Chương : 8
Sáng chủ nhật, dù còn rất sớm nhưng Lam Kim Ngọc đã rời khỏi giường, vì muốn đi tham dự lễ tang nên cô đã bỏ kế hoạch chạy bộ buổi sáng, lái xe thẳng đến cửa hàng quần áo. Trần Mỹ Mỹ này thật sự chẳng có chút thẩm mỹ nào, có cả một căn phòng riêng để chứa quần áo, nhiều loại y phục đến vậy nhưng bộ nào cũng sặc sỡ, khiến người hoa mắt. Lam Kim Ngọc tìm một lượt vẫn không thấy bộ nào thích hợp để dự lễ tang, nên cô quyết định cầm ví tiền đi ra ngoài.
Một tiếng sau, Lam Kim Ngọc trong trang phục đen đi vào một nghĩa trang. Vừa mới tới chỗ của mình, cô đã nghe tiếng Lý Kỳ thút tha thút thít, người con trai ấy đang khóc sướt mướt trước phần mộ của cô, cảnh tượng này khiến Lam Kim Ngọc nổi da gà.
“Ngọc Ngọc, có phải cô đã đoán được sắp có chuyện xảy ra không, nên đã sớm mua cho mình một phần mộ, nếu tôi biết linh cảm của cô đúng như vậy, thì chắc chắn tôi sẽ trông chừng cô thật tốt, không để chuyện này xảy đến với cô.”
Xung quanh, tiếng máy ảnh của phóng viên liên tục ‘tách tách’.
Lam Kim Ngọc vừa định đi tới an ủi anh ta vài câu thì đã thấy một cô gái từ trên xe bước xuống, người này mặc một cái váy dài màu đen, trước ngực đính một bông hoa trắng, gương mặt trang điểm nhợt nhạt, có phần hơi tiều tụy.
Đám người đứng trước mộ nhốn nháo nhường đường cho cô.
Trời lất phất một cơn mưa nhỏ, cô ấy bật cây dù màu đen, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, vô cùng thu hút.
Khi đã đứng trước ngôi mộ, cây dù trong tay rơi ra, cô ấy khom người xuống, nhưng không phải để nhặt cây dù, mà là quỳ trước mộ, tà váy của cô thấm đẫm nước mưa, dính đầy bùn lầy, nhưng cô ấy không hề quan tâm, đáy mắt cô dường như chỉ nhìn vào nấm mồ nhỏ kia mà thôi.
Những người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được, cô gái này thật sự đau khổ.
Tiếng khóc của cô ấy, cho dù đã dùng tay che miệng, nhưng vẫn vang lên rõ mồn một.
“Kim Ngọc, rõ ràng là cậu khuyên tớ phải sống cho thật tốt, vậy mà tại sao, tại sao cậu lại... Hu hu, Kim Ngọc, Kim Ngọc, tớ thật sự không muốn sống nữa Kim Ngọc ơi...”
Cơn mưa phùn vẫn đang lất phất rơi, thương tiếc cho một người bạn tốt đã ra đi, dùng nước mắt của cô gái trẻ tưới lên ngôi mộ, đúng là một tiết mục tình cảm chị em sâu đậm vô cùng cảm động!
Dù đã cố gắng kiềm chế thật tốt nhưng khi Lam Kim Ngọc nhìn thấy cảnh này, có cảm giác như lồng ngực mình sắp nổ tung ra, vậy mà các tay phóng viên kia vẫn không ngừng chụp ảnh, thậm chí có phóng viên còn ra sức làm cho Thẩm Vi An thật đặc biệt, khỏi phải nói, chắc chắn tin này ngày mai sẽ được giật tít đưa lên trang bìa.
Nếu là trước đây, chắc chắn Lam Kim Ngọc sẽ rất cảm động, nhưng hiện tại thì... ha ha, một kẻ giết người, lại ở trước mộ nạn nhân làm bộ làm tịch, dùng tình cảm của hai người để lấy lòng truyền thông, da mặt này đúng là dày đến tận chân trời rồi.
Có lẽ vì đã không còn giữ được sự bình tĩnh, mà cũng có lẽ vì gương mặt mình cũng đã bị mọi người chán ghét rồi, cho nên Lam Kim Ngọc mới hành động không kiêng nể gì.
Lam Kim Ngọc lê thân hình mập mạp của mình chen lấn đi đến phía trước phần mộ, lấn đến nỗi làm rơi ống nghe của một vài phóng viên.
“Người đã chết, khóc lóc như thế để cho ai xem? Là cho phóng viên xem sao? Thẩm Vi An, cô đừng diễn nữa, kẻ khác không biết, chứ Trần Mỹ Mỹ tôi thì biết rất rõ, cô ở trước mặt người ta thì chị chị em em, nhưng trong bụng thì đầy thủ đoạn!”
Tiếp đó, cô lên giọng, gào vào tai Thẩm Vi An: “Thẩm Vi An, Lam Kim Ngọc đã chết rồi, từ nay sẽ không ai ngáng chân cô nữa, mong rằng con đường trở thành ngôi sao của cô từ nay luôn suôn sẻ, bay càng ngày càng cao, cao đến nơi đủ để làm ngã chết cô!”
Lam Kim Ngọc với cánh tay đầy thịt run run, chỉ vào trán Thẩm Vi An từng cái từng cái một.
Các phóng viên vốn là muốn chụp lại cảnh này, nhưng lại ngại địa vị của Trần gia ở Bắc Kinh, nên không dám bấm máy, Lam Kim Ngọc thấy vậy, hết chỉ vào Thẩm Vi An lại chỉ vào các phóng viên: “Chụp đi! Các người chụp đi, tang lễ của người khác mà cũng đến kiếm chắc được sao, sao bây giờ không hăng hái nữa đi, nếu chưa nghĩ ra tiêu đề thì cứ viết ‘Nữ diễn viên mười tám cộng vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn giết hại bạn thân’, ha ha, vừa đọc đã thấy hấp dẫn rồi."
Nhờ có Lam Kim Ngọc mà trong nháy mắt, nghĩa trang trở nên náo nhiệt.
Thẩm Vi An không còn để ý đến hình tượng của mình nữa mà hét toáng lên: “Trần Mỹ Mỹ, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lam Kim Ngọc túm lấy tóc cô ta, cơn giận trong lòng không kìm được: Thi thể của tôi đều đã nằm dưới mộ, cô nói tôi muốn làm gì đây?
“Tôi không muốn làm gì hết, chỉ là… tôi chưa từng thấy ai làm chuyện xấu mà lại có kết quả tốt cả!”
Mưa càng lúc càng lớn, rơi đầy trên mặt cô, nhờ vậy mà không ai thấy được, nước mắt đang không ngừng tuôn ra theo khóe mắt.
Hai người con gái nhếch nhác giằng co dưới mưa, rất đông người vây quanh họ nhưng không một ai muốn liên lụy vào, Lam Kim Ngọc trong thân phận của Trần Mỹ Mỹ, tát Thẩm Vi An một cái ngã ập vào trong vũng bùn.
Đột nhiên, thời gian như bị đóng băng, Lam Kim Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông sầm mặt giữ chặt lấy tay cô.
“Đủ chưa?” Anh gằn giọng quát lớn.
Lam Kim Ngọc nhìn vào đôi mắt sắc bén kia, nhẹ giọng cười: “Chưa đủ, nhiêu đó sao mà đủ được?”
Trong nháy mắt, Phó Bách Niên cảm nhận được trong đáy mắt của cô gái này hàm chứa một nỗi đau vô cùng lớn.
Một người như Trần Mỹ Mỹ, sẽ vì một người xa lạ mà đau lòng sao?
Nhưng rất nhanh anh đã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
“Các người muốn cãi nhau thì ra chỗ khác mà cãi, ai tùy tiện làm ồn gây mất trật tự, thì không nên ở đây!”
Lam Kim Ngọc vùng thoát khỏi tay của người đàn ông, cô tiến đến trước mặt Thẩm Vi An đang gào khóc, nói bằng một giọng trầm thấp: “Thẩm Vi An, người đang làm, trời đang nhìn, cô sẽ gặp báo ứng.”
Phó Bách Niên quay qua ra hiệu cho Lý Kỳ, rất nhanh, từ bên cạnh anh hai người đàn ông mặc âu phục màu đen bước ra, một người túm lấy Thẩm Vi An, một người túm lấy Lam Kim Ngọc, lôi họ rời đi.
Lam Kim Ngọc trừng mắt với người đàn ông đang đứng dưới, gạt tay người đang giữ mình, gắt lên: “Tôi tự đi!”
Một tiếng sau, gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, mọi người lần lượt rời khỏi nghĩa trang, lúc này, Lam Kim Ngọc ra khỏi xe chạy vào, lần thứ hai cô đứng ở trước mộ của mình.
“Lam Kim Ngọc, đây chính là phần mộ mà mày đã chọn, hãy nhìn cho kỹ đi!”
Cô vuốt nhẹ tấm bia, nước mắt khẽ khàng rơi xuống.
“Chết rồi thì đúng là cái gì cũng không còn, còn người không từ thủ đoạn thì lại có tất cả những gì thuộc về cô, thậm chí còn có thể bôi nhọ thanh danh của cô, bởi vì... cô đã chết, cô ta thì còn sống!"
Nước mắt rơi xuống bó hoa, nỗi bi thương càng tăng thêm gấp vạn.
Vũng nước mưa phản chiếu một gương mặt đầy thịt, có vẻ như đang mỉm cười.
Cô khẽ giọng thì thầm: “May mắn là, mình đã sống lại.”
Nghĩa trang này nằm trên một khu đất rất rộng bên sườn núi, ở rừng cây gần đó, có một người đàn ông đang đứng đợi, sau khi Lam Kim Ngọc rời khỏi, mắt anh nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, anh nhìn cô khóc, lại nhìn cô cười, đôi lông mày của anh khẽ nhăn lại.
“Trần Mỹ Mỹ, cô lại muốn giở trò gì đây?”
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s team)
Một tiếng sau, Lam Kim Ngọc trong trang phục đen đi vào một nghĩa trang. Vừa mới tới chỗ của mình, cô đã nghe tiếng Lý Kỳ thút tha thút thít, người con trai ấy đang khóc sướt mướt trước phần mộ của cô, cảnh tượng này khiến Lam Kim Ngọc nổi da gà.
“Ngọc Ngọc, có phải cô đã đoán được sắp có chuyện xảy ra không, nên đã sớm mua cho mình một phần mộ, nếu tôi biết linh cảm của cô đúng như vậy, thì chắc chắn tôi sẽ trông chừng cô thật tốt, không để chuyện này xảy đến với cô.”
Xung quanh, tiếng máy ảnh của phóng viên liên tục ‘tách tách’.
Lam Kim Ngọc vừa định đi tới an ủi anh ta vài câu thì đã thấy một cô gái từ trên xe bước xuống, người này mặc một cái váy dài màu đen, trước ngực đính một bông hoa trắng, gương mặt trang điểm nhợt nhạt, có phần hơi tiều tụy.
Đám người đứng trước mộ nhốn nháo nhường đường cho cô.
Trời lất phất một cơn mưa nhỏ, cô ấy bật cây dù màu đen, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết, vô cùng thu hút.
Khi đã đứng trước ngôi mộ, cây dù trong tay rơi ra, cô ấy khom người xuống, nhưng không phải để nhặt cây dù, mà là quỳ trước mộ, tà váy của cô thấm đẫm nước mưa, dính đầy bùn lầy, nhưng cô ấy không hề quan tâm, đáy mắt cô dường như chỉ nhìn vào nấm mồ nhỏ kia mà thôi.
Những người có mặt ở đây đều có thể cảm nhận được, cô gái này thật sự đau khổ.
Tiếng khóc của cô ấy, cho dù đã dùng tay che miệng, nhưng vẫn vang lên rõ mồn một.
“Kim Ngọc, rõ ràng là cậu khuyên tớ phải sống cho thật tốt, vậy mà tại sao, tại sao cậu lại... Hu hu, Kim Ngọc, Kim Ngọc, tớ thật sự không muốn sống nữa Kim Ngọc ơi...”
Cơn mưa phùn vẫn đang lất phất rơi, thương tiếc cho một người bạn tốt đã ra đi, dùng nước mắt của cô gái trẻ tưới lên ngôi mộ, đúng là một tiết mục tình cảm chị em sâu đậm vô cùng cảm động!
Dù đã cố gắng kiềm chế thật tốt nhưng khi Lam Kim Ngọc nhìn thấy cảnh này, có cảm giác như lồng ngực mình sắp nổ tung ra, vậy mà các tay phóng viên kia vẫn không ngừng chụp ảnh, thậm chí có phóng viên còn ra sức làm cho Thẩm Vi An thật đặc biệt, khỏi phải nói, chắc chắn tin này ngày mai sẽ được giật tít đưa lên trang bìa.
Nếu là trước đây, chắc chắn Lam Kim Ngọc sẽ rất cảm động, nhưng hiện tại thì... ha ha, một kẻ giết người, lại ở trước mộ nạn nhân làm bộ làm tịch, dùng tình cảm của hai người để lấy lòng truyền thông, da mặt này đúng là dày đến tận chân trời rồi.
Có lẽ vì đã không còn giữ được sự bình tĩnh, mà cũng có lẽ vì gương mặt mình cũng đã bị mọi người chán ghét rồi, cho nên Lam Kim Ngọc mới hành động không kiêng nể gì.
Lam Kim Ngọc lê thân hình mập mạp của mình chen lấn đi đến phía trước phần mộ, lấn đến nỗi làm rơi ống nghe của một vài phóng viên.
“Người đã chết, khóc lóc như thế để cho ai xem? Là cho phóng viên xem sao? Thẩm Vi An, cô đừng diễn nữa, kẻ khác không biết, chứ Trần Mỹ Mỹ tôi thì biết rất rõ, cô ở trước mặt người ta thì chị chị em em, nhưng trong bụng thì đầy thủ đoạn!”
Tiếp đó, cô lên giọng, gào vào tai Thẩm Vi An: “Thẩm Vi An, Lam Kim Ngọc đã chết rồi, từ nay sẽ không ai ngáng chân cô nữa, mong rằng con đường trở thành ngôi sao của cô từ nay luôn suôn sẻ, bay càng ngày càng cao, cao đến nơi đủ để làm ngã chết cô!”
Lam Kim Ngọc với cánh tay đầy thịt run run, chỉ vào trán Thẩm Vi An từng cái từng cái một.
Các phóng viên vốn là muốn chụp lại cảnh này, nhưng lại ngại địa vị của Trần gia ở Bắc Kinh, nên không dám bấm máy, Lam Kim Ngọc thấy vậy, hết chỉ vào Thẩm Vi An lại chỉ vào các phóng viên: “Chụp đi! Các người chụp đi, tang lễ của người khác mà cũng đến kiếm chắc được sao, sao bây giờ không hăng hái nữa đi, nếu chưa nghĩ ra tiêu đề thì cứ viết ‘Nữ diễn viên mười tám cộng vì muốn nổi tiếng mà không từ thủ đoạn giết hại bạn thân’, ha ha, vừa đọc đã thấy hấp dẫn rồi."
Nhờ có Lam Kim Ngọc mà trong nháy mắt, nghĩa trang trở nên náo nhiệt.
Thẩm Vi An không còn để ý đến hình tượng của mình nữa mà hét toáng lên: “Trần Mỹ Mỹ, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lam Kim Ngọc túm lấy tóc cô ta, cơn giận trong lòng không kìm được: Thi thể của tôi đều đã nằm dưới mộ, cô nói tôi muốn làm gì đây?
“Tôi không muốn làm gì hết, chỉ là… tôi chưa từng thấy ai làm chuyện xấu mà lại có kết quả tốt cả!”
Mưa càng lúc càng lớn, rơi đầy trên mặt cô, nhờ vậy mà không ai thấy được, nước mắt đang không ngừng tuôn ra theo khóe mắt.
Hai người con gái nhếch nhác giằng co dưới mưa, rất đông người vây quanh họ nhưng không một ai muốn liên lụy vào, Lam Kim Ngọc trong thân phận của Trần Mỹ Mỹ, tát Thẩm Vi An một cái ngã ập vào trong vũng bùn.
Đột nhiên, thời gian như bị đóng băng, Lam Kim Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy một người đàn ông sầm mặt giữ chặt lấy tay cô.
“Đủ chưa?” Anh gằn giọng quát lớn.
Lam Kim Ngọc nhìn vào đôi mắt sắc bén kia, nhẹ giọng cười: “Chưa đủ, nhiêu đó sao mà đủ được?”
Trong nháy mắt, Phó Bách Niên cảm nhận được trong đáy mắt của cô gái này hàm chứa một nỗi đau vô cùng lớn.
Một người như Trần Mỹ Mỹ, sẽ vì một người xa lạ mà đau lòng sao?
Nhưng rất nhanh anh đã gạt bỏ suy nghĩ này ra khỏi đầu.
“Các người muốn cãi nhau thì ra chỗ khác mà cãi, ai tùy tiện làm ồn gây mất trật tự, thì không nên ở đây!”
Lam Kim Ngọc vùng thoát khỏi tay của người đàn ông, cô tiến đến trước mặt Thẩm Vi An đang gào khóc, nói bằng một giọng trầm thấp: “Thẩm Vi An, người đang làm, trời đang nhìn, cô sẽ gặp báo ứng.”
Phó Bách Niên quay qua ra hiệu cho Lý Kỳ, rất nhanh, từ bên cạnh anh hai người đàn ông mặc âu phục màu đen bước ra, một người túm lấy Thẩm Vi An, một người túm lấy Lam Kim Ngọc, lôi họ rời đi.
Lam Kim Ngọc trừng mắt với người đàn ông đang đứng dưới, gạt tay người đang giữ mình, gắt lên: “Tôi tự đi!”
Một tiếng sau, gió ngừng thổi, mưa ngừng rơi, mọi người lần lượt rời khỏi nghĩa trang, lúc này, Lam Kim Ngọc ra khỏi xe chạy vào, lần thứ hai cô đứng ở trước mộ của mình.
“Lam Kim Ngọc, đây chính là phần mộ mà mày đã chọn, hãy nhìn cho kỹ đi!”
Cô vuốt nhẹ tấm bia, nước mắt khẽ khàng rơi xuống.
“Chết rồi thì đúng là cái gì cũng không còn, còn người không từ thủ đoạn thì lại có tất cả những gì thuộc về cô, thậm chí còn có thể bôi nhọ thanh danh của cô, bởi vì... cô đã chết, cô ta thì còn sống!"
Nước mắt rơi xuống bó hoa, nỗi bi thương càng tăng thêm gấp vạn.
Vũng nước mưa phản chiếu một gương mặt đầy thịt, có vẻ như đang mỉm cười.
Cô khẽ giọng thì thầm: “May mắn là, mình đã sống lại.”
Nghĩa trang này nằm trên một khu đất rất rộng bên sườn núi, ở rừng cây gần đó, có một người đàn ông đang đứng đợi, sau khi Lam Kim Ngọc rời khỏi, mắt anh nhìn chằm chằm vào ngôi mộ, anh nhìn cô khóc, lại nhìn cô cười, đôi lông mày của anh khẽ nhăn lại.
“Trần Mỹ Mỹ, cô lại muốn giở trò gì đây?”
Người dịch: Đan Đan (Ớt’s team)