Chương 2
4. Mùa hè có vẻ sắp qua đi, thời gian trôi thật nhanh, thân thể ta cũng càng ngày càng kém.
Ta không biết người sắp ch.ết có phải thật sự thường mơ thấy chuyện cũ hay không, nhưng trong giấc mở của ta, Thẩm Thiên Từ có lẽ là người xuất hiện nhiều nhất.
Tết Thượng Tị năm ấy, ta cùng hắn đi cạnh nhau trên con đường giăng đèn hoa rực rõ. Trong đám đông chen chúc, hắn vẫn luôn che chở ta, gắt gao đi phía sau ta.
Chúng ta mua hai chiếc mặt nạ, của hắn là thỏ nhỏ còn của ta là sói lớn. Khi ta đeo mặt nạ lên rồi quay lại “Grừ” với hắn, đột nhiên lại xuất hiện những tiếng kinh hô, gần đó xuất hiện một đoàn xiếc. Đám đông trở nên lộn xộn, trốn không thoát khỏi trận xô đẩy.
Sau đó, trước mắt ta tối sầm, bị Thẩm Thiên Từ kéo vào trong ngực. Rồi một tiếng kêu r3n, hắn thay ta chắn một cây cột thô, phải nằm trên giường tận ba ngày.
Những ngày ấy chính là những ngày ngủ đông cuối cùng của hắn.
Có người nói, mẹ hắn là kỹ nữ, vừa sinh hắn ra đã bị người ta xử lý. Cũng có người nói mẹ hắn là nô tỳ, thông dâm với người ngoài bị xử tử. Nhưng sự thật ra sao không ai rõ, nên cũng chẳng ai biết hắn ở hầu phủ sống không tốt tí nào.
Rất đáng thương.
Cho đến tận khi thủ đoạn tàn nhẫn của hắn bại lộ trước mắt ta thì từ đó về sau Hầu phủ, bao gồm con vợ cả và hơn phân nửa người hầu hạ đều chết bất đắc kỳ tử.
Ta bỗng cảm thấy tự đáng thương cho mình trước thì tốt hơn.
Hiện tại nghĩ lại, đoạn thời gian còn ở cách vách tường đó chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất giữa hai chúng ta.
Sáng ấy khi Thẩm Thiên Từ đã ra cửa, ta chợt cảm thấy từng cơn đau nơi lồ ng ngực, vội lấy khăn che lại mà nôn ra mấy ngụm máu.
Sau đó chỉ có thể uể oải nằm trên ghế quý phi ôm Tuế Tuế xem thoại bản. Mới xem được một nửa thì thấy bên ngoài trở nên náo nhiệt hơn. Ta hỏi ra mới biết là Thái tử xuất chinh đã trở lại rồi.
Còn mang theo một vị cô nương nữa.
Nghe nói cô nương ấy không chỉ có mỹ mạo mà còn văn võ song toàn, có thể xuất khẩu thành thơ, còn biết chế tạo hỏa dược nên rất được Thái tử yêu thích.
Nàng cũng là người đã cứu Thái tử khi trọng thương.
Chẳng biết tại sao ta bỗng nghĩ đến Tô Nguyệt Nguyệt quốc sắc thiên hương, tài nghệ song toàn, cùng Thái tử lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng giờ Thái tử xuất chinh trở lại lại mang theo một vị cô nương…
Lật một trang khác, trên trang giấy viết rõ ràng một câu:
Thần tiên đánh nhau, kẻ phàm tất gặp tai ương.
Ta thở dài.
Thái tử chiến thắng trở về, trong cung mở tiệc chào đón. Khi Thẩm Thiên Từ trở lại thì quanh thân toàn mùi rượu.
Ta ôm Tuế Tuế tản bộ trong phủ thì gặp hắn đang đứng khoanh tay ngắm trăng.
Tuế Tuế đột ngột nhảy xuống khỏi vòng tay ta mà đến bên chân hắn.
“Đừng nhúc nhích kẻo dẫm lên nó.”
Ta chạy nhanh đến cẩn thận ôm nó, đúng lúc này bỗng cảm thấy choáng váng. Lúc sắp ngã xuống thì được một bàn tay đỡ lấy.
Cho đến khi ta thanh tỉnh lại thì chỉ thấy ánh mắt hắn gắt gao khóa lại ta:
“Ngươi làm sao vậy?”
Trong giây phút ấy, có lẽ cũng say vì hương rượu trên người hắn, ta nghiêm túc nhìn hắn mà nói:
“Thẩm Thiên Từ, ta muốn nói là ta sắp chết rồi, ngươi có tin không?”
Trong giây lát hắn hơi chần chừ, rồi sau đó lại nhíu mày nhìn ta:
“Khí sắc không tồi, muốn giả vờ thì cũng nên giả vờ cho giống.”
Khí sắc của ta tất nhiên là không tồi rồi, ta tỉ mỉ trang điểm như vậy kia mà.
Ta cúi đầu nhìn chiếc váy hồng đầy minh diễm của mình và cả móng tay được sơn kỹ càng sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, cười:
“Lần sau ta đổi bộ váy giản dị hơn rồi lại đến vậy.”
Một bộ váy giản đơn như Tô Nguyệt Nguyệt vậy.
Ở trong mắt hắn, chỉ có Tô Nguyệt Nguyệt mới là người có thân thể yếu ớt, nhược liễu phù phong.
Còn ta cùng hắn lớn lên, trên biết bò tường, dưới biết chui lỗ, còn đánh nhau với hắn ở trên giường thì thân thể ta ra sao hắn còn biết rõ hơn ta nữa.
Đáng tiếc… đó chỉ là trước kia thôi. Hiện giờ đến sức lực ôm Tuế Tuế ta cũng sắp không có nữa rồi.
Đêm khuya nằm trên giường, ta cách Thẩm Thiên Từ rất xa, nhắm mặt lại không nhúc nhích.
Từ sau khi ta ngả bài thì hắn rất ít khi tới nơi này, ta cũng chẳng đi tìm hắn.
Khi eo bị ôm lấy, ta buột miệng thốt ra: “Thẩm Thiên Từ, ngươi đừng chạm vào ta được không?”
Giọng ta không khống chế được mà mang theo chút run rẩy.
Trước đây ta tưởng hắn yêu ta thì không nói, hiện tại biết rõ hắn căn bản chẳng yêu ta, đêm nay còn say rượu mà đem theo tâm tư trầm trọng ngắm trăng nên ta không muốn nghĩ đến hắn, càng không muốn bị hắn chạm vào.
Ta cảm thấy ghê tởm.
“A Ly, ngươi cảm thấy nếu ta muốn làm gì thì ngươi phản kháng nổi sao?”
Hô hấp của hắn phả vào bên tai ta, ta gắt gao cắn môi, phòng tuyến tâm lý gần như sụp đổ hoàn toàn. Nước mắt yên lặng rơi xuống từ nơi khóe mắt mà ta chẳng dám phát ra một âm thanh nào.
Không biết qua bao lâu, hắn rút chùy thủ dưới gối ta ra rồi nhàn nhạt nói:
“Ngủ đi.”
5. Đến tháng chín, một chuyện lớn đã xảy ra. Thái tử đột nhiên muốn lui hôn với Tô Nguyệt Nguyệt để cưới vị cô nương mang về từ chiến trường kia. Chuyện của ba người họ rất ồn ào.
Mà đoạn thời gian đó, Thẩm Thiên Từ cũng luôn bận rộn. Sau đó ta mới biết là bởi hắn phải ở cạnh Tô Nguyệt Nguyệt, còn ủ mưu muốn ngồi lên vị trí trên vạn người kia.
Ta đoán hắn không muốn nhìn thấy Tô Nguyệt Nguyệt chịu ủy khuất nữa, muốn đoạt lấy nàng ta.
Nhưng Tô Nguyệt Nguyệt dù sao cũng là Thái tử phi do Thái hậu khâm định trước khi qua đời, cho nên cuộc hôn nhân này suy cho cùng vẫn không thể hủy được. Dù vậy, Thái tử vẫn kiên quyết muốn cưới cô nương được mang về kia làm trắc phi. Cũng vì vậy mà trên phố đều tiếc hận thanh mai lại không địch lại được trời giáng, đáng thương thay cho đích nữ nhà thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.
Ta duỗi tay tiếp được một giọt nước mưa, lạnh băng.
Ta từ trước tuy chỉ là con gái của gia đình bình dân, cũng không có tham gia yến hội nào của hoàng cung, nhưng ở những quán trà và tửu lâu thì vẫn nghe được rất nhiều giai thoại về Thái tử và Tô Nguyệt Nguyệt.
Ấn tượng sâu nhất chính là Thái tử vì để có được nụ cười của Tô Nguyệt Nguyệt mà đêm sinh nhật của nàng đã thả pháo hoa toàn thành. Khi ấy cả hai chúng ta đều chưa gặp qua bọn họ. ta đứng dưới cây hòe trong viện, khi nhón chân lên xem pháo hoa thì không cẩn thận mà ngã xuống.
Thẩm Thiên Từ tiếp được ta thì banh mặt hỏi: “Đẹp đến vậy sao?”
Ta ngửa đầu lên nhìn hắn cười: “Không chắc nữa, để ta xem lại.”
Đương nhiên là đẹp rồi, nhưng điều đó chỉ thuộc về Tô Nguyệt Nguyệt mà thôi.
Đúng vậy, Thái tử từ trước đã thích Tô Nguyệt Nguyệt như vậy mà hiện giờ lại thay lòng đổi dạ. Người ngoài chỉ nói Tô Nguyệt Nguyệt là nhân vật thanh mai đáng thương nhưng có ai biết rằng chính nàng ấy cũng là trời giáng của người khác đâu?
Mà cô nương được Thái tử mang về kia vẫn khiến ta rất tò mò. Sau này khi đưa thư gửi đến quý phủ thì lại vừa hay được gặp.
Lúc ấy, bốn người họ đang đứng ở trên đường Thu Dương Hạ, chỉ có mình ta giấu mình trong bóng tối nơi góc hẻm.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy. Dung mạo và khí chất không phân cao thấp so với Tô Nguyệt Nguyệt. Khóe môi nàng mang theo nụ cười dịu dàng, an tĩnh đứng bên cạnh Thái tử, nhìn rõ ràng cũng không phải là nữ tử bình thường.
Đối diện hai người họ là Thẩm Thiên Từ và Tô Nguyệt Nguyệt.
Mặc dù bề ngoài bình tĩnh nói chuyện với nhau nhưng dường như đằng sau đang nổi sóng ngầm vậy.
Góc váy bị gió cuốn lên, vài phiến lá khô rơi rụng bên chân ta. Ta dường như đang xem một cuốn thoại bản lỗi thời mà trong đó bốn người họ là nhân vật chính với một đoạn nút thắt yêu hận tình thù đan xen.
Tuy ta không biết kết cục của vai chính, nhưng có một điều ta có thể khẳng định là trong cuốn thoại bản đó, ta là người qua đường.
Nếu như ta ch.ết thì là đã ch.ết thôi.
Không hề ảnh hưởng tới bất kỳ ai.
Phú Quý đang ôm sách chợt kéo ống tay áo ta. Ta hoàn hồn, cúi đầu phát hiện thằng bé đang nhìn ta.
“Niên Niên, sao ngươi có nhiều sách như vậy?”
Dạy Phú Quý đọc sách có thể gọi là chút vui vẻ duy nhất của ta trong nửa năm nặng nề vừa qua. Sau này ta phát hiện thằng bé thật sự thông minh và nghiêm túc, vì thế mỗi lần ra cửa ta đều đến dạy cho nó trong chốc lát.
Nhưng thằng bé thông minh như vậy, hiện tại nên được đến một nơi tốt hơn để học. Ta xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé, cười nhạt:
“À, bởi vì thời tiết đang ngày càng lạnh, ta sợ lạnh nên không thường ra cửa nữa. Những cuốn sách này tự ngươi xem trước, gặp từ nào không hiểu thì đi hỏi… phu tử.”
Ta đưa Phú Quý đến học đường. Thằng bé kéo tay ta rồi ngửa đầu hỏi:
“Vậy khi nào ngươi đến tìm ta nữa?”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ:
“Khi nào xuân về, khi nào hoa nở đi.”
Lúc trở về ta thuận tiện mua một phần xôi gà hạt dẻ gói lá sen. Chỉ đáng tiếc rằng dù lúc này ta có ăn bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể tìm lại hương vị xưa cũ kia.
6. Sau nhập thu, trời đổ mấy trận mưa cuối hạ, thời tiết cũng càng lạnh hơn.
Khi còn bé ta từng rơi xuống hồ đông, đến lúc được cứu lên thì trên người đã chẳng còn độ ấm, bị sốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Từ đó về sau ta vô cùng sợ lạnh, chỉ hơi lạnh một chút thôi mà ta đã cảm thấy như lạnh đến phát run rồi.
Nhớ lại mùa đông đầu tiên ta gả cho Thẩm Thiên Từ, mỗi ngày nằm trên giường hắn sẽ ôm cả người ta vào lồ ng ngực, thật giống như một lò sưởi lớn.
Có buổi tối nọ, ta cọ cọ trong ngực hắn: “Thiên Từ, ngươi thật ấm áp.”
Trong bóng đêm, hắn im lặng rất lâu. Sau đó như là khắc chế mà bắt lấy tay ta, chậm rãi tới gần bên tai ta, giọng nói khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm dụ dỗ:
“Còn có thể ấm áp hơn, A Ly muốn thử không?”
Càng ấm áp…
Bị lạnh tới tỉnh lại, ta phát hiện mình lại nằm mơ. Mái hiên không ngừng nhỏ nước, phát ra từng đợt âm thanh nho nhỏ.
Ta hơi thất thần nhìn mặt gương đồng đang chiếu ra khuôn mặt trắng bệch. Đột nhiên chẳng thể nhớ rõ dáng vẻ trước đây của bản thân nữa. Tay ta run rẩy chạm vào hộp phấn mặt, nhưng giờ đây bất kể ta họa như thế nào cũng chẳng thể tốt được như trước kia.
Ta tức giận gạt hết đồ vật xuống đất, âm thanh va chạm vang lên.
Rất mau, cửa phòng bị mở ra, nhưng không ai nói chuyện.
Ta đưa lưng về phía cửa hồi lâu rồi giơ tay lau khóe mắt, quay lại nói với người ở cửa:
“Không có việc gì, ta trượt tay, cầm không chắc thôi.”
Người mở cửa là tỳ nữ tên Tiểu Lục Lạc của ta, ba năm trước được ta vô tình cứu giúp. Hiện tại sân này chỉ còn mình nàng ở lại với ta, cũng chỉ có nàng chịu nghe ta nói.
“Tiểu Lục Lạc, ta muốn ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen, ngươi đi mua một phần về đây đi.”
Thẩm Thiên Từ cũng không hạn chế việc ta sử dụng sự tự do của Tiểu Lục Lạc, chỉ cần ta không rời đi là được.
Ta từng chạy trốn vô số lần khi thân thể ta còn chưa kém như bây giờ. Ta để Tiểu Lục Lạc hỗ trợ, ta mang theo Tuế Tuế và nàng ấy cùng nhau bỏ trốn.
Sau đó khi ta bước lên thuyền thì lại phát hiện hắn đã sớm ngồi bên trong. Tiểu Lục Lạc bị cấp dưới của hắn chỉ kiếm thẳng ngực.
Ngoài thuyến tiếng mái chèo lúc có lúc không truyền lại. Thẩm Thiên Từ ung dung buông chén trà, ngẩng đầu nhìn ta:
“A Ly, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Tiểu Lục Lạc bình tĩnh nhìn ta, giật giật ngón tay, nàng ấy đang nói: “Không cần quan tâm ta, ta không sợ.”
Nhưng ta sợ.
Mẫu thân ta đã ch.ết, phụ thân ta đã ch.ết, tất cả người Giang gia từ trên xuống dưới đã ch.ết, cả Thiên Từ kia cũng đã ch.ết rồi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy bất kể một ai bên người ta mất đi nữa.
Ta sớm nên hiểu rõ, người như Thẩm Thiên Từ dù không yêu ta nhưng ta cũng chỉ có thể là của hắn.
Nhưng không sao cả, ta rất nhanh có thể rời khỏi hắn rồi. Của hồi môn cho Tiểu Lục Lạc ta đã chuẩn bị tốt. Để nàng ấy ở bên ta thêm mấy ngày nữa rồi để nàng ấy đi tìm Phú Quý.
Hộp phấn mặt được Tiểu Lục Lạc nhặt lên trước khi đi. Một lần nữa ta đối diện với gương đồng rồi bôi lên gò má.
Bộ dạng hiện tại của ta không khỏi làm ta nhớ đến khi mẫu thân bệnh tình nguy kịch. Khi ấy mỗi lần phụ thân nhìn thấy mẫu thân ốm yếu đều yên lặng lau nước mắt. Ông tự trang điểm cho mẫu thân, mỗi ngày đều đổi một bộ y phục xinh đẹp.
Như vậy nhìn qua có tinh thần hơn, trong lòng phụ thân cũng nhẹ nhõm hơn.
Ta không vì ai khác, ta chỉ vì chính ta, có thể thoải mái hơn một chút.
Lúc ôm Tuế Tuế chờ xôi gà hạt dẻ gói lá sen, mưa đột nhiên trở nặng. Ngày tháng mười rất ít khi mưa lớn như vậy. Khi Tiểu Lục Lạc một thân ướt sũng đẩy ôm xôi gà hạt dẻ gói lá sen đẩy cửa vào, bên ngoài bỗng xuất hiện một loạt âm thanh ồn ào hoảng loạn.
Ta không biết người sắp ch.ết có phải thật sự thường mơ thấy chuyện cũ hay không, nhưng trong giấc mở của ta, Thẩm Thiên Từ có lẽ là người xuất hiện nhiều nhất.
Tết Thượng Tị năm ấy, ta cùng hắn đi cạnh nhau trên con đường giăng đèn hoa rực rõ. Trong đám đông chen chúc, hắn vẫn luôn che chở ta, gắt gao đi phía sau ta.
Chúng ta mua hai chiếc mặt nạ, của hắn là thỏ nhỏ còn của ta là sói lớn. Khi ta đeo mặt nạ lên rồi quay lại “Grừ” với hắn, đột nhiên lại xuất hiện những tiếng kinh hô, gần đó xuất hiện một đoàn xiếc. Đám đông trở nên lộn xộn, trốn không thoát khỏi trận xô đẩy.
Sau đó, trước mắt ta tối sầm, bị Thẩm Thiên Từ kéo vào trong ngực. Rồi một tiếng kêu r3n, hắn thay ta chắn một cây cột thô, phải nằm trên giường tận ba ngày.
Những ngày ấy chính là những ngày ngủ đông cuối cùng của hắn.
Có người nói, mẹ hắn là kỹ nữ, vừa sinh hắn ra đã bị người ta xử lý. Cũng có người nói mẹ hắn là nô tỳ, thông dâm với người ngoài bị xử tử. Nhưng sự thật ra sao không ai rõ, nên cũng chẳng ai biết hắn ở hầu phủ sống không tốt tí nào.
Rất đáng thương.
Cho đến tận khi thủ đoạn tàn nhẫn của hắn bại lộ trước mắt ta thì từ đó về sau Hầu phủ, bao gồm con vợ cả và hơn phân nửa người hầu hạ đều chết bất đắc kỳ tử.
Ta bỗng cảm thấy tự đáng thương cho mình trước thì tốt hơn.
Hiện tại nghĩ lại, đoạn thời gian còn ở cách vách tường đó chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất giữa hai chúng ta.
Sáng ấy khi Thẩm Thiên Từ đã ra cửa, ta chợt cảm thấy từng cơn đau nơi lồ ng ngực, vội lấy khăn che lại mà nôn ra mấy ngụm máu.
Sau đó chỉ có thể uể oải nằm trên ghế quý phi ôm Tuế Tuế xem thoại bản. Mới xem được một nửa thì thấy bên ngoài trở nên náo nhiệt hơn. Ta hỏi ra mới biết là Thái tử xuất chinh đã trở lại rồi.
Còn mang theo một vị cô nương nữa.
Nghe nói cô nương ấy không chỉ có mỹ mạo mà còn văn võ song toàn, có thể xuất khẩu thành thơ, còn biết chế tạo hỏa dược nên rất được Thái tử yêu thích.
Nàng cũng là người đã cứu Thái tử khi trọng thương.
Chẳng biết tại sao ta bỗng nghĩ đến Tô Nguyệt Nguyệt quốc sắc thiên hương, tài nghệ song toàn, cùng Thái tử lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng giờ Thái tử xuất chinh trở lại lại mang theo một vị cô nương…
Lật một trang khác, trên trang giấy viết rõ ràng một câu:
Thần tiên đánh nhau, kẻ phàm tất gặp tai ương.
Ta thở dài.
Thái tử chiến thắng trở về, trong cung mở tiệc chào đón. Khi Thẩm Thiên Từ trở lại thì quanh thân toàn mùi rượu.
Ta ôm Tuế Tuế tản bộ trong phủ thì gặp hắn đang đứng khoanh tay ngắm trăng.
Tuế Tuế đột ngột nhảy xuống khỏi vòng tay ta mà đến bên chân hắn.
“Đừng nhúc nhích kẻo dẫm lên nó.”
Ta chạy nhanh đến cẩn thận ôm nó, đúng lúc này bỗng cảm thấy choáng váng. Lúc sắp ngã xuống thì được một bàn tay đỡ lấy.
Cho đến khi ta thanh tỉnh lại thì chỉ thấy ánh mắt hắn gắt gao khóa lại ta:
“Ngươi làm sao vậy?”
Trong giây phút ấy, có lẽ cũng say vì hương rượu trên người hắn, ta nghiêm túc nhìn hắn mà nói:
“Thẩm Thiên Từ, ta muốn nói là ta sắp chết rồi, ngươi có tin không?”
Trong giây lát hắn hơi chần chừ, rồi sau đó lại nhíu mày nhìn ta:
“Khí sắc không tồi, muốn giả vờ thì cũng nên giả vờ cho giống.”
Khí sắc của ta tất nhiên là không tồi rồi, ta tỉ mỉ trang điểm như vậy kia mà.
Ta cúi đầu nhìn chiếc váy hồng đầy minh diễm của mình và cả móng tay được sơn kỹ càng sau đó ngẩng đầu nhìn hắn, cười:
“Lần sau ta đổi bộ váy giản dị hơn rồi lại đến vậy.”
Một bộ váy giản đơn như Tô Nguyệt Nguyệt vậy.
Ở trong mắt hắn, chỉ có Tô Nguyệt Nguyệt mới là người có thân thể yếu ớt, nhược liễu phù phong.
Còn ta cùng hắn lớn lên, trên biết bò tường, dưới biết chui lỗ, còn đánh nhau với hắn ở trên giường thì thân thể ta ra sao hắn còn biết rõ hơn ta nữa.
Đáng tiếc… đó chỉ là trước kia thôi. Hiện giờ đến sức lực ôm Tuế Tuế ta cũng sắp không có nữa rồi.
Đêm khuya nằm trên giường, ta cách Thẩm Thiên Từ rất xa, nhắm mặt lại không nhúc nhích.
Từ sau khi ta ngả bài thì hắn rất ít khi tới nơi này, ta cũng chẳng đi tìm hắn.
Khi eo bị ôm lấy, ta buột miệng thốt ra: “Thẩm Thiên Từ, ngươi đừng chạm vào ta được không?”
Giọng ta không khống chế được mà mang theo chút run rẩy.
Trước đây ta tưởng hắn yêu ta thì không nói, hiện tại biết rõ hắn căn bản chẳng yêu ta, đêm nay còn say rượu mà đem theo tâm tư trầm trọng ngắm trăng nên ta không muốn nghĩ đến hắn, càng không muốn bị hắn chạm vào.
Ta cảm thấy ghê tởm.
“A Ly, ngươi cảm thấy nếu ta muốn làm gì thì ngươi phản kháng nổi sao?”
Hô hấp của hắn phả vào bên tai ta, ta gắt gao cắn môi, phòng tuyến tâm lý gần như sụp đổ hoàn toàn. Nước mắt yên lặng rơi xuống từ nơi khóe mắt mà ta chẳng dám phát ra một âm thanh nào.
Không biết qua bao lâu, hắn rút chùy thủ dưới gối ta ra rồi nhàn nhạt nói:
“Ngủ đi.”
5. Đến tháng chín, một chuyện lớn đã xảy ra. Thái tử đột nhiên muốn lui hôn với Tô Nguyệt Nguyệt để cưới vị cô nương mang về từ chiến trường kia. Chuyện của ba người họ rất ồn ào.
Mà đoạn thời gian đó, Thẩm Thiên Từ cũng luôn bận rộn. Sau đó ta mới biết là bởi hắn phải ở cạnh Tô Nguyệt Nguyệt, còn ủ mưu muốn ngồi lên vị trí trên vạn người kia.
Ta đoán hắn không muốn nhìn thấy Tô Nguyệt Nguyệt chịu ủy khuất nữa, muốn đoạt lấy nàng ta.
Nhưng Tô Nguyệt Nguyệt dù sao cũng là Thái tử phi do Thái hậu khâm định trước khi qua đời, cho nên cuộc hôn nhân này suy cho cùng vẫn không thể hủy được. Dù vậy, Thái tử vẫn kiên quyết muốn cưới cô nương được mang về kia làm trắc phi. Cũng vì vậy mà trên phố đều tiếc hận thanh mai lại không địch lại được trời giáng, đáng thương thay cho đích nữ nhà thừa tướng Tô Nguyệt Nguyệt.
Ta duỗi tay tiếp được một giọt nước mưa, lạnh băng.
Ta từ trước tuy chỉ là con gái của gia đình bình dân, cũng không có tham gia yến hội nào của hoàng cung, nhưng ở những quán trà và tửu lâu thì vẫn nghe được rất nhiều giai thoại về Thái tử và Tô Nguyệt Nguyệt.
Ấn tượng sâu nhất chính là Thái tử vì để có được nụ cười của Tô Nguyệt Nguyệt mà đêm sinh nhật của nàng đã thả pháo hoa toàn thành. Khi ấy cả hai chúng ta đều chưa gặp qua bọn họ. ta đứng dưới cây hòe trong viện, khi nhón chân lên xem pháo hoa thì không cẩn thận mà ngã xuống.
Thẩm Thiên Từ tiếp được ta thì banh mặt hỏi: “Đẹp đến vậy sao?”
Ta ngửa đầu lên nhìn hắn cười: “Không chắc nữa, để ta xem lại.”
Đương nhiên là đẹp rồi, nhưng điều đó chỉ thuộc về Tô Nguyệt Nguyệt mà thôi.
Đúng vậy, Thái tử từ trước đã thích Tô Nguyệt Nguyệt như vậy mà hiện giờ lại thay lòng đổi dạ. Người ngoài chỉ nói Tô Nguyệt Nguyệt là nhân vật thanh mai đáng thương nhưng có ai biết rằng chính nàng ấy cũng là trời giáng của người khác đâu?
Mà cô nương được Thái tử mang về kia vẫn khiến ta rất tò mò. Sau này khi đưa thư gửi đến quý phủ thì lại vừa hay được gặp.
Lúc ấy, bốn người họ đang đứng ở trên đường Thu Dương Hạ, chỉ có mình ta giấu mình trong bóng tối nơi góc hẻm.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ấy. Dung mạo và khí chất không phân cao thấp so với Tô Nguyệt Nguyệt. Khóe môi nàng mang theo nụ cười dịu dàng, an tĩnh đứng bên cạnh Thái tử, nhìn rõ ràng cũng không phải là nữ tử bình thường.
Đối diện hai người họ là Thẩm Thiên Từ và Tô Nguyệt Nguyệt.
Mặc dù bề ngoài bình tĩnh nói chuyện với nhau nhưng dường như đằng sau đang nổi sóng ngầm vậy.
Góc váy bị gió cuốn lên, vài phiến lá khô rơi rụng bên chân ta. Ta dường như đang xem một cuốn thoại bản lỗi thời mà trong đó bốn người họ là nhân vật chính với một đoạn nút thắt yêu hận tình thù đan xen.
Tuy ta không biết kết cục của vai chính, nhưng có một điều ta có thể khẳng định là trong cuốn thoại bản đó, ta là người qua đường.
Nếu như ta ch.ết thì là đã ch.ết thôi.
Không hề ảnh hưởng tới bất kỳ ai.
Phú Quý đang ôm sách chợt kéo ống tay áo ta. Ta hoàn hồn, cúi đầu phát hiện thằng bé đang nhìn ta.
“Niên Niên, sao ngươi có nhiều sách như vậy?”
Dạy Phú Quý đọc sách có thể gọi là chút vui vẻ duy nhất của ta trong nửa năm nặng nề vừa qua. Sau này ta phát hiện thằng bé thật sự thông minh và nghiêm túc, vì thế mỗi lần ra cửa ta đều đến dạy cho nó trong chốc lát.
Nhưng thằng bé thông minh như vậy, hiện tại nên được đến một nơi tốt hơn để học. Ta xoa xoa cái đầu nhỏ của thằng bé, cười nhạt:
“À, bởi vì thời tiết đang ngày càng lạnh, ta sợ lạnh nên không thường ra cửa nữa. Những cuốn sách này tự ngươi xem trước, gặp từ nào không hiểu thì đi hỏi… phu tử.”
Ta đưa Phú Quý đến học đường. Thằng bé kéo tay ta rồi ngửa đầu hỏi:
“Vậy khi nào ngươi đến tìm ta nữa?”
Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cười khẽ:
“Khi nào xuân về, khi nào hoa nở đi.”
Lúc trở về ta thuận tiện mua một phần xôi gà hạt dẻ gói lá sen. Chỉ đáng tiếc rằng dù lúc này ta có ăn bao nhiêu đi chăng nữa cũng chẳng thể tìm lại hương vị xưa cũ kia.
6. Sau nhập thu, trời đổ mấy trận mưa cuối hạ, thời tiết cũng càng lạnh hơn.
Khi còn bé ta từng rơi xuống hồ đông, đến lúc được cứu lên thì trên người đã chẳng còn độ ấm, bị sốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Từ đó về sau ta vô cùng sợ lạnh, chỉ hơi lạnh một chút thôi mà ta đã cảm thấy như lạnh đến phát run rồi.
Nhớ lại mùa đông đầu tiên ta gả cho Thẩm Thiên Từ, mỗi ngày nằm trên giường hắn sẽ ôm cả người ta vào lồ ng ngực, thật giống như một lò sưởi lớn.
Có buổi tối nọ, ta cọ cọ trong ngực hắn: “Thiên Từ, ngươi thật ấm áp.”
Trong bóng đêm, hắn im lặng rất lâu. Sau đó như là khắc chế mà bắt lấy tay ta, chậm rãi tới gần bên tai ta, giọng nói khàn khàn mang theo một tia nguy hiểm dụ dỗ:
“Còn có thể ấm áp hơn, A Ly muốn thử không?”
Càng ấm áp…
Bị lạnh tới tỉnh lại, ta phát hiện mình lại nằm mơ. Mái hiên không ngừng nhỏ nước, phát ra từng đợt âm thanh nho nhỏ.
Ta hơi thất thần nhìn mặt gương đồng đang chiếu ra khuôn mặt trắng bệch. Đột nhiên chẳng thể nhớ rõ dáng vẻ trước đây của bản thân nữa. Tay ta run rẩy chạm vào hộp phấn mặt, nhưng giờ đây bất kể ta họa như thế nào cũng chẳng thể tốt được như trước kia.
Ta tức giận gạt hết đồ vật xuống đất, âm thanh va chạm vang lên.
Rất mau, cửa phòng bị mở ra, nhưng không ai nói chuyện.
Ta đưa lưng về phía cửa hồi lâu rồi giơ tay lau khóe mắt, quay lại nói với người ở cửa:
“Không có việc gì, ta trượt tay, cầm không chắc thôi.”
Người mở cửa là tỳ nữ tên Tiểu Lục Lạc của ta, ba năm trước được ta vô tình cứu giúp. Hiện tại sân này chỉ còn mình nàng ở lại với ta, cũng chỉ có nàng chịu nghe ta nói.
“Tiểu Lục Lạc, ta muốn ăn xôi gà hạt dẻ gói lá sen, ngươi đi mua một phần về đây đi.”
Thẩm Thiên Từ cũng không hạn chế việc ta sử dụng sự tự do của Tiểu Lục Lạc, chỉ cần ta không rời đi là được.
Ta từng chạy trốn vô số lần khi thân thể ta còn chưa kém như bây giờ. Ta để Tiểu Lục Lạc hỗ trợ, ta mang theo Tuế Tuế và nàng ấy cùng nhau bỏ trốn.
Sau đó khi ta bước lên thuyền thì lại phát hiện hắn đã sớm ngồi bên trong. Tiểu Lục Lạc bị cấp dưới của hắn chỉ kiếm thẳng ngực.
Ngoài thuyến tiếng mái chèo lúc có lúc không truyền lại. Thẩm Thiên Từ ung dung buông chén trà, ngẩng đầu nhìn ta:
“A Ly, ngươi muốn đi đâu vậy?”
Tiểu Lục Lạc bình tĩnh nhìn ta, giật giật ngón tay, nàng ấy đang nói: “Không cần quan tâm ta, ta không sợ.”
Nhưng ta sợ.
Mẫu thân ta đã ch.ết, phụ thân ta đã ch.ết, tất cả người Giang gia từ trên xuống dưới đã ch.ết, cả Thiên Từ kia cũng đã ch.ết rồi, ta không bao giờ muốn nhìn thấy bất kể một ai bên người ta mất đi nữa.
Ta sớm nên hiểu rõ, người như Thẩm Thiên Từ dù không yêu ta nhưng ta cũng chỉ có thể là của hắn.
Nhưng không sao cả, ta rất nhanh có thể rời khỏi hắn rồi. Của hồi môn cho Tiểu Lục Lạc ta đã chuẩn bị tốt. Để nàng ấy ở bên ta thêm mấy ngày nữa rồi để nàng ấy đi tìm Phú Quý.
Hộp phấn mặt được Tiểu Lục Lạc nhặt lên trước khi đi. Một lần nữa ta đối diện với gương đồng rồi bôi lên gò má.
Bộ dạng hiện tại của ta không khỏi làm ta nhớ đến khi mẫu thân bệnh tình nguy kịch. Khi ấy mỗi lần phụ thân nhìn thấy mẫu thân ốm yếu đều yên lặng lau nước mắt. Ông tự trang điểm cho mẫu thân, mỗi ngày đều đổi một bộ y phục xinh đẹp.
Như vậy nhìn qua có tinh thần hơn, trong lòng phụ thân cũng nhẹ nhõm hơn.
Ta không vì ai khác, ta chỉ vì chính ta, có thể thoải mái hơn một chút.
Lúc ôm Tuế Tuế chờ xôi gà hạt dẻ gói lá sen, mưa đột nhiên trở nặng. Ngày tháng mười rất ít khi mưa lớn như vậy. Khi Tiểu Lục Lạc một thân ướt sũng đẩy ôm xôi gà hạt dẻ gói lá sen đẩy cửa vào, bên ngoài bỗng xuất hiện một loạt âm thanh ồn ào hoảng loạn.