Chương : 5
Sáng sớm, Lam Kim Ngọc thức giấc bởi tiếng báo thức, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng tinh, chẳng màng động đậy.
Trước đây, vào giờ này, nếu không phải đang ở trong trường quay thì cô cũng đang trên đường đến đó, cô chỉ hận không thể làm việc liên tục suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày, không như bây giờ, nằm lì trên giường không muốn cử động, Lam Kim Ngọc lại nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Trong màn sương dày đặc, cô mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, cô cố vươn tay để chạm vào gò má của người đó, nhưng chỉ là hư không, bỗng nhiên, gương mặt của Thẩm Vi An xuất hiện, điên cuồng hét vào mặt cô: ‘Lam Kim Ngọc, không ngờ cậu lại biến thành một người mập như vậy, mập như heo, ha ha ha…’
Lam Kim Ngọc choàng tỉnh, cả người bật dậy, trán lấm tấm mồ hôi, ôm ngực thở dốc, một lúc sao mới ổn định trở lại.
Cô chỉ mới ngủ thêm được khoảng một tiếng, hiện tại khoảng tám giờ hơn, cơn buồn ngủ đã biến mất.
Theo bản năng, Lam Kim Ngọc xoa xoa má, nhưng khi chạm vào đống mỡ trên mặt, tay cô như đóng băng lại.
Sững người hơn cả phút Lam Kim Ngọc mới khổ sở quyết định, cô phải giảm cân, cô muốn tẩy trắng, cô muốn trở thành nữ thần một lần nữa.
Lên kế hoạch xong, Lam Kim Ngọc bắt tay vào hành động, nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Chẳng hạn như bây giờ...
Trong ánh nắng dịu nhẹ của sớm mai, trên con đường lớn dẫn tới công viên, một cô gái mặc đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, thân hình như quả bí ngô đang hổn hển chạy bộ, rồi gặp phải một người quen, cô dừng lại, mỉm cười chào, nhưng cái cô nhận lại chỉ là một ánh mắt sắc như dao.
Lam Kim Ngọc vô tội đứng trên đường lớn nhìn chằm chằm vào gương mặt không mấy thiện cảm của Phó Bách Niên.
Không ngờ chạy bộ gần nhà mà cũng gặp phải Phó tổng chứ, cô có cố ý đâu
Vị tổng giám đốc khó chịu lườm cô, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Tự làm khó mình.”
Nói xong, anh vượt qua Lam Kim Ngọc, Lam Kim Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa, cảm thấy tủi thân, là ai trêu chọc ai chứ?
Rất nhanh, một cô gái xinh xắn đã đuổi tới, không giống như vị tổng giám đốc, người này vui vẻ chào Lam Kim Ngọc, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tuy nhiên, câu nói của cô ấy lại chẳng lọt tai.
“Trần Mỹ Mỹ, ngày nào cô cũng bám lấy anh trai tôi, nhưng anh ấy vẫn không để ý đến cô, có phải cô rất đau lòng không? Giờ lại còn tự làm khổ mình, chạy bộ mỗi ngày để được gặp anh tôi nữa? Nhìn thân hình của cô, chắc chắc phải quyết tâm gấp mấy lần người khác đó?”
Hừ, cô gái này có vẻ còn nhỏ tuổi mà sao lại đanh đá thế chứ? Sau này ai thèm lấy?
“Trần Mỹ Mỹ…”
Phó Trường Ninh chỉ chỉ vào mũi cô: “Nếu cô có thể duy trì được một tuần thì tôi sẽ thua.”
Dứt lời, cô ấy chạy vụt đi, để lại Lam Kim Ngọc đứng chết trân giữa đường.
Kế hoạch giảm cân chỉ mới bắt đầu đã bị người khác dội cho một gáo nước lạnh, Lam Kim Ngọc lấy khăn lau mồ hôi, hờ hững sửa lại tóc, nào ngờ chạy tới chạy lui cô lại gặp Phó tổng.
Phó Bách Niên dừng lại trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô, gương mặt hầm hầm đáng sợ.
Lam Kim Ngọc há miệng thở dốc, cố muốn đính chính là mình không cố tình chạy đến trước mặt anh, nhưng ai còn tin cô chứ chắc chắn người này sẽ không tin, bởi con đường này bốn phía đều thông, sao lại gặp nhau dễ dàng như vậy chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, đầu cô lóe lên một cách, cô nhếch môi tạo thành nụ cười có một không hai của Trần Mỹ Mỹ: “Phó tổng, tướng tá của anh đẹp thật đó, anh chính là thần tượng của tôi, anh nói xem, nếu mỗi ngày tôi đều luyện tập thì có phải rất nhanh sẽ giảm cân không!”
Anh liếc cô một cái, cứ vậy mà quay đầu chạy hướng khác.
Lam Kim Ngọc cười gượng, ôm cây đợi thỏ gì đó không phải tính cách của cô, nhưng…
“Ai tin chứ!”
Cô nhỏ giọng than thở, xem ra thanh danh của Trần Mỹ Mỹ khó mà tẩy trắng được ngay trong một sớm một chiều.
Giữa trưa, Lam Kim Ngọc xuống nhà hàng ở tầng trệt, tập cả một buổi sáng không chỉ khiến cô chảy không ít mồ hôi, mà còn đói đến rã ruột, cô không biết một ngày Trần Mỹ Mỹ ăn bao nhiêu thức ăn mà lại tích được cả đống mỡ thế này, nhưng từ giờ trở đi, cô phải nghiêm khắc hạn chế khẩu phần ăn của mình.
Vừa mới bước vào nhà hàng, Trần Mỹ Nhạc bỗng gọi điện nói tối nay cô hãy đến gặp cô ấy, nhân tiện đem theo cái thẻ vàng, đọc nhanh địa chỉ rồi cúp máy.
Vậy mới là Trần Mỹ Nhạc nóng nảy.
Vì lo nghe điện thoại nên Lam Kim Ngọc không để ý rằng sự xuất hiện của cô đã làm cho không khí cả nhà hàng trở nên kỳ lạ, nhưng cô vẫn thản nhiên ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ, sau đó vẫy tay gọi phục vụ: “Gọi món.”
Một phần rau xanh, một phần mỳ Ý, gọi xong cô ngồi xuống chiếc ghế trong cùng.
Công nhận tòa nhà mà Trần Mỹ Mỹ đang sống rất tiện nghi, ngày xưa cô không có khả năng mua nhà ở khu này, ngay cả nhà hàng cũng được thiết kế theo phong cách mà cô thích.
Lam Kim Ngọc nhìn quanh, rốt cuộc cũng phát hiện ra có điều bất thường.
Tại sao mọi người đều nhìn cô chằm chằm vậy, có ý gì đây?
Rất nhanh, cô đã hiểu nguyên nhân, ở giữa nhà hàng, Từ Cẩm Ca đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, cả người đều được che chắn kỹ, ngồi đối diện với một người đàn ông, rõ ràng là Phó Bách Niên.
Ăn trưa mà cũng gặp, xem ra Trần Mỹ Mỹ chọn sống ở đây cũng là có ý đồ.
Cô bỗng sực nhớ đến câu chuyện mà Trần Mỹ Nhạc đã kể, xảy ra vào năm ngoái, lúc hai bên gia đình đang bàn chuyện đính hôn.
Hôm đó, Trần Mỹ Mỹ đến nhà hàng ăn trưa thì gặp Phó Bách Niên ngồi cùng một nữ diễn viên của công ty giải trí Lam Đình, Trần Mỹ Mỹ hùng hùng hổ hổ bước tới, không nói không rằng cầm ly rượu vang hắt thăng vào mặt nữ diễn viên, trong nháy mắt, cả nhà hoàng náo loạn.
Nữ diễn viên này cũng không phải dạng vừa, gọi thêm một ly rượu nữa rồi hắt ngược lại, nhưng cú trả đũa này đã mang lại phiền phức cho chính bản thân cô.
Từ nhỏ, Trần Mỹ Mỹ đã được xem như báu vật, chưa bao giờ phải chịu ấm ức, nên vừa bị hắt rượu xong, cô dứt khoát gạt sạch rượu đọng trên mặt rồi xô ngã nữ diễn viên, Trần Mỹ Mỹ không những to con mà còn rất mạnh, nữ diễn viên chẳng mấy chốc bị ngã xuống sàn, kính cũngvăng ra, phóng viên đang rình rập bên ngoài không bỏ lỡ thời cơ, lao vào chụp hình liên tục.
Quản lý nhà hàng thấy không ổn, dù là Trần gia hay là Phó Bách Niên, bọn họ cũng không thể động vào, vừa định tới khuyên Trần Mỹ Mỹ, thì không ngờ cô như lên cơn điên, đập phá thiếu chút nữa là tan tành cả cái nhà hàng.
Tóm lại, sau chuyện đó, ấn tượng của Trần Mỹ Mỹ chưa từng phai nhạt đi trong trí nhớ của mọi người.
Có vẻ như... những người này nhìn cô như vậy là muốn xem lại một vở kịch hài miễn phí đây mà.
Đáng tiếc, cô là Lam Kim Ngọc, cô sẽ không hành động ngang tàng như Trần Mỹ Mỹ.
Lẳng lặng ăn xong phần ăn của mình, Lam Kim Ngọc đến quầy thanh toán, trước ánh mắt của mọi người, cô rời khỏi nhà ăn, thậm chí, khi Phó Bách Niên đưa mắt nhìn cô, cô cũng không để ý.
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)
Trước đây, vào giờ này, nếu không phải đang ở trong trường quay thì cô cũng đang trên đường đến đó, cô chỉ hận không thể làm việc liên tục suốt ba trăm sáu mươi lăm ngày, không như bây giờ, nằm lì trên giường không muốn cử động, Lam Kim Ngọc lại nhắm nghiền hai mắt, tiếp tục chìm vào giấc mộng.
Trong màn sương dày đặc, cô mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông, cô cố vươn tay để chạm vào gò má của người đó, nhưng chỉ là hư không, bỗng nhiên, gương mặt của Thẩm Vi An xuất hiện, điên cuồng hét vào mặt cô: ‘Lam Kim Ngọc, không ngờ cậu lại biến thành một người mập như vậy, mập như heo, ha ha ha…’
Lam Kim Ngọc choàng tỉnh, cả người bật dậy, trán lấm tấm mồ hôi, ôm ngực thở dốc, một lúc sao mới ổn định trở lại.
Cô chỉ mới ngủ thêm được khoảng một tiếng, hiện tại khoảng tám giờ hơn, cơn buồn ngủ đã biến mất.
Theo bản năng, Lam Kim Ngọc xoa xoa má, nhưng khi chạm vào đống mỡ trên mặt, tay cô như đóng băng lại.
Sững người hơn cả phút Lam Kim Ngọc mới khổ sở quyết định, cô phải giảm cân, cô muốn tẩy trắng, cô muốn trở thành nữ thần một lần nữa.
Lên kế hoạch xong, Lam Kim Ngọc bắt tay vào hành động, nhưng cuộc đời đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ.
Chẳng hạn như bây giờ...
Trong ánh nắng dịu nhẹ của sớm mai, trên con đường lớn dẫn tới công viên, một cô gái mặc đồ thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, thân hình như quả bí ngô đang hổn hển chạy bộ, rồi gặp phải một người quen, cô dừng lại, mỉm cười chào, nhưng cái cô nhận lại chỉ là một ánh mắt sắc như dao.
Lam Kim Ngọc vô tội đứng trên đường lớn nhìn chằm chằm vào gương mặt không mấy thiện cảm của Phó Bách Niên.
Không ngờ chạy bộ gần nhà mà cũng gặp phải Phó tổng chứ, cô có cố ý đâu
Vị tổng giám đốc khó chịu lườm cô, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Tự làm khó mình.”
Nói xong, anh vượt qua Lam Kim Ngọc, Lam Kim Ngọc đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa, cảm thấy tủi thân, là ai trêu chọc ai chứ?
Rất nhanh, một cô gái xinh xắn đã đuổi tới, không giống như vị tổng giám đốc, người này vui vẻ chào Lam Kim Ngọc, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tuy nhiên, câu nói của cô ấy lại chẳng lọt tai.
“Trần Mỹ Mỹ, ngày nào cô cũng bám lấy anh trai tôi, nhưng anh ấy vẫn không để ý đến cô, có phải cô rất đau lòng không? Giờ lại còn tự làm khổ mình, chạy bộ mỗi ngày để được gặp anh tôi nữa? Nhìn thân hình của cô, chắc chắc phải quyết tâm gấp mấy lần người khác đó?”
Hừ, cô gái này có vẻ còn nhỏ tuổi mà sao lại đanh đá thế chứ? Sau này ai thèm lấy?
“Trần Mỹ Mỹ…”
Phó Trường Ninh chỉ chỉ vào mũi cô: “Nếu cô có thể duy trì được một tuần thì tôi sẽ thua.”
Dứt lời, cô ấy chạy vụt đi, để lại Lam Kim Ngọc đứng chết trân giữa đường.
Kế hoạch giảm cân chỉ mới bắt đầu đã bị người khác dội cho một gáo nước lạnh, Lam Kim Ngọc lấy khăn lau mồ hôi, hờ hững sửa lại tóc, nào ngờ chạy tới chạy lui cô lại gặp Phó tổng.
Phó Bách Niên dừng lại trước mặt cô, lạnh lùng nhìn cô, gương mặt hầm hầm đáng sợ.
Lam Kim Ngọc há miệng thở dốc, cố muốn đính chính là mình không cố tình chạy đến trước mặt anh, nhưng ai còn tin cô chứ chắc chắn người này sẽ không tin, bởi con đường này bốn phía đều thông, sao lại gặp nhau dễ dàng như vậy chứ.
Nghĩ tới nghĩ lui, đầu cô lóe lên một cách, cô nhếch môi tạo thành nụ cười có một không hai của Trần Mỹ Mỹ: “Phó tổng, tướng tá của anh đẹp thật đó, anh chính là thần tượng của tôi, anh nói xem, nếu mỗi ngày tôi đều luyện tập thì có phải rất nhanh sẽ giảm cân không!”
Anh liếc cô một cái, cứ vậy mà quay đầu chạy hướng khác.
Lam Kim Ngọc cười gượng, ôm cây đợi thỏ gì đó không phải tính cách của cô, nhưng…
“Ai tin chứ!”
Cô nhỏ giọng than thở, xem ra thanh danh của Trần Mỹ Mỹ khó mà tẩy trắng được ngay trong một sớm một chiều.
Giữa trưa, Lam Kim Ngọc xuống nhà hàng ở tầng trệt, tập cả một buổi sáng không chỉ khiến cô chảy không ít mồ hôi, mà còn đói đến rã ruột, cô không biết một ngày Trần Mỹ Mỹ ăn bao nhiêu thức ăn mà lại tích được cả đống mỡ thế này, nhưng từ giờ trở đi, cô phải nghiêm khắc hạn chế khẩu phần ăn của mình.
Vừa mới bước vào nhà hàng, Trần Mỹ Nhạc bỗng gọi điện nói tối nay cô hãy đến gặp cô ấy, nhân tiện đem theo cái thẻ vàng, đọc nhanh địa chỉ rồi cúp máy.
Vậy mới là Trần Mỹ Nhạc nóng nảy.
Vì lo nghe điện thoại nên Lam Kim Ngọc không để ý rằng sự xuất hiện của cô đã làm cho không khí cả nhà hàng trở nên kỳ lạ, nhưng cô vẫn thản nhiên ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ, sau đó vẫy tay gọi phục vụ: “Gọi món.”
Một phần rau xanh, một phần mỳ Ý, gọi xong cô ngồi xuống chiếc ghế trong cùng.
Công nhận tòa nhà mà Trần Mỹ Mỹ đang sống rất tiện nghi, ngày xưa cô không có khả năng mua nhà ở khu này, ngay cả nhà hàng cũng được thiết kế theo phong cách mà cô thích.
Lam Kim Ngọc nhìn quanh, rốt cuộc cũng phát hiện ra có điều bất thường.
Tại sao mọi người đều nhìn cô chằm chằm vậy, có ý gì đây?
Rất nhanh, cô đã hiểu nguyên nhân, ở giữa nhà hàng, Từ Cẩm Ca đeo kính râm che gần hết khuôn mặt, cả người đều được che chắn kỹ, ngồi đối diện với một người đàn ông, rõ ràng là Phó Bách Niên.
Ăn trưa mà cũng gặp, xem ra Trần Mỹ Mỹ chọn sống ở đây cũng là có ý đồ.
Cô bỗng sực nhớ đến câu chuyện mà Trần Mỹ Nhạc đã kể, xảy ra vào năm ngoái, lúc hai bên gia đình đang bàn chuyện đính hôn.
Hôm đó, Trần Mỹ Mỹ đến nhà hàng ăn trưa thì gặp Phó Bách Niên ngồi cùng một nữ diễn viên của công ty giải trí Lam Đình, Trần Mỹ Mỹ hùng hùng hổ hổ bước tới, không nói không rằng cầm ly rượu vang hắt thăng vào mặt nữ diễn viên, trong nháy mắt, cả nhà hoàng náo loạn.
Nữ diễn viên này cũng không phải dạng vừa, gọi thêm một ly rượu nữa rồi hắt ngược lại, nhưng cú trả đũa này đã mang lại phiền phức cho chính bản thân cô.
Từ nhỏ, Trần Mỹ Mỹ đã được xem như báu vật, chưa bao giờ phải chịu ấm ức, nên vừa bị hắt rượu xong, cô dứt khoát gạt sạch rượu đọng trên mặt rồi xô ngã nữ diễn viên, Trần Mỹ Mỹ không những to con mà còn rất mạnh, nữ diễn viên chẳng mấy chốc bị ngã xuống sàn, kính cũngvăng ra, phóng viên đang rình rập bên ngoài không bỏ lỡ thời cơ, lao vào chụp hình liên tục.
Quản lý nhà hàng thấy không ổn, dù là Trần gia hay là Phó Bách Niên, bọn họ cũng không thể động vào, vừa định tới khuyên Trần Mỹ Mỹ, thì không ngờ cô như lên cơn điên, đập phá thiếu chút nữa là tan tành cả cái nhà hàng.
Tóm lại, sau chuyện đó, ấn tượng của Trần Mỹ Mỹ chưa từng phai nhạt đi trong trí nhớ của mọi người.
Có vẻ như... những người này nhìn cô như vậy là muốn xem lại một vở kịch hài miễn phí đây mà.
Đáng tiếc, cô là Lam Kim Ngọc, cô sẽ không hành động ngang tàng như Trần Mỹ Mỹ.
Lẳng lặng ăn xong phần ăn của mình, Lam Kim Ngọc đến quầy thanh toán, trước ánh mắt của mọi người, cô rời khỏi nhà ăn, thậm chí, khi Phó Bách Niên đưa mắt nhìn cô, cô cũng không để ý.
Người dịch: Nguyệt Ái (Ớt’s team)