Chương : 22
Mặt trời đang từ từ lặn xuống, trong khoang máy bay, hành khách đều đã đeo bịt mắt, xung quanh tĩnh lặng, ngoàitiếng động cơ máy bay ra, chỉ còn lại những hơi thở đều đều.
Trên chiếc máy bay đang bay thẳng đến Maldives, Phó Bách Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời, ngắm những tầng mây, nhớ lại mấy năm về trước, người con gái ngồi ở ghế trước, tay cầm ly rượu vang đỏ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, còn anh thì ngồi sau lưng cô, âm thầm nhìn cô, mơ đến một ngày, anh có thể ngồi bên cạnh.
Phó Bách Niên quay đầu nhìn người đang ngồi cạnh mình với một gương mặt đầy mỡ, nhờ luyện tập cật lực nên đã ốm đi dôi chút, dù vẫn tròn đầy nhưng đã bắt đầuthu hút.
Còn gương mặt trong ký ức của anh thì luôn nhỏ bé, xinh xắn, biểu cảm không nhièu nhưng lại tác động rất lớn tới tâm trạng của anh.
Lam Kim Ngọc hơi căng thẳng, máy bay đang ở rất cao, điều này khiến cô nhớ đến đêm hôm đó, cái đêm cô rơi từ sân thượng tòa nhà, cơ thể giống như một con diều bị đứt dây, cứ vậy mà tiếp đất. Cô xiết chặt lấy thành ghế, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên mặt, cảm giác này khác hẳn với những lần đi máy bay trước đây của cô.
Hiện tại, cô trở thành người sợ độ cao.
Phó Bách Niên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì giọng của nữ tiếp viên hàng không cất lên, kéo anh về thực tại.
“Tiểu thư, xin hỏi có phải cô cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Lam Kim Ngọc nhắm mắt lắc đầu: “Chẳng qua là do tôi ngủ chưa đủ giấc mà thôi!”
Lúc này, Phó Bách Niên mới để ý tới sắc mặt hơi táicủa cô, trên máy bay không nóng nhưng trán cô lại lấm tấm mồ hôi, ngay cả khuôn mặt tròn trĩnh trông cũng rất căng thẳng.
“Trần Mỹ Mỹ, cô sao vậy?”
Lam Kim Ngọc bỗng nắm lấy tay anh, giọng run rẩy: “Phó Bách Niên, tôi chỉ hơi sợ một chút thôi, chúng ta có thể bình an đến đó chứ?”
Đôi khi, cảm giác sợ hãi khiến người ta không kiềm chế suy nghĩ, biết rõ máy bay sẽ không thể xảy ra sự cố, biết rõ sẽ đến nơi an toàn, nhưng mà, vẫn cảm thấy rất sợ hãi, người cô bắt đầu run lên, cảm giác đó ngày càng lớn lên trong đầu cô, cô thấy mình sẽ rơi từ đây xuống, tan xương nát thịt, giống hệt trước đây.
“Tất nhiên là có thể! Trần Mỹ Mỹ, tôi không nhớ là trước đây cô bị chứng sợ độ cao!”
Lam Kim Ngọc yếu ớt nhìn anh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Anh không biết, vì anh vốn không hề biết gì về tôi hết!”
Đúng vậy, người đàn ông này không hề biết cô đã trải qua cảm giác rơi từ trên cao xuống như thế nào, anh cũng không biết, cô là một người khác trong cơ thể Trần Mỹ Mỹ, vì không biết gì hết, nên anh không thể nào hiểu được cảm giác của cô.
Giờ phút này, cô không muốn cãi nhau với anh, chỉ muốn siết chặt lấy anh, nắm lấy bàn tay ấm áp mà khô ráo này, chỉ có vậy cô mới cảm thấy an tâm.
Phó Bách Niên sẽ không bao giờ hiểu được tâm tư của cô gái này, theo như anh biết, Trần Mỹ Mỹ vốn không hề sợ độ cao, Trần Mỹ Mỹ thích anh vô điều kiện, Trần Mỹ Mỹ thích ăn thịt hơn ăn rau, Trần Mỹ Mỹ thà chết vì mập cũng không chịu giảm cân, Trần Mỹ Mỹ dù đang sợ hãi, cũng sẽ dũng cảm đối mặt chứ không tỏ ra yếu đuối. Vậy mà... Trần Mỹ Mỹ của hiện tại lại không như thế, cô gái trước mắt anh, trái ngược hoàn toàn với Trần Mỹ Mỹ mà anh biết.
Cô mạnh mẽ, nhưng vẫn có chút yếu đuối, cô không xem việc kết hôn với anh là kết quản mà là điều kiện để trao đổi.
Có phải vì thích hay không thích một người mà người ta có thể thay đổi đến thế? Ý nghĩ chỉ vừa mới thoáng hiện lên trong đầu đã bị Phó Bách Niên gạt phăng đi.
Anh khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng trấn an cô: “Đừng sợ, có tôi ở bên cô, chúng ta sẽ đến nơi an toàn!”
Lam Kim Ngọc gật đầu, cô dựa hẳn người mình vào vai Phó Bách Niên, cô cảm nhận được, cơ thể anh ta thoáng cứng đờ, nhưng cô chẳng nghĩ nhiều được nữa, chỉ ngủ thật say.
Đáp xuống Maldives đã hơn một giờ sáng, sau khi xuống máy bay, Lam Kim Ngọc và Phó Bách Niên đến thẳng khách sạn gần đó, Lam Kim Ngọc vừa nằm xuống đã ngủ như chết, không quan tâm tới bất cứ gì hết, cho đến tận sáng hôm sau thức dậy mới thấy gương mặt Phó Bách Niên gần sát mặt mình, đang nằm cùng giường với mình,cô hốt hoảng, lăn từ giường ngã ‘oạch’ xuống đất.
Mới sáng sớm mà trong khách sạn đã vang lên tiếng hét của một cô gái người Trung Quốc!
Chẳng bao lâu sau, tiếng hú còi của xe cảnh sát đã vang vọng dưới lầu.
Phó Bách Niên lờ mờ thức dậy trong tiếng đập cửa đùng đùng, anh chưa kịp đi mở cửa thì cánh cửa phòng đã bị đẩy mạnh vào, ba bốn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào, Lam Kim Ngọc thì đang bị cảnh này dọa cho chết khiếp.
“Phó Bách Niên, chuyện gì vậy? Chúng ta đâu có vượt biên tới đây!”
Mới sáng tinh mơ đã bị một đám cảnh sát chĩa súng vào người, cho dù là ai cũng sẽ vô cùng khó chịu.
Phó Bách Niên chậm rãi bước xuống giường, dùng tiếng Anh nói chuyện với họ: “Xin hỏi đã có chuyện gì?”
Rất nhanh, Lam Kim Ngọc đã hiểu tại sao, những người đó cho rằng, ở đây đã xảy ra một vụ án bắt cóc hay ngược đãi phụ nữ gì đó, cho nên mới xông vào cứu người, nhưng sự thật không phải vậy!
Phó Bách Niên sầm mặt đi theo cảnh sát, một lát sau thì rở về phòng, khoanh hai tay trước ngực nghiêm túc nhìn chằm chằm Lam Kim Ngọc.
Lam Kim Ngọc tìm cách thoát tội: “Thực sự không liên quan đến tôi.”
“Là ai mới sáng sớm đã la hét ỏm tỏi, đây là khách sạn, không phải lò giết heo!”
Lam Kim Ngọc bực tức, lại lấy cơ thể mập mạp của cô ra trêu chọc, dù cô đã cố gắng thay đổi, nhưng kết quả lại chẳng được bao nhiêu, vậy mà người đàn ông đáng ghét này cứ chọc ngoáy vào nỗi đau của cô, đúng là không thể tha thứ!
“Anh nói ai là heo? Nếu không phải vì sáng sớm mở mắt ra đã thấy anh nằm trên giường của tôi thì tôi la lên làm gì? Không phải vì vậy mà cảnh sát mới tới sao?” Cô chỉ thẳng vào mũi anh mắng xa xả, cô không biết rằng, dần dà cô đã bắt đầu không giống với chính mình trước đây rồi.
Phó Bách Niên đẩy ngón tay của Lam Kim Ngọc ra.
Lam Kim Ngọc rút tay về, tức giận trừng mắt nhìn Phó Bách Niên, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận nên đưa hai tay đẩy mạnh anh, anh ngã xuống giường.
Phó Bách Niên chống hai tay trên giường, nhẹ nhàng nói: “Cô đừng quên, hiện tại tôi đã là chồng cô, cô làm vậy đối với chồng của mình, coi chừng cảnh sát lại quay lại để bắt cô đó!”
Lam Kim Ngọc không sợ: “Muốn bắt cũng là bắt anh, lừa gạt con gái nhà lành.”
Chuyến đi Madivies hưởng tuần trăng mật được bắt đầu bằng một buổi sáng chẳng mấy ngọt ngào.
Lam Kim Ngọc xuống lầu dùng bữa sáng, tự dưng cô có cảm giác như có người đang đi theo mình, nhưng khi bất thình lình quay lại nhìnlại chẳng thấy ai cả. Cô nói cảm giác của mình với Phó Bách Niên, Phó Bách Niên vẫn đáp lại cô bằng giọng điệu khó nghe như mọi lần: “Là do sức tưởng tượng của cô phong phú quá thôi!”
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s Team)
Trên chiếc máy bay đang bay thẳng đến Maldives, Phó Bách Niên nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời, ngắm những tầng mây, nhớ lại mấy năm về trước, người con gái ngồi ở ghế trước, tay cầm ly rượu vang đỏ, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ, còn anh thì ngồi sau lưng cô, âm thầm nhìn cô, mơ đến một ngày, anh có thể ngồi bên cạnh.
Phó Bách Niên quay đầu nhìn người đang ngồi cạnh mình với một gương mặt đầy mỡ, nhờ luyện tập cật lực nên đã ốm đi dôi chút, dù vẫn tròn đầy nhưng đã bắt đầuthu hút.
Còn gương mặt trong ký ức của anh thì luôn nhỏ bé, xinh xắn, biểu cảm không nhièu nhưng lại tác động rất lớn tới tâm trạng của anh.
Lam Kim Ngọc hơi căng thẳng, máy bay đang ở rất cao, điều này khiến cô nhớ đến đêm hôm đó, cái đêm cô rơi từ sân thượng tòa nhà, cơ thể giống như một con diều bị đứt dây, cứ vậy mà tiếp đất. Cô xiết chặt lấy thành ghế, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên mặt, cảm giác này khác hẳn với những lần đi máy bay trước đây của cô.
Hiện tại, cô trở thành người sợ độ cao.
Phó Bách Niên còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì giọng của nữ tiếp viên hàng không cất lên, kéo anh về thực tại.
“Tiểu thư, xin hỏi có phải cô cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Lam Kim Ngọc nhắm mắt lắc đầu: “Chẳng qua là do tôi ngủ chưa đủ giấc mà thôi!”
Lúc này, Phó Bách Niên mới để ý tới sắc mặt hơi táicủa cô, trên máy bay không nóng nhưng trán cô lại lấm tấm mồ hôi, ngay cả khuôn mặt tròn trĩnh trông cũng rất căng thẳng.
“Trần Mỹ Mỹ, cô sao vậy?”
Lam Kim Ngọc bỗng nắm lấy tay anh, giọng run rẩy: “Phó Bách Niên, tôi chỉ hơi sợ một chút thôi, chúng ta có thể bình an đến đó chứ?”
Đôi khi, cảm giác sợ hãi khiến người ta không kiềm chế suy nghĩ, biết rõ máy bay sẽ không thể xảy ra sự cố, biết rõ sẽ đến nơi an toàn, nhưng mà, vẫn cảm thấy rất sợ hãi, người cô bắt đầu run lên, cảm giác đó ngày càng lớn lên trong đầu cô, cô thấy mình sẽ rơi từ đây xuống, tan xương nát thịt, giống hệt trước đây.
“Tất nhiên là có thể! Trần Mỹ Mỹ, tôi không nhớ là trước đây cô bị chứng sợ độ cao!”
Lam Kim Ngọc yếu ớt nhìn anh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Anh không biết, vì anh vốn không hề biết gì về tôi hết!”
Đúng vậy, người đàn ông này không hề biết cô đã trải qua cảm giác rơi từ trên cao xuống như thế nào, anh cũng không biết, cô là một người khác trong cơ thể Trần Mỹ Mỹ, vì không biết gì hết, nên anh không thể nào hiểu được cảm giác của cô.
Giờ phút này, cô không muốn cãi nhau với anh, chỉ muốn siết chặt lấy anh, nắm lấy bàn tay ấm áp mà khô ráo này, chỉ có vậy cô mới cảm thấy an tâm.
Phó Bách Niên sẽ không bao giờ hiểu được tâm tư của cô gái này, theo như anh biết, Trần Mỹ Mỹ vốn không hề sợ độ cao, Trần Mỹ Mỹ thích anh vô điều kiện, Trần Mỹ Mỹ thích ăn thịt hơn ăn rau, Trần Mỹ Mỹ thà chết vì mập cũng không chịu giảm cân, Trần Mỹ Mỹ dù đang sợ hãi, cũng sẽ dũng cảm đối mặt chứ không tỏ ra yếu đuối. Vậy mà... Trần Mỹ Mỹ của hiện tại lại không như thế, cô gái trước mắt anh, trái ngược hoàn toàn với Trần Mỹ Mỹ mà anh biết.
Cô mạnh mẽ, nhưng vẫn có chút yếu đuối, cô không xem việc kết hôn với anh là kết quản mà là điều kiện để trao đổi.
Có phải vì thích hay không thích một người mà người ta có thể thay đổi đến thế? Ý nghĩ chỉ vừa mới thoáng hiện lên trong đầu đã bị Phó Bách Niên gạt phăng đi.
Anh khẽ hắng giọng, nhẹ nhàng trấn an cô: “Đừng sợ, có tôi ở bên cô, chúng ta sẽ đến nơi an toàn!”
Lam Kim Ngọc gật đầu, cô dựa hẳn người mình vào vai Phó Bách Niên, cô cảm nhận được, cơ thể anh ta thoáng cứng đờ, nhưng cô chẳng nghĩ nhiều được nữa, chỉ ngủ thật say.
Đáp xuống Maldives đã hơn một giờ sáng, sau khi xuống máy bay, Lam Kim Ngọc và Phó Bách Niên đến thẳng khách sạn gần đó, Lam Kim Ngọc vừa nằm xuống đã ngủ như chết, không quan tâm tới bất cứ gì hết, cho đến tận sáng hôm sau thức dậy mới thấy gương mặt Phó Bách Niên gần sát mặt mình, đang nằm cùng giường với mình,cô hốt hoảng, lăn từ giường ngã ‘oạch’ xuống đất.
Mới sáng sớm mà trong khách sạn đã vang lên tiếng hét của một cô gái người Trung Quốc!
Chẳng bao lâu sau, tiếng hú còi của xe cảnh sát đã vang vọng dưới lầu.
Phó Bách Niên lờ mờ thức dậy trong tiếng đập cửa đùng đùng, anh chưa kịp đi mở cửa thì cánh cửa phòng đã bị đẩy mạnh vào, ba bốn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào, Lam Kim Ngọc thì đang bị cảnh này dọa cho chết khiếp.
“Phó Bách Niên, chuyện gì vậy? Chúng ta đâu có vượt biên tới đây!”
Mới sáng tinh mơ đã bị một đám cảnh sát chĩa súng vào người, cho dù là ai cũng sẽ vô cùng khó chịu.
Phó Bách Niên chậm rãi bước xuống giường, dùng tiếng Anh nói chuyện với họ: “Xin hỏi đã có chuyện gì?”
Rất nhanh, Lam Kim Ngọc đã hiểu tại sao, những người đó cho rằng, ở đây đã xảy ra một vụ án bắt cóc hay ngược đãi phụ nữ gì đó, cho nên mới xông vào cứu người, nhưng sự thật không phải vậy!
Phó Bách Niên sầm mặt đi theo cảnh sát, một lát sau thì rở về phòng, khoanh hai tay trước ngực nghiêm túc nhìn chằm chằm Lam Kim Ngọc.
Lam Kim Ngọc tìm cách thoát tội: “Thực sự không liên quan đến tôi.”
“Là ai mới sáng sớm đã la hét ỏm tỏi, đây là khách sạn, không phải lò giết heo!”
Lam Kim Ngọc bực tức, lại lấy cơ thể mập mạp của cô ra trêu chọc, dù cô đã cố gắng thay đổi, nhưng kết quả lại chẳng được bao nhiêu, vậy mà người đàn ông đáng ghét này cứ chọc ngoáy vào nỗi đau của cô, đúng là không thể tha thứ!
“Anh nói ai là heo? Nếu không phải vì sáng sớm mở mắt ra đã thấy anh nằm trên giường của tôi thì tôi la lên làm gì? Không phải vì vậy mà cảnh sát mới tới sao?” Cô chỉ thẳng vào mũi anh mắng xa xả, cô không biết rằng, dần dà cô đã bắt đầu không giống với chính mình trước đây rồi.
Phó Bách Niên đẩy ngón tay của Lam Kim Ngọc ra.
Lam Kim Ngọc rút tay về, tức giận trừng mắt nhìn Phó Bách Niên, nhưng vẫn cảm thấy chưa hết giận nên đưa hai tay đẩy mạnh anh, anh ngã xuống giường.
Phó Bách Niên chống hai tay trên giường, nhẹ nhàng nói: “Cô đừng quên, hiện tại tôi đã là chồng cô, cô làm vậy đối với chồng của mình, coi chừng cảnh sát lại quay lại để bắt cô đó!”
Lam Kim Ngọc không sợ: “Muốn bắt cũng là bắt anh, lừa gạt con gái nhà lành.”
Chuyến đi Madivies hưởng tuần trăng mật được bắt đầu bằng một buổi sáng chẳng mấy ngọt ngào.
Lam Kim Ngọc xuống lầu dùng bữa sáng, tự dưng cô có cảm giác như có người đang đi theo mình, nhưng khi bất thình lình quay lại nhìnlại chẳng thấy ai cả. Cô nói cảm giác của mình với Phó Bách Niên, Phó Bách Niên vẫn đáp lại cô bằng giọng điệu khó nghe như mọi lần: “Là do sức tưởng tượng của cô phong phú quá thôi!”
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s Team)