Chương 3
6.
Ba ngày sau, tỷ tỷ ta mới phát hiện điều không đúng. Nàng ta vọt vào trong phòng ở của ta ở Giáo Phường ti.
Vừa vào cửa, thì đã giống như điên rồi, lao tới đánh về phía ta, năm ngón tay xòe ra, muốn cào rách mặt ta.
"Ngươi hại ta! Ngươi hại ta! Hắn không phải là Vương Minh Diệp!"
Ta vội vàng trốn tránh, lúc này, sự linh hoạt mà ta rèn luyện ra trong quá trình huấn luyện hàng ngày đã phát huy tác dụng.
Ta biết rõ còn cố hỏi: "Tỷ tỷ, Vương Minh Diệp là ai?"
Tỷ tỷ tức giận ném vật trang trí trong phòng về phía ta, ta không còn cách nào khác đành phải tiến tới đánh tay đôi với nàng ta.
Tỷ tỷ sống an nhàn sung sướng, thể nhược vô lực, mà ta có sức lực lại có kỹ xảo, nên nàng ta đã nhanh chóng bị ta kiềm chặt.
"Ta biết trong lòng tỷ tỷ ngươi đang tức giận. Nhưng mà dù có tức tới ngập trời cũng không nên đánh tới chỗ ta chứ. Ta cùng tỷ tỷ không thù không oán, không đúng... tỷ tỷ à, ta và ngươi là tỷ muội ruột đấy! Vì sao lại đối xử với muội muội như vậy chứ?"
Tỷ tỷ ta cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng.
"Thôi Du Nhi, ngươi đừng giả vờ, tất cả đều là tiền của ngươi, ngươi cố ý cho một tên họ Vương tới lừa gạt ta! Lừa ta bán thân cho gã ta, trở thành bộ dạng như bây giờ!"
Ta vô cùng tủi thân: "Sao lại lừa ngươi chứ? Vị Vương công tử kia không phải đã ra vạn lượng hoàng kim mua sơ lễ của tỷ tỷ sao? Hơn nữa, tỷ tỷ là tự nguyện bán thân, tại sao lại thành muội muội ta làm sai rồi?"
Tỷ tỷ nghiến răng nghiến lợi, "Gã tiêu vạn lượng hoàng kim là vì... Gã ta vốn không muốn chuộc thân cho ta."
Nàng ta còn chưa dứt lời, nhưng ta biết nàng ta ám chỉ điều gì.
Vương Minh Diệp có một tên cháu họ háo sắc, tiêu tiền cực kỳ hào phóng, chỉ là đam mê không giống người thường, khiến hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận nổi.
Ta chỉ là nói cho gã ta một tin, nói rằng có Thôi tiểu thư mới tới Di Hồng viện có cùng sở thích với gã ta, là gã ta đi liền.
Tỷ tỷ chất vấn ta: "Thôi Du Nhi, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của ngươi có đúng không? Là ngươi muốn hại ta!"
Ta nắm lấy cằm tỷ tỷ, khẽ nhìn liếc qua dấu vết xanh tím lộ ra dưới cần cổ nàng ta, lười giả bộ nữa.
"Nếu ta nói đúng, tỷ tỷ có thể làm gì được ta?"
Suy đoán trong lòng được chứng thực, tỷ tỷ như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Nàng ta rống lên: "Vì sao ngươi phải hại ta như vậy!"
Ta cười nói: "Chuyện tới Di Hồng viện không phải do tỷ tỷ tự mình cướp lấy sao? Vì sao lại thành ta hại ngươi rồi?"
Trong một khoảng thời gian ngắn, tỷ tỷ không nói được lời nào.
Thật lâu sau đó, nàng ta mới híp mắt nhìn ta.
"Xem ra không chỉ có mình ta sống lại. Lần này là ta lọt hố. Nhưng muội muội à, lần sau ngươi nên nếm thử thủ đoạn của ta rồi!"
7.
Ta tuổi còn nhỏ, theo lý hẳn là phải nuôi thêm một hai năm nữa, mới có thể treo biển hành nghề ở Giáo Phường ti.
Nhưng mama Giáo Phường ti đã rất nhanh treo tên của ta ra ngoài.
Ta biết, chuyện này là do tỷ tỷ giở trò quỷ.
Sau sơ lễ, nàng ta không tìm được đối tượng tin cậy để chuộc thân, chỉ có thể bắt đầu tiếp khách giống như các dân kỹ khác.
Đại tiểu thư phủ Thượng Thư lúc xưa lưu lạc tới nước này, trong lòng nàng ta nhất định là cực hận, mà đối tượng oán hận chính là ta.
Mama nói: "Bảy ngày sau là gia yến của Kỳ Vương, ngươi biểu hiện tốt cho ta, nếu xảy ra sai sót gì, ta đánh gãy chân ngươi."
Gia yến của Kỳ Vương mà bà ta đang nhắc tới, chính là nơi bắt đầu ác mộng đời trước của tỷ tỷ.
Tên Kỳ Vương này, thanh danh bên ngoài không tồi, nhưng trong tâm lại âm u biến thái.
Kiếp trước, trên gia yến Kỳ Vương liếc mắt một cái đã chọn trúng tỷ tỷ, cưỡng ép giữ nàng ta lại qua đêm, sau đó còn lật lọng, nói tỷ tỷ có ý quyến rũ gã ta.
Sau khi tỷ tỷ trở lại Giáo Phường ti, bởi vì phá vỡ quy củ không thể bán mình của quan nô, nên bị đánh gần chết, còn bị đuổi lại Kỳ Vương phủ.
Kỳ Vương Phi lòng dạ độc ác lại là người ghen tị, sai người hạ độc dược mãn tính trong cơm canh của tỷ tỷ, khiến cho tỷ tỷ phải chịu cơn đau như khoan tim mỗi ngày, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Một đôi vợ chồng âm tàn độc ác như vậy, nay đã thành cửa ải khó khăn mà ta phải vượt qua.
Trước khi xuất phát tới Kỳ Vương phủ, ta lại gặp được Vương Minh Diệp.
Sắc mặt hắn khó nén được sự lo lắng.
"Kỳ Vương phủ là đầm rồng hang hổ, nàng không đi không được sao? Chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ trả số tiền lớn mua chuộc người của Giáo Phường ti, để bọn họ lập tức thay đổi người!"
Vương Minh Diệp đối với ta là nhất kiến chung tình, bắt đầu từ thọ lễ của cha ta ba năm trước.
Ta là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp nổi danh Thượng Kinh, hắn gặp ta một lần đã động tâm.
Kiếp trước, nghe nói ta muốn bán đấu giá lần đầu tiền ở Di Hồng viện, hắn đã lập tức ra tiền, mặc kệ là tốn bao nhiêu cũng muốn bảo vệ trong sạch của ta.
Mà ta lại chỉ coi hắn như một ân khách bình thường, chưa từng nghĩ nhiều.
Sau khi ân ái, hắn đưa ra đề nghị muốn lấy ta làm vợ.
Ta chỉ cho là hắn nói đùa, không ngờ hắn thật sự nói được làm được.
Mà lần này sống lại, sau khi hắn biết được ta làm quan nô ở Giáo Phường ti, thì lại hứa hẹn với ta, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ta thoát khỏi nô tịch.
Nhưng thoát nô tịch không phải chuyện đơn giản như vậy, nhất là nữ tử, phải lập nhiều công lớn mới có thể trở thành lương dân.
Ta khéo léo từ chối ý tốt của Vương Minh Diệp: "Vương công tử, cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng đêm nay ngươi cứu được ta một lần, không cứu được ta cả đời."
Cho dù hắn có gia tài bạc triệu, nhưng một thương nhân thì không cách nào dựa vào tiền, chuộc ta ra khỏi Giáo Phường ti.
Vương Minh Diệp siết chặt hai đấm: "Ta sẽ nghĩ cách! Nhị tiểu thư chờ ta một chút!"
Ta cười nhạt nói: "Không cần, ta đã nghĩ ra cách rồi. chỉ cần ngươi giúp ta một tay."
8.
Trên gia yến của Kỳ Vương, ta phụng mệnh khiêu vũ.
Trong lúc ta nhảy thì tỷ tỷ tới.
Nàng ta mặc một bộ quần áo sa mỏng, cười duyên, bị Kỳ Vương kéo vào trong lòng.
Tỷ tỷ ôm vòng lấy cổ Kỳ Vương, cố ý cười hỏi: "Người đang khiêu vũ dưới đài là ai vậy? Ồ, dáng người cũng đẹp hiếm có đấy."
Kỳ Vương cười vuốt cái mũi nàng ta.
"Tiểu quỷ hồ đồ, đó là muội muội nàng đấy. Không phải ngươi nói muốn gặp lại muội muội ở trong phủ ta sao, nên bản vương cố ý sai người gọi nàng ấy tới đấy."
Tỷ tỷ đút nho cho hắn ta ăn, cười khanh khách nói: "Vương gia đối với ta thật tốt. Muội muội kia của ta, không chỉ rất xinh đẹp, dáng người tốt, hơn nữa..."
Tỷ tỷ lặng lẽ rỉ vào tai Kỳ Vương hai câu, đôi mắt Kỳ Vương giống như sói đói nhìn về phía ta, trong đó còn tràn đầy vẻ tham lam.
Ta biết, nàng ta đã nói vài lời khó nghe, khiến cho thú tính của Kỳ Vương nổi lên.
"Được, được, tốt!"
Kỳ Vương cực kỳ hưng phấn: "Ngày xưa hai vị thiên kim của phủ Thượng Thư đều chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể khinh nhờn. Đêm nay bản vương may mắn, có thể hưởng tề nhân chi phúc! Người tới, đưa nhị tiểu thư vào trong phòng ta đi!"
m nhạc ngừng lại, ta không cần nhảy nữa.
Gia nô của Kỳ Vương tiến lên, muốn áp giải ta vào phòng ngủ của Kỳ Vương.
Mama của Giáo Phường ti đi theo vội vàng ngăn cản.
"Không thể đâu Vương gia! Quy củ của Giáo Phường ti là quan nô không thể phá trinh! Ngài không thể giữ nàng lại..."
Kỳ Vương đá văng mama kia ra.
"Tiện tỳ ở nơi đâu, chỗ này là chỗ mà ngươi được phép nói chuyện sao?"
Sắc mặt ta vẫn như thường, mặc người kìm bả vai lại.
Thời khắc mấu chốt, Kỳ Vương Phi tới.
Nữ nhân này lưu luyến si mê Kỳ Vương tới mức, không thể chấp nhận nam nhân nhà mình quấn lấy nhau cùng nữ nhân khác.
Hơn nữa lần này còn là hai nữ nhân - một đôi tỷ muội.
Kỳ Vương Phi cao giọng quát: "Dừng tay!"
Đám gia đinh dừng động tác.
Lại nghe Vương Phi thản nhiên nói: "Vương gia, quy củ của Giáo Phường ti chính là quy củ trong cung, quy củ trong cung thì ngài cũng nên cân nhắc một chút chứ?".
Gần đây Kỳ Vương bị cuốn vào một vụ án tư đúc, đã bị trong cung hoài nghi.
Hiện tại, nếu lại vị một quan nô như ta mà công khai đối nghịch với người trong kia, vậy thì sẽ thật sự phiền toái.
Lời nói của Kỳ Vương Phi làm cho đầu óc Kỳ Vương tỉnh táo hơn vài phần. Hắn ta vô cùng không vui, vung tay lên: "Cút đi, cút đi, đều cút hết cả đi!"
Đám gia đinh thả ta ra.
Tỷ tỷ cũng không ngờ ta có thể đào thoát dễ dàng như vậy, nên sắc mặt khó coi hơn vài phần.
Nhưng rất nhanh, nàng ta đã nở một nụ cười.
Ta đi theo mama Giáo Phường ti tới cửa sau, khoảnh khắc ta chuẩn bị rời khỏi Kỳ Vương phủ thì có người bịt kín miệng mũi của ta.
Trên miếng vải có tẩm mê dược, khiến ý thức của ta lâm vào hôn mê.
Ba ngày sau, tỷ tỷ ta mới phát hiện điều không đúng. Nàng ta vọt vào trong phòng ở của ta ở Giáo Phường ti.
Vừa vào cửa, thì đã giống như điên rồi, lao tới đánh về phía ta, năm ngón tay xòe ra, muốn cào rách mặt ta.
"Ngươi hại ta! Ngươi hại ta! Hắn không phải là Vương Minh Diệp!"
Ta vội vàng trốn tránh, lúc này, sự linh hoạt mà ta rèn luyện ra trong quá trình huấn luyện hàng ngày đã phát huy tác dụng.
Ta biết rõ còn cố hỏi: "Tỷ tỷ, Vương Minh Diệp là ai?"
Tỷ tỷ tức giận ném vật trang trí trong phòng về phía ta, ta không còn cách nào khác đành phải tiến tới đánh tay đôi với nàng ta.
Tỷ tỷ sống an nhàn sung sướng, thể nhược vô lực, mà ta có sức lực lại có kỹ xảo, nên nàng ta đã nhanh chóng bị ta kiềm chặt.
"Ta biết trong lòng tỷ tỷ ngươi đang tức giận. Nhưng mà dù có tức tới ngập trời cũng không nên đánh tới chỗ ta chứ. Ta cùng tỷ tỷ không thù không oán, không đúng... tỷ tỷ à, ta và ngươi là tỷ muội ruột đấy! Vì sao lại đối xử với muội muội như vậy chứ?"
Tỷ tỷ ta cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng.
"Thôi Du Nhi, ngươi đừng giả vờ, tất cả đều là tiền của ngươi, ngươi cố ý cho một tên họ Vương tới lừa gạt ta! Lừa ta bán thân cho gã ta, trở thành bộ dạng như bây giờ!"
Ta vô cùng tủi thân: "Sao lại lừa ngươi chứ? Vị Vương công tử kia không phải đã ra vạn lượng hoàng kim mua sơ lễ của tỷ tỷ sao? Hơn nữa, tỷ tỷ là tự nguyện bán thân, tại sao lại thành muội muội ta làm sai rồi?"
Tỷ tỷ nghiến răng nghiến lợi, "Gã tiêu vạn lượng hoàng kim là vì... Gã ta vốn không muốn chuộc thân cho ta."
Nàng ta còn chưa dứt lời, nhưng ta biết nàng ta ám chỉ điều gì.
Vương Minh Diệp có một tên cháu họ háo sắc, tiêu tiền cực kỳ hào phóng, chỉ là đam mê không giống người thường, khiến hầu hết mọi người đều không thể chấp nhận nổi.
Ta chỉ là nói cho gã ta một tin, nói rằng có Thôi tiểu thư mới tới Di Hồng viện có cùng sở thích với gã ta, là gã ta đi liền.
Tỷ tỷ chất vấn ta: "Thôi Du Nhi, tất cả chuyện này đều là kế hoạch của ngươi có đúng không? Là ngươi muốn hại ta!"
Ta nắm lấy cằm tỷ tỷ, khẽ nhìn liếc qua dấu vết xanh tím lộ ra dưới cần cổ nàng ta, lười giả bộ nữa.
"Nếu ta nói đúng, tỷ tỷ có thể làm gì được ta?"
Suy đoán trong lòng được chứng thực, tỷ tỷ như muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Nàng ta rống lên: "Vì sao ngươi phải hại ta như vậy!"
Ta cười nói: "Chuyện tới Di Hồng viện không phải do tỷ tỷ tự mình cướp lấy sao? Vì sao lại thành ta hại ngươi rồi?"
Trong một khoảng thời gian ngắn, tỷ tỷ không nói được lời nào.
Thật lâu sau đó, nàng ta mới híp mắt nhìn ta.
"Xem ra không chỉ có mình ta sống lại. Lần này là ta lọt hố. Nhưng muội muội à, lần sau ngươi nên nếm thử thủ đoạn của ta rồi!"
7.
Ta tuổi còn nhỏ, theo lý hẳn là phải nuôi thêm một hai năm nữa, mới có thể treo biển hành nghề ở Giáo Phường ti.
Nhưng mama Giáo Phường ti đã rất nhanh treo tên của ta ra ngoài.
Ta biết, chuyện này là do tỷ tỷ giở trò quỷ.
Sau sơ lễ, nàng ta không tìm được đối tượng tin cậy để chuộc thân, chỉ có thể bắt đầu tiếp khách giống như các dân kỹ khác.
Đại tiểu thư phủ Thượng Thư lúc xưa lưu lạc tới nước này, trong lòng nàng ta nhất định là cực hận, mà đối tượng oán hận chính là ta.
Mama nói: "Bảy ngày sau là gia yến của Kỳ Vương, ngươi biểu hiện tốt cho ta, nếu xảy ra sai sót gì, ta đánh gãy chân ngươi."
Gia yến của Kỳ Vương mà bà ta đang nhắc tới, chính là nơi bắt đầu ác mộng đời trước của tỷ tỷ.
Tên Kỳ Vương này, thanh danh bên ngoài không tồi, nhưng trong tâm lại âm u biến thái.
Kiếp trước, trên gia yến Kỳ Vương liếc mắt một cái đã chọn trúng tỷ tỷ, cưỡng ép giữ nàng ta lại qua đêm, sau đó còn lật lọng, nói tỷ tỷ có ý quyến rũ gã ta.
Sau khi tỷ tỷ trở lại Giáo Phường ti, bởi vì phá vỡ quy củ không thể bán mình của quan nô, nên bị đánh gần chết, còn bị đuổi lại Kỳ Vương phủ.
Kỳ Vương Phi lòng dạ độc ác lại là người ghen tị, sai người hạ độc dược mãn tính trong cơm canh của tỷ tỷ, khiến cho tỷ tỷ phải chịu cơn đau như khoan tim mỗi ngày, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Một đôi vợ chồng âm tàn độc ác như vậy, nay đã thành cửa ải khó khăn mà ta phải vượt qua.
Trước khi xuất phát tới Kỳ Vương phủ, ta lại gặp được Vương Minh Diệp.
Sắc mặt hắn khó nén được sự lo lắng.
"Kỳ Vương phủ là đầm rồng hang hổ, nàng không đi không được sao? Chỉ cần nàng nguyện ý, ta sẽ trả số tiền lớn mua chuộc người của Giáo Phường ti, để bọn họ lập tức thay đổi người!"
Vương Minh Diệp đối với ta là nhất kiến chung tình, bắt đầu từ thọ lễ của cha ta ba năm trước.
Ta là nữ tử có tướng mạo xinh đẹp nổi danh Thượng Kinh, hắn gặp ta một lần đã động tâm.
Kiếp trước, nghe nói ta muốn bán đấu giá lần đầu tiền ở Di Hồng viện, hắn đã lập tức ra tiền, mặc kệ là tốn bao nhiêu cũng muốn bảo vệ trong sạch của ta.
Mà ta lại chỉ coi hắn như một ân khách bình thường, chưa từng nghĩ nhiều.
Sau khi ân ái, hắn đưa ra đề nghị muốn lấy ta làm vợ.
Ta chỉ cho là hắn nói đùa, không ngờ hắn thật sự nói được làm được.
Mà lần này sống lại, sau khi hắn biết được ta làm quan nô ở Giáo Phường ti, thì lại hứa hẹn với ta, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp ta thoát khỏi nô tịch.
Nhưng thoát nô tịch không phải chuyện đơn giản như vậy, nhất là nữ tử, phải lập nhiều công lớn mới có thể trở thành lương dân.
Ta khéo léo từ chối ý tốt của Vương Minh Diệp: "Vương công tử, cảm ơn ý tốt của ngươi. Nhưng đêm nay ngươi cứu được ta một lần, không cứu được ta cả đời."
Cho dù hắn có gia tài bạc triệu, nhưng một thương nhân thì không cách nào dựa vào tiền, chuộc ta ra khỏi Giáo Phường ti.
Vương Minh Diệp siết chặt hai đấm: "Ta sẽ nghĩ cách! Nhị tiểu thư chờ ta một chút!"
Ta cười nhạt nói: "Không cần, ta đã nghĩ ra cách rồi. chỉ cần ngươi giúp ta một tay."
8.
Trên gia yến của Kỳ Vương, ta phụng mệnh khiêu vũ.
Trong lúc ta nhảy thì tỷ tỷ tới.
Nàng ta mặc một bộ quần áo sa mỏng, cười duyên, bị Kỳ Vương kéo vào trong lòng.
Tỷ tỷ ôm vòng lấy cổ Kỳ Vương, cố ý cười hỏi: "Người đang khiêu vũ dưới đài là ai vậy? Ồ, dáng người cũng đẹp hiếm có đấy."
Kỳ Vương cười vuốt cái mũi nàng ta.
"Tiểu quỷ hồ đồ, đó là muội muội nàng đấy. Không phải ngươi nói muốn gặp lại muội muội ở trong phủ ta sao, nên bản vương cố ý sai người gọi nàng ấy tới đấy."
Tỷ tỷ đút nho cho hắn ta ăn, cười khanh khách nói: "Vương gia đối với ta thật tốt. Muội muội kia của ta, không chỉ rất xinh đẹp, dáng người tốt, hơn nữa..."
Tỷ tỷ lặng lẽ rỉ vào tai Kỳ Vương hai câu, đôi mắt Kỳ Vương giống như sói đói nhìn về phía ta, trong đó còn tràn đầy vẻ tham lam.
Ta biết, nàng ta đã nói vài lời khó nghe, khiến cho thú tính của Kỳ Vương nổi lên.
"Được, được, tốt!"
Kỳ Vương cực kỳ hưng phấn: "Ngày xưa hai vị thiên kim của phủ Thượng Thư đều chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể khinh nhờn. Đêm nay bản vương may mắn, có thể hưởng tề nhân chi phúc! Người tới, đưa nhị tiểu thư vào trong phòng ta đi!"
m nhạc ngừng lại, ta không cần nhảy nữa.
Gia nô của Kỳ Vương tiến lên, muốn áp giải ta vào phòng ngủ của Kỳ Vương.
Mama của Giáo Phường ti đi theo vội vàng ngăn cản.
"Không thể đâu Vương gia! Quy củ của Giáo Phường ti là quan nô không thể phá trinh! Ngài không thể giữ nàng lại..."
Kỳ Vương đá văng mama kia ra.
"Tiện tỳ ở nơi đâu, chỗ này là chỗ mà ngươi được phép nói chuyện sao?"
Sắc mặt ta vẫn như thường, mặc người kìm bả vai lại.
Thời khắc mấu chốt, Kỳ Vương Phi tới.
Nữ nhân này lưu luyến si mê Kỳ Vương tới mức, không thể chấp nhận nam nhân nhà mình quấn lấy nhau cùng nữ nhân khác.
Hơn nữa lần này còn là hai nữ nhân - một đôi tỷ muội.
Kỳ Vương Phi cao giọng quát: "Dừng tay!"
Đám gia đinh dừng động tác.
Lại nghe Vương Phi thản nhiên nói: "Vương gia, quy củ của Giáo Phường ti chính là quy củ trong cung, quy củ trong cung thì ngài cũng nên cân nhắc một chút chứ?".
Gần đây Kỳ Vương bị cuốn vào một vụ án tư đúc, đã bị trong cung hoài nghi.
Hiện tại, nếu lại vị một quan nô như ta mà công khai đối nghịch với người trong kia, vậy thì sẽ thật sự phiền toái.
Lời nói của Kỳ Vương Phi làm cho đầu óc Kỳ Vương tỉnh táo hơn vài phần. Hắn ta vô cùng không vui, vung tay lên: "Cút đi, cút đi, đều cút hết cả đi!"
Đám gia đinh thả ta ra.
Tỷ tỷ cũng không ngờ ta có thể đào thoát dễ dàng như vậy, nên sắc mặt khó coi hơn vài phần.
Nhưng rất nhanh, nàng ta đã nở một nụ cười.
Ta đi theo mama Giáo Phường ti tới cửa sau, khoảnh khắc ta chuẩn bị rời khỏi Kỳ Vương phủ thì có người bịt kín miệng mũi của ta.
Trên miếng vải có tẩm mê dược, khiến ý thức của ta lâm vào hôn mê.