Chương : 49
Rèm cửa của căn phòng rộng được kéo lên, nắng sớm theo đó chiếu vào mang theo biết bao nhiêu là ấm áp.
Hôm nay Lam Kim Ngọc vẫn nghỉ ngơi ở nhà, cô ăn mặc nhẹ nhàng ngồi ở ban công đọc kịch bản, bên cạnh để một bình trà, cứ đọc vài dòng là cô lại nhấp một ngụm.
Hôm nay tin tức đến hơi trễ, có vẻ như từ lúc Thẩm Vi An ngã, tất cả mọi thông tin đều xoay quanh Thẩm Vi An, dường như có người ở sau lưng âm thầm chuyển hướng dư luận. Cô thừa biết chủ đề báo chí hôm nay vẫn là Thẩm Vi An, có điều, vẫn là trang chủ thì hơi quá rồi.
Trong ảnh, Thẩm Vi An đang ôm một người đàn ông trung niên, góc máy này cho thấy là họ đang hôn nhau, dựa theo khung cảnh xung quanh, nụ hôn này có vẻ nồng nhiệt.
Lam Kim Ngọc đặt kịch bản xuống, lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, bên dưới đúng là ảnh chụp riêng hai người này không bảnh bao cho lắm, Lam Kim Ngọc liếc thấy bụng bia và đầu hói, đây là kiểu người Thẩm Vi An ghét nhất, ánh mắt thì đục ngầu, chứa đầy ham muốn.
Lý Kỳ nói Thẩm Vi An đã tìm được một doanh nhân giàu có, không ngờ lại là người như vậy.
Cô nhớ Lý Kỳ đã từng nói, người đàn ông này đã có goa đình, nếu tin này đến tai bà vợ già ở nhà, chắc chắn bà ta sẽ không để yên.
Lam Kim Ngọc nhanh chóng dò tìm thông tin trên mạng.
Chẳng bao lâu sau, cô tìm thấy đoạn video độc quyền trên một trang báo mạng, tin này chiếm vị trí rất lớn ở trang chủ, dù chưa bấm vào nhưng nhìn sơ cũng biết đây là ở bệnh viện.
Cô đeo tai nghe, nhấn vào video để nghe.
Video ghi lại cảnh tượng rất hỗn loạn, một cô gái tóc tai rũ rượi bất lực khóc lóc, khuôn mặt cô đã bị tóc che nên không nhìn rõ được, mu bàn tay cô bắt đầu rướm máu, ống truyền dịch bị xé toạc, thuốc vẫn cứ chảy xuống lênh láng, bên tai cô, tiếng hét chói tai cũng người câu tục tĩu vang lên không ngừng.
Rất nhanh, trong đoạn video xuất hiện một bàn tay phụ nữ, móng tay được cắt dũa gọn gàng tinh xảo, ngón tay đeo một chiếc nhẫn ruby to đùng, bàn tay đó túm lấy tóc của Thẩm Vi An, tay còn lại vươn bộ móng nhọn dài cào vào gương mặt xinh đẹp của Thẩm Vi An, lưu lại trên đó những vết trầy gần như rướm máu, nhìn thật đáng sợ.
Rất nhanh, bảo vệ bệnh viện xuất hiện lôi người phụ nữ ra ngoài, video chỉ còn một không gian trắng xóa kèm theo tiếng chửi bới vọng lại.
Lam Kim Ngọc tắt video, nét mặt không buồn không vui.
Bị ngã ở trường quay, tiếp đó là bê bối về tình cảm, rồi bị người khác quay được phát tán lên mạng, toàn bộ những chuyện này, giống hệt như có người cố tình sắp đặt.
Người đầu tiên cô nghĩ tới, là Phó Bách Niên.
Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho anh, bên kia bắt máy ngay, giọng có vẻ đang rất phấn khởi.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng! Phó Bách Niên, em có việc muốn hỏi anh, anh nhất định phải nói thật cho em biết đó.”
Tiếng cười trong trẻo của Phó Bách Niên vang lên: “Nếu em gọi anh một tiếng ‘ông xã’, anh sẽ nói cho em biết ngay.”
Lam Kim Ngọc: “...”
Hai bên đầu dây thoáng chốc im lặng, sau đó, một tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu rót vào tai của Phó Bách Niên.
Nụ cười của Phó Bách Niên lập tức tươi hơn bội phần, anh nói: “Được, em muốn hỏi gì thì hỏi đi, anh thề sẽ không nói dối.”
“Vụ của Thẩm Vi An là do anh thao túng đúng không?”
Sau một thoáng trầm ngâm, Phó Bách Niên trả lời rất chân thành: “Không phải! Công ty đã đầu tư một khoản rất lớn vào bộ phim này, dù muốn dằn mặt cô ta, anh cũng sẽ không chọn ra tay vào lúc này, vụ bê bối này không chỉ ảnh hưởng tới danh tiếng của Thẩm Vi An mà còn tạo ra hiệu ứng không tốt cho việc truyền thông bộ phim sau này.”
Lam Kim Ngọc nghe anh nói cũng có lý, Phó Bách Niên không chỉ là một người đàn ông hấp dẫn, anh còn là một người điềm tĩnh và thông minh.
Nói xong, Phó Bách Niên hỏi lại cô: “Cũng không phải là em sao? Anh còn tưởng đâu em vì muốn... trả thù, nên dùng mối quan hệ truyền thông của mình để bới móc việc này chứ.”
Đây là một hiểu lầm rất lớn.
Lam Kim Ngọc vội vàng giải thích: “Không phải em thật mà, em còn đang khó chịu đây nèm ngoài em ra, bộ còn có ai hận Thẩm Vi An đến vậy sao? Hận tới mức khiến cô ta thân bại danh liệt?”
Mà thủ đoạn này lại vô cùng gọn gàng linh hoạt, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Im lạng một lát, Phó Bách Niên bỗng lên tiếng: “Có thể là Thẩm Vi An đã đắc tội với người nào đó, cho nên mới bị trả thù!”
Lam Kim Ngọc bỗng nhớ tới một việc, liền hỏi Phó Bách Niên: “Giờ anh đã biết em không làm chuyện này rồi, có nên cho mấy tin này chìm xuống không?”
Đây cũng chính là những gì Phó Bách Niên sẽ làm, toàn bộ đều là vì lợi ích chung của tập thể.
Đầu dây bên kia bỗng an tĩnh lại, Lam Kim Ngọc chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của anh, theo bản năng, Lam Kim Ngọc cảm nhận được, nhất định Phó Bách Niên đang thấy mất hứng.
Phó Bách Niên nói: "Kim Ngọc, người đã hại em, anh chỉ hận không thể đẩy cô ta xuống mười tám tầng địa ngục, sao có thể giúp cô ta được chứ, với lại nếu không phải em không cho anh nhúng tay vào, chỉ sợ ngay cô ta cũng chẳng được yên ổn trong Lam Đình đâu, Kim Ngọc, em không cần phải nghĩ cho người khác vậy đâu.”
Nghe những lời này, Lam Kim Ngọc cảm thấy cô cùng ấm áp, người đang ông này yêu cô, lúc ở trong thân phận của Trần Mỹ Mỹ, cô đã biết anh yêu cô, nhưng không ngờ lại yêu nhiều đến vậy, nhiều đến mức có nói gì cũng chỉ thêm thừa thãi.
Cố nén xúc động vào lòng, cô hỏi: “Phó Bách Niên, nếu anh biết em là Lam Kim Ngọc sớm hơn, thì anh có làm em tổn thương như đã từng không?”
“Chắc chắn là không!” Anh trả lời như đinh đóng cột: “Nếu biết là em thì dù phải đắc tội với cả thế giới, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em chứ nói tới việc tổn thương em.”
Lam Kim Ngọc bất chợt mỉm cười, bấy nhiêu đã đủ lắm rồi, cô đã có được đáp án mình muốn biết, có những lời này rồi thì có gì mà cô không thể bỏ qua chứ.
“Phó Bách Niên, cảm ơn anh...” Cám ơn anh đã yêu em.
Cúp máy rồi mà nụ cười của Lam Kim Ngọc vẫn tươi như cũ, trước đây, dù có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ gặp được một người đàn ông như vậy, dành tất cả cho cô, yêu cô hết lòng hết dạ, lại còn khiến cô yêu anh bất chấp.
Giờ khắc này, Lam Kim Ngọc cảm thấy bản thân mình vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là, cô không hề biết, mây đen đang phủ xuống đầu cô, mỗi ngày một nhiều.
Người dịch: Cá Ướp Múi (Ớt’s team)
Hôm nay Lam Kim Ngọc vẫn nghỉ ngơi ở nhà, cô ăn mặc nhẹ nhàng ngồi ở ban công đọc kịch bản, bên cạnh để một bình trà, cứ đọc vài dòng là cô lại nhấp một ngụm.
Hôm nay tin tức đến hơi trễ, có vẻ như từ lúc Thẩm Vi An ngã, tất cả mọi thông tin đều xoay quanh Thẩm Vi An, dường như có người ở sau lưng âm thầm chuyển hướng dư luận. Cô thừa biết chủ đề báo chí hôm nay vẫn là Thẩm Vi An, có điều, vẫn là trang chủ thì hơi quá rồi.
Trong ảnh, Thẩm Vi An đang ôm một người đàn ông trung niên, góc máy này cho thấy là họ đang hôn nhau, dựa theo khung cảnh xung quanh, nụ hôn này có vẻ nồng nhiệt.
Lam Kim Ngọc đặt kịch bản xuống, lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, bên dưới đúng là ảnh chụp riêng hai người này không bảnh bao cho lắm, Lam Kim Ngọc liếc thấy bụng bia và đầu hói, đây là kiểu người Thẩm Vi An ghét nhất, ánh mắt thì đục ngầu, chứa đầy ham muốn.
Lý Kỳ nói Thẩm Vi An đã tìm được một doanh nhân giàu có, không ngờ lại là người như vậy.
Cô nhớ Lý Kỳ đã từng nói, người đàn ông này đã có goa đình, nếu tin này đến tai bà vợ già ở nhà, chắc chắn bà ta sẽ không để yên.
Lam Kim Ngọc nhanh chóng dò tìm thông tin trên mạng.
Chẳng bao lâu sau, cô tìm thấy đoạn video độc quyền trên một trang báo mạng, tin này chiếm vị trí rất lớn ở trang chủ, dù chưa bấm vào nhưng nhìn sơ cũng biết đây là ở bệnh viện.
Cô đeo tai nghe, nhấn vào video để nghe.
Video ghi lại cảnh tượng rất hỗn loạn, một cô gái tóc tai rũ rượi bất lực khóc lóc, khuôn mặt cô đã bị tóc che nên không nhìn rõ được, mu bàn tay cô bắt đầu rướm máu, ống truyền dịch bị xé toạc, thuốc vẫn cứ chảy xuống lênh láng, bên tai cô, tiếng hét chói tai cũng người câu tục tĩu vang lên không ngừng.
Rất nhanh, trong đoạn video xuất hiện một bàn tay phụ nữ, móng tay được cắt dũa gọn gàng tinh xảo, ngón tay đeo một chiếc nhẫn ruby to đùng, bàn tay đó túm lấy tóc của Thẩm Vi An, tay còn lại vươn bộ móng nhọn dài cào vào gương mặt xinh đẹp của Thẩm Vi An, lưu lại trên đó những vết trầy gần như rướm máu, nhìn thật đáng sợ.
Rất nhanh, bảo vệ bệnh viện xuất hiện lôi người phụ nữ ra ngoài, video chỉ còn một không gian trắng xóa kèm theo tiếng chửi bới vọng lại.
Lam Kim Ngọc tắt video, nét mặt không buồn không vui.
Bị ngã ở trường quay, tiếp đó là bê bối về tình cảm, rồi bị người khác quay được phát tán lên mạng, toàn bộ những chuyện này, giống hệt như có người cố tình sắp đặt.
Người đầu tiên cô nghĩ tới, là Phó Bách Niên.
Cô lập tức lấy điện thoại gọi cho anh, bên kia bắt máy ngay, giọng có vẻ đang rất phấn khởi.
“Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng! Phó Bách Niên, em có việc muốn hỏi anh, anh nhất định phải nói thật cho em biết đó.”
Tiếng cười trong trẻo của Phó Bách Niên vang lên: “Nếu em gọi anh một tiếng ‘ông xã’, anh sẽ nói cho em biết ngay.”
Lam Kim Ngọc: “...”
Hai bên đầu dây thoáng chốc im lặng, sau đó, một tiếng gọi nhỏ như muỗi kêu rót vào tai của Phó Bách Niên.
Nụ cười của Phó Bách Niên lập tức tươi hơn bội phần, anh nói: “Được, em muốn hỏi gì thì hỏi đi, anh thề sẽ không nói dối.”
“Vụ của Thẩm Vi An là do anh thao túng đúng không?”
Sau một thoáng trầm ngâm, Phó Bách Niên trả lời rất chân thành: “Không phải! Công ty đã đầu tư một khoản rất lớn vào bộ phim này, dù muốn dằn mặt cô ta, anh cũng sẽ không chọn ra tay vào lúc này, vụ bê bối này không chỉ ảnh hưởng tới danh tiếng của Thẩm Vi An mà còn tạo ra hiệu ứng không tốt cho việc truyền thông bộ phim sau này.”
Lam Kim Ngọc nghe anh nói cũng có lý, Phó Bách Niên không chỉ là một người đàn ông hấp dẫn, anh còn là một người điềm tĩnh và thông minh.
Nói xong, Phó Bách Niên hỏi lại cô: “Cũng không phải là em sao? Anh còn tưởng đâu em vì muốn... trả thù, nên dùng mối quan hệ truyền thông của mình để bới móc việc này chứ.”
Đây là một hiểu lầm rất lớn.
Lam Kim Ngọc vội vàng giải thích: “Không phải em thật mà, em còn đang khó chịu đây nèm ngoài em ra, bộ còn có ai hận Thẩm Vi An đến vậy sao? Hận tới mức khiến cô ta thân bại danh liệt?”
Mà thủ đoạn này lại vô cùng gọn gàng linh hoạt, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Im lạng một lát, Phó Bách Niên bỗng lên tiếng: “Có thể là Thẩm Vi An đã đắc tội với người nào đó, cho nên mới bị trả thù!”
Lam Kim Ngọc bỗng nhớ tới một việc, liền hỏi Phó Bách Niên: “Giờ anh đã biết em không làm chuyện này rồi, có nên cho mấy tin này chìm xuống không?”
Đây cũng chính là những gì Phó Bách Niên sẽ làm, toàn bộ đều là vì lợi ích chung của tập thể.
Đầu dây bên kia bỗng an tĩnh lại, Lam Kim Ngọc chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của anh, theo bản năng, Lam Kim Ngọc cảm nhận được, nhất định Phó Bách Niên đang thấy mất hứng.
Phó Bách Niên nói: "Kim Ngọc, người đã hại em, anh chỉ hận không thể đẩy cô ta xuống mười tám tầng địa ngục, sao có thể giúp cô ta được chứ, với lại nếu không phải em không cho anh nhúng tay vào, chỉ sợ ngay cô ta cũng chẳng được yên ổn trong Lam Đình đâu, Kim Ngọc, em không cần phải nghĩ cho người khác vậy đâu.”
Nghe những lời này, Lam Kim Ngọc cảm thấy cô cùng ấm áp, người đang ông này yêu cô, lúc ở trong thân phận của Trần Mỹ Mỹ, cô đã biết anh yêu cô, nhưng không ngờ lại yêu nhiều đến vậy, nhiều đến mức có nói gì cũng chỉ thêm thừa thãi.
Cố nén xúc động vào lòng, cô hỏi: “Phó Bách Niên, nếu anh biết em là Lam Kim Ngọc sớm hơn, thì anh có làm em tổn thương như đã từng không?”
“Chắc chắn là không!” Anh trả lời như đinh đóng cột: “Nếu biết là em thì dù phải đắc tội với cả thế giới, anh cũng sẽ không bao giờ buông tay em chứ nói tới việc tổn thương em.”
Lam Kim Ngọc bất chợt mỉm cười, bấy nhiêu đã đủ lắm rồi, cô đã có được đáp án mình muốn biết, có những lời này rồi thì có gì mà cô không thể bỏ qua chứ.
“Phó Bách Niên, cảm ơn anh...” Cám ơn anh đã yêu em.
Cúp máy rồi mà nụ cười của Lam Kim Ngọc vẫn tươi như cũ, trước đây, dù có nằm mơ cô cũng không nghĩ sẽ gặp được một người đàn ông như vậy, dành tất cả cho cô, yêu cô hết lòng hết dạ, lại còn khiến cô yêu anh bất chấp.
Giờ khắc này, Lam Kim Ngọc cảm thấy bản thân mình vô cùng hạnh phúc.
Chỉ là, cô không hề biết, mây đen đang phủ xuống đầu cô, mỗi ngày một nhiều.
Người dịch: Cá Ướp Múi (Ớt’s team)