Chương : 8
Qủa nhiên không ngoài dự đoán của Hiểu My, chỉ ngay hôm sau thôi, Mai Phương đã hung hăng bước vào phòng thiết kế.
Vứt chiếc váy xuống trước mặt Hiểu My, Mai Phương nhìn cô bằng cặp mắt đầy sát khí
- Cô Trịnh Hiểu My, tôi không nghĩ là khả năng của cô lại có hạn thế này!
- Xin lỗi nhưng tôi có thể biết nó có vấn đề chỗ nào khiến cô Mai Phương phải đem tức giận tới tận đây? - nhìn chiếc váy mình tâm đắc bị người ta khinh rẻ, Hiểu My không tránh khỏi buồn bực trong lòng, thế nhưng cô vẫn kiên nhẫn, nhẹ nhàng
- Còn phải hỏi sao? cô xem tôi là ai? nhà quê lên tỉnh sao? không biết tôi sẽ mặt nó vào dịp gì à? Một chiếc váy đơn giản rẻ mạt thế này, cô bảo tôi phải diện nó trước bao nhiêu người, cô thực sự là đã tốt nghiệp loại xuất sắc? tôi nghĩ nó chỉ là tấm bằng mua bằng tiền thôi - mỗi câu nói cô ta thốt ra đều có tính sát thương cao, các nhân viên trong phòng nãy giờ chứng kiến đều thương thay cho Hiểu My, xem ra lần này cô chết chắc rồi, gây chuyện với Mai Phương, cô khó có thể làm việc lâu dài ở đây
Nhưng đó là với những người yếu đuối. Còn với Hiểu My, nhìn bộ dạng kênh kiệu, thiếu hiểu biết của cô ta Hiểu My chắc rằng cô ta đang muốn mượn việc công trả thù riêng. Dùng cách cũ mèm này làm khó cô? đâu dễ như vậy chứ. Cô ta đã quá coi thường Hiểu My này rồi. Nở nụ cười nửa miệng, Hiểu My cúi xuống nhặt chiếc váy, đưa tay phủi bụi, sau khi đã đặt gọn gàng lên bàn, cô tiến tới gần, nhìn thẳng vào khuôn mặt tức tối của Mai Phương.
- Cô Mai Phương, khi một nhà thiết kế đã may một trang phục nào đó thì chắc chắn người ta đã có chủ ý riêng cho mẫu của mình. Tôi không dư thời gian để làm những chuyện tầm phào đâu. Cô nói nó rẻ mạt? lẽ nào cô Mai Phương làm người mẫu lâu như vậy rồi mà không thể phân biệt vải loại tốt với loại thường hay sao? Huống hồ gì, tôi đã nghiên cứu rất kĩ mọi chi tiết. Quần áo nếu nói càng lòe loẹt, rườm rà càng hợp thời trang thì tôi nghĩ mình không thể hợp tác với cô Mai Phương được nữa. Còn về chuyện tấm bằng, nếu nói tôi dùng tiền mua thì có thể nào tôi cũng có thể nghi ngờ tư cách người mẫu của cô Mai Phương đây!
- Cô...
Giận quá mất khôn, thấy mọi người xung quanh che miệng cười nhạo mình, mặt Mai Phương bắt đầu đỏ gay lên. Cô giơ tay lên cao, tính giáng cho kẻ hỗn láo trước mặt mình một bạt tai thì...
- Dừng tay! - Là tiếng của tổ trưởng Bảo Lan
- Cô Mai Phương, xin tự giới thiệu, tôi là Bảo Lan, tổ trưởng ở đây, mẫu áo này tôi đã thông qua, tôi thấy nó không có vấn đề gì hết, không biết vì lí do gì khiến cô tức giận đến nỗi phải ra tay đánh nhân viên của tôi thế này?
Tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn. Nếu cứ tiếp tục đôi co cũng chẳng được lợi gì, Mai Phương đành rút lui trong hậm hực
- Các người giỏi lắm, để rồi xem, mọi chuyện không dừng lại ở đây đâu!
Chỉ tới lúc này đám đông mới tản ra, ai làm việc nấy. Chị Bảo Lan cũng quay đi, trong khi Hiểu My ú ớ chưa kịp nói lời cảm ơn.
Nói về chị Bảo Lan, thật sự ấn tượng trong cô về chị không mấy sáng sủa. Chị lạnh lùng, ít nói, chưa bao giờ thấy chị cười. Thế nhưng qua mỗi ngày, nhận xét về chị của cô lại thay đổi. Đôi khi người ta cố che đậy con người thật của mình bằng vẻ ngoài khác biệt. Cứ xem hôm nay là rõ, Bảo Lan là người duy nhất giúp cô trong số đông những người đứng đó xem kịch.
Sân thượng rộng rãi thoáng mát luôn là lựa chọn hàng đầu cho những người đang trong tình trạng bế tắc, như cô lúc này. Vị trí này, cô chỉ mới phát hiện ra thôi và cô thật sự thích thú. Không gian bao la, gió lồng lộng ngay cả trong những ngày nắng nóng. Chỉ có đến đây cô mới thấy lòng mình bình yên lại. Ai cũng cần có một khoảng lặng trong lòng, dù chỉ là vài giây. Cô ước gì lúc nào mình cũng thanh thản được như bây giờ, chỉ có một việc là dõi mắt nhìn theo dòng người tấp nập quên thời gian hoặc hòa cùng những đám mây lững lờ trôi, chỉ thế thôi. Cô ngửa mặt lên trời, ngăn cho những giọt nước mắt rơi xuống. Lòng cô rối bời, bức bối và khó chịu. Cô đã làm gì, rốt cuộc cô đã sai gì mà người ta đối xử với cô như thế. Hôm nay, chỉ thiếu nước là cô bị đánh thật mạnh vào mặt thôi. Nhưng người ta vứt thiết kế của cô xuống sàn, chà đạp lên những nỗ lực, cố gắng của cô, xúc phạm khả năng của cô thì xem ra việc bị ăn một cái tát còn dễ chịu hơn nhiều.
ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAA
- Sau khi la cảm thấy thế nào?
Hiểu My giật mình quay lại, là Bảo Lan, hóa ra đây không phải là lãnh thổ của riêng cô. Đáp lại cái nhìn kinh ngạc của cô, Bảo Lan chỉ cười
- Thế nào, không phải lúc nãy mạnh miệng lắm sao? - Bảo Lan nhìn bâng quơ về một góc nào đó của bầu trời rộng lớn, không nhìn cô nhưng tiếng nói thì vẫn nghe rất rõ
Hiểu My chợt giật mình, thật là ngại quá, lại để người khác nhìn thấy bộ dạng khó coi này. Cô chẳng biết phải trả lời sao với câu hỏi này của chị, chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
- Lúc nãy em được lắm. Loại người như cô ta cứ phải như vậy mới được.
Hiểu My bất ngờ trước câu nói này của chị. Vậy mà cô cứ lo sẽ bị trách phạt. Thế nhưng, lần đầu tiên thấy chị cười, không phải là nét mặt nhăn nhó, nghiêm túc như mọi ngày khiến cô có chút không quen, miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh ậm ừ nghe không rõ.
- Em rất giống một người.......là....em gái chị.
Lần này thì Hiểu My thật sự há hốc mồm. Nhưng chưa kịp mở miệng tò mò thì Bảo Lan đã kể tiếp
- Vì nó mà chị theo nghề này, nó đã mất cách đây 10 năm, là tai nạn giao thông, em có nụ cười rất giống nó, cả tính cách nữa...- giọng chị nghẹn đi, Hiểu My như nghe rõ từng tiếng nấc mắc nghẹn trong cổ họng chị, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Hai người cứ lặng yên như thế, rất lâu, đủ để cái lạnh thấm vào hai trái tim đang bất ổn. Mối dây thân tình giữa họ bây giờ mới bắt đầu.
Vứt chiếc váy xuống trước mặt Hiểu My, Mai Phương nhìn cô bằng cặp mắt đầy sát khí
- Cô Trịnh Hiểu My, tôi không nghĩ là khả năng của cô lại có hạn thế này!
- Xin lỗi nhưng tôi có thể biết nó có vấn đề chỗ nào khiến cô Mai Phương phải đem tức giận tới tận đây? - nhìn chiếc váy mình tâm đắc bị người ta khinh rẻ, Hiểu My không tránh khỏi buồn bực trong lòng, thế nhưng cô vẫn kiên nhẫn, nhẹ nhàng
- Còn phải hỏi sao? cô xem tôi là ai? nhà quê lên tỉnh sao? không biết tôi sẽ mặt nó vào dịp gì à? Một chiếc váy đơn giản rẻ mạt thế này, cô bảo tôi phải diện nó trước bao nhiêu người, cô thực sự là đã tốt nghiệp loại xuất sắc? tôi nghĩ nó chỉ là tấm bằng mua bằng tiền thôi - mỗi câu nói cô ta thốt ra đều có tính sát thương cao, các nhân viên trong phòng nãy giờ chứng kiến đều thương thay cho Hiểu My, xem ra lần này cô chết chắc rồi, gây chuyện với Mai Phương, cô khó có thể làm việc lâu dài ở đây
Nhưng đó là với những người yếu đuối. Còn với Hiểu My, nhìn bộ dạng kênh kiệu, thiếu hiểu biết của cô ta Hiểu My chắc rằng cô ta đang muốn mượn việc công trả thù riêng. Dùng cách cũ mèm này làm khó cô? đâu dễ như vậy chứ. Cô ta đã quá coi thường Hiểu My này rồi. Nở nụ cười nửa miệng, Hiểu My cúi xuống nhặt chiếc váy, đưa tay phủi bụi, sau khi đã đặt gọn gàng lên bàn, cô tiến tới gần, nhìn thẳng vào khuôn mặt tức tối của Mai Phương.
- Cô Mai Phương, khi một nhà thiết kế đã may một trang phục nào đó thì chắc chắn người ta đã có chủ ý riêng cho mẫu của mình. Tôi không dư thời gian để làm những chuyện tầm phào đâu. Cô nói nó rẻ mạt? lẽ nào cô Mai Phương làm người mẫu lâu như vậy rồi mà không thể phân biệt vải loại tốt với loại thường hay sao? Huống hồ gì, tôi đã nghiên cứu rất kĩ mọi chi tiết. Quần áo nếu nói càng lòe loẹt, rườm rà càng hợp thời trang thì tôi nghĩ mình không thể hợp tác với cô Mai Phương được nữa. Còn về chuyện tấm bằng, nếu nói tôi dùng tiền mua thì có thể nào tôi cũng có thể nghi ngờ tư cách người mẫu của cô Mai Phương đây!
- Cô...
Giận quá mất khôn, thấy mọi người xung quanh che miệng cười nhạo mình, mặt Mai Phương bắt đầu đỏ gay lên. Cô giơ tay lên cao, tính giáng cho kẻ hỗn láo trước mặt mình một bạt tai thì...
- Dừng tay! - Là tiếng của tổ trưởng Bảo Lan
- Cô Mai Phương, xin tự giới thiệu, tôi là Bảo Lan, tổ trưởng ở đây, mẫu áo này tôi đã thông qua, tôi thấy nó không có vấn đề gì hết, không biết vì lí do gì khiến cô tức giận đến nỗi phải ra tay đánh nhân viên của tôi thế này?
Tiếng xì xào bàn tán ngày càng lớn. Nếu cứ tiếp tục đôi co cũng chẳng được lợi gì, Mai Phương đành rút lui trong hậm hực
- Các người giỏi lắm, để rồi xem, mọi chuyện không dừng lại ở đây đâu!
Chỉ tới lúc này đám đông mới tản ra, ai làm việc nấy. Chị Bảo Lan cũng quay đi, trong khi Hiểu My ú ớ chưa kịp nói lời cảm ơn.
Nói về chị Bảo Lan, thật sự ấn tượng trong cô về chị không mấy sáng sủa. Chị lạnh lùng, ít nói, chưa bao giờ thấy chị cười. Thế nhưng qua mỗi ngày, nhận xét về chị của cô lại thay đổi. Đôi khi người ta cố che đậy con người thật của mình bằng vẻ ngoài khác biệt. Cứ xem hôm nay là rõ, Bảo Lan là người duy nhất giúp cô trong số đông những người đứng đó xem kịch.
Sân thượng rộng rãi thoáng mát luôn là lựa chọn hàng đầu cho những người đang trong tình trạng bế tắc, như cô lúc này. Vị trí này, cô chỉ mới phát hiện ra thôi và cô thật sự thích thú. Không gian bao la, gió lồng lộng ngay cả trong những ngày nắng nóng. Chỉ có đến đây cô mới thấy lòng mình bình yên lại. Ai cũng cần có một khoảng lặng trong lòng, dù chỉ là vài giây. Cô ước gì lúc nào mình cũng thanh thản được như bây giờ, chỉ có một việc là dõi mắt nhìn theo dòng người tấp nập quên thời gian hoặc hòa cùng những đám mây lững lờ trôi, chỉ thế thôi. Cô ngửa mặt lên trời, ngăn cho những giọt nước mắt rơi xuống. Lòng cô rối bời, bức bối và khó chịu. Cô đã làm gì, rốt cuộc cô đã sai gì mà người ta đối xử với cô như thế. Hôm nay, chỉ thiếu nước là cô bị đánh thật mạnh vào mặt thôi. Nhưng người ta vứt thiết kế của cô xuống sàn, chà đạp lên những nỗ lực, cố gắng của cô, xúc phạm khả năng của cô thì xem ra việc bị ăn một cái tát còn dễ chịu hơn nhiều.
ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAA
- Sau khi la cảm thấy thế nào?
Hiểu My giật mình quay lại, là Bảo Lan, hóa ra đây không phải là lãnh thổ của riêng cô. Đáp lại cái nhìn kinh ngạc của cô, Bảo Lan chỉ cười
- Thế nào, không phải lúc nãy mạnh miệng lắm sao? - Bảo Lan nhìn bâng quơ về một góc nào đó của bầu trời rộng lớn, không nhìn cô nhưng tiếng nói thì vẫn nghe rất rõ
Hiểu My chợt giật mình, thật là ngại quá, lại để người khác nhìn thấy bộ dạng khó coi này. Cô chẳng biết phải trả lời sao với câu hỏi này của chị, chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
- Lúc nãy em được lắm. Loại người như cô ta cứ phải như vậy mới được.
Hiểu My bất ngờ trước câu nói này của chị. Vậy mà cô cứ lo sẽ bị trách phạt. Thế nhưng, lần đầu tiên thấy chị cười, không phải là nét mặt nhăn nhó, nghiêm túc như mọi ngày khiến cô có chút không quen, miệng chỉ có thể phát ra những âm thanh ậm ừ nghe không rõ.
- Em rất giống một người.......là....em gái chị.
Lần này thì Hiểu My thật sự há hốc mồm. Nhưng chưa kịp mở miệng tò mò thì Bảo Lan đã kể tiếp
- Vì nó mà chị theo nghề này, nó đã mất cách đây 10 năm, là tai nạn giao thông, em có nụ cười rất giống nó, cả tính cách nữa...- giọng chị nghẹn đi, Hiểu My như nghe rõ từng tiếng nấc mắc nghẹn trong cổ họng chị, cô chỉ im lặng lắng nghe.
Hai người cứ lặng yên như thế, rất lâu, đủ để cái lạnh thấm vào hai trái tim đang bất ổn. Mối dây thân tình giữa họ bây giờ mới bắt đầu.