Chương : 15
Thánh hiền có dạy, trong cơn nguy nan nhất định sẽ có lối thoát nhỏ ( cái này ai bảo thánh hiền nói thế hả? - Ta bảo đấy, thì sao hả? - thì thôi vậy, ỉu xìu, "tên tác giả này, hung hăng quá đi mất")
Thế nhưng sao bây giờ, Hiểu My lại chẳng thấy một tia hi vọng nào quanh cô thế này.
Ngồi thẫn thờ trong quán cà phê, nhắn rồi lại xóa không biết bao nhiêu lần một tin nhắn. Cuối cùng cô quyết định sẽ không nhắn tin mà gọi trực tiếp
- Alo, nghe này - Bên kia đầu dây nhanh chóng có tín hiệu phản hồi, giọng nói trong veo của một cô gái vang lên
- Tú Linh,tớ, Hiểu My đây, rảnh không, ra Mylove chút nhé?
Bên kia, Tú Linh không đáp, chỉ khúc khích cười, Hiểu My đợi mãi, sốt ruột
- Này, cậu sao thế hả, ăn nhầm gì à?
- Này, ăn nói cho cẩn thận đấy, rảnh, nhưng không ra - Tú Linh giả vờ giận dỗi
- Thôi mà, cho tôi xin, nhanh lên đấy nhé, trễ quá là nghỉ chơi đấy
Gác máy, Hiểu My khẽ thở dài. Đá trong li cà phê đã tan gần hết. Nhấp một ngụm, Hiểu My khẽ nhăn mặt. Đắng thế nhỉ. Trước kia, cô không bao giờ uống cà phê, đặc biệt là cà phê đen. Vị đắng của nó làm cô thấy sợ. Lúc nào cô cũng chọn cho mình thứ nước ngọt dễ uống, có thể là một li sinh tố dưa hấu hoặc thỉnh thoảng cũng phá lệ với một li capuchino. Có lẽ cái gì tốt quá cũng không tốt, vị ngọt của sinh tố đánh lừa cảm giác của người ta, đôi lúc cà phê đắng cũng không hẳn là tệ, ít nhất thì nó cũng chẳng bao giờ làm cho cô mê muội.
- Làm gì ngẩn người ra thế cô nương?
Mải suy tư, Hiểu My không để ý rằng Tú Linh đã đến. Tóc đuôi ngựa vểnh cao, áo pull rộng và quần Jean ôm sát người, Tú Linh lúc nào cũng thế, trẻ trung, dễ thương và có đôi lúc cô thấy con bạn mình còn trẻ con lắm.
- Nhanh nhỉ?
- Ơ, thế thì để tớ ra ngoài, lát nữa vào nhé! - Tú Linh giả vờ nghiêm túc, tay cầm túi xách, chuẩn bị đứng dậy
Nghe Tú Linh đùa, Hiểu My bật cười. Từ trước đến nay, những lúc cô buồn, tuyệt vọng hay đau khổ nhất, vẫn chỉ là Tú Linh mới là người bạn thật sự luôn bên cô.
- Thôi, không đùa nữa, tớ có chuyện này cần cậu giúp
- Biết rồi, lại tờ báo chứ gì?
- Cậu biết rồi à?
- Ừ, không biết mới lạ đấy, biết ngay mà, chỉ khi nào có chuyện mới chịu gọi cho tớ thôi, con nhỏ xấu tính - Tú Linh nói vậy rồi lườm Hiểu My
- Thôi mà, tại tớ bận quá, lần này, tớ thật sự gặp nguy rồi, chỉ có cậu mới giúp tớ được thôi. Mà khoan, uống gì?
Tú Linh gọi một li nước cam, không quên thắc mắc lí do tại sao cô công chúa Hiểu My lại thay đổi khẩu vị, cô chỉ cười cười.
Anh phục vụ đẹp trai nhanh chóng mang nước ra.
Uống một hơi lấy giọng, Tú Linh rốt cuộc cũng vào chuyện chính
- Thế tên ấy nói sao?
- Tên ấy? À, là Vũ Minh Kỳ hả? Tên ấy bảo " cô thích thì tự đi mà giải quyết" - Hiểu My hắn giọng, lặp lại nguyên văn câu nói của Minh Kỳ
Phụt
Suýt chút nữa thì nước cam bắn tung tóe vào người Hiểu My
- Thôi xong.
- Xong gì hả, cậu, thôi cái điệu vòng vo ấy đi, sốt ruột quá đi mất.
- Này nhé, tớ nói với cậu này, chuyện này theo tớ, cứ để nó tự lắng xuống thì hơn.....
- Không được - Hiểu My chưa nghe hết câu đã bất bình gân cổ lên phản đối, nhưng nhìn thấy nét mặt giận dỗi kiểu " Không nghe thì gọi tớ ra đây làm gì" của Tú Linh lại nhanh chóng dịu giọng xuống - Tớ làm sao để như thế được
- Hừm, cậu thật tình, chẳng biết gì cả, nếu Vũ Minh Kỳ hợp tác thì chuyện này may ra, còn đằng này, tên ấy không hiểu vì sao lại nói như thế, một mình cậu, làm được gì hả, có mà càng chối càng làm người ta tin chuyện này là sự thật ấy chứ.
- Thế chẳng lẽ cậu không có cách gì thật à? - Giọng Hiểu My càng ngày càng lộ rõ vẻ thất vọng
- Tớ chịu thôi - Kinh nghiệm mấy năm nay làm thư kí giám đốc, đã xử lí không biết bao nhiêu scandal tình ái của giám đốc, thế nhưng lần này cô nhất thời vẫn chưa thể tìm ra biện pháp khả thi.
Không khí nặng nề, u uất quá.
- Không được, tớ không muốn thế này đâu - Hiểu My khóc không ra nước mắt
Tú Linh nhìn con bạn rên la, cũng ảo não xót thương vô hạn
- Thôi được rồi, cứ theo ý cậu, chỉ cần tớ chăm chỉ làm việc, chứng tỏ thực lực, tránh xa anh ta một chút thì chắc sẽ không sao, đúng không? - Hiểu My hớn hở với sáng kiến mà cô cho là vĩ đại
Hơ hơ, Tú Linh chỉ biết cười khổ với cô bạn đáng thương của mình, cách đó thì....mà thôi, cứ để nó chết trong hi vọng cũng tốt hơn là kéo nó từ thiên đàng xuống địa ngục lúc này. Khổ thân, tại sao cuộc đời nó cứ phải dính với tên Minh Kỳ ấy chứ? Haizzzzzz
Bàn công việc quan trọng xong xuôi ( mà nói trắng ra là không có kết quả gì khả quan), Tú Linh phải vội cáo từ để còn làm tròn nghĩa vụ với tổ quốc, í lộn, với công ti.
Vậy là chỉ còn một mình Hiểu My ở lại, nhâm nhi li cà phê thứ hai. Ngồi một mình, lại thấy có chút cô đơn, những lúc thế này, thật sự là rất dễ nghĩ quẩn. Bởi vì lúc này, trong đầu Hiểu My chỉ toàn nghĩ cách làm sao để mình chết một cách an toàn ( chết " an toàn" ư ???) hay chí ít cũng biết làm thế nào mới đâm tên Minh Kỳ chết tiệt ấy một nhát mà không phải ngồi tù! ( hơ hơ, chị này....)
Chủ quán mở bài " cry on my shoulder", bài hát mà cô thích nhất.
" But if you wanna cry
Cry on my shoulder...."
Ước gì bây giờ được khóc thì hay biết mấy, giá như có ai đó ở đây, đưa vai ra cho cô và nói, cứ khóc đi, khóc trên vai tôi này thì hay biết mấy. Hiểu My nhắm mắt lại, để cho trí óc lười biếng nghỉ ngơi, không suy nghĩ. Những điệu nhạc nhẹ nhàng cứ như thế khẽ len vào trái tim thổn thức, xoa dịu, chở che....
- Ồ, đây không phải là Trịnh Hiểu My, cô nhân tình mới của Minh Kỳ sao?
Giọng nói chua ngoa làm đôi mày Hiểu My khẽ chau lại. Chẳng cần mở mắt, cô cũng biết ai đang đứng trước mặt mình và chẳng cần phải suy nghĩ tốn thời gian, cô cũng biết, mình đã không còn có thể yên bình mà nhâm nhi cà phê.
Mở mắt, nhìn vào người đối diện, thở dài, Hiểu My cầm túi xách, chẳng nói câu nào, định đi ra, trên mặt viết rõ ra dòng chữ" tôi đây chẳng muốn nhiều lời, hạng người như cô, không đáng để tôi mở miệng"
Mai Phương không phải là thiểu năng để không biết rằng Hiểu My đang công khai tỏ vẻ khinh thường mình. Cái vẻ bất cần ấy thật đáng ghét! con nhỏ ấy là ai mà lại dám xem thường Mai Phương này cơ chứ. Lập tức, Mai Phương đứng dậy, chắn trước mặt Hiểu My.
- Này, cô câm đấy à ? hay là bị điếc? Không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cô à?
Hiểu My nhăn mặt, nghiêng đầu, tay ngoáy ngoáy vào tai, chán ghét nhìn Mai Phương
- Thôi, tôi không sao cả, cảm ơn cô Mai Phương đã quan tâm chiếu cố, tôi đi được chưa? - Hỏi cho có chuyện vậy thôi chứ trong lúc Mai Phương đang vận dụng hết công suất của bộ não để phân tích hết câu nói và thái độ của cô thì Hiểu My đã đi gần tới cửa
Mai Phương tức đến điên người, vội vã đuổi theo để " trị cho con nhỏ láo toét ấy một trận"
Và quả thật là có trị, nhưng mà là.......
- Đứng lại đó cho tôi - giọng Mai Phương gắt lên
Chát
Hiểu My vừa quay lại, còn chưa định hình xem người gọi cách mình bao xa thì khuôn mặt thanh tú đã phải lãnh trọn một cái tát giáng trời của Mai Phương
Cảm giác lúc này : Đau quá !
Má cô in vết một bàn tay, là bàn tay của Mai Phương....Người đi đường nhìn cô, có người ái ngại thay cho cô, một cô gái xinh đẹp thế này lại bị đánh giữa đường, có kẻ còn cho rằng : bị đánh ắt hẳn là có lí do, lại là do Mai Phương, thần tượng của họ đánh nữa chứ; người khác lại xì xào : lại đánh ghen đây mà, cô Mai Phương ấy thật thiếu văn hóa.....
Nhưng dù là bênh vực hay lên án cô thì bây giờ Hiểu My cũng không còn tâm trạng nghe lời thiên hạ nữa.
Lòng tự trọng bị tổn thương kinh khủng khiến cho những giọt nước mắt đang sắp chực trào lại bị chủ nhân của nó ép chảy ngược về tim. Hiểu My nhìn chằm chằm mai Phương, khinh miệt có, căm hận có. Cái nhìn đầy uy lực ấy khiến cho Mai Phương vô thức lùi ra sau một bước, chẳng biết vì áy náy hay sợ hãi mà giọng nói có chút lúng túng
- Cô...tại cô...coi thường tôi. Nếu không...tôi...tôi đã không làm thế.
Mặt Hiểu My không một chút biểu cảm, trong lòng lại thấy nhói ở nơi nào đó. Nhưng đôi khi cái đau không phải là do những vết thương trên cơ thể. Từ trước tới giờ, cô chẳng làm gì để người ta phải coi thường cô cả, thế mà giờ đây, ngay lúc này, biết bao ánh mắt đang nhìn cô, họ chỉ trỏ cô, cứ như cô là một đứa con gái hư hỏng. Đau quá ! cô vừa bị người ta tát. Cái tát lúc chỉ có hai người cũng là điều sỉ nhục, thế mà giờ, nó lại điễn ra giữa bàn dân thiên hạ. Thật trớ trêu !
Phải mất một lúc sau, Hiểu My mới bình tĩnh trở lại.
Chỉnh lại trang phục, tay phủi nhẹ vào má phải, Hiểu My nở nụ cười nửa miệng, bước tới gần Mai Phương
- Như vậy là được rồi chứ gì? Hi vọng từ nay, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây. Tôi....là ngàn lần mong muốn mình không bao giờ phải đối diện với người cao quý như cô Mai Phương đây một lần nào nữa. Cái tát này, tôi sẽ không bao giờ quên, chắc chắn là như vậy. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không vô văn hóa tới mức đánh cô giữa đường để làm trò cười cho thiên hạ. Nếu như cô đã đánh xong, tôi xin phép.....
Hiểu My quay lưng dời đi, cao ngạo, để lại sau lưng một nụ cười méo xệch.
Cô ta.....Những gì cô ta nói....là đang uy hiếp....là đang chửi xéo mình........AAAAAAAAAAA TRỊNH HIỂU MY, CÔ......ĐỨNG LẠI ĐÓ........
Thật tiếc là Hiểu My đã bước vào taxi, không có diễm phúc nhìn thấy khuôn mặt đen sầm lại vì tức tối của Mai Phương !
.........Là trị, nhưng mà là Mai Phương tự trị mình, tự làm mình mất mặt........
Về đến công ti, việc đầu tiên Hiểu My làm là chạy vọt lên sân thượng.
Sân thượng lộng gió. Gió ơi, sao gió không cuốn ta bay đi cho rồi!!!!!!
Hiểu My nhắm nghiền mắt lại. Những đợt gió quất mạnh làm vết đỏ trên mặt nhức nhối. Bây giờ mới thấy cô mai Phương đó ra tay nhẫn tâm thật, đau quá. Cô chau mày, những giọt nước mắt cứ nghĩ đã được nuốt vào trong thế mà bây giờ lại cứ chảy ra, mặc cho chủ nhân của nó luôn miệng bảo rằng " Đừng khóc, đừng khóc mà, năn nỉ mày đấy, Trịnh Hiểu My, không được khóc".
- Em cứ khóc đi, đừng tự làm khổ mình . - Chị Bảo Lan đứng bên cạnh tự lúc nào, nhìn cô an ủi
Hiểu My ngước đôi mắt đã đỏ hoe lên nhìn chị, nước mắt làm chị mờ nhạt, chỉ có đôi mắt dịu dàng là hiện lên rõ ràng, ấm áp.
Có khi nào cô nên nghe lời chị, có khi nào, cô được khóc một chút không nhỉ? Bây giờ mà bảo cô nín nhịn, Hiểu My thật sự thấy khó quá. Và thế là cô tự cho mình khóc. Chỉ hôm nay thôi, một lúc thôi, cô chỉ cho phép mình yếu đuối trước mặt chị thôi. Một lần thôi chị nhé, hãy cứ để cho em được khóc, chỉ cần chị cho em mượn vai chị chút thôi.
Cô dựa đầu vào lòng chị Bảo Lan, khóc tức tưởi, như chưa bao giờ cô được khóc. Thỉnh thoảng lại nói thật khẽ " cô ta đánh em, ai cũng ghét em"
Bảo Lan nhìn cô như vậy, trong lòng vừa phẫn uất, xót xa, lại vừa thấy tội nghiệp. Chị vòng tay, vỗ về con mèo nhỏ đang nấc lên từng đợt.
Chỉ đến khi, nước mắt được vắt cạn kiệt, Hiểu My mới thấy tâm trạng bình yên hơn.
Hai chị em lại ngồi lặng lẽ, mỗi người có một tâm trạng riêng. Dù không ai nói câu gì, chị Bảo Lan vẫn biết cô vì sao mà khóc, và Hiểu My cũng rất rõ rằng, người bên cạnh cô đây đang lo cho cô nhiều lắm.
Những lúc thế này, một khoảng không gian riêng chính là liều thuốc bổ. Biết thế, Bảo Lan để cho cô có thời gian một mình.
Về tới văn phòng, Bảo Lan ngay lập tức lấy điện thoại ra, nhấn số
- Alo - là giọng nam
- Là chị đây, lại có chuyện gì thế hả? - Bảo Lan khó chịu
- Bà chị già này, chẳng đầu đuôi gì hết, là sao hả ?
- Hiểu My nó khóc đấy, không phải tại em à?
- Ơ, hay nhỉ, bênh người ngoài, chưa chi đã nổi nóng với em trai, em có làm gì đâu ?
- Liệu hồn em đấy !
Nói xong câu hăm dọa, Bảo Lan cúp máy, lại ngồi ngây ra, suy nghĩ. Bên kia, vẫn có người nào đấy, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mắt chữ O, mồm chữ A, không ngừng lẩm bẩm " chả hiểu mô tê gì ", lát sau lại đăm chiêu ( vì đã bắt đầu hiểu ra ấy mà), nét mặt phút chốc lộ ra tia nham hiểm.
Thế nhưng sao bây giờ, Hiểu My lại chẳng thấy một tia hi vọng nào quanh cô thế này.
Ngồi thẫn thờ trong quán cà phê, nhắn rồi lại xóa không biết bao nhiêu lần một tin nhắn. Cuối cùng cô quyết định sẽ không nhắn tin mà gọi trực tiếp
- Alo, nghe này - Bên kia đầu dây nhanh chóng có tín hiệu phản hồi, giọng nói trong veo của một cô gái vang lên
- Tú Linh,tớ, Hiểu My đây, rảnh không, ra Mylove chút nhé?
Bên kia, Tú Linh không đáp, chỉ khúc khích cười, Hiểu My đợi mãi, sốt ruột
- Này, cậu sao thế hả, ăn nhầm gì à?
- Này, ăn nói cho cẩn thận đấy, rảnh, nhưng không ra - Tú Linh giả vờ giận dỗi
- Thôi mà, cho tôi xin, nhanh lên đấy nhé, trễ quá là nghỉ chơi đấy
Gác máy, Hiểu My khẽ thở dài. Đá trong li cà phê đã tan gần hết. Nhấp một ngụm, Hiểu My khẽ nhăn mặt. Đắng thế nhỉ. Trước kia, cô không bao giờ uống cà phê, đặc biệt là cà phê đen. Vị đắng của nó làm cô thấy sợ. Lúc nào cô cũng chọn cho mình thứ nước ngọt dễ uống, có thể là một li sinh tố dưa hấu hoặc thỉnh thoảng cũng phá lệ với một li capuchino. Có lẽ cái gì tốt quá cũng không tốt, vị ngọt của sinh tố đánh lừa cảm giác của người ta, đôi lúc cà phê đắng cũng không hẳn là tệ, ít nhất thì nó cũng chẳng bao giờ làm cho cô mê muội.
- Làm gì ngẩn người ra thế cô nương?
Mải suy tư, Hiểu My không để ý rằng Tú Linh đã đến. Tóc đuôi ngựa vểnh cao, áo pull rộng và quần Jean ôm sát người, Tú Linh lúc nào cũng thế, trẻ trung, dễ thương và có đôi lúc cô thấy con bạn mình còn trẻ con lắm.
- Nhanh nhỉ?
- Ơ, thế thì để tớ ra ngoài, lát nữa vào nhé! - Tú Linh giả vờ nghiêm túc, tay cầm túi xách, chuẩn bị đứng dậy
Nghe Tú Linh đùa, Hiểu My bật cười. Từ trước đến nay, những lúc cô buồn, tuyệt vọng hay đau khổ nhất, vẫn chỉ là Tú Linh mới là người bạn thật sự luôn bên cô.
- Thôi, không đùa nữa, tớ có chuyện này cần cậu giúp
- Biết rồi, lại tờ báo chứ gì?
- Cậu biết rồi à?
- Ừ, không biết mới lạ đấy, biết ngay mà, chỉ khi nào có chuyện mới chịu gọi cho tớ thôi, con nhỏ xấu tính - Tú Linh nói vậy rồi lườm Hiểu My
- Thôi mà, tại tớ bận quá, lần này, tớ thật sự gặp nguy rồi, chỉ có cậu mới giúp tớ được thôi. Mà khoan, uống gì?
Tú Linh gọi một li nước cam, không quên thắc mắc lí do tại sao cô công chúa Hiểu My lại thay đổi khẩu vị, cô chỉ cười cười.
Anh phục vụ đẹp trai nhanh chóng mang nước ra.
Uống một hơi lấy giọng, Tú Linh rốt cuộc cũng vào chuyện chính
- Thế tên ấy nói sao?
- Tên ấy? À, là Vũ Minh Kỳ hả? Tên ấy bảo " cô thích thì tự đi mà giải quyết" - Hiểu My hắn giọng, lặp lại nguyên văn câu nói của Minh Kỳ
Phụt
Suýt chút nữa thì nước cam bắn tung tóe vào người Hiểu My
- Thôi xong.
- Xong gì hả, cậu, thôi cái điệu vòng vo ấy đi, sốt ruột quá đi mất.
- Này nhé, tớ nói với cậu này, chuyện này theo tớ, cứ để nó tự lắng xuống thì hơn.....
- Không được - Hiểu My chưa nghe hết câu đã bất bình gân cổ lên phản đối, nhưng nhìn thấy nét mặt giận dỗi kiểu " Không nghe thì gọi tớ ra đây làm gì" của Tú Linh lại nhanh chóng dịu giọng xuống - Tớ làm sao để như thế được
- Hừm, cậu thật tình, chẳng biết gì cả, nếu Vũ Minh Kỳ hợp tác thì chuyện này may ra, còn đằng này, tên ấy không hiểu vì sao lại nói như thế, một mình cậu, làm được gì hả, có mà càng chối càng làm người ta tin chuyện này là sự thật ấy chứ.
- Thế chẳng lẽ cậu không có cách gì thật à? - Giọng Hiểu My càng ngày càng lộ rõ vẻ thất vọng
- Tớ chịu thôi - Kinh nghiệm mấy năm nay làm thư kí giám đốc, đã xử lí không biết bao nhiêu scandal tình ái của giám đốc, thế nhưng lần này cô nhất thời vẫn chưa thể tìm ra biện pháp khả thi.
Không khí nặng nề, u uất quá.
- Không được, tớ không muốn thế này đâu - Hiểu My khóc không ra nước mắt
Tú Linh nhìn con bạn rên la, cũng ảo não xót thương vô hạn
- Thôi được rồi, cứ theo ý cậu, chỉ cần tớ chăm chỉ làm việc, chứng tỏ thực lực, tránh xa anh ta một chút thì chắc sẽ không sao, đúng không? - Hiểu My hớn hở với sáng kiến mà cô cho là vĩ đại
Hơ hơ, Tú Linh chỉ biết cười khổ với cô bạn đáng thương của mình, cách đó thì....mà thôi, cứ để nó chết trong hi vọng cũng tốt hơn là kéo nó từ thiên đàng xuống địa ngục lúc này. Khổ thân, tại sao cuộc đời nó cứ phải dính với tên Minh Kỳ ấy chứ? Haizzzzzz
Bàn công việc quan trọng xong xuôi ( mà nói trắng ra là không có kết quả gì khả quan), Tú Linh phải vội cáo từ để còn làm tròn nghĩa vụ với tổ quốc, í lộn, với công ti.
Vậy là chỉ còn một mình Hiểu My ở lại, nhâm nhi li cà phê thứ hai. Ngồi một mình, lại thấy có chút cô đơn, những lúc thế này, thật sự là rất dễ nghĩ quẩn. Bởi vì lúc này, trong đầu Hiểu My chỉ toàn nghĩ cách làm sao để mình chết một cách an toàn ( chết " an toàn" ư ???) hay chí ít cũng biết làm thế nào mới đâm tên Minh Kỳ chết tiệt ấy một nhát mà không phải ngồi tù! ( hơ hơ, chị này....)
Chủ quán mở bài " cry on my shoulder", bài hát mà cô thích nhất.
" But if you wanna cry
Cry on my shoulder...."
Ước gì bây giờ được khóc thì hay biết mấy, giá như có ai đó ở đây, đưa vai ra cho cô và nói, cứ khóc đi, khóc trên vai tôi này thì hay biết mấy. Hiểu My nhắm mắt lại, để cho trí óc lười biếng nghỉ ngơi, không suy nghĩ. Những điệu nhạc nhẹ nhàng cứ như thế khẽ len vào trái tim thổn thức, xoa dịu, chở che....
- Ồ, đây không phải là Trịnh Hiểu My, cô nhân tình mới của Minh Kỳ sao?
Giọng nói chua ngoa làm đôi mày Hiểu My khẽ chau lại. Chẳng cần mở mắt, cô cũng biết ai đang đứng trước mặt mình và chẳng cần phải suy nghĩ tốn thời gian, cô cũng biết, mình đã không còn có thể yên bình mà nhâm nhi cà phê.
Mở mắt, nhìn vào người đối diện, thở dài, Hiểu My cầm túi xách, chẳng nói câu nào, định đi ra, trên mặt viết rõ ra dòng chữ" tôi đây chẳng muốn nhiều lời, hạng người như cô, không đáng để tôi mở miệng"
Mai Phương không phải là thiểu năng để không biết rằng Hiểu My đang công khai tỏ vẻ khinh thường mình. Cái vẻ bất cần ấy thật đáng ghét! con nhỏ ấy là ai mà lại dám xem thường Mai Phương này cơ chứ. Lập tức, Mai Phương đứng dậy, chắn trước mặt Hiểu My.
- Này, cô câm đấy à ? hay là bị điếc? Không nghe thấy tôi đang nói chuyện với cô à?
Hiểu My nhăn mặt, nghiêng đầu, tay ngoáy ngoáy vào tai, chán ghét nhìn Mai Phương
- Thôi, tôi không sao cả, cảm ơn cô Mai Phương đã quan tâm chiếu cố, tôi đi được chưa? - Hỏi cho có chuyện vậy thôi chứ trong lúc Mai Phương đang vận dụng hết công suất của bộ não để phân tích hết câu nói và thái độ của cô thì Hiểu My đã đi gần tới cửa
Mai Phương tức đến điên người, vội vã đuổi theo để " trị cho con nhỏ láo toét ấy một trận"
Và quả thật là có trị, nhưng mà là.......
- Đứng lại đó cho tôi - giọng Mai Phương gắt lên
Chát
Hiểu My vừa quay lại, còn chưa định hình xem người gọi cách mình bao xa thì khuôn mặt thanh tú đã phải lãnh trọn một cái tát giáng trời của Mai Phương
Cảm giác lúc này : Đau quá !
Má cô in vết một bàn tay, là bàn tay của Mai Phương....Người đi đường nhìn cô, có người ái ngại thay cho cô, một cô gái xinh đẹp thế này lại bị đánh giữa đường, có kẻ còn cho rằng : bị đánh ắt hẳn là có lí do, lại là do Mai Phương, thần tượng của họ đánh nữa chứ; người khác lại xì xào : lại đánh ghen đây mà, cô Mai Phương ấy thật thiếu văn hóa.....
Nhưng dù là bênh vực hay lên án cô thì bây giờ Hiểu My cũng không còn tâm trạng nghe lời thiên hạ nữa.
Lòng tự trọng bị tổn thương kinh khủng khiến cho những giọt nước mắt đang sắp chực trào lại bị chủ nhân của nó ép chảy ngược về tim. Hiểu My nhìn chằm chằm mai Phương, khinh miệt có, căm hận có. Cái nhìn đầy uy lực ấy khiến cho Mai Phương vô thức lùi ra sau một bước, chẳng biết vì áy náy hay sợ hãi mà giọng nói có chút lúng túng
- Cô...tại cô...coi thường tôi. Nếu không...tôi...tôi đã không làm thế.
Mặt Hiểu My không một chút biểu cảm, trong lòng lại thấy nhói ở nơi nào đó. Nhưng đôi khi cái đau không phải là do những vết thương trên cơ thể. Từ trước tới giờ, cô chẳng làm gì để người ta phải coi thường cô cả, thế mà giờ đây, ngay lúc này, biết bao ánh mắt đang nhìn cô, họ chỉ trỏ cô, cứ như cô là một đứa con gái hư hỏng. Đau quá ! cô vừa bị người ta tát. Cái tát lúc chỉ có hai người cũng là điều sỉ nhục, thế mà giờ, nó lại điễn ra giữa bàn dân thiên hạ. Thật trớ trêu !
Phải mất một lúc sau, Hiểu My mới bình tĩnh trở lại.
Chỉnh lại trang phục, tay phủi nhẹ vào má phải, Hiểu My nở nụ cười nửa miệng, bước tới gần Mai Phương
- Như vậy là được rồi chứ gì? Hi vọng từ nay, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây. Tôi....là ngàn lần mong muốn mình không bao giờ phải đối diện với người cao quý như cô Mai Phương đây một lần nào nữa. Cái tát này, tôi sẽ không bao giờ quên, chắc chắn là như vậy. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không vô văn hóa tới mức đánh cô giữa đường để làm trò cười cho thiên hạ. Nếu như cô đã đánh xong, tôi xin phép.....
Hiểu My quay lưng dời đi, cao ngạo, để lại sau lưng một nụ cười méo xệch.
Cô ta.....Những gì cô ta nói....là đang uy hiếp....là đang chửi xéo mình........AAAAAAAAAAA TRỊNH HIỂU MY, CÔ......ĐỨNG LẠI ĐÓ........
Thật tiếc là Hiểu My đã bước vào taxi, không có diễm phúc nhìn thấy khuôn mặt đen sầm lại vì tức tối của Mai Phương !
.........Là trị, nhưng mà là Mai Phương tự trị mình, tự làm mình mất mặt........
Về đến công ti, việc đầu tiên Hiểu My làm là chạy vọt lên sân thượng.
Sân thượng lộng gió. Gió ơi, sao gió không cuốn ta bay đi cho rồi!!!!!!
Hiểu My nhắm nghiền mắt lại. Những đợt gió quất mạnh làm vết đỏ trên mặt nhức nhối. Bây giờ mới thấy cô mai Phương đó ra tay nhẫn tâm thật, đau quá. Cô chau mày, những giọt nước mắt cứ nghĩ đã được nuốt vào trong thế mà bây giờ lại cứ chảy ra, mặc cho chủ nhân của nó luôn miệng bảo rằng " Đừng khóc, đừng khóc mà, năn nỉ mày đấy, Trịnh Hiểu My, không được khóc".
- Em cứ khóc đi, đừng tự làm khổ mình . - Chị Bảo Lan đứng bên cạnh tự lúc nào, nhìn cô an ủi
Hiểu My ngước đôi mắt đã đỏ hoe lên nhìn chị, nước mắt làm chị mờ nhạt, chỉ có đôi mắt dịu dàng là hiện lên rõ ràng, ấm áp.
Có khi nào cô nên nghe lời chị, có khi nào, cô được khóc một chút không nhỉ? Bây giờ mà bảo cô nín nhịn, Hiểu My thật sự thấy khó quá. Và thế là cô tự cho mình khóc. Chỉ hôm nay thôi, một lúc thôi, cô chỉ cho phép mình yếu đuối trước mặt chị thôi. Một lần thôi chị nhé, hãy cứ để cho em được khóc, chỉ cần chị cho em mượn vai chị chút thôi.
Cô dựa đầu vào lòng chị Bảo Lan, khóc tức tưởi, như chưa bao giờ cô được khóc. Thỉnh thoảng lại nói thật khẽ " cô ta đánh em, ai cũng ghét em"
Bảo Lan nhìn cô như vậy, trong lòng vừa phẫn uất, xót xa, lại vừa thấy tội nghiệp. Chị vòng tay, vỗ về con mèo nhỏ đang nấc lên từng đợt.
Chỉ đến khi, nước mắt được vắt cạn kiệt, Hiểu My mới thấy tâm trạng bình yên hơn.
Hai chị em lại ngồi lặng lẽ, mỗi người có một tâm trạng riêng. Dù không ai nói câu gì, chị Bảo Lan vẫn biết cô vì sao mà khóc, và Hiểu My cũng rất rõ rằng, người bên cạnh cô đây đang lo cho cô nhiều lắm.
Những lúc thế này, một khoảng không gian riêng chính là liều thuốc bổ. Biết thế, Bảo Lan để cho cô có thời gian một mình.
Về tới văn phòng, Bảo Lan ngay lập tức lấy điện thoại ra, nhấn số
- Alo - là giọng nam
- Là chị đây, lại có chuyện gì thế hả? - Bảo Lan khó chịu
- Bà chị già này, chẳng đầu đuôi gì hết, là sao hả ?
- Hiểu My nó khóc đấy, không phải tại em à?
- Ơ, hay nhỉ, bênh người ngoài, chưa chi đã nổi nóng với em trai, em có làm gì đâu ?
- Liệu hồn em đấy !
Nói xong câu hăm dọa, Bảo Lan cúp máy, lại ngồi ngây ra, suy nghĩ. Bên kia, vẫn có người nào đấy, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mắt chữ O, mồm chữ A, không ngừng lẩm bẩm " chả hiểu mô tê gì ", lát sau lại đăm chiêu ( vì đã bắt đầu hiểu ra ấy mà), nét mặt phút chốc lộ ra tia nham hiểm.