngăm đen, vẻ mặt có chút hung hãn.
Hắc bào nhân gật gật đầu, hiệu quả đan dược vẫn là tốt, Minh Duệ đã hóa thành một kẻ khác hoàn toàn so với khi trước.
Minh Duệ cùng hắc bào nhân đi qua chỗ Lưu Tố Uyên. Lúc này nàng nhìn Minh Duệ có chút sững sờ, tên này vừa rồi còn là tiểu bạch kiểm, khuôn mặt trắng trẻo sao giờ lại thành ra một bộ dáng hoàn toàn khác?
Nàng xoa xoa mắt, tay chỉ hướng Minh Duệ:
- Ngươi là vị bằng hữu cứu ta khi trước?
Minh Duệ gật gật đầu, bịa ra một cái cớ:
- Đây mới là dung mạo thật của ta. Khi trước, do có kẻ truy đuổi, hơn nữa ta cũng không thích bộ mặt này của mình lắm, lên đã nhờ sư tôn hóa trang thành bộ dáng thư sinh. Mong Tố Uyên cô nương hiểu cho.
Lưu Tố Uyên lúc này nhìn qua hắc bào nhân, tên này là sư tôn của kẻ cứu mình, tu vi hẳn là Chân Hoàng, Chân Tôn cường giả. Nghĩ vậy, nàng chắp tay thi lễ:
- Tố Uyên ra mắt tiền bối.
Hắc bào nhân khẽ gật đầu, khàn giọng nói:
- Ta đồng ý cho hắn gia nhập tông môn của ngươi.
- Vậy còn tiền bối ngươi thì sao? Ngài có thể hay không gia nhập Tông Môn ta, tiểu nữ đảm bảo ích lợi của ngươi sẽ không kém trưởng lão cấp bậc.
Hắc bào nhân nhàn nhạt đáp:
- Ta không có hứng thú.
Lưu Tố Uyên nghe vậy cũng có chút buồn bã. Một cao nhân như vậy mà nàng không thuyết phục gia nhập Tông Môn mình được, nếu có vị cao nhân này, Tông Môn sẽ có thêm một vị có khả năng là Trưởng Lão cấp bậc cường giả. Nhưng có đệ tử của hắn gia nhập Tông Môn, nàng cũng không lo lắng nhiều, chỉ cần thanh niên này còn ở Tông Môn mình, như vậy hắc bào nhân kia cũng tính là một nửa người Tinh Vân Kiếm Tông.
Minh Duệ nhìn Lưu Tố Uyên nhẹ giọng nói:
- Tuy là gia nhập Tông Môn của Tố Uyên cô nương, nhưng ta không muốn phiền phức nhiều chuyện quấn thân. Ta sẽ không trở thành đệ tử nội, ngoại môn gì đó. Ta gia nhập dưới hình thức là cận vệ của ngươi liền tốt, đãi ngộ tùy ý ngươi quyết định. Nhưng chỉ là hình thức mà thôi, cô nương cũng không thể sai sử ta làm việc được. Ta chỉ không muốn ở chung với nhiều người nên mới muốn vậy.
Lưu Tố Uyên nghe vậy, lông mày khẽ nhíu lại, nàng định nói với hắn Thân Truyền Đệ Tử trưởng lão trở lên sẽ có một biệt viện riêng. Nhưng lời đến miệng phải nuốt trở lại, dù sao sư tôn hắn còn đang ở đây, nàng không tiện nói ra việc này.
Nàng nghĩ lại lời Minh Duệ nói, cũng cảm thấy không có gì quá mức. Vì vậy nàng lên tiếng nói ra:
- Được, theo yêu cầu của bằng hữu. Còn chưa biết bằng hữu tên gọi là gì.
Minh Duệ gãi gãi đầu, hắn cũng quên mất giới thiệu tên mình. Đang định nói tên thật của mình, chợt trong mắt hắn tinh mang lóe lên rồi biến mất. Minh Duệ thản nhiên cười đáp:
- Ta gọi Hắc Nguyệt.