Chương : 47
Lam Kim Ngọc đứng trước cửa tòa án, nhìn cô gái kia bằng ánh mắt u buồn... và hối hận, thế nên cô mặc kệ mọi thứ xung quanh, quay qua nói với Lý Kỳ vẫn còn đang mơ hồ không hiểu: “Đưa tôi về nhà thôi! Hôm nay xem ra không ly hôn ly hiếc gì được rồi!”
Lý Kỳ như đang chìm đắm trong màn sương mù dày đặc, lúc này mới có lại tri giác: “Phó tổng, anh đưa Trần Mỹ Mỹ về được không? Tôi qua xem Kim Ngọc thế nào, một mình cô ấy thì khó mà thoát được đám phóng viên kia.”
Phó Bách Niên gật đầu, nói nhỏ: “Ừ, anh đi đi!”
Sau khi nhìn thấy của Lam Tâm, các phóng viên gần như không buông tha cho cô, đuổi theo sát nút, chẳng bao lâu sau, bóng dáng của họ đã mất hẳn ở một ngã tư đường.
Cổng tòa án lại trở về vẻ yên lặng vốn có, tay áo của Phó Bách Niên bỗng bị ai đó kéo kéo, anh quay người lại, là cô gái trẻ lần trước làm hồ sơ đăng ký kết hôn cho anh, cô mặt mày tươi rói nhìn anh: “Chào anh, anh tới ly hôn đúng không? Mau, mau vào đi!”
Mặt Phó Bách Niên sầm lại, trả lời cô bằng một giọng đe dọa: “Này, cô mà còn có ý đồ ly gián vợ chồng người khác nữa thì tôi sẽ khiếu nại đó.”
Rốt cuộc thì cô ta cũng bị dọa sợ, lủi lủi đi mất.
“Trần Mỹ Mỹ, lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Vừa dứt lời, Lam Kim Ngọc đã bị Phó Bách Niên nắm tay lôi thẳng vào trong xe. Suốt quãng đường về nhà, cả hai người đều im lặng, trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở, có điều, tihrnh thoảng Lam Kim Ngọc lại liếc nhìn người bên cạnh.
Về đến khu nhà của mình, Lam Kim Ngọc tính xuống xe thì phát hiện tất cả cửa đều đã khóa.
Phó bách Niên ngã người ra ghế, nhìn cô rất lâu rồi bất ngờ cất tiếng: “Lam Kim Ngọc!”
Lam Kim Ngọc không trả lời, lẳng lặng ngồi kế bên anh, để mặc anh nhìn mình không chớp mắt.
“Lá thư đó là do cô viết đúng không? Trước đó tôi cứ thắc mắc mãi, cô không thể nào biết mối quan hệ thân thiết giữa Lam Kim Ngọc và đạo diễn Xương được, nhưng nếu cô là Lam Kim Ngọc, thì mọi chuyện lập tức sáng tỏ rồi.”
“Thôi được rồi! Tôi thừa nhận.” Lam Kim Ngọc thản nhiên: “Nếu đúng vậy thì sao? Anh nghĩ sẽ có người tin một chuyện hoang đường như vậy? Rõ ràng là tôi đã chết, nhưng lại trở lại trong một thân thể khác, nếu để ai biết chuyện này, e là ngay cả cơ hội sống sót tôi cũng không có.”
Khoan nói tới ai khác, chỉ riêng ông Trần và Trần Mỹ Nhạc thôi cũng đủ phiền rồi, với tính cách của ông Trần, nếu biết cơ thể của con gái mình tự dưng bị người lạ chiếm lấy, không chừng ông sẽ đánh chết cô, còn Trần Mỹ Nhạc, nếu không đi mời các đạo sĩ thì cũng sẽ gọi bác sĩ đưa cô đi nghiên cứu, dù là trường hợp nào thì với cô cũng là bi kịch.
“Lẽ ra cô phải nói cho tôi biết chứ, nếu vậy thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này rồi.”
Anh thích cô như thế, yêu cô như thế, sao có thể cam lòng để cô phải chịu tổn thương.
Lam Kim Ngọc thở dài: “Nói cho anh biết thì có ích gì, Lam Tâm kia có vẻ rất thích anh, lúc này trông cô ấy hết sức đau lòng, nên thôi, anh đừng làm tổn thương thêm một người khác nữa.”
Phó Bách Niên nắm chặt tay, đấm liên tiếp lên tay lái, tiếng kèn vang lên kinh động tới người đi đường, họ đồng loạt nhìn vào trong xe hòng xem thử chuyện gì đang xảy ra.
“Lam Kim Ngọc, lẽ nào cô không hiểu? Vì cô, tôi có thể đắc tội với tất cả mọi người, kể cả Lam Tâm!”
Yêu một người ngần ấy năm, gần như đã thành chấp niệm, ngay lúc này, anh không khác gì đang bị ma nhập.
Lam Kim Ngọc ngây người nhìn người đàn ông trước mắt, có vẻ như câu vừa rồi của anh khiến cô cảm động, tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Một giây sau, Lam Kim Ngọc quay ngoắt đi, không thèm nhìn anh nữa.
Người đàn ông này, thật sự quá thu hút, nếu không thì cô đã không rung động với anh, và cũng sẽ không thể buông được như bây giờ.
“Phó Bách Niên, anh thừa biết tôi cũng thích anh, đây là lần đầu tiên tôi thích một người, nhưng lại bị người ta làm cho tổn thương, tôi rất đau lòng, nếu anh tin tưởng bản thân mình sẽ không bị mờ mắt mà gây tổn thương cho tôi thêm lần nữa, thì được, tôi có thể cho anh cơ hội.”
Nét mặt âm u của Phó Bách Niên từ từ dịu lại, anh nở một nụ cười đầy mê hoặc.
“Được! Tôi hứa.”
Từ lâu anh đã nguyện với lòng, chỉ cần được ở bên Lam Kim Ngọc, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô, cả đời, không để bất cứ ai có thể làm hại đến cô.
Một lúc lâu sau Phó Bách Niên mới lên tiếng tiếp: “Vậy tối nay chúng ta cùng về nhà mẹ đi, từ lúc cô dọn đi tôi cũng không dám về đó nữa, mẹ cứ lải nhải bên tai tôi suốt, mẹ nói nếu tôi không làm cô hồi tâm chuyển ý thì cũng không cần về đó nữa.”
“Cũng được, nhưng anh phải hứa giúp tôi giữ bí mật chuyện này nha, trước mắt là vì tôi muốn lấy lại tất cả những gì đã mất, thứ hai, có một người đã thực sự trở thành ác mộng của tôi, tôi cơn ác mộng này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi.”
Chỉ cần nghe sơ qua, Phó Bách Niên đã đoán được cô đng nói tới chuyện gì, anh hỏi ngay: “Việc cô rơi từ trên sân thượng xuống trước đó là có người cố ý hãm hại?”
Lam Kim Ngọc không trả lời, nhưng hai tay lại xiết chặt, đôi mắt âm u như được phủ một lớp sương mù dày đặc, đây mối hận hằn sâu trong lòng cô, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Phó Bách Niên vô cùng ngỡ ngàng.
“Được, tôi hứa! Nhưng mà...”
Lam Kim Ngọc đoán được anh muốn nói gì, liền ngăn lại: “Không nhưng nhị gì hết, đây là chuyện của tôi, tôi không muốn bất cứ ai nhúng tay vào hết.”
“Nhưng tôi đâu phải là ‘bất cứ ai’!”
“Hiện tại anh và những người khác không có gì khác biệt cả.”
Đường đường một Phó tổng mà lại thất bại thảm hại như vậy, Phó Bách Niên chỉ còn biết thở dài, không biết nói gì thêm nữa.
Hai người vừa nói vừa bước vào sân, chưa gì đã nghe thấy trong nhà có một giọng nữ vang lên, giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông bạc, êm ái động lòng người.
Thanh âm này có thể xa lạ với Lam Kim Ngọc, nhưng Phó Bách Niên thì khác, thái độ của anh thay đổi gần như tức khắc, bước thật nhanh vào phòng khách.
Ngồi trên sofa lúc này không ai ngoài Từ Cẩm Ca.
“Mỹ Mỹ tới rồi hả con?” Bà Phó nhìn thấy Trần Mỹ Mỹ thì vội vàng kéo cô ngồi xuống.
Nhìn thấy Từ Cẩm Ca Phó Bách Niên mới sực nhớ tới một việc, ba anh đã từng gọi điện thoại nói với anh, nếu ly hôn với Trần Mỹ Mỹ thì phải lấy Cẩm Ca, lúc đó tâm trạng của anh đang khó chịu nên tức giận ừ đại một câu, bây giờ sự việc trở thành ra thế này.
Nay dù có thêm mười cái miệng đi chăng nữa cũng không thể giải thích nổi nữa rồi.
Lam Kim Ngọc vô cùng thân thiết ngồi cạnh bà Phó, nhỏ nhẹ nói: “Có vẻ như có người muốn một chân hai thuyền rồi, vậy mà xưa giờ con cứ nghĩ Phó tổng chung tình lắm chứ!”
Phó Bách Niên thật sự khóc không ra nước mắt khi bị ba mình chơi cho một vố đau như vậy.
Khó khăn lắm mới có thể cùng cô đi được tới bước này, không thể để một chuyện nhỏ nhặt như vậy làm hỏng được, không thể trơ mắt chấp nhận thất bại.
“Ba! Từ giờ con sẽ sống với Mỹ Mỹ, trước mắt tụi con sẽ ở đây vài ngày, nên có mặt người ngoài cũng hơi bất tiện đó.”
‘Người ngoài’ nghe Phó Bách Niên nói vậy thì mặt tái mày chau, còn Lam Kim Ngọc thì lại vô cùng sảng khoái.
Người dịch: Huyết Lang Vương (Ớt’s team)
Lý Kỳ như đang chìm đắm trong màn sương mù dày đặc, lúc này mới có lại tri giác: “Phó tổng, anh đưa Trần Mỹ Mỹ về được không? Tôi qua xem Kim Ngọc thế nào, một mình cô ấy thì khó mà thoát được đám phóng viên kia.”
Phó Bách Niên gật đầu, nói nhỏ: “Ừ, anh đi đi!”
Sau khi nhìn thấy của Lam Tâm, các phóng viên gần như không buông tha cho cô, đuổi theo sát nút, chẳng bao lâu sau, bóng dáng của họ đã mất hẳn ở một ngã tư đường.
Cổng tòa án lại trở về vẻ yên lặng vốn có, tay áo của Phó Bách Niên bỗng bị ai đó kéo kéo, anh quay người lại, là cô gái trẻ lần trước làm hồ sơ đăng ký kết hôn cho anh, cô mặt mày tươi rói nhìn anh: “Chào anh, anh tới ly hôn đúng không? Mau, mau vào đi!”
Mặt Phó Bách Niên sầm lại, trả lời cô bằng một giọng đe dọa: “Này, cô mà còn có ý đồ ly gián vợ chồng người khác nữa thì tôi sẽ khiếu nại đó.”
Rốt cuộc thì cô ta cũng bị dọa sợ, lủi lủi đi mất.
“Trần Mỹ Mỹ, lên xe đi, tôi đưa cô về.”
Vừa dứt lời, Lam Kim Ngọc đã bị Phó Bách Niên nắm tay lôi thẳng vào trong xe. Suốt quãng đường về nhà, cả hai người đều im lặng, trong xe chỉ còn lại tiếng hít thở, có điều, tihrnh thoảng Lam Kim Ngọc lại liếc nhìn người bên cạnh.
Về đến khu nhà của mình, Lam Kim Ngọc tính xuống xe thì phát hiện tất cả cửa đều đã khóa.
Phó bách Niên ngã người ra ghế, nhìn cô rất lâu rồi bất ngờ cất tiếng: “Lam Kim Ngọc!”
Lam Kim Ngọc không trả lời, lẳng lặng ngồi kế bên anh, để mặc anh nhìn mình không chớp mắt.
“Lá thư đó là do cô viết đúng không? Trước đó tôi cứ thắc mắc mãi, cô không thể nào biết mối quan hệ thân thiết giữa Lam Kim Ngọc và đạo diễn Xương được, nhưng nếu cô là Lam Kim Ngọc, thì mọi chuyện lập tức sáng tỏ rồi.”
“Thôi được rồi! Tôi thừa nhận.” Lam Kim Ngọc thản nhiên: “Nếu đúng vậy thì sao? Anh nghĩ sẽ có người tin một chuyện hoang đường như vậy? Rõ ràng là tôi đã chết, nhưng lại trở lại trong một thân thể khác, nếu để ai biết chuyện này, e là ngay cả cơ hội sống sót tôi cũng không có.”
Khoan nói tới ai khác, chỉ riêng ông Trần và Trần Mỹ Nhạc thôi cũng đủ phiền rồi, với tính cách của ông Trần, nếu biết cơ thể của con gái mình tự dưng bị người lạ chiếm lấy, không chừng ông sẽ đánh chết cô, còn Trần Mỹ Nhạc, nếu không đi mời các đạo sĩ thì cũng sẽ gọi bác sĩ đưa cô đi nghiên cứu, dù là trường hợp nào thì với cô cũng là bi kịch.
“Lẽ ra cô phải nói cho tôi biết chứ, nếu vậy thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này rồi.”
Anh thích cô như thế, yêu cô như thế, sao có thể cam lòng để cô phải chịu tổn thương.
Lam Kim Ngọc thở dài: “Nói cho anh biết thì có ích gì, Lam Tâm kia có vẻ rất thích anh, lúc này trông cô ấy hết sức đau lòng, nên thôi, anh đừng làm tổn thương thêm một người khác nữa.”
Phó Bách Niên nắm chặt tay, đấm liên tiếp lên tay lái, tiếng kèn vang lên kinh động tới người đi đường, họ đồng loạt nhìn vào trong xe hòng xem thử chuyện gì đang xảy ra.
“Lam Kim Ngọc, lẽ nào cô không hiểu? Vì cô, tôi có thể đắc tội với tất cả mọi người, kể cả Lam Tâm!”
Yêu một người ngần ấy năm, gần như đã thành chấp niệm, ngay lúc này, anh không khác gì đang bị ma nhập.
Lam Kim Ngọc ngây người nhìn người đàn ông trước mắt, có vẻ như câu vừa rồi của anh khiến cô cảm động, tim cô đập càng lúc càng nhanh.
Một giây sau, Lam Kim Ngọc quay ngoắt đi, không thèm nhìn anh nữa.
Người đàn ông này, thật sự quá thu hút, nếu không thì cô đã không rung động với anh, và cũng sẽ không thể buông được như bây giờ.
“Phó Bách Niên, anh thừa biết tôi cũng thích anh, đây là lần đầu tiên tôi thích một người, nhưng lại bị người ta làm cho tổn thương, tôi rất đau lòng, nếu anh tin tưởng bản thân mình sẽ không bị mờ mắt mà gây tổn thương cho tôi thêm lần nữa, thì được, tôi có thể cho anh cơ hội.”
Nét mặt âm u của Phó Bách Niên từ từ dịu lại, anh nở một nụ cười đầy mê hoặc.
“Được! Tôi hứa.”
Từ lâu anh đã nguyện với lòng, chỉ cần được ở bên Lam Kim Ngọc, chắc chắn anh sẽ bảo vệ cô, cả đời, không để bất cứ ai có thể làm hại đến cô.
Một lúc lâu sau Phó Bách Niên mới lên tiếng tiếp: “Vậy tối nay chúng ta cùng về nhà mẹ đi, từ lúc cô dọn đi tôi cũng không dám về đó nữa, mẹ cứ lải nhải bên tai tôi suốt, mẹ nói nếu tôi không làm cô hồi tâm chuyển ý thì cũng không cần về đó nữa.”
“Cũng được, nhưng anh phải hứa giúp tôi giữ bí mật chuyện này nha, trước mắt là vì tôi muốn lấy lại tất cả những gì đã mất, thứ hai, có một người đã thực sự trở thành ác mộng của tôi, tôi cơn ác mộng này sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời tôi.”
Chỉ cần nghe sơ qua, Phó Bách Niên đã đoán được cô đng nói tới chuyện gì, anh hỏi ngay: “Việc cô rơi từ trên sân thượng xuống trước đó là có người cố ý hãm hại?”
Lam Kim Ngọc không trả lời, nhưng hai tay lại xiết chặt, đôi mắt âm u như được phủ một lớp sương mù dày đặc, đây mối hận hằn sâu trong lòng cô, bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào.
Phó Bách Niên vô cùng ngỡ ngàng.
“Được, tôi hứa! Nhưng mà...”
Lam Kim Ngọc đoán được anh muốn nói gì, liền ngăn lại: “Không nhưng nhị gì hết, đây là chuyện của tôi, tôi không muốn bất cứ ai nhúng tay vào hết.”
“Nhưng tôi đâu phải là ‘bất cứ ai’!”
“Hiện tại anh và những người khác không có gì khác biệt cả.”
Đường đường một Phó tổng mà lại thất bại thảm hại như vậy, Phó Bách Niên chỉ còn biết thở dài, không biết nói gì thêm nữa.
Hai người vừa nói vừa bước vào sân, chưa gì đã nghe thấy trong nhà có một giọng nữ vang lên, giọng nói lanh lảnh như tiếng chuông bạc, êm ái động lòng người.
Thanh âm này có thể xa lạ với Lam Kim Ngọc, nhưng Phó Bách Niên thì khác, thái độ của anh thay đổi gần như tức khắc, bước thật nhanh vào phòng khách.
Ngồi trên sofa lúc này không ai ngoài Từ Cẩm Ca.
“Mỹ Mỹ tới rồi hả con?” Bà Phó nhìn thấy Trần Mỹ Mỹ thì vội vàng kéo cô ngồi xuống.
Nhìn thấy Từ Cẩm Ca Phó Bách Niên mới sực nhớ tới một việc, ba anh đã từng gọi điện thoại nói với anh, nếu ly hôn với Trần Mỹ Mỹ thì phải lấy Cẩm Ca, lúc đó tâm trạng của anh đang khó chịu nên tức giận ừ đại một câu, bây giờ sự việc trở thành ra thế này.
Nay dù có thêm mười cái miệng đi chăng nữa cũng không thể giải thích nổi nữa rồi.
Lam Kim Ngọc vô cùng thân thiết ngồi cạnh bà Phó, nhỏ nhẹ nói: “Có vẻ như có người muốn một chân hai thuyền rồi, vậy mà xưa giờ con cứ nghĩ Phó tổng chung tình lắm chứ!”
Phó Bách Niên thật sự khóc không ra nước mắt khi bị ba mình chơi cho một vố đau như vậy.
Khó khăn lắm mới có thể cùng cô đi được tới bước này, không thể để một chuyện nhỏ nhặt như vậy làm hỏng được, không thể trơ mắt chấp nhận thất bại.
“Ba! Từ giờ con sẽ sống với Mỹ Mỹ, trước mắt tụi con sẽ ở đây vài ngày, nên có mặt người ngoài cũng hơi bất tiện đó.”
‘Người ngoài’ nghe Phó Bách Niên nói vậy thì mặt tái mày chau, còn Lam Kim Ngọc thì lại vô cùng sảng khoái.
Người dịch: Huyết Lang Vương (Ớt’s team)