Chương : 28
Ý tưởng mới lạ khiến cô chuyên gia trang sức hoàn thành công việc sớm hơn dự tính.
Minh Kỳ an nhàn thư thái ngồi trên ghế, ngắm chiếc dây chuyền, hài lòng.
Nó thật sự còn đẹp hơn so trí tưởng tượng của anh rất nhiều." Hiểu My, lát nữa tan sở, đợi anh ở trước cổng nhé !" - tin nhắn đã được gửi đi, Minh Kỳ tủm tỉm cười, lại lôi chiếc hộp vuông ra ngắm nghía.
- Anh có chuyện gì thế ? sao lại bảo em đợi ?
- Em thật lắm chuyện, lên xe đi !
Hiểu My mang theo mớ thắc mắc trong lòng lên xe. Minh Kỳ hôm nay rất lạ, lại còn muốn đích thân cài dây an toàn cho cô nữa. Lúc ăn tối, cẩn thận cắt nhỏ đĩa thịt rồi mới đưa cô ăn. Anh ta, thật sự là đã uống lộn thuốc rồi !!!!!!!!
- Em nó chưa ? Ăn thêm đi ! Phục vụ.....
- Này, em nó quá rồi, không ăn nổi nữa đâu - Hiểu My xoa xoa bụng, vẻ mặt cầu xin, làm ơn đi, muốn cô chết vì bội thức sao ?
Minh Kỳ thương tình, không ép cô nữa
- Em nó rồi, vậy chúng ta đi thôi !!
- Đi? đi đâu cơ ?
- Cứ đi rồi sẽ biết, em tò mò làm gì chứ ?
Hừ, nói anh bá đạo, quả thật là không sai chữ nào mà. Không nói, thì anh đi mà đi một mình, không thích đấy !
Nhưng Hiểu My chưa kịp bày tỏ cảm xúc của mình thì bàn tay đã bị Minh Kỳ nắm lấy, kéo đi.
Ngồi trong xe, Minh Kỳ tuyệt nhiên không nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng liếc qua cô, cười cười rồi lại tập trung vào con đường trước mặt.
Hiểu My cũng không hỏi gì thêm, cô chỉ chống cằm ngồi nghĩ ngợi miên man : Nghĩ về chuyện của chị Bảo Lan, về Kiết Tường, và cả về mối quan hệ giữa cô và Minh Kỳ nữa.
Cô chắc chắn đã làm Kiết Tường đau lòng
Kiết Tường với cô là một người rất tốt. Anh dịu dàng, tuy cũng rất ngang tàng, cao ngạo giống Minh Kỳ nhưng bên cạnh cô, anh luôn rất ôn tồn, rất nhẹ nhàng.
Nếu như hôm đó, cô gặp anh chứ không phải là Minh Kỳ thì sẽ thế nào nhỉ ?
Yêu anh ? Có thể không ? khi cô vẫn không thể nào quên được hình bóng Minh Kỳ.
Xe đột ngột dừng lại cắt ngang những suy nghĩ của Hiểu My.
- Em xuống xe đi
- Tới rồi sao anh, chúng ta tới đây làm gì ?
- Chưa tới, nhưng chúng ta đi bộ từ đây cho lãng mạn !
Lãng mạn á ? Hiểu My chỉ biết cười khố trước lối suy nghĩ chẳng biết kiếm đâu ra của Minh Kỳ.
Trời đã bắt đầu đêm, phố xá đã lên đèn, ven theo hai bên hồ, thỉnh thoảng lại bắt gặp một đôi tình nhân như Hiểu My và Minh Kỳ.
À, mà họ có phải là......tình nhân không nhỉ ?
Minh Kỳ đột nhiên vòng tay, nắm lấy bàn tay đang bắt đầu lạnh đi của Hiểu My. Cô giật mình nhìn qua anh. Anh không hề nhìn lại, ánh mắt vẫn xa xăm nơi nào đó, nhưng Hiểu My lại thấy rất vui, bàn tay anh rất ấm.
Đi được một đoạn Minh Kỳ dừng lại. Anh đưa tay, bịt mắt cô.
- Này, em không thích đâu, em sợ lắm, anh bịt mắt thế này, em không đi được ! - Hiểu My kiên quyết phản đối
- Có anh thì em sợ gì nữa chứ ? Đi nào !
Một người bịt mắt, một người theo quán tính cứ quờ quạng xung quanh. Hiểu My không biết anh đưa cô đi đâu, nhưng hình như phải đi thang máy rất lâu thì phải.
- Anh thật là khó hiểu ! - Hiểu My thở dài nhận xét
- Kệ anh ! - Minh Kỳ lại dường như không để tâm lắm đến chiêu khích tướng của cô.
- Nào, cẩn thận, sắp tới nơi rồi, cẩn thận nhé, em bước chân lên đi, đúng rồi.....Bây giờ, mở mắt ra được rồi ! Tá đa........
Hiểu My vui vẻ mở mắt ra. 1s, 2s, 3s.....10s.......cô vẫn không biết phải nói gì và làm gì.
- Woa, đẹp quá phải không, lâu rồi tớ mới lại đến đây đấy . Cậu thấy thế nào, tớ đã nói là ở đây rất đẹp mà đúng không ? - cô bé con vươn tay duỗi chân, một mình thao thao bất tuyệt.
- Bình thường thôi, có gì đâu ! - cậu bé dù đang rất hứng thú nhưng miệng thì lại bĩu môi chê bai.
Cô bé nghe cậu nói, không nói gì, chỉ cười cười, ngửa mặt lên cao, nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe
- Nhưng tớ rất thích nơi này !
Đây là ???????Nơi này ........ Đã bao lâu rồi cô không nhớ đến chỗ này nhỉ ? Đã có thời, cô từng rất thích nơi đây, buổi học thêm nào về cũng trốn lên đây một lát rồi mới chịu về nhà. Nơi đây, bao nhiêu năm rồi vẫn cứ như thế. Một vài chậu xương rồng, của cô, thật may vì chúng vẫn còn sống. Nhưng hôm nay, lại khác một chút.......có rất nhiều nến. Gió vẫn thổi nhiều, nhưng không hiểu sao, nến không hề tắt. Những ngọn nến lung linh. Không gian mờ ảo. Cô đang mơ rồi. Bởi vì bây giờ, ở đây quá đẹp ! Nhưng nếu là mơ thì tại sao véo má mấy lần vẫn cứ không phản ứng gì thế nhỉ ?
Đứng hình trong gió. Cô đang rất vui, vui đến nỗi những điều muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng.
Không để Hiểu My kịp hoàn hồn, Minh Kỳ bước tới gần cô, lấy từ trong túi ra một thứ, đeo vào cổ cô.
Đêm nay tối lắm, không trăng, những ngọn nến tuy nhiều nhưng chỉ làm cho không gian thêm hư ảo, Hiểu My không nhìn thấy rõ vật vừa được đeo vào cổ mình, nhưng bàn tay cô có thể cảm nhận rất rõ hình dáng của nó : Một chiếc dây chuyền mặt ngôi sao lồng trong mặt trăng !
Và điều quan trọng hơn, trái tim cô......có thể cảm nhận rất rõ những yêu thương đang bao bọc lấy cô lúc này ! Ánh sáng ấy....là phát ra từ dáng người dong dỏng cao của anh, không sai được.
- Ơ - Hiểu My ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn vào mắt Minh Kỳ.
Anh cũng nhìn cô, ôn nhu, dịu dàng
- Từ bây giờ, em đã bị anh trói, mãi mãi, chỉ khi nào chiếc dây chuyền này rơi ra mà không phải do em tháo thì lúc đó, em mới có thể rời khỏi anh .
Lời nói bá đạo này......là của anh....và hôm nay, cho dù nó có bá đạo đến đâu nữa thì nó vẫn đang làm cô rất hạnh phúc. Em sẽ không bao giờ tháo nó ra, em muốn đeo nó mãi mãi, có được không ?
Gió thổi, nến lung linh, những ngôi sao trên trời cứ ngày càng nhiều, Minh Kỳ cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, không hề mãnh liệt, không nồng cháy, nhưng đủ để làm cho những giá lạnh rời xa.
Hạnh phúc là gì chứ ? Đơn giản với cô, nó là khoảnh khắc này !
Mèo ngốc à, em có biết tình yêu là gì không ? Hãy cứ nghĩ đơn giản rằng, tình yêu là khi hai người nắm chặt tay nhau trong một đêm đông lạnh lẽo. Như anh và em, như hai chúng ta, ngay lúc này !
Ban công lộng gió, Hiểu My ngồi vắt vẻo, chân đưa qua đưa lại, miệng ngân nga vài câu hát, tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ, nghĩ ngợi miên man, cứ 5s lại cười tủm tỉm một lần. ^^
Sợi dây chuyền làm bằng ruby hay cũng có thể là thứ gì đó mà cô không chắc lắm. Nhưng điều đó không quan trọng. Cô không quan tâm nó làm bằng gì, chỉ cần đó là quà anh tặng cô, mọi thứ đều đáng trân trọng.
Trên mặt ngôi sao còn có hai chữ cái đan lồng vào nhau MK
Là My và Kỳ sao ?
Hiểu My tự tin cho rằng câu trả lời đó là hoàn toàn thỏa đáng, lại che miệng cười khúc khích. Cô rất thông minh mà ! Hihi
Tít....tít - là tiếng chuông tin nhắn.
- Đang nhớ anh đúng không ?
(O_O) ==> ( O_O )
Không phải chứ ? Tự mãn là bệnh bẩm sinh rồi à ?
- Anh đang mơ à ? sao em lại nhớ anh được ? - tin nhắn được send đi không suy nghĩ
Lalalalala - lần này là tiếng chuông điện thoại, tên người gọi Minh Kỳ
- Alo
- Trịnh Hiểu My, em dám không nhớ anh ! - Minh Kỳ quát lên trong tai nghe
Là cô đang nghe nhầm phải không ? chỉ mới lúc nãy anh còn dịu dàng như thế, ôn nhu như thế ! Ôi, cô chóng mặt quá !
- Thế tại sao em lại phải nhớ anh chứ ? - máu hiếu thắng lại bùng lên, Hiểu My to tiếng phản kháng lại.
- Thôi, được rồi, không nhớ, không nhớ anh cũng được, mặc dù đang rất BUỒN nhưng không cần nhớ anh cũng được. - Giọng Minh Kỳ ỉu xìu
Thật là trẻ con !!!!!! ^^
Không khí lại im lặng. Hiểu My đưa mắt nhìn lên trời, lòng lâng lâng một thứ cảm xúc không thể chỉ nói bằng lời. Giờ này, cô muốn hét lên, thật to, thật to rằng, cô đang rất hạnh phúc, và rằng.....cô rất yêu anh !
Bên trái màn hình, Minh Kỳ cũng đang như cô. Không biết từ bao giờ, anh lại thích ngắm những ngôi sao như thế. Lúc nãy đã nằm cả tiếng đồng hồ, chỉ để lặng yên đan tay vào những ngón tay thon dài của cô và ngắm mây trôi lững lờ, sao sáng lấp lánh, vậy mà bây giờ vẫn cứ thích ngắm. Mà thích thật, ngôi sao nào cũng có khuôn mặt thiên thần của cô trong đó. Hôm nay không có trăng, nếu như có trăng thì sẽ đẹp biết nhường nào nhỉ ?
- Hai chữ cái trên chiếc dây chuyền là tên anh và tên em đúng không ?
- Hai chữ gì ? MK ấy à?
- Ừm, đúng rồi !
- Ai bảo em là My và Kỳ thế hả ? Sai rồi ! - Minh Kỳ buông lời phũ phàng
Sai ư ? Sao lại thế được ?
- Thế thì là gì chứ ? - Hiểu My không phục, phụng phịu
- Minh Kỳ !
Minh Kỳ ? Sao dây chuyền tặng cho cô lại có chữ viết tắt là tên Minh Kỳ chứ ? Không công bằng ! Rất không công bằng với cô mà !
- Sao lại thế được ? Tại sao lại là tên anh chứ ? Đó không phải là dây chuyền của em sao ?
- Ừ, thì tại vì là dây chuyền của em nên mới là tên của anh đấy ! Để lúc nào em cũng phải nhớ tên anh ^^
( O_o )
- Nhưng tại sao lại không có tên em ? thật vô lí !
- Tên em không cần có, chỉ cần nhớ tên anh là được rồi ! Anh buồn ngủ rồi, thôi nhé!
- A, khoan
Tút....tút.....
Vô lí !, thật vô lí ! aaaaaaaa, làm cô.......thôi, bỏ đi, cô không cần, không cần nữa @_ @
Minh Kỳ đặt điện thoại bên bệ cửa, thư thái mỉm cười. Làm sao anh lại nói cho cô biết, MK đích thực là tên cô và tên anh chứ ? Thật là khó nói !
Nhưng cô không cần biết cũng được nhỉ ?
Chỉ cần anh biết MK đan lồng vào nhau và ý nghĩa gì, thế là được. Chỉ cần anh biết, thì anh sẽ làm cho điều đó không bao giờ thay đổi !
Đêm đã khuya, ngủ thôi nào, mèo nhỏ của anh !
" Hành khách chú ý, chuyến bay từ New York vừa hạ cánh lúc 9h..........."
Như vậy là đã quá lâu cho một cuộc chạy đua trên con đường danh lợi. Mệt mỏi, khó khăn và bất lực, Hoàng Yến nghe theo lời con bạn, trở về nơi mà trước đây cứ ngỡ sẽ không bao giờ trở lại. Lâu lắm rồi nhỉ ? Em thật sự rất nhớ anh đấy ! Vũ Minh Kỳ
Một cô gái dáng người thanh mảnh, đeo kính mắt, khăn choàng cổ, mũ sụp kín đáo. Không ai nhận ra cô là ai, và cô cũng không muốn giới báo chí phát hiện ra mình lúc này. Nhấn điện thoại, người đầu tiên cô gọi không phải là Minh Kỳ, bất ngờ bao giờ cũng thú vị nhỉ ?
- Tĩnh Như, tớ vừa về, gặp tờ chút nhé, chỗ cũ ! À, khoan nói cho Minh Kỳ biết chuyện này nhé !
Gác điện thoại, Tĩnh Như thần người trong vài giây. Cô ấy đã thực sự trở về, tại sao lại trở về chứ ? Hoàng Yến thật sự là quá khó hiểu, dù là bạn thân từ nhỏ nhưng chẳng bao giờ cô biết được trong đầu Hoàng Yến nghĩ gì. Lí do cô ấy đột ngột trở về ? có trời mới biết. Hay là.....không lẽ nào .......Tĩnh Như thu dọn dồ đạc trên bàn, vội vã tới chỗ hẹn
Lúc cô tới nơi thì Hoàng Yến đã đến, đang ngồi nhàn nhã uống cà phê
- Cậu về từ lúc nào thế hả? sao lại về đột ngột thế !
Đáp lại câu hỏi vồn vã của Tĩnh Như, Hoàng Yến vẫn lẳng lặng nhìn vào cái mặt không vui không buồn trong li capuchino.
Cô khuấy tách, khuôn mặt tan ra.
- Một lí do thôi ! Tĩnh Như, lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp !
- Cậu cũng vậy mà !
- Có một chuyện, Tĩnh Như, cậu biết Trịnh Hiểu My chứ ?
Quả nhiên như Tĩnh Như suy đoán, ngoài chuyện này ra, không thể có lí do gì khác.
- Biết, dĩ nhiên tớ biết. Cậu lần này về đây, chắc là chuyện của Minh Kỳ ?
- Đúng vậy.
- Nhưng Hoàng Yến, không phải trước đây.......
- Tình thế đã thay đổi ! Giờ, tớ lại muốn thích Minh Kỳ !
- Cậu đã biết chuyện Minh Kỳ nói lần trước.
- Biết, nhưng chẳng sao cả, mọi chuyện như thế không phải sẽ thú vị hơn sao ?
- Thú vị ? Tức là.....
- Đúng vậy !
- Nhưng Hoàng Yến, cậu không thể khinh địch như thế được. Trịnh Hiểu My, cô ta thực sự không dễ đối phó như cậu nghĩ !
- Tĩnh Như, cậu quen tớ lâu như vậy, đã bao giờ cậu thấy mình muốn gì mà không được chưa hả ? - Hoàng Yến không hề bận tâm tới những gì Tĩnh Như nói
- Chưa, nhưng.........
- Thì sẽ cứ như thế thôi, nhưng cậu phải hỗ trợ tớ khi nào tớ cần, được chứ ?
- Đương nhiên !
Hai cô gái, ngồi đối diện nhau, câu chuyện dừng lại tại đó, im lặng để theo đuổi những suy nghĩ riêng tư trong mỗi người.
Với Tĩnh Như mà nói, cô chẳng thua thiệt gì trong chuyện này. Có thể cô sẽ không thể có được Minh Kỳ nhưng chỉ cần, người đánh bại cô không phải là Hiểu My mà là Hoàng Yến thì còn an ủi được phần nào.
Hoàng Yến, lần này trở về, thật sự thay đổi quá nhiều, cơ tâm hơn, và có vẻ gì đó khiến người ta sợ hơn. Nói chuyện không bao lâu, nhưng nhìn những nụ cười nửa miệng khinh người của Hoàng Yến, cô thật sự thấy lạnh người. Đây không phải là Hoàng Yến lúc chưa đi du học. Nhưng cô không quan tâm, diễn viên càng xuất sắc thì bộ phim sẽ càng hấp dẫn. Cô chỉ cần đợi tuồng hay để xem. Lần này, chắc chắn sẽ thú vị ! rất thú vị !!!!!!!!
- Trịnh Hiểu My, em có thấy bất công không hả, anh gọi em lên đây, thế mà từ nãy tới giờ, em chỉ dán mắt vào mấy cái bản vẽ đó, chúng đẹp hơn anh à ? - Minh Kỳ rốt cuộc không nhịn được, hờn dỗi. Hiểu My từ nãy giờ chẳng thèm đếm xỉa tới anh, hết đứng rồi lại ngồi, hết ngồi rồi lại đi....Haizz, nhưng bị làm lơ thì có làm gì cứ vẫn như thế.
Hiểu My nãy giờ đang say sưa làm việc thì bị câu nói trẻ con của Minh Kỳ làm cho bật cười. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, giễu cợt hai giây rồi lại cúi xuống.......tiếp tục làm việc !
- Này, Vũ Minh Kỳ, anh mới quá đáng ấy, anh nói em đem tài liệu cho anh xem, em đem tới đây, anh lại nói chưa hài lòng, một mực bắt em sửa lại, trong khi đó lại không cho về phòng, nhất định muốn em sửa tại chỗ, em đã nghiêm túc làm việc, anh còn bực bội gì chứ ?
- Hừ,
Minh Kỳ cười lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, chỉ vài bước chân đã đứng trước mặt Hiểu My.
Soạt
Chỉ trong vòng một giây, tờ giấy trên bàn Hiểu My không cánh mà bay tới tay Minh Kỳ.
- Này, mau trả cho em, em còn có rất nhiều việc, không thể nào cứ làm khó em vậy chứ ? - Hiểu My cười khổ
- Không cần làm nữa, mỗi ngày tới đây, nói chuyện với anh, cuối tháng, anh trả lương em như thường !
- ==__==
- Sao chứ ? đó là việc khó nhất đấy ?
Sau vài lần nhảy lên không thành công, Hiểu My chán nản bỏ cuộc. Ai bảo anh cao chứ ? cô không thấp, thậm chí còn có thể làm người mẫu, nhưng so với anh, cô vẫn còn thấp hơn anh tới một cái đầu.
- ANh thích thì đi mà giữ, em về phòng đây, không có thời gian đùa với anh ! - Và Hiểu My quay lưng đi thật. Cô giận rồi !
- Ơ ? Á !
Quả nhiên, Minh Kỳ đã bị cô lừa. Lần đầu tiên áp dụng đã thành công mĩ mãn, cô thật giỏi nha . Bây giờ thì lấy được rồi, xem anh làm sao không trả cho cô chứ ? Ơ, nhưng mà, khoảng cách này........Môi Minh Kỳ đang nhếch lên, rất nguy hiểm !
Chuyện vừa rồi, là Hiểu My định thừa lúc anh phân tâm, nhảy tới giành lấy tập tài liệu. Không ngờ, vì lực quá đột ngột, Minh Kỳ bất ngờ, đứng không vững. Kết quả là bây giờ, cô đang nằm đè lên người anh.
Ở khoảng cách này, anh có thể cảm nhận rất rõ mùi thơm của cỏ. Đôi môi cô, không hiểu vì sao lại khiến người ta mê hoặc như thế, trong khi rõ ràng cô không hề tô son !
Minh Kỳ ngẩng đầu, tay vẫn ôm eo cô.
- A, em về phòng đây, lát nữa làm xong sẽ đem lên cho anh !
Hiểu My nhanh trí bật dậy. Làm anh.......chỉ biết há hốc mồm cười khổ ^^
Sao cô lại cứ thẹn thùng như thế chứ ? Cô làm anh.......khó xử.....
Cốc cốc
Nghe tiếng gõ cửa, Hiểu My vội chỉnh sửa lại chiếc áo sơ mi hơi nhăn. Ai mà thấy bộ dạng cô lúc này, không thể trách nếu họ nghĩ gì không đứng đắn. Như thế thì còn gì là thanh danh của cô nữa chứ ?
- Vào đi - Minh Kỳ vẫn còn không vui vì chuyện vừa rồi, vừa nói vừa ngoảnh về phía Hiểu My hờn dỗi.
Cạch.
Sau tiếng mở cửa ấy, không khí nặng nề. Ngoài trời, mây đen đang ngày càng nhiều. Trong lòng người cũng không mấy dễ chịu hơn .
- Minh Kỳ ! Anh sao thế, không vui khi thấy em sao ?
Giọng nói ấy làm cho bàn tay đang tô vẽ của Hiểu My cứng đờ. Cô theo phản xạ quay mặt lại.
Là Hoàng Yến !!!!!!!
- Cậu tin là Minh Kỳ yêu cậu ? - một cô gái khoanh tay trước ngực, giọng điệu mỉa mai nhìn người đối diện
- Phải
- Hừ, thật là nực cười, tôi chỉ nói để cậu biết thôi, Minh Kỳ làm như vậy chỉ để làm tôi đổi ý, khi biết cách này không có hiệu quả, cậu ấy sẽ nhanh chóng chia tay cậu thôi, việc gì cứ phải níu kéo như thế ! Tôi nói cho cậu biết, thế này đi, lát nữa, cậu ấy hẹn với cậu chứ gì, để xem, có đúng hẹn không nhé ? - cô gái có mái tóc xõa dài cười đắc ý rồi quay lưng bỏ đi.
Phía sau cô, một cô gái khác đứng lặng đi. Cô tưởng như mình đang đóng băng.
Và hôm ấy, Minh Kỳ thực sự trễ hẹn với cô.......
Khi đau khổ mà cứ cố cười, cứ phải cười, thật sự là đau khổ.
Cô đã định từ bỏ, mà không, nhất quyết phải từ bỏ sự ràng buộc chỉ mình cô muốn này. Nhưng lí trí và con tim luôn có một khoảng cách quá xa vời, Hiểu My lại không làm được những gì mà lí trí mỏng manh của cô mách bảo. Chỉ một lần nữa thôi, một lần cho cô lí do để tiếp tục được không, vì thực sự, cô không muốn buông xuôi theo cách này.....
Minh Kỳ à, tớ muốn cậu đi ngắm sao với tớ, trong một đêm đông lạnh thế này này, thật điên rồ và ngớ ngẩn đúng không ? Chính vì vậy, cậu phải hét lên như mọi ngày là cậu chán ngấy cái sở thích kì cục của tơ, rồi sau đó, lạnh lùng bước đi, để lại tớ một mình. Xin cậu, nhất định cậu phải làm như thế nhé, bởi vì nếu không, tớ sợ tớ sẽ không bao giờ buông tay cậu được mất.......
Trong lòng Hiểu My lập tức trỗi lên một cảm xúc rất khó tả. Cô không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc cô trống rỗng, nhưng không phải là nỗi sợ hãi, cũng không phải là sự ghen tuông, bởi vì, ngay lúc này, bàn tay cô đang được Minh Kỳ nắm lấy.
Ừ, chỉ cần cái nắm tay này thôi, cô biết, mình đã đúng !
Hoàng Yến sững sờ chứng kiến mọi chuyện, nhưng mặt cô vẫn lạnh như tiền, không phản ứng, cứ như mọi chuyện trước mắt không hề có ý nghĩa gì. Mặc dù cô biết....lòng cô đang nổi sóng....
- Hai người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài đây ạ !- Hiểu My lịch sự rút tay khỏi bàn tay Minh Kỳ, nhưng anh không hề thả cô ra
- Em không cần đi đâu, chẳng có chuyện gì quan trọng lắm đâu, đúng không Hoàng Yến ?
Thái dộ gì đây chứ ? Minh Kỳ, anh thực sự coi cô không ra gì ?
- Có đấy anh ạ !Cô Hiểu My, tôi có thế nói chuyện riêng với Minh Kỳ được chứ ?
- À, vâng, tôi xong việc rồi, tôi xin phép, em làm việc ở phòng tiện hơn mà - Hiểu My mỉm cười với Minh Kỳ rồi nhanh chóng rời đi.
Minh Kỳ nhìn theo dáng cô khuất sau cửa phòng, lòng bất an, anh lo cho cô. Cô đang cười, nhưng nụ cười ấy chỉ có thể làm những người gặp cô lần đầu hoặc quen biết sơ sơ tin thôi, còn với anh....anh biết cô đang nghĩ gì. Nếu như cô không cố cười méo mó như thế, thì tốt biết mấy .....
- Hoàng Yến, em ngồi đi !
Minh Kỳ cũng ngồi xuống bên ghế đối diện. Anh không bắt chuyện với Hoàng Yến ngay mà lấy chiếc diện thoại trên bàn, soạn một tin nhắn.
Lúc Hiểu My lên đến sân thượng thì cũng là lúc điện thoại báo có tin nhắn, là Minh Kỳ
" MK quả thật là MY - KỲ. Anh yêu em ! "
Hiểu My mỉm cười. Sao cô lại không biết anh đang lo cho cô chứ ? nhưng anh không hề biết rằng, cô đang rất vui. Phải, MK là MY - KỲ, dù anh có chối cãi thế nào thì cô vẫn cứ tin, điều đó là đúng. Thật hay quá, rốt cuộc anh cũng chịu mở miệng thừa nhận.
Nhưng dù là Minh Kỳ hay MY - KỲ thì giờ này, nó cũng đang trên cổ cô, trong trái tim cô.
Dù trên đó có không khắc chữ thì trái tim cô, cũng đã khắc rất sâu, rất sâu những yêu thương này !
- Sao em lại về đây ?
- Nhớ anh ! - Hoàng Yến thản nhiên trả lời như đó là câu đã được lập trình sẵn trước khi đến đây.
Minh Kỳ ngẩng mặt nhìn thẳng vào cô. Anh không tin !
- Em nói có chuyện quan trọng ?
- Anh đã không còn yêu em ?
- Phải, em cũng thấy rồi đấy, và lần trước, anh cũng đã nói trong bài phỏng vấn, anh và cô ấy sẽ kết hôn .
- Anh thay đổi nhiều quá, Vũ Minh Kỳ, em cứ nghĩ, anh sẽ có thể chờ em lâu hơn một chút, đủ để em nhận ra, anh thật sự yêu em đấy !
Minh Kỳ không nói gì, anh không biết phải nói gì. Cô đang nói, một phép thử tình yêu đã được dàn dựng sẵn. Nếu như thế thì cô quả thật là quá tàn nhẫn. Bắt anh đợi chờ, suốt bao nhiêu năm, từ chối anh, rồi bây giờ lại nói đó là một phép thử ?
Nhưng bây giờ, anh đang yêu Hiểu My, anh không còn yêu cô ? Có đúng không ?
- Anh xin lỗi, nhưng mọi chuyện đã không còn tồn tại kể từ khi em bỏ qua lời cầu xin của anh, nhất định bỏ anh mà sang Mĩ. Bây giờ, anh và em vẫn cứ nên như là ngày xưa. Như em nói, với em, anh chỉ là một người anh trai tốt .
- Nếu bây giờ em nói, em yêu anh và muốn chúng ta bắt đầu lại, anh vẫn nhất định không đồng ý ?
- Hãy cứ để mọi thứ diễn ra như bình thường, em không cần phải tự ép mình như vậy đâu ! - Minh Kỳ hờ hững
Lúc cánh cửa phòng đóng lại, mọi thứ như bỗng chốc đổi phương. Một viên sỏi cứ nghĩ đã tìm đucợ quỹ đạo bay cho riêng mình, bây giờ lại như sắp văng ra khỏi chính quỹ đạo ấy.
Hoàng Yến bước ra khỏi công ti trong con mắt ngưỡng mộ của mọi người. Mọi chuyện với cô, vẫn không ai biết. Hoàng Yến không mảy may quan tâm tới chuyện đó. Cô nhấn phím gọi, " Tĩnh Như, mọi chuyện, sẽ làm như đã nói ".
Hiểu My vẫn ngày đêm làm việc không mệt mỏi.
Một khi đã làm việc, cô sẽ cố gắng hết mình, chính vì thế, lần thiết kế này, không thể không nỗ lực. Cuộc thi đòi hỏi yêu cầ rất cao, cả về chất lượng, mẫu mã lẫn ý nghĩa và tính ứng dụng của nó. Hiểu My đương nhiên tốn nhiều thời gian.
Đã nhiều đêm liền, Hiểu My dường như không có thời gian chợp mắt. Mọi tâm huyết đều dồn vào thiết kế này. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, cuộc thi sẽ bắt đầu. Hiểu My không quan tâm lắm đến giải thưởng, chỉ đơn giản là vì, thiết kế là niềm đam mê của cô.
Đường chỉ cuối cùng hoàn thành, Hiểu My thở phào nhẹ nhõm.
- Hiểu My, không xong rồi, thiết kế dự thi của em, đã được đăng trên internet, còn được may thành phẩm rồi ! Báo chí đang viết bài phê bình rầm rộ kia kìa .
Không thể như thế được !
Hiểu My nhìn sững vào chiếc váy trên tay mình, không thể có chuyện đó được, cô chỉ vừa hoàn thành mẫu vẽ tối qua, và hôm nay cô mới may nó. Không thể có chuyện này được !
Hơi thở gấp gáp, Hiểu My thấy chân mình như hóa đá, suy nghĩ rối bời. Hiểu My, bình tĩnh nào, nhất định không được khóc !
Cô sẽ làm rõ chuyện này, dù là ai, dù là vì lí do gì, cô cũng sẽ không để mình bị đối xử như thế !
Minh Kỳ an nhàn thư thái ngồi trên ghế, ngắm chiếc dây chuyền, hài lòng.
Nó thật sự còn đẹp hơn so trí tưởng tượng của anh rất nhiều." Hiểu My, lát nữa tan sở, đợi anh ở trước cổng nhé !" - tin nhắn đã được gửi đi, Minh Kỳ tủm tỉm cười, lại lôi chiếc hộp vuông ra ngắm nghía.
- Anh có chuyện gì thế ? sao lại bảo em đợi ?
- Em thật lắm chuyện, lên xe đi !
Hiểu My mang theo mớ thắc mắc trong lòng lên xe. Minh Kỳ hôm nay rất lạ, lại còn muốn đích thân cài dây an toàn cho cô nữa. Lúc ăn tối, cẩn thận cắt nhỏ đĩa thịt rồi mới đưa cô ăn. Anh ta, thật sự là đã uống lộn thuốc rồi !!!!!!!!
- Em nó chưa ? Ăn thêm đi ! Phục vụ.....
- Này, em nó quá rồi, không ăn nổi nữa đâu - Hiểu My xoa xoa bụng, vẻ mặt cầu xin, làm ơn đi, muốn cô chết vì bội thức sao ?
Minh Kỳ thương tình, không ép cô nữa
- Em nó rồi, vậy chúng ta đi thôi !!
- Đi? đi đâu cơ ?
- Cứ đi rồi sẽ biết, em tò mò làm gì chứ ?
Hừ, nói anh bá đạo, quả thật là không sai chữ nào mà. Không nói, thì anh đi mà đi một mình, không thích đấy !
Nhưng Hiểu My chưa kịp bày tỏ cảm xúc của mình thì bàn tay đã bị Minh Kỳ nắm lấy, kéo đi.
Ngồi trong xe, Minh Kỳ tuyệt nhiên không nói câu nào, chỉ thỉnh thoảng liếc qua cô, cười cười rồi lại tập trung vào con đường trước mặt.
Hiểu My cũng không hỏi gì thêm, cô chỉ chống cằm ngồi nghĩ ngợi miên man : Nghĩ về chuyện của chị Bảo Lan, về Kiết Tường, và cả về mối quan hệ giữa cô và Minh Kỳ nữa.
Cô chắc chắn đã làm Kiết Tường đau lòng
Kiết Tường với cô là một người rất tốt. Anh dịu dàng, tuy cũng rất ngang tàng, cao ngạo giống Minh Kỳ nhưng bên cạnh cô, anh luôn rất ôn tồn, rất nhẹ nhàng.
Nếu như hôm đó, cô gặp anh chứ không phải là Minh Kỳ thì sẽ thế nào nhỉ ?
Yêu anh ? Có thể không ? khi cô vẫn không thể nào quên được hình bóng Minh Kỳ.
Xe đột ngột dừng lại cắt ngang những suy nghĩ của Hiểu My.
- Em xuống xe đi
- Tới rồi sao anh, chúng ta tới đây làm gì ?
- Chưa tới, nhưng chúng ta đi bộ từ đây cho lãng mạn !
Lãng mạn á ? Hiểu My chỉ biết cười khố trước lối suy nghĩ chẳng biết kiếm đâu ra của Minh Kỳ.
Trời đã bắt đầu đêm, phố xá đã lên đèn, ven theo hai bên hồ, thỉnh thoảng lại bắt gặp một đôi tình nhân như Hiểu My và Minh Kỳ.
À, mà họ có phải là......tình nhân không nhỉ ?
Minh Kỳ đột nhiên vòng tay, nắm lấy bàn tay đang bắt đầu lạnh đi của Hiểu My. Cô giật mình nhìn qua anh. Anh không hề nhìn lại, ánh mắt vẫn xa xăm nơi nào đó, nhưng Hiểu My lại thấy rất vui, bàn tay anh rất ấm.
Đi được một đoạn Minh Kỳ dừng lại. Anh đưa tay, bịt mắt cô.
- Này, em không thích đâu, em sợ lắm, anh bịt mắt thế này, em không đi được ! - Hiểu My kiên quyết phản đối
- Có anh thì em sợ gì nữa chứ ? Đi nào !
Một người bịt mắt, một người theo quán tính cứ quờ quạng xung quanh. Hiểu My không biết anh đưa cô đi đâu, nhưng hình như phải đi thang máy rất lâu thì phải.
- Anh thật là khó hiểu ! - Hiểu My thở dài nhận xét
- Kệ anh ! - Minh Kỳ lại dường như không để tâm lắm đến chiêu khích tướng của cô.
- Nào, cẩn thận, sắp tới nơi rồi, cẩn thận nhé, em bước chân lên đi, đúng rồi.....Bây giờ, mở mắt ra được rồi ! Tá đa........
Hiểu My vui vẻ mở mắt ra. 1s, 2s, 3s.....10s.......cô vẫn không biết phải nói gì và làm gì.
- Woa, đẹp quá phải không, lâu rồi tớ mới lại đến đây đấy . Cậu thấy thế nào, tớ đã nói là ở đây rất đẹp mà đúng không ? - cô bé con vươn tay duỗi chân, một mình thao thao bất tuyệt.
- Bình thường thôi, có gì đâu ! - cậu bé dù đang rất hứng thú nhưng miệng thì lại bĩu môi chê bai.
Cô bé nghe cậu nói, không nói gì, chỉ cười cười, ngửa mặt lên cao, nói nhỏ chỉ đủ để cô nghe
- Nhưng tớ rất thích nơi này !
Đây là ???????Nơi này ........ Đã bao lâu rồi cô không nhớ đến chỗ này nhỉ ? Đã có thời, cô từng rất thích nơi đây, buổi học thêm nào về cũng trốn lên đây một lát rồi mới chịu về nhà. Nơi đây, bao nhiêu năm rồi vẫn cứ như thế. Một vài chậu xương rồng, của cô, thật may vì chúng vẫn còn sống. Nhưng hôm nay, lại khác một chút.......có rất nhiều nến. Gió vẫn thổi nhiều, nhưng không hiểu sao, nến không hề tắt. Những ngọn nến lung linh. Không gian mờ ảo. Cô đang mơ rồi. Bởi vì bây giờ, ở đây quá đẹp ! Nhưng nếu là mơ thì tại sao véo má mấy lần vẫn cứ không phản ứng gì thế nhỉ ?
Đứng hình trong gió. Cô đang rất vui, vui đến nỗi những điều muốn nói cứ nghẹn trong cổ họng.
Không để Hiểu My kịp hoàn hồn, Minh Kỳ bước tới gần cô, lấy từ trong túi ra một thứ, đeo vào cổ cô.
Đêm nay tối lắm, không trăng, những ngọn nến tuy nhiều nhưng chỉ làm cho không gian thêm hư ảo, Hiểu My không nhìn thấy rõ vật vừa được đeo vào cổ mình, nhưng bàn tay cô có thể cảm nhận rất rõ hình dáng của nó : Một chiếc dây chuyền mặt ngôi sao lồng trong mặt trăng !
Và điều quan trọng hơn, trái tim cô......có thể cảm nhận rất rõ những yêu thương đang bao bọc lấy cô lúc này ! Ánh sáng ấy....là phát ra từ dáng người dong dỏng cao của anh, không sai được.
- Ơ - Hiểu My ngước đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn vào mắt Minh Kỳ.
Anh cũng nhìn cô, ôn nhu, dịu dàng
- Từ bây giờ, em đã bị anh trói, mãi mãi, chỉ khi nào chiếc dây chuyền này rơi ra mà không phải do em tháo thì lúc đó, em mới có thể rời khỏi anh .
Lời nói bá đạo này......là của anh....và hôm nay, cho dù nó có bá đạo đến đâu nữa thì nó vẫn đang làm cô rất hạnh phúc. Em sẽ không bao giờ tháo nó ra, em muốn đeo nó mãi mãi, có được không ?
Gió thổi, nến lung linh, những ngôi sao trên trời cứ ngày càng nhiều, Minh Kỳ cúi đầu, hôn nhẹ lên môi cô.
Một nụ hôn nhẹ nhàng, không hề mãnh liệt, không nồng cháy, nhưng đủ để làm cho những giá lạnh rời xa.
Hạnh phúc là gì chứ ? Đơn giản với cô, nó là khoảnh khắc này !
Mèo ngốc à, em có biết tình yêu là gì không ? Hãy cứ nghĩ đơn giản rằng, tình yêu là khi hai người nắm chặt tay nhau trong một đêm đông lạnh lẽo. Như anh và em, như hai chúng ta, ngay lúc này !
Ban công lộng gió, Hiểu My ngồi vắt vẻo, chân đưa qua đưa lại, miệng ngân nga vài câu hát, tay mân mê sợi dây chuyền trên cổ, nghĩ ngợi miên man, cứ 5s lại cười tủm tỉm một lần. ^^
Sợi dây chuyền làm bằng ruby hay cũng có thể là thứ gì đó mà cô không chắc lắm. Nhưng điều đó không quan trọng. Cô không quan tâm nó làm bằng gì, chỉ cần đó là quà anh tặng cô, mọi thứ đều đáng trân trọng.
Trên mặt ngôi sao còn có hai chữ cái đan lồng vào nhau MK
Là My và Kỳ sao ?
Hiểu My tự tin cho rằng câu trả lời đó là hoàn toàn thỏa đáng, lại che miệng cười khúc khích. Cô rất thông minh mà ! Hihi
Tít....tít - là tiếng chuông tin nhắn.
- Đang nhớ anh đúng không ?
(O_O) ==> ( O_O )
Không phải chứ ? Tự mãn là bệnh bẩm sinh rồi à ?
- Anh đang mơ à ? sao em lại nhớ anh được ? - tin nhắn được send đi không suy nghĩ
Lalalalala - lần này là tiếng chuông điện thoại, tên người gọi Minh Kỳ
- Alo
- Trịnh Hiểu My, em dám không nhớ anh ! - Minh Kỳ quát lên trong tai nghe
Là cô đang nghe nhầm phải không ? chỉ mới lúc nãy anh còn dịu dàng như thế, ôn nhu như thế ! Ôi, cô chóng mặt quá !
- Thế tại sao em lại phải nhớ anh chứ ? - máu hiếu thắng lại bùng lên, Hiểu My to tiếng phản kháng lại.
- Thôi, được rồi, không nhớ, không nhớ anh cũng được, mặc dù đang rất BUỒN nhưng không cần nhớ anh cũng được. - Giọng Minh Kỳ ỉu xìu
Thật là trẻ con !!!!!! ^^
Không khí lại im lặng. Hiểu My đưa mắt nhìn lên trời, lòng lâng lâng một thứ cảm xúc không thể chỉ nói bằng lời. Giờ này, cô muốn hét lên, thật to, thật to rằng, cô đang rất hạnh phúc, và rằng.....cô rất yêu anh !
Bên trái màn hình, Minh Kỳ cũng đang như cô. Không biết từ bao giờ, anh lại thích ngắm những ngôi sao như thế. Lúc nãy đã nằm cả tiếng đồng hồ, chỉ để lặng yên đan tay vào những ngón tay thon dài của cô và ngắm mây trôi lững lờ, sao sáng lấp lánh, vậy mà bây giờ vẫn cứ thích ngắm. Mà thích thật, ngôi sao nào cũng có khuôn mặt thiên thần của cô trong đó. Hôm nay không có trăng, nếu như có trăng thì sẽ đẹp biết nhường nào nhỉ ?
- Hai chữ cái trên chiếc dây chuyền là tên anh và tên em đúng không ?
- Hai chữ gì ? MK ấy à?
- Ừm, đúng rồi !
- Ai bảo em là My và Kỳ thế hả ? Sai rồi ! - Minh Kỳ buông lời phũ phàng
Sai ư ? Sao lại thế được ?
- Thế thì là gì chứ ? - Hiểu My không phục, phụng phịu
- Minh Kỳ !
Minh Kỳ ? Sao dây chuyền tặng cho cô lại có chữ viết tắt là tên Minh Kỳ chứ ? Không công bằng ! Rất không công bằng với cô mà !
- Sao lại thế được ? Tại sao lại là tên anh chứ ? Đó không phải là dây chuyền của em sao ?
- Ừ, thì tại vì là dây chuyền của em nên mới là tên của anh đấy ! Để lúc nào em cũng phải nhớ tên anh ^^
( O_o )
- Nhưng tại sao lại không có tên em ? thật vô lí !
- Tên em không cần có, chỉ cần nhớ tên anh là được rồi ! Anh buồn ngủ rồi, thôi nhé!
- A, khoan
Tút....tút.....
Vô lí !, thật vô lí ! aaaaaaaa, làm cô.......thôi, bỏ đi, cô không cần, không cần nữa @_ @
Minh Kỳ đặt điện thoại bên bệ cửa, thư thái mỉm cười. Làm sao anh lại nói cho cô biết, MK đích thực là tên cô và tên anh chứ ? Thật là khó nói !
Nhưng cô không cần biết cũng được nhỉ ?
Chỉ cần anh biết MK đan lồng vào nhau và ý nghĩa gì, thế là được. Chỉ cần anh biết, thì anh sẽ làm cho điều đó không bao giờ thay đổi !
Đêm đã khuya, ngủ thôi nào, mèo nhỏ của anh !
" Hành khách chú ý, chuyến bay từ New York vừa hạ cánh lúc 9h..........."
Như vậy là đã quá lâu cho một cuộc chạy đua trên con đường danh lợi. Mệt mỏi, khó khăn và bất lực, Hoàng Yến nghe theo lời con bạn, trở về nơi mà trước đây cứ ngỡ sẽ không bao giờ trở lại. Lâu lắm rồi nhỉ ? Em thật sự rất nhớ anh đấy ! Vũ Minh Kỳ
Một cô gái dáng người thanh mảnh, đeo kính mắt, khăn choàng cổ, mũ sụp kín đáo. Không ai nhận ra cô là ai, và cô cũng không muốn giới báo chí phát hiện ra mình lúc này. Nhấn điện thoại, người đầu tiên cô gọi không phải là Minh Kỳ, bất ngờ bao giờ cũng thú vị nhỉ ?
- Tĩnh Như, tớ vừa về, gặp tờ chút nhé, chỗ cũ ! À, khoan nói cho Minh Kỳ biết chuyện này nhé !
Gác điện thoại, Tĩnh Như thần người trong vài giây. Cô ấy đã thực sự trở về, tại sao lại trở về chứ ? Hoàng Yến thật sự là quá khó hiểu, dù là bạn thân từ nhỏ nhưng chẳng bao giờ cô biết được trong đầu Hoàng Yến nghĩ gì. Lí do cô ấy đột ngột trở về ? có trời mới biết. Hay là.....không lẽ nào .......Tĩnh Như thu dọn dồ đạc trên bàn, vội vã tới chỗ hẹn
Lúc cô tới nơi thì Hoàng Yến đã đến, đang ngồi nhàn nhã uống cà phê
- Cậu về từ lúc nào thế hả? sao lại về đột ngột thế !
Đáp lại câu hỏi vồn vã của Tĩnh Như, Hoàng Yến vẫn lẳng lặng nhìn vào cái mặt không vui không buồn trong li capuchino.
Cô khuấy tách, khuôn mặt tan ra.
- Một lí do thôi ! Tĩnh Như, lâu rồi không gặp, cậu càng ngày càng xinh đẹp !
- Cậu cũng vậy mà !
- Có một chuyện, Tĩnh Như, cậu biết Trịnh Hiểu My chứ ?
Quả nhiên như Tĩnh Như suy đoán, ngoài chuyện này ra, không thể có lí do gì khác.
- Biết, dĩ nhiên tớ biết. Cậu lần này về đây, chắc là chuyện của Minh Kỳ ?
- Đúng vậy.
- Nhưng Hoàng Yến, không phải trước đây.......
- Tình thế đã thay đổi ! Giờ, tớ lại muốn thích Minh Kỳ !
- Cậu đã biết chuyện Minh Kỳ nói lần trước.
- Biết, nhưng chẳng sao cả, mọi chuyện như thế không phải sẽ thú vị hơn sao ?
- Thú vị ? Tức là.....
- Đúng vậy !
- Nhưng Hoàng Yến, cậu không thể khinh địch như thế được. Trịnh Hiểu My, cô ta thực sự không dễ đối phó như cậu nghĩ !
- Tĩnh Như, cậu quen tớ lâu như vậy, đã bao giờ cậu thấy mình muốn gì mà không được chưa hả ? - Hoàng Yến không hề bận tâm tới những gì Tĩnh Như nói
- Chưa, nhưng.........
- Thì sẽ cứ như thế thôi, nhưng cậu phải hỗ trợ tớ khi nào tớ cần, được chứ ?
- Đương nhiên !
Hai cô gái, ngồi đối diện nhau, câu chuyện dừng lại tại đó, im lặng để theo đuổi những suy nghĩ riêng tư trong mỗi người.
Với Tĩnh Như mà nói, cô chẳng thua thiệt gì trong chuyện này. Có thể cô sẽ không thể có được Minh Kỳ nhưng chỉ cần, người đánh bại cô không phải là Hiểu My mà là Hoàng Yến thì còn an ủi được phần nào.
Hoàng Yến, lần này trở về, thật sự thay đổi quá nhiều, cơ tâm hơn, và có vẻ gì đó khiến người ta sợ hơn. Nói chuyện không bao lâu, nhưng nhìn những nụ cười nửa miệng khinh người của Hoàng Yến, cô thật sự thấy lạnh người. Đây không phải là Hoàng Yến lúc chưa đi du học. Nhưng cô không quan tâm, diễn viên càng xuất sắc thì bộ phim sẽ càng hấp dẫn. Cô chỉ cần đợi tuồng hay để xem. Lần này, chắc chắn sẽ thú vị ! rất thú vị !!!!!!!!
- Trịnh Hiểu My, em có thấy bất công không hả, anh gọi em lên đây, thế mà từ nãy tới giờ, em chỉ dán mắt vào mấy cái bản vẽ đó, chúng đẹp hơn anh à ? - Minh Kỳ rốt cuộc không nhịn được, hờn dỗi. Hiểu My từ nãy giờ chẳng thèm đếm xỉa tới anh, hết đứng rồi lại ngồi, hết ngồi rồi lại đi....Haizz, nhưng bị làm lơ thì có làm gì cứ vẫn như thế.
Hiểu My nãy giờ đang say sưa làm việc thì bị câu nói trẻ con của Minh Kỳ làm cho bật cười. Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, giễu cợt hai giây rồi lại cúi xuống.......tiếp tục làm việc !
- Này, Vũ Minh Kỳ, anh mới quá đáng ấy, anh nói em đem tài liệu cho anh xem, em đem tới đây, anh lại nói chưa hài lòng, một mực bắt em sửa lại, trong khi đó lại không cho về phòng, nhất định muốn em sửa tại chỗ, em đã nghiêm túc làm việc, anh còn bực bội gì chứ ?
- Hừ,
Minh Kỳ cười lạnh một tiếng, đứng dậy khỏi ghế, chỉ vài bước chân đã đứng trước mặt Hiểu My.
Soạt
Chỉ trong vòng một giây, tờ giấy trên bàn Hiểu My không cánh mà bay tới tay Minh Kỳ.
- Này, mau trả cho em, em còn có rất nhiều việc, không thể nào cứ làm khó em vậy chứ ? - Hiểu My cười khổ
- Không cần làm nữa, mỗi ngày tới đây, nói chuyện với anh, cuối tháng, anh trả lương em như thường !
- ==__==
- Sao chứ ? đó là việc khó nhất đấy ?
Sau vài lần nhảy lên không thành công, Hiểu My chán nản bỏ cuộc. Ai bảo anh cao chứ ? cô không thấp, thậm chí còn có thể làm người mẫu, nhưng so với anh, cô vẫn còn thấp hơn anh tới một cái đầu.
- ANh thích thì đi mà giữ, em về phòng đây, không có thời gian đùa với anh ! - Và Hiểu My quay lưng đi thật. Cô giận rồi !
- Ơ ? Á !
Quả nhiên, Minh Kỳ đã bị cô lừa. Lần đầu tiên áp dụng đã thành công mĩ mãn, cô thật giỏi nha . Bây giờ thì lấy được rồi, xem anh làm sao không trả cho cô chứ ? Ơ, nhưng mà, khoảng cách này........Môi Minh Kỳ đang nhếch lên, rất nguy hiểm !
Chuyện vừa rồi, là Hiểu My định thừa lúc anh phân tâm, nhảy tới giành lấy tập tài liệu. Không ngờ, vì lực quá đột ngột, Minh Kỳ bất ngờ, đứng không vững. Kết quả là bây giờ, cô đang nằm đè lên người anh.
Ở khoảng cách này, anh có thể cảm nhận rất rõ mùi thơm của cỏ. Đôi môi cô, không hiểu vì sao lại khiến người ta mê hoặc như thế, trong khi rõ ràng cô không hề tô son !
Minh Kỳ ngẩng đầu, tay vẫn ôm eo cô.
- A, em về phòng đây, lát nữa làm xong sẽ đem lên cho anh !
Hiểu My nhanh trí bật dậy. Làm anh.......chỉ biết há hốc mồm cười khổ ^^
Sao cô lại cứ thẹn thùng như thế chứ ? Cô làm anh.......khó xử.....
Cốc cốc
Nghe tiếng gõ cửa, Hiểu My vội chỉnh sửa lại chiếc áo sơ mi hơi nhăn. Ai mà thấy bộ dạng cô lúc này, không thể trách nếu họ nghĩ gì không đứng đắn. Như thế thì còn gì là thanh danh của cô nữa chứ ?
- Vào đi - Minh Kỳ vẫn còn không vui vì chuyện vừa rồi, vừa nói vừa ngoảnh về phía Hiểu My hờn dỗi.
Cạch.
Sau tiếng mở cửa ấy, không khí nặng nề. Ngoài trời, mây đen đang ngày càng nhiều. Trong lòng người cũng không mấy dễ chịu hơn .
- Minh Kỳ ! Anh sao thế, không vui khi thấy em sao ?
Giọng nói ấy làm cho bàn tay đang tô vẽ của Hiểu My cứng đờ. Cô theo phản xạ quay mặt lại.
Là Hoàng Yến !!!!!!!
- Cậu tin là Minh Kỳ yêu cậu ? - một cô gái khoanh tay trước ngực, giọng điệu mỉa mai nhìn người đối diện
- Phải
- Hừ, thật là nực cười, tôi chỉ nói để cậu biết thôi, Minh Kỳ làm như vậy chỉ để làm tôi đổi ý, khi biết cách này không có hiệu quả, cậu ấy sẽ nhanh chóng chia tay cậu thôi, việc gì cứ phải níu kéo như thế ! Tôi nói cho cậu biết, thế này đi, lát nữa, cậu ấy hẹn với cậu chứ gì, để xem, có đúng hẹn không nhé ? - cô gái có mái tóc xõa dài cười đắc ý rồi quay lưng bỏ đi.
Phía sau cô, một cô gái khác đứng lặng đi. Cô tưởng như mình đang đóng băng.
Và hôm ấy, Minh Kỳ thực sự trễ hẹn với cô.......
Khi đau khổ mà cứ cố cười, cứ phải cười, thật sự là đau khổ.
Cô đã định từ bỏ, mà không, nhất quyết phải từ bỏ sự ràng buộc chỉ mình cô muốn này. Nhưng lí trí và con tim luôn có một khoảng cách quá xa vời, Hiểu My lại không làm được những gì mà lí trí mỏng manh của cô mách bảo. Chỉ một lần nữa thôi, một lần cho cô lí do để tiếp tục được không, vì thực sự, cô không muốn buông xuôi theo cách này.....
Minh Kỳ à, tớ muốn cậu đi ngắm sao với tớ, trong một đêm đông lạnh thế này này, thật điên rồ và ngớ ngẩn đúng không ? Chính vì vậy, cậu phải hét lên như mọi ngày là cậu chán ngấy cái sở thích kì cục của tơ, rồi sau đó, lạnh lùng bước đi, để lại tớ một mình. Xin cậu, nhất định cậu phải làm như thế nhé, bởi vì nếu không, tớ sợ tớ sẽ không bao giờ buông tay cậu được mất.......
Trong lòng Hiểu My lập tức trỗi lên một cảm xúc rất khó tả. Cô không biết mình đang nghĩ gì, đầu óc cô trống rỗng, nhưng không phải là nỗi sợ hãi, cũng không phải là sự ghen tuông, bởi vì, ngay lúc này, bàn tay cô đang được Minh Kỳ nắm lấy.
Ừ, chỉ cần cái nắm tay này thôi, cô biết, mình đã đúng !
Hoàng Yến sững sờ chứng kiến mọi chuyện, nhưng mặt cô vẫn lạnh như tiền, không phản ứng, cứ như mọi chuyện trước mắt không hề có ý nghĩa gì. Mặc dù cô biết....lòng cô đang nổi sóng....
- Hai người cứ nói chuyện, tôi ra ngoài đây ạ !- Hiểu My lịch sự rút tay khỏi bàn tay Minh Kỳ, nhưng anh không hề thả cô ra
- Em không cần đi đâu, chẳng có chuyện gì quan trọng lắm đâu, đúng không Hoàng Yến ?
Thái dộ gì đây chứ ? Minh Kỳ, anh thực sự coi cô không ra gì ?
- Có đấy anh ạ !Cô Hiểu My, tôi có thế nói chuyện riêng với Minh Kỳ được chứ ?
- À, vâng, tôi xong việc rồi, tôi xin phép, em làm việc ở phòng tiện hơn mà - Hiểu My mỉm cười với Minh Kỳ rồi nhanh chóng rời đi.
Minh Kỳ nhìn theo dáng cô khuất sau cửa phòng, lòng bất an, anh lo cho cô. Cô đang cười, nhưng nụ cười ấy chỉ có thể làm những người gặp cô lần đầu hoặc quen biết sơ sơ tin thôi, còn với anh....anh biết cô đang nghĩ gì. Nếu như cô không cố cười méo mó như thế, thì tốt biết mấy .....
- Hoàng Yến, em ngồi đi !
Minh Kỳ cũng ngồi xuống bên ghế đối diện. Anh không bắt chuyện với Hoàng Yến ngay mà lấy chiếc diện thoại trên bàn, soạn một tin nhắn.
Lúc Hiểu My lên đến sân thượng thì cũng là lúc điện thoại báo có tin nhắn, là Minh Kỳ
" MK quả thật là MY - KỲ. Anh yêu em ! "
Hiểu My mỉm cười. Sao cô lại không biết anh đang lo cho cô chứ ? nhưng anh không hề biết rằng, cô đang rất vui. Phải, MK là MY - KỲ, dù anh có chối cãi thế nào thì cô vẫn cứ tin, điều đó là đúng. Thật hay quá, rốt cuộc anh cũng chịu mở miệng thừa nhận.
Nhưng dù là Minh Kỳ hay MY - KỲ thì giờ này, nó cũng đang trên cổ cô, trong trái tim cô.
Dù trên đó có không khắc chữ thì trái tim cô, cũng đã khắc rất sâu, rất sâu những yêu thương này !
- Sao em lại về đây ?
- Nhớ anh ! - Hoàng Yến thản nhiên trả lời như đó là câu đã được lập trình sẵn trước khi đến đây.
Minh Kỳ ngẩng mặt nhìn thẳng vào cô. Anh không tin !
- Em nói có chuyện quan trọng ?
- Anh đã không còn yêu em ?
- Phải, em cũng thấy rồi đấy, và lần trước, anh cũng đã nói trong bài phỏng vấn, anh và cô ấy sẽ kết hôn .
- Anh thay đổi nhiều quá, Vũ Minh Kỳ, em cứ nghĩ, anh sẽ có thể chờ em lâu hơn một chút, đủ để em nhận ra, anh thật sự yêu em đấy !
Minh Kỳ không nói gì, anh không biết phải nói gì. Cô đang nói, một phép thử tình yêu đã được dàn dựng sẵn. Nếu như thế thì cô quả thật là quá tàn nhẫn. Bắt anh đợi chờ, suốt bao nhiêu năm, từ chối anh, rồi bây giờ lại nói đó là một phép thử ?
Nhưng bây giờ, anh đang yêu Hiểu My, anh không còn yêu cô ? Có đúng không ?
- Anh xin lỗi, nhưng mọi chuyện đã không còn tồn tại kể từ khi em bỏ qua lời cầu xin của anh, nhất định bỏ anh mà sang Mĩ. Bây giờ, anh và em vẫn cứ nên như là ngày xưa. Như em nói, với em, anh chỉ là một người anh trai tốt .
- Nếu bây giờ em nói, em yêu anh và muốn chúng ta bắt đầu lại, anh vẫn nhất định không đồng ý ?
- Hãy cứ để mọi thứ diễn ra như bình thường, em không cần phải tự ép mình như vậy đâu ! - Minh Kỳ hờ hững
Lúc cánh cửa phòng đóng lại, mọi thứ như bỗng chốc đổi phương. Một viên sỏi cứ nghĩ đã tìm đucợ quỹ đạo bay cho riêng mình, bây giờ lại như sắp văng ra khỏi chính quỹ đạo ấy.
Hoàng Yến bước ra khỏi công ti trong con mắt ngưỡng mộ của mọi người. Mọi chuyện với cô, vẫn không ai biết. Hoàng Yến không mảy may quan tâm tới chuyện đó. Cô nhấn phím gọi, " Tĩnh Như, mọi chuyện, sẽ làm như đã nói ".
Hiểu My vẫn ngày đêm làm việc không mệt mỏi.
Một khi đã làm việc, cô sẽ cố gắng hết mình, chính vì thế, lần thiết kế này, không thể không nỗ lực. Cuộc thi đòi hỏi yêu cầ rất cao, cả về chất lượng, mẫu mã lẫn ý nghĩa và tính ứng dụng của nó. Hiểu My đương nhiên tốn nhiều thời gian.
Đã nhiều đêm liền, Hiểu My dường như không có thời gian chợp mắt. Mọi tâm huyết đều dồn vào thiết kế này. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, cuộc thi sẽ bắt đầu. Hiểu My không quan tâm lắm đến giải thưởng, chỉ đơn giản là vì, thiết kế là niềm đam mê của cô.
Đường chỉ cuối cùng hoàn thành, Hiểu My thở phào nhẹ nhõm.
- Hiểu My, không xong rồi, thiết kế dự thi của em, đã được đăng trên internet, còn được may thành phẩm rồi ! Báo chí đang viết bài phê bình rầm rộ kia kìa .
Không thể như thế được !
Hiểu My nhìn sững vào chiếc váy trên tay mình, không thể có chuyện đó được, cô chỉ vừa hoàn thành mẫu vẽ tối qua, và hôm nay cô mới may nó. Không thể có chuyện này được !
Hơi thở gấp gáp, Hiểu My thấy chân mình như hóa đá, suy nghĩ rối bời. Hiểu My, bình tĩnh nào, nhất định không được khóc !
Cô sẽ làm rõ chuyện này, dù là ai, dù là vì lí do gì, cô cũng sẽ không để mình bị đối xử như thế !