Chương : 18
Bữa ăn này, Lam Kim Ngọc vừa ăn vừa lo lắng, vì để kéo dài thời gian, cô cố tình ăn thật chậm, trong lúc đó, người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn không rời mắt khỏi cô, khiến cả người Lam Kim Ngọc đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Có ngon không?” Anh ta hỏi.
Lâm Kim Ngọc gật đầu lia lịa, còn giơ ngón tay cái lên: “Ngon, ngon lắm! Đây là lần đầu tiên tôi được ăn một bữa ngon như vậy, anh có học nấu ăn sao?”
“Ừ, vì em nên tôi mới học.”
Anh ta nhìn Lam Kim Ngọc thắm thiết khiến cô ho sặc sụa, thấy vậy, anh ta vội vỗ nhẹ sau lưng cô.
Lam Kim Ngọc ngạc nhiên, người đàn ông này đối với Trần Mỹ Mỹ thật tốt? Nếu bây giờ cô đưa ra vài yêu cầu, không biết anh ta có đồng ý hay không.
Cô thăm dò: “Này, gần đây có siêu thị không, tôi muốn ăn trái cây tráng miệng, được không?”
“Thật sao? Để tôi đi mua cho em! Em đợi tôi một chút nhé.”
Dứt lời, anh ta đi ra ngoài, vẫn không quên khóa trái cửa lại, khiến Lam Kim Ngọc chỉ biết đá cửa trong vô vọng.
Một phút sau, Lam Kim Ngọc quay về phòng ngủ, bỗng nhìn thấy cánh cửa sổ đang mở rộng, cô vội chạy tới quan sát. Đây là tầng hai, không cao lắm, phía dưới là một lớp cỏ dày, nếu nhảy xuống cũng không bị thương quá nặng... cô bình tĩnh đánh giá tình hình, căn biệt thự này có tường bao bọc xung quanh, dù tường không quá cao nhưng hình như xung quanh là rừng cây, đến một con đường mòn cũng không có.
Lam Kim Ngọc trượt theo đường ống nước xuống tầng trệt, lúc chuẩn bị chạy trốn thì cô nhìn thấy người đàn ông đó đang bê một thùng xăng đổ quanh căn biệt thự.
Nhìn thấy cô, anh ta ném mạnh thùng xăng xuống rồi lao tới, khống chế hai tay cô rồi nhấc bổng cô lên bế vào nhà, cột chặt hai tay cô vào thành gường xong anh mới buồn bã lên tiếng: “Em đã thay đổi thật rồi, trước đây em chỉ thích ăn thịt, không thích trái cây, vậy mà hôm nay em lại muốn tôi đi mua trái cây cho em, ha ha, phụ nữ đúng là động vật dễ thay lòng.”
Lam Kim Ngọc thầm thấy không ổn, cô đã chọc giận anh ta rồi, xăng cũng đã tưới xong, xem ra là muốn thiêu chết cô.
Lam Kim Ngọc cứng đầu cãi lại: “Không phải anh đã nói muốn sống cùng tôi cả đời sao, sao lại tính giết tôi?”
Nhưng người đàn ông đã mất kiểm soát, anh ta xiết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cả người run rẩy vì tức giận, anh trừng to mắt nhìn chằm chằm Lam Kim Ngọc, miệng định nói gì đó, nhưng ngoài những tiếng ‘hừ… hừ…” ra thì chẳng nói thành lời.
Người này có vấn đề về tâm lý, Lam Kim Ngọc có thể đoán được, trong tình huống này, chỉ cần cô nói sai một câu sẽ khích anh ta làm ra những chuyện khó cứu vãn được, như là tiễn cô xuống địa ngục ngay lập tức chẳng hạn.
“Anh đừng kích động, tôi chỉ hỏi một chút thôi, chỉ hỏi một chút thôi mà.”
Anh không động đến cô mà đi tới ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc, vừa nhìn thấy tên thuốc ghi trên lọ, Lam Kim Ngọc đã sợ muốn khóc thét lên, đó là một thuốc ngủ, lọ thuốc này đủ để cả hai người đi gặp Diêm Vương.
Lam Kim Ngọc lắc đầu đầy sợ hãi, hét: “Anh đừng tới đây…”
Anh ta quay lại, mỉm cười với cô, giọng nói khàn khàn khó nghe, nhưng vẫn chứa sự dịu dàng: “Đừng lo, Mỹ Mỹ, tôi biết Mỹ Mỹ của tôi ghét nhất là uống thuốc, từ bé tới giờ luôn là một cô bé khỏe mạnh, không cần động đến thuốc, vậy nên, lọ thuốc này là chuẩn bị cho tôi, tôi muốn đi trước rồi đợi em ở thế giới bên kia, nếu không, tôi sợ chúng ta sẽ lạc nhau mất.”
May quá, không phải chuẩn bị cho mình.
Ngay sau đó, anh ta đổ hết lọ thuốc vào miệng, rồi rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, cô thấy khói bắt đầu bay lên từ tầng trệt, Lam Kim Ngọc cũng nghe được âm thanh như tiếng lửa bùng lên, xăng đã cháy rồi.
Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người đàn ông đẩy cửa bước vào. Ngửi thấy khí xăng nồng nặc ngoài cửa, Lam Kim Ngọc vội hét lên với anh ta: “Đóng cửa, mau đóng cửa lại.”
Nghe vậy, anh ta giúp cô đóng sầm cửa lại, sau đó tới bên giường, nằm xuống cạnh cô, anh ta tháo mặt nạ xuống cười với cô, một gương mặt nam tính góc cạnh, cũng thuộc dạng khôi ngô, nhưng trên đó lại có một vết sẹo rất dài, phá hỏng cả gương mặt đẹp, anh ta nằm đó, nhắm nghiền hai mắt.
Lam Kim Ngọc hét xé trời.
“Ai tới cứu tôi với.”
Mười hai giờ rưỡi, Phó Bách Niên càng nghĩ càng thấy lạ, bắt đầu gọi cho Trần Mỹ Mỹ, nhưng điện thoại cô đã tắt, anh nhíu mày, trán đầy nếp nhăn.
Bình thường chỉ cần là anh gọi điện thì dù đang bận đến đâu Trần Mỹ Mỹ cũng cố nghe máy, cô thích anh như vậy, sao lại không nghe điện thoại của anh được?
Phó Bách Niên nhận ra có gì đó bất thường, anh gọi ngay cho người đại diện của Lam Kim Ngọc, không bao lâu sau, anh tới nhà của Lam Kim Ngọc, nhưng nhà không có ai, nhìn qua là biết cô còn chưa về. Người đại diện quan sát căn phòng rồi vội vàng đưa ý kiến: “Phó tổng, hay chúng ta báo cảnh sát đi.”
Nửa tiếng sau, cảnh sát nhận được tin, một biệt thự ở ngoại thành bỗng dưng bốc cháy, nghi ngờ là có người bị kẹt bên trong.
Mà đúng lúc đó, Phó Bách Niên cũng tìm được chiếc xe bắt cóc Trần Mỹ Mỹ qua camera an ninh, anh vội lái xe chạy thẳng tới hiện trường.
Khói đen bốc lên ngùn ngụt, đen kịt cả một góc trời, ở dưới là cả một biển lửa, cỏ bị đốt cháy, chỉ còn trơ trọi mặt đất bị ám khói, mà trong cảnh hoảng loạn đó, hình như có tiếng người kêu cứu, là của một cô gái.
Anh đứng ở ven đường, quan sát một lượt rồi trèo tường vào trong, anh hướng vào nhà hét to: “Trần Mỹ Mỹ, Trần Mỹ Mỹ, cô ở trong đó phải không?”
Ngọn lửa bùng trên táp vào khung cửa sổ, sau đó, một gương mặt xuất hiện, người bên trong vẫy hai tay kêu cứu: “Phó Bách Niên, cứu… cứu tôi.”
Cô gái mập mạp kia đang khóc nức nở đầy bất lực, hai cánh tay đỏ bừng.
Phó Bách Niên vội cởi áo khoác, nhúng vào hồ bơi rồi trùm lên đầu, chạy vào trong biệt thự.
Khi tới trước mặt Lam Kim Ngọc, toàn thân ướt sũng của anh đã ám đầy khói, nhưng cô vẫn ôm lấy eo anh khóc rống lên.
“Đừng khóc, tôi đưa cô ra ngoài.”
Cơ thể cao lớn nắm lấy tay cô, đi trước che chắn cho cô, trên những sợi tóc của anh, không biết là nước hay là mồ hôi, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, còn cô được bọc trong chiếc áo khoác, nước mắt nhạt nhòa.
Giây phút này, Lam Kim Ngọc cảm thấy như mình đang có toàn bộ thế giới.
Nhưng, cánh cửa bất ngờ sập xuống, cô cảm thấy cơ thể mình được người khác đẩy sang một bên, còn người dùng hết sức đẩy cô... lại không tránh được.
Cô trơ mắt đứng nhìn anh ngã xuống, đầu óc choáng váng…
Trước ánh mắt mơ hồ của cô, ngọn lửa đã bén vào trong...
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)
“Có ngon không?” Anh ta hỏi.
Lâm Kim Ngọc gật đầu lia lịa, còn giơ ngón tay cái lên: “Ngon, ngon lắm! Đây là lần đầu tiên tôi được ăn một bữa ngon như vậy, anh có học nấu ăn sao?”
“Ừ, vì em nên tôi mới học.”
Anh ta nhìn Lam Kim Ngọc thắm thiết khiến cô ho sặc sụa, thấy vậy, anh ta vội vỗ nhẹ sau lưng cô.
Lam Kim Ngọc ngạc nhiên, người đàn ông này đối với Trần Mỹ Mỹ thật tốt? Nếu bây giờ cô đưa ra vài yêu cầu, không biết anh ta có đồng ý hay không.
Cô thăm dò: “Này, gần đây có siêu thị không, tôi muốn ăn trái cây tráng miệng, được không?”
“Thật sao? Để tôi đi mua cho em! Em đợi tôi một chút nhé.”
Dứt lời, anh ta đi ra ngoài, vẫn không quên khóa trái cửa lại, khiến Lam Kim Ngọc chỉ biết đá cửa trong vô vọng.
Một phút sau, Lam Kim Ngọc quay về phòng ngủ, bỗng nhìn thấy cánh cửa sổ đang mở rộng, cô vội chạy tới quan sát. Đây là tầng hai, không cao lắm, phía dưới là một lớp cỏ dày, nếu nhảy xuống cũng không bị thương quá nặng... cô bình tĩnh đánh giá tình hình, căn biệt thự này có tường bao bọc xung quanh, dù tường không quá cao nhưng hình như xung quanh là rừng cây, đến một con đường mòn cũng không có.
Lam Kim Ngọc trượt theo đường ống nước xuống tầng trệt, lúc chuẩn bị chạy trốn thì cô nhìn thấy người đàn ông đó đang bê một thùng xăng đổ quanh căn biệt thự.
Nhìn thấy cô, anh ta ném mạnh thùng xăng xuống rồi lao tới, khống chế hai tay cô rồi nhấc bổng cô lên bế vào nhà, cột chặt hai tay cô vào thành gường xong anh mới buồn bã lên tiếng: “Em đã thay đổi thật rồi, trước đây em chỉ thích ăn thịt, không thích trái cây, vậy mà hôm nay em lại muốn tôi đi mua trái cây cho em, ha ha, phụ nữ đúng là động vật dễ thay lòng.”
Lam Kim Ngọc thầm thấy không ổn, cô đã chọc giận anh ta rồi, xăng cũng đã tưới xong, xem ra là muốn thiêu chết cô.
Lam Kim Ngọc cứng đầu cãi lại: “Không phải anh đã nói muốn sống cùng tôi cả đời sao, sao lại tính giết tôi?”
Nhưng người đàn ông đã mất kiểm soát, anh ta xiết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, cả người run rẩy vì tức giận, anh trừng to mắt nhìn chằm chằm Lam Kim Ngọc, miệng định nói gì đó, nhưng ngoài những tiếng ‘hừ… hừ…” ra thì chẳng nói thành lời.
Người này có vấn đề về tâm lý, Lam Kim Ngọc có thể đoán được, trong tình huống này, chỉ cần cô nói sai một câu sẽ khích anh ta làm ra những chuyện khó cứu vãn được, như là tiễn cô xuống địa ngục ngay lập tức chẳng hạn.
“Anh đừng kích động, tôi chỉ hỏi một chút thôi, chỉ hỏi một chút thôi mà.”
Anh không động đến cô mà đi tới ngăn kéo, lấy ra một lọ thuốc, vừa nhìn thấy tên thuốc ghi trên lọ, Lam Kim Ngọc đã sợ muốn khóc thét lên, đó là một thuốc ngủ, lọ thuốc này đủ để cả hai người đi gặp Diêm Vương.
Lam Kim Ngọc lắc đầu đầy sợ hãi, hét: “Anh đừng tới đây…”
Anh ta quay lại, mỉm cười với cô, giọng nói khàn khàn khó nghe, nhưng vẫn chứa sự dịu dàng: “Đừng lo, Mỹ Mỹ, tôi biết Mỹ Mỹ của tôi ghét nhất là uống thuốc, từ bé tới giờ luôn là một cô bé khỏe mạnh, không cần động đến thuốc, vậy nên, lọ thuốc này là chuẩn bị cho tôi, tôi muốn đi trước rồi đợi em ở thế giới bên kia, nếu không, tôi sợ chúng ta sẽ lạc nhau mất.”
May quá, không phải chuẩn bị cho mình.
Ngay sau đó, anh ta đổ hết lọ thuốc vào miệng, rồi rời khỏi phòng, chẳng mấy chốc, cô thấy khói bắt đầu bay lên từ tầng trệt, Lam Kim Ngọc cũng nghe được âm thanh như tiếng lửa bùng lên, xăng đã cháy rồi.
Rất nhanh, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, người đàn ông đẩy cửa bước vào. Ngửi thấy khí xăng nồng nặc ngoài cửa, Lam Kim Ngọc vội hét lên với anh ta: “Đóng cửa, mau đóng cửa lại.”
Nghe vậy, anh ta giúp cô đóng sầm cửa lại, sau đó tới bên giường, nằm xuống cạnh cô, anh ta tháo mặt nạ xuống cười với cô, một gương mặt nam tính góc cạnh, cũng thuộc dạng khôi ngô, nhưng trên đó lại có một vết sẹo rất dài, phá hỏng cả gương mặt đẹp, anh ta nằm đó, nhắm nghiền hai mắt.
Lam Kim Ngọc hét xé trời.
“Ai tới cứu tôi với.”
Mười hai giờ rưỡi, Phó Bách Niên càng nghĩ càng thấy lạ, bắt đầu gọi cho Trần Mỹ Mỹ, nhưng điện thoại cô đã tắt, anh nhíu mày, trán đầy nếp nhăn.
Bình thường chỉ cần là anh gọi điện thì dù đang bận đến đâu Trần Mỹ Mỹ cũng cố nghe máy, cô thích anh như vậy, sao lại không nghe điện thoại của anh được?
Phó Bách Niên nhận ra có gì đó bất thường, anh gọi ngay cho người đại diện của Lam Kim Ngọc, không bao lâu sau, anh tới nhà của Lam Kim Ngọc, nhưng nhà không có ai, nhìn qua là biết cô còn chưa về. Người đại diện quan sát căn phòng rồi vội vàng đưa ý kiến: “Phó tổng, hay chúng ta báo cảnh sát đi.”
Nửa tiếng sau, cảnh sát nhận được tin, một biệt thự ở ngoại thành bỗng dưng bốc cháy, nghi ngờ là có người bị kẹt bên trong.
Mà đúng lúc đó, Phó Bách Niên cũng tìm được chiếc xe bắt cóc Trần Mỹ Mỹ qua camera an ninh, anh vội lái xe chạy thẳng tới hiện trường.
Khói đen bốc lên ngùn ngụt, đen kịt cả một góc trời, ở dưới là cả một biển lửa, cỏ bị đốt cháy, chỉ còn trơ trọi mặt đất bị ám khói, mà trong cảnh hoảng loạn đó, hình như có tiếng người kêu cứu, là của một cô gái.
Anh đứng ở ven đường, quan sát một lượt rồi trèo tường vào trong, anh hướng vào nhà hét to: “Trần Mỹ Mỹ, Trần Mỹ Mỹ, cô ở trong đó phải không?”
Ngọn lửa bùng trên táp vào khung cửa sổ, sau đó, một gương mặt xuất hiện, người bên trong vẫy hai tay kêu cứu: “Phó Bách Niên, cứu… cứu tôi.”
Cô gái mập mạp kia đang khóc nức nở đầy bất lực, hai cánh tay đỏ bừng.
Phó Bách Niên vội cởi áo khoác, nhúng vào hồ bơi rồi trùm lên đầu, chạy vào trong biệt thự.
Khi tới trước mặt Lam Kim Ngọc, toàn thân ướt sũng của anh đã ám đầy khói, nhưng cô vẫn ôm lấy eo anh khóc rống lên.
“Đừng khóc, tôi đưa cô ra ngoài.”
Cơ thể cao lớn nắm lấy tay cô, đi trước che chắn cho cô, trên những sợi tóc của anh, không biết là nước hay là mồ hôi, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống, còn cô được bọc trong chiếc áo khoác, nước mắt nhạt nhòa.
Giây phút này, Lam Kim Ngọc cảm thấy như mình đang có toàn bộ thế giới.
Nhưng, cánh cửa bất ngờ sập xuống, cô cảm thấy cơ thể mình được người khác đẩy sang một bên, còn người dùng hết sức đẩy cô... lại không tránh được.
Cô trơ mắt đứng nhìn anh ngã xuống, đầu óc choáng váng…
Trước ánh mắt mơ hồ của cô, ngọn lửa đã bén vào trong...
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)